Rốt cuộc ngôn luận thô bỉ ‘cầu nhiều cung thiếu’ của Đức phi nương nương không hề làm cho Thái hậu cùng Hoàng thượng chú ý mảy may. Lại thêm việc không bao lâu nữa Mạnh quốc công sẽ khải hoàn về triều, trong khoảng thời gian này gia tộc nhà họ Mạnh danh vọng vẻ vang, tất cả phi tần dần dần ngơi nghỉ, âm thầm an ủi bản thân: Hoàng thượng sủng ái Đức phi chẳng qua chỉ là vì Mạnh quốc công, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ phai nhạt!
Đám phi tần dồn nén uất ức trong lòng, dĩ nhiên ra sức giải tỏa trên người Thẩm Tuệ Như. Các loại hình tra tấn lần lượt được áp dụng hết lên người y thị, khiến y thị sống không bằng chết. Nhìn móng tay bị rút sạch, máu thịt lẫn lộn không rõ, trên cơ thể không một chỗ nào lành lặn, cô ta co người nằm trên chiếc giường hôi thối dơ bẩn, trong mắt tràn đầy oán độc cùng căm thù điên dại.
Ngày hôm nay, người được con dân Đại Chu trông ngóng – quân binh nhà họ Mạnh rốt cuộc cũng phi vó ngựa vào thành. Nơi đại quân đi qua đều được nhân dân mừng rỡ cúi chào, Chu Vũ Đế cũng tự đi lên thành lâu nghênh đón. Sắp xếp binh sĩ ổn thỏa, vài tướng lĩnh nâng một chiếc hộp đen bước vào Cấm cung nguy nga, các đại thần văn võ đứng ở hai bên trái phải, ánh mắt nhìn về phía đoàn người vừa kính vừa sợ.
Mạnh quốc công chính là đại mãnh tướng hàng đầu Đại Chu, mà Hoàng thượng lại ra lệnh chém mười vạn người, hành động diệt sạch tộc Man di lần này để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng tướng sĩ. Ác chiến nhiều lần, họ oán hận man di hơn bất cứ ai, hoàn toàn vui lòng phục tùng vị Đế vương trẻ tuổi nhưng thủ đoạn cũng đầy máu tanh này, kính trọng không thua chủ soái mình.
“Trình lên đi.” Thấy chiếc hộp đen trong tay Mạnh quốc công, ánh mắt Chu Vũ Đế lóe lên, lạnh lẽo cất lời.
Mạnh quốc công vâng lệnh, giao hộp cho Thường Hỉ, nhìn thoáng qua hàng võ tướng bên trên, thấy con mình tinh thần vui vẻ hăng hái, tâm trạng ông phức tạp khôn kể, không biết nên vui hay nên buồn.
Thường Hỉ vừa mở hộp ra, các đại thần bên dưới, đặc biệt là hàng văn thần đều nhất tề hít vào một hơi. Bên trong chẳng phải vật gì quý giá trên đời, mà là một cái đầu người, hai mắt trợn trừng, biểu cảm ghê sợ, rõ ràng chính là Nha Luật Hãn Vương bại trận bị chém.
Biểu cảm các vị đại thần đều hoảng sợ, đồng loạt cúi xuống, nhưng Mạnh Viêm Châu cùng các tướng lĩnh mới vừa trở về lại khí huyết bừng bừng.
Ánh mắt Chu Vũ Đế tối như mực, nhìn chằm chằm vào cái đầu trước mắt một hồi lâu mới đập bàn cười to, tiếng cười sang sảng, “Tốt! Trẫm đã từng thề lúc sinh thời phải san bằng Hoàng triều Nha Luật, dùng máu thịt tộc Man tế mấy trăm vạn oan hồn oan uổng của con dân Đại Chu ta. Lời thề này rốt cuộc cũng đã thực hiện được!”
“Hoàng thượng thánh minh, trời cao bảo vệ Đại Chu ta!” Mạnh quốc công bước lên một bước, chắp tay đáp lời. Vị Đế vương này dẫu trẻ tuổi nhưng vẫn đủ năng lực khiến ông kính phục.
“Không phải trẫm thánh minh, mà là các tướng sĩ của trẫm dũng mãnh! Không có các ngươi thì trăm năm an khang của Đại Chu từ đâu mà đến?” Chu Vũ Đế cười ha hả, ra hiệu cho Thường Hỉ ban bố thánh chỉ trọng thưởng tam quân xuống.
