Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 107

/107


Ánh mắt nhanh như chớp quét một vòng, Lăng Sương nhìn mấy hắc y nhân cách đó không xa.

Hai mắt lộ ra tươi cười giảo hoạt, lấy ra một vật thể màu đen hình cầu từ bên hông, linh hoạt ném tới một tên hắc y nhân.

Tên hắc y nhân kia phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn không thể nhanh bằng tốc độ nổ tung của quả cầu kia, một tầng sương màu vàng nổ ra, hắc y nhân không kịp bịt mũi đã ngã xuống.

Lăng Sương nở nụ cười đắc ý, đây chính là đạn khói mẫu thân mới nghiên cứu chế tạo ra không lâu, khi nổ tung sẽ tỏa ra khói dày đặc, cho dù võ công bọn hắn có cao tới đâu cũng không thể tránh được.

Nhưng mà tử sĩ làm sao có thể dễ đối phó như vậy, một đám tử sĩ mới ngã xuống, một đám khác đã nhanh chóng bịt lại mũi của mình, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Lăng Tuyệt và Lăng Sương.

"Nguy rồi." Lăng Sương biến sắc, là nàng đã đánh giá quá thấp đám tử sĩ này, lại có thể chống chọi được khói độc của mẫu thân.

Võ công của hai người bọn họ đều thua kém so với đám tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, Lăng Sương khẩn trương nhìn Lăng Tuyệt, "Làm sao đây?"

Vẻ mặt Lăng Tuyệt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lông mày đang cau chặt cho thấy tâm trạng của hắn bây giờ đang buồn bực.

Mắt thấy tử sĩ đang từng bước gần, Lăng Tuyệt hạ quyết tâm lấy ra cây tiêu, thổi lên, tiếng sáo du dương uyển chuyển, làm người ta dần dần bị sa vào đó.

Lăng Sương trợn to hai mắt nhìn Lăng Tuyệt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, đây là Phệ Hồn thuật mẫu thân dạy, nhưng mà người sử dụng Phệ Hồn thuật cần phải có nội lực mạnh hơn đối phương, hoặc Tinh Thần lực mạnh hơn đối phương, nếu không sẽ phản phệ, nặng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Võ công của Lăng Tuyệt so với lứa bạn cùng tuổi đã là rất đáng chú ý, nhưng mà đối với tử sĩ, mà hơn nữa lại là tử sĩ được huấn luyện nghiêm khắc nhiều năm, nội lực căn bản là không sánh nổi bọn họ, nếu cứ cố chấp dùng Phệ Hồn thuật, chỉ có thể dựa vào Tinh Thần lực cường đại mà thôi.

Trên trán của Lăng Tuyệt bắt đầu rịn ra mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt, đôi mắt đen láy vẫn lóe lên tia sáng kiên trì như cũ.

Mấy tử sĩ trước mắt bị tiếng sáo thôi miên, ào ào tự giết lẫn nhau.

Hai mắt Lăng Sương ngập tràn nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đủ rồi, đừng thổi nữa."

Giờ khắc này, nàng thật sợ sẽ mất đi ca ca duy nhất này, ngày thường mặc dù nàng nghịch ngợm, chưa bao giờ gọi hắn là ca ca, hắn cũng vẫn luôn lạnh như băng. Nhưng mà tình huynh muội sinh đôi làm sao có thể bỏ được chứ?

Nghe vậy, nhưng Lăng Tuyệt vẫn không có nửa điểm muốn hạ ống áo xuống, tiếp tục thổi, Tinh Thần Lực của hắn rất mạnh, nếu như ngừng thổi, đám tử sĩ này sẽ lập tức thức tỉnh.

Nước mắt Lăng Sương lã chã rơi xuống, lôi kéo tay Lăng Tuyệt nói, "Đủ rồi, mau dừng lại."

Nhưng Lăng Tuyệt vẫn bỏ qua lời Lăng Sương nói, điểm huyệt Lăng Sương, khiến Lăng Sương không thể bắn đạn khói được, Lăng Sương cắn môi nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, nàng biết hắn hắn đang bảo vệ nàng, nhưng nàng không cần, nàng tình nguyện đồng sinh cộng tử cùng hắn.

"Lăng tuyệt, ngươi mau dừng lại cho ta, ngươi dựa vào cái gì? Ngươi chẳng qua sinh sớm hơn ta có mấy giờ, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta chuyện gì cũng phải nghe ngươi? Ta không cần, ngươi không phải là ca ca của ta, ngươi nhớ kỹ, ta là tỷ tỷ của ngươi, ta muốn làm tỷ tỷ ngươi, ngươi phải nghe lời ta, ngươi nghe thấy được không đó? Ta bây giờ ra lệnh cho ngươi dừng lại, mau dừng lại." Lăng Sương khàn giọng mà hét lên, nước mắt đã sớm ngập hết khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng không muốn làm muội muội, không cần hắn bảo vệ nàng, không muốn để hắn một một gánh vác.

Lòng Lăng Tuyệt co rút đau đớn, đáy mắt che giấu đi đau đớn mãnh liệt đó, nhưng mà sắc mặt vẫn chẳng xao động, tiếng sáo cũng không có dừng lại, mãi cho đến khi đám tử sĩ chém giết xong, toàn bộ đều ngã xuống, Lăng Tuyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, từ từ đặt cây sáo xuống, khó hiểu nhìn Lăng Sương.

Đột nhiên cổ họng của hắn có một mùi tanh tưởi úp đến, sau đó liền hộc ra một ngụm máu tươi.

Lăng Sương vội vàng đỡ lấy Lăng Tuyệt, lo lắng hỏi: "Ngươi sao rồi?"

Lăng Tuyệt lau đi máu tươi nơi khóe miệng, hơi hơi mở miệng, "Ta không sao."

Bỗng dưng, một thanh âm tàn nhẫn tràn đầy lửa giận vang lên, "Nực cười, chúng mày dám giết chết tử sĩ của ta."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lăng Tuyệt thầm kêu không tốt, ban nãy chỉ đánh nàng ta hôn mê, vốn định mang nàng ta trở về để mẫu thân xử trí, không nghĩ tới nàng ta lại tỉnh nhanh như vậy.

Lăng Sương nhất thời sởn cả gai ốc, cái giọng nói này làm tâm người ta rét lạnh, nếu mình lại rơi vào tay của nữ nhân ác độc này tuyệt đối có kết cục bi thảm, huống hồ bây giờ Lăng Tuyệt lại bị thương, bọn họ căn bản đánh không lại nàng ta.

Lăng Sương chậm rãi xoay người sang chỗ khác, liền thấy khuôn mặt ngoan độc đang toan tính của Liễu Tư Nhiễm, lửa giận ngùn ngụt trong hai mắt nàng ta hận không thể thiêu cháy bọn họ đến không còn một mảnh.

Liễu Tư Nhiễm hạ chưởng tàn ác xé không khí mà tới, Lăng Sương vội vàng trốn tránh, Lăng Tuyệt thấy thế liền rút trường kiếm ra nghênh tiếp.

Lúc nãy ánh sáng quá ít, bây giờ sáng hơn Liễu Tư Nhiễm mới nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyệt có vài phần tương tự Lăng Dạ Vũ, lửa giận càng tăng lên ngùn ngụt, "Hóa ra chúng mày là tiểu tạp chủng, hôm nay ta sẽ giết chết chúng màu, để cho Mộc Ly Yên nếm thử tư vị thống khổ khi mất đi người thân."

Lăng Sương lấy thuốc bột ra định vẩy về phía Liễu Tư Nhiễm, nhưng lại bị Liễu Tư Nhiễm chế trụ, Liễu Tư Nhiễm hừ lạnh một tiếng, giọng nói tràn đầy khinh bỉ, "Mày nghĩ rằng tao còn có thể để mày có cơ hội dùng độc sao? Không hổ là con của Mộc Ly Yên, giống ả ta như đúc, chuyên dùng những thủ đoạn đê tiện như thế này."

"Không được phép vũ nhục mẫu thân của ta." Lăng Tuyệt nghe thấy thế, tàn nhẫn nói, trong mắt tóat ra một tầng hàn ý lạnh như băng.

Ở trong lòng của hắn, làm theo lời mẫu thân luôn là đúng, lời nói của mẫu thân hắn đều luôn luôn vâng lời vô điều kiện, bất kể nó là sai hay đúng.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Mẹ mày chính là một tiện nhân đê tiện." Liễu Tư Nhiễm cười nhạo một tiếng, giễu cợt nói.

Nhưng nàng ta cũng hoàn toàn quên mất chính mình cũng là người như vậy, bởi vì nàng ta cũng chuyên đi hạ độc người khác mà không phép kẻ khác hạ độc mình đấy thôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyệt rét lạnh một mảnh, không để ý thương tổn trên người, lấy trường kiếm đâm tới Liễu Tư Nhiễm.

