một hồi đánh nhau kịch liệt, Giang Diệu mệt đến mức chân tay không có lực. Nếu không phải Lục Lưu nhớ nàng đang mang thai, sợ là sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy... Đúng là họa từ miệng nàng mà ra.
Giang Diệu ảo não không thôi, khuôn mặt nhỏ hồng dựa ở ngực của nam nhân, có chút nghi ngờ mấy ngày nay có phải hắn giả vờ suy yếu không, mọi việc đều muốn nàng ở bên hầu hạ, hầu hạ hắn đi vào tịnh phòng, rồi cả việc cầm tiểu Lục Lưu nàng cũng làm, vậy mà còn không thành thật. Nhưng việc xấu hổ này, Giang Diệu cũng dần quen rồi —— cứ coi như cầm ấm nước dội hoa là được.
Đến tết Nguyên Tiêu,giống như lúc trước Lục Lưu đã nói, cùng thê tử đi xem hoa đăng.
Nam tử bệnh nặng mới khỏi,có thêm mấy phần ôn nhu săn sóc,nhìn cũng bình dị gần gũi hơn so với ngày thường.cô nương ở Dân Châu giống như Đường anh , hoạt bát thẳng thắn, ở chợ đêm phồn hoa náo nhiệt,có nhiều tiểu cô nương trẻ đẹp nhìn về Lục Lưu,nhưng nhiều lắm cũng chỉ nhìn vài lần.Đợi thấy rõ vị nam tử này cẩn thận từng chút một khác thường che chở tiểu phụ nhân trẻ tuổi bên cạnh,mà tiểu phụ nhân này ăn mặc kín mít,chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc,liền cảm thấy mặc cảm tự ti---chỉ có nữ tử xinh đẹp như vậy,đứng bên cạnh vị công tử này mới xứng đôi. Giang Diệu nghiêng đầu nhìn Lục Lưu.
Thấy hắn tuấn tú lịch sự tao nhã, mặc bộ cẩm bào thật phong lưu phóng khoáng. Nhưng nàng thì lại không trang điểm. Giang Diệu có chút hối hận vì hôm nay không trang điểm một chút. Tuy nhiều cônương nhìn Lục Lưu, nhưng mắt hắn trước sau chỉ nhìn thẳng, giống như lúc ở Lạc thành, là người quân tử. Nên trong lòng Giang Diệu cũng dễ chịu hơn.
Phu quân tốt như vậy, trong mắt trong lòng của hắn chỉ có một mình nàng, nàng còn cần gì nữa?
Đôi tiểu phu thê giống như nam nữ trẻ tuổi gặp gỡ,dắt tay nhau đi ở chợ đêm náo nhiệt.không biết có phải ảo giác của Giang Diệu không,chỉ cảm thấy Lục Lưu ngày càng nghe theo nàng.
Giống như lúc này ——
Nếu như ngày thường,làm sao hắn lại vì nàng mà thi đấu thắng hoa đăng cùng một đám tiểu tử vắt mũi chưa sạch.
Thi đấu tổng cộng ba vòng, vòng thứ nhất là đoán đố đèn, vòng thứ hai là đối câu đối, vòng thứ ba là vẽ tranh tại chỗ, do nam nữ ở đây chọn ra một bức đẹp nhất, mới thắng được một chiếc đèn cá chép hoa lệ tinh xảo.
Nhìn chiếc đèn cá chép thắng được trong tay Lục Lưu, Giang Diệu cảm thấy trong lòng ngọt ngào, giống như càng thêm yêu thích hắn.
Lục Lưu mang theo hoa đăng, đến trước mặt thê tử, ánh đèn dìu dịu rơi vào trên mặt của hắn, khiến Lục Lưu trông tuấn mỹ giống như không phải là người, hắn mở miệng hỏi: Thích không?
Lên đài thi đấu đều là nam tử,không thể nghi ngờ là Lục Lưu rất được chú ý,đợi hắn thắng hoa đăng liền đi về phía mình,vừa thấy các tiểu cô nương lộ ra ánh mắt hâm mộ,khiến Giang Diệu sinh ra mộtchút cảm giác hư vinh.
Nàng cong môi, gật đầu, nói: Thích.