Mạnh quốc công đứng yên, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm trọng. Ông đã đứng hàng công hầu, tay cầm trọng binh, quả thực khó có thể xem nhẹ. Lúc này danh vọng lại thêm một bước lớn, đối với nhà họ Mạnh là họa không phải phúc, là thời điểm nên buông bỏ sự nghiệp.
Nghĩ đến con gái vẫn còn bị giam cầm trong thâm cung, nghĩ đến những lời đồn đại con được sủng ái dạo gần đây, Mạnh quốc công cười khổ. Đợi thánh chỉ ban bố xong, ông liền bước lên thêm một bước, chắp tay nói, “Hồi Hoàng thượng, lần này vi thần gặp nạn, bị thương căn cốt, khó có thể đảm nhiệm chức vụ Kiến uy Đại tướng quân, mong Hoàng thượng chuẩn vi thần trở thành trí sĩ. Đây là binh phù, xin Hoàng thượng nhận lại.”
Chu Vũ Đế nhận lấy binh phù trong tay Thường Hỉ, im lặng một lúc lâu. Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đang cố phỏng đoán tâm tư vị Đế vương trẻ, cũng âm thầm bội phục sự quyết đoán của Mạnh quốc công. Lúc này mới chính là thời cơ ẩn lui tốt nhất.
Đã nhận được tin tức xác thực ám vệ đưa đến từ trước, ngoại trừ một ít vết thương nhỏ do nhiễm khí lạnh, thân thể Mạnh quốc công không có vấn đề gì đáng lo. Chu Vũ Đế vuốt tấm hổ phù lạnh lẽo trong tay, biểu cảm khó lường. Đây là thứ hắn luôn muốn đoạt lại từ tay Mạnh quốc công, nhưng lúc cầm vào trong tay rồi lại cảm thấy mọi thứ lại nhẹ tênh. Chấp chưởng quân đội là dựa vào lòng người cùng quyết đoán, không phải là một vật chết như thế này.
Nhìn biểu cảm sốt ruột của các vị tướng lĩnh bên dưới, Chu Vũ Đế mỉm cười, đưa hổ phù cho Thường Hỉ, chậm rãi cất lời, “Sức khỏe Mạnh quốc công cường kiện hơn cả nam nhi trẻ tuổi, một chút lạnh giá chắc hẳn không có ảnh hưởng gì lớn, hà cớ gì lại lui về làm trí sĩ? Trẫm sẽ đưa vài thái y đến chăm sóc Mạnh quốc công, ít ngày nữa có thể cầm binh ra trận. Quốc công chính là quân hồn của Đại chu, có Quốc công ở đây trẫm mới có thể yên tâm, con dân Đại Chu ta mới an ổn làm ăn. Hãy nhận lại hổ phù này đi.”
Nhận lấy hổ phù Thường Hỉ trao trả, Mạnh quốc công không thể tin được, nhìn thoáng qua vị Đế vương ngồi trên. Quân quyền này không phải là thứ hắn luôn tâm tâm niệm niệm? Sao bây giờ lại trả về? Giờ khắc này, trong đầu Mạnh quốc công hiện lên không biết bao nhiêu âm mưu quỷ kế đang chờ phía trước, sống lưng lạnh buốt.
Thấy đáy mắt Mạnh quốc công có ý ngầm cảnh giác, Chu Vũ Đế cười khẽ, lúc này mới phất tay tuyên bố tan triều.
Lúc Mạnh quốc công cùng con sóng vai hướng ra ngoài điện, trên mặt ông vẫn còn biểu cảm do dự. Bỗng Thường Hỉ gọi giật, nói là Hoàng thượng đặc chuẩn ông cùng Đức phi gặp mặt một lát, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Mạnh Viêm Châu cũng vui vui vẻ vẻ đi theo.
Hai cha con vừa mới bước vào Bích tiêu cung mới ngẩn người ra. Cách bày trí trong Bích tiêu cung giống hệt khuê phòng Mạnh Tang Du dạo trước, chẳng qua là diện tích lớn hơn mà thôi. Vật dụng trong điện cũng không xa hoa sang trọng, nhưng mỗi một góc nhỏ, mỗi một đồ vật đều được sắp đặt tinh tế trang nhã. Chính giữa điện đặt rất nhiều chậu hoa khoe sắc, như mang lại không khí xuân tươi mới dạt dào, mùi hương thanh thoát lan tỏa, dễ thả lỏng tâm trạng.
Mạnh Tang Du ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị phía trên, mặc triều phục nhất phẩm, khí thế mạnh mẽ. Hai cha con dừng bước, cố kềm chế kích động trong lòng, chuẩn bị quỳ xuống hành lễ.