"Ồ, thẹn quá hóa giận rồi."

Mặc dù hai người đánh một người, nhưng Liễu Tư Nhiễm vẫn chiếm ưu thế như trước, vẻ mặt thoải mái, nhưng trong mắt mang theo sát ý kiên định.

Trong lúc chưởng phong của Liễu Tư Nhiễm sắp đánh úp về phía Lăng Tuyệt, mấy luồng nội lực ngăn trở của tập kích của nàng ta lại.

Bỗng nhiên, Ngũ sát cùng nhau xuất hiện, đồng thanh hỏi: "Các con không sao chứ?"

Lão Đại đã sớm phái bọn hắn đi theo hai đứa nhóc này, Lão Đại từng nói, chỉ khi nguy cấp mới xuất thủ, bằng không lần tôi luyện này chúng nó sẽ không thành công.

"Các ngươi …" Lăng Sương ngạc nhiên, mang trên hiện lên vẻ hoang mang.

"Là Lão Đại phân phó chúng ta bảo hộ các con, các con đi nhanh đi!" Tuyết nhỏ nhẹ giải thích, nếu không phải hai đứa có chuyện thì nhất định Lão Đại sẽ bắt bọn họ huấn luyện nữa mất.

Nhưng mà bọn họ cũng thật khó khăn, lão đại ra lệnh, không ở tình huống tánh mạng bị uy hiếp, không cho phép ra tay.

"Hừ, Mộc Ly Yên quả nhiên gian trá, hôm nay ta sẽ một lưới bắt hết các ngươi." Vẻ mặt Liễu Tư Nhiễm ngoan tuyệt, lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Tuyết bỗng dưng mỉm cười, "Tốt! Xem ai một lưới bắt hết."

Nàng vẫn không hề quên lần trước bởi vì sơ ý thất thủ nên không bắt được Liễu Tư Nhiễm, lần này nàng phải dẫn ả ta trở về gặp Lão Đại.

Liễu Tư Nhiễm cười nhạo, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, "Chỉ bằng các ngươi cũng muốn ra khỏi đây? Nằm mơ, vẫn là suy nghĩ xem nên làm thế nào thông tri cho Mộc Ly Yên đến nhặt xác cho các ngươi đi!"

"Đừng tự tin quá mức, tránh đến cuối cùng không chấp nhận nổi đả kích." Tuyết thâm ý nói.

Nhưng mà Liễu Tư Nhiễm lại chẳng thèm để ý đến, hướng bên ngoài ra lệnh một tiếng nói: "Người đâu, mau bắt bọn họ lại."

Gió nhẹ thì thảo thổi qua, bên ngoài yên lặng không hề có một chút động tĩnh, trong mắt Liễu Tư Nhiễm thoáng qua một chút nghi hoặc, trong đầu bỗng dưng nhớ lại lời Tuyết vừa nói.

Chẳng lẽ …

"Các ngươi đã làm cái gì?" Hai mắt Liễu Tư Nhiễm tràn đầy lửa giận, đè thấp giọng nói ngoan tuyệt.

"Đúng như ngươi nghĩ đấy, làm một chuyện tốt mà thôi." Tuyết nhẹ giọng cười, nói ra một câu ý vị thâm trường.

Bỗng dưng, một nam tử đi đến, cung kính nói với Tuyết: "Cô nương, muốn bắt nàng dâng lên không?"

Liễu Tư Nhiễm kinh ngạc nhìn nam tử kia, nghiễm nhiên Lâm Thừa Tướng sớm đã bị mình hạ độc.

"Lâm Thừa Tướng, ngươi đang làm gì đó? Chẳng lẽ ngươi không muốn giải dược của ngươi sao?"

Lâm Thừa Tướng hừ lạnh một tiếng, "Độc của ta sớm đã được giải, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể chịu sự khống chế của ngươi sao?"

Hai mắt lãnh của Liễu Tư Nhiễm nheo lại, đã giải? Nhất định là chuyện tốt của Mộc Ly Yên làm.

Nàng không cam lòng, chuyện tốt lại bị ả phá hư.

"Độc là ta giải, ngươi có vấn đề gì sao?"

Ly Yên mặc xiêm y màu lam nhạt, tay áo được thêu hoa sơn trà tinh xảo, tóc đen tùy ý xõa, chỉ dùng một trâm hình hoa sơn trà cài lên, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra hấp dẫn trí mạng, thản nhiên cười nhạt, mị hoặc trời sinh.

Lăng Dạ Vũ Bên cạnh sủng nịch ôm lấy nàng, ngũ quan tinh xảo vô song phát ra từng trận hàn ý, chỉ riêng đối mặt với nàng, cái cảm giác lạnh như băng mới tan hết hòa vào nhu tình như nước.

"Mẫu thân."

Lăng Tuyệt cùng Lăng Sương vừa thấy được Ly Yên liền lập tức chạy lên, kích động kêu.

"Mộc Ly Yên, tại sao ngươi lại ở trong này?" Liễu Tư Nhiễm trừng Ly Yên, trong mắt là hận ý không chút nào che dấu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Theo đạo lý mà nói, Kỳ Tinh quốc đã tấn công Lăng Nguyệt quốc, như thế nào lại dễ dàng để cho bọn họ vào Kỳ Tinh quốc, mặc dù hai người võ công cao cường, có thể vụng trộm tiến vào Kỳ Tinh quốc, nhưng bọn hắn điều động nhân lực nhiều như thế ở phủ Thừa Tướng, làm sao Kỳ Doãn lại không nhận được tin tức?

Ly yên cười tươi như hoa, nháy mắt màu sắc chung quanh đều trở nên mờ nhạt.

"Vì sao ta không thể ở trong này?" Ly Yên nhẹ giọng hỏi lại.

"Kỳ Tinh quốc sắp khai chiến cùng Lăng Nguyệt quốc, ngươi tới nơi này, không phải muốn chết sao?" Liễu Tư Nhiễm lạnh lùng nhìn Ly Yên.

Ly Yên giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, "Ai nói cho ngươi biết Kỳ Tinh quốc muốn khai chiến cùng Lăng Nguyệt quốc?"

"Ngươi có ý tứ gì?" Liễu Tư Nhiễm trừng lớn hai mắt, có một loại dự cảm không tốt, thần sắc có chút khẩn trương.

"Kỳ Tinh quốc thuộc quyền sở hữu của Lăng Nguyệt quốc, như thế nào lại giao chiến?" Ly Yên nói nhẹ như mây trôi gió thoảng.

"Ngươi nói cái gì? Kỳ Doãn rõ ràng đã đáp ứng … "

Liễu Tư Nhiễm không thể nào tin nổi, trong lòng âm thầm đã đoán được, nhưng lại khó có thể tiếp nhận.

"Ta đáp ứng cái gì? Ta chỉ đáp ứng trọn đời giao hảo cũng Lăng Nguyệt quốc, cũng đáp ứng Kỳ Tinh quốc thuộc quyền sở hữu của Lăng Nguyệt quốc, từ đây trên đại lục không còn Kỳ Tinh quốc nữa, chỉ còn Kỳ Tinh thành."

Kỳ Doãn đã sớm dùng bồ câu đưa tin cho Ly Yên, nói cho nàng biết vị trí tử sĩ, sau đó hắn cố ý để Liễu Tư Nhiễm buông lỏng cảnh giác, để cho Ly Yên phái người đi diệt tử sĩ nơi này.

Lúc Liễu Tư Nhiễm đăng nặng nề thở, giọng nói của Kỳ Doãn có vẻ vô cùng bất ngờ, thanh âm đầy nhịp điệu, tuyệt không nghĩ đến đây là một người sắp chết, nhưng nếu cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt.

"Ngươi … ngươi chẳng lẽ không muốn thiên hạ sao? Không muốn đoạt lại hoàng hậu của mình sao? Ngươi lại cam nguyện trở thành thần tử của kẻ khác, địa vị vĩnh viễn ở dưới người khác sao?" Liễu Tư Nhiễm muốn thuyết phục hắn, coi như là lần cuối cùng giãy dụa.

"Trước kia có lẽ ta sẽ không cam lòng, nhưng bây giờ, hết thảy đều vô ích với ta." Trong mắt Kỳ Doãn hờ hững không có một chút gợn sóng, hắn lại có nhìn thấu thế sự tang thương.

"Từng người các ngươi làm sao có thể chịu uất ức như thế? Không có chí khí sao, sao xứng đáng làm nam nhân?" Liễu Tư Nhiễm tức giận mắng to, quyền thế ai không muốn chứ? Vì sao bọn họ lại không muốn? Sinh tồn trên thế giới này, chỉ có quyền lực mới có được hết thảy, nàng vẫn luôn cho là như vậy.

"Tư Nhiễm, đừng cố chấp nữa."

