Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
Chương 84: Ác ma, cầu xin ngươi bỏ qua cho tôi đi
/306
|
Cũng chính vừa rồi cô phát hiện ra đêm đó Lãnh Khinh Cuồng không có làm gì cô. Thân thể nguyên vẹn của cô muốn để dành cho anh Vũ Trạch nhưng ông trời xui khiến cuối cùng lại do chính em trai của mình đoạt lấy, muốn cô không hận hắn được sao?
“Thật xin lỗi, tôi không biết đó là lần đầu tiên của em…” Lạc Thiên Uy áy náy nói xin lỗi lần nữa, trong mắt chỉ còn lại đau lòng.
Lạc Tích Tuyết lạnh lùng hừ lạnh mọt tiếng, sắc mặt trắng bệch.
“Nếu như tôi biết đó là lần đầu tiên của em, tôi sẽ không làm ra chuyện như thế này với em đâu!” Lạc Thiên Uy có chút bất lực nói, dù vậy nhưng hắn cũng không quá hối hận chuyện biến cô thành người phụ nữ của hắn vì hắn biết sớm muộn gì cô cũng là của hắn, nhưng hắn ngại một điều, hắn tại sao có thể làm cô tổn thương như thế, cô là người con gái mà suốt cả cuộc đời này hắn yêu thương nhất.
“A!” cô chợt cười lạnh một tiếng, chỉ là nụ cười này hàm chứa biết bao nhiêu nước mắt cùng đau lòng.
Chính cô cũng bội phục chính mình, cư nhiên sau khi bị chính em trai của mình cường bạo còn có thể thản nhiên bật cười như thế.
Chỉ là lời của hắn nói làm cô thật sự rất muốn cười.
“Vậy anh muốn nói với tôi những chuyện anh làm lúc nãy là không cố ý hả? Tôi biết anh là một tên cầm thú hạ lưu, anh chính là muốn có được tôi nên mới đoạt lấy thân thể của tôi như vây đúng không? Chẳng lẽ anh muốn tôi đối với anh là lòng biết ơn sao? Cảm tạ vì bị anh cường bạo?”
Lạc Tích Tuyết vừa nói xong nước mắt không kiềm chế được rơi như mưa.
Nếu như người cường bạo cô không phải là Lạc Thiên Uy, cô bây giờ đã báo cho cảnh sát rồi, cô sẽ tự tay đưa người hủy hoại cuộc đời cô vào trong ngục.
Nhưng bây giờ thì sao? Người cường bạo cô lại là em trai của cô? Không chỉ mở miệng làm cho người đời chê cười mà còn làm cho cuộc đời của hắn phải trải qua trong ngục tù. Điều đó cô không làm được.
Hiển nhiên không thể nào làm được nên cô chỉ có thể nuốt vào bụng, tự mình chịu thôi!
“Tích Tuyết, tôi yêu em, tôi thật sự là bởi vì quá yêu em nên mới làm như vậy!” Lạc Thiên uy nóng lòng giải thích nhưng thanh âm lại vô lực, vì dù sao hắn cũng gây thương tổn cho cô.
“Câm mồm!” cô hung hang quát, trên mặt hiện ra sự đau lòng:”Anh không xứng ở trước mặt tôi nói ra ba chữ này, anh không xứng!”
Cô ghét nhất là việc hắn lấy danh nghĩa yêu cô để xin lỗi cô như vậy. Nếu như hắn thật sự yêu cô, nên tôn trọng cô mà không phải muốn có được thân thể cô, muốn có cô.
Yêu, không phải là cái cớ để hắn lấy ra làm lý do cho việc làm đau cô.
“Anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi, chỉ là muốn ích kỷ đoạt lấy, loại người tư lợi vì bản thân như anh không xứng nói ra ba chữ yêu tôi”. Trong mắt cô tràn đầy hơi nước, cô hận nhìn chằm chẳm hắn.
“Tôi không xứng? Tiếu Vũ Trạch xứng sao? Nếu như đổi lại ngày hôm nay hắn chiếm được em có phải em sẽ không tức giận như thế này ngược lại còn cảm thấy vui mừng đúng không?” Lạc Thiên Uy bị chọc giận, trong mắt nỗi đau không sao biểu đạt, chẳng lẽ cô không thấy hắn đang vô cùng tự trách hay sao? Nếu như ván đã đóng thuyền tại sao cô lại không thử chấp nhận hắn?
