Ở chỗ này cô không có điện thoại di động để trò chuyện với người bên ngoài, ngay cả ti vi cũng không có trang bị tuyến, đối với cô mà nói thật không khác nào ngoài tù.
“Bọn họ? Em muốn nói đến Tiếu Vũ Trạch sao?” Gương mặt tuấn tú của Lạc Thiên Uy trầm xuống, giọng nói không có chút độ ấm nào:”Em không cần lo lắng,bản thân hắn còn lo không xong làm sao có thời gian để lo lắng cho em”.
“Tự lo không xong?” Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, trong mắt xẹt qua nhất mạt lo lắng, chẳng lẽ chuyện cô cùng anh Vũ Trạch bí mật kết hôn bị phát hiện nên hắn đang gặp rắc rối.
“Anh ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cô nóng nảy hỏi.
Lạc Thiên Uy cũng không nhanh không chậm rút báo từ trong ngăn tủ ra, đưa tới trước mặt cô.
“Em nhìn trên báo này một chút đi”. hắn chỉ chỉ tựa đề của tờ báo, trong mắt lóe lên tia sáng quỷ dị.
Lạc Tích Tuyết không hiểu nhận lấy tờ báo, từng tờ một lật xem, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trang đầu của báo hiện lên dòng chữ thật to,người thừa kế công ty Lạc thị Tiếu Vũ Trạch bị nghi buôn bán thuốc phiện.
“Rầm…” đại não của cô hoàn toàn trống rỗng, anh Vũ Trạch làm sao lại có thể là kẻ khả nghi giao dịch buôn bán ma túy được?
“Thật bất ngờ đúng không?” ánh mắt của Lạc Thiên Uy quét qua khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt sắc bén mà thâm thúy.
“Tuyệt đối không có khả năng này, nhất định là có người hãm hại anh ấy” đầu ngón tay của cô trắng bệch, trong ngực phập phồng một cỗ tức giận.
Lạc Thiên Uy hờ hững nheo tròng mắt lại:”Không tin là chính hắn làm sao?”
“Không thể nào, anh Vũ Trạch tuyệt đối không thể làm chuyện phạm pháp như thế” Cô kiên quyết phản bác.
Lạc Thiên Uy cực kỳ không vui cau mày lại, vẻ mặt lạnh lùng nói:”Em cứ tin tưởng hắn như vậy? Có lẽ hắn thật sự lừa gạt em thì sao?”
Lạc tích Tuyết cắn cánh môi, ánh mắt kiên định, nói ra ba chữ:”Tôi tin anh ấy”.
Lòng của hắn như có cái gì đó rung động, hắn không nghĩ tới cô lại tin tưởng hắn ta như thế, thậm chí đối với hắn ta một chút nghi ngờ cũng không có.
Chẳng lẽ ngoại trừ người đàn ông này trong lòng cô mảy may không chứa một người nào khác được nữa hay sao?
“Hắn bây giờ đã bị cảnh sát bắt rồi” Lạc Thiên Uy xoay đầu lại nhìn chằm chằm cô, con mắt sắc tĩnh mịch, lạnh lẽo nhếch môi nói:”Ma túy là trọng tội, trừ khi tìm được chứng cứ chứng minh hắn vô tội bằng không hắn có lẽ phải chịu án tù chung thân rồi”.
“Cái gì?” Lạc Tích Tuyết kinh ngạc, trong nháy mắt sắc mặt càng them tái nhợt, anh Vũ Trạch, xin anh đừng có chuyện gì!
“Như thế nào? Có phải em hối hận đã yêu sai người rồi hay không?” đôi môi mỏng của hắn hướng tới vành tai của cô, ở bên tai cô thổi khí nóng, khóe miệng hiện lên nụ cười thật sâu:”Em về sau phải ở lại chỗ này, làm người con gái của tôi, tôi bảo đảm tôi sẽ yêu em nhiều hơn hắn!”
Nói xong, hắn kéo hai vai của cô qua, đem cô chống đỡ trên bàn, môi mỏng cường thế đè lại.
“Cậu nghĩ làm… Ưm…” Cô ngốc trệ hai giây, theo bản năng giãy dụa tránh né nhưng Lạc Thiên Uy không cho cô cơ hôi này.
Môi của hắn rơi trên môi cô, một tay nâng ót của cô lên, một tay nắm cả hông của cô, hoàn toàn không cho cô chút cơ hội phản kháng nào.
Nụ hôn nóng bỏng, bá đạo, giống như muốn đem cô gặm cắn nuốt vào, cảm giác ẩm ướt nơi khóe miệng lan đến khắp toàn thân.
Cô liều chết cắn chặt rang lại, không cho lưỡi của hắn chen vào, nhưng Lạc Thiên Uy lại luồn hai tay sau lưng cô vuốt ve lên xuống, từ eo trờ lên hai vai lại từ hai vai trở xuống eo,động tác nhẹ nhàng linh hoạt hắn từ từ luồn tay vào trong áo, mở khóa áo ngực của cô ra.
“Không được!” Lạc Tích Tuyết theo phản xạ mở miệng nói, nhưng vừa mở miệng thì cô mới phát hiện bản thân phạm phải sai lầm trí mạng.
Đầu lưỡi của hắn đã thừa dịp mà mơn trớn đi vào, tay hắn càng ở bên trong thăm dò cơ thể của cô, không chút kiêng kị vuốt ve địa phương mềm mại nhất.
Cô không nhịn được rên rỉ một tiếng, toàn thân nóng ran không thể nào khống chế được.
Có lẽ tiếng rên rĩ của cô đã khích lệ Lạc Thiên Uy, hắn hôn càng ngày càng kịch liệt hơn, không chút kiêng kỵ đoạt lấy từng tấc hơi thở của cô, vô luận lưỡi của Tích Tuyết tránh né như thế nào thì hắn cũng có thể vướng víu níu chặt lấy, cô trốn cũng không thể trốn, rồi sau đó lưỡi hắn cung chiếc lưỡi tinh xảo của cô liều chết dây dưa.
