“Bởi vì em là của tôi!” lạc Tích tuyết khó có thể tin nhìn ánh mắt cố chấp của em trai bây giờ, hắn lại một lần nữa ở bên tai cô hạ xuống một câu thần chú đáng sợ.
“Reng…”
Chuông vào học vang lên, cả bãi tập thể dục lớn như thế chỉ còn lại một mình Lạc Tích Tuyết.
Cô ngồi ở một gốc cây, dựa lung vào đó, than thể tìm được nơi để dựa vào nhưng long của cô mơ hồ không có điểm tựa.
Đây là ngày thứ 3 cô cúp học rồi, ngồi trong lớp nghe giáo sư thao thao bất tuyệt giảng bài không biết tại sao côc chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Kể từ đêm Lạc Thiên Uy hạ xuống tai cô lời nguyền rủa đáng sợ đó thì hắn đối với cô tựa hồ giám sát chặt chẽ hợn trước.
Mỗi ngày học xong lại cùng hắn ăn cơm, ngay cả khi cô muốn cùng bạn bè dạo phố hắn cũng sẽ theo sau.
Các bạn học đều ngưỡng mộ cô có một người em trai thật tốt nhưng chỉ có cô mới biết người em trai này trong nội tâm có bao nhiêu tà ác.
Cô là chị ruột của hấn mà hắn lại muốn cô.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy mình càng ngày càng hư, trên căn bản cô không còn sức lực dành cho việc học cả ngày tâm tìn không yên.
Cô đi tới trước bảng thong báo của trường học thì thấy có công bố tin tức khai trừ sinh viên.
Cầm Tư Liên?
Sao cô ấy lại bị khai trừ? Thấy tên quen thuộc xuất hiện trong bảng thông báo, cô không nhịn được trong bụng chấn động không thôi.
Cô biết cô gái này.
“Sao Cầm Tư Liên lại bị buộc thôi học?” Trở lại phòng học Lạc Tích Tuyết không nhịn được hỏi bạn tốt Trần Tiểu Mạt.
Trần Tiểu Mạt bỉu môi nói:”Cô ta co thai nên chủ động nộp đơn xin nghỉ học”.
“Cô ấy có thai sao?” Lạc Tích Tuyết trợn to mắt, cô ấy không giống như một người con gái tùy tiện như thế.
“Có cái gì kỳ quái đâu, mình nghe nói cô ta được một người trẻ tuổi giàu có để mắt tới nên chuẩn bị làm thiếu phu nhân rồi”. Trần Tiểu Mạt nhàn nhạt nói, giống như chuyện đó là vô cùng bình thường, hiện tại chuyện này không có gì là hiếm nhưng cô vẫn cảm thấy có chut tức giận.
Lạc Tích Tuyết nghe vậy ánh mắt có chút phức tạp, cô nhớ lạc Thiên Uy cũng từng nói với cô nếu cô không tốt nghiệp được thì hắn ta sẽ nuôi cô nếu như vậy không phải cô giống Cầm Tú Liên sao?
Cô liều mang lắc đầu, cô đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy!
“Tích Tuyết, luận văn của cậu khi nào thì xong?” Trân Tiều Mạt đột nhiên lơ đãng hỏi.
“Luận văn? Luận văn nào?” co lấy lại tinh thần kinh ngạc gãi gãi đầu.
Trần Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn về phía cô:”Không phải là cậu quên đó chứ? Ngày hôm qua mình vừa nhắc cậu hôm nay là hạn chót nộp luận văn, dạo gần đây cậu sao vậy hay quên như thế?”
“Không thể nào? Hôm nay là hạn chót sao?” cô giật mình, mặt đầy ảo não:”Hỏng bét rồi, mình quên mất”.
Những ngày qua cô cơ hồ chỉ nghĩ đến việc làm sao để đề phòng Thiên Uy mà quên mất luận văn phải nộp.
“trời ơi, hy vọng cậu sẽ giải quyết được chuyện này” Trần Tiểu Mat cầu nguyện cho cô.
Lạc Tích Tuyết vội vàng sửa sang lại túi đeo lung:”Được rồi chỉ có thể liều mạng thôi”. Nói xong cô cầm mấy cuốn sách chạy như bay về phía thư viện.
ở trong thư viện thoắt cái đã đến trời tối, cô cũng không chú ý tới đến khi có một tiếng sấm kinh thiên động địa hấp dẫn chú ý của cô.
Bên ngoài trời mưa sao? Lạc Tích Tuyết đi đến bên cửa sổ nhìn sắc trời tối om.
Thiên Uy mỗi ngày đều chờ cô tan học hôm nay đã trễ như vậy rồi chắc không ngu ngốc chờ cô chứ?
Cô suy nghĩ một chút, cầm lấy cây dù đi ra khỏi thư viện thấy xe riêng của nhà vẫn còn đậu trước cổng nhưng không thấy bóng dáng của hắn đâu.
“Thiên Uy đâu?” lạc Tích tuyết buồn bực hỏi tai xế.
“Thiếu gia không phải nói muốn cùng tiểu thư hôm nay đi xem nhạc kịch hay sao?” tài xế tựa vào bên cửa xe ngủ thiếp đi bị cô bất ngờ đánh thức, hắn giật mình nhìn cô còn đang ở trong trường.
Cô sửng sốt:”Nhạc kịch, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 12 ạ, thiếu gia nói hôm nay cùng tiểu thư đi xem kịch chắc có lẽ giờ thiếu gia vẫn còn đang chờ ở rạp hát”. Tài xế nghi ngồ nói, cũng không biết hai chị em nhà này như thế nào nữa.
“Ngày 12 sao?” lạc Tích Tuyết chợt hiểu cô nhớ lại cùng Lạc Thiên Uy có hẹn đi xem kịch qua.
“Reng…” Tiếng chuông điện thoại phát ra âm thanh dẽ e nghe.
Cô cầm điện thoại nghe, đầu tiên truyền đến tiếng mưa gào rít sau đó là tiếng Lạc Thiên Uy chất vấn cô:”Lạc Tích Tuyết, đáng chết, em đang ở đâu?”
“Hả? À chị đang ở trường học.” Cô kinh ngạc nói, có chút lo lắng trả lời.
“Trường học?” Lạc Thiên Uy thiếu chút nữa là nổi đóa, quát:”Chúng ta không phải hẹn nhau hôm nay xem nhạc kịch sao? Tối hôm qua tôi cũng đã nhắc nhở em rồi!”
“Thật xin lỗi, chị quên mất”. Lạc Tích tuyết áy náy cúi đầu, hai ngày nay bởi vì cô lo lắng không biết hắn sẽ gây ra chuyện gì đến cô nên mỗi ngày ở nhà cô đều mang theo tai phone không muốn nghe hắn nói chuyện.
Lạc Tích Tuyết vẻ mặt hối lỗi, cô thật sự không nhớ chút nào điều hắn nhắc cô ngày hôm qua:”Thiên Uy, nếu chị không tới thì em về nhà cũng được mà”.
Mặc dù trong long cô nghĩ đi xem nhạc kịch với hắn cũng chỉ là giữa chị em với nhau nhưng có lẽ hắn đem suy nghĩ đó của cô hiểu lầm thành việc hẹn hò, cô không muốn hắn hiểu lầm như thế.
Nhưng điện thoại ở đầu dây bên kia không có tín hiệu liên lạc nữa, không phải hắn giận quá nên cúp máy không nghe cô nói chứ. Cô goị lại lần nữa nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Cô lien lạc với hắn không được, cũng không biết hiện tại hắn như thế nào? Chắc không phải vẫn đang đợi cô đó chứ?
“Tiểu thư, chúng ta có nên đi tới rạp hát tìm thiếu gia không ạ?” Tài xế hỏi, nghe hai chị em bọn họ đối thoại đón chừng thiếu gia ở bên rạp hát sẽ không quay lại đây.
Lạc Tích Tuyết vẻ mặt phức tạp, rốt cuộc không biết có nên đi tìm hắn hay không?
Không được có khi hắn lừa cô ngắt điện thoại để cô tới rạp hát tìm hắn, cô nghĩ như vậy nên nhất thời cảm thấy ghét hắn vô cùng, cô độc ác nói:”Không cần lo lắng, chúng ta trực tiếp về nhà đi”.
Trở lại biệt thự lạc gia tâm tình của cô thật lâu không thể bình yên lại, thấy mưa bên ngoài càng lúc càng lớn mà hắn vẫn chưa về nên tâm tình của cô càng lúc càng lo lắng.
Hắn sẽ không ở chỗ đó đợi cô chứ? Mưa lớn như vậy hắn nên biết tự mình trơ về chứ?
Nhưng đã hai giờ trôi qua vẫn chua thấy hắn trở về cô thấy mình thật ích kỷ. thật ra hắn chỉ muốn cùng cô xem nhạc kich mà thôi cô không nên nghĩ về hắn như thế, coi như hắn có thích cô thì cô cũng không nên chán ghét hắn dù sao hắn cũng chỉ mới có 16 tuổi vẫn còn con nít lắm.
Nghĩ như vậy cô đã cầm cái ô không kịp nghĩ chạy vọt vào trong mưa chạy thẳng đến rạp hát.
Âm nhạc đã kết thúc từ sớm hội trường trống trải hẳn đi.
Trên bầu trời vẫn còn vài giọt mưa tí tách rơi, cô cầm cái dù bước xuống từ một chiếc xe taxi, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng như điêu khắc nhưng lại đầy cô đơn ngay giữa cổng rạp hát.
Lạc Thiên Uy cứ như vậy đứng ở trong mưa, sắc mặt của hắn so với thường ngày trắng bệch đi rất nhiều, trong đôi mắt hằn lên tia máu rõ rang, hạt mưa lạnh lẽo tạt vào trên người của hắn, toàn than hắn trên dưới không có chỗ nào là không ướt, trên tóc thỉnh thoảng có vài giọt nước rơi xuống.