Lăng Dạ Ảnh miễn cưỡng đứng trong bong đêm, môi mỏng khẽ mở, bạch y không một chút bụi trần mà phất phơ, đôi mắt đen láy chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp.

"Không, ta không cam lòng, ta không cam lòng, dựa vào cái gì cái gì Mộc Ly Yên cũng có, cái gì cũng chiếm được, ta lại không có gì cả, dựa vào cái gì?" Liễu Tư Nhiễm ra sức gào thét, hai mắt đỏ bừng, tràn đầy vẻ ghen tị.

"Không phải nàng không có gì, nàng còn có ta mà." Trong mắt Lăng Dạ Ảnh tràn đầy thống khổ, xót xa nhìn Liễu Tư Nhiễm.

Một câu nói nhẹ nhàng đơn giản, lại chứa đựng tình cảm vô hạn trong đó.

"Ta lòng tham không đáy, ta không muốn mất đi chàng, nhưng càng muốn quyền lực hơn." Hai tròng mắt Liễu Tư Nhiễm đục ngầu mang theo không cam lòng.

"Ngươi không còn tử sĩ, không còn Lâm Thừa Tướng cùng Kỳ Doãn trợ giúp, thể lực ngươi cài ở Lăng Nguyệt quốc đều bị ta diệt hầu như không còn, ngươi đoạt như thế nào?" Lời nói nhàn nhạt của Ly Yên như hung hăng đâm vào trái tim Liễu Tư Nhiễm.

Liễu Tư Nhiễm ngửa đầu cười điên cuồng, cười đến nối nước mắt tràn ra cả hốc mắt, "Liễu Tư Nhiễm ta hưởng phúc cả đời, lại chỉ vì ngươi, Mộc Ly Yên, đều là do ngươi xuất hiện, ta mới có kết cục như vậy."

Lăng Dạ Ảnh thống khổ lắc đầu, vì sao nàng không biết hối cải? Chuyện này không thể trách Mộc Ly Yên được!

Ly Yên cảm giác Liễu Tư Nhiễm có cái gì đó không đúng, cho nên không phản bác lời nói của Liễu Tư Nhiễm.

Quả nhiên, Liễu Tư Nhiếm lấy ra một câu đao nhỏ từ bên hông, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đâm tới Lăng Tuyệt.

Mộc Ly Yên, dù ta thất bại, ta cũng sẽ không để ngươi sống vui vẻ, ta muốn ngươi phải nêm thử cảm giác mất đi người thân, cuối cùng nguời thắng vẫn là ta, vẫn là ta …

Ly Yên luôn luôn chú ý đến động tĩnh của Liễu Tư Nhiễm nên định ra tay, nhưng vẫn không nhanh bằng Lăng Dạ Vũ.

Hắn đánh ra một chưởng cuồng phong, đả thương Liễu Tư Nhiễm đến không còn sức lực, bóng dáng của nàng ta bắn ra phía xa

"Tư Nhiễm."

Lăng Dạ Ảnh khẩn trương hô một tiếng, thanh âm khàn khàn, vội vàng đi đến bên cạnh Liễu Tư Nhiễm ôm nàng ta lên.

"Nàng làm sao rồi?" Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào, hốc mắt hơi hồng, nước mắt che kín ánh sáng nơi đáy mắt.

Trong lòng hắn biết lần này nàng không thể qua khỏi rồi, một chưởng kia của Lăng Dạ Vũ nàng căn bản không thể chịu nổi, hắn hôm nay, không còn nội lực có thể truyền cho nàng để cứu lấy tánh mạng của nàng nữa rồi.

Hắn không trách Lăng Dạ Vũ, muốn trách thì trách hắn không có năng lực thuyết phục nàng, mới có thể rơi vào kết cục như vậy.

"Ảnh, chúng ta… kiếp sau, ta vẫn muốn … ở cùng chàng." Thanh âm của Liễu Tư Nhiễm đứt quãng, hơi thở mỏng manh.

"Được." Từng giọt nước mắt rơi xuống, Lăng Dạ Ảnh ôm Liễu Tư Nhiễm càng chặt hơn.

Liễu Tư Nhiễm bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười không lẫn tạp chất nào, giống như được giải thoát, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, hai mắt rốt cục chậm rãi khép lại.

Lăng Dạ Ảnh nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Liễu Tư Nhiễm một cái, khóe miệng hơi hơi nở một nụ cười thỏa mãn, "Từ nay về sau, chúng ta thực sự ở bên nhau, không để ý tới phàm trần thế sự nữa, ngày qua ngày chúng ta tiêu dao."

Hắn nhanh nhẹn lấy lưỡi dao sắc bén trên tay Liễu Tư Nhiễm, nhắm ngay trái tim mình mà đâm.

Một khắc kia hắn ngã xuống, vẫn ôm chặt lấy Liễu Tư Nhiễm như cũ.

Nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già, cùng sống cùng chết, vĩnh viễn không xa rời.

Ly Yên vốn muốn ngăn cản, lại không kịp ngăn cản, mắt thấy chuyện xưa đẹp đẽ này, không khỏi có chút u buồn.

"Chôn bọn họ ở cùng nhau đi!"

Nàng chỉ có thể làm như vậy, nếu Liễu Tư Nhiễm không sống trong hoàng cung, cũng không bị cuộc sống tối tăm nơi hoàng cung này ảnh hưởng, có lẽ hai người bọn họ sẽ rất hạnh phúc, chẳng qua là vĩnh viễn không có từ nếu mà thôi.

"Nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành, Kỳ Tinh thành, về sau giao cho các ngươi." Kỳ Doãn giao Kỳ Tinh quốc cho bọn họ, bỗng nhiên có cảm giác như trút được gánh nặng.

Ly Yên chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, cặp mắt kia tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy nhìn vẻ mặt của Kỳ Doãn không được tự nhiên.

"Thân thể của ngươi … "

Nàng chưa kịp nói hết lời, nhưng Kỳ Doãn vẫn hiểu. Hắn tự giễu cười cười, "Khi sinh mệnh sắp hết làm được một chuyện cũng là tốt rồi."

"Ta sẽ cứu ngươi." Lần này hắn giúp cho nàng, về tình về lý đều nên cứu hắn.

Kỳ Doãn sững sờ một lát, sau đó chẳng qua là cười lắc lắc đầu, "Không cần, sinh tử đã được trời định trước, kéo dài hơi tàn sống trên đời, chẳng bằng thống khoái mà đi, hơn nữa trên đời này ta đã không có cái gì lưu luyến nữa rồi."

Ly Yên giật giật môi, cuối cùng trầm mặc không nói gì.

"Giúp ta chiếu cố Thi Vũ thật tốt, đừng để Diệp Thừa Tầm làm tổn thương nàng, ta tin tưởng ngươi sẽ làm được." Kỳ Doãn nhìn đám mây phương xa, giống như đan tưởng niệm ai, nàng ở phương xa, nhất định phải hạnh phúc.

Hắn tin nàng có thể hạnh phúc, con người đều thông suốt ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, trước kia cứ chấp nhất ngược lại lại khiến nàng không hạnh phúc, chẳng bằng thống khoái mà buông tay, để cho nàng có được hạnh phúc nàng mong muốn.

Cả đời này của hắn, người duy nhất hắn lo lắng là nàng, nếu nàng đã không cần hắn, hắn có thể an tâm rời đi.

"Ta sẽ." Ly Yên gật đầu, mặc dù hắn không nói, nàng cũng sẽ làm được.

Gío thổi vi vu, bóng lưng cao to thê lương dần dần đi xa.

Ly Yênn thở dài một tiếng, quét mắt nhìn thấy mấy người trước mặt, ánh mắt bỗng dưng dừng lại trên người Lăng Tuyệt, biến sắc, hai mắt híp lại nói: "Con bị thương, sao lại thế này?"

Trong lòng nàng lo lắng, cuối cùng vẫn tự mình đến, nhưng bất quá cũng chỉ là trùng hợp đến đúng lúc, về phần phía trước đã xảy ra chuyện gì nàng căn bản không thể nào biết được.

Mà mới vừa rồi nàng lại một lòng chỉ muốn đối phó Liễu Tư Nhiễm, không chú ý tới Lăng Tuyệt đã bị trọng thương, giờ phút này thật đúng là hối hận không thôi, nhưng trên con đường cường giả, cần phải trải qua kinh nghiệm rèn giũa.

"Mẫu thân, hắn dùng Phệ Hồn thuật đối phó với đám tử sĩ." Lăng Sương khẽ cắn môi nói ra.

Lăng Tuyệt dùng sức nháy mắt ra hiệu với Lăng Sương, chính là hi vọng nàng đừng nói việc này, nhưng mà Lăng Sương cho rằng chuyện này phải để mẫu thân biết, hơn nữa chỉ có mẫu thân mới quản được hắn, bằng không nếu có lần sau, bọn họ còn không biết có thể sống mà đi ra hay không.