Tất cả không khí trong lồng ngực của cô đều bị hắn nuốt lấy, cô lâm vào hít thở không thông, trong đầu trống rỗng, một trận mê muội.
Lạc Thiên Uy rất nhanh liền phát hiện cô có gì đó không thích hợp, trong ngực hắn không ngừng run rẩy, nhưng hô hấp ngày càng khó khăn.
Lòng hắn cả kinh, vội vàng buông cô ra, vỗ vỗ mặt cô, gầm nhẹ:”Đứa ngốc, mau thở đi!”
Lạc Tích Tuyết bỗng dung hoàn hồn, mặt mũi không thể nào đỏ hơn, từng ngụm từng ngụm hít vào, tức giận nhìn hắn.
Lạc Thiên Uy không có buông cô ra, ngược lại càng cúi đầu tiến gần cô hơn, hơi thở nóng rực phun trên gò má trắng nõn không chút tỳ vết của cô.
Hắn cầm chặt cổ tay mảnh mai của cô, trong mắt mang theo cuồng vọng không cho cự tuyệt, thanh âm trầm thấp mê hoặc:”Mới vừa hôn, có thích không?”
Thân thể cô chấn động, lời của hắn làm cho tận đáy lòng cô rét lạnh đến thấu xương. Nụ hôn nóng bỏng giữa chị em, coi như đó là nụ hôn triền mien đi nữa cũng vẫn là tội ác, cô trừ sợ, hoảng, ghê tởm thì còn cảm giác nào khác được?
Lạc Thiên Uy cũng không tức giận ngược lại dùng từ ngữ mập mờ nói bên tai cô:”Không sao, chỉ cần em ở chỗ này, một ngày nào đó em sẽ thích tôi thôi”.
Lạc Tích Tuyết xấu hổ nhìn chằm chằm hắn, khẽ cắn rang, cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng:”Cậu rốt cuộc khi nào thì thả tôi ra ngoài? Tôi muốn đi gặp anh Vũ Trạch”.
Hiện tại anh Vu Trạch có chuyện, cô so với bất cứ lúc nào càng nên có mặt bên cạnh anh hơn.
“Em còn đang suy nghĩ về hắn?” ánh mắt của hắn chợt lạnh lẽo, đôi tay nắm chặt bả vai của cô, buộc cô đối mặt với cơn thịnh nộ của hắn:”Tôi không phải nói qua với em là hắn đang bị giam sao? Em tại sao còn suy nghĩ về hắn?”
Ngực cô phập phồng một hồi, ngước mắt nhìn thẳng Lạc Thiên Uy:”Anh ấy là bạn trai của tôi cũng là người tôi một lòng yêu, hiện tại anh ấy có chuyện tôi đương nhiên phải lo lắng”.
“Đáng chết, em cứ như vậy mà yêu hắn sao?” Lạc Thiên Uy gầm nhẹ một tiếng, trong mắt có ngọn lửa tức giận thiêu đốt, trên trán hiện đầy mạch máu, hắn không nghĩ tới Tiếu Vũ Trạch sắp ngồi tù rồi mà còn nghĩ về hắn như thế.
Chẳng lẽ trong lòng cô hắn không bằng tên Tiếu Vũ Trạch sao? Phải biết rằng tình yêu hắn dành cho cô so với tên Tiếu Vũ Trạch kia không ít.
Trong mắt của hắn hiện lên tia sắc lạnh, âm thầm cắn rang, lực đạo mạnh mẽ như muốn đem cô nghiền nát:”Tôi cho em biết, em và hắn vĩnh viễn cũng không thể gặp nhau nữa đâu, bắt đầu từ hôm nay không cho em nghĩ đến hắn nữa”.
(Từ đoạn này mình đổi xưng hô xíu nhé! Dù Tích Tuyết lớn tuổi hơn nhưng cứ gọi Thiên Uy là cậu hay ngươi thấy kỳ quá nên mình chuyển sang anh nhé!!!)
“Đây không phải là chuyện của anh!” Lạc Tích Tuyết tức giận lớn tiếng nói với hắn.
Cô lạnh lùng đẩy hắn ra, chạy về phòng hung hang ngã sấp lên giường. Đây là chỗ của cô, ít ra ở tại căn phòng này cô có thể bộc lộ cảm xúc của mình.
Hiện tại mọi thứ của cô đều nằm trong tay hắn, tự do của cô, người đàn ông cô yêu, nhưng cô có thể làm được gì chứ ngoài việc nằm trong phòng và khóc như thế này.
Một lát sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa thật lớn, từ thư phòng của Lạc Thiên Uy phát ra. Rất nhanh, dưới sảnh truyền đến âm thanh của xe hơi, cô nhìn thấy hắn tức giận lái xe rời đi.
Đây là lần đầu tiên cô tới nơi này mà đêm đến hắn không có ôm cô ngủ. Cô tưởng rằng không có hắn bên cạnh cô có thể an ổn ngủ, cảm thấy vui vẻ. Nhưng không biết từ lúc nào, cô đã hình thành thói quen có hắn bên cạnh, cùng cô nằm trong chăn, ôm thân thể của cô trong ngực, sử dụng thân thể nóng bỏng của hắn đẻ sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của cô, như vậy cô mới có thể đi vào mộng đẹp.
Thì ra cô đã sớm hình thành thói quen có hắn bên cạnh, chỉ là thói quen này thật sự rất đáng sợ.
Một đêm này, cả biệt thự như chìm vào trong an tĩnh đến đang sợ, Lạc Tích Tuyết ôm lấy hai vai của cô, tựa vào đầu giường ngồi cho đến trời sáng, mà Lạc Thiên Uy cũng chưa có trở lại.
Hắn cả đêm qua ngồi trên xe đi khắp thành phố, một tay kẹp điếu xì gà một tay cầm vô lăng, vòng khói lờ mờ quanh gò má tuấn mỹ của hắn, nhưng trên gương mặt là một mảnh đau thương.
