Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn
Chương 282: Mất khống chế, bạo hành cô!
/306
|
Editor: Trâm Trần
"Em nói cái gì? Em muốn chia tay với tôi?"
Lãnh Khinh Cuồng quả thật không thể tin những gì mình nghe được, hắn chỉ rời đi mấy ngày mà thôi, cô dĩ nhiên đã cùng Lạc Thiên Uy nối lại tình xưa rồi.
"Đúng vậy, Khinh Cuồng, thật xin lỗi, về sau em không thể sống cùng anh nữa." Lạc Tích Tuyết có chút khó khăn mở miệng, cô cùng Lãnh Khinh Cuồng ít nhiều cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, đối với hắn mà nói cô chỉ biết tổn thương hắn thôi.
Lãnh Khinh Cuồng không nói một lời nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, ánh mắt từ từ mà trở nên thâm thúy, sắc bén, một cỗ tức giận vô hình dâng lên đỉnh đầu.
Lạc Tích Tuyết xoay mặt đi không dám đối diện với hắn, cô biết là mình không đúng, cùng hắn bắt đầu là cô, bây giờ nói trò chơi dừng lại cũng là cô..
Cô tận lực để cho mình bình tĩnh cùng hắn từ từ nói: "Em với anh vừa bắt đầu là giận dỗi, mặc dù sau anh đối với em rất tốt, nhưng em phát hiện mình căn bản không có yêu anh, cho nên chia tay là cách tốt nhất đối với cả hai chúng ta."
Lãnh Khinh Cuồng một phát bắt được cổ tay của cô, hận cắn răng nghiến lợi nói: "Em thật muốn chia tay?"
"Đúng vậy!" Lạc Tích Tuyết nói nhỏ.
"Lợi dụng tôi xong rồi, em muốn chia tay sao?! !" Lãnh Khinh Cồng nội tâm sóng lớn mãnh liệt, tức giận khó tiêu hét lớn.
Lạc Tích Tuyết bị hắn nắm tay làm cho đau đớn, đại lực giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng lại không thể: "Đúng vậy! Em muốn chia tay! Em không muốn cùng anh ở chung một chỗ nữa!"
Chuyện cho tới bây giờ, hai người đã không có cách nào để tiếp tục làm bạn,chi bằng vạch mặt, về sau lui tới nữa. Cô biết Lãnh Khinh Cuồng nhất định sẽ hận cô cả đời.
"Em!" Quả nhiên, Lãnh Khinh Cuồng giận đỏ cả mắt, lần nữa níu cánh tay Tích Tuyết: "Làm sao em có thể dễ dàng nói ra hai chữ này như vậy! Chẳng lẽ em không có tâm sao! Tại sao, giữa tôi và hắn, em lai chọn hắn? Vô luận tôi đối tốt với em như thế nào, chỉ cần một câu của hắn thôi, em sẵn sang bỏ rơi tôi để trở về bên cạnh hắn, có đúng hay không? Lạc Tích Tuyết, em sao có thể làm như vậy được?"
Hắn như vậy quý trọng cô, quan tâm cô, hắn vì cô bỏ ra nhiều như vậy, hiện tại hắn bắt đầu hoài nghi, tình cảm của hắn, rốt cuộc có đáng giá hay không?
Không khí lâm vào một hồi trầm mặc, Lạc Tích Tuyết biết mình hổ thẹn trong lòng, không dám cầu xin Lãnh Khinh Cuồng tha thứ, nhưng rõ ràng không thương thế nhưng hắn lại lừa mình dối người cùng hắn ở chung một chỗ, cô không làm được.
Lạc Tích Tuyết hít sâu một cái, thả lỏng tâm tình nói: "Em biết rõ những năm này anh đối với em rất tốt, em đối với anh thậm chí có chút lệ thuộc vào, chúng ta ở chung một chỗ chung đụng cũng rất ấm áp, thế nhưng chút cảm giác đó không phải là tình yêu, là em đơn phương cho là có thể như vậy lừa mình dối người yêu anh, đã tạo nên sự sai lầm giữa chúng ta, chúng ta nên sớm kết thúc, ít nhất sẽ không mang đến tổn thương lớn hơn cho đối phương. Anh bây giờ không tiếp thu được, em có thể hiểu. Nhưng thời gian sau anh sẽ bỏ xuống tất cả, anh sẽ quên được thôi."
