Tuy rằng thiên tính của chó con hoạt bát năng động, nhưng nếu không để mắt chăm sóc cũng sẽ mắc phải chứng trầm cảm. Đặc biệt chúng cũng rất nhạy cảm với cảm xúc con người, chủ nhân vui vẻ chúng cũng vui vẻ, chủ nhân đau lòng chúng cũng yên lặng theo, chủ nhân mắc bệnh, chúng còn có thể chủ động chăm sóc. Đây là loại động vật rất thông minh, một khi đã muốn nuôi thì phải làm tròn trách nhiệm.
Mạnh Tang Du vừa sợ vừa lo A Bảo mắc chứng trầm cảm thật, cả ngày đều mang chú bên người, chơi đùa với chú, làm những món ăn đa dạng mới mẻ cho chú ăn, để thân thể ốm o của A Bảo lên vù vù như quả khinh khí cầu được thổi phồng vậy.
Chu Vũ Đế đau đớn nhưng cũng hạnh phúc, vừa say mê Đức phi dịu dàng yêu thương, vừa nóng lòng tìm đường về xác. Nhưng trải qua lần hoảng loạn lúc trước, Đức phi lại bắt đầu trông giữ hắn cẩn thận hơn, đi đến chỗ nào cũng có một cái đuôi dài theo sau, sợ hắn nghịch ngợm rồi mất tích.
Như thế quá bốn năm ngày, sáng sớm hôm nay, Đức phi thay một bộ xiêm y khá đơn giản, mang theo A Bảo vào bếp ăn nhỏ của Bích tiêu cung, chọn nhiều nguyên liệu quý chuẩn bị nấu canh.
“Nương nương, người lại nấu canh cho A Bảo uống sao?” Bích Thủy cùng Ngân Thúy phụ giúp xử lý nguyên liệu, cười hì hì.
A Bảo nghe vậy, thân thể bé nhỏ cọ tới cọ lui bên chân Đức phi, cái đuôi khoan khoái vẫy qua vẫy lại. Trước kia, mỗi lần Đức phi mang canh canh cháo cháo gì đó tới, hắn không thèm nhìn đã bảo Thường Hỉ đổ, bây giờ nghĩ lại thì chỉ có một câu nói mới hình dung được bản thân lúc đó —— đang ở trong phúc mà không biết hưởng! Tuy tay nghề Đức phi so ra kém hơn đại trù (đầu bếp) Ngự thiện phòng, nhưng những món ăn có hương vị gia đình càng khiến người ta hưởng thụ.
“Không, canh này nấu cho Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du xua tay, dặn dò Phùng ma ma, “Ma ma đi hỏi thăm một chút xem trước mắt Hoàng thượng đang làm gì. Canh này nấu xong chúng ta sẽ mang qua cho Hoàng thượng.”
“Nương nương, người làm gì…” Phùng ma ma nhíu mày, nhìn thoáng qua những cung nữ khác trong phòng ăn, ép mấy lời định nói xuống cổ họng. Bây giờ thấy chủ tử nhà mình đi lấy lòng Hoàng thượng, trong lòng bà khó chịu như ăn phải ruồi bọ vậy.
Cái đuôi không ngừng vẫy của A Bảo cứng lại, vừa ư ử vừa dùng móng vuốt cào váy Đức phi. Thật đáng buồn là Đức phi lại không hiểu hắn đang kháng cự, còn lấy chân cọ cọ cái mông đầy thịt của hắn nữa.
“Ma ma đi đi! Đã yêu cầu Hoàng thượng tứ hôn cho anh trai, cũng nên tỏ vẻ một chút.” Mạnh Tang Du buồn cười vẫy tay. Phùng ma ma quả uốn cong thành thẳng, thật sự ngay thẳng đáng yêu.
“Vâng, nô tì đã biết.” Phùng ma ma chỉnh chỉnh sắc mặt, sau khi quỳ gối vâng lệnh liền phái người hỏi thăm tình hình Càn Thanh Cung.
Trong lúc chờ người hỏi thăm quay về, canh đã nấu xong, bỏ vào trong hộp thức ăn, mùi thơm nồng nàn xuyên qua khe hộp lan vào không khí, khiến người ta thèm nhỏ dãi. Đức phi ngồi ở bên bàn, sửa sang một bồn hoa thanh tùng nho nhỏ. A Bảo ngồi trên bàn, lúc thì nhìn hộp thức ăn, lúc thì lại xem Đức phi, bàn chân vừa nhấc lên, dường như muốn gỡ nắp hộp lại sợ Đức phi phát hiện.
Phùng ma ma rũ mắt cười thầm, đối với con vật quỷ quái tinh nghịch này càng ngày càng thích. Có nó bên cạnh, nương nương cười nhiều hơn lúc trước bao nhiêu.