“Mau đứng lên!” Mạnh Tang Du chờ không kịp, vội vã đi lên phía trước đỡ cha đứng dậy. Vừa chạm vào tay cha đã thấy hơi lạnh đau đớn, đôi mắt lập tức đỏ lên, từng giọt nước lớn mằn mặn rơi xuống. Trước mặt người khác lúc nào cũng cứng rắn mạnh mẽ, nhưng chỉ cần là ở trước mặt cha, cô vẫn là cô gái nhỏ không bao giờ lớn.
“Hài tử ngốc, khóc cái gì, không phải cha đã trở về hay sao!” Ông nhíu mày, muốn lau nước mắt cho con gái, nhưng lại thấy những ngón tay thô ráp chai sần của mình liền dừng lại. Nhìn da dẻ con hồng hảo, mặt mày sáng sủa, thân thể đầy đặn hơn so với lúc tiến cung, hiển nhiên cuộc sống cũng ổn định vui vẻ, trong lòng đã được an ủi rất nhiều, sống mũi cũng cay cay.
Phùng ma ma bước lên phía trước dâng một cái khăn tay, Mạnh Viêm Châu chọc cười vài câu mới có thể dỗ được cha và con gái bình ổn tâm trạng kích động của mình.
“Sao Hoàng thượng không chịu nhận lại hổ phù của cha?” Vừa hỏi xong những chuyện cha đã trải qua cùng việc của anh trai Cẩm y vệ xong, Mạnh Tang Du uống một ngụm trà nhỏ, biểu cảm nghiêm trọng.
“Cha vừa khải hoàn hồi triều, Hoàng thượng lập tức tiếp nhận hổ phù cùng quân quyền chắc hẳn sẽ khiến chúng sĩ không phục, ‘phi điểu tẫn lương cung tàng’ (khi chim chóc bị bắn chết thì cây cung tốt cũng xếp xó theo) không phải là chuyện hay. Cha đã thể hiện rõ lập trường không tranh quyền đoạt lợi, chắc hẳn hắn không còn cố kị nhà chúng ta như dạo trước nữa. Chờ một thời gian ngắn, cha nhắc lại việc này lần nữa hắn sẽ đồng ý.” Mạnh quốc công chờ con gái cho cung nhân lui hết mới từ từ phân tích.
“Chắc là như vậy.” Mạnh Tang Du xoa xoa cằm.
“Sao hả? Hoàng thượng người ta là nhân vật anh hùng, một khi đã nói tin tưởng phụ thân thì nhất định là thật, ta thấy căn bản Hoàng thượng không có tính toán việc thu hồi quân quyền, là hai người suy nghĩ nhiều quá!” Mạnh Viêm Châu lơ đãng phất phất tay, trên mặt hoàn toàn là vẻ sùng kính với bề trên.
Chưa gì đã bị dạy thành ‘trung khuyển’, nói trong đầu anh toàn là cơ bắp cũng không sai! Gân xanh trên thái dương Mạnh Tang Du giật giật, cũng không nói gì thêm nữa. Cô biết, anh trai lúc nào cũng suy nghĩ mọi chuyện đơn giản, tâm tư không sâu, chắc chắn là một bề tôi trung thành khiến hắn vừa lòng. Lấy tư thái này nhậm chức ở Cẩm y vệ thì tương lai tươi sáng rộng mở. Nếu dạy cho anh những mưu toán tính toán ngược lại không hay.
Hiển nhiên Mạnh quốc công cũng có suy nghĩ tương tự, cha và con gái ăn ý liếc mắt nhìn nhau, vòng qua đề tài này.
Mạnh Tang Du không thấy sắc mặt cha có gì bất thường, xoay xoay tách trà trong tay, chắc chắn hỏi, “Trước lúc cha gặp nguy hiểm không nhận được lá thư con gởi từ nhà đúng không ạ?”
“Thư nhà?” Mạnh quốc công nhướng mày, trầm ngâm trả lời, “Quả thật không có, lúc trở về lại bận rộn chiến sự, người phụ trách thư từ cũng không đề cập gì với cha, hẳn là đã lẫn vào trong giấy tờ, để cha trở về tìm lại.”
Trái tim đang lơ lửng của Mạnh Tang Du lập tức được thả xuống. Cha không biết chuyện này cũng tốt. Bí mật của Hoàng thất kinh thiên động địa thì cứ để nó tự hư thối mà biến mất, càng ít người biết càng tốt. Cô xua xua tay, ngữ khí thận trọng, “Sau khi cha tìm được hãy đốt thư, tuyệt đối đừng mở ra xem.” Cũng may cô dùng mật mã viết cho cha, người khác đọc được cũng không là vấn đề gì.