Lãnh Khinh Cuồng đè nén tức giận trong long, trong đầu hiện lên đủ hình ảnh: "Tôi và em sống với nhau lâu như vậy, nhưng chỉ một câu nói của em là em muốn bỏ liền bỏ sao! Tại sao em có thể nói yêu liền yêu, nói không yêu liền không yêu. Chẳng lẽ tình yêu trong mắt em cũng chỉ để giải bày lúc cô đơn thôi sao?"
Lạc Tích Tuyết cắn môi, bỏ rơi cánh tay của hắn ra: "Thật xin lỗi, Lãnh Khinh Cuồng, em chưa từng nói qua yêu anh, người em yêu là Lạc Thiên Uy. Em bắt đầu với anh, là bởi vì khi đó là khoảng thời gian khó khăn nhất với em, anh cứ coi như là em lợi dụng tình cảm của anh cũng được. Hiện tại hiều lầm giữa em và Thiên Uy đã làm sang tỏ, em quyết định trở lại bên cạnh anh ấy, chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu mà."
Có lúc rất nhiều việc, là muốn trải qua mới có thể hiểu, trước kia cô cũng không thể khẳng định mình đối với Lạc Thiên Uy có phải là tình yêu hay không, nhưng ở bên Lãnh Khinh Cuồng một thời gian, cô mới phát hiện chỉ có Lạc Thiên Uy mới mang cho cô những cảm xúc kia, đó là những cảm xúc mà không phải bất kỳ một người đàn ông nào cũng có thể cho cô!
Cô thừa nhận tình yêu là ích kỷ , mà chính cô cũng là một người phụ nữ ích kỷ, năm đó cô nhất thời bị kích thích muốn cùng Lãnh Khinh Cuồng ở chung một chỗ, rời xa khỏi người đàn ông mà cô yêu, không có Lạc Thiên Uy cô cảm thấy không an lòng, cứ có cảm giác mất mác trong lòng, cho đến cùng Lạc Thiên Uy tình cảm mất mà được lại, cô mới lại tìm về loại cảm giác này !
Lạc Tích Tuyết không muốn tổn thương Lãnh Khinh Cuồng, cũng không muốn tổn thương bất luận kẻ nào, nhưng trên con đường tình yêu này, nếu lựa chọn đi yêu, liền tránh không được sẽ bị thương, ai cũng không thể may mắn thoát khỏi.
“Tôi dùng hết cả đời này để yêu em, quay đầu lại, nhưng trong long em tôi một góc cũng không bằng Lạc Thiên Uy"khuôn mặt Lãnh Khinh Cuồng tái nhợt, đột nhiên biến sắc, hắn kích động giữ chặt bả vai của Lạc Tích Tuyết, tuyệt vọng quát um lên:
"Nói cho tôi biết, đây không phải là thật, nói cho tôi biết ——"
Lạc Tích Tuyết dùng sức cắn môi, không chịu lên tiếng.
Qua thật lâu cô mới sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên: "Thật xin lỗi, là em vừa bắt đầu không nên trêu chọc anh nhưng bây giờ, trừ thật xin lỗi, em thật sự không biết nên nói những gì rồi. Về sau chúng ta coi như không quen biết, anh hãy quên em đi."
Dứt lời, cô lạnh lùng đẩy cánh tay đang đặt trên vai của cô xuống, xoay người rời đi.
Nào biết Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên giống như nổi cơn điên, từ phía sau lưng một ôm lấy Lạc Tích Tuyết ném tới trên ghế sa lon, cả thân thể nhanh chóng đè lên.
Lạc Tích Tuyết không nhịn được vạn phần hoảng sợ, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cặp mắt đen đầy lạnh lẽo kia, như ngọn núi lủa sắp phun trào, lãnh khốc, hiển thị rõ sát khí kinh người.
Cô sợ thét chói tai, dụng hết toàn lực giãy giụa, nhưng cũng thật sự vô ích. Cô chưa từng có ý thức được Lãnh Khinh Cuồng hơi sức lại lớn như vậy, phản kháng của cô dễ dàng liền bị hắn nhất nhất hóa giải.
