Đêm khuya, đã sắp đến giờ Hợi, đèn đuốc các cung dần tắt hết, chỉ để lại ở cửa cung vài chiếc lồng đèn chập chờn đung đưa trong gió lạnh, khung cảnh nhìn từ xa quả thực đìu hiu lặng ngắt.
Mạnh Tang Du nằm trên giường, ôm A Bảo đang cuộn mình thành một cục trong lòng mình. Một người một cún người trở mình kẻ trằn trọc, rõ là không thể dỗ yên giấc ngủ.
“A Bảo, ngủ không được hở?” Mạnh Tang Du chấm chấm lên cái mũi nhỏ của A Bảo, nhỏ giọng hỏi.
A Bảo dụi vào bầu ngực mềm mại của cô, cái mặt cún nho nhỏ cọ cọ lòng cô gâu khẽ một tiếng, coi như trả lời. Dáng vẻ đáng yêu này làm Mạnh Tang Du nở nụ cười, tiện tay ôm lấy A Bảo, đặt gót son xuống giường, hướng đến chiếc trường kỷ bên cửa sổ, “Ngủ không được thì chúng ta nên đến cửa sổ ngắm sao, vào mùa đông sao trời sẽ càng đẹp hơn so với ngày hè, em có biết không?”
A Bảo giãy dụa trong lòng cô, mặt nhíu lại, mũi hừ hừ, giơ một bàn chân lên chỉ hướng đôi giày đặt bên cạnh giường.
Mạnh Tang Du không chú ý tới, vẫn tiếp tục bước đến trước, A Bảo càng giãy mạnh hơn, suýt chút nữa tuột khỏi tay cô. Cô mới nhìn theo hướng chỉ của chân A Bảo, phì cười một tiếng, “A Bảo đang nhắc chị mang giày sao?”
A Bảo gấu gấu, nằm im.
Mạnh Tang Du xoa đầu A Bảo, cười tủm tỉm đi qua xỏ giày vào. Bàn chân be bé của A Bảo lại quay đến cái áo khoác vắt trên bình phong. Mạnh Tang Du lại cười rúc rích, khoác áo vào, sau đó ôm chặt A Bảo vào trong lòng, che kín lại, chỉ để hở ra một khuôn mặt cún be bé đáng yêu.
“A Bảo của chị thật thông minh! Nếu có thể nói chuyện thì tốt biết bao nhiêu!” Mạnh Tang Du thở dài, chậm rãi bước đến bên cửa sổ. Cô biết A Bảo thông minh đến kỳ dị, nhưng thế thì sao chứ? Dù em ấy có thế nào cuối cùng vẫn là A Bảo của mình thôi. Hơn nữa, là cún cưng của Mạnh Tang Du cô, có đặc biệt cũng phải.
A Bảo lại ư ử hai tiếng đáp lại, sau đó chui vào lòng cô, ngửng đầu ngắm trời đêm sáng ngời ngàn sao. Nền trời đen kịt màu mực như đang đè xuống, càng tôn thêm ánh sáng của những đốm sao nhấp nhánh. Một người một cún, hơi thở tạo thành cuộn sương trắng ngay trước mũi, cùng yên lặng ngắm nhìn.
“A Bảo có thấy mấy ngôi sao kia không? Đó là chòm Thợ Săn, truyền thuyết nói rằng ngày xưa xửa xừa xưa…” Mạnh Tang Du chỉ một chòm sao cô có thể nhận ra được, chậm rãi kể về sự tích của nó. A Bảo im lặng dỏng tai nghe, ánh nhìn trong mắt đen như mực thỉnh thoảng lại chớp, cho thấy bao ấm áp yêu thương gởi đến người kia.
Mạnh Tang Du đang miệt mài giảng giải, thấy Giáng tử cung cách đó không xa, bỗng nhiên trầm mặc, biểu cảm nghiêm nghị hẳn đi.
Nhìn cô gái đang nhíu mày ngẩn người này, Chu Vũ Đế biết, cô nhất định là nhớ tới Hiền phi bây giờ đang nằm trong lòng thứ hàng giả kia. Miệng bảo là không cứu không cứu, mặc kệ đi, để ý làm gì, thực ra trong lòng vẫn băn khoăn như cũ. Hắn vốn tưởng rằng Thẩm Tuệ Như là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, cần mình bao dung che chở mới có thể sống sót trong cung, nhưng sự thật đã rành rành, bất kể là ngoại hình hay nội tâm cô ta đều quá lạnh lùng. Không như cô gái trước mắt này, vì trái tim mềm yếu đa đoan nên mới muốn dùng bề ngoài giương nanh múa vuốt để che giấu bản ngã thực sự, tự bảo vệ chính mình. Chỉ khi nhìn thấu con người nàng mới biết, nàng đáng yêu đến bao nhiêu, khiến người khác thương mến thế nào.