Quả nhiên, Ly Yên vừa nghe, sắc mặt liền nghiêm túc lên, trong mắt có lửa giận vô hạn, "Con đã dùng Phệ Hồn thuật?"

Lập tức vội vàng cho Lăng Tuyệt ăn một viên thuốc, sắc mặt của Lăng Tuyệt mới khá hơn một chút.

Lăng Tuyệt rũ mi mắt xuống, không dám nhìn thẳng Ly Yên.

"Lúc trước khi ta dạy cho các con Phệ Hồn thuật đã từng nói cái gì? Nếu như địch nhân mạnh hơn mình, tuyệt đối không thể dùng Phệ Hồn thuật, tìm cơ hội trốn đi là được, con có nghe lọt của ta hay không?" Vẻ mặt Ly yên cực kỳ nghiêm túc, cất giọng xé gió nói.

"Mẫu thân, con đã sai rồi." Lăng Tuyệt phát ra âm thanh bé như muỗi kêu, lần này hắn thật sự đã chọc mẫu thân tức giận rồi, mẫu thân còn chưa bao giờ tức giận với hắn như vậy đâu!

"Ta biết con là vì để Sương nhi chạy đi mới làm như vậy, nhưng con có nghĩ tới hay không, nếu như con thật sự xảy ra chuyện gì, cả đời Sương đều sẽ không tha thứ cho mình, người còn sống mang theo hối hận là thống khổ nhất, con muốn nó tiếp nhận chuyện này hay sao?" Nàng giải thích cho Lăng Tuyệt, ngày thường mặc dù nó luôn luôn lạnh như băng, nhưng trong lòng lại cực kỳ thương yêu người muội muội này, tuyệt không cho phép nàng bị thương tổn.

Lăng Tuyệt cúi đầu, hai mắt chăm chú nhìn Lăng Sương, trầm giọng nói: "Thực xin lỗi, mẫu thân, là con sơ sót."

"Tiểu Yên, Tuyệt nhi chẳng qua là muốn bảo vệ muội muội của nó, nàng đừng tức giận." Lăng Dạ Vũ nắm tay kiều thê của mình an ủi, ý đồ cầu tình giúp cho Lăng Tuyệt.

Ly Yên trợn mắt nhìn hắn, hắn ngượng ngùng sờ cái mũi một chút, không dám lên tiếng nữa, xú tiểu tử, ta không giúp được con, con tự mà lo liệu đi!

Trời đất bao la nương tử là lớn nhất, lời của nương tử hắn không dám phản kháng.

"Mẫu thân, ngươi đừng nóng giận, lần này tha thứ cho hắn đi!" Lăng Sương tiến lên làm nũng nói, nàng nói ra chân tướng vốn là không muốn lần sau Lăng Tuyệt laị làm như vậy vì nàng nữa, cũng không phải là muốn nhìn thấy mẫu thân sinh khí.

Ly Yên thở dài một tiếng, "Các con nghe đây, từ nay về sau, vô luận gặp phải việc gì khó khăn, các con phải đồng sinh cộng tử, tuyệt không cho phép vì cứu đối phương mà hy sinh bản thân, hai con cùng nhau tìm kiếm biện pháp giải quyết, hiểu chưa?"

Để lại một người sống vĩnh viễn mới là thống khổ nhất, cho nên đồng sinh cộng tử, cộng đồng cùng tiến cùng lùi mới là biện pháp tốt nhất. Hơn nữa nàng tướng tín hai đứa con này của mình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị đánh bại như vậy, tương lai bọn chứng sẽ đứng ở trên đỉnh cao của con người.

"Hiểu rồi ạ." Hai đứa nhỏ gật đầu cùng trả lời.

Trên mặt Lăng Sương nổi lên ý cười, cười khanh khách nói với Lăng Tuyệt: "Xem sau này ngươi làm sao mà bỏ được ta?"

Lăng Tuyệt lại khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, "Thuốc cao bôi trên da chó quả nhiên là vứt không được." (Câu này còn có ý là hàng dởm mà không thể vứt bỏ được)

"Lăng Tuyệt chết tiệt, ngươi mới là thuốc cao bôi trên da chó, bản tiểu thư thanh xuân mỹ mạo, ngươi làm sao dám nói như thế hả?"

Hai đứa nhóc tranh cãi ầm ĩ, trước sau vẫn như cũ, Ly Yên vui mừng cười cười, hai đứa này bình thường đối chọi gay gắt, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệt đối sẽ không rời không bỏ, đây là tình cảm huynh muội ruột thịt mới có.

"Đã lâu không gặp."

Giọng nói mềm nhẹ mà trầm thấp đột ngột vang lên, Ly Yên hơi sững sờ, nhìn theo hướng giọng nói này, khẽ nhíu chân mày, rồi kinh ngạc, "Cung Y Lâm?"

Cung Y Lâm chậm rãi cười, nhảy xuống tuấn mã, trêu đùa: "Thế nào? Không chào đón ta sao?"

Lăng Dạ Vũ vừa thấy là hắn, liền ôm Ly Yên chặt hơn một chút, con ngươi mang theo vẻ cảnh giác.

Ly Yên lắc lắc đầu, "Không phải, chỉ là có chút kinh ngạc tại sao ngươi lại ở trong này?"

"Muốn tới thăm xem các ngươi có cần giúp đỡ gì hay không."

"Không cần, chuyện của chúng ta không cần ngươi phí tâm." Không chờ Ly Yên lên tiếng, Lăng Dạ Vũ đã lạnh lùng lên tiếng nói trước, nực cười, ánh mắt tên nam nhân này nhìn nương tử nhà mình nóng rực như thế, làm sao hắn lại không nhìn ra tâm tư của “hắn” chứ, quyết không thể để hắn có cơ hội tiếp cận Tiểu Yên.

Cảm giác được người bên cạnh nổi lên ghen tuông nồng nặc, Ly Yên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, áy náy nói với Cung Y Lâm: "Chúng ta đã giải quyết xong rồi, cám ơn."

Lời nói khách khí xa lạ của nàng khiến sắc mặt của Cung Y Lâm tối tăm một chút, lập tức lại nhếch miệng: "Giải quyết xong chuyện Kỳ Tinh quốc, nói vậy rất nhanh cũng đến Cung Dương quốc đi?"

Lời này vừa nói ra, Ly Yên ngẩn người, im lặng không nói gì, nàng không biết nên trả lời như thế nào, dù sao thống nhất thiên hạ là thật, nhưng mà Cung Dương quốc vẫn là quốc gia của sư phụ cùng sư tỷ, cũng là quốc gia của Cung Y Lâm, nàng không muốn đối địch với bọn họ, nhưng thống nhất thiên hạ thì nhất định phải làm.

Có thể là Cung Y Lâm nhìn thấu tâm tư của nàng, nên hắn ôn hòa cười, ánh mắt sắc bén bắn về phía Lăng Dạ Vũ nói: "Ta có thể giao Cung Dương quốc ra, nhưng ta có một điều kiện."

Lăng Dạ Vũ ngẩn người, mắt lãnh híp lại, "Điều kiện gì?"

Đến ngay cả Ly Yên cũng sửng sốt một chút, cái gì quan trọng đến nỗi lại có thể khiến hắn buông tha Cung Dương quốc?

Ánh mắt Cung Y Lâm bỗng dưng dời đi, dừng lại trên người Ly Yên, ánh mắt đột nhiên nhu hòa như nước: "Ta muốn nàng, chỉ cần ngươi buông tay nàng, ta lập tức hai tay dâng Cung Dương quốc."

Ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa, nhưng mà Ly Yên có chút tức giận, nàng không phải là đồ vật, sao cho phép người khác nhường tới nhường lui.

"Không có khả năng." Hai người Lăng Dạ Vũ cùng Lăng Tuyệt đồng thời lên tiếng, sắc mặt của bọn họ xanh mét, trong mắt phát ra lửa giận, ngữ điệu lạnh như băng, hai khuôn mặt không mưu mà hợp hợp cùng hiện ra, cảm giác hoàn toàn cùng là một người.

Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nhìn Cung Y Lâm, hắn sẽ không dâng Tiểu Yên cho người ta, nếu như “hắn” đã không muốn bàn giao Cung Dương quốc, như vậy hắn liền tự mình lật đổ giang sơn này, có gì mà không được chứ? Hắn sẽ không cho phép mang nữ nhân của mình mà đổi lấy thiên hạ.

Hai mắt Lăng Sương chớp chớp, phụ thân xem người này như kẻ địch sao?

"Chỉ là từ bỏ một nữ tử là ngươi có thể thống nhất thiên hạ, vì sao mà không làm?" Cung Y Lâm từng bước phân tích.

"Giang sơn dài vạn trượng, cũng không quan trọng bằng nàng." Lăng Dạ Vũ ôm lấy Ly Yên, giọng điệu kiên định, khí thế trên người làm cho người ta không thể không tin tưởng lời hắn nói, giờ khắc này, Cung Y Lâm bỗng nhiên hiểu rõ, tại sao nàng lại lựa chọn Lăng Dạ Vũ rồi.