“Làm sao mà em vẫn còn đứng ở đây?” Lạc Tích Tuyết trong bụng chấn động, vội vàng đi lên phía trước che dù cho hắn.
Lạc Thiên Uy ngẩng đâu lên nhìn về phía cô bộ mặt đều là nước đem khuôn mặt tựa như điêu khắc của hắn mơ hồ đi hẳn.
“Đáng chết, biết mấy giờ rồi không? Sao giờ em mới đến?” Giọng nói của hắn có chút khan khan, đoán chừng là ở trong mưa rất lâu nên có chút lạnh.
Mặc dù hắn tức giận hô lên nhưng cô một chút cũng không để ý vì đây là lỗi của cô, cô không thực hiện đúng lời hẹn của mình.
“Sao em không tự mình về nhà đi khi thấy chị trễ quá không đến? em vẫn đứng chỗ này chờ chị sao? Tại sao lại không nghe điện thoại?” cô mặc dù long có chút áy náy nhưng cô cũng không nghĩ hắn lại ngốc như thế, không khỏi hỏi tội hắn.
“Điện thoại bị hết pin rồi, em không biết tôi đã đứng đây mấy giờ đồng hồ rồi không? Tôi cho rằng em sẽ đến, sợ em không tìm được tôi nên tôi đứng ngay tại chỗ này cho em dễ nhìn thấy ngu ngơ chờ”. Hắn lắc lắc đầu toc ướt nhẹp của mình, trong long mặc dù tức giận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô hắn lại không đành long trách cứ cô, giọng nói lộ ra có chút cưng chiều.
Cô thấy hắn đứng trong mưa hang giờ đồng hồ vì chờ cô tới trong long cảm thấy có lỗi vô cùng, quả nhiên là cô đa tâm hắn chỉ muốn cùng cô xem nhạc kịch là do cô suy nghĩ nhiều nên cố tình lánh xa hắn.
Trong long cô một hồi ảo não, đặc biệt là khi nghe hắn nói hắn cứ ngu ngơ ở đây chờ cô, trong long của cô không hiểu sao dâng lên cảm xúc khó tả.
Nhìn hắn trong khoảng cách gần như thế này long của cô dâng lên cảm giác khác thường.
Trong đầu cô đấu tranh kịch liệt, lui về phía sau một bước, lại không nghĩ đến lạc Thiên uy lại tiến lên một bước giang hai cánh tay ôm cô vào trong ngực.
Nghe tiếng long của hắn vang lên trầm ổn lần đầu tiên cô cảm thấy được hắn ôm lại an tâm như vậy.
Nếu như có thể lựa chọn cô thật muốn cứ được ôm hắn như vậy, một mực không muốn rời.
Nhưng điều này là không thể vì hắn là em trai của cô, cô tuyệt đối không thể có ý tưởng như thế.
“Tích Tuyết, chỉ vì em vô luận muốn anh chờ trong bao lâu cũng được miễn sao sau này có thể có được lòng của em”. Lạc Thiên Uy ôm lấy thân thể của cô ghé vào bên tai của cô than nhẹ.
Long của cô như có cái gì đó hung hang chạm nhẹ, vẻ mặt trở nên tối tám phức tạp không dứt.
Hắn nâng tay của cô đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, vô luận cô có tổn thường long hắn như thế nào đi chăng nữa hắn cũng nguyện sẽ làm cho cô bữa ăn sang hang ngày, đưa cô đi học, làm cận vệ bên người cô suốt 24h, trời mưa se vì cô đưa lên một cái dù.
Hắn vì cô mà nguyện làm tất cả vượt ra ranh giới mà một người em trai làm cho chị của mình rồi, nên nhưng chuyện như thế này chỉ có thể nói là hắn quá yêu cô mà thôi.
“Tích Tuyết, chúng ta về nhà thôi”. Lạc Thiên Uy vì cô mà đưa tay lau đi nước mưa thấm trên gương mặt cô, cưng chìu vỗ lung của cô, một tay khoác vai cô kéo cô vào trong ngực tay còn lại cầm dù mà che cho cô.
Lạc Tích Tuyết núp ở trong ngực của hắn, nhìn hắn cầm ô vì cô mà che chắn như thế của như thể hắn vì cô mà che chắn cả một bầu trời.
Cảm giác như đây là một câu chuyện thần thoại, cô không dám tưởng tượng sau này có một người con trai yêu cô chân thành tha thiết không màng sống chết mà chen vào cuộc sống sinh hoạt của cô.
Có một người đàn ông vì cô mà che dù, hai người cứ như vậy mà nắm tay bước chậm từng bước trong mưa.
Mặc dù trên người của hắn ướt đẫm, cả người lạnh lẽo nhưng cô lại cảm thấy than thể đó sưởi ấm được long cô.
Nếu như hắn không phải là em trai của cô thì tốt biết bao. Giờ khắc này không hiểu sao cô lại có suy nghi như thế.
Mặc dù biết ý nghĩ như vậy không nên có nhưng anh Vũ Trạch thật xin lỗi cô vẫn không nhịn được mà tham luyến cảm giác ấm áp và dịu dàng mà Thiên Uy mang lại cho cô.
Chỉ là cảm giác khác thường trong mấy giây, sau một khắc cô trở nên thanh tỉnh lại.
Người đàn ông trước mặt này là em ruột của cô, cô không thể nào có suy nghi như thế nếu không nhất địh sau này sẽ có tổn thương.
Cho nên cô chỉ có thể lựa chọn buông tay.
Lạc Tích Tuyết thầm hạ quyết tâm, rút tay ra khỏi tay hắn, né tránh cái ôm của hắn.
Nhưng Lạc Thiên Uy lại lần nữa đuổi theo bắt được tay của cô kéo cô trở lại bên người.
“Em buông chị ra đi”. Cô cảm thấy mình thật vô lực, cũng dung hết sức lực của toàn than nhưng âm thanh lại yếu ớt như thế:”chị không thể nào yêu em được đâu nên em đừng như thế”.
“Em sẽ!” hắn cố chấp nói.
“Chúng ta sẽ không có kết quả đâu” cô làm rõ giọng nói càng kiên định nhằm làm cho hắn hiểu vấn đề.
Coi như hắn có yêu cô đi nữa vì cô làm nhiều việc hơn nữa thì cũng không thể thay đổi chuyện bọn họ là chị em.
Ánh mắt sáng như đuốc của hắn nhìn chằm chằm cô, giong nói trước sau đều bá đạo như thế:”Tôi nhất định sẽ khiến em phải yêu tôi càng khiến em phải cưới tôi”.
“Đây là chuyện không thể nào!” Lạc Tích Tuyết rõ ràng cắt đứt ý nghĩ của hắn, khoé miệng hiện lên một nụ cừoi lạnh, bọn họ là chị em ruột thịt làm sao có thể kết hôn? Hắn đúng là vẫn không hiểu.
Về đến Lạc gia, hai người đều tự mình về phòng tắm rửa.
Cô tắm rửa xong, thay quần áo năm trên giường ngủ nhưng cứ lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được.
Hắn dầm mưa lâu như thế có thể nào bị sốt rồi không? Nói thế nào thì việc hôm nay cũng có một phần trách nhiệm của cô trong đó.
Suy nghĩ nửa ngày, cô quyết định đứng dậy đi về phòng của hắn xem sao.
Nếu như hắn không có chuyện gì thì tốt còn nếu hắn ngã bệnh thì cô cũng kịp thời chăm sóc, chỉ đơn giản như vậy thôi. Lạc Tích Tuyết trong lòng suy nghĩ nhưng tại sao vừa tới phòng hắn thì tim của cô lại đập nhanh như thế.
Đứng ở trước cửa phòng của Lạc Thiên Uy, cô do dự không gõ cửa, lúc nãy cô vừa mới cự tuyệt hắn mà nay lại đến phòng quan tâm chăm sóc hắn như vậy có phải mâu thuẫn không?
Rốt cuộc là có nên vào hay không đây? Cô do dự hơn nủa giờ. Đang lúc cô lấy dũng khí chuẩn bị gõ cửa thì cửa lại tự động mở ra.
“Em ở cửa phòng của tôi có chuyện gì?” Lạc Thiên Uy vừa lau tóc vừa dựa người vào bên cạnh cửa, có chút ngoài ý muốn nhìn cô sẽ chủ động đến tìm hắn.
“A, Thiên Uy, chị…” Cô vừa định mở miệng thì ánh mắt lại ngưng tụ trên vóc người cao lớn loã lồ của hắn, cơ hồ không dời mắt được.
Không phải là do cô háo sắc nhưng em trai của cô mới có mười sáu tuổi như thế nào lại có vóc người hoàn mỹ như một người đàn ông trưởng thành thế này.
Lúc này hắn vừa mới tắm xong, tóc ướt nhẹp rũ xuống, chỉ quấn một cái khăn tắm đơn giản, lộ ra cơ bụng rắn chắc.
Ánh mắt của cô liếc đến bả vai rộng của hắn, lại từ ngực của hắn chuyển dần xuống bụng, cơ bụng sáu múi? Không thể nào đâu, Lạc Tích Tuyết cẩn thận đếm quả thực là không nghĩ tới hắn chỉ mới mười sáu tuổi lại có một vóc ngừoi hoàn mỹ như thế, hắn không phải khai láo tuổi đó chứ?
Ánh mắt của cô lơ đãng quét xuống phía dưới, chỗ kín hơi nhô ra khiến cho sắc mặt của cô đỏ lên một mảnh.
‘Khụ khu….” Lạc Thiên Uy lập tức ho khàn ra tiếng, cắt đứt suy nghĩ bệnh hoạn của cô, ánh mắt của người con gái này quá lộ liễu nhưng mà hắn thích như thế.
Nếu hắn không có biện pháp làm cho cô lập tức yêu hắn thì trước hết có phải nên làm cho cô yêu thân thể của hắn trước hăy không?