Mạnh Tang Du hoàn hồn lại từ trong trầm tư suy nghĩ, cúi đầu thấy A Bảo đang ngơ ngác nhìn cô, một đôi ngươi đen như mực phản chiếu ánh sao trời, sâu kín đến vậy, chuyên chú đến vậy, tựa như thế giới của nó chỉ có một mình cô.
Cũng không phải, đối với A Bảo mà nói, mình chính là tất cả của em ấy! Ngoại trừ mình ra em còn có ai để dựa vào đâu? Xót xa cô đơn trong lòng bị ý nghĩ này đập tan không còn một mẩu, ngực Mạnh Tang Du nóng hôi hổi, xoa xoa cái mũi của A Bảo thì thào, “A Bảo, có em bên cạnh thật tốt biết bao nhiêu…”
A Bảo gruu gruu, há mõm ngậm ngón tay cô, nhẹ nhàng mút lấy. Chủ cùng cún trán kề trán nhìn nhau cười, giờ phút này, thế giới của họ chỉ có nhau.
Xa xa, ánh đèn lấy Càn Thanh cung làm trung tâm bắt đầu lan rộng ra, nhuộm màn đêm đen kịt thành màu cam quất, tiếng người ồn ào mơ hồ vẳng đến, phá vỡ khoảnh khắc ấm áp của bọn họ.
“Sao thế?” Mạnh Tang Du bọc kỹ A Bảo lại, đi đến cửa đại điện hỏi.
“Bẩm nương nương, hình như Càn Thanh cung đã xảy ra chuyện, đã phái người qua đó hỏi thăm, sẽ có thông tin sớm thôi ạ.” Phùng ma ma vội vã bước đến bẩm báo.
“Càn Thanh cung? Hoàng thượng?” Mạnh Tang Du thảng thốt, lưng Chu Vũ Đế cũng cứng ngắc.
Thái giám đi dò xét rất nhanh đã trở lại, thở hổn hển quỳ xuống hành lễ: “Khởi bẩm nương nương, Càn Thanh cung có trộm đến, thị vệ phụ trách trực đêm nói trong Ngự thư phòng đã mất một thứ đồ cổ vô cùng quý giá, bây giờ toàn cung đang phát lệnh giới nghiêm, truy nã bọn đạo tặc.”
“Biết rồi, lui xuống đi.” Mạnh Tang Du phẩy tay cho thái giám lui, nhìn Phùng ma ma khẽ cười, “Mất một món đồ cổ? Ta thấy là đã đánh mất hoàng thượng rồi! Hẳn là ám vệ sau khi biết hành động của Hoàng đế giả đã áp dụng biện pháp này. Nếu không đem hoàng thượng ra ngoài, không chừng Thẩm Tuệ Như sẽ tự tay bóp chết hắn.”
Chu Vũ Đế rùng mình một cái, không thể không thừa nhận lời nói của Tang Du vô cùng có khả năng ‘nhất ngữ thành sấm’ (nói trước nhưng việc xảy ra lại đúng hệt như vậy), cho dù Thẩm Tuệ Như bây giờ không đủ nhẫn tâm ra tay, nhưng sau khi cô ta tận hưởng được hương vị tuyệt vời của quyền lực, cô ta sẽ không để thân xác mình sống.
Thấy A Bảo run run, Mạnh Tang Du cho rằng chú lạnh, vội vàng ôm chú bước vào trong điện. Thân xác hoàng đế thật đã được cứu đi, có thể thấy được ám vệ sẽ không để cha con nhà họ Thẩm quậy ra đến tình trạng không thể cứu vãn, cô xốc lại trái tim vừa thoáng buông lỏng, ôm A Bảo chui vào chiếc chăn vẫn còn vương hơi ấm.
Chu Vũ Đế cũng thở phào, lần đầu bỏ quên trái tim bất an suốt ba tháng.
Người cùng cún mặt đối mặt, chẳng mấy chốc đã rơi vào mộng đẹp.
Càn Thanh cung, hoàng đế giả sau khi nghe được tin vội vã trở về, Thẩm Tuệ Như cũng thông qua mật đạo đi tới nội điện, đang nổi điên lên trong đại điện.
“Ăn hại! Một lũ ăn hại!” Tóc tai cô ta bù xù, sắc mặt dữ tợn, đang kiềm nén cơn giận muốn đập hết tất cả mọi thứ.