Hắn thật sự rất yêu cô, muốn chân chân thiết thiết có cô bên cạnh. Hắn không phải bạo đồ, không hy vong nhìn thấy người con gái mình yêu suốt ngày rơi lệ, nhưng đồng thời hắn cũng rất tham lam, không chỉ muốn được người của cô mà còn muốn được lòng của cô.
Cho nên lien tục mấy ngày nay, mặc dù hắn ẩn nhẫn rất khổ sở nhưng cũng cố gắng khắc chế dục vọng của mình, không có cưỡng bách cô.
Hắn hy vọng Tuyết nhi của hắn có một ngày phát hiện ra hắn thật tâm, tình nguyện yêu hắn cũng như đem mình giao cho hắn mà không phải do hắn ép buộc.
Chỉ là ngoài dư liệu của hắn, Lạc Tích Tuyết đối với Tiếu Vũ Trạch tình cảm rất sâu nặng. Mặc dù hắn đã khiến Tiếu Vũ Trạch ngồi tù nhưng xem phản ứng của cô ngày hôm nay có lẽ sẽ không quên hắn ta dễ dàng như thế, càng sẽ không dễ gì vứt bỏ để đi theo hắn.
Như vậy, hắn nếu muốn có được cô chỉ có thể dùng phương thức chiếm đoạt mà thôi. Mặc dù như vậy sẽ làm tổn thương cô nhưng mà hắn tin chắc, tình cảm dịu dàng của hắn sẽ làm cô hồi tâm.
Gió đêm thổi qua, phất qua gương mặt của hắn. cho đến khi điếu xì gà trong tay hắn gần hết, hắn mới từ trong trầm tĩnh dần tỉnh táo lại…
Chương 82 mới có cảnh H lựng nhen mấy nàng, coi bộ ngóng hơi lâu, một chương mà dài kinh khủng khiếp, ta chờ đến H cũng mỏi mòn!!! Đô thị phồn hoa, đêm đến càng them mê người. Ánh đèn lóng lánh, quang sắc mê ly, huyền bí, dòng xe cộ qua lại không dứt.
Một quán rượu cao cấp chỉ dành cho những nhà hào môn quý tộc, chỉ tiếp đón những hội viên VIP, nếu như không phải khachs quen thuộc hay không ai giới thiệu thì dù có tiền cũng không thể vào được. Trong một căn phòng sang trọng nhưng yên tĩnh, Lạc Thiên Uy đang ngồi trên chiếc ghế da màu đỏ sang trọng, thỉnh thoảng có vài người phụ nữ đi qua lén nhìn nhưng đều bị thủ hạ của hắn ngăn vào.
Hắn tự rót cho mình một ly lại một ly, chất lỏng màu đỏ không ngừng được đưa vào trong miệng. Hắn chỉ hy vọng nơi xa hoa lãng phí này với tác dụng của cồn có thể làm cho hắn tê dại xua đi hình bóng của cô trong đầu hắn.
Hắn thật sự rất rất yêu cô, toàn tâm toàn ý chỉ yêu mình cô, đáng tiếc cô lại không hiểu, trong lòng chỉ có Tiếu Vũ Trạch, hắn không biết làm sao để đem cô ở lại bên cạnh hắn.
“Này, thế nào thời gian lâu như vậy anh không có lien lạc với em?” Một thanh âm kiều mỵ tê dại đến tận xương vang lên.
An Ny Na một thân quần đùi ngắn ngủn, đôi môi đỏ mọng mê người, cô ở trước mặt của hắn bày ra đường cong chữ S hoàn hảo của cơ thể, ngay sau đó mị hoặc cười, phong tình vạn chủng dán lên trên ngực hắn, ngón tay như ngọc cứ vẽ vòng trên ngực hắn.
Lạc Thiên Uy có chút chán ghét liếc nhìn cô ả, nếu như không phải lúc ở Úc hắn nhàm chán nên tìm cô ta làm chút chuyện thì đối với cô ả mà nói hắn một chút hứng thú cũng không có, nhưng tối nay hắn lại không có ý định đẩy cô ta vì có thể nhờ cô ta mà hắn quên đi hình bóng ngự trị trong lòng.
Cũng nên phóng túng bản thân một chút, kể từ khi có cô, hắn đã thật lâu không có đụng đến phụ nữ, chỉ muốn làm cho bản thân sạch sẽ chút để xứng với cô, ai biết cô tàn nhẫn đến mức không cho hắn cơ hội nào, ăn mòn hết hy vọng của hắn nên tối nay hắn thật sự không muốn ẩn nhẫn nữa.
“Chuẩn bị xong chưa?” Lạc Thiên Uy nhếch miệng nâng lên một nụ cười tà mị, đột nhiên duỗi cánh tay ra đem An Ny Na kéo đến ghế sofa.
Không đợi cô ta có phản ứng hắn đã lật người đè lên, cúi đầu không chút khách khí hôn lên môi ả, trên mặt hiện lên mơ hồ tức giận. An Ny Na giống như bị khích lệ điên cuồng hôn đáp trả lại hắn, đầu lưỡi hai người dây dưa qua lại, hai cánh tay chủ động bấu víu vào cổ áo của hắn, thân thể mềm mại càng dán sát vào cơ thể hắn.
Trong mắt Lạc Thiên Uy chợt dâng lên một ngọn lửa nóng bỏng, bàn tay càn rỡ trên người cô ta lục lọi, như gió lốc mưa rào hôn khắp da thịt trắng nõn của cô ả, động tác hắn rất nhanh giống như đang cực lực muốn thoát khỏi cái gì.
“Này, anh lâu như vậy không có ghé thăm người ta, người ta thật sự rất nhớ anh nha!” An Ny Na kiều mỵ cong môi lên, càng them thân mật ôm chặt hắn, ngón tay thon dài lại càng làm xấu trên người hắn, thỉnh thoảng lại cởi áo mình.
“Nóng lòng vậy sao!” Lạc Thiên Uy khinh thường nhếch môi, vẻ mặt tỉnh táo khác thường, hoàn toàn không có nửa phần say mê kích tình.
