Edit: Subo
Trên đường hồi cung, từng cơn gió thổi xuyên qua mành thấm vào trong càng thêm lạnh buốt, quả nhiên, vừa đến cửa cung, mưa bắt đầu rơi tí tách tí tách. Mới xuống xe ngựa, đã sớm có cung nữ tới che dù, bước chân Bạc Hề Hành thoáng dừng, không quay đầu lại, chỉ nói nhỏ: “Nàng về cung trước đi.”
Mọi người hành lễ, nhìn hắn xoay người bước lên ngự giá, phương hướng kia là Tuệ Ngọc cung.
Phân vị Huệ phi không còn nhưng thánh sủng không suy.
Trong lòng Ánh Phi không vui, hất cây dù trên đỉnh đầu, bước nhanh đi về phía trước.
“Nương nương!” Toàn Cơ nhận cây dù trong tay cung nữ, chạy chậm đuổi theo. Đưa dù che qua, nàng ta lại dùng một tay hất đi, trong giọng nói khó nén đau thương: “Chẳng lẽ bổn cung kém hơn so với nàng ta sao? Vì sao nàng ta ở Hành Đài nói ra những lời đó, Hoàng Thượng vẫn không truy cứu? Toàn Cơ ngươi nói xem, là bổn cung sai rồi sao?”
Chủ tử không che dù, nàng cũng chỉ có thể để ướt, nước mưa theo gương mặt chảy xuôi xuống dưới, tầm mắt lại rất rõ ràng, ngay sau đó nàng lắc đầu: “Ngài không sai.”
A, không sai.
Vậy vì sao từ sau lần đó, số lần hắn đi Tuệ Ngọc cung càng ngày càng nhiều, hắn còn chưa đến Tường Bình Cung đâu?
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt chứ không còn tí tách tí tách như lúc đầu, trên mái hiên dòng nước chảy xuống dần dần trở nên như thác nước, chỉ nghe tiếng vang “Ào ào”. Cảnh sắc cách đó vài trượng đã trở nên mơ hồ, Ánh Phi lại khăng khăng không muốn che dù, một đường ướt đẫm trở về Tường Bình cung.
Thấy chủ tử cả người ướt đẫm trở về, chúng cung nhân lo lắng, có thái giám xoay người đi tuyên thái y. Thanh âm Ánh Phi lại kiên định: “Không được đi!” Nàng không phải biểu tỷ kia của nàng dáng vẻ nhu nhu nhược nhược, chẳng qua một trận mưa thôi!
Toàn Cơ không dám ngỗ nghịch lời nàng ta, chỉ phân phó người lấy quần áo sạch sẽ tới thay cho nàng ta. Chính nàng cũng là ướt đẫm, phân phó cung nữ hầu hạ Ánh Phi, rồi xoay người trở về phòng mình.
Tuy đã vào hạ, bị ướt nước mưa nàng vẫn cảm giác rất lạnh. Lấy khăn tinh tế lau khô thân mình, dùng chiếc khăn trên đầu lau khô tóc trước ngực, chậm rãi vắt khô. Ngước mắt, bỗng nhiên nàng nhìn thấy hình dáng chính mình trong chiếc gương đặt trên bàn. Toàn Cơ ngẩn ngơ, nàng hơi nghiêng thân mình, có thể nhìn thấy vết sẹo màu đỏ dữ tợn phía sau lưng tuyết trắng.
Nội tâm nàng giống bị thứ gì hung hăng đạp mạnh vào, mày đẹp chau lại. Nàng lại đi tới gần chút, ngón tay mảnh mai thon dài vuốt từ bả vai về phía sau, vết sẹo đỏ sậm so với da thịt xung quanh trắng như tuyết hình thành nên sự đối lập.
Thật xấu.
Nàng thầm than.
Ngày ấy, để hắn nhìn thấy, cũng là cái dạng này sao?
Không, có lẽ so với hiện tại còn xấu xí hơn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, tất cả đều quyện với nhau.
Toàn Cơ vô cớ cắn môi, hắn nhất định cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhất định cũng cảm thấy nàng thực xấu.
“Rầm ――” một tiếng vang lớn, cửa sổ bị một trận gió đập vào, làm trái tim Toàn Cơ như chậm đi nửa nhịp, vội vàng lấy quần áo để một bên trên giường che thân thể, vội vàng đóng cửa sổ lại.
Sống lưng đặt vào cửa sổ, nhìn vào tấm gương trên bàn trang phia xa, gương mặt kia, nàng bỗng nhiên si ngốc mà cười. Hai năm, nàng chưa bao giờ cảm thấy chúng quan trọng, vì sao, không rõ lý do, không ngờ bây giờ lại để ý đến vậy?
Hai tay ôm chặt, đột nhiên nhắm hai mắt lại, hắn đi rồi rât lâu rất lâu sẽ không thể trở về.
Nếu sau này gặp lại, thậm chí nàng không biết hắn và nàng sẽ dùng thân phận gì đối mặt.
Nếu hắn đoạt được Tây Lương, như vậy nàng chẳng qua là một cung nữ ben cạnh Phế đế, hơn nữa, sẽ là tâm phúc của Phế đế. Nàng rất tin Bạc Hề Hành tuyệt đối có năng lực khiến nàng trở thành “Tâm phúc” của hắn, hắn đã cho rằng Tấn Huyền vương yêu nàng, như vậy cho dù thế nào, hắn sẽ không để cho bọn họ ở bên nhau.
Nếu hắn lại thất bại một lần nữa, nàng vẫn cứ là cung nữ trong hậu cung Tây Lương này.