“Bẩm nương nương, việc phòng ngự nơi kinh đô luôn luôn nằm trong tay tâm phúc của Hoàng thượng, chúng nô tài không dám sử dụng, sợ sẽ khiến bọn họ nghi ngờ! Hơn nữa, đường hầm đó bốn phương tám hướng, cơ quan bẫy gài rất nhiều, chúng nô tài đi vào hơn trăm người chỉ còn không tới hai mươi người có thể sống sót bước ra. Nương nương, chúng nô tài đã cố hết sức, xin nương nương khoan thứ!” Thường Hỉ thấp giọng cầu xin, Hoàng đế giả cũng dập đầu theo.
Ngực Thẩm Tuệ Như phập phồng dữ dội, trong hai mắt đỏ ửng là lửa giận ngập trời cùng một tia sợ hãi nhỏ đến nỗi khó thể nhận ra. Hoàng thượng được cứu đi, nếu như ngài tỉnh lại, mình nên làm thế nào bây giờ? Móng tay cô ta đâm sâu vào lòng bàn tay, không dám nghĩ thêm nữa.
Đúng lúc này, Vãn Thanh bước vào, cầm trong tay một phong thư, hành lễ nói: “Nương nương, thái sư bảo người đưa cho người cái này.”
Thân hình Thẩm Tuệ Như cứng ngắc trong một giây, cô ta có thể đoán được phụ thân định nói với mình điều gì, đơn giản là bảo phải phải mau chóng hành động. Cũng phải, Hoàng thượng đã được cứu đi, bọn họ không còn thời gian để từ tốn suy tính trước sau. Ám vệ này xuất quỷ nhập thần, đến đi không dấu vết, nếu bọn chúng muốn tính mạng của người nhà họ Thẩm, họ Thẩm chắc không ai có thể thoát được! Thà để tộc Thẩm đời đời kiếp kiếp bị người thóa mạ còn hơn chuốc phải tội danh mưu nghịch phản quốc! Bây giờ chỉ còn cách thừa dịp Hoàng thượng chưa chết nhanh chóng thượng vị đoạt quyền, nắm trong tay toàn bộ Ngự lâm quân cùng quân Cấm vệ, dùng quyền lực tuyệt đối để bảo vệ bản thân.
Cô ta thả lỏng hai nắm tay chặt cứng, dùng bàn tay loang lổ vết máu cầm lấy bức thư, sắc mặt không biểu cảm. Đọc xong, lập tức ném vào chậu than đốt thành tro.
“Thường Hỉ lui xuống đi.” Cô ta phất tay, để Thường Hỉ đang nơm nớp lo sợ rời đi xong mới quay nhìn Hoàng đế giả đang quỳ dưới chân, “Ngày mai ngươi chọn thẻ bài của bản cung, hàng đêm phải triệu bổn cung thị tẩm đến khi bản cung hoài thai mới thôi. Xong việc ngươi sẽ không gặp chuyện gì cả, muốn yêu thương sủng hạnh ai thì tùy.”
Hoàng đế giả thốt nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy kinh hãi, nhưng gặp ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Tuệ Như lại nhanh chóng cúi đầu, chắp tay tuân lệnh.
Thẩm Tuệ Như cũng không thèm liếc hắn đến một cái, bước chân lảo đảo men theo mật đạo rời đi. Cô chắc chắn sẽ ghi nhớ ngày hôm nay, cái ngày cô đã hoàn toàn dứt bỏ quá khứ cùng Cổ Thiệu Trạch.
﹡﹡﹡﹡
Hôm sau Mạnh Tang Du tỉnh giấc trong nước miếng của A Bảo. Thấy cô đã tỉnh, A Bảo đang vui vẻ liếm môi cô chợt cứng ngắc trong một chớp mắt, sau đó vùi mặt vào cổ cô.
“Bé cưng cũng biết xấu hổ hả?” Mạnh Tang Du nâng mặt lên, cười tủm tỉm chọc chọc cái bụng mềm mềm của A Bảo.
A Bảo vội ôm lấy tay cô, dùng nước miếng rửa tay cho cô, không để sót một ngón nào. Hắn đã làm việc này càng ngày càng điêu luyện, danh dự đế vương, tôn nghiêm của đàn ông gì gì đều bị quẳng hết ra sau lưng.
Mạnh Tang Du bật cười ha ha, chủ cùng cún hai người theo lệ thường ôm nhau làm ầm ĩ một trận, mãi đến khi Phùng ma ma vén rèm lên giục mới tách ra mà vẫn lưu luyến không rời.
“Bên Càn Thanh cung có tin tức gì truyền ra không?” Mặc vào cho A Bảo bộ đồ bò sữa, Mạnh Tang Du hờ hững hỏi.