Sắc mặt Mạnh quốc công thay đổi, nhưng vì tin tưởng con cũng không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu đồng ý. Một khi cha đã hứa thì tất sẽ làm được, Mạnh Tang Du cũng hoàn toàn yên tâm, trên mặt lộ nụ cười tươi tắn. Mạnh Viêm Châu lại không hiểu gì, nhưng cũng biết phụ thân cùng muội muội luôn giấu mình nhiều chuyện, có hỏi cũng không nói.
Ba người tâm sự một lúc, Mạnh quốc công do do dự dự rồi mới nói ra ưu phiền tận đáy lòng cho con gái nghe, “Du nhi, lần này cha gặp nạn cũng có bàn tay Nhị thúc con nhúng vào. Nếu không phải hắn động tay động chân với ngựa của cha, cha cũng sẽ không phải suýt bỏ mạng nơi xứ người. Hắn liên thủ cùng Tạ Chính Hào, muốn trừ bỏ cha cùng Hàn Xương Bình, cướp lấy tước vị cùng quân quyền.”
Mạnh Tang Du nhíu mày, trong mắt dấy lên hai ngọn lửa giận, Mạnh Viêm Châu chút nữa đã đập bàn nhảy dựng. Từ nhỏ đến lớn Nhị thúc được Mạnh lão phu nhân nuông chiều, cũng có con trai trưởng, đối với huynh trưởng mình ghen ghét tị nạnh, không chỉ một lần thọc gậy bánh xe trên chiến trường. Nếu không có chỗ dựa là Mạnh lão phu nhân, hẳn hắn đã phải ra ở riêng từ lâu. Nhưng quả không ngờ, cho dù Mạnh lão phu nhân khuất núi, mất đi chỗ dựa, không những hắn chẳng biết lùi mà ngày một quá đáng, không biết quân công cùng vinh hoa phú quý đổ trên thân là nhờ ai mà có.
Mạnh Tay Du siết chặt nắm đấm, âm thanh lạnh lùng, “Cấu kết cùng Tạ Chính Hào? Đây chính là tội thông đồng với địch bán nước! Nếu như Hoàng thượng biết được thì già trẻ lớn bé nhà họ Mạnh sẽ bị y liên lụy!” Đối với vị Nhị thúc luôn muốn ám hại người nhà như thế này, Mạnh Tang Du chỉ có ghét cay ghét đắng, không thể yêu thương nổi.
“Mẫu thân và muội muội nói đúng, Nhị thúc chính là tai họa, nên tách riêng từ lâu!” Lòng Mạnh Viêm Châu tràn đầy căm phẫn, nghiến răng ken két.
Biết ý con gái lo lắng, sắc mặt Mạnh quốc công mới thả lỏng được đôi chút, trầm giọng nói, “Trước trận chiến cha đã xử lý y, dù chết cũng để lại cái danh trung liệt cho y. Chỉ lo Nhị thẩm cùng hai con của y còn ở nhà, quả thực cha không biết nên xử lý như thế nào.” Làm chủ soái một đội quân, Mạnh quốc công sao có thể là hạng người dễ dàng nhân từ nương tay? Cho dù là người nhà, cho dù dựa vào luân lý đời thường, nhưng nếu chạm đến giới hạn, ông cũng không thể nhường bước lần nào nữa. Giữa toàn bộ gia tộc nhà họ Mạnh cùng chi thứ hai, ông không hề do dự chọn cả dòng họ, chỉ độc có cảm giác trút được gánh nặng, không hề bi thương đau lòng. Sự nhẫn nại của ông đối với chi thứ hai đã đến giới hạn cuối, tin rằng liệt tổ liệt tông nhà họ Mạnh dưới suối vàng cũng thông cảm cho ông.
“Mua một thôn trang nhỏ, để họ sống ở đấy.” Kẻ gây nên mọi chuyện đã chết, Mạnh Tang Du nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng.
Mạnh quốc công trầm ngâm một lát mới lắc đầu nói, “Còn chưa phải lúc, dù như thế nào bây giờ họ cũng được xem như con của tướng trung liệt, cả kinh thành đều đổ dồn ánh mắt về đây, cha không thể tuyệt tình như vậy được. Trước tiên vẫn đưa về phủ ta, hết năm nay tính tiếp.”
“Như thế cũng tốt.” Mạnh Tang Du đồng ý. Mạnh Viêm Châu không có cơ hội xen mồm, cũng không có ai nghe ý kiến mình, chỉ có thể bực mình hừ hừ.