Lục Lưu mỉm cười, muốn cùng thê tử tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên có một công tử tuấn lãng trẻ tuổi đi tới trước mặt hai người, ngoan ngoãn chắp tay thi lễ với hai người.
hiện nay trên mặt Giang Diệu còn nở nụ cười, nhìn vị công tử mặc trường bào màu xanh này,bộ dáng thư sinh,dung mạo cũng không tầm thường,ôn hòa điềm nhiên.Giang Diệu nhận ra —— vị công tử áo xanh này, là người vừa thi đấu cùng Lục Lưu.
Qua ba vòng đấu hắn đều đứng thứ hai, chỉ sau Lục Lưu, Giang Diệu không muốn để ý cũng khó. Mà vòng cuối hắn vẽ bức tranh vui chơi ngày xuân, cũng sinh động thú vị.
Lục Lưu đột nhiên thu lại nụ cười, nói: Các vị có chuyện gì?
Người đọc sách da mặt mỏng,công tử kia có chút xấu hổ, ấp úng nói: Vị công tử này, có thể bán hoa đăng cá chép cho ta không? hắn cũng biết đối phương mặc áo gấm, khí chất như ngọc, là một công tử gia đình giàu có, sợ không cần ngân lượng của hắn, nhưng hắn đã chuẩn bị trước lâu như vậy, chỉ muốn thắng được đèn cá chép này,làm vui lòng người yêu.
Lục Lưu tất nhiên là không chịu,nhưng Giang Diệu có chút ngạc nhiên. Nàng nhìn vị công tử này, thấy vừa rồi hắn cũng cố gắng để thắng được đèn cá chép này,liền biết hắn thật sự rất cần.. Nàng hỏi: Công tử muốn đưa đèn cá chép này cho người yêu?
Bị nói trúng, công tử trẻ tuổi ngẩn người, sau đó đỏ mặt thừa nhận, nói: Phu nhân thật là thông tuệ. Tại hạ muốn đem đèn cá chép này cho vị hôn thê.
Nếu như vậy, Giang Diệu tất nhiên muốn giúp người đạt được nguyện vọng,lấy đèn cá chép trong tay Lục Lưu, đưa tới, nói: Công tử si tình như vậy, chiếc đèn này, liền đưa cho công tử. Hi vọng công tử cùng vị hôn thê của mình có thể sớm ngày kết hôn, bạc đầu giai lão.
Vị công tử kia nhận lấy hoa đăng, cảm kích hai người một hồi, lúc này mới nở nụ cười điềm nhiên đợi vị hôn thê đi tới.
Giang Diệu nhìn bóng lưng vị công tử kia, chợt nhớ tới mình cùng Lục Lưu... Khi đó Lục Lưu cường thế chút, nàng cũng quá mức lý trí, suy nghĩ một phen, cảm thấy mình rất yêu thích hắn, liền cùng hắn tốt hơn,đúng là hắn không để mình có tâm tư trăng hoa gì. Lúc này nhớ đến, cũng có chút tiếc nuối.
Cũng đã mang thai hài tử, còn tiếc nuối cái gì đây? Giang Diệu mỉm cười sờ bụng, tay kéo ống tay áo phu quân bên cạnh, thấy khuôn mặt hắn nhàn nhạt, nhân tiện nói: Ta có chút đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi.
Lúc này Lục Lưu bị dời đi sự chú ý, dẫn thê tử đi Minh Nguyệt lâu dùng cơm.
Nơi này cũng gần Minh Nguyệt lâu, Giang Diệu từ chối đề nghi ngồi xe ngựa của Lục Lưu, cùng hắn đibộ lại đây. đi tới bên ngoài Minh Nguyệt lâu,dòng người đi lại nhộn nhịp,cũng giống như ngày thường náo nhiệt.
Trong lúc hoảng hốt, Giang Diệu nghe thấy có người đang gọi mình, vốn không dám xác định, lại nghe một tiếng, Giang Diệu mới xoay người, nhìn tiểu cô nương đang khó khăn xuống xe ngựa, tươi cười xinh đẹp nói: Đường tỷ tỷ.
Người đến chính là Đường anh.