“Ưm” Cô không được tự nhiên nuốt nước bọt, lập tức dời đi ánh mắt của mình, mặt cô thật nóng.
“Cũng không có chuyện gì. Haha. Chị chỉ là muốn qua xem thử em đã ngủ chưa thân thể có thoải mái hay không thôi?” Lạc tích Tuyết nhũn nhún vai cố làm ra vẻ tự nhiên.
“Vậy sao?” Hắn tà mị cười, giọng nói hiển nhiên là không tin.
“Dĩ nhiên, nếu không em cho rằng chị qua đây là để xem em tắm hay sao?” Cô đỏ mặt lúng túng nhìn hắn một chút, nói xong câu này cô liền hận mình không cắn lưỡi đi cho rồi.
“Như Thế nào? Đối với vóc người của tôi, em có hài lòng không?” Lạc Thiên Uy nhíu mày,chợt cười tà ác.
“Cái gì? Chị không biết em muốn nói cái gì, chị muốn đi ngủ” trong bụng cô run lên, trong mắt thoáng qua tia hốt hoảng, cô vội vã rời khỏi.
Lúc cô vừa xoay người thì co một cánh tay có lực vây lấy cô kéo cô vào trong lòng, hơi thở cường đại của người đàn ông ngáy mắt bao phủ cả người của cô.
‘Em muốn làm gì?” Tim cô đập nhanh hơn, thân thể trắng nõn nà cứ như vậy mà dán chặt vào thân thể cường tráng của hắn, cả người của cô khần trương hẳn lên.
“Em không phải là muốn sờ sao? Tôi cho em sờ một cái” Lạc thiên Uy bắt được đôi tay ngọc của cô, đặt ở trên ngực của hắn, mập mờ ghé vào bên tai của cô thối ra luồng khí nóng.
Trái tim của cô giống như là chết rồi, cô vội vàng rút tay về, mặt đỏ như trái cà chua”Ai nói là chị muốn sờ?”
“Ha ha” Lạc Thiên uy vui vẻ cười nhẹ, lại như cũ ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Một tay trượt đến sau lưng của cô, hết sức mập mờ dao động, đưa tới thân thể của cô từng trận run rẩy.
Cách một lớp vải thật mỏng, hắn tham lam phác thảo đường cong hoàn mỹ trên thân thể của cô, dưới lòng bàn tay như toả ra một luồng nhiệt làm bỏng thân thể của cô.
“Thiên Uy”’ Cô bất đắc dĩ đưa tay đẩy lòng ngực của hắn, nhưng khi cô chạm vào lồng ngực rắn chắc kia thì xúc cảm mềm mại làm cho cô chấn động vô cùng.
“Hả?” lạc Thiên Uy càng thêm đến gần cô hơn, hơi thở hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Toàn thân cô cơ hồ cứng nhắc, rõ ràng trước đây đã chuẩn bị tốt nhưng tại thời khắc này cô vẫn không thể nào nhúc nhích được.
Có loại tình cảm mãnh liệt như muốn đem cô bao phủ hoàn toàn, cô hít thật sâu mới có thể kìm chế thân thể đang không ngừng run rẩy.
“Thiên Uy, khuya lắm rồi, không còn có việc gì nữa chị muốn về phòng trước. Cô cố gắng bình phục nhịp tim của mình, không dám ngẩng đầu lên lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn lúc này.
“Nhưng là, tôi không buông tay em ra được, giờ phải làm như thế nào đây?” hắn nhíu mi tâm, cúi người dùng môi mỏng có chút lạnh lẽo khẽ chạm vào vành tai bạch ngọc của cô, thanh âm khàn khàn mà lười biếng:”Không bằng tối hôm nay em ngủ ở phòng tôi đi”.
“Không được!” Cô một hồi chấn động, lập tức lắc đầu giãy giụa.
Nhưng hắn không để ý tới kháng cự của cô, hắn đem cô bế lên, một chân đóng cửa phòng, cùng cô ngã trên giường lớn.
“Em ưm” Thân thể cô run lên vì môi của hắn đã đặt trên da thịt của cô.
Môi của hắn vô cùng dịu dàng hôn cô, từ trên mặt của cô xuống dần đến cổ rồi đến lưng, trước ngực, từng bước từng bước đều để lại dấu hôn, trân trọng mà êm ái cẩn thận vẫn ôm cô không có buông lỏng.
Cô nghĩ muốn kháng cự nhưng không ngờ hành động dịu dàng đó của hắn giống như hàng ngàn thiên ngôn vạn ngữ làm cho cô trong nháy mắt quên mất giãy giụa.
Da thịt màu mật ong dán chặt vào sắc màu hồng của cô, Lạc tích Tuyết khẽ thở, bộ ngực khẽ phập phồng, khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này có chút đỏ ửng.
Cô không biết mình đây là thế nào nữa cư nhiên không những không phản kháng mà trong nội tâm còn là một mảng mong đợi.
Cô bị chính ỹ nghĩ này của mình làm cho hết hồn, trời ơi, cô sao lại có phản ứng như thế không được bọn họ không thể như vậy được.
Cô vừa định mở miệng ngăn hắn lại, Lạc thiên uy chợt ngăn môi của cô lại tràn đầy quyến luyến cùng triền miên, nụ hôn nóng bỏng cuốn lấy cô.
Lạc Thiên Uy cẩn thận êm ái dùng đầu lưỡi phát họa cánh môi của cô, sau đó dò xét đi vào, bắt được chiếc lưỡi của cô thì quấn quang, thỏa thích mút, giống như muốn cùng cô kết hợp cùng một chỗ.
Không có như dự đoán, thô bạo cuồng phong nhưng vào giờ khắc này lại tràn đầy dịu dàng chưa từng thấy.
Lạc Tích Tuyết bị cuốn hút vào đấy, giống như bị hắn dẫn vào một mê cung huyền bí, từng đợt từng đợt giống như muốn đem bọn họ cắn nuốt.
Hắn thơ hổn hển, chóp mũi xuyên qua mái tóc oánh nhuận của cô, tham lam mà hút lấy.
“Tích Tuyết, giao em cho tôi được không, tôi nhất định sẽ rất dịu dàng, giao em cho tôi được không?”. Thanh âm của hắn khàn khàn nhưng vì sợ làm cô hoảng sợ nên ẩn nhẫn lấy.
Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, thấy trong mắt hắn tràn đầy khẩn cầu cùng dịu dàng chưa từng thấy, lòng của cô như bị cái gì đó hung hang chạm vào.
Cô cắn môi dưới, dùng sức lưu lại một vết dấu sâu rõ ràng, nước mắt cũng đồng thời lăn xuống.
Cô đã phạm vào lỗi lầm không thể nào tha thứ được nữa rồi.
“Không thể, Thiên Uy, thật xin lỗi”. Lạc Tích Tuyết đột nhiên dùng hết sức lực đẩy hắn ra, nước mắt cũng càng lúc càng lăn xuống nhiều hơn, cuối cùng giống như những hạt trân châu, từng hat từng hat nạng nề rơi xuống.
Vốn bọn họ không nên vượt qua tầng quan hệ này, hiện tại đối với yêu câu lớn mật đó của hắn cô không phải nên giống như trước đây hướng hắn giận dữ, thậm chí đánh mắng hắn không phải sao, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình thật vô lực.
Mối quan hệ chị em ruột của bọn họ mãi mãi cũng không thể nào thay đổi được, chỉ có thể chấp nhận, cho dù một giây vừa rồi cô động tâm với hắn nhưng thật sự mà nói cảm giác vi diệu kia hoàn toàn đánh bại tầng giới hạn cuối cùng của cô.
Bọn họ là chị em, cô phải nhớ kỹ, bọn họ là chị em. Đây là sự thật không thể nào thay đổi.
“Tích Tuyết, đừng khóc, thật xin lỗi là tôi quá vội vàng rồi”. Hắn thấy nước mắt của cô nhất thời hoảng hốt, hắn nghĩ muốn ôm lấy cô hôn lên những giọt nước mắt của cô nhưng lại sợ sẽ dọa đến cô nên chỉ có cách cam kết:”Về sau nếu không có sự cho phép của em tôi sẽ không chạm vào em như thế này nữa”.
Hắn thừa nhận chính mình trong phút giây vừa rồi có chút nóng vội, nhưng đối mặt với cô hắn luôn là mất khống chế như thế. Rõ ràng lúc nãy chỉ muốn true chọc cô một chút nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy lệ của cô thì hắn lại không nhịn được muốn hôn cô, hắn hôn cô lại cảm thấy không đủ cuối cùng muốn đòi hỏi nhiều them nữa.
Cô vẫn cứ như cũ mà rơi lệ, cô không có cách nào đối mặt với hắn càng không có cách nào đối mặt với chính mình.
Cô cảm thấy bản than rất mâu thuẫn, rõ ràng đã hạ quyết tâm giúp hắn thay đổi niệm tưởng sai lầm kia nhưng ngay lúc bắt đầu lại thiếu chút nữa theo hắn phạm phải sai lầm.
Khi cô trở lại phòng ngủ cơ hồ là cả đêm không chợp mắt được. Cô trằn trọc trở mình, nghĩ tới một màn vừa rồi.
Cô cảm thấy mình rất đáng xấu hổ, thế nhưng lại cùng với đứa em trai cùng cha khác mẹ làm ra loại sự tình đó, thậm chí còn cảm thấy hứng thú với nụ hôn của hắn. Lần này cô thật sự không thể tha thứ ình.
Mãi cho đến buổi trưa, Lạc Tích Tuyết cũng núp trong phòng, đem của phòng khóa trái, không chịu ra ngoài.
Hôm nay là chủ nhật cô không cần đi học, nhưng cô lo lắng nêu ra khỏi cửa sẽ thấy hắn nên chỉ có thể tự nhốt mình như thế này.
Nhịn cả đêm, rốt cuộc bụng cô cũng réo lên.