Trong lòng xúc động cùng phẫn nộ, hắn cúi đầu mãnh liệt gặm cắn cánh môi của Lạc Tích Tuyết, chỉ trong giây lát giữa răng môi hai người tràn đầy máu tươi.
Bất luận Lạc Tích Tuyết né tránh thế nào, Lãnh Khinh Cuồng đều có biện pháp chận miệng của cô lại, nảy sinh ác độc liếm mút môi của cô.
Lãnh Khinh Cuồng hung hăng xé váy cô, cặp mắt đỏ lên: "Em nói em thương hắn? Đối với tôi không có cảm giác đúng không? Tôi ngược lại muốn xem thử em có phải hay không thật đối với tôi không có cảm giác!"
"Buông ra Lãnh Khinh Cuồng ưmh" Lạc Tích Tuyết bị bộ dạng của hắn hù dọa, giống như ý thức được chuyện sắp xảy ra, cô dùng sức đấm vào ngực hắn.
Chỉ là sức lực như vậy đối với một người đàn ông đã mất hết lý trí mà nói chỉ giống như tăng them kích thích cho họ mà thôi.
"Tôi cho em biết! Không phải em nói muốn chia tay là có thể chia tay! Tôi muốn lấy được em, liền nhất định phải lấy được!" Lãnh Khinh Cuồng căn một ngụm ngay cổ của cô, hung hăng nhìn chăm chú vào mắt của cô.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy một hồi khó thở, cô nỗ lực thở hổn hển: "Anh không cần"
Lãnh Khinh Cuồng thấy cô vẫn nói buông tay, chỉ biết kháng cự mình, buông tay hai chữ không ngừng kích thích hắn, để cho hắn càng thêm nổi giận, hắn mất khống chế tát vào mặt cô một cái thật mạnh.
"Em nói a, Lạc Thiên Uy đến tột cùng so với tôi có cái gì tốt? Em lựa chọn hắn, không phải là vì địa vị của hắn ngày hôm nay sao? Em thấy tôi sắp phá sản, cho nên muốn vứt bỏ tôi, cùng hắn bỏ trốn phải không? Nói cho cùng em chính là người đàn bà tham danh vị!”
Lãnh Khinh Cuồng cảm giác mình nên đánh tỉnh cô, nói tới chỗ này, nội tâm hắn khó giữ được bình tĩnh, lại liên tiếp tát vào mặt cô, mỗi lần đều dùng hết toàn lực, không chút lưu tình.
"Anh buông ra! Cứu mạng" Lạc Tích Tuyết bị hắn đánh cho đầu váng mắt hoa, suýt nữa muốn ngất xỉu. Cô biết người đàn ông này hoàn toàn điên rồi, chỉ là không nghĩ tới hắn phát điên lên sẽ đáng sợ như vậy.
"Thả em ra? Để em trở về bên cạnh hắn ta sao? Em là người phụ nữ đê tiện, hắn đã không nhớ em rồi, em còn quấn quýt lấy hắn không buông!" Lãnh Khinh Cuồng đã gần như rơi vào trạng thái điên cuồng, lien tục cho cô mấy cái bạt tai, tức miệng mắng to.
Lạc Tích Tuyết nghe được hai chữ ‘ đê tiện ’này, cũng có chút tức giận, dù là cô không đúng trước, hắn cũng không thể vũ nhục cô như vậy.
“Tôi yêu anh ấy, cho nên muốn cùng anh ấy ở chung một chỗ, anh cho rằng anh có thể ngăn cản sao?" cô không có ý định khuất phục cầu xin tha thứ, càng them đổ dầu vào lửa.
"Yêu! Hắn không yêu em! Tôi mới là người yêu em!" Lãnh Khinh Cuồng nảy sinh ác độc cách y phục gặm cắn cô, tia máu tràn đầy trong mắt.
Cái bộ dáng này của Lãnh Khinh Cuồng Lạc Tích Tuyết chưa bao giờ gặp, cô rất sợ, hắn nổi điên phát tiết tâm tình của mình.
