Lạc Tích Tuyết ngần người ngay sau đó gật đầu một cái. Xem ra đúng như cô suy đoán cha tìm cô là vì chuyện của Hàn Diệp Thần.
Sắc mặt Lạc Chấn Long âm trầm xuống, tay vỗ mạnh trên mặt bàn:”Khốn kiếp, con tại sao lại cự tuyệt hắn? Ta đã nói với Lâm phu nhân các con tháng sau sẽ đính hôn”.
“Cha!” Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, ít có thể tiếp nhận được, cô liều mạng lắc đầu:”Không, con không muốn gả cho hắn!”
Ánh mắt Lạc Chấn Long lạnh lùng nhìn đứa con gái của mình, giọng nói không kiên nhẫn quát:”Từ lúc nào đến lượt con nói không được? Công ty Bắc Âu là công ty hệ thống Internet tốt nhất thế giới, em trai con vừa mới lên chức tổng giám đốc, khó tránh khỏi Hội Đồng Quản Trị có người không phục, nếu như nó nắm được cái hợp đồng với công ty Bắn Âu thì về sau địa vị của nó mới vững chắc trong công ty. Con thân là chị nó thì nên dốc lòng giúp cho nó chứ.”
Nghe cha nói như thế, lòng Lạc Tích Tuyết như chìm xuống đáy cốc, cha tại sao lại trọng nam khinh nữ như thế, chẳng lẽ vì tiền đồ của em trai mà phải hy sinh hạnh phúc cả đời của cô sao?
Nói thế nào thì cô cũng là con ruột của cha mà, tại sao thái độ của cha đối với cô và em trai khác nhau một trời một vực như thế.
“Cha, con đã quen anh Vũ Trạch lâu như vậy rồi, con chỉ thích mình anh ấy. Huống chi không phải trước kia cha đồng ý cho con và anh ấy quen nhau sao? Tại sao giờ cha lại thay đổi bắt con cưới Hàn Diệp Thần?” Mười ngón tay của Lạc Tích Tuyết bấu lại thật chặt, tâm tình có chút kích động hỏi.
Lạc Chấn Long trong mắt thoáng qua tia sắc bén lạnh lùng:”Bởi vì Tiếu thị đối với ta không có giá trị lợi dụng nữa, con cùng Tiếu Vũ Trạch ở chung một chỗ cũng không có kết quả gì. Ta cảnh cáo con, Lạc Tích Tuyết, hiện tại còn mấy ngày nữa là con phải đính hôn với Hàn Diệp Thần rồi, con không được phép qua lại với Tiếu Vũ Trạch nữa, nếu con làm hư chuyện của Thiên Uy thì về sau con đừng mong đến chuyện thấy Tiếu Vũ Trạch nữa.
“Không được, cha không được làm hại anh Vũ Trạch.” Trái tim Lạc Tích Tuyết một hồi co rút nhanh, cô vội vã van xin Lạc Chấn Long.
Cô biết cha có một thế lực rất lớn có khả năng lấy đi sinh mệnh của bất kỳ ai, cô không hy vọng cha làm hại anh Vũ TRạch.
“Nói như vậy là con đã đồng ý?” Lạc Chấn Long nheo mắt lại, trên mặt không có một tia cảm xúc, chỉ có lạnh lẽo bức bách.
Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới, chỉ có thể đem nước mắt nuốt vào tim:”Chỉ cần anh Vũ Trạch không có chuyện gì thì con đồng ý cùng Hàn Diệp Thần qua lại.”
“Rất tốt, Tích Tuyết, thật ra thì Hàn Diệp Thần cũng thích con, nếu như con thật lòng tiếp nhận hắn thì ta nghĩ cả hai đều sẽ rất thạnh phúc”. Lạc Chấn Long hài lòng nhìn Tích Tuyết, thay đổi giọng điệu ôn hòa hắn.
“Cha, nếu không còn chuyện gì khác thì con xin đi trước”. Lạc Tích Tuyết cố nhịn nước mắt, trong lòng có uất ức không thể nào nói ra được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Lạc Chấn Long thấy mục đích đã đạt được thì cũng không giữ TíchTuyết lại làm gì chỉ phất tay áo bảo cô rời đi.
Đóng cửa thư phòng lại thân thể Lạc Tích Tuyết rã rời ngồi rạp xuống cạnh cửa, nước mắt nhịn không được nữa chảy ra ngoài.
Mẹ, đây thật sự là cha của con sao? Tại sao sau khi mẹ chết, cha đối với con không thấy chút tình thương yêu nào, ngay cả hạnh phúc cuộc đời của con mà trong mắt cha cũng có thể lợi dụng được.
