"Làm thêm giờ?" Lạc Tích Tuyết thay xong quần áo, giật mình đi ra ngoài.Mặt Lạc Thiên Uy tỉnh bơ gật đầu, nhìn trên mặt không có chỗ nào là không đúng:"Ừ, có chuyện gì quan trọng sao?""Nhưng..."Đôi mày thanh tú của Lạc Tích Tuyết nhíu lại, vẻ mặt có chút mâu thuẫn.Cô vừa rồi đã đồng ý với anh Vũ Trạch là tối nay sẽ gặp hắn, chẳng lẽ vì để em trai thích ứng với công việc mà thất hứa với anh ấy hay sao?"Buổi tối chị còn phải viết luận văn, nếu không có chuyện gì quan trọng thì sau khi tan việc chị sẽ về". Cô do dự trong chốc lát quyết định nói. Dù sao ở công ty không phải chỉ có mình cô mới giúp được hắn, huống chi cha giao công ty cho hắn nếu cô tham dự nhiều quá cũng không tránh việc rướt lấy phiền phức."Sau khi tan việc, cô ở ngay cổng công ty chờ tôi" lạc Thiên Uy giống như là không có nghe lời cô nói, thanh âm trầm thấp không cho phép cự tuyệt, xoay người rời khỏi phòng làm việc của cô."Thiên Uy" Lạc Tích Tuyết sửng sốt, vừa định mở miệng gọi hắn lại nhưng bóng lưng hắn đã đi tới cửa phòng.Cô chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài không có biện pháp đối với đứa em trai bá đạo này của mình, cô chỉ còn cách thất hẹn với anh Vũ Trạch thooi.Thư ký của Lạc Thiên Uy làm cho hắn ly cà phê nhưng hắn không thích, cô chỉ có thể tự mình làm và đem qua văn phòng cho hắn. Cô nghĩ hắn muốn cô pha cà phê cho hắn uồng chủ yếu để cô biết rõ địa vị của cô tại công ty này thôi.Tuy cha thương yêu hắn đem toàn bộ công ty giao cho hắn nhưng dù sao hắn cũng không phải con của vợ chính thức sinh ra nên không tránh khỏi sự phản đối từ các thành viên trong ban Hội Đồng Quản Trị, vẫn có số đông ủng hộ cô.Cô cũng không có ý định cùng hắn tranh giành gia sản, dù sao không phải cùng một mẹ sinh ra nên việc có tình cảm chi em thật sự cũng rất khó.Trước giờ tan việc mười phút, Tiếu Vũ Trạch rất đúng giờ nhắn tin cho cô "Tích Tuyết, anh đang ở công ty của em, em tan việc chưa?"Cô đọc xong tin nhắn thấy ấm áp vô cùng. Anh Vũ Trạch nghĩ cô đang làm việc nên không muốn phiền đến cô nên chỉ có thể nhắn tin, điều này làm cô cảm thấy sự quan tâm của anh ấy.Nhưng sau đó cô lại cảm thấy áy náy vì phải từ chối lời mời của hắn sẽ làm hắn thất vọng.Vì muốn trấn an bạn trai nên Tích Tuyết chạy xuống lầu gặp hắn nói rõ ràng. Tay cô sờ di động nói vào đó mẫy chữ:"Em xuống ngay"Ra khỏi cổng công ty, cô hướng mắt về phía chiếc xe đậu bên đường. Mỗi lần Tiêu Trạch Vũ tới đón cô đều đậu xe ngay bên đường chờ cô ra, lần này cũng không ngoại lệ.Tua vào xe, Tiếu Vũ Trạch mặc trên mình cái áo T-shirt màu xanh dương, gương mặt tuấn tú hoàn mỹ dưới ánh sáng mặt trời, thân hình cao lớn càng thêm chói mắt, khiến không ít các cô gái bên đường quay đầu lại nhìn.Chỉ la trong mắt của hắn từ trước cho tới bây giờ chỉ có mình Lạc Tích Tuyết, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa lớn của công ty, bắt gặp được dáng người mảnh mai dịu dàng không khỏi nở lên một nụ cười dịu dàng."Anh Vũ Trạch!" lạc Tích Tuyết hướng hắn phẩy tay chào, chạy về phía của hắn."Nơi này gió lớn đừng đứng chỗ này ta tìm nơi khác đi" Tiếu Vũ Trạch dịu dàng nói.Lạc Tích Tuyết gật đầu một cái lộ ra một nụ cười như hoa.Anh Vũ Trạch lần nào cũng vậy đều suy nghĩ cho cô trước, nhưng cô chưa từng đem lại cho hắn cái gì nghĩ tới điều này làm cô có chút ảo não.Chỉ là cô không chú ý trên tầng cao ốc rèm cửa sổ bị kéo ra, một đôi con ngươi lạnh lùng chăm chú nhìn một đôi nam nữ ở dưới.
/306
|