Cô che cái bụng rỗng, mở cửa xuống lầu, lại không nhìn thấy Lạc Thiên Uy.
Không hiểu sao không nhìn thấy hắn trong lòng cô lại có cảm giác vô cùng trống trải.
Lạc Tích Tuyết níu lấy cổ áo, từ trong tủ lạnh cầm lấy ly sữa uống, lắc đầu, không thấy hắn không phải cô nên cảm thấy may mắn hay sao? Thiên Uy không có ở đây cô sẽ cùng với anh Vũ Trạch quang minh chính đại hẹn hò.
Đột nhiên lúc này cô nghe thấy trên phòng của Thiên Uy truyền đến tiếng nói chuyện của hai người đàn ông.
Một là của Lạc Thiên Uy, hai là của một người cô không quen biêt.
“Người phụ nữ kia biết bí mật này?” Tiếng nói của Lạc Thiên Uy lạnh lùng tràn đây từ tính, mê hoặc lòng người.
“Dạ thuộc hạ hành sự bất lực”. Một người đàn ông khác giọng nói có chút áy náy truyền đến.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc trong chốc lát, trong nhà khi nào thì có khách? Không phải luôn chỉ có cô cùng Thiên Uy không sao?
Cô tò mò đi đến gần vừa định gõ cửa thì bên trong lại truyền đến giọng nói lo lắng của người đàn ông nọ.
“Tôn chủ, vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”
“Giải quyết đi!” Lạc Thiên Uy không chút do dự nói, trong mắt lóe lên hàn bang sát khí.
Sắc mặt cô chấn động, tâm như thót lên đến cổ họng, giải quyết? Giải quyết cái gì? Hắn sẽ không giết người chú?
Cô hoảng sợ lo lắng, cô không nghĩ tới hắn còn nhỏ tuổi như thế làm sao làm ra sự tình kia. Chỉ là lời nói tiếp theo của hắn càng làm cho cô hoảng sợ hơn.
Hắn nói muốn đem người phụ nữ kia cho chục người đàn ông hành hạ? Hành hạ mọt người phụ nữ tàn nhẫn như thế.
Lạc Tích Tuyết ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch, mười ngón tay rét run, đầu ngón tay của cô lạnh thấu xương.
Người em trai mười năm cô không gặp rốt cuộc là người như thế nào?
Cô không thể hiểu tại sao hắn đối với cô dịu dàng như thế nhưng đồng thời cũng tàn nhẫn với những người khác như vậy?
Đang lúc cô do dự không biết có nên gõ cửa đi vào hay không thì cửa từ bên trong được mở ra.
Đi ra không phải là môt người đàn ông như cô dự liệu mà là bóng dáng nóng bỏng của một đại mỹ nhân tóc vàng.
Cô nhìn thấy quần áo trên người cô ta cũng không nghĩ đó là một cô gái tốt, nhưng sao cô ấy lại ở cùng với hắn một chỗ?
“Cô?” Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên, cô cố ý nhìn trong phòng một chút xác định là chỉ có hắn trong đó ngoài ra không có bóng dáng của người đàn ông nào khác, lúc nãy cô vừa mới nghe thanh âm của người đàn ông, không phải là từ trong miệng của người phụ nữ này phát ra chứ?
Loại kỹ xão này trong ấn tượng của cô mà nói thì chỉ có những sát thủ mới làm được như thế. Vả lại cô ta vừa ở cùng với hắn hai người đơn độc, rốt cuộc là mối quan hệ gì đây.
“Cô là ai?” Còn chưa đợi Lạc Tích Tuyết mở miệng thì cô ta đã dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm cô.
“Tôi…” Lạc Tích Tuyết nhìn hắn một cái, kinh ngạc khi nghe người phụ nữ trước mắt này hỏi cô như thế.
“Nhược Huân, cô có thể đi xuống!” Lạc Thiên Uy giọng nói âm lãnh nhắc nhở, vẻ mặt lạnh lùng không có một độ ấm.
“Thiên Uy, cô ta là người phụ nữ mới của anh sao? Cô ả cũng không tính lui ra mà còn tức giận nhìn Lạc Thiên Uy hỏi thẳng, Tích Tuyết đoán quan hệ của bọn họ cũng không bình thường.
“Không phải chuyện của cô, lui ra đi” Lạc Thiên Uy âm trầm cau mày, đôi mắt đen sâu thẳm toát ra tia cảnh cáo cùng không hài lòng.
Trì Nhược Huân nhận được ánh mắt cảnh cáo của hắn thì chỉ có thể im miệng và lui ra ngoài.
Lạc Tích Tuyết vẫn còn đứng bên cửa không hiểu người phụ nữ này có ý tứ gì sao lại nhìn cô với ánh mắt như vậy.
“Em tới khi nào?” Hắn đưa tầm mắt thâm thúy quan sát cô.
“A. Chị?” Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, sắc mặt lúng túng, cô không biết nên giải thích với hắn như thế nào.
Hắn nhíu mày, đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô nói:”Mới vừa rồi tôi nói em đều nghe hết”.
“Ừ”. Lạc Tích Tuyết tận lực làm cho vẻ mặt của mình được tự nhiên nhưng nhịp tim thì cứ đập nhanh như thế.
Lạc Thiên Uy ngưng mắt nhìn cô, trong mắt có tia ánh sáng thâm thúy cùng phức tạp, lại có chút u lãnh tìm tòi nghiên cứu, làm cho da đầu của cô một hồi tê dại
Chân của cô giống như mọc rễ, đứng nơi đó động cũng không dám động, trên trán là từng trận mồ hôi.
Cô vừa mới nghe được bí mật đó của hắn, không phải hắn vì vậy mà giết người diệt khẩu chứ?
Môt buổi sáng không có ăn cái gì bây giờ cô lại nghe sự tình như thế làm cho toàn than cô như muốn ngã quỵ, cơ hồ có chút đứng không vững nữa rồi.
Rốt cuộc, đầu cô choáng váng, không chịu được nữa nên cứ như vậy mà ngã xuống. Nhưng cảm giác đau đớn không có xuất hiên, ngược lại than thể của cô lại rơi vào vòm ngực ấm áp.
Cô chậm rãi mở mắt ra, thấy khuôn mặt anh tuấn của Lạc Thiên Uy ở rất gần.
Lúc này hắn dùng tư thế rất mập mờ ôm cô, ánh mắt cẩn thận quan sát cô,trong con ngươi đen gợn lên từng đợt sóng to mãnh liệt.
“A” Cô sợ hết hồn vội vàng đưa tay đẩy hắn ra.
Nhưng Lạc Thiên Uy vẫn cứ nắm chặt lấy eo cô, sức lực rất lớn, làm cho cô không thể nào động đậy được.
“Em buông chị ra!” Sắc mặt của cô đỏ lên, nhịp tim đồng thời như tiếng trống đánh.
Thạt là mất thể diện cô vậy mà ở trước mặt hắn thiếu chút nữa té xỉu.
Lạc Tích Tuyết cắn môi không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, cô rủ con ngươi lại, vừa định mở miệng giải thích với hắn thì đột nhiên nghe hắn nói một câu:”Tôi với cô ta chỉ là bạn bè bình thường”.
“Cái gì?” Cô ngẩn ra, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, nhịp tim càng đập nhanh hơn.
“Cô ta là Nhược Trì Huân, tôi ở Mỹ biết cô ta, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thưòng”. Lạc Thiên Uy lại một lần nữa kiên nhẫn hướng cô giải thích, chỉ sợ cô sẽ hiểu lầm.
Cô thoáng kinh ngạc một chút, ngay sau đó bình thản nói:”Thật ra thì em không cần giải thích với chị rõ ràng như thế”.
“Em nói vậy là có ý gì?” Ánh mắt của hắn u ám hẳn.
“Chúng ta chỉ là chị em mà thôi, nếu như em có bạn gái thì đó cũng là chuyện bình thường, chị không có phản đối”.
“Em cứ như vậy hy vọng tôi có những người phụ nữ khác?” Lông mày của hắn nhíu lại, trong con ngươi bừng lên một ngọn lửa, hung hang nhìn chằm chằm cô.
“Thiên Uy”. Lạc Tích Tuyết vô lực nhìn lại, đột nhiên cảm thấy có sự bi ai tập kích than thể cô.
“Em một lúc nào đó cũng sẽ kết hôn”. Cô hạ quyết tâm nói thẳng làm rõ vấn đề.
Trong mắt hắn lóe lên tia tức giận, xen lẫn đau đớn, ánh mắt sáng quắc kiên định nhìn cô:”Tôi sẽ kết hôn, nhưng đối tượng mà tôi muốn lấy chỉ có mình em”.
“Thiên Uy, em biết đây là chuyện không thể nào, chị là chị của em, em không thể cưới chị của mình được”. Lạc Tích Tuyết cắn rang, từng câu từng chữ nói rõ.
Trong lòng hắn rung lên, một tay ôm lấy hông của cô, toàn than vây lấy cô, quát:”Em có phải chi của tôi hay không tôi không quan tâm, điều mà tôi quan tâm là em có phải là người con gái của tôi hay không thôi”.
Hắn vẫn chưa buông ý định đó? Cô chỉ cảm thấy đầu một hồi choáng váng, đôi mắt to trong suốt hoảng sợ đề phòng nhìn hắn.
“Em buông chị tra trước đi”. than thể cô cứng nhắc đẩy hắn ra, trong mắt lóe ra ngọn lửa tức giận.
Chỉ là cô định vừa mở miệng nói thì bụng dưới lại truyền đến cơn đâu co rút dữ dội, sắc mặt của cô lập tức trắng bệch.
“Ưm, đau quá!” cô không nhịn được kêu thành tiếng, trên trán đã là một mảng mồ hôi.
Hắn phát giác được cô có cái gì không đúng nên lập tức ôm bả vai của cô, quan tâm hỏi:”Tích Tuyết, em sao vậy?”