Cung Y Lâm bỗng dưng ngửa mặt lên trời cười to, lập tức vẫy vẫy tay, một tên thị vị ở phía sau trình lên một đồ vật, nhưng trên mặt tên thị vị có chút do dự nhìn Cung Y Lâm: "Hoàng thượng, thật sự không phải là …?"

"Mang lên." Thanh âm có lực mang theo chân thật đáng tin.

Cung Y Lâm đưa nó cho Lăng Dạ Vũ, "Cầm lấy!"

Lăng Dạ Vũ nghi ngờ nhìn Cung Y Lâm, mắt nhìn đồ vật trên tay “hắn”, có một tấm vải màu vàng đã che lại, Lăng Dạ Vũ xốc lên, phát hiện là ngọc tỷ, còn có một thánh chỉ.

"Ngươi có ý gì?" Mắt ưng của Lăng Dạ Vũ nhìn Cung Y Lâm, không phải hắn đã nói không đáp ứng sao?

Cung Y Lâm khẽ cười một tiếng, nhưng không giải thích gì, chỉ nói: "Chiếu cố nàng thật tốt."

Nói xong, Cung Y Lâm liền xoay người rời đi, bóng dáng cao to dần dần mờ nhạt.

Hắn thật sự chẳng muốn dùng Cung Dương quốc để đổi lấy nàng, chỉ là muốn xem Lăng Dạ Vũ sẽ chọn giang sơn hay chọn mỹ nhân mà thôi, hắn chỉ muốn nhìn xem một chút Lăng Dạ Vũ có đáng giá để nàng yêu hay không, bây giờ xem ra, là hắn đã quá lo lắng mà thôi.

Chúc nàng hạnh phúc! Bờ môi của hắn nhẹ nhàng cong lên, nhìn nhìn bầu trời, vậy là về sau hắn có thể tự do hành tẩu thiên hạ rồi.

Lăng Dạ Vũ nhìn theo phương hướng Cung Y Lâm rời đi như có đăm chiêu, bỗng nhiên thấu hiểu tất cả.

Tam quốc thống nhất, cao hứng nhất là dân chúng thiên hạ, về sau không còn chiến tranh nữa, sinh linh đồ thán rồi.

Trên đại điện Lăng Nguyệt quốc, khóe miệng Lăng Dạ Nặc khẽ nhếch cười nhìn mọi người phía dưới, ra hiệu bằng mắt với thái giám bên cạnh, tên thái giám hiểu ý.

Thái giám cầm trong tay thánh chỉ vàng óng ánh, từ từ mở ra: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm hiểu quá ít đạo trị quốc, mà Thất vương gia Lăng Dạ Vũ dũng mãnh thiện chiến, thống nhất thiên hạ, vì dân chúng tìm phúc cho muôn dân, nay trẫm quyết định thối vị nhượng hiền, Vũ Vương Gia sau này sẽ đứng đầu thiên hạ này, khâm thử."

(*Thối vị nhượng hiền: Thoái vị nhường ngôi cho người có tài)

Từng tiếng được thái giám đọc lên, bách quan văn võ trong triều kinh ngạc ngẩng đầu, đến ngay cả lăng Dạ Vũ cũng hiện lên một chút kinh ngạc.

Bách quan ngu ngơ một lát, nhất thời có người dẫn đầu quỳ xuống: "Hoàng thượng anh minh."

Mấy quan viên còn lại cũng đồng loạt hô, thanh âm vang vọng đại điện, từng tiếng rồi từng tiếng.

Lăng Dạ Vũ nghĩ định tiến lên cự tuyệt, lại bị Lăng Dạ Nặc nhìn thấu tâm tư, trên mặt mở một nụ cười đắc ý khi tính kế được Lăng Dạ Vũ, "Hoàng huynh, vì mục đích chung! Ngôi vị hoàng đế này khuynh không ngồi thì ai ngồi."

Lăng Dạ Vũ hung hăng trừng mắt Lăng Dạ Nặc, không ngờ lại bị Lăng Dạ Nặc sắp bẫy.

Lăng Dạ Nặc cười thầm trong lòng, hoàng huynh, lúc trước không lý do bị huynh đẩy lên ngôi vị hoàng đế, bây giờ đem ngôi vị hoàng đế trả lại huynh, chúng ta không ai thiếu nợ ai rồi.

"Ta không đồng ý." Giọng nói kiên định của Lăng Dạ Vũ nổ vang ở trên đại điện, bách quan sốt ruột khuyên nhủ: "Vương Gia, đây chính là thánh chỉ của hoàng thượng!"

"Hoàng huynh, kháng chỉ liên luỵ cửu tộc nha, huynh là hoàng tộc, đương nhiên sẽ không bị liên luỵ cửu tộc, nhưng mà thê tử, con cháu e rằng tránh không được rồi." Lăng Dạ Nặc nhíu mày nói với Lăng Dạ Vũ, ánh mắt chứa ý cười thỏa mãn, không thể trách được “hắn”, “hắn” vẫn luôn không thích vị trí lạnh như băng này, ngao du thiên hạ vẫn thích hợp với “hắn” hơn.

"Đệ…" Lăng Dạ Vũ bắn ánh mắt sắc bén về phía Lăng Dạ Nặc, như muốn phanh thây Lăng Dạ Nặc, lại dám uy hiếp hắn.

Lăng Dạ Vũ hung hăng trừng Lăng Dạ Nặc, trong mắt hàn quang hiện lên rõ ràng.

Lăng Dạ Nặc ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Tốt lắm, việc này cứ quyết định như vậy, ba ngày sau hoàng huynh liền chính thức đăng cơ."

Nói xong, hắn vội đứng dậy phất tay áo rời đi, không đi nữa chỉ sợ sẽ bị ánh mắt của hoàng huynh giết chết mất.

Lúc đó hắn vẫn còn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hoàng huynh, làm sống lưng của hắn ớn lạnh từng trận.

Hai mắt Lăng Dạ Vũ lóe ra lửa giận, sắc mặt khủng bố âm trầm, khiến đám quan viên vốn định đến chúc mừng hắn đều thức thời cáo từ.

Bọn họ không hiểu, người người đều muốn làm Hoàng đế, vì dao Vũ Vương Gia cùng Hoàng thượng cứ nhường tới nhường lui?

Mộc Lâu Thư ngưng trọng nhìn Lăng Dạ Vũ, nếu như hắn là Hoàng đế, như vậy tam cung lục viện nhất định là không thể tránh khỏi, chẳng qua lấy tính khí của Yên nhi thế kia làm sao có khả năng ủy khuất ở trong thâm cung này chứ?

"Vương Gia." Mộc Lâu Thư kêu một tiếng.

Thấy là Mộc Lâu Thư, âm trầm trên mặt Lăng Dạ Vũ dần dần thu lại, cung kính nói với Mộc Lâu Thư: "Nhạc phụ đại nhân."

Mộc Lâu Thư phi thường hài lòng với đứa con rể này, mặc dù hắn là Vương gia, nhưng hắn yêu ai yêu cả đường đi, vì Yên nhi hắn luôn sẵn lòng trả giá.

"Vương gia, cựu thần chỉ hy vọng sau khi ngài lên ngôi vô luận Yên nhi làm chuyện gì cũng có thể tha thứ cho nó, tính tình của nó không thích hợp ở hậu cung, mà cũng có lẽ, nó sẽ không đáp ứng tiến cung cũng nên." Mộc Lâu Thư khẩn cầu nói.

Lăng Dạ Vũ thở dài, hắn làm sao không hiểu tính cách của Tiểu Yên, nàng thích tự do, không vui bị trói buộc, nếu để cho nàng chia sẻ trượng phu với nữ tử khác, nói như vậy nàng tình nguyện rời đi.

"Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, cả đời bổn vương chỉ có nàng là thê tử không rời không bỏ." Lăng Dạ Vũ chắc chắn nói, vẻ mặt có sự kiên quyết không thể hoài nghi.

Tròng mắt của hắn híp lại, ai nói Hoàng đế nhất định phải là hắn?

Mộc Lâu Thư gật gật đầu, "Được, được."

Kỳ thực Vũ Vương gia là thích hợp nhất với ngôi vị Hoàng đế, chẳng qua là bất đắc dĩ nữ nhi của mình gả cho hắn, hắn là một phụ thân, chỉ muốn ích kỷ hy vọng một chút, có thể làm cho con gái của mình hạnh phúc, nhưng tương lai nếu Vũ Vương gia không phải nạp phi, chúng đại thần chắc chắn sẽ bất mãn.

Cũng tốt, hắn nhìn vẻ mặt của Lăng Dạ Vũ, nói vậy tên tiểu tử này đã có biện pháp.