“Nghe nói Càn Thanh Cung đã chết vài người hầu, đều là thân cận của hoàng thượng, nếu hôm qua Hoàng thượng không đến Giáng tử cung, chắc ngài ấy cũng đã gặp chuyện. Trời còn chưa sáng, Hoàng thượng đã triệu Cửu Môn Đề Đốc La đại nhân tiến cung, khiển trách ông ta một trận, lại bắt buộc trong vòng mười ngày phải bắt bằng được hung thủ, nếu không sẽ cách chức, cho ông ta về nhà đóng cửa suy nghĩ.” Phùng ma ma vừa khoác thêm cho chủ tử nhà mình một cái áo khoác, vừa thấp giọng bẩm báo.
“Bắt hung thủ gì chứ? Ám vệ giỏi như vậy tưởng dễ bắt lắm sao? Đây là Thẩm gia mượn cơ hội để đoạt quyền thì có! Đáng tiếc, có Lý tướng ở đây, vị trí Cửu Môn Đề Đốc này không thể đoạt được đâu. Xét về nhân mạch, luận về căn cơ, Thẩm thái sư chưa phải là đối thủ của Lý tướng. Y hạ nước cờ này quá nhanh, kết quả chưa chắc đã như y mong muốn.” Mạnh Tang Du ôm lấy A Bảo đã đổi một vẻ ngoài hoàn toàn mới, chậm rãi đi đến trước bàn trang điểm.
Phùng ma ma lấy khăn dấp nước nóng, vắt khô đưa cô lau mặt, rồi cầm lược chải mái tóc đen óng cho cô. A Bảo ngồi chóc ngóc trên bàn trang điểm, dùng ánh mắt đầy hâm mộ nhìn động tác nhẹ nhàng của Phùng ma ma. Đến lúc nào hắn mới có thể tự tay vuốt mái tóc óng mướt mềm mại này được đây.
Mạnh Tang Du chọc chọc cái mũi nhỏ của chú, dùng khăn lau sơ mặt cho chú, sau đó lấy ra một hộp nhuận phu cao cẩn thận thoa lên mặt mình.
Bích Thủy cùng Ngân Thúy mỗi người bưng một cái khay tiến vào, trên mặt khay là hàng đống dược liệu quý báu cùng lụa là gấm vóc, đi đến trước mặt chủ từ bày xuống để cô xem.
“Cái gì đây?” Mạnh Tang Du nhíu mày.
“Sáng nay Lý quý phi nương nương ban mấy thứ này cho người, bảo người dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều. Chưa khỏi bệnh thì không cần qua thỉnh an cô ta cũng được.” Ngân Thúy đặt khay xuống, cầm gương soi giúp chủ tử chọn những món trang sức muốn đeo.
“À ~ cô ta đây là đang thương hại ta, chắc là tình trạng thân thể ta cô ta đã biết cả rồi.” Mạnh Tang Du cười tự giễu, nhón một củ nhân sâm đặt trước mũi ngửi thử, khen một câu đồ tốt.
Chu Vũ Đế cúi đầu, đáy mắt giấu vẻ đau xót, trong lòng âm thầm ngẫm ngợi: Đợi trẫm hồi hồn, chuyện thứ nhất phải làm là tìm kiếm danh y, điều dưỡng thân thể cho Tang Du. Cù lão thái y kia cũng không tệ, có thể bảo Tuấn Vĩ đi hỏi thăm một chút.
Lúc hắn đang xuất thần, Mạnh Tang Du đã ôm lấy hắn, đến bên bàn dùng bữa. Bởi vì không cần đi thỉnh an Lý quý phi, chủ cùng cún hai người em một miếng chị một miếng, ăn từng chút từng chút, còn vui đùa ầm ĩ vài lần nữa, khiến phải thay quần áo rồi trang điểm lại một lần mới coi là tươm tất.
Bên ngoài điện ánh nắng rực rỡ, chim hót hoa thơm, thời tiết tốt hiếm khi thấy được, Mạnh Tang Du hào hứng vô cùng, lại nhớ đến A Bảo đã gần một tháng chưa bước ra cửa điện liền mang chú đến Ngự hoa viên ngắm cảnh.
Chủ nhân cùng cún cưng vừa bước vào Ngự hoa viên đã thấy Hiền phi vừa tắm thánh ân tối hôm qua dẫn theo Ngũ hoàng tử đang uống trà ở Tỏa hồng kiều giữa vườn, vây quanh là một vòng các tần phi, cười cười nói nói, bầu không khí vui vẻ thuận hòa.