Hôm nay Đường anh chải tóc thùy hoàn phân sao,mặc một bộ tiểu áo hàng trù màu xanh biếc, cả người thanh xuân tươi đẹp. Đường anh đi tới trước mặt hai người, khoảng thời gian này, Đường anh thường xuyên đi tìm Giang Diệu,lúc Lục Lưu bệnh nặng, là Đường anh động viên Giang Diệu, bởi vậy,quan hệ hai người càng thêm gần gũi,ngay cả Lục Lưu, cũng khách khí hơn đối với nàng.Giờ này Lục Lưu thấy hai người nói chuyện ríu rít, cũng không có bất mãn bởi vì bị lạnh nhạt,chỉ lẳng lặng đứng ở một bên,không giục giã,tùy ý các nàng nói chuyện. nói một lúc, Đường anh mới phản ứng, nói: Ở đây lạnh, Diệu Diệu đang có thai, chúng ta nên đi lên lầu.
Giang Diệu cười đồng ý, cùng nàng đi lên lầu, hỏi: Hôn nay Đường tỷ tỷ tới một mình sao? Đêm nay là tết Nguyên tiêu, thích hợp cho nam nữ gặp gỡ, lại thấy Đường anh ăm mặc xinh đẹp như vậy, Giang Diệu là kẻ ngốc cũng đoán được —— đêm nay Đường anh là có hẹn.
Giang Diệu thông tuệ, Đường anh biết nàng không lừa được, đang chuẩn bị nói, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cái tên thô lỗ kia đi ra đón nàng, rõ ràng là người rất thông minh, học hành cũng tốt, nhưng khi nhìn nàng, lại giống như kẻ ngốc. May mà Đường anh tính tình hào phóng, không chút nhăn nhó, liếc mắt nhìn nam tử ở dưới lầu, nói với Giang Diệu: hắn chính là Chu Gia Hòa.
Chu Gia Hòa...
Chu Gia Hòa chính là thanh mai trúc mã của Đường anh, cũng là vị hôn phu mà nàng mới định thân.
Giang Diệu liếc mắt nhìn vị Chu công tử kia, nhất thời cười ra tiếng.
Chu Gia Hòa nhìn vị hôn thê của mình, lại nhìn đôi tiểu phu thê trẻ tuổi quý khí kia, mới nhất thời hiểu rõ hai người bên cạnh, vội vàng xuống dưới, lại sợ bị xấu hổ ở trước mặt vị hôn thê, bộ dạng có chút cứng ngắc. Đường anh nhìn, cảm thấy rất buồn cười, vội nói: Hai vị này chính là Tuyên Vương cùng Tuyên Vương phi.
Chu Gia Hòa hành lễ với hai người.
Đường anh mỉm cười, nhìn hoa đăng cá chép trong tay Chu Gia Hòa trêu ghẹo hỏi: Là chàng thắng được?
Chu Gia Hòa là người thành thật, xưa nay không nói láo, tuy rằng muốn cố gắng biểu hiện trước mặt vị hôn thê nhưng cũng nói thật: Hoa đăng cá chép này là vừa nãy Tuyên Vương tặng cho ta,ta...Tuyên Vương tài hoa hơn người, khiến ta cảm thấy xấu hổ.
Lời này nói thật lòng, Chu Gia Hòa ở trong thư viện, việc học cũng là số một số hai, rất ít khi nể phục ai.
Đường anh nói một câu Ta biết .
Lỗ tai Chu Gia Hòa nóng lên.
Phu quân mình lợi hại,tuy Giang Diệu rất tự hào, nhưng cũng thưởng thức vị Chu công tử này, nói: Vương gia lớn hơn Chu công tử vài tuổi, lúc này là may mắn thắng, nếu là lần tới, còn chưa biết ai thắng ai thua. Trong lòng, thật sự cảm thấy hài lòng hộ Đường anh. Vị Chu công tử này là một nhân tài, đối với Đường anh cũng si mê, lời nói thành thật, so với Tam ca cẩu thả thích gặp rắc rối của nàng khiến người an tâm hơn nhiều.
Lại nhìn sắc mặt Đường anh, giữa hai lông mày đều là nụ cười, gương mặt sáng ngời như học trò, ánh mắt nhìn vị hôn phu cũng có tình cảm. Ánh mắt này, đời trước nàng cũng từng thấy ở trên người Đường anh, lúc nàng nhìn Tam cũng như thế. Khi đó đối với đôi tiểu phu thê hay đánh lộn này,mẫu thân nàng cũng nhức đầu,nhưng Tam ca che chở thê tử,mỗi lần bị phạt,cũng cùng nhau chịu phạt.Hai người bọn họ ai bị phạt quỳ từ đường thì người kia sẽ lén lút đưa bánh ngọt tới.