“Đã về rồi? Hoàng thượng ở đâu?” Đức phi đặt cây kéo nhỏ xuống bàn, đột ngột lên tiếng, khiến A Bảo mới vừa đặt được cái chân trước lên nắp hộp phát hoảng. A Bảo lập tức thu chân lại ngồi thẳng, bỏ qua ý tưởng làm đổ luôn hộp thức ăn, lại không chú ý đến khóe mắt Đức phi đầy ý cười.
“Hồi nương nương, người vẫn nên chọn ngày khác đi. Sáng nay khi lâm triều, các quan Ngự sử kéo nhau nhắc lại chuyện lập Hậu, Hoàng thượng giận tím mặt, phất tay áo bỏ đi, sau đó chém giết mấy vị quan với tội bịa đặt sinh sự. Bây giờ người đi thật không tốt!” Phùng ma ma nhỏ giọng hồi bẩm.
“Ồ? Vậy thôi đi.” Mạnh Tang Du lơ đễnh xua tay, thì thầm, “Nếu còn tiếp tục như vậy, Hoàng thượng kiên trì không được bao lâu. Họ Thẩm muốn tranh đoạt ngôi Hậu với họ Lí, Thẩm Tuệ Như không có con nối dòng chính là thương thế trí mạng của bọn họ, hơn nữa lại có tin đồn Hoàng thượng bị thương căn cốt, lần này họ Thẩm tất bại. Trừ phi Hoàng thượng có thể lập tức để Thẩm Tuệ Như mang thai, nắm quyền loại bỏ tin đồn.”
“Nương nương, người còn cân nhắc chuyện đó làm gì? Phải trái cũng không liên quan tới chuyện chúng ta.” Phùng ma ma bĩu môi nói.
“Thói quen thôi, không có cách nào. Vậy qua vài ngày sau đi, chờ tâm trạng Hoàng thượng tốt lên lại tính.” Mạnh Tang Du cười mỉm, mở nắp hộp, múc một bát canh ra, bày biện trước mặt A Bảo rồi vỗ vỗ cái đầu lông xù của chú, dịu dàng nói, “Nhanh ăn đi! Biết em mơ ước thật lâu.”
Chu Vũ Đế dùng bàn chân ôm lấy ngón tay Đức phi cọ cọ, sau đó cảm thấy mỹ mãn thì vùi đầu ăn canh, trong mắt không còn dịu hòa mà tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo. Thẩm thái sư và Lý tướng đấu nhau càng kịch liệt càng tốt, hắn mới có nhiều thời gian đi tìm về thể xác của mình. Thẩm Tuệ Như đã không đáng tin cậy, vậy thì đi Càn Thanh Cung tìm Thường Hỉ xem sao, mong Thường Hỉ không để hắn thất vọng.
Uống canh xong, Chu Vũ Đế ôm cái bụng tròn vo nằm trên đùi Đức phi, nheo mắt hưởng thụ Đức phi âu yếm từng chút một, miệng không tự giác phát ra tiếng rên rỉ ầm ì.
Cái dáng vẻ không mấy tiền đồ này của hắn khiến Ngân Thúy cùng Bích Thủy run rẩy cả vai, khó khăn lắm mới nuốt ngược tiếng cười nảy lên cổ họng xuống. A Bảo rất kiêu ngạo, nghe thấy người ta cười mình nhất định trốn đi.
Mạnh Tang Du trìu mến mỉm cười, chăm chú nhìn bé cưng biếng lười của mình, trong lòng thương không chịu được.
Cái bụng được xoa thư thái, uống xong canh cũng tiêu hóa tốt rồi, Chu Vũ Đế bò lên, nhảy lên trên giường có hộp châm tuyến bên cạnh, ngậm tú cầu bên trong ra, đưa đến tay Đức phi. Làm một đấng nam nhi, hắn tất nhiên không thích mấy trò đàn bà này, nhưng hắn cũng đâu có cách nào quên được ảm đảm trong mắt Đức phi khi lần trước hắn không muốn chơi đâu. Nàng đã thích vậy rồi, cùng nàng chơi cũng không sao, chẳng phải đã quyết định nuông chiều nàng từ trước hay sao?
“A Bảo muốn chơi tìm tú cầu?” Mạnh Tang Du ngẩn người, chần chờ hỏi lại.
“Gâu gâu!” Tiếng sủa của A Bảo còn mang theo nét đáng yêu của chó con, dễ thương không để đâu cho hết.
“A Bảo thật thông minh, so với chú chó Rasshi còn thông minh hơn!” Mạnh Tang Du cảm thán, luồn tay xuống hai chân trước A Bảo ôm lấy, cái trán tựa vào trán chú, nhẹ nhàng vuốt ve, ý cười hồn hậu trong đôi mắt phượng như mang cả bầu trời đầy sao vào trong, sáng lạ thường.