Mạnh Tang Du dừng bước, định quay lại đi đường khác nhưng đã quá muộn, Hiền phi đã thấy cô, liền phái một cung nữ đến mời. Mạnh Tang Du thở dài, ôm A Bảo từ từ bước qua.
Mạnh Tang Du nằm trên giường, ôm A Bảo đang cuộn mình thành một cục trong lòng mình. Một người một cún người trở mình kẻ trằn trọc, rõ là không thể dỗ yên giấc ngủ.
“A Bảo, ngủ không được hở?” Mạnh Tang Du chấm chấm lên cái mũi nhỏ của A Bảo, nhỏ giọng hỏi.
A Bảo dụi vào bầu ngực mềm mại của cô, cái mặt cún nho nhỏ cọ cọ lòng cô gâu khẽ một tiếng, coi như trả lời. Dáng vẻ đáng yêu này làm Mạnh Tang Du nở nụ cười, tiện tay ôm lấy A Bảo, đặt gót son xuống giường, hướng đến chiếc trường kỷ bên cửa sổ, “Ngủ không được thì chúng ta nên đến cửa sổ ngắm sao, vào mùa đông sao trời sẽ càng đẹp hơn so với ngày hè, em có biết không?”
A Bảo giãy dụa trong lòng cô, mặt nhíu lại, mũi hừ hừ, giơ một bàn chân lên chỉ hướng đôi giày đặt bên cạnh giường.
Mạnh Tang Du không chú ý tới, vẫn tiếp tục bước đến trước, A Bảo càng giãy mạnh hơn, suýt chút nữa tuột khỏi tay cô. Cô mới nhìn theo hướng chỉ của chân A Bảo, phì cười một tiếng, “A Bảo đang nhắc chị mang giày sao?”
A Bảo gấu gấu, nằm im.
Mạnh Tang Du xoa đầu A Bảo, cười tủm tỉm đi qua xỏ giày vào. Bàn chân be bé của A Bảo lại quay đến cái áo khoác vắt trên bình phong. Mạnh Tang Du lại cười rúc rích, khoác áo vào, sau đó ôm chặt A Bảo vào trong lòng, che kín lại, chỉ để hở ra một khuôn mặt cún be bé đáng yêu.
“A Bảo của chị thật thông minh! Nếu có thể nói chuyện thì tốt biết bao nhiêu!” Mạnh Tang Du thở dài, chậm rãi bước đến bên cửa sổ. Cô biết A Bảo thông minh đến kỳ dị, nhưng thế thì sao chứ? Dù em ấy có thế nào cuối cùng vẫn là A Bảo của mình thôi. Hơn nữa, là cún cưng của Mạnh Tang Du cô, có đặc biệt cũng phải.
A Bảo lại ư ử hai tiếng đáp lại, sau đó chui vào lòng cô, ngửng đầu ngắm trời đêm sáng ngời ngàn sao. Nền trời đen kịt màu mực như đang đè xuống, càng tôn thêm ánh sáng của những đốm sao nhấp nhánh. Một người một cún, hơi thở tạo thành cuộn sương trắng ngay trước mũi, cùng yên lặng ngắm nhìn.
“A Bảo có thấy mấy ngôi sao kia không? Đó là chòm Thợ Săn, truyền thuyết nói rằng ngày xưa xửa xừa xưa…” Mạnh Tang Du chỉ một chòm sao cô có thể nhận ra được, chậm rãi kể về sự tích của nó. A Bảo im lặng dỏng tai nghe, ánh nhìn trong mắt đen như mực thỉnh thoảng lại chớp, cho thấy bao ấm áp yêu thương gởi đến người kia.
Mạnh Tang Du đang miệt mài giảng giải, thấy Giáng tử cung cách đó không xa, bỗng nhiên trầm mặc, biểu cảm nghiêm nghị hẳn đi.
Nhìn cô gái đang nhíu mày ngẩn người này, Chu Vũ Đế biết, cô nhất định là nhớ tới Hiền phi bây giờ đang nằm trong lòng thứ hàng giả kia. Miệng bảo là không cứu không cứu, mặc kệ đi, để ý làm gì, thực ra trong lòng vẫn băn khoăn như cũ. Hắn vốn tưởng rằng Thẩm Tuệ Như là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, cần mình bao dung che chở mới có thể sống sót trong cung, nhưng sự thật đã rành rành, bất kể là ngoại hình hay nội tâm cô ta đều quá lạnh lùng. Không như cô gái trước mắt này, vì trái tim mềm yếu đa đoan nên mới muốn dùng bề ngoài giương nanh múa vuốt để che giấu bản ngã thực sự, tự bảo vệ chính mình. Chỉ khi nhìn thấu con người nàng mới biết, nàng đáng yêu đến bao nhiêu, khiến người khác thương mến thế nào.