Bốn người cùng vào nhã gian Minh Nguyệt lâu, Giang Diệu nói chuyện với Đường anh, ... Chu công tử kia thật sự không tồi, vừa rồi đỏ mặt hỏi mua đèn cá chép của Vương gia, bảo là muốn đưa cho vị hôn thê của mình, tỷ nhìn xem, thật tốt a, Vương gia nhà ta sẽ không làm như thế.
Đường anh cũng không nghĩ tới, con mọt sách kia sẽ mặt dày làm chuyện như vậy. nói thật, làm như thế lấy được đèn cá chép, so với việc hắn bằng bản lĩnh thắng được, càng khiến người yêu thích. Nay nghe Giang Diệu, Đường anh cười nói: Diệu Diệu, muội sao giống mẫu thân ta thế? Cùng khen hắntốt.
Nhưng Chu công tử kia thật sự tốt a.
Giang Diệu biết, Đường anh sẽ không hiểu tâm trạng này của nàng,lúc này tâm trạng của nàng có chút đứng ở lập trường người nhàĐường anh, hi vọng nàng gả được cho người tốt.
Giang Diệu nói: Ta không khen, chỉ nói sự thật thôi. Vừa rồi ta cũng thấy tài học của vị Chu công tử này, nếu ở Vọng Thành, cũng sẽ rất phát triển. Đường phu nhân cũng thật là, Dân Châu con rể có tốt như vậy, không cần tìm ở Vọng Thành.
Đường anh cũng cười. Luôn cảm thấy mọi việc của hai năm qua giống như một giấc mộng. Vọng Thành đúng là rất được, phồn hoa náo nhiệt, bao nhiêu người vỡ đầu đều muốn chen vào, công tử Vọng Thành cũng tốt, nhưng là... Áp lực đối với nàng quá lớn. một lần nữa trở lại Dân Châu, nàng mới phát hiện, chính mình thích hợp ở nơi này, nàng cùng Chu Gia Cùng, cũng hiểu rõ nhau, khi còn bé hắn thay nàng chịu oan ức, ngốc nghếch để nàng tùy ý bắt nạt... Nàng cho rằng hắn ngốc, nhưng không ngờ, hắn chỉ ngốc ở trước mặt nàng.
Giờ này trong lòng nàng chỉ có Chu Gia Cùng,nhưng vẫn cảm thấy trong lòng có thiếu một thứ gì đó.Trực giác của nàng cho biết,thứ gì kia là ở Vọng Thành...
Nhưng thật sự nàng không tìm được —— khó tìm như vậy, vậy liền không tìm nữa.
Trở lại trên xe ngựa, Lục Lưu thấy nụ cười thê tử nụ xán lạn, tâm trạng giống như rất tốt, liền đưa tay lấy áo choàng của nàng gom lại, nhéo khuôn mặt béo mập mềm mại của nàng. Giang Diệu nói: Lục Lưu, chàng nói kiếp sau của chúng ta có còn ở chung một chỗ không?
đang êm đẹp, nói việc này làm gì? Lục Lưu biết tâm trạng của thê tử vẫn là tiểu hài tử, ôm lấy bả vai của nàng nói: Tất nhiên sẽ. Chỉ cần có thể gặp được nàng, hắn sẽ nghĩ cách đem nàng tới bên cạnh hắn.
Giang Diệu nghiêm túc nói: Cũng không biết được. Nhưng trong lòng cũng không có nhiều mất mát.