Đúng lúc này, ngoài điện vang lên tiếng thái giám, Chu Vũ Đế gạt rèm châu bước nhanh vào
Đám phi tần dồn nén uất ức trong lòng, dĩ nhiên ra sức giải tỏa trên người Thẩm Tuệ Như. Các loại hình tra tấn lần lượt được áp dụng hết lên người y thị, khiến y thị sống không bằng chết. Nhìn móng tay bị rút sạch, máu thịt lẫn lộn không rõ, trên cơ thể không một chỗ nào lành lặn, cô ta co người nằm trên chiếc giường hôi thối dơ bẩn, trong mắt tràn đầy oán độc cùng căm thù điên dại.
Ngày hôm nay, người được con dân Đại Chu trông ngóng – quân binh nhà họ Mạnh rốt cuộc cũng phi vó ngựa vào thành. Nơi đại quân đi qua đều được nhân dân mừng rỡ cúi chào, Chu Vũ Đế cũng tự đi lên thành lâu nghênh đón. Sắp xếp binh sĩ ổn thỏa, vài tướng lĩnh nâng một chiếc hộp đen bước vào Cấm cung nguy nga, các đại thần văn võ đứng ở hai bên trái phải, ánh mắt nhìn về phía đoàn người vừa kính vừa sợ.
Mạnh quốc công chính là đại mãnh tướng hàng đầu Đại Chu, mà Hoàng thượng lại ra lệnh chém mười vạn người, hành động diệt sạch tộc Man di lần này để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng tướng sĩ. Ác chiến nhiều lần, họ oán hận man di hơn bất cứ ai, hoàn toàn vui lòng phục tùng vị Đế vương trẻ tuổi nhưng thủ đoạn cũng đầy máu tanh này, kính trọng không thua chủ soái mình.
“Trình lên đi.” Thấy chiếc hộp đen trong tay Mạnh quốc công, ánh mắt Chu Vũ Đế lóe lên, lạnh lẽo cất lời.
Mạnh quốc công vâng lệnh, giao hộp cho Thường Hỉ, nhìn thoáng qua hàng võ tướng bên trên, thấy con mình tinh thần vui vẻ hăng hái, tâm trạng ông phức tạp khôn kể, không biết nên vui hay nên buồn.
Thường Hỉ vừa mở hộp ra, các đại thần bên dưới, đặc biệt là hàng văn thần đều nhất tề hít vào một hơi. Bên trong chẳng phải vật gì quý giá trên đời, mà là một cái đầu người, hai mắt trợn trừng, biểu cảm ghê sợ, rõ ràng chính là Nha Luật Hãn Vương bại trận bị chém.
Biểu cảm các vị đại thần đều hoảng sợ, đồng loạt cúi xuống, nhưng Mạnh Viêm Châu cùng các tướng lĩnh mới vừa trở về lại khí huyết bừng bừng.
Ánh mắt Chu Vũ Đế tối như mực, nhìn chằm chằm vào cái đầu trước mắt một hồi lâu mới đập bàn cười to, tiếng cười sang sảng, “Tốt! Trẫm đã từng thề lúc sinh thời phải san bằng Hoàng triều Nha Luật, dùng máu thịt tộc Man tế mấy trăm vạn oan hồn oan uổng của con dân Đại Chu ta. Lời thề này rốt cuộc cũng đã thực hiện được!”
“Hoàng thượng thánh minh, trời cao bảo vệ Đại Chu ta!” Mạnh quốc công bước lên một bước, chắp tay đáp lời. Vị Đế vương này dẫu trẻ tuổi nhưng vẫn đủ năng lực khiến ông kính phục.
“Không phải trẫm thánh minh, mà là các tướng sĩ của trẫm dũng mãnh! Không có các ngươi thì trăm năm an khang của Đại Chu từ đâu mà đến?” Chu Vũ Đế cười ha hả, ra hiệu cho Thường Hỉ ban bố thánh chỉ trọng thưởng tam quân xuống.
Mạnh quốc công đứng yên, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm trọng. Ông đã đứng hàng công hầu, tay cầm trọng binh, quả thực khó có thể xem nhẹ. Lúc này danh vọng lại thêm một bước lớn, đối với nhà họ Mạnh là họa không phải phúc, là thời điểm nên buông bỏ sự nghiệp.
