Lục Lưu nhất thời ngẩn người. hắn là người giữ mình trong sạch, trước đây lúc chưa gặp nàng,cũng từng có nhu cầu về phương diện kia, nhưng khi đó hắn vì Tử Hằng bôn ba, làm gì có tâm tư nghĩ đến chuyện nam nữ? Khi lãovương phi còn sống, cũng từng an bài thông phòng cho hắn, nhưng hắn khôngmuốn, sau này cũng không có lần thứ hai. Sau lần đó, dù có nhu cầu, nhưng một hồi tắm nước lạnh đãcó thể giải quyết vấn đề.
hắn không nói những việc này, vốn nghĩ nàng thông minh, chỉ cần nhìn nha hoàn Ngọc Bàn Viện là có thể hiểu. không ngờ nàng cũng hồ đồ, coi hắn giống nam tử bình thường. Lục Lưu mỉm cười đầy bất đắc dĩ, có chút vui mừng,ngoài mặt tiểu thê tử rộng lượng hiền lành nhưng trong lòng là một người ghen tị, nếu lúc trước hắn thật sự có thông phòng sợ là cả đời nàng sẽ ghi nhớ. Lục Lưu véo véo mặt nàng, thấy nàng ngủ say sưa, cũng không nỡ làm nàng tỉnh lại. Tiểu thê tử ngoài miệng nói những lời êm tai, phu thê nên thẳng thắn đối đãi, không cho giấu diếm, kết quả nàng lạikhông làm được, chuyện như vậy, cũng không mở miệng hỏi hắn, tự bản thân đưa ra kết luận.
Lục Lưu đem người ôm sát vào lòng, ở trên làn da bóng loáng như ngọc của nànghôn mấy lần, sau đó ôm nàng ngủ say.
Ngày kế khi Giang Diệungủ dậy thì Lục Lưu đã xuất môn. Nàng từ trên giường nhỏ uể oải ngồi dậy, nhìn phòng ngủ trống vắng, có chút ảo não thở dài. Nàng muốn làm một thê tử hiền lành nhưng phu quân rời giường lúc nào,xuất môn lúc nào nàng cũng không biết. Thấy Bảo Cân đi vào, Giang Diệu nói: không phải nói với em rồi sao, khi vương gia dậy, nếu ta còn ngủ, phải đánh thức ta dậy?
Bảo Cân lúng túng nở nụ cười. nói thì như vậy,nhưng sáng nay Vương gia cố ý căn dặn, bảo nàng khôngđược đánh thức Vương phi, nàng nào dám làm trái ý Vương gia gọi Vương phi dậy? Huống hồ, tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy, kéo dài đến canh ba, Vương gia khỏe mạnh như vậy, thân thể nhỏ bé của Vương phi sợ là rất mệt, vẫn nên ngủ thêm một lát.
Giang Diệucũng không trách tội nha hoàn, lại tiếp tục dặn dò, ngày sau nhất định phải gọi nàng dậy. Dù sao cũng là tân hôn, Lục Lưu quan tâm nàng,nhưng ngày sau cũng khó nói chắc. Chờ lúc tân hôn qua đi, nhớ lại quãng thời gian này, sẽ nhớ tới nàng không làm tròn bổn phận của thê tử. Nàng nên kỷ luật nghiêm khắc với bản thân, như vậy ngày sau mới không thẹn với lương tâm.
Giang Diệutập thể dục buổi sáng, lại tiếp tục đi xem sổ sách, hôm qua chỉ ra mấy chỗ sai, Hà mama cùng Chương mama đã làm việc rất có hiệu quả.
Bận rộn như thế một ngày,thời gian lại nhanh chóng trôi qua
Khi mặt trời sắp lặn, Giang Diệu mới khép sổ sách lại, nhớ tới hôm qua Lục Lưu nói rất thích ăn kê lá sen đầu bếp làm, lại nhớ tới năm ngoái ở trong cung, ban đêm nàng cùng Lục Lưu chơi thuyền trên hồ, thân mật trong những tán lá sen tròn trịa, gương mặtđỏ ửng,đôi mắt sáng ngời, nói với Bảo Cân Bảo Lục: Chúng ta đi ao sen hái chút hạt sen.
Lúc còn ở Trấn Quốc Công phủ, Giang Diệucũng từng hái hạt sen với hai nha hoàn, nay đã xuất giá, tuy thân phận thay đổi, nhưng Lục Lưu đối tốt với nàng, không gò bó mọi chuyện, khiến Giang Diệu sống thoải mái tự do hơn lúc còn ởTrấn Quốc Công phủ. Hai nha hoàn cũng không có chút nào gò bó, liền gật đầu, cùng Giang Diệumột đi hái hạt sen.
Chủ tớ mấy người cầm công cụ, lại gọi hai gã sai vặt. Sai vặt ở Ngọc Bàn Viện này, bộ dáng đều bình thường, nhưng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Cái gì mà hái hạt sen, không cần bọn họ ra tay, chỉ cần ở bên cạnh giúp đỡ, giúp một tay thôi.
đi tới ao hoa sen, đã thấy Binh nhi đang khóc đến thê thảm trên chòi nghỉ mát ở ao hoa sen. Giang Diệu đi tới, nhìn Vương mama bên người Bình nhi hành lễ, hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Giang Diệunhìn bánh ngọt rơi đầy trên mặt đất,nàng nghĩ tiểu nam hài này vì bánh ngọt rơi trên mặt đất mà thương tâm khóc rống,đang muốn an ủi, đã thấy tiểu nam hài ngước đôi mắt to đẫm lệ nhìn nàng, nức nở nói: Thẩm... Thẩm thẩm. Do lần trước Bình nhi và Giang Diệucùng làm bánh ngọt, xưa nay Bình nhikhông thích thân cận với người khác, lại hiếm thấy yêu thích vị tam thẩm thẩm này.