Lạc Thiên Uy dù có tức giận như thế nào cũng sẽ không đánh cô, thế nhưng người đàn ông trước mặt này không ngừng dung vũ lực với cô.
Lạc Tích Tuyết càng giãy dụa, Lãnh Khinh Cuồng càng dung sức, giống như kìm sắt tự đắc làm cho cô đau
Hắn một tay áp chế hai tay của Lạc Tích Tuyết, một cái tay khác cởi áo của cô ra. Hắn nhẫn tâm xé rách quần áo của cô, căn bản không quan tâm sức lực mạnh như thế này sẽ làm cô bị thương. Kèm theo tiếng vải bị xé rách là tiếng kêu cứu của Lạc Tích Tuyết.
Ánh mắt nóng bỏng Lãnh Khinh Cuồng nhìn chăm chú vào thân thể mê người của người trước mặt, đẹp như thế, chỉ tiếc đã không còn thuộc về mình.
Nghĩ tới đây, hắn càng thêm giận dữ .
Một tay trực tiếp dò xuống váy của Lạc Tích Tuyết, đẩy hai chân không ngừng đạp loạn của cô ra.
Lạc Tích Tuyết hoảng sợ không nhịn được nữa khóc rống lên.
Lãnh Khinh Cuồng tí ti không chút nào để ý đến kháng nghị của cô, tiếp tục thi bạo, hung hăng lên tiếng: "Một lát nữa em sẽ thấy thích"
"Không cần, đừng để cho tôi hận anh!" Lạc Tích Tuyết khóc thầm hô to.
Lãnh Khinh Cuồng cuồng tiếu ra ngoài, hai mắt đỏ bừng, gương mặt vặn vẹo không chịu nổi, như dã thú: "Hận tôi? Ha ha, Lạc Thiên Uy năm đó không phải cũng đối với em như vậy sao, em cuối cùng không phải đã yêu hắn sao? Tôi như bây giờ đối với em, một lát em cũng sẽ yêu chết tôi đấy!"
Nói xong, hắn kéo xuống khóa kéo quần, đem lấy chính mình hướng trong cơ thể cô.
"Em nói cái gì? Em muốn chia tay với tôi?"
Lãnh Khinh Cuồng quả thật không thể tin những gì mình nghe được, hắn chỉ rời đi mấy ngày mà thôi, cô dĩ nhiên đã cùng Lạc Thiên Uy nối lại tình xưa rồi.
"Đúng vậy, Khinh Cuồng, thật xin lỗi, về sau em không thể sống cùng anh nữa." Lạc Tích Tuyết có chút khó khăn mở miệng, cô cùng Lãnh Khinh Cuồng ít nhiều cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, đối với hắn mà nói cô chỉ biết tổn thương hắn thôi.
Lãnh Khinh Cuồng không nói một lời nhìn chằm chằm Lạc Tích Tuyết, ánh mắt từ từ mà trở nên thâm thúy, sắc bén, một cỗ tức giận vô hình dâng lên đỉnh đầu.
Lạc Tích Tuyết xoay mặt đi không dám đối diện với hắn, cô biết là mình không đúng, cùng hắn bắt đầu là cô, bây giờ nói trò chơi dừng lại cũng là cô..
Cô tận lực để cho mình bình tĩnh cùng hắn từ từ nói: "Em với anh vừa bắt đầu là giận dỗi, mặc dù sau anh đối với em rất tốt, nhưng em phát hiện mình căn bản không có yêu anh, cho nên chia tay là cách tốt nhất đối với cả hai chúng ta."
Lãnh Khinh Cuồng một phát bắt được cổ tay của cô, hận cắn răng nghiến lợi nói: "Em thật muốn chia tay?"
"Đúng vậy!" Lạc Tích Tuyết nói nhỏ.
"Lợi dụng tôi xong rồi, em muốn chia tay sao?! !" Lãnh Khinh Cồng nội tâm sóng lớn mãnh liệt, tức giận khó tiêu hét lớn.
Lạc Tích Tuyết bị hắn nắm tay làm cho đau đớn, đại lực giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng lại không thể: "Đúng vậy! Em muốn chia tay! Em không muốn cùng anh ở chung một chỗ nữa!"