(Ở đây Tang Du có nhắc đến cụm 神犬拉西 , sau khi tra cứu thì mình nghĩ chị ấy nhắc đến bộ phim hoạt hình “Thần khuyển Rasshi” do Nhật Bản sản xuất, chuyển thể từ tác phẩm “Lassie Come Home” của nhà văn người Anh Eric Knight. –Quả thực đây là lần đầu mình biết phim này…
Tham khảo thêm: http://zh.wikipedia.org/wiki/%E5%90%8D%E7%8A%AC%E8%90%8A%E8%A5%BF#.E6.A6.82.E8.A6.81)
Chu Vũ Đế ớ phía đối diện, trong mắt toát ra mê say nồng nàn, kìm lòng chẳng đặng đưa lưỡi liếm liếm mắt nàng, dùng tư thế thành kính nhất, cẩn trọng nhất của bản thân.
Mạnh Tang Du cười khẽ hôn trả, buông A Bảo vẫn chưa hôn đã xuống, cầm lấy tú cầu chạy vào trong ánh mặt trời bên ngoài điện. Chu Vũ Đế đuổi theo, nghiêng tai lắng nghe tiếng cười ngập tràn vui vẻ của nàng, trái tim cũng bay lên theo.
Chơi nửa canh giờ, Mạnh Tang Du hơi mệt mỏi, ôm A Bảo trở lại tẩm điện. Thay A Bảo đắp chăn, thấy chú ngủ say sưa, cô mới có thể ngã người vào giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một khắc sau, A Bảo lặng lẽ mở mắt trộm nhìn Đức phi, thấy cô ngủ thực sự sâu, trong điện cũng không có người trông coi, lập tức xoay người bò dậy, chạy thẳng tới lối ra cửa hông quen thuộc. Thị vệ cửa đang thay ca, đây là thời cơ chuồn êm tốt nhất.
Hai tháng, bởi vì Đức phi chăm sóc chẩn thận, hắn lớn hơn rất nhiều, thân thể vốn bằng một bàn tay bây giờ đã dài nửa thước, bước chân, thính giác và khứu giác đều trở nên vô cùng nhạy bén, trong Ngự hoa viên ‘tả xung hữu đột’, nhanh chóng tiếp cận Càn Thanh Cung.
Nấp ở một góc xa cửa cung, Chu Vũ Đế nhẫn nại chờ thời khắc thị vệ lơi lỏng. Đúng lúc này, Thường Hỉ tay cầm phất trần mang theo hai thái giám khác đi ra khỏi Càn Thanh Cung, hướng đi đến Ngự hoa viên.
Ánh mắt Chu Vũ Đế sáng lên, lập tức đuổi theo. Miệng không thể nói, phải làm như thế nào mới có thể khiến Thường Hỉ chú ý và tìm được cơ hội tiếp xúc đây? Chu Vũ Đế âm thầm cân nhắc, bất tri bất giác đã tới một căn đình hóng mát có vị thế ngắm phong cảnh đẹp nhất Ngự hoa viên.
Trong đình hóng mát, Thẩm Tuệ Như ngồi ở chủ vị, đang dùng lò sưởi nhỏ hâm nóng một bầu rượu, cách đó không xa là những đóa sơn trà nở rộ trong vườn. Rượu thơm cùng sơn trà xinh đẹp, cảnh vật này thơ họa khó có thể miêu tả được. Vài phi tần khác ngồi quanh bên người cô ta, vừa chậm rãi nhấp một ngụm, vừa nói cười an nhàn. Cô ta không mở miệng một lần, hai mắt hơi khép, khẽ mỉm cười, hệt như tấm lòng yên tĩnh như nước, con người đạm mạc như cúc, lịch sự tao nhã không nói nên lời.
Người khác càng tươi đẹp tôn lên vẻ thanh cao của cô ta, người khác càng ồn ào lại làm nên cho sự tĩnh lặng cô ta có. Đây vốn là những hương vị Chu Vũ Đế yêu nhất, nhưng bây giờ gặp lại một Thẩm Tuệ Như như vậy, hắn chỉ cảm thấy đờ đẫn, bởi vì hắn biết cái dáng vẻ không màng tranh giành này hoàn toàn là ngụy trang. Học thức tài năng không thua đàn ông, mưu cơ thủ đoạn sao kém đàn bà? Trước kia là hắn có mắt không tròng, là vải thưa che mắt thánh!
Lúc Chu Vũ Đế chìm trong suy nghĩ, Thường Hỉ đã bước nhanh đến hành lễ với Thẩm Tuệ Như, sau đó cung kính nói, “Nô tài tham kiến Lương phi nương nương, Hoàng thượng triệu nương nương đến Ngự thư phòng tùy giá, mời nương nương dời bước.”