Nghĩ đến con gái vẫn còn bị giam cầm trong thâm cung, nghĩ đến những lời đồn đại con được sủng ái dạo gần đây, Mạnh quốc công cười khổ. Đợi thánh chỉ ban bố xong, ông liền bước lên thêm một bước, chắp tay nói, “Hồi Hoàng thượng, lần này vi thần gặp nạn, bị thương căn cốt, khó có thể đảm nhiệm chức vụ Kiến uy Đại tướng quân, mong Hoàng thượng chuẩn vi thần trở thành trí sĩ. Đây là binh phù, xin Hoàng thượng nhận lại.”
Chu Vũ Đế nhận lấy binh phù trong tay Thường Hỉ, im lặng một lúc lâu. Trong đại điện vô cùng yên tĩnh, mọi người đều đang cố phỏng đoán tâm tư vị Đế vương trẻ, cũng âm thầm bội phục sự quyết đoán của Mạnh quốc công. Lúc này mới chính là thời cơ ẩn lui tốt nhất.
Đã nhận được tin tức xác thực ám vệ đưa đến từ trước, ngoại trừ một ít vết thương nhỏ do nhiễm khí lạnh, thân thể Mạnh quốc công không có vấn đề gì đáng lo. Chu Vũ Đế vuốt tấm hổ phù lạnh lẽo trong tay, biểu cảm khó lường. Đây là thứ hắn luôn muốn đoạt lại từ tay Mạnh quốc công, nhưng lúc cầm vào trong tay rồi lại cảm thấy mọi thứ lại nhẹ tênh. Chấp chưởng quân đội là dựa vào lòng người cùng quyết đoán, không phải là một vật chết như thế này.
Nhìn biểu cảm sốt ruột của các vị tướng lĩnh bên dưới, Chu Vũ Đế mỉm cười, đưa hổ phù cho Thường Hỉ, chậm rãi cất lời, “Sức khỏe Mạnh quốc công cường kiện hơn cả nam nhi trẻ tuổi, một chút lạnh giá chắc hẳn không có ảnh hưởng gì lớn, hà cớ gì lại lui về làm trí sĩ? Trẫm sẽ đưa vài thái y đến chăm sóc Mạnh quốc công, ít ngày nữa có thể cầm binh ra trận. Quốc công chính là quân hồn của Đại chu, có Quốc công ở đây trẫm mới có thể yên tâm, con dân Đại Chu ta mới an ổn làm ăn. Hãy nhận lại hổ phù này đi.”
Nhận lấy hổ phù Thường Hỉ trao trả, Mạnh quốc công không thể tin được, nhìn thoáng qua vị Đế vương ngồi trên. Quân quyền này không phải là thứ hắn luôn tâm tâm niệm niệm? Sao bây giờ lại trả về? Giờ khắc này, trong đầu Mạnh quốc công hiện lên không biết bao nhiêu âm mưu quỷ kế đang chờ phía trước, sống lưng lạnh buốt.
Thấy đáy mắt Mạnh quốc công có ý ngầm cảnh giác, Chu Vũ Đế cười khẽ, lúc này mới phất tay tuyên bố tan triều.
Lúc Mạnh quốc công cùng con sóng vai hướng ra ngoài điện, trên mặt ông vẫn còn biểu cảm do dự. Bỗng Thường Hỉ gọi giật, nói là Hoàng thượng đặc chuẩn ông cùng Đức phi gặp mặt một lát, trong lòng không khỏi mừng rỡ. Mạnh Viêm Châu cũng vui vui vẻ vẻ đi theo.
Hai cha con vừa mới bước vào Bích tiêu cung mới ngẩn người ra. Cách bày trí trong Bích tiêu cung giống hệt khuê phòng Mạnh Tang Du dạo trước, chẳng qua là diện tích lớn hơn mà thôi. Vật dụng trong điện cũng không xa hoa sang trọng, nhưng mỗi một góc nhỏ, mỗi một đồ vật đều được sắp đặt tinh tế trang nhã. Chính giữa điện đặt rất nhiều chậu hoa khoe sắc, như mang lại không khí xuân tươi mới dạt dào, mùi hương thanh thoát lan tỏa, dễ thả lỏng tâm trạng.
Mạnh Tang Du ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị phía trên, mặc triều phục nhất phẩm, khí thế mạnh mẽ. Hai cha con dừng bước, cố kềm chế kích động trong lòng, chuẩn bị quỳ xuống hành lễ.