Chuyện cho tới bây giờ, hai người đã không có cách nào để tiếp tục làm bạn,chi bằng vạch mặt, về sau lui tới nữa. Cô biết Lãnh Khinh Cuồng nhất định sẽ hận cô cả đời.
"Em!" Quả nhiên, Lãnh Khinh Cuồng giận đỏ cả mắt, lần nữa níu cánh tay Tích Tuyết: "Làm sao em có thể dễ dàng nói ra hai chữ này như vậy! Chẳng lẽ em không có tâm sao! Tại sao, giữa tôi và hắn, em lai chọn hắn? Vô luận tôi đối tốt với em như thế nào, chỉ cần một câu của hắn thôi, em sẵn sang bỏ rơi tôi để trở về bên cạnh hắn, có đúng hay không? Lạc Tích Tuyết, em sao có thể làm như vậy được?"
Hắn như vậy quý trọng cô, quan tâm cô, hắn vì cô bỏ ra nhiều như vậy, hiện tại hắn bắt đầu hoài nghi, tình cảm của hắn, rốt cuộc có đáng giá hay không?
Không khí lâm vào một hồi trầm mặc, Lạc Tích Tuyết biết mình hổ thẹn trong lòng, không dám cầu xin Lãnh Khinh Cuồng tha thứ, nhưng rõ ràng không thương thế nhưng hắn lại lừa mình dối người cùng hắn ở chung một chỗ, cô không làm được.
Lạc Tích Tuyết hít sâu một cái, thả lỏng tâm tình nói: "Em biết rõ những năm này anh đối với em rất tốt, em đối với anh thậm chí có chút lệ thuộc vào, chúng ta ở chung một chỗ chung đụng cũng rất ấm áp, thế nhưng chút cảm giác đó không phải là tình yêu, là em đơn phương cho là có thể như vậy lừa mình dối người yêu anh, đã tạo nên sự sai lầm giữa chúng ta, chúng ta nên sớm kết thúc, ít nhất sẽ không mang đến tổn thương lớn hơn cho đối phương. Anh bây giờ không tiếp thu được, em có thể hiểu. Nhưng thời gian sau anh sẽ bỏ xuống tất cả, anh sẽ quên được thôi."
Lãnh Khinh Cuồng đè nén tức giận trong long, trong đầu hiện lên đủ hình ảnh: "Tôi và em sống với nhau lâu như vậy, nhưng chỉ một câu nói của em là em muốn bỏ liền bỏ sao! Tại sao em có thể nói yêu liền yêu, nói không yêu liền không yêu. Chẳng lẽ tình yêu trong mắt em cũng chỉ để giải bày lúc cô đơn thôi sao?"
Lạc Tích Tuyết cắn môi, bỏ rơi cánh tay của hắn ra: "Thật xin lỗi, Lãnh Khinh Cuồng, em chưa từng nói qua yêu anh, người em yêu là Lạc Thiên Uy. Em bắt đầu với anh, là bởi vì khi đó là khoảng thời gian khó khăn nhất với em, anh cứ coi như là em lợi dụng tình cảm của anh cũng được. Hiện tại hiều lầm giữa em và Thiên Uy đã làm sang tỏ, em quyết định trở lại bên cạnh anh ấy, chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu mà."
Có lúc rất nhiều việc, là muốn trải qua mới có thể hiểu, trước kia cô cũng không thể khẳng định mình đối với Lạc Thiên Uy có phải là tình yêu hay không, nhưng ở bên Lãnh Khinh Cuồng một thời gian, cô mới phát hiện chỉ có Lạc Thiên Uy mới mang cho cô những cảm xúc kia, đó là những cảm xúc mà không phải bất kỳ một người đàn ông nào cũng có thể cho cô!
Cô thừa nhận tình yêu là ích kỷ , mà chính cô cũng là một người phụ nữ ích kỷ, năm đó cô nhất thời bị kích thích muốn cùng Lãnh Khinh Cuồng ở chung một chỗ, rời xa khỏi người đàn ông mà cô yêu, không có Lạc Thiên Uy cô cảm thấy không an lòng, cứ có cảm giác mất mác trong lòng, cho đến cùng Lạc Thiên Uy tình cảm mất mà được lại, cô mới lại tìm về loại cảm giác này !