Mạnh Tang Du hoàn hồn lại từ trong trầm tư suy nghĩ, cúi đầu thấy A Bảo đang ngơ ngác nhìn cô, một đôi ngươi đen như mực phản chiếu ánh sao trời, sâu kín đến vậy, chuyên chú đến vậy, tựa như thế giới của nó chỉ có một mình cô.
Cũng không phải, đối với A Bảo mà nói, mình chính là tất cả của em ấy! Ngoại trừ mình ra em còn có ai để dựa vào đâu? Xót xa cô đơn trong lòng bị ý nghĩ này đập tan không còn một mẩu, ngực Mạnh Tang Du nóng hôi hổi, xoa xoa cái mũi của A Bảo thì thào, “A Bảo, có em bên cạnh thật tốt biết bao nhiêu…”
A Bảo gruu gruu, há mõm ngậm ngón tay cô, nhẹ nhàng mút lấy. Chủ cùng cún trán kề trán nhìn nhau cười, giờ phút này, thế giới của họ chỉ có nhau.
Xa xa, ánh đèn lấy Càn Thanh cung làm trung tâm bắt đầu lan rộng ra, nhuộm màn đêm đen kịt thành màu cam quất, tiếng người ồn ào mơ hồ vẳng đến, phá vỡ khoảnh khắc ấm áp của bọn họ.
“Sao thế?” Mạnh Tang Du bọc kỹ A Bảo lại, đi đến cửa đại điện hỏi.
“Bẩm nương nương, hình như Càn Thanh cung đã xảy ra chuyện, đã phái người qua đó hỏi thăm, sẽ có thông tin sớm thôi ạ.” Phùng ma ma vội vã bước đến bẩm báo.
“Càn Thanh cung? Hoàng thượng?” Mạnh Tang Du thảng thốt, lưng Chu Vũ Đế cũng cứng ngắc.
Thái giám đi dò xét rất nhanh đã trở lại, thở hổn hển quỳ xuống hành lễ: “Khởi bẩm nương nương, Càn Thanh cung có trộm đến, thị vệ phụ trách trực đêm nói trong Ngự thư phòng đã mất một thứ đồ cổ vô cùng quý giá, bây giờ toàn cung đang phát lệnh giới nghiêm, truy nã bọn đạo tặc.”
“Biết rồi, lui xuống đi.” Mạnh Tang Du phẩy tay cho thái giám lui, nhìn Phùng ma ma khẽ cười, “Mất một món đồ cổ? Ta thấy là đã đánh mất hoàng thượng rồi! Hẳn là ám vệ sau khi biết hành động của Hoàng đế giả đã áp dụng biện pháp này. Nếu không đem hoàng thượng ra ngoài, không chừng Thẩm Tuệ Như sẽ tự tay bóp chết hắn.”
Chu Vũ Đế rùng mình một cái, không thể không thừa nhận lời nói của Tang Du vô cùng có khả năng ‘nhất ngữ thành sấm’ (nói trước nhưng việc xảy ra lại đúng hệt như vậy), cho dù Thẩm Tuệ Như bây giờ không đủ nhẫn tâm ra tay, nhưng sau khi cô ta tận hưởng được hương vị tuyệt vời của quyền lực, cô ta sẽ không để thân xác mình sống.
Thấy A Bảo run run, Mạnh Tang Du cho rằng chú lạnh, vội vàng ôm chú bước vào trong điện. Thân xác hoàng đế thật đã được cứu đi, có thể thấy được ám vệ sẽ không để cha con nhà họ Thẩm quậy ra đến tình trạng không thể cứu vãn, cô xốc lại trái tim vừa thoáng buông lỏng, ôm A Bảo chui vào chiếc chăn vẫn còn vương hơi ấm.
Chu Vũ Đế cũng thở phào, lần đầu bỏ quên trái tim bất an suốt ba tháng.
Người cùng cún mặt đối mặt, chẳng mấy chốc đã rơi vào mộng đẹp.
Càn Thanh cung, hoàng đế giả sau khi nghe được tin vội vã trở về, Thẩm Tuệ Như cũng thông qua mật đạo đi tới nội điện, đang nổi điên lên trong đại điện.
“Ăn hại! Một lũ ăn hại!” Tóc tai cô ta bù xù, sắc mặt dữ tợn, đang kiềm nén cơn giận muốn đập hết tất cả mọi thứ.