Hậu viện Vũ Vương phủ, ánh mặt chiếu xuống, hoa rơi đầy trên mặt đất, Lăng Sương cầm kiếm quét ngang qua, một mảng lớn hoa rơi bay lên, thân thể nho nhỏ xoay tròn giữa không trung, bỗng dưng một kiếm chẻ không khí, cánh hoa bay tứ phía.

Từng đóa cánh hoa bị nội lực mạnh mẽ tách rời ra, giống như phi tiêu sắc bén dính trên tường, Lăng Sương cười đắc ý, nói với Ly Yên: "Mẫu thân, người xem, con đã làm được."

Ly Yên thản nhiên cười, đi qua lau mồ hôi trên trán Lăng Sương: "Ta thấy rồi."

Lăng Sương không thích võ công, nhưng lại rất hứng thú với độc được. Nhưng bởi vì lần trước Lăng Tuyệt vì bảo hộ nàng mà gắng gượng chống đỡ, nó đã để lại ám ảnh trong lòng nàng, vì thế nàng quyết định muốn học võ công thật tốt.

Ly Yên đưa cho Lăng Sương một ly trà thơm, Lăng Sương tiếp nhận ừng ực uống vào, khiến Ly Yên quýnh cả lên, "Cẩn thận nóng."

Lăng Sương uống xong, thè lưỡi.

"Tiểu Yên, Sương nhi."

Lăng Dạ Vũ đi tới phía hai người bọn họ, giọng nói trầm thấp kêu gọi.

"Phụ thân." Lăng Sương vừa thấy hắn, hưng phấn xông đến.

Ly Yên bất đắc dĩ cười, "Hôm nay làm sao trở về sớm như vậy?"

"Hôm nay vào triều không có chuyện gì, nên hạ triều sớm." Lăng Dạ Vũ mặt không đỏ tim không đập nói dối, hắn muốn chuyện đăng cơ tạm thời gạt Tiểu Yên đã, miễn cho nàng nổi bão.

"Mẫu thân." Một bóng dáng màu tím nho nhỏ đi tới.

Vẻ mặt Lăng Tuyệt có chút ngưng trọng đi về phía Ly Yên, dư quang lườm Lăng Dạ Vũ một cái.

Lăng Dạ Vũ cả kinh, ánh mắt này làm sao lại quỷ dị như vậy?

"Tuyệt nhi, làm sao?" Ly yên hỏi.

"Mẫu thân, con có việc muốn nói với người." Nói xong lườm Lăng Dạ Vũ một cái.

Lăng Dạ Vũ trong lòng thầm kêu không tốt, bước lên phía trước che miệng Lăng Tuyệt, Lăng Tuyệt sửng sốt, hung hăng trừng hắn, chỉ có thể phát ra thanh âm "Ừ ừ".

"Vũ, chàng làm gì thế?" Ly Yên không hiểu hỏi, cảm giác hai người này có cái gì đó quái lạ.

Lăng Dạ Vũ giật giật khóe miệng, "Kỳ thực Tuyệt nhi là muốn nói với nàng hắn muốn cùng ta học võ công, ta đã nói không cần phiền phức như vậy, chúng ta đi trước."

Hai mắt có chút sốt ruột, trực tiếp lôi Lăng Tuyệt ra ngoài, bàn tay che miệng Lăng Tuyệt hắn cũng không dám buông ra, mà Lăng Tuyệt lại cứ liều mạng giãy dụa, chỉ mỗi tội khí lực của Lăng Tuyệt không mạnh bằng lăng Dạ Vũ.

Ly Yên nhướng mày lên, "Tuyệt nhi theo chàng học võ công?" Tuyệt nhi luôn luôn không hợp với Vũ, làm sao có thể đột nhiên bảo Vũ dạy võ công cho nó đây?

Bước chân Lăng Dạ Vũ dừng một chút, xoay người nhìn nàng, nhìn thấu nghi vấn của nàng, nhàn nhạt cười cười, "Tuyệt nhi muốn cùng ta thiết một chút, cho nên tính toán trước hết để cho dạy võ công cho nó, sau đó mới thân thiết."

"Nhưng mà hình như Tuyệt nhi muốn nói gì …”

"Không có, tuyệt đối không có." Nói xong, Lăng Dạ Vũ vội vàng kéo Lăng Tuyệt tới phòng của mình, khiến Lăng Tuyệt hận nghiến răng nghiến lợi.

Ly yên chau mày, nhất định Vũ đang gạt mình chuyện gì đó.

Thấy vẻ mặt của Ly Yên, Lăng Sương thoáng nở nụ cười, "Mẫu thân, người đừng suy nghĩ nhiều quá, không có việc gì."

Ly Yên trầm ngâm một lát, gật gật đầu.

Hai mắt Lăng Sương thoáng qua một chút giảo hoạt, nếu nàng không tự mình thăm dò có chuyện gì, phụ thân và Lăng Tuyệt nhất định sẽ tiếp tục lừa nàng, mới vừa rồi nàng nói với mẫu thân như vậy là để mẫu thân yên tâm một chút mà thôi.

Gió mát thổi qua mặt, Thượng Quan Thi Vũ mặc một bộ xiêm y trắng nhẹ nhàng mà đến.

"Thi Vũ, sao ngươi lại tới đây?" Ly Yên kinh hỉ.

"Ta hả! Ta tới từ biệt với ngươi."

Nghe vậy, Ly Yên giật mình sửng sốt một chút, che dấu nụ cười trên mặt, "Nói lời từ biệt?"

Thượng Quan Thi Vũ khẽ cười một tiếng, "Đúng vậy! Ta tính ngao du giang hồ, đến thế giới này lâu như vậy, vẫn chưa từng thật sự đi ngắm phong cảnh nơi này đâu!"

"Vì sao lại đột nhiên như vậy?"

"Có gì mà đột nhiên chứ, đến thế giới này đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ tam quốc thống nhất, tỷ muội tốt của ta cũng tìm được hạnh phúc, ta cũng nên đi thư giãn một chút rồi." Thượng Quan Thi Vũ cười cười, ánh mắt vọng hướng về phía chân trời, tầm mắt nhìn xa xăm.

"Đúng rồi, Kỳ Doãn, đã buông tha cho Kỳ Tinh quốc, không biết đi đâu, bây giờ e là hắn không sống lâu được nữa." Ly Yên nhìn chằm chằm Thượng Quan Thi Vũ, trầm giọng nói, kỳ thực nàng đã không còn địch ý với Kỳ Doãn từ lâu, ở thời khắc cuối cùng của sinh mạng, người hắn nghĩ tới vẫn là Thi Vũ.

Tươi cười trên mặt Thượng Quan Thi Vũ cứng đờ, một lát sau, nở nụ cười một chút: "Cũng tốt, đây là lựa chọn của hắn, cũng là lựa chọn tốt nhất cho hắn."

"Thi Vũ." Một giọng nói xen lẫn thâm tình trong đó mà vang lên, Diệp Thừa Tầm đi ngược hướng gió mà tới, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.

Thượng Quan Thi Vũ nghe thấy tiếng Diệp Thừa Tầm gọi, thân mình lập tức cứng đờ, hừ lạnh một tiếng, nói với Ly Yên: "Ta không nói với ngươi nữa, ta phải đi trước rồi, ta tính toán đi xem Như Yên một lát!"

Ly Yên nhìn bóng dáng Thượng Quan Thi Vũ rời đi liền bất đắc dĩ lắc đầu, từ sau chuyện của Như yên năm đó, Thi Vũ vẫn không tha thứ Diệp Thừa Tầm, nhưng Diệp Thừa Tầm lại luôn luôn đuổi theo tung tích của Thi Vũ, nàng đi đến đâu hắn cũng theo đến đó.

Diệp Thừa Tầm đi đến trước mặt Ly Yên rồi vội vàng gật gật đi theo hướng của Thượng Quan Thi Vũ mà đi.

Lăng Sương thò đầu ra ở phía sau Ly Yên, thè lưỡi, "Đáng đời, ai bảo hắn đối xử với Như Yên như thế?"

Ly Yên chọc chọc đầu nhỏ của Lăng Sương, "Con a!"

"Cậu." Lăng Sương bỗng nhiên xông đến.

Ly Yên nghi ngờ xoay người, Tiểu Cẩn? Vì sao hôm nay ai cũng đến gặp nàng vậy?

"Tiểu cẩn, sao đệ lại tới đây?"

Sắc mặt Mộc Hi Cẩn có chút tiều tụy, người gầy đi rất nhiều, hai mắt mờ mờ như có bụi, bộ dáng phờ phạc ỉu xìu, hiển nhiên chuyện của Vân Hàm đã là quá đả kích tới hắn.

"Tỷ tỷ, đệ tới nói cho tỷ biết, đệ muốn bước chân vào giang hồ." Mộc Hi Cẩn rũ mí mắt xuống khẽ giọng nói.