Lạc Tích Tuyết không muốn tổn thương Lãnh Khinh Cuồng, cũng không muốn tổn thương bất luận kẻ nào, nhưng trên con đường tình yêu này, nếu lựa chọn đi yêu, liền tránh không được sẽ bị thương, ai cũng không thể may mắn thoát khỏi.
“Tôi dùng hết cả đời này để yêu em, quay đầu lại, nhưng trong long em tôi một góc cũng không bằng Lạc Thiên Uy"khuôn mặt Lãnh Khinh Cuồng tái nhợt, đột nhiên biến sắc, hắn kích động giữ chặt bả vai của Lạc Tích Tuyết, tuyệt vọng quát um lên:
"Nói cho tôi biết, đây không phải là thật, nói cho tôi biết ——"
Lạc Tích Tuyết dùng sức cắn môi, không chịu lên tiếng.
Qua thật lâu cô mới sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên: "Thật xin lỗi, là em vừa bắt đầu không nên trêu chọc anh nhưng bây giờ, trừ thật xin lỗi, em thật sự không biết nên nói những gì rồi. Về sau chúng ta coi như không quen biết, anh hãy quên em đi."
Dứt lời, cô lạnh lùng đẩy cánh tay đang đặt trên vai của cô xuống, xoay người rời đi.
Nào biết Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên giống như nổi cơn điên, từ phía sau lưng một ôm lấy Lạc Tích Tuyết ném tới trên ghế sa lon, cả thân thể nhanh chóng đè lên.
Lạc Tích Tuyết không nhịn được vạn phần hoảng sợ, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy cặp mắt đen đầy lạnh lẽo kia, như ngọn núi lủa sắp phun trào, lãnh khốc, hiển thị rõ sát khí kinh người.
Cô sợ thét chói tai, dụng hết toàn lực giãy giụa, nhưng cũng thật sự vô ích. Cô chưa từng có ý thức được Lãnh Khinh Cuồng hơi sức lại lớn như vậy, phản kháng của cô dễ dàng liền bị hắn nhất nhất hóa giải.
Trong lòng xúc động cùng phẫn nộ, hắn cúi đầu mãnh liệt gặm cắn cánh môi của Lạc Tích Tuyết, chỉ trong giây lát giữa răng môi hai người tràn đầy máu tươi.
Bất luận Lạc Tích Tuyết né tránh thế nào, Lãnh Khinh Cuồng đều có biện pháp chận miệng của cô lại, nảy sinh ác độc liếm mút môi của cô.
Lãnh Khinh Cuồng hung hăng xé váy cô, cặp mắt đỏ lên: "Em nói em thương hắn? Đối với tôi không có cảm giác đúng không? Tôi ngược lại muốn xem thử em có phải hay không thật đối với tôi không có cảm giác!"
"Buông ra Lãnh Khinh Cuồng ưmh" Lạc Tích Tuyết bị bộ dạng của hắn hù dọa, giống như ý thức được chuyện sắp xảy ra, cô dùng sức đấm vào ngực hắn.
Chỉ là sức lực như vậy đối với một người đàn ông đã mất hết lý trí mà nói chỉ giống như tăng them kích thích cho họ mà thôi.
"Tôi cho em biết! Không phải em nói muốn chia tay là có thể chia tay! Tôi muốn lấy được em, liền nhất định phải lấy được!" Lãnh Khinh Cuồng căn một ngụm ngay cổ của cô, hung hăng nhìn chăm chú vào mắt của cô.
Lạc Tích Tuyết cảm thấy một hồi khó thở, cô nỗ lực thở hổn hển: "Anh không cần"
Lãnh Khinh Cuồng thấy cô vẫn nói buông tay, chỉ biết kháng cự mình, buông tay hai chữ không ngừng kích thích hắn, để cho hắn càng thêm nổi giận, hắn mất khống chế tát vào mặt cô một cái thật mạnh.