“Tiếu Vũ Trạch? Anh ấy đương nhiên xứng!” cô lạnh lùng nhìn hắn nói, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm hắn:”Anh ấy là bạn trai của tôi tôi cũng yêu anh ấy, thì việc anh ấy có làm gì tôi cũng không có gì gọi là quá phận, nhưng anh thì khác, anh là ác quỷ!”
“Tôi là ác quỷ?”lòng của hắn chặn lại, đem lòng hắn chon chặt lại.
Thì ra trong lòng cô hắn là một người ích kỷ, ác độc, cố chấp như vậy sao? Thân thể của cô vốn để dành cho Tiếu Vũ Trạch nhưng bây giờ lại bị hắn cướp đi, cô nhất định hận chết hắn.
Nhưng cô có biết những năm vừa qua không có cô hắn phải trải qua ban đêm như thế nào không? Nếu giờ mà không có cô hắn phải sống như thế nào đây?
Chính vì hắn quá khát vọng cô cho nên hắn mới đi tới bước đường ngày hôm nay, hắn chống đỡ nhiều năm như vậy cũng chỉ vì cô, nhưng cô lại không đem hắn để ở trong mắt.
Lòng của Lạc Thiên Uy hắn thật sự bị cô đập nát rồi. Tâm của hắn, tình yêu của hắn đã bj cô dẫm đạp dưới lòng bàn chân rồi.
“Lạc Thiên Uy, miệng anh nói yêu tôi nhiều như vậy, vậy anh có biết tình yêu thật sự là gì không?” Lạc Tích Tuyết đột nhiên ngước mắt nhìn về phía hắn hỏi.
Con ngươi bi thương của hắn đau lòng nhìn cô chăm chú, ngực như có hàng vạn con kiến cắn xé.
Nhưng hắn đã quyết định rồi, vô luận cô có yêu hay không yêu thì hắn cũng sẽ đem cô khóa lại bên người hắn., dù cô có hận hắn đi chăng nữa hắn cũng sẽ không buông tay.
Cô dường như nhận ra suy nghĩ của hắn, ánh mắt nghiêm nghị nhíu mày nhìn hắn nói:”Yêu không phải là ích kỷ đoạt lấy, càng không để ý đến suy nghĩ của đối phương mà đòi lấy, yêu là phải bỏ ra phải dâng hiến, biết rằng dù không chiếm được nhưng cũng sẽ bảo hộ, mà không phải đem đối phương khóa lại bên người như thế”.
“Em muốn nói gì?” lòng của hắn trầm xuống, có loại dự cảm xấu, hắn mơ hồ đoán được cô muốn nói gì.
“Anh đã được như ý nguyện, có thể thả tôi đi được rồi chứ?” Lạc Tích Tuyết kiên quyết nhìn hắn, trong lòng vô tận xót xa. Cô cư nhiên dùng sự trong sạch của đời người con gái để đổi lấy tự do thoát đi bên người hắn.
“Không được!” Lạc Thiên uy không chút nghĩ ngợi quả quyết cự tuyệt, hắn ôm chặt lấy cô nói:”Tôi sẽ không để cho em rời khỏi tôi, tôi yêu em, cả đời đều muốn giữ em lại bên cạnh tôi, vĩnh viên cũng sẽ không buông tay”.
“Thiên Uy, không nên ép tôi hận anh!” Lạc Tích Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại, tâm đau đến chết lặng.
Thân thể của hắn chấn động, tâm giống như đang chảy máu.
Hắn cũng muốn buông cô ra nhưng chính hắn cũng không muốn buông cô ra, nếu để cho cô đi thì nhìn việc cô ở cùng với người đàn ông khác sẽ làm hắn phát điên.
“Tại sao lại không được?” cô thất thanh hét lên, làm sao hắn mới chịu dừng đây?
“Thiên Uy, tôi thật sự không muốn hận anh, hận anh có biết bao nhiêu gánh nặng, cho nên đừng ép tôi!” Lạc Tích tuyết nắm chặt hai quả đấm, thân thể run rẩy không ngừng. Không gian yên ắng như thế đè nén hai người đến không thể nào chịu nổi.