“Reng…”
Chuông vào học vang lên, cả bãi tập thể dục lớn như thế chỉ còn lại một mình Lạc Tích Tuyết.
Cô ngồi ở một gốc cây, dựa lung vào đó, than thể tìm được nơi để dựa vào nhưng long của cô mơ hồ không có điểm tựa.
Đây là ngày thứ 3 cô cúp học rồi, ngồi trong lớp nghe giáo sư thao thao bất tuyệt giảng bài không biết tại sao côc chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.
Kể từ đêm Lạc Thiên Uy hạ xuống tai cô lời nguyền rủa đáng sợ đó thì hắn đối với cô tựa hồ giám sát chặt chẽ hợn trước.
Mỗi ngày học xong lại cùng hắn ăn cơm, ngay cả khi cô muốn cùng bạn bè dạo phố hắn cũng sẽ theo sau.
Các bạn học đều ngưỡng mộ cô có một người em trai thật tốt nhưng chỉ có cô mới biết người em trai này trong nội tâm có bao nhiêu tà ác.
Cô là chị ruột của hấn mà hắn lại muốn cô.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy mình càng ngày càng hư, trên căn bản cô không còn sức lực dành cho việc học cả ngày tâm tìn không yên.
Cô đi tới trước bảng thong báo của trường học thì thấy có công bố tin tức khai trừ sinh viên.
Cầm Tư Liên?
Sao cô ấy lại bị khai trừ? Thấy tên quen thuộc xuất hiện trong bảng thông báo, cô không nhịn được trong bụng chấn động không thôi.
Cô biết cô gái này.
“Sao Cầm Tư Liên lại bị buộc thôi học?” Trở lại phòng học Lạc Tích Tuyết không nhịn được hỏi bạn tốt Trần Tiểu Mạt.
Trần Tiểu Mạt bỉu môi nói:”Cô ta co thai nên chủ động nộp đơn xin nghỉ học”.
“Cô ấy có thai sao?” Lạc Tích Tuyết trợn to mắt, cô ấy không giống như một người con gái tùy tiện như thế.
“Có cái gì kỳ quái đâu, mình nghe nói cô ta được một người trẻ tuổi giàu có để mắt tới nên chuẩn bị làm thiếu phu nhân rồi”. Trần Tiểu Mạt nhàn nhạt nói, giống như chuyện đó là vô cùng bình thường, hiện tại chuyện này không có gì là hiếm nhưng cô vẫn cảm thấy có chut tức giận.
Lạc Tích Tuyết nghe vậy ánh mắt có chút phức tạp, cô nhớ lạc Thiên Uy cũng từng nói với cô nếu cô không tốt nghiệp được thì hắn ta sẽ nuôi cô nếu như vậy không phải cô giống Cầm Tú Liên sao?
Cô liều mang lắc đầu, cô đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy!
“Tích Tuyết, luận văn của cậu khi nào thì xong?” Trân Tiều Mạt đột nhiên lơ đãng hỏi.
“Luận văn? Luận văn nào?” co lấy lại tinh thần kinh ngạc gãi gãi đầu.
Trần Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn về phía cô:”Không phải là cậu quên đó chứ? Ngày hôm qua mình vừa nhắc cậu hôm nay là hạn chót nộp luận văn, dạo gần đây cậu sao vậy hay quên như thế?”
“Không thể nào? Hôm nay là hạn chót sao?” cô giật mình, mặt đầy ảo não:”Hỏng bét rồi, mình quên mất”.
Những ngày qua cô cơ hồ chỉ nghĩ đến việc làm sao để đề phòng Thiên Uy mà quên mất luận văn phải nộp.
“trời ơi, hy vọng cậu sẽ giải quyết được chuyện này” Trần Tiểu Mat cầu nguyện cho cô.
Lạc Tích Tuyết vội vàng sửa sang lại túi đeo lung:”Được rồi chỉ có thể liều mạng thôi”. Nói xong cô cầm mấy cuốn sách chạy như bay về phía thư viện.
ở trong thư viện thoắt cái đã đến trời tối, cô cũng không chú ý tới đến khi có một tiếng sấm kinh thiên động địa hấp dẫn chú ý của cô.
Bên ngoài trời mưa sao? Lạc Tích Tuyết đi đến bên cửa sổ nhìn sắc trời tối om.
Thiên Uy mỗi ngày đều chờ cô tan học hôm nay đã trễ như vậy rồi chắc không ngu ngốc chờ cô chứ?
Cô suy nghĩ một chút, cầm lấy cây dù đi ra khỏi thư viện thấy xe riêng của nhà vẫn còn đậu trước cổng nhưng không thấy bóng dáng của hắn đâu.
“Thiên Uy đâu?” lạc Tích tuyết buồn bực hỏi tai xế.
“Thiếu gia không phải nói muốn cùng tiểu thư hôm nay đi xem nhạc kịch hay sao?” tài xế tựa vào bên cửa xe ngủ thiếp đi bị cô bất ngờ đánh thức, hắn giật mình nhìn cô còn đang ở trong trường.
Cô sửng sốt:”Nhạc kịch, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 12 ạ, thiếu gia nói hôm nay cùng tiểu thư đi xem kịch chắc có lẽ giờ thiếu gia vẫn còn đang chờ ở rạp hát”. Tài xế nghi ngồ nói, cũng không biết hai chị em nhà này như thế nào nữa.
“Ngày 12 sao?” lạc Tích Tuyết chợt hiểu cô nhớ lại cùng Lạc Thiên Uy có hẹn đi xem kịch qua.
“Reng…” Tiếng chuông điện thoại phát ra âm thanh dẽ e nghe.
Cô cầm điện thoại nghe, đầu tiên truyền đến tiếng mưa gào rít sau đó là tiếng Lạc Thiên Uy chất vấn cô:”Lạc Tích Tuyết, đáng chết, em đang ở đâu?”
“Hả? À chị đang ở trường học.” Cô kinh ngạc nói, có chút lo lắng trả lời.
“Trường học?” Lạc Thiên Uy thiếu chút nữa là nổi đóa, quát:”Chúng ta không phải hẹn nhau hôm nay xem nhạc kịch sao? Tối hôm qua tôi cũng đã nhắc nhở em rồi!”
“Thật xin lỗi, chị quên mất”. Lạc Tích tuyết áy náy cúi đầu, hai ngày nay bởi vì cô lo lắng không biết hắn sẽ gây ra chuyện gì đến cô nên mỗi ngày ở nhà cô đều mang theo tai phone không muốn nghe hắn nói chuyện.
Lạc Tích Tuyết vẻ mặt hối lỗi, cô thật sự không nhớ chút nào điều hắn nhắc cô ngày hôm qua:”Thiên Uy, nếu chị không tới thì em về nhà cũng được mà”.
Mặc dù trong long cô nghĩ đi xem nhạc kịch với hắn cũng chỉ là giữa chị em với nhau nhưng có lẽ hắn đem suy nghĩ đó của cô hiểu lầm thành việc hẹn hò, cô không muốn hắn hiểu lầm như thế.
Nhưng điện thoại ở đầu dây bên kia không có tín hiệu liên lạc nữa, không phải hắn giận quá nên cúp máy không nghe cô nói chứ. Cô goị lại lần nữa nhưng vẫn không có ai bắt máy.
Cô lien lạc với hắn không được, cũng không biết hiện tại hắn như thế nào? Chắc không phải vẫn đang đợi cô đó chứ?
“Tiểu thư, chúng ta có nên đi tới rạp hát tìm thiếu gia không ạ?” Tài xế hỏi, nghe hai chị em bọn họ đối thoại đón chừng thiếu gia ở bên rạp hát sẽ không quay lại đây.
Lạc Tích Tuyết vẻ mặt phức tạp, rốt cuộc không biết có nên đi tìm hắn hay không?
Không được có khi hắn lừa cô ngắt điện thoại để cô tới rạp hát tìm hắn, cô nghĩ như vậy nên nhất thời cảm thấy ghét hắn vô cùng, cô độc ác nói:”Không cần lo lắng, chúng ta trực tiếp về nhà đi”.
Trở lại biệt thự lạc gia tâm tình của cô thật lâu không thể bình yên lại, thấy mưa bên ngoài càng lúc càng lớn mà hắn vẫn chưa về nên tâm tình của cô càng lúc càng lo lắng.
Hắn sẽ không ở chỗ đó đợi cô chứ? Mưa lớn như vậy hắn nên biết tự mình trơ về chứ?
Nhưng đã hai giờ trôi qua vẫn chua thấy hắn trở về cô thấy mình thật ích kỷ. thật ra hắn chỉ muốn cùng cô xem nhạc kich mà thôi cô không nên nghĩ về hắn như thế, coi như hắn có thích cô thì cô cũng không nên chán ghét hắn dù sao hắn cũng chỉ mới có 16 tuổi vẫn còn con nít lắm.
Nghĩ như vậy cô đã cầm cái ô không kịp nghĩ chạy vọt vào trong mưa chạy thẳng đến rạp hát.
Âm nhạc đã kết thúc từ sớm hội trường trống trải hẳn đi.
Trên bầu trời vẫn còn vài giọt mưa tí tách rơi, cô cầm cái dù bước xuống từ một chiếc xe taxi, liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng như điêu khắc nhưng lại đầy cô đơn ngay giữa cổng rạp hát.
Lạc Thiên Uy cứ như vậy đứng ở trong mưa, sắc mặt của hắn so với thường ngày trắng bệch đi rất nhiều, trong đôi mắt hằn lên tia máu rõ rang, hạt mưa lạnh lẽo tạt vào trên người của hắn, toàn than hắn trên dưới không có chỗ nào là không ướt, trên tóc thỉnh thoảng có vài giọt nước rơi xuống.
“Làm sao mà em vẫn còn đứng ở đây?” Lạc Tích Tuyết trong bụng chấn động, vội vàng đi lên phía trước che dù cho hắn.