Đời trước nàng cũng gặp được Lục Lưu, nhưng khi đó nàng chỉ là một cô nương xa lạ đối với Lục Lưu, cùng lắm ngày sau là cháu dâu, lúc đó nàng cũng có chút sợ hắn, cảm thấy hắn lòng dạ độc ác, là mộtnhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Lục Lưu chỉ cho là nàng suy nghĩ lung tung, cũng không nói gì thêm. Mãi đến lúc hai người hồi phủ, vừa vào cửa lớn, Hứa ma ma liền đi tới,nói với hai người một tin ——
Ở Tống phủ vừa mới truyền tin đến, Tống lão phu nhân tạ thế
Giang Diệu ảo não không thôi, khuôn mặt nhỏ hồng dựa ở ngực của nam nhân, có chút nghi ngờ mấy ngày nay có phải hắn giả vờ suy yếu không, mọi việc đều muốn nàng ở bên hầu hạ, hầu hạ hắn đi vào tịnh phòng, rồi cả việc cầm tiểu Lục Lưu nàng cũng làm, vậy mà còn không thành thật. Nhưng việc xấu hổ này, Giang Diệu cũng dần quen rồi —— cứ coi như cầm ấm nước dội hoa là được.
Đến tết Nguyên Tiêu,giống như lúc trước Lục Lưu đã nói, cùng thê tử đi xem hoa đăng.
Nam tử bệnh nặng mới khỏi,có thêm mấy phần ôn nhu săn sóc,nhìn cũng bình dị gần gũi hơn so với ngày thường.cô nương ở Dân Châu giống như Đường anh , hoạt bát thẳng thắn, ở chợ đêm phồn hoa náo nhiệt,có nhiều tiểu cô nương trẻ đẹp nhìn về Lục Lưu,nhưng nhiều lắm cũng chỉ nhìn vài lần.Đợi thấy rõ vị nam tử này cẩn thận từng chút một khác thường che chở tiểu phụ nhân trẻ tuổi bên cạnh,mà tiểu phụ nhân này ăn mặc kín mít,chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc,liền cảm thấy mặc cảm tự ti---chỉ có nữ tử xinh đẹp như vậy,đứng bên cạnh vị công tử này mới xứng đôi. Giang Diệu nghiêng đầu nhìn Lục Lưu.
Thấy hắn tuấn tú lịch sự tao nhã, mặc bộ cẩm bào thật phong lưu phóng khoáng. Nhưng nàng thì lại không trang điểm. Giang Diệu có chút hối hận vì hôm nay không trang điểm một chút. Tuy nhiều cônương nhìn Lục Lưu, nhưng mắt hắn trước sau chỉ nhìn thẳng, giống như lúc ở Lạc thành, là người quân tử. Nên trong lòng Giang Diệu cũng dễ chịu hơn.
Phu quân tốt như vậy, trong mắt trong lòng của hắn chỉ có một mình nàng, nàng còn cần gì nữa?
Đôi tiểu phu thê giống như nam nữ trẻ tuổi gặp gỡ,dắt tay nhau đi ở chợ đêm náo nhiệt.không biết có phải ảo giác của Giang Diệu không,chỉ cảm thấy Lục Lưu ngày càng nghe theo nàng.
Giống như lúc này ——
Nếu như ngày thường,làm sao hắn lại vì nàng mà thi đấu thắng hoa đăng cùng một đám tiểu tử vắt mũi chưa sạch.
Thi đấu tổng cộng ba vòng, vòng thứ nhất là đoán đố đèn, vòng thứ hai là đối câu đối, vòng thứ ba là vẽ tranh tại chỗ, do nam nữ ở đây chọn ra một bức đẹp nhất, mới thắng được một chiếc đèn cá chép hoa lệ tinh xảo.
Nhìn chiếc đèn cá chép thắng được trong tay Lục Lưu, Giang Diệu cảm thấy trong lòng ngọt ngào, giống như càng thêm yêu thích hắn.
Lục Lưu mang theo hoa đăng, đến trước mặt thê tử, ánh đèn dìu dịu rơi vào trên mặt của hắn, khiến Lục Lưu trông tuấn mỹ giống như không phải là người, hắn mở miệng hỏi: Thích không?
Lên đài thi đấu đều là nam tử,không thể nghi ngờ là Lục Lưu rất được chú ý,đợi hắn thắng hoa đăng liền đi về phía mình,vừa thấy các tiểu cô nương lộ ra ánh mắt hâm mộ,khiến Giang Diệu sinh ra mộtchút cảm giác hư vinh.
Nàng cong môi, gật đầu, nói: Thích.