Thấy thái độ khiêm nhường đến mức vậy của Đại tổng quản, ánh mắt của những phi tần bên cạnh lóe lên. Thẩm Tuệ Như ra vẻ không hề hay biết, lười biếng giương mắt, nâng tay nói, “Vậy thì đi đi.”
Thường Hỉ khom người dẫn đường, vài phi tần phẩm cấp thấp hơn Thẩm Tuệ Như đều vội vàng đứng dậy quỳ gối hành lễ, đồng thanh nói, “Cung đưa nương nương!”
“A! Đây không phải là chó của Đức phi nương nương ư? Sao lại chạy đến chỗ này?” Một phi tần ngẩng đầu, đột nhiên thấy con chó con cách đó không xa kêu lên.
“Nương nương cẩn thận, nô tài xử lý con súc sinh này cho ngài.” Bởi vì Lương phi từng bị con chó này cào phải, lại thoáng nhìn qua ánh sáng lạnh lẽo lóe lên rồi biến mất trong mắt Lương phi, Thường Hỉ lập tức lấy lòng, bước vội đến tự mình túm A Bảo, xách lớp da trên gáy của chú mà ném chú ra thật xa.
Nô tài đáng chết! Sao mi dám? Chu Vũ Đế chỉ ngẩn ra trong một cái chớp mắt đã bị Thường Hỉ tóm lấy, trên gáy đau đớn kinh khủng, trong lòng lại giận dữ, quay đầu cắn mạnh vào cổ tay Thường Hỉ.
Thường Hỉ kêu đau một tiếng, không khỏi nảy sinh ý nghĩ ác độc, quẳng chú xuống đất rồi đá thêm một đá. Lần đá này dùng toàn sức, khiến thân thể bé bỏng của A Bảo văng xa mấy trượng, ùm một tiếng rơi vào hồ sen bên cạnh đình hóng mát.
Còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, nước lạnh bốn phía lập tức xộc vào mũi, cơn sợ hãi bọc kín lấy, Chu Vũ Đế ra sức giãy dụa, chìm chìm nổi nổi trong nước, ăng ẳng kêu.
“Con cún này nhìn rất đáng thương, vẫn nên cứu nó đi?” Một phi tần nhỏ tuổi nhất nhịn không được mở miệng xin tha, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Lương phi, A Bảo đang chìm nổi trong nước cũng dùng ánh mắt chờ mong hướng về.
“Vật cưng có bổn phận của vật cưng, nếu quên bổn phận của mình cũng không phải tìm đường chết sao? Cái dáng đạp nước của nó cũng rất hay! Đã chết còn có thể lấy lòng bản cung, nó chết coi như cũng có ý nghĩa.” Lương phi búng những móng tay ánh vàng rực rỡ, ngữ khí rét lạnh ghê người.
Trong lòng biết người này ngôn tại ý ngoại, chúng phi đều nhất tề cúi đầu, âm thầm ngạc nhiên.
Thường Hỉ nịnh nọt cười, khom người phụ họa, “Nương nương nói chí phải. Hoàng thượng đang chờ, mời nương nương.”
Lương phi liếc mắt nhìn A Bảo đang đau khổ giãy dụa, thời gian sống càng lúc càng ngắn, sung sướng nhếch môi, nhẹ nhàng rời đi. Đợi cho đến khi Lương phi đi xa, vài phi tần cũng không dám cứu A Bảo sắp chìm xuống, sắc mặt tái mét tản ra.
Bọn người đi hết, Chu Vũ Đế vẫn đang giãy dụa hoảng loạn trong nước bỗng nhiên bình tĩnh lại, bốn chân khoác nước, từ từ bơi lên bờ. Trời sinh chó biết bơi, trải qua cơn luống cuống ban đầu, hắn rất nhanh đã tìm được cách bơi. Nhưng ý giết chóc cùng hận thù lạnh lùng trong mắt Lương phi khiến hắn quyết đoán lựa chọn cách diễn trò. Sự thật chứng minh, nếu như hắn không diễn, nhất định hôm nay Lương phi sẽ không buông tha hắn. Đợi hắn trèo được lên bờ, nói không chừng còn có thể kêu cung nhân dùng gậy tre đánh hắn, mãi cho đến khi hắn chết chìm mới thôi.
Đối với một con chó con, sao cô ta lại hận thù đến như vậy? Giải thích duy nhất đó chính là giận cá chém thớt, cô ta đem hận thù đối với Tang Du đổ hết lên người mình. Mà Thường Hỉ, vốn là trung thành với mình lại cung kính với cô ta như vậy, chỉ nghe lệnh cô ta, chỉ sợ đã mua chuộc từ lâu.