Lạc Thiên Uy ngẩng đâu lên nhìn về phía cô bộ mặt đều là nước đem khuôn mặt tựa như điêu khắc của hắn mơ hồ đi hẳn.
“Đáng chết, biết mấy giờ rồi không? Sao giờ em mới đến?” Giọng nói của hắn có chút khan khan, đoán chừng là ở trong mưa rất lâu nên có chút lạnh.
Mặc dù hắn tức giận hô lên nhưng cô một chút cũng không để ý vì đây là lỗi của cô, cô không thực hiện đúng lời hẹn của mình.
“Sao em không tự mình về nhà đi khi thấy chị trễ quá không đến? em vẫn đứng chỗ này chờ chị sao? Tại sao lại không nghe điện thoại?” cô mặc dù long có chút áy náy nhưng cô cũng không nghĩ hắn lại ngốc như thế, không khỏi hỏi tội hắn.
“Điện thoại bị hết pin rồi, em không biết tôi đã đứng đây mấy giờ đồng hồ rồi không? Tôi cho rằng em sẽ đến, sợ em không tìm được tôi nên tôi đứng ngay tại chỗ này cho em dễ nhìn thấy ngu ngơ chờ”. Hắn lắc lắc đầu toc ướt nhẹp của mình, trong long mặc dù tức giận nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô hắn lại không đành long trách cứ cô, giọng nói lộ ra có chút cưng chiều.
Cô thấy hắn đứng trong mưa hang giờ đồng hồ vì chờ cô tới trong long cảm thấy có lỗi vô cùng, quả nhiên là cô đa tâm hắn chỉ muốn cùng cô xem nhạc kịch là do cô suy nghĩ nhiều nên cố tình lánh xa hắn.
Trong long cô một hồi ảo não, đặc biệt là khi nghe hắn nói hắn cứ ngu ngơ ở đây chờ cô, trong long của cô không hiểu sao dâng lên cảm xúc khó tả.
Nhìn hắn trong khoảng cách gần như thế này long của cô dâng lên cảm giác khác thường.
Trong đầu cô đấu tranh kịch liệt, lui về phía sau một bước, lại không nghĩ đến lạc Thiên uy lại tiến lên một bước giang hai cánh tay ôm cô vào trong ngực.
Nghe tiếng long của hắn vang lên trầm ổn lần đầu tiên cô cảm thấy được hắn ôm lại an tâm như vậy.
Nếu như có thể lựa chọn cô thật muốn cứ được ôm hắn như vậy, một mực không muốn rời.
Nhưng điều này là không thể vì hắn là em trai của cô, cô tuyệt đối không thể có ý tưởng như thế.
“Tích Tuyết, chỉ vì em vô luận muốn anh chờ trong bao lâu cũng được miễn sao sau này có thể có được lòng của em”. Lạc Thiên Uy ôm lấy thân thể của cô ghé vào bên tai của cô than nhẹ.
Long của cô như có cái gì đó hung hang chạm nhẹ, vẻ mặt trở nên tối tám phức tạp không dứt.
Hắn nâng tay của cô đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, vô luận cô có tổn thường long hắn như thế nào đi chăng nữa hắn cũng nguyện sẽ làm cho cô bữa ăn sang hang ngày, đưa cô đi học, làm cận vệ bên người cô suốt 24h, trời mưa se vì cô đưa lên một cái dù.
Hắn vì cô mà nguyện làm tất cả vượt ra ranh giới mà một người em trai làm cho chị của mình rồi, nên nhưng chuyện như thế này chỉ có thể nói là hắn quá yêu cô mà thôi.
“Tích Tuyết, chúng ta về nhà thôi”. Lạc Thiên Uy vì cô mà đưa tay lau đi nước mưa thấm trên gương mặt cô, cưng chìu vỗ lung của cô, một tay khoác vai cô kéo cô vào trong ngực tay còn lại cầm dù mà che cho cô.
Lạc Tích Tuyết núp ở trong ngực của hắn, nhìn hắn cầm ô vì cô mà che chắn như thế của như thể hắn vì cô mà che chắn cả một bầu trời.
Cảm giác như đây là một câu chuyện thần thoại, cô không dám tưởng tượng sau này có một người con trai yêu cô chân thành tha thiết không màng sống chết mà chen vào cuộc sống sinh hoạt của cô.
Có một người đàn ông vì cô mà che dù, hai người cứ như vậy mà nắm tay bước chậm từng bước trong mưa.
Mặc dù trên người của hắn ướt đẫm, cả người lạnh lẽo nhưng cô lại cảm thấy than thể đó sưởi ấm được long cô.
Nếu như hắn không phải là em trai của cô thì tốt biết bao. Giờ khắc này không hiểu sao cô lại có suy nghi như thế.
Mặc dù biết ý nghĩ như vậy không nên có nhưng anh Vũ Trạch thật xin lỗi cô vẫn không nhịn được mà tham luyến cảm giác ấm áp và dịu dàng mà Thiên Uy mang lại cho cô.
Chỉ là cảm giác khác thường trong mấy giây, sau một khắc cô trở nên thanh tỉnh lại.
Người đàn ông trước mặt này là em ruột của cô, cô không thể nào có suy nghi như thế nếu không nhất địh sau này sẽ có tổn thương.
Cho nên cô chỉ có thể lựa chọn buông tay.
Lạc Tích Tuyết thầm hạ quyết tâm, rút tay ra khỏi tay hắn, né tránh cái ôm của hắn.
Nhưng Lạc Thiên Uy lại lần nữa đuổi theo bắt được tay của cô kéo cô trở lại bên người.
“Em buông chị ra đi”. Cô cảm thấy mình thật vô lực, cũng dung hết sức lực của toàn than nhưng âm thanh lại yếu ớt như thế:”chị không thể nào yêu em được đâu nên em đừng như thế”.
“Em sẽ!” hắn cố chấp nói.
“Chúng ta sẽ không có kết quả đâu” cô làm rõ giọng nói càng kiên định nhằm làm cho hắn hiểu vấn đề.
Coi như hắn có yêu cô đi nữa vì cô làm nhiều việc hơn nữa thì cũng không thể thay đổi chuyện bọn họ là chị em.
Ánh mắt sáng như đuốc của hắn nhìn chằm chằm cô, giong nói trước sau đều bá đạo như thế:”Tôi nhất định sẽ khiến em phải yêu tôi càng khiến em phải cưới tôi”.
“Đây là chuyện không thể nào!” Lạc Tích Tuyết rõ ràng cắt đứt ý nghĩ của hắn, khoé miệng hiện lên một nụ cừoi lạnh, bọn họ là chị em ruột thịt làm sao có thể kết hôn? Hắn đúng là vẫn không hiểu.
Về đến Lạc gia, hai người đều tự mình về phòng tắm rửa.
Cô tắm rửa xong, thay quần áo năm trên giường ngủ nhưng cứ lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được.
Hắn dầm mưa lâu như thế có thể nào bị sốt rồi không? Nói thế nào thì việc hôm nay cũng có một phần trách nhiệm của cô trong đó.
Suy nghĩ nửa ngày, cô quyết định đứng dậy đi về phòng của hắn xem sao.
Nếu như hắn không có chuyện gì thì tốt còn nếu hắn ngã bệnh thì cô cũng kịp thời chăm sóc, chỉ đơn giản như vậy thôi. Lạc Tích Tuyết trong lòng suy nghĩ nhưng tại sao vừa tới phòng hắn thì tim của cô lại đập nhanh như thế.
Đứng ở trước cửa phòng của Lạc Thiên Uy, cô do dự không gõ cửa, lúc nãy cô vừa mới cự tuyệt hắn mà nay lại đến phòng quan tâm chăm sóc hắn như vậy có phải mâu thuẫn không?
Rốt cuộc là có nên vào hay không đây? Cô do dự hơn nủa giờ. Đang lúc cô lấy dũng khí chuẩn bị gõ cửa thì cửa lại tự động mở ra.
“Em ở cửa phòng của tôi có chuyện gì?” Lạc Thiên Uy vừa lau tóc vừa dựa người vào bên cạnh cửa, có chút ngoài ý muốn nhìn cô sẽ chủ động đến tìm hắn.
“A, Thiên Uy, chị…” Cô vừa định mở miệng thì ánh mắt lại ngưng tụ trên vóc người cao lớn loã lồ của hắn, cơ hồ không dời mắt được.
Không phải là do cô háo sắc nhưng em trai của cô mới có mười sáu tuổi như thế nào lại có vóc người hoàn mỹ như một người đàn ông trưởng thành thế này.
Lúc này hắn vừa mới tắm xong, tóc ướt nhẹp rũ xuống, chỉ quấn một cái khăn tắm đơn giản, lộ ra cơ bụng rắn chắc.
Ánh mắt của cô liếc đến bả vai rộng của hắn, lại từ ngực của hắn chuyển dần xuống bụng, cơ bụng sáu múi? Không thể nào đâu, Lạc Tích Tuyết cẩn thận đếm quả thực là không nghĩ tới hắn chỉ mới mười sáu tuổi lại có một vóc ngừoi hoàn mỹ như thế, hắn không phải khai láo tuổi đó chứ?
Ánh mắt của cô lơ đãng quét xuống phía dưới, chỗ kín hơi nhô ra khiến cho sắc mặt của cô đỏ lên một mảnh.
‘Khụ khu….” Lạc Thiên Uy lập tức ho khàn ra tiếng, cắt đứt suy nghĩ bệnh hoạn của cô, ánh mắt của người con gái này quá lộ liễu nhưng mà hắn thích như thế.
Nếu hắn không có biện pháp làm cho cô lập tức yêu hắn thì trước hết có phải nên làm cho cô yêu thân thể của hắn trước hăy không?
“Ưm” Cô không được tự nhiên nuốt nước bọt, lập tức dời đi ánh mắt của mình, mặt cô thật nóng.
