Edit: Subo
Thục Nguyên, tháng chạp năm mười ba.
Tây Lương, hoàng thành Dĩnh Kinh.
Khụ khụ. Bên trong phòng ngủ truyền ra từng trận ho khan đứt quãng, một nữ tử nằm ở bàn viết, tay cầm bút gian nan viết xuống từng hàng chữ, bàn tay nàng mềm yếu run rẩy không thôi. Đặt bút, lại là một trận ho khan, vài giọt máu đỏ thắm từ khe hở ngón tay gian chậm rãi chảy ra, rơi xuống y phục thượng hạng đẹp đẽ quý giá của nàng.
Hoàng hậu nương nương! Một cung nữ khẩn trương tiến lên đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của.
Nàng lắc lắc đầu, nhẹ đẩy tay cung nữ ra, run rẩy mở cơ quan dưới giường, ám đạo bên trong kia, lấy một cái tráp màu đen.
Hoàng hậu lấy nó ra, gọi khẽ: Vân Tâm, ngươi cất cái này đi, di chiếu...... Khụ khụ, di chiếu ở chỗ này.
Tuân Vân Tâm tiếp nhận tráp trong tay Hoàng hậu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc một cái nữ tử trên giường kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Tiên đế băng hà đến nay đã hơn mười mấy ngày, Hoàng hậu bí mật không phát tang. Khi sinh thời Tiên đế chưa từng lập Thái tử, Hoàng hậu thế đơn lực mỏng, dẫn tới trong triều bát vương làm loạn. Các vị Vương gia đều như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm long ỷ không bỏ kia.
Vân Tâm, người bổn cung hiện giờ tín nhiệm, chỉ có ngươi. Quyền An vương người sẽ nhanh chóng vào kinh, ngươi đi...... Đi thông tri Tôn Tướng quân, để cho hắn hộ giá Thất Hoàng tử vào kinh! Hơi thở Hoàng hậu có chút mong manh.
Tuân Vân Tâm lui một bước, quay đầu lại nói: Người đâu.
Một Phó tướng đi vào, nàng đưa tráp trong tay cho hắn, nhẹ giọng nói: Đi báo cho Vương gia, nói di chiếu đã tìm được.
Dạ, mạt tướng lĩnh mệnh! Hắn trầm giọng nói, chỉ ngước mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, xoay người rời đi.
Tuân Vân Tâm, ngươi...... Ngươi phản bội bổn cung! Hoàng hậu dường như mới phản ứng lại được, hung hăng trừng mắt nữ tử trước mặt, chỉ tay vào nàng run rẩy không thôi nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Tuân Vân Tâm nhẹ cười một tiếng, thong dong mà xoay thân: Nương nương, kỳ thật sớm nên làm như thế, Thất Hoàng tử còn thành không được khí hậu. Chẳng lẽ ngài cho rằng sau khi hắn đăng cơ, mẫu tử các ngươi có thể khống chế được đại cục sao? Thiên hạ, năng giả cư chi [1], xưa nay đã như vậy.
[1] Năng giả cư chi:
Mà nàng, từ đầu đến cuối đều là người của Quyền An vương.
Đây vốn, căn bản không tồn tại cái gì phản bội.
Tuân, Vân, Tâm! Trong thanh âm Hoàng hậu hận ý kéo dài, màu máu đỏ thắm từ khóe miệng nàng chảy xuống, đôi mắt nàng mở thật to, đầy tơ máu: Ngươi sẽ không có kết cục tốt! Ngươi cho rằng...... Cho rằng Quyền An vương đối đãi thiệt tình với ngươi sao? A, ha ha ha ―― phốc...... Càng nhiều máu từ trong miệng nàng trào ra, người nhìn cảm thấy sợ mục kinh tâm.
Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương...... Cung nữ vội vàng đỡ lấy nàng thân mình đã xụi lơ xuống.
Tuân Vân Tâm đừng quá mặt, người thắng làm vua, người thua làm giặc, nàng cũng không có lựa chọn nào khác.
Tuân thượng cung, Vương gia vào kinh, ở Tây Bích nhai chờ ngươi.
Ngoài cửa, thanh âm thị vệ truyền đến.
Trong lòng nàng vừa động, khăn tay không tự giác mà nắm chặt, hắn tới, cuối cùng hắn đã tới.
Xoay người, vội vàng rời đi.
Ngựa lương câu tốt nhất đã chờ ở cửa cung.
Thị vệ đỡ nàng lên ngựa, nàng có chút gấp không chờ nổi, hai chân một kẹp chặt bụng ngựa, phi nhanh như bay mà đi.
Tây Bích nhai, nàng còn nhớ rõ thời điểm lúc nàng và hắn mới gặp, cũng là ở nơi đó. Thì ra, hắn cũng vẫn luôn nhớ rõ, khóe miệng bất giác giơ lên một nụ cười ấm áp, nàng vì hắn mà vào Dịch Đình sáu năm, trở thành đôi mắt của hắn ở Dịch Đình.
Hắn nói, chờ hắn thời điểm vinh đăng đại bảo, lúc đó nàng sẽ là Hoàng hậu của hắn.
Đời này kiếp này, vĩnh không tương phụ.