Lục Lưu mỉm cười, muốn cùng thê tử tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên có một công tử tuấn lãng trẻ tuổi đi tới trước mặt hai người, ngoan ngoãn chắp tay thi lễ với hai người.
hiện nay trên mặt Giang Diệu còn nở nụ cười, nhìn vị công tử mặc trường bào màu xanh này,bộ dáng thư sinh,dung mạo cũng không tầm thường,ôn hòa điềm nhiên.Giang Diệu nhận ra —— vị công tử áo xanh này, là người vừa thi đấu cùng Lục Lưu.
Qua ba vòng đấu hắn đều đứng thứ hai, chỉ sau Lục Lưu, Giang Diệu không muốn để ý cũng khó. Mà vòng cuối hắn vẽ bức tranh vui chơi ngày xuân, cũng sinh động thú vị.
Lục Lưu đột nhiên thu lại nụ cười, nói: Các vị có chuyện gì?
Người đọc sách da mặt mỏng,công tử kia có chút xấu hổ, ấp úng nói: Vị công tử này, có thể bán hoa đăng cá chép cho ta không? hắn cũng biết đối phương mặc áo gấm, khí chất như ngọc, là một công tử gia đình giàu có, sợ không cần ngân lượng của hắn, nhưng hắn đã chuẩn bị trước lâu như vậy, chỉ muốn thắng được đèn cá chép này,làm vui lòng người yêu.
Lục Lưu tất nhiên là không chịu,nhưng Giang Diệu có chút ngạc nhiên. Nàng nhìn vị công tử này, thấy vừa rồi hắn cũng cố gắng để thắng được đèn cá chép này,liền biết hắn thật sự rất cần.. Nàng hỏi: Công tử muốn đưa đèn cá chép này cho người yêu?
Bị nói trúng, công tử trẻ tuổi ngẩn người, sau đó đỏ mặt thừa nhận, nói: Phu nhân thật là thông tuệ. Tại hạ muốn đem đèn cá chép này cho vị hôn thê.
Nếu như vậy, Giang Diệu tất nhiên muốn giúp người đạt được nguyện vọng,lấy đèn cá chép trong tay Lục Lưu, đưa tới, nói: Công tử si tình như vậy, chiếc đèn này, liền đưa cho công tử. Hi vọng công tử cùng vị hôn thê của mình có thể sớm ngày kết hôn, bạc đầu giai lão.
Vị công tử kia nhận lấy hoa đăng, cảm kích hai người một hồi, lúc này mới nở nụ cười điềm nhiên đợi vị hôn thê đi tới.
Giang Diệu nhìn bóng lưng vị công tử kia, chợt nhớ tới mình cùng Lục Lưu... Khi đó Lục Lưu cường thế chút, nàng cũng quá mức lý trí, suy nghĩ một phen, cảm thấy mình rất yêu thích hắn, liền cùng hắn tốt hơn,đúng là hắn không để mình có tâm tư trăng hoa gì. Lúc này nhớ đến, cũng có chút tiếc nuối.
Cũng đã mang thai hài tử, còn tiếc nuối cái gì đây? Giang Diệu mỉm cười sờ bụng, tay kéo ống tay áo phu quân bên cạnh, thấy khuôn mặt hắn nhàn nhạt, nhân tiện nói: Ta có chút đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì đi.
Lúc này Lục Lưu bị dời đi sự chú ý, dẫn thê tử đi Minh Nguyệt lâu dùng cơm.
Nơi này cũng gần Minh Nguyệt lâu, Giang Diệu từ chối đề nghi ngồi xe ngựa của Lục Lưu, cùng hắn đibộ lại đây. đi tới bên ngoài Minh Nguyệt lâu,dòng người đi lại nhộn nhịp,cũng giống như ngày thường náo nhiệt.
Trong lúc hoảng hốt, Giang Diệu nghe thấy có người đang gọi mình, vốn không dám xác định, lại nghe một tiếng, Giang Diệu mới xoay người, nhìn tiểu cô nương đang khó khăn xuống xe ngựa, tươi cười xinh đẹp nói: Đường tỷ tỷ.
Người đến chính là Đường anh.