"Em nói a, Lạc Thiên Uy đến tột cùng so với tôi có cái gì tốt? Em lựa chọn hắn, không phải là vì địa vị của hắn ngày hôm nay sao? Em thấy tôi sắp phá sản, cho nên muốn vứt bỏ tôi, cùng hắn bỏ trốn phải không? Nói cho cùng em chính là người đàn bà tham danh vị!”
Lãnh Khinh Cuồng cảm giác mình nên đánh tỉnh cô, nói tới chỗ này, nội tâm hắn khó giữ được bình tĩnh, lại liên tiếp tát vào mặt cô, mỗi lần đều dùng hết toàn lực, không chút lưu tình.
"Anh buông ra! Cứu mạng" Lạc Tích Tuyết bị hắn đánh cho đầu váng mắt hoa, suýt nữa muốn ngất xỉu. Cô biết người đàn ông này hoàn toàn điên rồi, chỉ là không nghĩ tới hắn phát điên lên sẽ đáng sợ như vậy.
"Thả em ra? Để em trở về bên cạnh hắn ta sao? Em là người phụ nữ đê tiện, hắn đã không nhớ em rồi, em còn quấn quýt lấy hắn không buông!" Lãnh Khinh Cuồng đã gần như rơi vào trạng thái điên cuồng, lien tục cho cô mấy cái bạt tai, tức miệng mắng to.
Lạc Tích Tuyết nghe được hai chữ ‘ đê tiện ’này, cũng có chút tức giận, dù là cô không đúng trước, hắn cũng không thể vũ nhục cô như vậy.
“Tôi yêu anh ấy, cho nên muốn cùng anh ấy ở chung một chỗ, anh cho rằng anh có thể ngăn cản sao?" cô không có ý định khuất phục cầu xin tha thứ, càng them đổ dầu vào lửa.
"Yêu! Hắn không yêu em! Tôi mới là người yêu em!" Lãnh Khinh Cuồng nảy sinh ác độc cách y phục gặm cắn cô, tia máu tràn đầy trong mắt.
Cái bộ dáng này của Lãnh Khinh Cuồng Lạc Tích Tuyết chưa bao giờ gặp, cô rất sợ, hắn nổi điên phát tiết tâm tình của mình.
Lạc Thiên Uy dù có tức giận như thế nào cũng sẽ không đánh cô, thế nhưng người đàn ông trước mặt này không ngừng dung vũ lực với cô.
Lạc Tích Tuyết càng giãy dụa, Lãnh Khinh Cuồng càng dung sức, giống như kìm sắt tự đắc làm cho cô đau
Hắn một tay áp chế hai tay của Lạc Tích Tuyết, một cái tay khác cởi áo của cô ra. Hắn nhẫn tâm xé rách quần áo của cô, căn bản không quan tâm sức lực mạnh như thế này sẽ làm cô bị thương. Kèm theo tiếng vải bị xé rách là tiếng kêu cứu của Lạc Tích Tuyết.
Ánh mắt nóng bỏng Lãnh Khinh Cuồng nhìn chăm chú vào thân thể mê người của người trước mặt, đẹp như thế, chỉ tiếc đã không còn thuộc về mình.
Nghĩ tới đây, hắn càng thêm giận dữ .
Một tay trực tiếp dò xuống váy của Lạc Tích Tuyết, đẩy hai chân không ngừng đạp loạn của cô ra.
Lạc Tích Tuyết hoảng sợ không nhịn được nữa khóc rống lên.
Lãnh Khinh Cuồng tí ti không chút nào để ý đến kháng nghị của cô, tiếp tục thi bạo, hung hăng lên tiếng: "Một lát nữa em sẽ thấy thích"
"Không cần, đừng để cho tôi hận anh!" Lạc Tích Tuyết khóc thầm hô to.
Lãnh Khinh Cuồng cuồng tiếu ra ngoài, hai mắt đỏ bừng, gương mặt vặn vẹo không chịu nổi, như dã thú: "Hận tôi? Ha ha, Lạc Thiên Uy năm đó không phải cũng đối với em như vậy sao, em cuối cùng không phải đã yêu hắn sao? Tôi như bây giờ đối với em, một lát em cũng sẽ yêu chết tôi đấy!"
Nói xong, hắn kéo xuống khóa kéo quần, đem lấy chính mình hướng trong cơ thể cô.
/306
|