Hừ, Thẩm Tuệ Như, ngươi làm rất khá! Chỉ mong đến lúc đó ngươi có thể nhận được lửa giận của trẫm! Chật vật trèo lên bờ, trong mắt Chu Vũ Đế tràn ngập những tia sáng sắc lạnh.
Mạnh Tang Du vừa sợ vừa lo A Bảo mắc chứng trầm cảm thật, cả ngày đều mang chú bên người, chơi đùa với chú, làm những món ăn đa dạng mới mẻ cho chú ăn, để thân thể ốm o của A Bảo lên vù vù như quả khinh khí cầu được thổi phồng vậy.
Chu Vũ Đế đau đớn nhưng cũng hạnh phúc, vừa say mê Đức phi dịu dàng yêu thương, vừa nóng lòng tìm đường về xác. Nhưng trải qua lần hoảng loạn lúc trước, Đức phi lại bắt đầu trông giữ hắn cẩn thận hơn, đi đến chỗ nào cũng có một cái đuôi dài theo sau, sợ hắn nghịch ngợm rồi mất tích.
Như thế quá bốn năm ngày, sáng sớm hôm nay, Đức phi thay một bộ xiêm y khá đơn giản, mang theo A Bảo vào bếp ăn nhỏ của Bích tiêu cung, chọn nhiều nguyên liệu quý chuẩn bị nấu canh.
“Nương nương, người lại nấu canh cho A Bảo uống sao?” Bích Thủy cùng Ngân Thúy phụ giúp xử lý nguyên liệu, cười hì hì.
A Bảo nghe vậy, thân thể bé nhỏ cọ tới cọ lui bên chân Đức phi, cái đuôi khoan khoái vẫy qua vẫy lại. Trước kia, mỗi lần Đức phi mang canh canh cháo cháo gì đó tới, hắn không thèm nhìn đã bảo Thường Hỉ đổ, bây giờ nghĩ lại thì chỉ có một câu nói mới hình dung được bản thân lúc đó —— đang ở trong phúc mà không biết hưởng! Tuy tay nghề Đức phi so ra kém hơn đại trù (đầu bếp) Ngự thiện phòng, nhưng những món ăn có hương vị gia đình càng khiến người ta hưởng thụ.
“Không, canh này nấu cho Hoàng thượng.” Mạnh Tang Du xua tay, dặn dò Phùng ma ma, “Ma ma đi hỏi thăm một chút xem trước mắt Hoàng thượng đang làm gì. Canh này nấu xong chúng ta sẽ mang qua cho Hoàng thượng.”
“Nương nương, người làm gì…” Phùng ma ma nhíu mày, nhìn thoáng qua những cung nữ khác trong phòng ăn, ép mấy lời định nói xuống cổ họng. Bây giờ thấy chủ tử nhà mình đi lấy lòng Hoàng thượng, trong lòng bà khó chịu như ăn phải ruồi bọ vậy.
Cái đuôi không ngừng vẫy của A Bảo cứng lại, vừa ư ử vừa dùng móng vuốt cào váy Đức phi. Thật đáng buồn là Đức phi lại không hiểu hắn đang kháng cự, còn lấy chân cọ cọ cái mông đầy thịt của hắn nữa.
“Ma ma đi đi! Đã yêu cầu Hoàng thượng tứ hôn cho anh trai, cũng nên tỏ vẻ một chút.” Mạnh Tang Du buồn cười vẫy tay. Phùng ma ma quả uốn cong thành thẳng, thật sự ngay thẳng đáng yêu.
“Vâng, nô tì đã biết.” Phùng ma ma chỉnh chỉnh sắc mặt, sau khi quỳ gối vâng lệnh liền phái người hỏi thăm tình hình Càn Thanh Cung.
Trong lúc chờ người hỏi thăm quay về, canh đã nấu xong, bỏ vào trong hộp thức ăn, mùi thơm nồng nàn xuyên qua khe hộp lan vào không khí, khiến người ta thèm nhỏ dãi. Đức phi ngồi ở bên bàn, sửa sang một bồn hoa thanh tùng nho nhỏ. A Bảo ngồi trên bàn, lúc thì nhìn hộp thức ăn, lúc thì lại xem Đức phi, bàn chân vừa nhấc lên, dường như muốn gỡ nắp hộp lại sợ Đức phi phát hiện.
Phùng ma ma rũ mắt cười thầm, đối với con vật quỷ quái tinh nghịch này càng ngày càng thích. Có nó bên cạnh, nương nương cười nhiều hơn lúc trước bao nhiêu.
“Đã về rồi? Hoàng thượng ở đâu?” Đức phi đặt cây kéo nhỏ xuống bàn, đột ngột lên tiếng, khiến A Bảo mới vừa đặt được cái chân trước lên nắp hộp phát hoảng. A Bảo lập tức thu chân lại ngồi thẳng, bỏ qua ý tưởng làm đổ luôn hộp thức ăn, lại không chú ý đến khóe mắt Đức phi đầy ý cười.