Hôm nay Đường anh chải tóc thùy hoàn phân sao,mặc một bộ tiểu áo hàng trù màu xanh biếc, cả người thanh xuân tươi đẹp. Đường anh đi tới trước mặt hai người, khoảng thời gian này, Đường anh thường xuyên đi tìm Giang Diệu,lúc Lục Lưu bệnh nặng, là Đường anh động viên Giang Diệu, bởi vậy,quan hệ hai người càng thêm gần gũi,ngay cả Lục Lưu, cũng khách khí hơn đối với nàng.Giờ này Lục Lưu thấy hai người nói chuyện ríu rít, cũng không có bất mãn bởi vì bị lạnh nhạt,chỉ lẳng lặng đứng ở một bên,không giục giã,tùy ý các nàng nói chuyện. nói một lúc, Đường anh mới phản ứng, nói: Ở đây lạnh, Diệu Diệu đang có thai, chúng ta nên đi lên lầu.
Giang Diệu cười đồng ý, cùng nàng đi lên lầu, hỏi: Hôn nay Đường tỷ tỷ tới một mình sao? Đêm nay là tết Nguyên tiêu, thích hợp cho nam nữ gặp gỡ, lại thấy Đường anh ăm mặc xinh đẹp như vậy, Giang Diệu là kẻ ngốc cũng đoán được —— đêm nay Đường anh là có hẹn.
Giang Diệu thông tuệ, Đường anh biết nàng không lừa được, đang chuẩn bị nói, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy cái tên thô lỗ kia đi ra đón nàng, rõ ràng là người rất thông minh, học hành cũng tốt, nhưng khi nhìn nàng, lại giống như kẻ ngốc. May mà Đường anh tính tình hào phóng, không chút nhăn nhó, liếc mắt nhìn nam tử ở dưới lầu, nói với Giang Diệu: hắn chính là Chu Gia Hòa.
Chu Gia Hòa...
Chu Gia Hòa chính là thanh mai trúc mã của Đường anh, cũng là vị hôn phu mà nàng mới định thân.
Giang Diệu liếc mắt nhìn vị Chu công tử kia, nhất thời cười ra tiếng.
Chu Gia Hòa nhìn vị hôn thê của mình, lại nhìn đôi tiểu phu thê trẻ tuổi quý khí kia, mới nhất thời hiểu rõ hai người bên cạnh, vội vàng xuống dưới, lại sợ bị xấu hổ ở trước mặt vị hôn thê, bộ dạng có chút cứng ngắc. Đường anh nhìn, cảm thấy rất buồn cười, vội nói: Hai vị này chính là Tuyên Vương cùng Tuyên Vương phi.
Chu Gia Hòa hành lễ với hai người.
Đường anh mỉm cười, nhìn hoa đăng cá chép trong tay Chu Gia Hòa trêu ghẹo hỏi: Là chàng thắng được?
Chu Gia Hòa là người thành thật, xưa nay không nói láo, tuy rằng muốn cố gắng biểu hiện trước mặt vị hôn thê nhưng cũng nói thật: Hoa đăng cá chép này là vừa nãy Tuyên Vương tặng cho ta,ta...Tuyên Vương tài hoa hơn người, khiến ta cảm thấy xấu hổ.
Lời này nói thật lòng, Chu Gia Hòa ở trong thư viện, việc học cũng là số một số hai, rất ít khi nể phục ai.
Đường anh nói một câu Ta biết .
Lỗ tai Chu Gia Hòa nóng lên.
Phu quân mình lợi hại,tuy Giang Diệu rất tự hào, nhưng cũng thưởng thức vị Chu công tử này, nói: Vương gia lớn hơn Chu công tử vài tuổi, lúc này là may mắn thắng, nếu là lần tới, còn chưa biết ai thắng ai thua. Trong lòng, thật sự cảm thấy hài lòng hộ Đường anh. Vị Chu công tử này là một nhân tài, đối với Đường anh cũng si mê, lời nói thành thật, so với Tam ca cẩu thả thích gặp rắc rối của nàng khiến người an tâm hơn nhiều.
Lại nhìn sắc mặt Đường anh, giữa hai lông mày đều là nụ cười, gương mặt sáng ngời như học trò, ánh mắt nhìn vị hôn phu cũng có tình cảm. Ánh mắt này, đời trước nàng cũng từng thấy ở trên người Đường anh, lúc nàng nhìn Tam cũng như thế. Khi đó đối với đôi tiểu phu thê hay đánh lộn này,mẫu thân nàng cũng nhức đầu,nhưng Tam ca che chở thê tử,mỗi lần bị phạt,cũng cùng nhau chịu phạt.Hai người bọn họ ai bị phạt quỳ từ đường thì người kia sẽ lén lút đưa bánh ngọt tới.