Chỉ là hắn không phục càng không để bản thân nhận thua, hắn không tin trừ cô ra không có bất kỳ người phụ nữ nào làm hắn hứng thú.
Trong không khí mập mờ lửa dục vọng, Lạc Thiên Uy hung hang đem An Ny Na đè ở phía dưới, đầu ngón tay đẩy nút áo của cô ta ra, cho đến khi chiếc áo bị quăng khỏi ghế.
“Này!” trong mắt An Ny Na lóe lên tia lửa hung phấn, cô kích động càng them to gan chủ động vòng qua hông hắn, tựa như đang cực lực khẩn cầu cái gì.
Cô thật sự rất nhớ hắn, kể từ khi biết hắn ở Mỹ, lòng của cô không tự chủ được trầm luân, thậm chí theo hắn đến tận Trung Quốc. Cô luôn chủ động muốn hắn chú ý, không nghĩ tới tối nay có thể thành công như vậy.
An Ny Na trong lòng vui mừng, si mê nhìn vào khuôn mặt tuấn dật của Lạc Thiên Uy, tay gắt gao ôm lấy vai hắn, không kịp chờ muốn hôn lên môi của hắn.
“Cút!!” Lạc Thiên Uy đột nhiên dừng lại mọi động tác, không hề lưu luyến đầy người phụ nữ phía dưới ra, thanh âm lạnh lẽo không mang theo chút độ ấm nào.
“Này, em đã làm sai điều gì sao?” An Ny Na ngẩn ra, che giấu bi thương cùng khó tin trong mắt, vội vàng từ phía sau ôm lây hắn.
“Biến, không nên để tôi nói lại lần thứ hai!”giọng hắn trầm thấp lộ ra khí phách không cho kháng cự, dôi mắt sắc bén lạnh lùng.
Hôn người đàn bà này làm cho hắn cảm thấy ghê tởm, theo bản năng kháng cự cô ta, không muốn thấy cô ta thêm một giây phút nào nữa.
“Này, em rất nhớ anh, em nhất định sẽ làm anh thoải mái mà!” An Ny Na không cam lòng mím môi nói, lẫn nữa phong tình vạn chủng dán lên cơ thể hắn, đôi môi đỏ rực không ngừng ở trước ngực hắn hôn dọc xuống, muốn khơi lên dục vọng của hắn một lần nữa.
“Nếu như không muốn chết thì cút đi nhanh cho tôi!” Lạc Thiên Uy không kiềm chế được cơn giận nên bóp lấy cổ cô ta, hài lòng nhìn khuôn mặt vì thiếu dưỡng khí mà trở nên trắng bệch, hắn chán ghét là loại phụ nữ bám mãi hắn không buông như thế này.
Trong nháy mắt An Ny Na hít thở không thông kia, Lạc Thiên Uy đột nhiên buông lỏng cô ta ra, lạnh lùng ném cô ta trên mặt đất, nhấc chân bước qua cơ thể của cô ta vẻ mặt không biểu cảm đi nhanh ra ngoài.
“Xử lý sạch sẽ, tôi không hy vọng thấy cô ta ở chỗ này nữa”. Dừng trước cửa, mặt không đối diện với thủ hạ của hắn ra lệnh.
Trời rạng sáng, Lạc Tích Tuyết phờ phạc đi xuống lầu, cả đêm cô chưa chợp mắt được, cô muốn đi pha ly trà hoa cúc để tinh táo đầu óc.
Vốn cho rằng lo lắng cả đêm là vì anh Vũ Trạch nhưng không nghĩ tới suốt một đêm này người đàn ông mà cô nhớ đến lại là Lạc Thiên Uy.
Cô nhất định là bị điên rồi, cư nhiên lại lo lắng cho hắn, hắn có cái gì tốt để cô phải lo? Đi tới nơi này cô mới biết Thiên Uy có một thế lực rất lớn, cô thậm chí hoài nghi người đàn ông mỗi đêm ôm cô ngủ có phải là em trai của cô Lạc Thiên Uy hay không?
“Tiểu thư, cô muốn dùng chút bữa sáng không ạ?” Ngũ Khiết nói với cô.
“Không cần!” Lạc Tích Tuyết lắc đầu một cái, lúc xoay người cô đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu lại hỏi:”Hắn trở về chưa?”
Ngũ Khiết ngẩn người, mới nhớ tới hắn trong miệng cô là chỉ thiếu gia nên vội trả lời:”Thiếu gia vẫn chưa về, nhưng mà lúc sáng thiếu gia có gọi điện nói chuẩn bị bữa sáng sữa cùng bánh ngọt cho tiểu thư”.
Chẳng biết tại sao nghe Ngũ Khiết nói như thế, lòng của Lạc Tích Tuyết bỗng trở nên trống trải.
Trong đầu của cô đầy những nghi vấn:”Lạc Thiên Uy đi nơi nào? Có phải đêm qua ôm ấp một người phụ nữ khác không? Có phải cũng hôn người phụ nữ đó như đã từng làm với cô không?”
Ro ràng hắn chỉ là em trai của cô thì việc hắn lên giường cùng người phụ nữ khác cũng không có lien quan gì đến cô, nhưng tại sao cô cứ phải để ý như vậy?
“Tiểu thư, nhìn sắc mặt của cô không tốt có phải hôm qua cô không ngủ được hay không?” Ngũ Khiết đi tới, lo lắng nhìn sắc mặt của Lạc Tích Tuyết.
“Hả?”Lạc Tích Tuyết sửng sốt một chút, khổ sở lắc đầu.
“Tiểu thư, hay cô ăn chút bữa ăn sáng này rồi lên lầu nghỉ ngơi, thiếu gia biết cô bình thương thích ăn bánh ngọt nên đặc biệt gọi điện về bảo tôi chuẩn bị cho cô”. Ngũ Khiết có ý tốt khuyện bảo.
Trong lòng cô thoáng chảy qua dòng nước ấm, không nghĩ tới Lạc Thiên Uy còn nhớ đến sở thích ăn bánh ngọt của cô.