“Bẩm nương nương, việc phòng ngự nơi kinh đô luôn luôn nằm trong tay tâm phúc của Hoàng thượng, chúng nô tài không dám sử dụng, sợ sẽ khiến bọn họ nghi ngờ! Hơn nữa, đường hầm đó bốn phương tám hướng, cơ quan bẫy gài rất nhiều, chúng nô tài đi vào hơn trăm người chỉ còn không tới hai mươi người có thể sống sót bước ra. Nương nương, chúng nô tài đã cố hết sức, xin nương nương khoan thứ!” Thường Hỉ thấp giọng cầu xin, Hoàng đế giả cũng dập đầu theo.
Ngực Thẩm Tuệ Như phập phồng dữ dội, trong hai mắt đỏ ửng là lửa giận ngập trời cùng một tia sợ hãi nhỏ đến nỗi khó thể nhận ra. Hoàng thượng được cứu đi, nếu như ngài tỉnh lại, mình nên làm thế nào bây giờ? Móng tay cô ta đâm sâu vào lòng bàn tay, không dám nghĩ thêm nữa.
Đúng lúc này, Vãn Thanh bước vào, cầm trong tay một phong thư, hành lễ nói: “Nương nương, thái sư bảo người đưa cho người cái này.”
Thân hình Thẩm Tuệ Như cứng ngắc trong một giây, cô ta có thể đoán được phụ thân định nói với mình điều gì, đơn giản là bảo phải phải mau chóng hành động. Cũng phải, Hoàng thượng đã được cứu đi, bọn họ không còn thời gian để từ tốn suy tính trước sau. Ám vệ này xuất quỷ nhập thần, đến đi không dấu vết, nếu bọn chúng muốn tính mạng của người nhà họ Thẩm, họ Thẩm chắc không ai có thể thoát được! Thà để tộc Thẩm đời đời kiếp kiếp bị người thóa mạ còn hơn chuốc phải tội danh mưu nghịch phản quốc! Bây giờ chỉ còn cách thừa dịp Hoàng thượng chưa chết nhanh chóng thượng vị đoạt quyền, nắm trong tay toàn bộ Ngự lâm quân cùng quân Cấm vệ, dùng quyền lực tuyệt đối để bảo vệ bản thân.
Cô ta thả lỏng hai nắm tay chặt cứng, dùng bàn tay loang lổ vết máu cầm lấy bức thư, sắc mặt không biểu cảm. Đọc xong, lập tức ném vào chậu than đốt thành tro.
“Thường Hỉ lui xuống đi.” Cô ta phất tay, để Thường Hỉ đang nơm nớp lo sợ rời đi xong mới quay nhìn Hoàng đế giả đang quỳ dưới chân, “Ngày mai ngươi chọn thẻ bài của bản cung, hàng đêm phải triệu bổn cung thị tẩm đến khi bản cung hoài thai mới thôi. Xong việc ngươi sẽ không gặp chuyện gì cả, muốn yêu thương sủng hạnh ai thì tùy.”
Hoàng đế giả thốt nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy kinh hãi, nhưng gặp ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Tuệ Như lại nhanh chóng cúi đầu, chắp tay tuân lệnh.
Thẩm Tuệ Như cũng không thèm liếc hắn đến một cái, bước chân lảo đảo men theo mật đạo rời đi. Cô chắc chắn sẽ ghi nhớ ngày hôm nay, cái ngày cô đã hoàn toàn dứt bỏ quá khứ cùng Cổ Thiệu Trạch.
﹡﹡﹡﹡
Hôm sau Mạnh Tang Du tỉnh giấc trong nước miếng của A Bảo. Thấy cô đã tỉnh, A Bảo đang vui vẻ liếm môi cô chợt cứng ngắc trong một chớp mắt, sau đó vùi mặt vào cổ cô.
“Bé cưng cũng biết xấu hổ hả?” Mạnh Tang Du nâng mặt lên, cười tủm tỉm chọc chọc cái bụng mềm mềm của A Bảo.
A Bảo vội ôm lấy tay cô, dùng nước miếng rửa tay cho cô, không để sót một ngón nào. Hắn đã làm việc này càng ngày càng điêu luyện, danh dự đế vương, tôn nghiêm của đàn ông gì gì đều bị quẳng hết ra sau lưng.
Mạnh Tang Du bật cười ha ha, chủ cùng cún hai người theo lệ thường ôm nhau làm ầm ĩ một trận, mãi đến khi Phùng ma ma vén rèm lên giục mới tách ra mà vẫn lưu luyến không rời.
“Bên Càn Thanh cung có tin tức gì truyền ra không?” Mặc vào cho A Bảo bộ đồ bò sữa, Mạnh Tang Du hờ hững hỏi.