Bốn người cùng vào nhã gian Minh Nguyệt lâu, Giang Diệu nói chuyện với Đường anh, ... Chu công tử kia thật sự không tồi, vừa rồi đỏ mặt hỏi mua đèn cá chép của Vương gia, bảo là muốn đưa cho vị hôn thê của mình, tỷ nhìn xem, thật tốt a, Vương gia nhà ta sẽ không làm như thế.
Đường anh cũng không nghĩ tới, con mọt sách kia sẽ mặt dày làm chuyện như vậy. nói thật, làm như thế lấy được đèn cá chép, so với việc hắn bằng bản lĩnh thắng được, càng khiến người yêu thích. Nay nghe Giang Diệu, Đường anh cười nói: Diệu Diệu, muội sao giống mẫu thân ta thế? Cùng khen hắntốt.
Nhưng Chu công tử kia thật sự tốt a.
Giang Diệu biết, Đường anh sẽ không hiểu tâm trạng này của nàng,lúc này tâm trạng của nàng có chút đứng ở lập trường người nhàĐường anh, hi vọng nàng gả được cho người tốt.
Giang Diệu nói: Ta không khen, chỉ nói sự thật thôi. Vừa rồi ta cũng thấy tài học của vị Chu công tử này, nếu ở Vọng Thành, cũng sẽ rất phát triển. Đường phu nhân cũng thật là, Dân Châu con rể có tốt như vậy, không cần tìm ở Vọng Thành.
Đường anh cũng cười. Luôn cảm thấy mọi việc của hai năm qua giống như một giấc mộng. Vọng Thành đúng là rất được, phồn hoa náo nhiệt, bao nhiêu người vỡ đầu đều muốn chen vào, công tử Vọng Thành cũng tốt, nhưng là... Áp lực đối với nàng quá lớn. một lần nữa trở lại Dân Châu, nàng mới phát hiện, chính mình thích hợp ở nơi này, nàng cùng Chu Gia Cùng, cũng hiểu rõ nhau, khi còn bé hắn thay nàng chịu oan ức, ngốc nghếch để nàng tùy ý bắt nạt... Nàng cho rằng hắn ngốc, nhưng không ngờ, hắn chỉ ngốc ở trước mặt nàng.
Giờ này trong lòng nàng chỉ có Chu Gia Cùng,nhưng vẫn cảm thấy trong lòng có thiếu một thứ gì đó.Trực giác của nàng cho biết,thứ gì kia là ở Vọng Thành...
Nhưng thật sự nàng không tìm được —— khó tìm như vậy, vậy liền không tìm nữa.
Trở lại trên xe ngựa, Lục Lưu thấy nụ cười thê tử nụ xán lạn, tâm trạng giống như rất tốt, liền đưa tay lấy áo choàng của nàng gom lại, nhéo khuôn mặt béo mập mềm mại của nàng. Giang Diệu nói: Lục Lưu, chàng nói kiếp sau của chúng ta có còn ở chung một chỗ không?
đang êm đẹp, nói việc này làm gì? Lục Lưu biết tâm trạng của thê tử vẫn là tiểu hài tử, ôm lấy bả vai của nàng nói: Tất nhiên sẽ. Chỉ cần có thể gặp được nàng, hắn sẽ nghĩ cách đem nàng tới bên cạnh hắn.
Giang Diệu nghiêm túc nói: Cũng không biết được. Nhưng trong lòng cũng không có nhiều mất mát.
Đời trước nàng cũng gặp được Lục Lưu, nhưng khi đó nàng chỉ là một cô nương xa lạ đối với Lục Lưu, cùng lắm ngày sau là cháu dâu, lúc đó nàng cũng có chút sợ hắn, cảm thấy hắn lòng dạ độc ác, là mộtnhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Lục Lưu chỉ cho là nàng suy nghĩ lung tung, cũng không nói gì thêm. Mãi đến lúc hai người hồi phủ, vừa vào cửa lớn, Hứa ma ma liền đi tới,nói với hai người một tin ——
Ở Tống phủ vừa mới truyền tin đến, Tống lão phu nhân tạ thế
/216
|