Thục Nguyên, tháng chạp năm mười ba.
Tây Lương, hoàng thành Dĩnh Kinh.
Khụ khụ. Bên trong phòng ngủ truyền ra từng trận ho khan đứt quãng, một nữ tử nằm ở bàn viết, tay cầm bút gian nan viết xuống từng hàng chữ, bàn tay nàng mềm yếu run rẩy không thôi. Đặt bút, lại là một trận ho khan, vài giọt máu đỏ thắm từ khe hở ngón tay gian chậm rãi chảy ra, rơi xuống y phục thượng hạng đẹp đẽ quý giá của nàng.
Hoàng hậu nương nương! Một cung nữ khẩn trương tiến lên đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của.
Nàng lắc lắc đầu, nhẹ đẩy tay cung nữ ra, run rẩy mở cơ quan dưới giường, ám đạo bên trong kia, lấy một cái tráp màu đen.
Hoàng hậu lấy nó ra, gọi khẽ: Vân Tâm, ngươi cất cái này đi, di chiếu...... Khụ khụ, di chiếu ở chỗ này.
Tuân Vân Tâm tiếp nhận tráp trong tay Hoàng hậu, đôi mắt phượng hẹp dài liếc một cái nữ tử trên giường kia, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Tiên đế băng hà đến nay đã hơn mười mấy ngày, Hoàng hậu bí mật không phát tang. Khi sinh thời Tiên đế chưa từng lập Thái tử, Hoàng hậu thế đơn lực mỏng, dẫn tới trong triều bát vương làm loạn. Các vị Vương gia đều như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm long ỷ không bỏ kia.
Vân Tâm, người bổn cung hiện giờ tín nhiệm, chỉ có ngươi. Quyền An vương người sẽ nhanh chóng vào kinh, ngươi đi...... Đi thông tri Tôn Tướng quân, để cho hắn hộ giá Thất Hoàng tử vào kinh! Hơi thở Hoàng hậu có chút mong manh.
Tuân Vân Tâm lui một bước, quay đầu lại nói: Người đâu.
Một Phó tướng đi vào, nàng đưa tráp trong tay cho hắn, nhẹ giọng nói: Đi báo cho Vương gia, nói di chiếu đã tìm được.
Dạ, mạt tướng lĩnh mệnh! Hắn trầm giọng nói, chỉ ngước mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, xoay người rời đi.
Tuân Vân Tâm, ngươi...... Ngươi phản bội bổn cung! Hoàng hậu dường như mới phản ứng lại được, hung hăng trừng mắt nữ tử trước mặt, chỉ tay vào nàng run rẩy không thôi nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Tuân Vân Tâm nhẹ cười một tiếng, thong dong mà xoay thân: Nương nương, kỳ thật sớm nên làm như thế, Thất Hoàng tử còn thành không được khí hậu. Chẳng lẽ ngài cho rằng sau khi hắn đăng cơ, mẫu tử các ngươi có thể khống chế được đại cục sao? Thiên hạ, năng giả cư chi [1], xưa nay đã như vậy.
[1] Năng giả cư chi:
Mà nàng, từ đầu đến cuối đều là người của Quyền An vương.
Đây vốn, căn bản không tồn tại cái gì phản bội.
Tuân, Vân, Tâm! Trong thanh âm Hoàng hậu hận ý kéo dài, màu máu đỏ thắm từ khóe miệng nàng chảy xuống, đôi mắt nàng mở thật to, đầy tơ máu: Ngươi sẽ không có kết cục tốt! Ngươi cho rằng...... Cho rằng Quyền An vương đối đãi thiệt tình với ngươi sao? A, ha ha ha ―― phốc...... Càng nhiều máu từ trong miệng nàng trào ra, người nhìn cảm thấy sợ mục kinh tâm.
Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương...... Cung nữ vội vàng đỡ lấy nàng thân mình đã xụi lơ xuống.
Tuân Vân Tâm đừng quá mặt, người thắng làm vua, người thua làm giặc, nàng cũng không có lựa chọn nào khác.
Tuân thượng cung, Vương gia vào kinh, ở Tây Bích nhai chờ ngươi.
Ngoài cửa, thanh âm thị vệ truyền đến.
Trong lòng nàng vừa động, khăn tay không tự giác mà nắm chặt, hắn tới, cuối cùng hắn đã tới.
Xoay người, vội vàng rời đi.
Ngựa lương câu tốt nhất đã chờ ở cửa cung.
Thị vệ đỡ nàng lên ngựa, nàng có chút gấp không chờ nổi, hai chân một kẹp chặt bụng ngựa, phi nhanh như bay mà đi.
Tây Bích nhai, nàng còn nhớ rõ thời điểm lúc nàng và hắn mới gặp, cũng là ở nơi đó. Thì ra, hắn cũng vẫn luôn nhớ rõ, khóe miệng bất giác giơ lên một nụ cười ấm áp, nàng vì hắn mà vào Dịch Đình sáu năm, trở thành đôi mắt của hắn ở Dịch Đình.
Hắn nói, chờ hắn thời điểm vinh đăng đại bảo, lúc đó nàng sẽ là Hoàng hậu của hắn.
Đời này kiếp này, vĩnh không tương phụ.
/127
|