Ly Yên khẽ biến đổi sắc mặt, làm sao lại đi?

Nàng mấp máy môi đỏ mọng, "Đệ đã nói cho cha, nương chưa?"

"Đã nói rồi, bọn họ đã đồng ý."

Ly Yên thở dài một tiếng, "Tiểu Cẩn! Thật sự quyết định sao? Nếu là đệ muốn đi, tỷ tỷ sẽ không ngăn cản đệ."

Cha nương cũng đã đồng ý, nàng ngăn cản cũng không có ý nghĩa gì. Cũng tốt, trong lòng nó vẫn không thể buông tay với Vân Hàm, không bằng để nó đi ra ngoài giải sầu.

"Đệ đã quyết định rồi." Mộc Hi Cẩn kiên quyết.

"Cậu thật muốn đi sao?" Lăng Sương chu đôi môi đỏ mọng, ánh mắt dồn dập, không nỡ chia ly.

Mộc Hi Cẩn rũ mi mắt xuống, hơi hơi mấp máy môi, an ủi: "Cậu sẽ trở lại, chẳng qua là ít nhất cũng phải một, hai năm."

"Tiểu Cẩn, nếu có thể, đi xem Luyến Vũ Các ở Kỳ Tinh thành một chút đi! Nơi đó mới có thêm một vài cảnh đẹp, có lẽ, đệ sẽ thích." Ly Yên nói hàm ý, Tiểu Cẩn, chúc đệ hạnh phúc, tỷ tỷ chỉ có thể giúp đệ đến đây thôi.

Mộc Hi Cẩn nhíu mi, nghi vấn nhoi: "Cảnh đẹp gì?"

Hiển nhiên hắn nghe không rõ, không biết hồ lô của tỷ tỷ đang bán cái gì trong đó.

"Nếu đệ không đi sẽ phải hối hận, sau khi xem hết cảnh đẹp thì trở lại đi!" Ly Yên mỉm cười, còn chưa đợi Mộc Hi Cẩn hiểu thì đã vẫy vẫy tay, "Được rồi, đệ mau đi đi!"

Mộc Hi Cẩn mặc dù có chút nghi vấn, nhưng vấn bỏ qua chúng, "Tỷ tỷ, ta đi đây."

Ly Yên gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng dáng xa dần của Mộc Hi Cẩn, gió nhẹ nhàng thổi bay tà áo của nàng, tạo thành một đường cong mỹ lệ.

Lăng Sương kéo tay áo của Ly Yên, vẻ mặt nghi hoặc, "Mẫu thân, lời người mới nói có ý gì vậy?"

Ly Yên nhẹ nhàng cười, gợi lên một độ cong mê người, "Cậu con rất nhanh sẽ đem mợ mang về."

"Ơ?" Lăng Sương gãi gãi đầu, nàng vẫn không hiểu.

Mà bên kia, sau khi Lăng Dạ Vũ kéo Lăng Tuyệt vào phòng, vừa thả bàn tay bịt miệng Lăng Tuyệt ra, Lăng Tuyệt hung hăng trừng mắt hắn, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, "Thế nào? Không dám nói cho mẫu thân biết sao? Ngươi có năng lực lừa mẫu thân được bao lâu?"

Khuôn mặt Lăng Dạ Vũ xuống nhìn Lăng Tuyệt, "Ngươi nói ra đi sẽ chỉ làm mẹ ngươi mất hứng, chẳng lẽ ngươi hi vọng mẹ ngươi không vui sao?"

Lăng Tuyệt cười nhạo một tiếng, châm chọc nói: "Nếu ta không nói cho mẫu thân biết, đợi đến khi người phát hiện chân tướng sẽ càng không vui, chuyện ngươi đăng cơ có thể có thể lừa gạt được bao lâu chứ?"

Mấy ngày này mẫu thân luôn bận bịu huấn luyện Lăng Sương, cũng bởi vậy, mẫu thân mới phân phó không cho mọi người quấy rầy, mọi người ở Ngưng Yên Cung nhận được tin tức muốn bẩm báo với mẫu thân, chỉ khổ nỗi mẫu thân không cho phép quấy rầy, cho nên chỉ có thể bẩm báo với hắn.

Lăng Tuyệt lạnh lùng liếc nam tử trước mắt một cái, người nam nhân này sợ mẫu thân biết chuyện hắn sắp đăng cơ, phong tỏa toàn bộ tin tức bên ngoài, trừ đại thần trong triều lúc ấy ra, không còn ai biết việc này. Nếu không phải Ngưng Yên cung tin tức linh thông, chỉ sợ hắn cũng không biết.

Chẳng qua chuyện đăng cơ này sớm hay muộn cũng sẽ công bố ra ngoài thiên hạ, hắn sẽ không giấu được bao lâu.

Lăng Dạ Vũ ngưng trọng, cam đoan nói: "Con yên tâm, ta sẽ không ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia, mẹ ruột của ngươi vĩnh viễn đều chỉ có một, cha tuyệt đối sẽ không để nàng buồn, con cho ta chút thời gian, ta sẽ xử lý tốt."

Lăng Tuyệt nghi ngờ đánh giá Lăng Dạ Vũ một lúc lâu, hắn còn có biện pháp nào để không phải đăng cơ? Chẳng qua, nhìn ánh mắt của hắn, Lăng Tuyệt lại tin đến vô điều kiện, "Được, ta tin ngươi một lần, nhưng nếu ngươi làm không được, ta nhất định sẽ mang mẫu thân rời đi."

"Được." Hai mắt Lăng Dạ Vũ thoáng qua một chút tia sáng đen tối không thể hiểu, sau đó tiếp tục nói: "Kế tiếp vài ngày con bế quan đi! Đừng cho mẹ con hoài nghi."

"Đã biết." Lăng Tuyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn mà lạnh lùng đáp.

Lăng Dạ Vũ gật đầu cười, xoay người đi ra ngoài.

Nếu như Lăng Tuyệt sớm biết chủ ý kia của Lăng Dạ Vũ, hắn tuyệt đối sẽ không khinh địch mà đáp ứng như vậy, chẳng qua đến khi đó hắn đã hối hận không kịp.

Lăng Dạ Vũ đi trở về hậu viện, Ly Yên có chút ngạc nhiên, "Không phải chàng đi dạy Tuyệt nhi võ công sao?"

"Nó nói muốn bế quan." Lăng Dạ Vũ nói, nhìn không ra nửa điểm dấu vết nói dối.

"Bế quan?" Ly Yên híp mắt, không phải khoảng thời gian trước nó mới bế quan sao?

Lăng Dạ Vũ vén mấy sợi tóc xõa trên mặt nàng, nói: "Nó nói bế quan xong sẽ tìm ta khiêu chiến."

"Tuyệt nhi, không phải nói không cho phép được khiêu chiến nữa sao?" Ly Yên than thở một câu, cũng không có hoài nghi.

"Phụ thân, mẫu thân, con đi xem Tuyệt nhi." Hai mắt Lăng Sương xoạet qua một chút tia sáng, nói.

Tuyệt nhi bế quan làm sao có thể không nói vởi tỷ tỷ nàng đây? Đây không phù hợp với lẽ thường, nghĩ đi nghĩ lại, e rằng phụ thân có chuyện gì gạt các nàng, nàng phải đi tìm Tuyệt nhi lấy lời khai mới được.

"Không được, Tuyệt nhi đang bế quan, đừng quấy rầy hắn, con trở về phòng đi!" Lăng Dạ Vũ ra tiếng ngăn cản nói, nha đầu kia rất tinh quái, đến lúc đó mà để cho nó điều tra được gì từ miệng Tuyệt nhi, sau đó nói cho Tiểu Yên thì nguy rồi.

Bất quá hắn vì bảo đảm an toàn, nên đã phái {ám vệ} vây chặt sương phòng của Tuyệt nhi rồi.

Lăng Sương bĩu môi, đành phải trở lại sương phòng của mình, nơi đáy mắt chợt lóe sáng, dư quang lườm Lăng Dạ Vũ một cái, trong miệng lẩm bẩm, nhất định là có chuyện gạt chúng ta, bằng không làm sao có thể không cho con đi gặp Lăng tuyệt.

"Tiểu Yên, ngày mai chúng ta trở về nhà mẹ đẻ nàng được không?" Lăng Dạ Vũ thấy Lăng Sương đi rồi, ôm Ly Yên sủng nịch nói.

"Sao tự nhiên muốn về nhà mẹ ta?" Ly Yên nhíu nhíu đôi lông mày phượng.

"Đã lâu chưa cùng nàng trở về, ta thuận tiện đi hiếu kính nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân một chút."

Ly Yên vẫn như cũ nhíu mày nhìn hắn, trong mắt hiện lên một chút hoài nghi.

"Nàng không muốn trở về giúp giúp tỷ tỷ của nàng cùng Thượng Quan Dương sao?" Lăng Dạ Vũ thấy nàng có chút không tin, vội vàng nói thêm một câu.