“Được!” Cô ngồi vào bàn ăn, chờ Ngũ Khiết đem bữa sáng ra. Khóe mắt lơ đãng nhìn thấy tờ báo sáng nay trên bàn phòng khách. Phía trên báo vẫn là tin tức lien quan đến Tiếu Vũ Trạch, hơn nữa lần này còn đề cập đến việc anh đang bị giam giữ.
Lòng của cô xúc động mạnh, trong mắt xoẹt qua nhất mạt tự trách, bạn trai còn đang bị cảnh sát giam giữ vậy mà cô còn ngồi đây ăn bánh ngọt. Cô nên sớm đi gặp anh mới đúng.
“Tôi không ăn nữa!” Buông chén đũa xuống, cô đứng dậy chạy nhanh về phòng.
Nằm trên giường mềm mại, Lacj Tích Tuyết rất nhanh tiến vào mộng đẹp, trong mộng đều là bóng dáng của Tiếu Vũ Trạch. Nếu có người hỏi khỏi thời gian hạnh phúc nhất của cô từ khi mẹ cô qua đời là lúc nào? Cô sẽ không chần chừ mà nói đó là khoảng thời gian cùng anh Vũ Trạch quen biết, năm năm trời. Năm năm này anh cơ hồ cưng chiều cô đến tận trời cao,đó là khoảng thời gian vô cùng ấm áp.
Có lúc anh an tĩnh xem tài liệu, cô an tĩnh đọc báo, trong lúc lơ đãng đồng thời ngẩng đầu, nhìn nhau cười một tiếng.
Có lúc cô sẽ len lén mang cơm đến công ty cho anh, mà hắn cũng vì cô mà sẵn sàng bỏ hết công việc trong một ngày để bồi cô đi chơi.
Có lúc….
Rất nhiều những cái có lúc như vậy. Năm năm, đó là khoảng thời gian khá dài, thời thanh xuân tốt đẹp nhất của cô đều là dành cho anh, mà anh cũng đem tất cả thương yêu cùng che chở bảo vệ cho cô.
Bọn họ yêu nhau, hiểu nhau, tương cứu nhau lúc hoạn nạn, quen thuộc từng thói quen của đối phương, thậm chí là một cái ánh mắt lập tức họ sẽ hiểu đối phương muốn gì.
Đoạn thời gian màu hồng này là ký ức mà Lạc Tích Tuyết cô trân quý nhất.
Chỉ là không ngờ tới, khi Lạc Thiên Uy chen vào cuộc sống của cô cũng là lúc nó hoàn toàn đảo loạn.
Mấy ngày kế tiếp Lạc Tích Tuyết đều tận lực sống hòa thuận với Lạc Thiên Uy, không chống lại hắn nữa. Chỉ là khi không có hắn cô sẽ tìm mọi cách để sau này trốn ra ngoài, có điều chỉ làm cô thất vọng thôi. Nơi này không chỉ địa hình hiểm trở mà còn vệ sĩ đều canh giữ 24h, trong biệt thự không chỗ nào là không cài đặt camera, nhất cử nhất động của cô cơ bản không thoát khỏi tầm mắt của Lạc Thiên Uy.
Đây quả thực so với việc ngồi tù không khác nhau là mấy, tự do của cô đều nằm trong tay của hắn. thất hồn lạc phách ngày này qua ngày nọ, khát vọng của Lạc Thiên Uy đối với cô càng ngày càng tăng. Vừa mới bắt đầu hắn chỉ đơn giản ôm cô ngủ, nhiều nhất chỉ là hôn cô mà thôi. Nhưng kể từ đêm hắn không về đó, hắn đối với cô càng chiếm giữ hơn bất cứ lúc nào, không chỉ hôn thân thể của cô mà còn bắt cô chủ động hôn lại hắn.
Cuộc sống như thế, cô một ngày cũng không thể trải qua nỗi nữa rồi, cô nghĩ muốn lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi tên ác ma này.
Chỉ là muốn rời khỏi nơi này cũng không dễ dàng cô cần người trợ giúp, nếu không căn bản cô sẽ không bao giờ rời khỏi đây được.
Muốn tìm ai giúp một tay đây? Người nơi này cô hoàn toàn không biết, duy chỉ có tiếp xúc qua với Mặc Cảnh và Ngũ Khiết, Mặc Cảnh cả ngày khuôn mặt đều lạnh lẽo, đối với Lạc Thiên Uy cơ hồ không gì không nghe theo nên tất nhiên sẽ không giúp cô.
Hiện tại người mà cô hy vọng nhất chi có Ngũ Khiết thôi.
Hôm nay, Lạc Thiên Uy phải đi làm sớm, vừa ra khỏi cửa đã quay đầu lại nói với cô:”Tôi ra ngoài làm việc trong năm ngày, em ngoan ngoãn ở lại đây, có chuyện gì em cứ nói với Ngũ Khiết”.
Lạc Tích Tuyết thuận theo gật đầu, trong lòng lại một hồi mừng thâm, cơ hội lớn đến rồi!
Cô tuyệt đối không có khả năng ở lại nơi này, làm người con gái của hắn. giữa bọn họ chắc chắn không có kết quả.
Lạc Thiên Uy thấy cô ngoan ngoãn như thế thì lộ ra một nụ cười thỏa mãn, cúi đầu ôm cô triền mien hôn một phen, lúc gần đi ghé vào bên tai cô nói:”Ngoan, chờ tôi trở lại”.
Lạc Tích Tuyết quay mặt sang, im lặng liếc mắt, hắn thật sự coi cô là người con gái của hắn rồi.
Đợi đến khi Lạc Thiên Uy thật sự rời đi, cô mới buông lỏng thần kinh ra. Người đàn ông này cho cô áp lực quá lớn, ở trước mặt hắn lúc nào cô cũng ở trong trạng thái phòng bị.
Cũng may bây giờ hắn đã đi rồi, cô rốt cuộc có thể buông lỏng.