Cô mở ra đôi mắt, nhẹ nhàng nâng âm lên:”Thả tôi đi thôi!”
“Thật xin lỗi, tôi không biết đó là lần đầu tiên của em…” Lạc Thiên Uy áy náy nói xin lỗi lần nữa, trong mắt chỉ còn lại đau lòng.
Lạc Tích Tuyết lạnh lùng hừ lạnh mọt tiếng, sắc mặt trắng bệch.
“Nếu như tôi biết đó là lần đầu tiên của em, tôi sẽ không làm ra chuyện như thế này với em đâu!” Lạc Thiên Uy có chút bất lực nói, dù vậy nhưng hắn cũng không quá hối hận chuyện biến cô thành người phụ nữ của hắn vì hắn biết sớm muộn gì cô cũng là của hắn, nhưng hắn ngại một điều, hắn tại sao có thể làm cô tổn thương như thế, cô là người con gái mà suốt cả cuộc đời này hắn yêu thương nhất.
“A!” cô chợt cười lạnh một tiếng, chỉ là nụ cười này hàm chứa biết bao nhiêu nước mắt cùng đau lòng.
Chính cô cũng bội phục chính mình, cư nhiên sau khi bị chính em trai của mình cường bạo còn có thể thản nhiên bật cười như thế.
Chỉ là lời của hắn nói làm cô thật sự rất muốn cười.
“Vậy anh muốn nói với tôi những chuyện anh làm lúc nãy là không cố ý hả? Tôi biết anh là một tên cầm thú hạ lưu, anh chính là muốn có được tôi nên mới đoạt lấy thân thể của tôi như vây đúng không? Chẳng lẽ anh muốn tôi đối với anh là lòng biết ơn sao? Cảm tạ vì bị anh cường bạo?”
Lạc Tích Tuyết vừa nói xong nước mắt không kiềm chế được rơi như mưa.
Nếu như người cường bạo cô không phải là Lạc Thiên Uy, cô bây giờ đã báo cho cảnh sát rồi, cô sẽ tự tay đưa người hủy hoại cuộc đời cô vào trong ngục.
Nhưng bây giờ thì sao? Người cường bạo cô lại là em trai của cô? Không chỉ mở miệng làm cho người đời chê cười mà còn làm cho cuộc đời của hắn phải trải qua trong ngục tù. Điều đó cô không làm được.
Hiển nhiên không thể nào làm được nên cô chỉ có thể nuốt vào bụng, tự mình chịu thôi!
“Tích Tuyết, tôi yêu em, tôi thật sự là bởi vì quá yêu em nên mới làm như vậy!” Lạc Thiên uy nóng lòng giải thích nhưng thanh âm lại vô lực, vì dù sao hắn cũng gây thương tổn cho cô.
“Câm mồm!” cô hung hang quát, trên mặt hiện ra sự đau lòng:”Anh không xứng ở trước mặt tôi nói ra ba chữ này, anh không xứng!”
Cô ghét nhất là việc hắn lấy danh nghĩa yêu cô để xin lỗi cô như vậy. Nếu như hắn thật sự yêu cô, nên tôn trọng cô mà không phải muốn có được thân thể cô, muốn có cô.
Yêu, không phải là cái cớ để hắn lấy ra làm lý do cho việc làm đau cô.
“Anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi, chỉ là muốn ích kỷ đoạt lấy, loại người tư lợi vì bản thân như anh không xứng nói ra ba chữ yêu tôi”. Trong mắt cô tràn đầy hơi nước, cô hận nhìn chằm chẳm hắn.
“Tôi không xứng? Tiếu Vũ Trạch xứng sao? Nếu như đổi lại ngày hôm nay hắn chiếm được em có phải em sẽ không tức giận như thế này ngược lại còn cảm thấy vui mừng đúng không?” Lạc Thiên Uy bị chọc giận, trong mắt nỗi đau không sao biểu đạt, chẳng lẽ cô không thấy hắn đang vô cùng tự trách hay sao? Nếu như ván đã đóng thuyền tại sao cô lại không thử chấp nhận hắn?