Cha vì em trai mà dùng tính mạng của người khác bắt cô cưới người đàn ông mà cô không có tình cảm.
Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.
Sắc mặt Lạc Chấn Long âm trầm xuống, tay vỗ mạnh trên mặt bàn:”Khốn kiếp, con tại sao lại cự tuyệt hắn? Ta đã nói với Lâm phu nhân các con tháng sau sẽ đính hôn”.
“Cha!” Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, ít có thể tiếp nhận được, cô liều mạng lắc đầu:”Không, con không muốn gả cho hắn!”
Ánh mắt Lạc Chấn Long lạnh lùng nhìn đứa con gái của mình, giọng nói không kiên nhẫn quát:”Từ lúc nào đến lượt con nói không được? Công ty Bắc Âu là công ty hệ thống Internet tốt nhất thế giới, em trai con vừa mới lên chức tổng giám đốc, khó tránh khỏi Hội Đồng Quản Trị có người không phục, nếu như nó nắm được cái hợp đồng với công ty Bắn Âu thì về sau địa vị của nó mới vững chắc trong công ty. Con thân là chị nó thì nên dốc lòng giúp cho nó chứ.”
Nghe cha nói như thế, lòng Lạc Tích Tuyết như chìm xuống đáy cốc, cha tại sao lại trọng nam khinh nữ như thế, chẳng lẽ vì tiền đồ của em trai mà phải hy sinh hạnh phúc cả đời của cô sao?
Nói thế nào thì cô cũng là con ruột của cha mà, tại sao thái độ của cha đối với cô và em trai khác nhau một trời một vực như thế.
“Cha, con đã quen anh Vũ Trạch lâu như vậy rồi, con chỉ thích mình anh ấy. Huống chi không phải trước kia cha đồng ý cho con và anh ấy quen nhau sao? Tại sao giờ cha lại thay đổi bắt con cưới Hàn Diệp Thần?” Mười ngón tay của Lạc Tích Tuyết bấu lại thật chặt, tâm tình có chút kích động hỏi.
Lạc Chấn Long trong mắt thoáng qua tia sắc bén lạnh lùng:”Bởi vì Tiếu thị đối với ta không có giá trị lợi dụng nữa, con cùng Tiếu Vũ Trạch ở chung một chỗ cũng không có kết quả gì. Ta cảnh cáo con, Lạc Tích Tuyết, hiện tại còn mấy ngày nữa là con phải đính hôn với Hàn Diệp Thần rồi, con không được phép qua lại với Tiếu Vũ Trạch nữa, nếu con làm hư chuyện của Thiên Uy thì về sau con đừng mong đến chuyện thấy Tiếu Vũ Trạch nữa.
“Không được, cha không được làm hại anh Vũ Trạch.” Trái tim Lạc Tích Tuyết một hồi co rút nhanh, cô vội vã van xin Lạc Chấn Long.
Cô biết cha có một thế lực rất lớn có khả năng lấy đi sinh mệnh của bất kỳ ai, cô không hy vọng cha làm hại anh Vũ TRạch.
“Nói như vậy là con đã đồng ý?” Lạc Chấn Long nheo mắt lại, trên mặt không có một tia cảm xúc, chỉ có lạnh lẽo bức bách.
Lạc Tích Tuyết cắn môi dưới, chỉ có thể đem nước mắt nuốt vào tim:”Chỉ cần anh Vũ Trạch không có chuyện gì thì con đồng ý cùng Hàn Diệp Thần qua lại.”
“Rất tốt, Tích Tuyết, thật ra thì Hàn Diệp Thần cũng thích con, nếu như con thật lòng tiếp nhận hắn thì ta nghĩ cả hai đều sẽ rất thạnh phúc”. Lạc Chấn Long hài lòng nhìn Tích Tuyết, thay đổi giọng điệu ôn hòa hắn.
“Cha, nếu không còn chuyện gì khác thì con xin đi trước”. Lạc Tích Tuyết cố nhịn nước mắt, trong lòng có uất ức không thể nào nói ra được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Lạc Chấn Long thấy mục đích đã đạt được thì cũng không giữ TíchTuyết lại làm gì chỉ phất tay áo bảo cô rời đi.
Đóng cửa thư phòng lại thân thể Lạc Tích Tuyết rã rời ngồi rạp xuống cạnh cửa, nước mắt nhịn không được nữa chảy ra ngoài.
Mẹ, đây thật sự là cha của con sao? Tại sao sau khi mẹ chết, cha đối với con không thấy chút tình thương yêu nào, ngay cả hạnh phúc cuộc đời của con mà trong mắt cha cũng có thể lợi dụng được.
Cha vì em trai mà dùng tính mạng của người khác bắt cô cưới người đàn ông mà cô không có tình cảm.
Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.
/306
|