Thân nhân là tử huyệt của nàng, vừa nhắc tới tỷ tỷ của nàng, liền lập tức coi trọng, cũng không truy cứu tại sao đột nhiên Lăng Dạ Vũ muốn cùng nàng về nhà mẹ đẻ nữa.

"Được rồi! Ngày mai chúng ta đây trở về." Ly Yên ngẩng khuôn mặt tươi cười lên.

Lăng Dạ Vũ nở một nụ cười yếu ớt, hắn muốn trước mang nàng về nhà mẹ đẻ gặp bọn họ một chút, bằng không ngày sau không thể về nhà nàng sẽ trách hắn.

Đêm khuya, một bóng dáng nho nhỏ màu đen chạy tới chạy lui trong Vũ Vương phủ, cuối cùng dừng lại cách sương phòng của Lăng Tuyệt không xa.

Hai tròng mắt mặc dù trong đêm tối nhưng có vẻ sáng rọi dị thường, Dưới khăn che mặt Lăng Sương khẽ nhếch môi, nàng nhất định phải đi vào hỏi một chút rốt cuộc Lăng Tuyệt giấu nàng chuyện gì?

Nhưng mà, nàng lại chợt phát hiện chung quanh sương phòng đều là ám vệ, lông mày nhíu chặt sát cùng nhau, điều này cũng càng thêm làm cho nàng khẳng định phụ thân và Lăng Tuyệt nhất định có việc gạt nàng và mẫu thân.

Lăng Sương lấy ra một túi mê dược từ trong ngực, hừ! Nàng cũng không tin không trị được bọn ám vệ này.

Mê dược yên tĩnh tỏa ra, thị vệ canh cửa lập tức ngã xuống, nhưng một đám ám vệ đứng ở gần nơi bí mật gần đó vẫn đứng vững không ngã, Lăng Sương ảo não, mê dược này có thể theo không khí khuếch tán ra một khu rất lớn! Vì sao đám ám vệ này còn không ngất?

Thấy thị vệ canh cửa ngã xuống, mấy ám vệ liền phát hiện, đi ra, hai mắt sắc bén quét tới.

 ̄ văn 〃

 ̄nhân 〃

 ̄ thư 〃

 ̄ ốc 〃

 ̄ tiểu 〃

 ̄ thuyết 〃

 ̄ hạ 〃

 ̄tái 〃

 ̄ võng 〃 (Thứ lỗi tại hạ vô năng không hiểu nghĩa của nó ^O^ Không biết có phải là thế này không nữa : “Người ở trong thư phòng nói chuyện một chút T.T)

Lăng Sương tùy tay nhặt lên một cục đá ném đi về phía xa xa, ám vệ nghe được động tĩnh, vội vàng hướng bên kia đuổi theo.

Nhưng mà vẫn còn một đám ám vệ ở lại, Lăng Sương không khỏi âm thầm mắng, không có việc gì tự dưng phụ thân lại sắp xếp nhiều ám vệ như vậy làm gì?

Lăng Sương lại nhặt lên vài cái hòn đá nhỏ, chia ra ném tiếp, ném trúng huyệt vị của bọn họ, Lăng Sương cười đắc ý, may mắn nàng từ nhỏ được mẫu thân huấn luyện, trừ bỏ độc dược thì nàng cũng am hiểu nhất là huyệt vị.

Nàng nghênh ngang đi tới trước cửa, vừa định đẩy cửa ra, lại xuất hiện một cái bóng dáng cao lớn, thân thể của nàng bỗng dưng cứng đờ.

"Đang làm gì đó?" Lăng Dạ Vũ mặc y phục tím đen, giữa lông mày lộ ra hơi thở lạnh cứng, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Lăng Sương.

"Cái kia …" Lăng Sương âm thầm kêu khổ, tại sao phụ thân lại ở đây?

"Con tới cướp bóc." Lăng Sương thuận miệng nói một câu, dù sao phụ thân cũng không biết là nàng.

"Cướp bóc?" Lăng Dạ Vũ nghiêm túc, "Sương nhi, đừng làm rộn."

Lăng Sương kinh ngạc, "Làm sao người biết là con?"

Lăng Dạ Vũ ngồi xổm xuống nhìn thẳng Lăng Sương, "Cái chiều cao này của con chẳng lẽ không thể đóan ra sao?"

Lăng Sương quả thực tức giận, "Ăn cướp thì không thể lùn được sao?"

"Thân mình nhỏ gầy cho thấy tuổi rất nhỏ, ngần ấy tuổi nghĩ như thế nào cũng không nghĩ là con lớn mật được như thế, đuổi cả đám ám vệ ddi tán loạn." Lăng Dạ Vũ thở dài, kiên nhẫn giải thích.

Lăng Sương bĩu môi, kéo khăn che mặt xuống, chiều cao chết tiệt, nàng nhất định phải cao lên mới được.

"Mau trở về, đừng quấy rầy đệ đệ của con."

Lăng Sương cong môi hồng lên, lôi kéo cánh tay Lăng Dạ Vũ làm nũng nói, "Phụ thân, người nói với con đi, có phải hai người gạt con cái gì không."

"Nghe lời, trở về, phụ thân không có gì gạt con cả." Hắn biết nha đầu này mẫn cảm, cho nên buổi tối khuya tới xem nơi này.

"Phụ thân gạt người ta, nói đi mà!"

Trong mắt Lăng Dạ Vũ xẹt qua một chút sáng rọi, cười nói: "Con đi bế quan ba ngày ,sau đó phụ thân sẽ nói cho con biết."

"Thật sự?" Lăng Sương nhíu mày, hoài nghi nhìn hắn.

"Đúng vậy! Con không tin lời nói của phụ thân sao? Ba ngày sau đó phụ thân cam đoan nói cho con biết, bằng không mẹ con sẽ vứt bỏ phụ thân."

Nghe được Lăng Dạ Vũ phát ra lời thề nặng như vậy, Lăng Sương mới tin tưởng, nhảy nha nhảy nhót trở về phòng.

Lăng Dạ Vũ bất đắc dĩ vuốt ve trán, đối với nữ nhân, thực còn khó đối phó hơn cả những cái khác.

Hôm sau, ấm áp ánh mặt trời chiếu vào, Ly Yên đang nằm ở trên giường bị ánh sáng này làm thức giấc, nhẹ nhàng mông lung mở hai mắt, môi đỏ mọng hơi chu lên, áo lót lỏng lộ ra bờ vai trắng nõn, mị nhãn như tơ, như có quyến rũ như không.

Lăng Dạ Vũ bưng chậu nước tiến vào nhìn thấy một cảnh tượng diêm dúa lòe loẹt như thế, hai lỗ mũi nóng lên, cảm giác có cái gì đó sắp chảy ra.

Sáng sớm tinh mơ mà hấp dẫn như thế, bất kỳ kia nam tử nào cũng không chịu nổi, huống chi vẫn là một báu vật tuyệt sắc khuynh thành.

"Tiểu Yên ••••••" Lăng Dạ Vũ nhẹ kêu một tiếng, giọng nói khàn khàn mị hoặc.

Ly Yên trừng mắt nhìn mắt, "Làm sao?"

Sắc mặt của nàng đỏ hồng, trong mắt một mảnh mờ mịt mênh mông, đối với Lăng Dạ Vũ mà nói cũng là hấp dẫn trí mạng, đặt chậu nước trong tay xuống, đi tới gần Ly Yên, hôn lên cánh môi mềm mại, tinh tế thưởng thức vẻ đẹp của nàng, lưỡi đỏ lợi lạc cạy mở lợi của nàng, quấn quít triền miên.

Thật lâu sau, lúc Ly Yên sắp hít thở không thông thì Lăng Dạ Vũ mới chịu buông nàng ra, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên: "Tiểu Yên, ta …"

Nghe vậy, đương nhiên Ly Yên biết hắn muốn làm gì, hơi hơi thở gấp mà nói: "Lát nữa còn phải về nhà."

Lăng Dạ Vũ đau khổ, khổ nỗi nhà nương tử mình ra lệnh không dám phản kháng.

Bưng chậu nước qua, Lăng Dạ Vũ tỉ mỉ rửa mặt cho Ly Yên, sau đó hai người mới từ từ ra khỏi cửa.

Bên ngòai Phủ Thừa Tướng dưới bóng cây liễu, tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, cành cây lay động, thân liễu mềm mại không xương đung đưa theo làn gió.

Lăng Dạ Vũ ôm Ly Yên xuống xe ngựa, đám người Mộc Lâu Thư nghe nói bọn họ tới bái yết vội vàng chạy ra ngoài nghênh đón.

"Tại sao trở về không nói một tiếng với mẫu thân, nương dặn phòng bếp làm cho con ít đồ ăn con thích." Dung Sảnh Thiến

/107

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status