“Nghe nói Càn Thanh Cung đã chết vài người hầu, đều là thân cận của hoàng thượng, nếu hôm qua Hoàng thượng không đến Giáng tử cung, chắc ngài ấy cũng đã gặp chuyện. Trời còn chưa sáng, Hoàng thượng đã triệu Cửu Môn Đề Đốc La đại nhân tiến cung, khiển trách ông ta một trận, lại bắt buộc trong vòng mười ngày phải bắt bằng được hung thủ, nếu không sẽ cách chức, cho ông ta về nhà đóng cửa suy nghĩ.” Phùng ma ma vừa khoác thêm cho chủ tử nhà mình một cái áo khoác, vừa thấp giọng bẩm báo.
“Bắt hung thủ gì chứ? Ám vệ giỏi như vậy tưởng dễ bắt lắm sao? Đây là Thẩm gia mượn cơ hội để đoạt quyền thì có! Đáng tiếc, có Lý tướng ở đây, vị trí Cửu Môn Đề Đốc này không thể đoạt được đâu. Xét về nhân mạch, luận về căn cơ, Thẩm thái sư chưa phải là đối thủ của Lý tướng. Y hạ nước cờ này quá nhanh, kết quả chưa chắc đã như y mong muốn.” Mạnh Tang Du ôm lấy A Bảo đã đổi một vẻ ngoài hoàn toàn mới, chậm rãi đi đến trước bàn trang điểm.
Phùng ma ma lấy khăn dấp nước nóng, vắt khô đưa cô lau mặt, rồi cầm lược chải mái tóc đen óng cho cô. A Bảo ngồi chóc ngóc trên bàn trang điểm, dùng ánh mắt đầy hâm mộ nhìn động tác nhẹ nhàng của Phùng ma ma. Đến lúc nào hắn mới có thể tự tay vuốt mái tóc óng mướt mềm mại này được đây.
Mạnh Tang Du chọc chọc cái mũi nhỏ của chú, dùng khăn lau sơ mặt cho chú, sau đó lấy ra một hộp nhuận phu cao cẩn thận thoa lên mặt mình.
Bích Thủy cùng Ngân Thúy mỗi người bưng một cái khay tiến vào, trên mặt khay là hàng đống dược liệu quý báu cùng lụa là gấm vóc, đi đến trước mặt chủ từ bày xuống để cô xem.
“Cái gì đây?” Mạnh Tang Du nhíu mày.
“Sáng nay Lý quý phi nương nương ban mấy thứ này cho người, bảo người dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều. Chưa khỏi bệnh thì không cần qua thỉnh an cô ta cũng được.” Ngân Thúy đặt khay xuống, cầm gương soi giúp chủ tử chọn những món trang sức muốn đeo.
“À ~ cô ta đây là đang thương hại ta, chắc là tình trạng thân thể ta cô ta đã biết cả rồi.” Mạnh Tang Du cười tự giễu, nhón một củ nhân sâm đặt trước mũi ngửi thử, khen một câu đồ tốt.
Chu Vũ Đế cúi đầu, đáy mắt giấu vẻ đau xót, trong lòng âm thầm ngẫm ngợi: Đợi trẫm hồi hồn, chuyện thứ nhất phải làm là tìm kiếm danh y, điều dưỡng thân thể cho Tang Du. Cù lão thái y kia cũng không tệ, có thể bảo Tuấn Vĩ đi hỏi thăm một chút.
Lúc hắn đang xuất thần, Mạnh Tang Du đã ôm lấy hắn, đến bên bàn dùng bữa. Bởi vì không cần đi thỉnh an Lý quý phi, chủ cùng cún hai người em một miếng chị một miếng, ăn từng chút từng chút, còn vui đùa ầm ĩ vài lần nữa, khiến phải thay quần áo rồi trang điểm lại một lần mới coi là tươm tất.
Bên ngoài điện ánh nắng rực rỡ, chim hót hoa thơm, thời tiết tốt hiếm khi thấy được, Mạnh Tang Du hào hứng vô cùng, lại nhớ đến A Bảo đã gần một tháng chưa bước ra cửa điện liền mang chú đến Ngự hoa viên ngắm cảnh.
Chủ nhân cùng cún cưng vừa bước vào Ngự hoa viên đã thấy Hiền phi vừa tắm thánh ân tối hôm qua dẫn theo Ngũ hoàng tử đang uống trà ở Tỏa hồng kiều giữa vườn, vây quanh là một vòng các tần phi, cười cười nói nói, bầu không khí vui vẻ thuận hòa.
Mạnh Tang Du dừng bước, định quay lại đi đường khác nhưng đã quá muộn, Hiền phi đã thấy cô, liền phái một cung nữ đến mời. Mạnh Tang Du thở dài, ôm A Bảo từ từ bước qua.
/89
|