“Hồi nương nương, người vẫn nên chọn ngày khác đi. Sáng nay khi lâm triều, các quan Ngự sử kéo nhau nhắc lại chuyện lập Hậu, Hoàng thượng giận tím mặt, phất tay áo bỏ đi, sau đó chém giết mấy vị quan với tội bịa đặt sinh sự. Bây giờ người đi thật không tốt!” Phùng ma ma nhỏ giọng hồi bẩm.
“Ồ? Vậy thôi đi.” Mạnh Tang Du lơ đễnh xua tay, thì thầm, “Nếu còn tiếp tục như vậy, Hoàng thượng kiên trì không được bao lâu. Họ Thẩm muốn tranh đoạt ngôi Hậu với họ Lí, Thẩm Tuệ Như không có con nối dòng chính là thương thế trí mạng của bọn họ, hơn nữa lại có tin đồn Hoàng thượng bị thương căn cốt, lần này họ Thẩm tất bại. Trừ phi Hoàng thượng có thể lập tức để Thẩm Tuệ Như mang thai, nắm quyền loại bỏ tin đồn.”
“Nương nương, người còn cân nhắc chuyện đó làm gì? Phải trái cũng không liên quan tới chuyện chúng ta.” Phùng ma ma bĩu môi nói.
“Thói quen thôi, không có cách nào. Vậy qua vài ngày sau đi, chờ tâm trạng Hoàng thượng tốt lên lại tính.” Mạnh Tang Du cười mỉm, mở nắp hộp, múc một bát canh ra, bày biện trước mặt A Bảo rồi vỗ vỗ cái đầu lông xù của chú, dịu dàng nói, “Nhanh ăn đi! Biết em mơ ước thật lâu.”
Chu Vũ Đế dùng bàn chân ôm lấy ngón tay Đức phi cọ cọ, sau đó cảm thấy mỹ mãn thì vùi đầu ăn canh, trong mắt không còn dịu hòa mà tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo. Thẩm thái sư và Lý tướng đấu nhau càng kịch liệt càng tốt, hắn mới có nhiều thời gian đi tìm về thể xác của mình. Thẩm Tuệ Như đã không đáng tin cậy, vậy thì đi Càn Thanh Cung tìm Thường Hỉ xem sao, mong Thường Hỉ không để hắn thất vọng.
Uống canh xong, Chu Vũ Đế ôm cái bụng tròn vo nằm trên đùi Đức phi, nheo mắt hưởng thụ Đức phi âu yếm từng chút một, miệng không tự giác phát ra tiếng rên rỉ ầm ì.
Cái dáng vẻ không mấy tiền đồ này của hắn khiến Ngân Thúy cùng Bích Thủy run rẩy cả vai, khó khăn lắm mới nuốt ngược tiếng cười nảy lên cổ họng xuống. A Bảo rất kiêu ngạo, nghe thấy người ta cười mình nhất định trốn đi.
Mạnh Tang Du trìu mến mỉm cười, chăm chú nhìn bé cưng biếng lười của mình, trong lòng thương không chịu được.
Cái bụng được xoa thư thái, uống xong canh cũng tiêu hóa tốt rồi, Chu Vũ Đế bò lên, nhảy lên trên giường có hộp châm tuyến bên cạnh, ngậm tú cầu bên trong ra, đưa đến tay Đức phi. Làm một đấng nam nhi, hắn tất nhiên không thích mấy trò đàn bà này, nhưng hắn cũng đâu có cách nào quên được ảm đảm trong mắt Đức phi khi lần trước hắn không muốn chơi đâu. Nàng đã thích vậy rồi, cùng nàng chơi cũng không sao, chẳng phải đã quyết định nuông chiều nàng từ trước hay sao?
“A Bảo muốn chơi tìm tú cầu?” Mạnh Tang Du ngẩn người, chần chờ hỏi lại.
“Gâu gâu!” Tiếng sủa của A Bảo còn mang theo nét đáng yêu của chó con, dễ thương không để đâu cho hết.
“A Bảo thật thông minh, so với chú chó Rasshi còn thông minh hơn!” Mạnh Tang Du cảm thán, luồn tay xuống hai chân trước A Bảo ôm lấy, cái trán tựa vào trán chú, nhẹ nhàng vuốt ve, ý cười hồn hậu trong đôi mắt phượng như mang cả bầu trời đầy sao vào trong, sáng lạ thường.