Cả đời này, chung quy nàng và hắn một người trên trời một kẻ dưới đất, ràng buộc bọn họ, chỉ có một nỗi hận kia…
Trên đường hồi cung, từng cơn gió thổi xuyên qua mành thấm vào trong càng thêm lạnh buốt, quả nhiên, vừa đến cửa cung, mưa bắt đầu rơi tí tách tí tách. Mới xuống xe ngựa, đã sớm có cung nữ tới che dù, bước chân Bạc Hề Hành thoáng dừng, không quay đầu lại, chỉ nói nhỏ: “Nàng về cung trước đi.”
Mọi người hành lễ, nhìn hắn xoay người bước lên ngự giá, phương hướng kia là Tuệ Ngọc cung.
Phân vị Huệ phi không còn nhưng thánh sủng không suy.
Trong lòng Ánh Phi không vui, hất cây dù trên đỉnh đầu, bước nhanh đi về phía trước.
“Nương nương!” Toàn Cơ nhận cây dù trong tay cung nữ, chạy chậm đuổi theo. Đưa dù che qua, nàng ta lại dùng một tay hất đi, trong giọng nói khó nén đau thương: “Chẳng lẽ bổn cung kém hơn so với nàng ta sao? Vì sao nàng ta ở Hành Đài nói ra những lời đó, Hoàng Thượng vẫn không truy cứu? Toàn Cơ ngươi nói xem, là bổn cung sai rồi sao?”
Chủ tử không che dù, nàng cũng chỉ có thể để ướt, nước mưa theo gương mặt chảy xuôi xuống dưới, tầm mắt lại rất rõ ràng, ngay sau đó nàng lắc đầu: “Ngài không sai.”
A, không sai.
Vậy vì sao từ sau lần đó, số lần hắn đi Tuệ Ngọc cung càng ngày càng nhiều, hắn còn chưa đến Tường Bình Cung đâu?
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt chứ không còn tí tách tí tách như lúc đầu, trên mái hiên dòng nước chảy xuống dần dần trở nên như thác nước, chỉ nghe tiếng vang “Ào ào”. Cảnh sắc cách đó vài trượng đã trở nên mơ hồ, Ánh Phi lại khăng khăng không muốn che dù, một đường ướt đẫm trở về Tường Bình cung.
Thấy chủ tử cả người ướt đẫm trở về, chúng cung nhân lo lắng, có thái giám xoay người đi tuyên thái y. Thanh âm Ánh Phi lại kiên định: “Không được đi!” Nàng không phải biểu tỷ kia của nàng dáng vẻ nhu nhu nhược nhược, chẳng qua một trận mưa thôi!
Toàn Cơ không dám ngỗ nghịch lời nàng ta, chỉ phân phó người lấy quần áo sạch sẽ tới thay cho nàng ta. Chính nàng cũng là ướt đẫm, phân phó cung nữ hầu hạ Ánh Phi, rồi xoay người trở về phòng mình.
Tuy đã vào hạ, bị ướt nước mưa nàng vẫn cảm giác rất lạnh. Lấy khăn tinh tế lau khô thân mình, dùng chiếc khăn trên đầu lau khô tóc trước ngực, chậm rãi vắt khô. Ngước mắt, bỗng nhiên nàng nhìn thấy hình dáng chính mình trong chiếc gương đặt trên bàn. Toàn Cơ ngẩn ngơ, nàng hơi nghiêng thân mình, có thể nhìn thấy vết sẹo màu đỏ dữ tợn phía sau lưng tuyết trắng.
Nội tâm nàng giống bị thứ gì hung hăng đạp mạnh vào, mày đẹp chau lại. Nàng lại đi tới gần chút, ngón tay mảnh mai thon dài vuốt từ bả vai về phía sau, vết sẹo đỏ sậm so với da thịt xung quanh trắng như tuyết hình thành nên sự đối lập.
Thật xấu.
Nàng thầm than.
Ngày ấy, để hắn nhìn thấy, cũng là cái dạng này sao?
Không, có lẽ so với hiện tại còn xấu xí hơn, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, tất cả đều quyện với nhau.
Toàn Cơ vô cớ cắn môi, hắn nhất định cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhất định cũng cảm thấy nàng thực xấu.
“Rầm ――” một tiếng vang lớn, cửa sổ bị một trận gió đập vào, làm trái tim Toàn Cơ như chậm đi nửa nhịp, vội vàng lấy quần áo để một bên trên giường che thân thể, vội vàng đóng cửa sổ lại.
Sống lưng đặt vào cửa sổ, nhìn vào tấm gương trên bàn trang phia xa, gương mặt kia, nàng bỗng nhiên si ngốc mà cười. Hai năm, nàng chưa bao giờ cảm thấy chúng quan trọng, vì sao, không rõ lý do, không ngờ bây giờ lại để ý đến vậy?
Hai tay ôm chặt, đột nhiên nhắm hai mắt lại, hắn đi rồi rât lâu rất lâu sẽ không thể trở về.
Nếu sau này gặp lại, thậm chí nàng không biết hắn và nàng sẽ dùng thân phận gì đối mặt.
Nếu hắn đoạt được Tây Lương, như vậy nàng chẳng qua là một cung nữ ben cạnh Phế đế, hơn nữa, sẽ là tâm phúc của Phế đế. Nàng rất tin Bạc Hề Hành tuyệt đối có năng lực khiến nàng trở thành “Tâm phúc” của hắn, hắn đã cho rằng Tấn Huyền vương yêu nàng, như vậy cho dù thế nào, hắn sẽ không để cho bọn họ ở bên nhau.
Nếu hắn lại thất bại một lần nữa, nàng vẫn cứ là cung nữ trong hậu cung Tây Lương này.
Cả đời này, chung quy nàng và hắn một người trên trời một kẻ dưới đất, ràng buộc bọn họ, chỉ có một nỗi hận kia…
/127
|