“Cũng không có chuyện gì. Haha. Chị chỉ là muốn qua xem thử em đã ngủ chưa thân thể có thoải mái hay không thôi?” Lạc tích Tuyết nhũn nhún vai cố làm ra vẻ tự nhiên.
“Vậy sao?” Hắn tà mị cười, giọng nói hiển nhiên là không tin.
“Dĩ nhiên, nếu không em cho rằng chị qua đây là để xem em tắm hay sao?” Cô đỏ mặt lúng túng nhìn hắn một chút, nói xong câu này cô liền hận mình không cắn lưỡi đi cho rồi.
“Như Thế nào? Đối với vóc người của tôi, em có hài lòng không?” Lạc Thiên Uy nhíu mày,chợt cười tà ác.
“Cái gì? Chị không biết em muốn nói cái gì, chị muốn đi ngủ” trong bụng cô run lên, trong mắt thoáng qua tia hốt hoảng, cô vội vã rời khỏi.
Lúc cô vừa xoay người thì co một cánh tay có lực vây lấy cô kéo cô vào trong lòng, hơi thở cường đại của người đàn ông ngáy mắt bao phủ cả người của cô.
‘Em muốn làm gì?” Tim cô đập nhanh hơn, thân thể trắng nõn nà cứ như vậy mà dán chặt vào thân thể cường tráng của hắn, cả người của cô khần trương hẳn lên.
“Em không phải là muốn sờ sao? Tôi cho em sờ một cái” Lạc thiên Uy bắt được đôi tay ngọc của cô, đặt ở trên ngực của hắn, mập mờ ghé vào bên tai của cô thối ra luồng khí nóng.
Trái tim của cô giống như là chết rồi, cô vội vàng rút tay về, mặt đỏ như trái cà chua”Ai nói là chị muốn sờ?”
“Ha ha” Lạc Thiên uy vui vẻ cười nhẹ, lại như cũ ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Một tay trượt đến sau lưng của cô, hết sức mập mờ dao động, đưa tới thân thể của cô từng trận run rẩy.
Cách một lớp vải thật mỏng, hắn tham lam phác thảo đường cong hoàn mỹ trên thân thể của cô, dưới lòng bàn tay như toả ra một luồng nhiệt làm bỏng thân thể của cô.
“Thiên Uy”’ Cô bất đắc dĩ đưa tay đẩy lòng ngực của hắn, nhưng khi cô chạm vào lồng ngực rắn chắc kia thì xúc cảm mềm mại làm cho cô chấn động vô cùng.
“Hả?” lạc Thiên Uy càng thêm đến gần cô hơn, hơi thở hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Toàn thân cô cơ hồ cứng nhắc, rõ ràng trước đây đã chuẩn bị tốt nhưng tại thời khắc này cô vẫn không thể nào nhúc nhích được.
Có loại tình cảm mãnh liệt như muốn đem cô bao phủ hoàn toàn, cô hít thật sâu mới có thể kìm chế thân thể đang không ngừng run rẩy.
“Thiên Uy, khuya lắm rồi, không còn có việc gì nữa chị muốn về phòng trước. Cô cố gắng bình phục nhịp tim của mình, không dám ngẩng đầu lên lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn lúc này.
“Nhưng là, tôi không buông tay em ra được, giờ phải làm như thế nào đây?” hắn nhíu mi tâm, cúi người dùng môi mỏng có chút lạnh lẽo khẽ chạm vào vành tai bạch ngọc của cô, thanh âm khàn khàn mà lười biếng:”Không bằng tối hôm nay em ngủ ở phòng tôi đi”.
“Không được!” Cô một hồi chấn động, lập tức lắc đầu giãy giụa.
Nhưng hắn không để ý tới kháng cự của cô, hắn đem cô bế lên, một chân đóng cửa phòng, cùng cô ngã trên giường lớn.
“Em ưm” Thân thể cô run lên vì môi của hắn đã đặt trên da thịt của cô.
Môi của hắn vô cùng dịu dàng hôn cô, từ trên mặt của cô xuống dần đến cổ rồi đến lưng, trước ngực, từng bước từng bước đều để lại dấu hôn, trân trọng mà êm ái cẩn thận vẫn ôm cô không có buông lỏng.
Cô nghĩ muốn kháng cự nhưng không ngờ hành động dịu dàng đó của hắn giống như hàng ngàn thiên ngôn vạn ngữ làm cho cô trong nháy mắt quên mất giãy giụa.
Da thịt màu mật ong dán chặt vào sắc màu hồng của cô, Lạc tích Tuyết khẽ thở, bộ ngực khẽ phập phồng, khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này có chút đỏ ửng.
Cô không biết mình đây là thế nào nữa cư nhiên không những không phản kháng mà trong nội tâm còn là một mảng mong đợi.
Cô bị chính ỹ nghĩ này của mình làm cho hết hồn, trời ơi, cô sao lại có phản ứng như thế không được bọn họ không thể như vậy được.
Cô vừa định mở miệng ngăn hắn lại, Lạc thiên uy chợt ngăn môi của cô lại tràn đầy quyến luyến cùng triền miên, nụ hôn nóng bỏng cuốn lấy cô.
Lạc Thiên Uy cẩn thận êm ái dùng đầu lưỡi phát họa cánh môi của cô, sau đó dò xét đi vào, bắt được chiếc lưỡi của cô thì quấn quang, thỏa thích mút, giống như muốn cùng cô kết hợp cùng một chỗ.
Không có như dự đoán, thô bạo cuồng phong nhưng vào giờ khắc này lại tràn đầy dịu dàng chưa từng thấy.
Lạc Tích Tuyết bị cuốn hút vào đấy, giống như bị hắn dẫn vào một mê cung huyền bí, từng đợt từng đợt giống như muốn đem bọn họ cắn nuốt.
Hắn thơ hổn hển, chóp mũi xuyên qua mái tóc oánh nhuận của cô, tham lam mà hút lấy.
“Tích Tuyết, giao em cho tôi được không, tôi nhất định sẽ rất dịu dàng, giao em cho tôi được không?”. Thanh âm của hắn khàn khàn nhưng vì sợ làm cô hoảng sợ nên ẩn nhẫn lấy.
Lạc Tích Tuyết mở mắt ra, thấy trong mắt hắn tràn đầy khẩn cầu cùng dịu dàng chưa từng thấy, lòng của cô như bị cái gì đó hung hang chạm vào.
Cô cắn môi dưới, dùng sức lưu lại một vết dấu sâu rõ ràng, nước mắt cũng đồng thời lăn xuống.
Cô đã phạm vào lỗi lầm không thể nào tha thứ được nữa rồi.
“Không thể, Thiên Uy, thật xin lỗi”. Lạc Tích Tuyết đột nhiên dùng hết sức lực đẩy hắn ra, nước mắt cũng càng lúc càng lăn xuống nhiều hơn, cuối cùng giống như những hạt trân châu, từng hat từng hat nạng nề rơi xuống.
Vốn bọn họ không nên vượt qua tầng quan hệ này, hiện tại đối với yêu câu lớn mật đó của hắn cô không phải nên giống như trước đây hướng hắn giận dữ, thậm chí đánh mắng hắn không phải sao, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình thật vô lực.
Mối quan hệ chị em ruột của bọn họ mãi mãi cũng không thể nào thay đổi được, chỉ có thể chấp nhận, cho dù một giây vừa rồi cô động tâm với hắn nhưng thật sự mà nói cảm giác vi diệu kia hoàn toàn đánh bại tầng giới hạn cuối cùng của cô.
Bọn họ là chị em, cô phải nhớ kỹ, bọn họ là chị em. Đây là sự thật không thể nào thay đổi.
“Tích Tuyết, đừng khóc, thật xin lỗi là tôi quá vội vàng rồi”. Hắn thấy nước mắt của cô nhất thời hoảng hốt, hắn nghĩ muốn ôm lấy cô hôn lên những giọt nước mắt của cô nhưng lại sợ sẽ dọa đến cô nên chỉ có cách cam kết:”Về sau nếu không có sự cho phép của em tôi sẽ không chạm vào em như thế này nữa”.
Hắn thừa nhận chính mình trong phút giây vừa rồi có chút nóng vội, nhưng đối mặt với cô hắn luôn là mất khống chế như thế. Rõ ràng lúc nãy chỉ muốn true chọc cô một chút nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy lệ của cô thì hắn lại không nhịn được muốn hôn cô, hắn hôn cô lại cảm thấy không đủ cuối cùng muốn đòi hỏi nhiều them nữa.
Cô vẫn cứ như cũ mà rơi lệ, cô không có cách nào đối mặt với hắn càng không có cách nào đối mặt với chính mình.
Cô cảm thấy bản than rất mâu thuẫn, rõ ràng đã hạ quyết tâm giúp hắn thay đổi niệm tưởng sai lầm kia nhưng ngay lúc bắt đầu lại thiếu chút nữa theo hắn phạm phải sai lầm.
Khi cô trở lại phòng ngủ cơ hồ là cả đêm không chợp mắt được. Cô trằn trọc trở mình, nghĩ tới một màn vừa rồi.
Cô cảm thấy mình rất đáng xấu hổ, thế nhưng lại cùng với đứa em trai cùng cha khác mẹ làm ra loại sự tình đó, thậm chí còn cảm thấy hứng thú với nụ hôn của hắn. Lần này cô thật sự không thể tha thứ ình.
Mãi cho đến buổi trưa, Lạc Tích Tuyết cũng núp trong phòng, đem của phòng khóa trái, không chịu ra ngoài.
Hôm nay là chủ nhật cô không cần đi học, nhưng cô lo lắng nêu ra khỏi cửa sẽ thấy hắn nên chỉ có thể tự nhốt mình như thế này.
Nhịn cả đêm, rốt cuộc bụng cô cũng réo lên.
Cô che cái bụng rỗng, mở cửa xuống lầu, lại không nhìn thấy Lạc Thiên Uy.
Không hiểu sao không nhìn thấy hắn trong lòng cô lại có cảm giác vô cùng trống trải.