“Mau đứng lên!” Mạnh Tang Du chờ không kịp, vội vã đi lên phía trước đỡ cha đứng dậy. Vừa chạm vào tay cha đã thấy hơi lạnh đau đớn, đôi mắt lập tức đỏ lên, từng giọt nước lớn mằn mặn rơi xuống. Trước mặt người khác lúc nào cũng cứng rắn mạnh mẽ, nhưng chỉ cần là ở trước mặt cha, cô vẫn là cô gái nhỏ không bao giờ lớn.
“Hài tử ngốc, khóc cái gì, không phải cha đã trở về hay sao!” Ông nhíu mày, muốn lau nước mắt cho con gái, nhưng lại thấy những ngón tay thô ráp chai sần của mình liền dừng lại. Nhìn da dẻ con hồng hảo, mặt mày sáng sủa, thân thể đầy đặn hơn so với lúc tiến cung, hiển nhiên cuộc sống cũng ổn định vui vẻ, trong lòng đã được an ủi rất nhiều, sống mũi cũng cay cay.
Phùng ma ma bước lên phía trước dâng một cái khăn tay, Mạnh Viêm Châu chọc cười vài câu mới có thể dỗ được cha và con gái bình ổn tâm trạng kích động của mình.
“Sao Hoàng thượng không chịu nhận lại hổ phù của cha?” Vừa hỏi xong những chuyện cha đã trải qua cùng việc của anh trai Cẩm y vệ xong, Mạnh Tang Du uống một ngụm trà nhỏ, biểu cảm nghiêm trọng.
“Cha vừa khải hoàn hồi triều, Hoàng thượng lập tức tiếp nhận hổ phù cùng quân quyền chắc hẳn sẽ khiến chúng sĩ không phục, ‘phi điểu tẫn lương cung tàng’ (khi chim chóc bị bắn chết thì cây cung tốt cũng xếp xó theo) không phải là chuyện hay. Cha đã thể hiện rõ lập trường không tranh quyền đoạt lợi, chắc hẳn hắn không còn cố kị nhà chúng ta như dạo trước nữa. Chờ một thời gian ngắn, cha nhắc lại việc này lần nữa hắn sẽ đồng ý.” Mạnh quốc công chờ con gái cho cung nhân lui hết mới từ từ phân tích.
“Chắc là như vậy.” Mạnh Tang Du xoa xoa cằm.
“Sao hả? Hoàng thượng người ta là nhân vật anh hùng, một khi đã nói tin tưởng phụ thân thì nhất định là thật, ta thấy căn bản Hoàng thượng không có tính toán việc thu hồi quân quyền, là hai người suy nghĩ nhiều quá!” Mạnh Viêm Châu lơ đãng phất phất tay, trên mặt hoàn toàn là vẻ sùng kính với bề trên.
Chưa gì đã bị dạy thành ‘trung khuyển’, nói trong đầu anh toàn là cơ bắp cũng không sai! Gân xanh trên thái dương Mạnh Tang Du giật giật, cũng không nói gì thêm nữa. Cô biết, anh trai lúc nào cũng suy nghĩ mọi chuyện đơn giản, tâm tư không sâu, chắc chắn là một bề tôi trung thành khiến hắn vừa lòng. Lấy tư thái này nhậm chức ở Cẩm y vệ thì tương lai tươi sáng rộng mở. Nếu dạy cho anh những mưu toán tính toán ngược lại không hay.
Hiển nhiên Mạnh quốc công cũng có suy nghĩ tương tự, cha và con gái ăn ý liếc mắt nhìn nhau, vòng qua đề tài này.
Mạnh Tang Du không thấy sắc mặt cha có gì bất thường, xoay xoay tách trà trong tay, chắc chắn hỏi, “Trước lúc cha gặp nguy hiểm không nhận được lá thư con gởi từ nhà đúng không ạ?”
“Thư nhà?” Mạnh quốc công nhướng mày, trầm ngâm trả lời, “Quả thật không có, lúc trở về lại bận rộn chiến sự, người phụ trách thư từ cũng không đề cập gì với cha, hẳn là đã lẫn vào trong giấy tờ, để cha trở về tìm lại.”
Trái tim đang lơ lửng của Mạnh Tang Du lập tức được thả xuống. Cha không biết chuyện này cũng tốt. Bí mật của Hoàng thất kinh thiên động địa thì cứ để nó tự hư thối mà biến mất, càng ít người biết càng tốt. Cô xua xua tay, ngữ khí thận trọng, “Sau khi cha tìm được hãy đốt thư, tuyệt đối đừng mở ra xem.” Cũng may cô dùng mật mã viết cho cha, người khác đọc được cũng không là vấn đề gì.