(Ở đây Tang Du có nhắc đến cụm 神犬拉西 , sau khi tra cứu thì mình nghĩ chị ấy nhắc đến bộ phim hoạt hình “Thần khuyển Rasshi” do Nhật Bản sản xuất, chuyển thể từ tác phẩm “Lassie Come Home” của nhà văn người Anh Eric Knight. –Quả thực đây là lần đầu mình biết phim này…
Tham khảo thêm: http://zh.wikipedia.org/wiki/%E5%90%8D%E7%8A%AC%E8%90%8A%E8%A5%BF#.E6.A6.82.E8.A6.81)
Chu Vũ Đế ớ phía đối diện, trong mắt toát ra mê say nồng nàn, kìm lòng chẳng đặng đưa lưỡi liếm liếm mắt nàng, dùng tư thế thành kính nhất, cẩn trọng nhất của bản thân.
Mạnh Tang Du cười khẽ hôn trả, buông A Bảo vẫn chưa hôn đã xuống, cầm lấy tú cầu chạy vào trong ánh mặt trời bên ngoài điện. Chu Vũ Đế đuổi theo, nghiêng tai lắng nghe tiếng cười ngập tràn vui vẻ của nàng, trái tim cũng bay lên theo.
Chơi nửa canh giờ, Mạnh Tang Du hơi mệt mỏi, ôm A Bảo trở lại tẩm điện. Thay A Bảo đắp chăn, thấy chú ngủ say sưa, cô mới có thể ngã người vào giường, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một khắc sau, A Bảo lặng lẽ mở mắt trộm nhìn Đức phi, thấy cô ngủ thực sự sâu, trong điện cũng không có người trông coi, lập tức xoay người bò dậy, chạy thẳng tới lối ra cửa hông quen thuộc. Thị vệ cửa đang thay ca, đây là thời cơ chuồn êm tốt nhất.
Hai tháng, bởi vì Đức phi chăm sóc chẩn thận, hắn lớn hơn rất nhiều, thân thể vốn bằng một bàn tay bây giờ đã dài nửa thước, bước chân, thính giác và khứu giác đều trở nên vô cùng nhạy bén, trong Ngự hoa viên ‘tả xung hữu đột’, nhanh chóng tiếp cận Càn Thanh Cung.
Nấp ở một góc xa cửa cung, Chu Vũ Đế nhẫn nại chờ thời khắc thị vệ lơi lỏng. Đúng lúc này, Thường Hỉ tay cầm phất trần mang theo hai thái giám khác đi ra khỏi Càn Thanh Cung, hướng đi đến Ngự hoa viên.
Ánh mắt Chu Vũ Đế sáng lên, lập tức đuổi theo. Miệng không thể nói, phải làm như thế nào mới có thể khiến Thường Hỉ chú ý và tìm được cơ hội tiếp xúc đây? Chu Vũ Đế âm thầm cân nhắc, bất tri bất giác đã tới một căn đình hóng mát có vị thế ngắm phong cảnh đẹp nhất Ngự hoa viên.
Trong đình hóng mát, Thẩm Tuệ Như ngồi ở chủ vị, đang dùng lò sưởi nhỏ hâm nóng một bầu rượu, cách đó không xa là những đóa sơn trà nở rộ trong vườn. Rượu thơm cùng sơn trà xinh đẹp, cảnh vật này thơ họa khó có thể miêu tả được. Vài phi tần khác ngồi quanh bên người cô ta, vừa chậm rãi nhấp một ngụm, vừa nói cười an nhàn. Cô ta không mở miệng một lần, hai mắt hơi khép, khẽ mỉm cười, hệt như tấm lòng yên tĩnh như nước, con người đạm mạc như cúc, lịch sự tao nhã không nói nên lời.
Người khác càng tươi đẹp tôn lên vẻ thanh cao của cô ta, người khác càng ồn ào lại làm nên cho sự tĩnh lặng cô ta có. Đây vốn là những hương vị Chu Vũ Đế yêu nhất, nhưng bây giờ gặp lại một Thẩm Tuệ Như như vậy, hắn chỉ cảm thấy đờ đẫn, bởi vì hắn biết cái dáng vẻ không màng tranh giành này hoàn toàn là ngụy trang. Học thức tài năng không thua đàn ông, mưu cơ thủ đoạn sao kém đàn bà? Trước kia là hắn có mắt không tròng, là vải thưa che mắt thánh!
Lúc Chu Vũ Đế chìm trong suy nghĩ, Thường Hỉ đã bước nhanh đến hành lễ với Thẩm Tuệ Như, sau đó cung kính nói, “Nô tài tham kiến Lương phi nương nương, Hoàng thượng triệu nương nương đến Ngự thư phòng tùy giá, mời nương nương dời bước.”
Thấy thái độ khiêm nhường đến mức vậy của Đại tổng quản, ánh mắt của những phi tần bên cạnh lóe lên. Thẩm Tuệ Như ra vẻ không hề hay biết, lười biếng giương mắt, nâng tay nói, “Vậy thì đi đi.”