Lạc Thiên Uy sau khi đi được hai ngày thì Lạc Tích Tuyết vẫn ở nhà an phận thủ thường, cô không xác định được có phải hắn thật sự rời đi không hay chỉ muốn dò xét cô. Hôm nay đã là ngày thứ ba, cô đoán chừng hắn sẽ không trở về, muốn rời khỏi đây thì đây là cơ hội tuyệt vời nhất.
Lúc tối, Ngũ Khiết như thường lệ đi tới phòng cô, Lạc Tích Tuyết thấy thời cơ chín muồi nên lập tức nắm tay Ngũ Khiết:”Van cầu cô, giúp tôi một chút đi, nơi này chỉ có thể có cô giúp tôi thôi”.
Ngũ Khiết sợ hết hôn, kinh ngạc mà nhìn Lạc Tích Tuyết:”Tiểu thư, cô có chuyện gì cần tôi giúp? Cô chỉ cần nói tôi một tiếng là được rồi”.
Lạc Tích Tuyết cắn môi, trong mắt chứa đầy nước mắt, khẩn cầu nói:”Ngũ Khiết, tôi biết cô là người tốt cô giúp tôi rời khỏi nơi này được không?”
Ngũ Khiết há hốc mồm, cô lập tức luống cuống nói:”Tiểu thư, cô có cầu xin tôi cũng vô dụng, Ngũ Khiết chỉ là một người làm có thể giúp cô như thế nào được? Lại nói thiếu gia đối với cô rất tốt, tiểu thư tại sao lại muốn rời khỏi? Tôi chưa từng thấy qua thiếu gia đối với một người con gái nào tốt như vậy?”
“Ngũ Khiết đó là do cô không biết?” Lạc Tích Tuyết thoáng qua nhất mạt cô đơn, khổ sở nâng lên khóe môi:”Thật ra thì…”
“Tiểu thư không phải thiếu gia đối với tiểu thư rất yêu thương cùng cưng chiều sao? Tiểu thư nên an tâm ở lại nơi này chờ thiếu gia trở về”. Ngũ Khiết tốt bụng khuyên cô.
“Nếu như hai người có quan hệ máu mủ thì làm sao có thể sống chung với nhau ngày qua ngày đây?” cô khổ sở ngước mắt nhìn Ngũ Khiết, nước mắt đã chảy thành hai hàng.
Ngũ Khiết liền biến sắc:”Tiểu thư, người nói vậy là có ý gì?”
Lạc Tích Tuyết cúi đầu, thở dài một hơi:”Thật ra thì, tôi là chị của Lạc Thiên Uy, tên của tôi là Lạc Tích Tuyết chúng tôi là chị em ruột thịt”.
“Cái gi?” Ngũ Khiết kinh ngạc trợn to mắt, khó có thể tin:”Cô cùng thiếu gia là chị em ruột thịt”.
“Đúng vậy, chúng tôi là chị em cùng cha khác mẹ, trên người chúng tôi có chung dòng máu”. Lạc Tích Tuyết khẳng định gật đầu.
Ngũ Khiết trầm mặc vẫn lo lắng không nói lời nào, chỉ là miệng há thật to, nhịp tim như trống đánh.
“Ngũ Khiết, van cầu cô, giúp tôi đi, ở chỗ này tôi chỉ có thể tin tưởng được mình cô thôi”. Lạc Tích Tuyết nắm lấy tay của Ngũ Khiết khẩn cầu.
Ánh mắt của Ngũ Khiết có chút phức tạp, cô do dự nói:”Biệt thự này mỗi ngày đều có người trông chừng, nếu tôi giúp tiểu thư thì một mình tôi cũng đánh bất lực, huống chi nếu chờ thiếu gia trở về phát hiện cô không còn ở đây không biết sẽ như thế nào?”
Thấy Ngũ Khiết lo lắng, cô vội vàng trấn an:”Chỉ cần cô giúp tôi, tôi đồng ý vì cô làm bất cứ chuyện gì, tôi là thiên kim Lạc thị, chỉ cân tôi ra khỏi nơi này Thiên Uy chắc chắn không dám nổi giận với tôi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ báo đáp đoạn ân tình này”.
Ngũ Khiết nghe xong rõ ràng có chút rung động. Lạc Tích Tuyết vội vàng nói:”Tôi biết biệt thự này có người canh chừng suốt 24h, nhưng thời điểm buổi sáng bọn họ thay ca, cô cho tôi mượn áo của cô để tôi lén ra bên ngoài, chờ lúc hừng đông bọn họ thay ca sau, cô trở ra ngoải, chỉ cần có thể ra khỏi biệt thự này thì chắc chắn sẽ ra được bên ngoài thôi”.
Ngũ Khiết cắn môi, hai tay đặt trên làn váy do dự
“Ngũ Khiết, cô chỉ cần giúp tôi một chút thôi, nếu quả thật bị phát hiện tôi nhất định sẽ nhận tội về mình, không lien lụy đến cô đâu” Lạc Tích Tuyết nhanh chóng nói, chỉ cần có thể rời khỏi Lạc Thiên Uy muốn cô làm gì cũng được.
Ngũ Khiết ôm vai của Lạc Tích Tuyết vỗ nhẹ lưng của cô an ủi.
Qua hồi lâu cô cho rằng Ngũ Khiết sẽ không giúp cô thì lại nghe cô nói:”Được rồi, Tuyết tiểu thư, tôi đồng ý. Thiếu gia là em trai của cô lại làm ra sự việc này thật không thích hợp”.
Lạc Tích Tuyết thấy Ngũ Khiết rốt cuộc cũng đồng ý thì lập tức vui mừng đến chảy nước mắt:”Cám ơn cô, thật sự rất cám ơn cô, Ngũ Khiết cô là một người tốt”.
“Tuyết tiểu thư, chúng ta nên nhanh chóng thay quần áo, chờ bọn họ đổi ca tôi sẽ dẫn cô ra khỏi nơi này”. Ngũ Khiết lấy chìa khóa phòng đưa cho cô.
“Cám ơn. Cám ơn cô, Ngũ Khiết” Lạc Tích Tuyết lại cảm động nói tiếng cảm ơn lần nữa, lôi kéo Ngũ Khiết vào phòng trao đổi quần áo cho nhau.