Lạc Tích Tuyết níu lấy cổ áo, từ trong tủ lạnh cầm lấy ly sữa uống, lắc đầu, không thấy hắn không phải cô nên cảm thấy may mắn hay sao? Thiên Uy không có ở đây cô sẽ cùng với anh Vũ Trạch quang minh chính đại hẹn hò.
Đột nhiên lúc này cô nghe thấy trên phòng của Thiên Uy truyền đến tiếng nói chuyện của hai người đàn ông.
Một là của Lạc Thiên Uy, hai là của một người cô không quen biêt.
“Người phụ nữ kia biết bí mật này?” Tiếng nói của Lạc Thiên Uy lạnh lùng tràn đây từ tính, mê hoặc lòng người.
“Dạ thuộc hạ hành sự bất lực”. Một người đàn ông khác giọng nói có chút áy náy truyền đến.
Lạc Tích Tuyết kinh ngạc trong chốc lát, trong nhà khi nào thì có khách? Không phải luôn chỉ có cô cùng Thiên Uy không sao?
Cô tò mò đi đến gần vừa định gõ cửa thì bên trong lại truyền đến giọng nói lo lắng của người đàn ông nọ.
“Tôn chủ, vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”
“Giải quyết đi!” Lạc Thiên Uy không chút do dự nói, trong mắt lóe lên hàn bang sát khí.
Sắc mặt cô chấn động, tâm như thót lên đến cổ họng, giải quyết? Giải quyết cái gì? Hắn sẽ không giết người chú?
Cô hoảng sợ lo lắng, cô không nghĩ tới hắn còn nhỏ tuổi như thế làm sao làm ra sự tình kia. Chỉ là lời nói tiếp theo của hắn càng làm cho cô hoảng sợ hơn.
Hắn nói muốn đem người phụ nữ kia cho chục người đàn ông hành hạ? Hành hạ mọt người phụ nữ tàn nhẫn như thế.
Lạc Tích Tuyết ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt sắc mặt cô trắng bệch, mười ngón tay rét run, đầu ngón tay của cô lạnh thấu xương.
Người em trai mười năm cô không gặp rốt cuộc là người như thế nào?
Cô không thể hiểu tại sao hắn đối với cô dịu dàng như thế nhưng đồng thời cũng tàn nhẫn với những người khác như vậy?
Đang lúc cô do dự không biết có nên gõ cửa đi vào hay không thì cửa từ bên trong được mở ra.
Đi ra không phải là môt người đàn ông như cô dự liệu mà là bóng dáng nóng bỏng của một đại mỹ nhân tóc vàng.
Cô nhìn thấy quần áo trên người cô ta cũng không nghĩ đó là một cô gái tốt, nhưng sao cô ấy lại ở cùng với hắn một chỗ?
“Cô?” Lạc Tích Tuyết ngạc nhiên, cô cố ý nhìn trong phòng một chút xác định là chỉ có hắn trong đó ngoài ra không có bóng dáng của người đàn ông nào khác, lúc nãy cô vừa mới nghe thanh âm của người đàn ông, không phải là từ trong miệng của người phụ nữ này phát ra chứ?
Loại kỹ xão này trong ấn tượng của cô mà nói thì chỉ có những sát thủ mới làm được như thế. Vả lại cô ta vừa ở cùng với hắn hai người đơn độc, rốt cuộc là mối quan hệ gì đây.
“Cô là ai?” Còn chưa đợi Lạc Tích Tuyết mở miệng thì cô ta đã dùng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm cô.
“Tôi…” Lạc Tích Tuyết nhìn hắn một cái, kinh ngạc khi nghe người phụ nữ trước mắt này hỏi cô như thế.
“Nhược Huân, cô có thể đi xuống!” Lạc Thiên Uy giọng nói âm lãnh nhắc nhở, vẻ mặt lạnh lùng không có một độ ấm.
“Thiên Uy, cô ta là người phụ nữ mới của anh sao? Cô ả cũng không tính lui ra mà còn tức giận nhìn Lạc Thiên Uy hỏi thẳng, Tích Tuyết đoán quan hệ của bọn họ cũng không bình thường.
“Không phải chuyện của cô, lui ra đi” Lạc Thiên Uy âm trầm cau mày, đôi mắt đen sâu thẳm toát ra tia cảnh cáo cùng không hài lòng.
Trì Nhược Huân nhận được ánh mắt cảnh cáo của hắn thì chỉ có thể im miệng và lui ra ngoài.
Lạc Tích Tuyết vẫn còn đứng bên cửa không hiểu người phụ nữ này có ý tứ gì sao lại nhìn cô với ánh mắt như vậy.
“Em tới khi nào?” Hắn đưa tầm mắt thâm thúy quan sát cô.
“A. Chị?” Lạc Tích Tuyết ngớ ngẩn, sắc mặt lúng túng, cô không biết nên giải thích với hắn như thế nào.
Hắn nhíu mày, đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô nói:”Mới vừa rồi tôi nói em đều nghe hết”.
“Ừ”. Lạc Tích Tuyết tận lực làm cho vẻ mặt của mình được tự nhiên nhưng nhịp tim thì cứ đập nhanh như thế.
Lạc Thiên Uy ngưng mắt nhìn cô, trong mắt có tia ánh sáng thâm thúy cùng phức tạp, lại có chút u lãnh tìm tòi nghiên cứu, làm cho da đầu của cô một hồi tê dại
Chân của cô giống như mọc rễ, đứng nơi đó động cũng không dám động, trên trán là từng trận mồ hôi.
Cô vừa mới nghe được bí mật đó của hắn, không phải hắn vì vậy mà giết người diệt khẩu chứ?
Môt buổi sáng không có ăn cái gì bây giờ cô lại nghe sự tình như thế làm cho toàn than cô như muốn ngã quỵ, cơ hồ có chút đứng không vững nữa rồi.
Rốt cuộc, đầu cô choáng váng, không chịu được nữa nên cứ như vậy mà ngã xuống. Nhưng cảm giác đau đớn không có xuất hiên, ngược lại than thể của cô lại rơi vào vòm ngực ấm áp.
Cô chậm rãi mở mắt ra, thấy khuôn mặt anh tuấn của Lạc Thiên Uy ở rất gần.
Lúc này hắn dùng tư thế rất mập mờ ôm cô, ánh mắt cẩn thận quan sát cô,trong con ngươi đen gợn lên từng đợt sóng to mãnh liệt.
“A” Cô sợ hết hồn vội vàng đưa tay đẩy hắn ra.
Nhưng Lạc Thiên Uy vẫn cứ nắm chặt lấy eo cô, sức lực rất lớn, làm cho cô không thể nào động đậy được.
“Em buông chị ra!” Sắc mặt của cô đỏ lên, nhịp tim đồng thời như tiếng trống đánh.
Thạt là mất thể diện cô vậy mà ở trước mặt hắn thiếu chút nữa té xỉu.
Lạc Tích Tuyết cắn môi không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, cô rủ con ngươi lại, vừa định mở miệng giải thích với hắn thì đột nhiên nghe hắn nói một câu:”Tôi với cô ta chỉ là bạn bè bình thường”.
“Cái gì?” Cô ngẩn ra, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, nhịp tim càng đập nhanh hơn.
“Cô ta là Nhược Trì Huân, tôi ở Mỹ biết cô ta, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thưòng”. Lạc Thiên Uy lại một lần nữa kiên nhẫn hướng cô giải thích, chỉ sợ cô sẽ hiểu lầm.
Cô thoáng kinh ngạc một chút, ngay sau đó bình thản nói:”Thật ra thì em không cần giải thích với chị rõ ràng như thế”.
“Em nói vậy là có ý gì?” Ánh mắt của hắn u ám hẳn.
“Chúng ta chỉ là chị em mà thôi, nếu như em có bạn gái thì đó cũng là chuyện bình thường, chị không có phản đối”.
“Em cứ như vậy hy vọng tôi có những người phụ nữ khác?” Lông mày của hắn nhíu lại, trong con ngươi bừng lên một ngọn lửa, hung hang nhìn chằm chằm cô.
“Thiên Uy”. Lạc Tích Tuyết vô lực nhìn lại, đột nhiên cảm thấy có sự bi ai tập kích than thể cô.
“Em một lúc nào đó cũng sẽ kết hôn”. Cô hạ quyết tâm nói thẳng làm rõ vấn đề.
Trong mắt hắn lóe lên tia tức giận, xen lẫn đau đớn, ánh mắt sáng quắc kiên định nhìn cô:”Tôi sẽ kết hôn, nhưng đối tượng mà tôi muốn lấy chỉ có mình em”.
“Thiên Uy, em biết đây là chuyện không thể nào, chị là chị của em, em không thể cưới chị của mình được”. Lạc Tích Tuyết cắn rang, từng câu từng chữ nói rõ.
Trong lòng hắn rung lên, một tay ôm lấy hông của cô, toàn than vây lấy cô, quát:”Em có phải chi của tôi hay không tôi không quan tâm, điều mà tôi quan tâm là em có phải là người con gái của tôi hay không thôi”.
Hắn vẫn chưa buông ý định đó? Cô chỉ cảm thấy đầu một hồi choáng váng, đôi mắt to trong suốt hoảng sợ đề phòng nhìn hắn.
“Em buông chị tra trước đi”. than thể cô cứng nhắc đẩy hắn ra, trong mắt lóe ra ngọn lửa tức giận.
Chỉ là cô định vừa mở miệng nói thì bụng dưới lại truyền đến cơn đâu co rút dữ dội, sắc mặt của cô lập tức trắng bệch.
“Ưm, đau quá!” cô không nhịn được kêu thành tiếng, trên trán đã là một mảng mồ hôi.
Hắn phát giác được cô có cái gì không đúng nên lập tức ôm bả vai của cô, quan tâm hỏi:”Tích Tuyết, em sao vậy?”
/306
|