Sắc mặt Mạnh quốc công thay đổi, nhưng vì tin tưởng con cũng không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu đồng ý. Một khi cha đã hứa thì tất sẽ làm được, Mạnh Tang Du cũng hoàn toàn yên tâm, trên mặt lộ nụ cười tươi tắn. Mạnh Viêm Châu lại không hiểu gì, nhưng cũng biết phụ thân cùng muội muội luôn giấu mình nhiều chuyện, có hỏi cũng không nói.
Ba người tâm sự một lúc, Mạnh quốc công do do dự dự rồi mới nói ra ưu phiền tận đáy lòng cho con gái nghe, “Du nhi, lần này cha gặp nạn cũng có bàn tay Nhị thúc con nhúng vào. Nếu không phải hắn động tay động chân với ngựa của cha, cha cũng sẽ không phải suýt bỏ mạng nơi xứ người. Hắn liên thủ cùng Tạ Chính Hào, muốn trừ bỏ cha cùng Hàn Xương Bình, cướp lấy tước vị cùng quân quyền.”
Mạnh Tang Du nhíu mày, trong mắt dấy lên hai ngọn lửa giận, Mạnh Viêm Châu chút nữa đã đập bàn nhảy dựng. Từ nhỏ đến lớn Nhị thúc được Mạnh lão phu nhân nuông chiều, cũng có con trai trưởng, đối với huynh trưởng mình ghen ghét tị nạnh, không chỉ một lần thọc gậy bánh xe trên chiến trường. Nếu không có chỗ dựa là Mạnh lão phu nhân, hẳn hắn đã phải ra ở riêng từ lâu. Nhưng quả không ngờ, cho dù Mạnh lão phu nhân khuất núi, mất đi chỗ dựa, không những hắn chẳng biết lùi mà ngày một quá đáng, không biết quân công cùng vinh hoa phú quý đổ trên thân là nhờ ai mà có.
Mạnh Tay Du siết chặt nắm đấm, âm thanh lạnh lùng, “Cấu kết cùng Tạ Chính Hào? Đây chính là tội thông đồng với địch bán nước! Nếu như Hoàng thượng biết được thì già trẻ lớn bé nhà họ Mạnh sẽ bị y liên lụy!” Đối với vị Nhị thúc luôn muốn ám hại người nhà như thế này, Mạnh Tang Du chỉ có ghét cay ghét đắng, không thể yêu thương nổi.
“Mẫu thân và muội muội nói đúng, Nhị thúc chính là tai họa, nên tách riêng từ lâu!” Lòng Mạnh Viêm Châu tràn đầy căm phẫn, nghiến răng ken két.
Biết ý con gái lo lắng, sắc mặt Mạnh quốc công mới thả lỏng được đôi chút, trầm giọng nói, “Trước trận chiến cha đã xử lý y, dù chết cũng để lại cái danh trung liệt cho y. Chỉ lo Nhị thẩm cùng hai con của y còn ở nhà, quả thực cha không biết nên xử lý như thế nào.” Làm chủ soái một đội quân, Mạnh quốc công sao có thể là hạng người dễ dàng nhân từ nương tay? Cho dù là người nhà, cho dù dựa vào luân lý đời thường, nhưng nếu chạm đến giới hạn, ông cũng không thể nhường bước lần nào nữa. Giữa toàn bộ gia tộc nhà họ Mạnh cùng chi thứ hai, ông không hề do dự chọn cả dòng họ, chỉ độc có cảm giác trút được gánh nặng, không hề bi thương đau lòng. Sự nhẫn nại của ông đối với chi thứ hai đã đến giới hạn cuối, tin rằng liệt tổ liệt tông nhà họ Mạnh dưới suối vàng cũng thông cảm cho ông.
“Mua một thôn trang nhỏ, để họ sống ở đấy.” Kẻ gây nên mọi chuyện đã chết, Mạnh Tang Du nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng.
Mạnh quốc công trầm ngâm một lát mới lắc đầu nói, “Còn chưa phải lúc, dù như thế nào bây giờ họ cũng được xem như con của tướng trung liệt, cả kinh thành đều đổ dồn ánh mắt về đây, cha không thể tuyệt tình như vậy được. Trước tiên vẫn đưa về phủ ta, hết năm nay tính tiếp.”
“Như thế cũng tốt.” Mạnh Tang Du đồng ý. Mạnh Viêm Châu không có cơ hội xen mồm, cũng không có ai nghe ý kiến mình, chỉ có thể bực mình hừ hừ.
Đúng lúc này, ngoài điện vang lên tiếng thái giám, Chu Vũ Đế gạt rèm châu bước nhanh vào
/89
|