Thường Hỉ khom người dẫn đường, vài phi tần phẩm cấp thấp hơn Thẩm Tuệ Như đều vội vàng đứng dậy quỳ gối hành lễ, đồng thanh nói, “Cung đưa nương nương!”
“A! Đây không phải là chó của Đức phi nương nương ư? Sao lại chạy đến chỗ này?” Một phi tần ngẩng đầu, đột nhiên thấy con chó con cách đó không xa kêu lên.
“Nương nương cẩn thận, nô tài xử lý con súc sinh này cho ngài.” Bởi vì Lương phi từng bị con chó này cào phải, lại thoáng nhìn qua ánh sáng lạnh lẽo lóe lên rồi biến mất trong mắt Lương phi, Thường Hỉ lập tức lấy lòng, bước vội đến tự mình túm A Bảo, xách lớp da trên gáy của chú mà ném chú ra thật xa.
Nô tài đáng chết! Sao mi dám? Chu Vũ Đế chỉ ngẩn ra trong một cái chớp mắt đã bị Thường Hỉ tóm lấy, trên gáy đau đớn kinh khủng, trong lòng lại giận dữ, quay đầu cắn mạnh vào cổ tay Thường Hỉ.
Thường Hỉ kêu đau một tiếng, không khỏi nảy sinh ý nghĩ ác độc, quẳng chú xuống đất rồi đá thêm một đá. Lần đá này dùng toàn sức, khiến thân thể bé bỏng của A Bảo văng xa mấy trượng, ùm một tiếng rơi vào hồ sen bên cạnh đình hóng mát.
Còn chưa kịp cảm nhận đau đớn, nước lạnh bốn phía lập tức xộc vào mũi, cơn sợ hãi bọc kín lấy, Chu Vũ Đế ra sức giãy dụa, chìm chìm nổi nổi trong nước, ăng ẳng kêu.
“Con cún này nhìn rất đáng thương, vẫn nên cứu nó đi?” Một phi tần nhỏ tuổi nhất nhịn không được mở miệng xin tha, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Lương phi, A Bảo đang chìm nổi trong nước cũng dùng ánh mắt chờ mong hướng về.
“Vật cưng có bổn phận của vật cưng, nếu quên bổn phận của mình cũng không phải tìm đường chết sao? Cái dáng đạp nước của nó cũng rất hay! Đã chết còn có thể lấy lòng bản cung, nó chết coi như cũng có ý nghĩa.” Lương phi búng những móng tay ánh vàng rực rỡ, ngữ khí rét lạnh ghê người.
Trong lòng biết người này ngôn tại ý ngoại, chúng phi đều nhất tề cúi đầu, âm thầm ngạc nhiên.
Thường Hỉ nịnh nọt cười, khom người phụ họa, “Nương nương nói chí phải. Hoàng thượng đang chờ, mời nương nương.”
Lương phi liếc mắt nhìn A Bảo đang đau khổ giãy dụa, thời gian sống càng lúc càng ngắn, sung sướng nhếch môi, nhẹ nhàng rời đi. Đợi cho đến khi Lương phi đi xa, vài phi tần cũng không dám cứu A Bảo sắp chìm xuống, sắc mặt tái mét tản ra.
Bọn người đi hết, Chu Vũ Đế vẫn đang giãy dụa hoảng loạn trong nước bỗng nhiên bình tĩnh lại, bốn chân khoác nước, từ từ bơi lên bờ. Trời sinh chó biết bơi, trải qua cơn luống cuống ban đầu, hắn rất nhanh đã tìm được cách bơi. Nhưng ý giết chóc cùng hận thù lạnh lùng trong mắt Lương phi khiến hắn quyết đoán lựa chọn cách diễn trò. Sự thật chứng minh, nếu như hắn không diễn, nhất định hôm nay Lương phi sẽ không buông tha hắn. Đợi hắn trèo được lên bờ, nói không chừng còn có thể kêu cung nhân dùng gậy tre đánh hắn, mãi cho đến khi hắn chết chìm mới thôi.
Đối với một con chó con, sao cô ta lại hận thù đến như vậy? Giải thích duy nhất đó chính là giận cá chém thớt, cô ta đem hận thù đối với Tang Du đổ hết lên người mình. Mà Thường Hỉ, vốn là trung thành với mình lại cung kính với cô ta như vậy, chỉ nghe lệnh cô ta, chỉ sợ đã mua chuộc từ lâu.
Hừ, Thẩm Tuệ Như, ngươi làm rất khá! Chỉ mong đến lúc đó ngươi có thể nhận được lửa giận của trẫm! Chật vật trèo lên bờ, trong mắt Chu Vũ Đế tràn ngập những tia sáng sắc lạnh.
/89
|