“Tiếu Vũ Trạch? Anh ấy đương nhiên xứng!” cô lạnh lùng nhìn hắn nói, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm hắn:”Anh ấy là bạn trai của tôi tôi cũng yêu anh ấy, thì việc anh ấy có làm gì tôi cũng không có gì gọi là quá phận, nhưng anh thì khác, anh là ác quỷ!”
“Tôi là ác quỷ?”lòng của hắn chặn lại, đem lòng hắn chon chặt lại.
Thì ra trong lòng cô hắn là một người ích kỷ, ác độc, cố chấp như vậy sao? Thân thể của cô vốn để dành cho Tiếu Vũ Trạch nhưng bây giờ lại bị hắn cướp đi, cô nhất định hận chết hắn.
Nhưng cô có biết những năm vừa qua không có cô hắn phải trải qua ban đêm như thế nào không? Nếu giờ mà không có cô hắn phải sống như thế nào đây?
Chính vì hắn quá khát vọng cô cho nên hắn mới đi tới bước đường ngày hôm nay, hắn chống đỡ nhiều năm như vậy cũng chỉ vì cô, nhưng cô lại không đem hắn để ở trong mắt.
Lòng của Lạc Thiên Uy hắn thật sự bị cô đập nát rồi. Tâm của hắn, tình yêu của hắn đã bj cô dẫm đạp dưới lòng bàn chân rồi.
“Lạc Thiên Uy, miệng anh nói yêu tôi nhiều như vậy, vậy anh có biết tình yêu thật sự là gì không?” Lạc Tích Tuyết đột nhiên ngước mắt nhìn về phía hắn hỏi.
Con ngươi bi thương của hắn đau lòng nhìn cô chăm chú, ngực như có hàng vạn con kiến cắn xé.
Nhưng hắn đã quyết định rồi, vô luận cô có yêu hay không yêu thì hắn cũng sẽ đem cô khóa lại bên người hắn., dù cô có hận hắn đi chăng nữa hắn cũng sẽ không buông tay.
Cô dường như nhận ra suy nghĩ của hắn, ánh mắt nghiêm nghị nhíu mày nhìn hắn nói:”Yêu không phải là ích kỷ đoạt lấy, càng không để ý đến suy nghĩ của đối phương mà đòi lấy, yêu là phải bỏ ra phải dâng hiến, biết rằng dù không chiếm được nhưng cũng sẽ bảo hộ, mà không phải đem đối phương khóa lại bên người như thế”.
“Em muốn nói gì?” lòng của hắn trầm xuống, có loại dự cảm xấu, hắn mơ hồ đoán được cô muốn nói gì.
“Anh đã được như ý nguyện, có thể thả tôi đi được rồi chứ?” Lạc Tích Tuyết kiên quyết nhìn hắn, trong lòng vô tận xót xa. Cô cư nhiên dùng sự trong sạch của đời người con gái để đổi lấy tự do thoát đi bên người hắn.
“Không được!” Lạc Thiên uy không chút nghĩ ngợi quả quyết cự tuyệt, hắn ôm chặt lấy cô nói:”Tôi sẽ không để cho em rời khỏi tôi, tôi yêu em, cả đời đều muốn giữ em lại bên cạnh tôi, vĩnh viên cũng sẽ không buông tay”.
“Thiên Uy, không nên ép tôi hận anh!” Lạc Tích Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại, tâm đau đến chết lặng.
Thân thể của hắn chấn động, tâm giống như đang chảy máu.
Hắn cũng muốn buông cô ra nhưng chính hắn cũng không muốn buông cô ra, nếu để cho cô đi thì nhìn việc cô ở cùng với người đàn ông khác sẽ làm hắn phát điên.
“Tại sao lại không được?” cô thất thanh hét lên, làm sao hắn mới chịu dừng đây?
“Thiên Uy, tôi thật sự không muốn hận anh, hận anh có biết bao nhiêu gánh nặng, cho nên đừng ép tôi!” Lạc Tích tuyết nắm chặt hai quả đấm, thân thể run rẩy không ngừng. Không gian yên ắng như thế đè nén hai người đến không thể nào chịu nổi.
Cô mở ra đôi mắt, nhẹ nhàng nâng âm lên:”Thả tôi đi thôi!”
/306
|