“Tiểu thư, cô cố gắng ra đến cửa, nếu không cẩn thận sẽ rất dẽ bị người làm phát hiện”. Ngũ Khiết cẩn thận dặn dò.
“Ừ, tôi biết rồi”. Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, đơn giản mang theo vài món đồ đã chuẩn bị lặng lẽ mở cửa ra ngoài.
Đến ban đêm, biệt thự bị thủ hạ của Lạc Thiên Uy canh giữ càng nghiêm ngặt hơn, Lạc Tích Tuyết cúi đầu, muốn ra ngoài nhất định phải qua được cửa ải này.
Có vài tên ngăn cản đường đi của cô:”Đứng lại, muốn đi nơi nào?”
Cô trong bụng căng thẳng nhưng trên mặt vẫn duy trì trấn định, cô dùng giọng khàn đục nói:”Tôi mang quần áo dơ của tiểu thư đi giặt”.
Thủ vệ nhìn thấy trên tay cô có vài bộ quần áo hàng hiệu , nên ngay sau đó không nghi ngờ gì cho cô đi. Lạc Tích Tuyết coi như đã qua được một cửa ải, trong lồng cô âm thầm thở dốc.
Lạc Tích Tuyết cầm chìa khóa rón ra rón rén đến phòng của Ngũ Khiết, phòng này nhìn thật đơn sơ, ngay cả cái giường cũng không có, xem ra hắn thật sự rất hà khắc với người làm. Gian phòng thấp, vừa không có cửa sổ, cô nằm trong chăn nệm dưới đất trằn trọc trở mình, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Ước chừng thời điểm sáng sớm, thừa dịp bọn thị vệ đổi ca thì Ngũ Khiết quay lại. Cô rót cho Tích Tuyết một ly nước lạnh, cả hai cùng nghĩ kế sách chạy trốn sao cho thuận lợi.
Theo ý Ngũ Khiết, chiều hôm nay có một nhóm người đi thành phố mua thực phẩm, đến lúc đó Tích Tuyết sẽ ăn mặc như một người giúp việc xâm nhập vào đó, mới có thể thoát ra ngoài.
Hai người bàn luận xong buồn ngủ quá nên nằm luôn trên sàn, chuẩn bị nghỉ ngơi để chiều chạy trốn.
Nhưng là, cô ngàn nghĩ vạn nghĩ cừng không ngờ chuyện mình tỉ mỉ bày kế hoạch chạy trốn như thế không những không thành mà còn ảnh hưởng đến rất nhiều người vô tội.
Đến buổi trưa hai người như cũ vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, đột nhiên một tiếng gõ cửa bén nhọn phá vỡ không khí yên lặng trong căn phòng.
Lạc Tích Tuyết cả kinh, lo sợ ngồi dậy:”Đã xảy ra chuyện gì?”
Ngũ Khiết cũng thức dậy, cô vỗ vỗ bả vai của Lạc Tích Tuyết:”Đừng lo lắng, tôi đi xem chút”.
Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không lành.
Ngũ Khiết mở hé cửa, thấy Philenne hỏi:”Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Philene có chút khó coi:”Ngũ Khiết, thiếu gia đã trở về, thấy tiểu thư mất tích nên đang rất tức giận muốn hỏi hết người làm trong nhà”.
Ngũ Khiết trong lòng hoảng hốt, tận lực giữ tỉnh táo:”A, tôi hiểu rồi, tôi đi thay đồ rồi qua liền”.
Lạc Tích Tuyết nghe được đoạn đối thoại của bọn họ nhất thời sợ đến ngây người.
Hắn về rồi sao? Không phải hắn nói đi năm ngày sao? Hôm nay mới chỉ là ngày thứ ba thôi mà? Lòng của cô hiện tại rất rối, Ngũ Khiết cũng đầu đầy mồ hôi, làm thế nào bây giờ, thiếu gia đã trở lại, muốn đem tiểu thư ra ngoài lúc này là hết sức khó khan.
Lạc Tích Tuyết lo lăng bồn chồn, đi tới đi lui trong phòng, trong lòng bàn tay rỉ ra mồ hôi lạnh, coi như nếu bị hắn phát hiện cô cũng sẽ tụ mình gánh lấy không để lien lụy đến Ngũ Khiết.
Cô đi tới, kéo tay Ngũ Khiết, vừa định mở miệng nói thì Ngũ Khiết cầm ngược tay của cô lại:”Tiểu thư, cô trước hết ở trong tủ quần áo tránh một chút đi, tôi đi ứng phó với thiếu gia”.
“Việc này được không?” lạc Tích Tuyết cau mày, có chút không yên lòng:”hắn không tìm được tôi sẽ làm khó dễ cô”.
“Thiếu gia đoán chừng chỉ gọi tôi đến hỏi chuyện, chắc sẽ không làm khó tôi đâu”. Ngũ Khiết nhẹ giọng an ủi.
Lạc Tích Tuyết vẫn không yên lòng, dù sao tính khí của hắn cô là người rõ nhất, nếu như cô biến mất, theo tính của hắn cô nghĩ dù có sâu ba thước hắn cũng đem cô lên.
Chỉ là tình huống bây giờ không cho cô suy nghĩ nhiều, bởi bên ngoài cánh cửa đã truyền đến tiếng rầm rầm, người gõ là người phụ trách canh chừng cô Mặc Cảnh, còn Lạc Thiên Uy thì lại đứng bên cạnh hắn.
Lạc Tích Tuyết sợ đến toàn thân đều run rẩy, khẩn trương tựa hồ hô hấp cũng quên mất.
Còn Ngũ Khiết đứng bên cạnh cô phản ứng nhanh liền vọi vàng kéo cô giấu trong tủ, lúc tủ vừa đóng lại cũng là lúc cửa phòng bị đá văng ra.
“Ngũ Khiết, chuyện gì xảy ra, tại sao tiểu thư không có trong biệt thự?” Lạc Thiên Uy giống như một cơn bão gào thét.
“Cái gì? Không thấy Tuyết tiểu thư, tối hôm qua tôi còn tận mắt thấy tiểu thư đi ngủ ở phòng sao hôm nay lại không thấy chứ?” Ngũ Khiết diễn kịch rất đạt, coi như lừa dối đã qua.
“Cô đi theo tôi?” Lạc Thiên Uy không có hoài nghi, mà chỉ ra lệnh cho cô đi cùng hắn đến phòng của Lạc Tích Tuyết một chút, ngược lại Mặc Cảnh lại quan sát tủ quần áo từ lúc vô cho đến giờ.
Ngũ Khiết đi theo Lạc Thiên Uy ra ngoài, cửa phòng đóng lại. Lạc Tích Tuyết thở nhẹ một hơi nhưng sau lưng thì đã ướt đẫm một mảnh.
Lạc Thiên Uy sẽ không đối với Ngũ Khiết làm ra chuyện gì chứ, dù sao hắn là người không bỏ qua bất kỳ sai sót nào. Cô trong lòng lo lắng nghĩ. Ngũ Khiết lâu thật lâu cũng không có trở lại làm cô càng ngày càng lo lắng.
Một lát sau, chỉ nghe thanh âm của Lạc Thiên Uy từ dưới lầu truyền đến:”Một đội, đi theo tôi, đội còn lại lục soát hết tất cả ngõ ngách ở biệt thự này ngay cả một chỗ cũng không được bỏ qua”.
Hắn ra lệnh nhất thời cả biệt thư náo loạn hẳn lên. Lạc Tích Tuyết sợ đến thót ở cổ họng, hắn thật sự muốn tìm ra cô cho đến cùng, cô lần này lành ít dữ nhiều rồi. Cô có thể tránh được sao? Cô khẩn trương trốn trong tủ quần áo, thân thể ngồi dựa vào thành tủ, lòng bàn tay siết chặt, móng tay cung bấm vào trong gia thịt.
Cô trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng không có ai lục soát ở nơi này, nếu không không biết Lạc Thiên Uy sẽ làm ra chuyện gì với cô và Ngũ Khiết. Cảm giác sợ hãi không ngừng đánh tới cô.
Đột nhiên cửa phanh một tiếng bị đẩy ra, toàn thân cô cứng ngắt, ngừng thở, khẩn trương đến mức long măng đều dựng đứng lên. Nhanh như vậy đã lục soát ở nơi này sao? Không thể nào?
Có tiếng bước chân tiến vào, bỗng có một người nói:”Mặc thiếu, nơi này không có ai hết”.
Một tiếng cửa đóng lại, lòng của cô bị treo ngược nãy giờ rốt cuộc cũng được buông xuống, trong lòng âm thầm vui mừng vì đã thoát qua được một kiếp. Chỉ là một giây tiếp theo, cánh cửa tủ quần áo bỗng bị mở ra, cô sợ đến mức sắp nữa hô ra tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ là hắn?
Mặc Cảnh?
Hắn theo lệnh của Lạc Thiên Uy đẫn người đi tìm kiếm khắp biệt thự nhưng thấy ánh mắt của Ngũ Khiết né tránh, kinh nghiệm lãnh đạo cho hắn biết Ngũ Khiết có lien quan đến chuyện này không ngờ cô lại trốn trong tủ quần áo phòng Ngũ Khiết.
Lúc này, hai con người tĩnh mịch lúc nào cũng lạnh nhạt nhìn cô chằm chằm, chau mày. Lạc Tích Tuyết sợ đến sắc mặt tái nhợt, một chữ cũng không dám nói ra, nước mắt không kiềm chế được ở trong hôc mắt đảo quanh.
Xong rồi xong rồi, cô ở trong lòng mình tự thương tiếc, bị người nào phát hiện cũng đều được không ngờ lại bị chính tên Mặc Cảnh này phát hiện, hắn trung thành với Lạc Thiên Uy như thế chắc chắn không chút do dự tóm cô đi
Ánh mắt cô bi thương nhìn hắn, Mặc Cảnh cũng nhìn lại cô, hai người cứ như vậy cứng đờ, thời gian trôi qua cũng khá lâu.
“Mặc thiếu!” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi.
Mặc Cảnh con mắt sắc lạnh, nhanh chóng khép tủ quần áo lại, xoay người rời khỏi phòng. Tất cả khôi phục lại bình tính như chưa có chuyện gì xảy ra. Lạc Tích Tuyết xụi lơ trong tủ, thở ra một hoi nhẹ nhõm thật dài.
Còn như vậy them một lần nào nữa chắc cô chết vì bệnh tim quá. Qua hồi lâu, cửa phòng he hé mở ra là Ngũ Khiết trở lại, hai chân của cô đã sớm nhũn ra sắc mặt tái nhợt, cả người đều là mồ hôi lạnh.
“Ngũ Khiết cô có sao không? Bọn họ có làm khó dễ cô không?” Lạc Tích Tuyết lập tức đi lên phía trước cầm lấy tay của cô.
Ngũ Khiết lắc đầu một cái:”Không có việc gì, thật may bọn họ không có nghi ngờ gì, cũng không phát hiện ra tiểu thư”. Cô chính là sợ không nhẹ, nhớ tới một màn vừa rồi, ánh mắt của thiếu gia quá mức kinh khủng làm cả người cô đều run lên.
Nếu tiểu thư thật sự không tìm thấy, thiếu gia có khi giết người cung nên.
“Ngũ Khiết, cảm ơn cô, đã để cho cô vì tôi mà bị lien lụy” Lạc Tích Tuyết cảm kích nói.
Ngũ Khiết nắm tay của cô nhàn nhạt lắc đầu một cái:”Tiểu thư, người tiểu thư nên cảm ơn không phải là tôi người cô nên cảm ơn là Mặc thiếu vì hắn đã che giấu cho cô”.
“Có thật không?” Lạc Tích Tuyết lập tức kích động nói, nhớ tới việc lúc nãy hắn nhìn thấy cô nhưng lại không bắt cô ra.
/107
|