Giang Diệulúc này mới kinh hãi, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ bé mập mạp của Bình nhi, tỉ mỉ xem xét, thấy má trái hắn hơi sưng đỏ, lập tức hỏi Vương mama: Mặt Bình ca nhi xảy ra chuyện gì?
Vương mamagiống như rất sợ, ấp úng không dám nói. Giang Diệunhìn bộ dáng của bà ta,càng cảm thấy tức giận.
Vương mamalúc này mới nói: Vừa rồi lão nô cùng Nhị công tử ở chỗ này cho cá ăn, đúng lúc thấy Đại tiểu thư lại đây. Đại tiểu thư lấy bánh ngọt trong tay lão nô chạy đi, Nhị công tử đuổi theo Đại tiểu thư, sau đó Nhị công tử không cẩn thận ngã xuống đất, Đại tiểu thư thấy không ổn, lúc này mới ném bánh ngọt chạy đi.
Giang Diệutức đến mức gân xanh trên trán nhảy thình thịch, cuối cùng cũng hiểu rõ mẫu thân nàng đối với Tam ca bướng bỉnh khi còn bé rất là phiền não. Quý phủ có một người như Lục Linh Lung, ba ngày lại gây ra chuyện, nếu có nhiều thêm mấy hỗn thế ma vương, vậy còn không náo loạn? Nhà này quả thật là không dễ làm.
Lúc này Bảo Cân nhỏ giọng nói với Giang Diệu: Vương phi, Đại công tử tới đây.
Giang Diệungẩn người, vừa ngẩng đầu, đã thấy Lục Hành Chu chi lan ngọc thụ đi tới. Nhìn dung mạo Lục Hành Chu tuấn nhã, mặc một thân trường bào màu xanh, bộ dáng thư sinh đoan chính, cũng khó trách trong tầm mắt của quý nữ Vọng thành, có nhiều tiểu cô nương lén lút bàn luận về hắn. Giang Diệutuy không muốn nhìn thấy hắn, nhưng trước mắt không việc gì mà phải tránh. Nếu tránh, chính là có tật giật mình.
Lại nói, từ lúc nàng vào cửa, còn chưa từng thấy Lục Hành Chu đây.
Nếu chỉ có một mìnhGiang Diệu ở đó, Lục Hành Chu chắc chắn sẽ không đi qua, nhưng y nghe được tiếng khóc của Bình nhi, mới không nhịn được đi tới. Lục Hành Chu không giống với Lục Linh Lung, y là một huynh trưởng tốt,tính tình hiền lành, đối với Lục Bồng Bồng và Bình nhi cũng quan tâm yêu mến rất nhiều. Y bước nhanh tới, thấy Giang Diệu mặc quần áo phụ nhân dung mạo xinh đẹp, nhất thời có chút hoảng hốt, vội vã dời mắt, nhìn về phía Bình nhi.
Nhìn thấy gò má Bình nhi sưng đỏ, phản ứng đầu tiên của Lục Hành Chu chính là nổi giận, ngước mắt nhìn Giang Diệu, lạnh lùng nói: Bình nhi mới bốn tuổi, Tam thẩm thẩm có trái tim thật ác độc.
Giang Diệu hơi ngẩn ra, sau mới phản ứng được, hóa rangười Lục Hành Chu nói là mình.
Lục Hành Chu lập tức đi tới kéo tay Bình nhi, Bình nhi giơ tay lau nước mắt, không chịu đi với hắn, âmthanh mềm mại đứng trước mặt Giang Diệu, hiếm thấy tiểu nam hài tức giận nói: Đại ca xấu, Tam thẩm thẩm thương Bình nhi.
hắn không nói những việc này, vốn nghĩ nàng thông minh, chỉ cần nhìn nha hoàn Ngọc Bàn Viện là có thể hiểu. không ngờ nàng cũng hồ đồ, coi hắn giống nam tử bình thường. Lục Lưu mỉm cười đầy bất đắc dĩ, có chút vui mừng,ngoài mặt tiểu thê tử rộng lượng hiền lành nhưng trong lòng là một người ghen tị, nếu lúc trước hắn thật sự có thông phòng sợ là cả đời nàng sẽ ghi nhớ. Lục Lưu véo véo mặt nàng, thấy nàng ngủ say sưa, cũng không nỡ làm nàng tỉnh lại. Tiểu thê tử ngoài miệng nói những lời êm tai, phu thê nên thẳng thắn đối đãi, không cho giấu diếm, kết quả nàng lạikhông làm được, chuyện như vậy, cũng không mở miệng hỏi hắn, tự bản thân đưa ra kết luận.
Lục Lưu đem người ôm sát vào lòng, ở trên làn da bóng loáng như ngọc của nànghôn mấy lần, sau đó ôm nàng ngủ say.
Ngày kế khi Giang Diệungủ dậy thì Lục Lưu đã xuất môn. Nàng từ trên giường nhỏ uể oải ngồi dậy, nhìn phòng ngủ trống vắng, có chút ảo não thở dài. Nàng muốn làm một thê tử hiền lành nhưng phu quân rời giường lúc nào,xuất môn lúc nào nàng cũng không biết. Thấy Bảo Cân đi vào, Giang Diệu nói: không phải nói với em rồi sao, khi vương gia dậy, nếu ta còn ngủ, phải đánh thức ta dậy?
Bảo Cân lúng túng nở nụ cười. nói thì như vậy,nhưng sáng nay Vương gia cố ý căn dặn, bảo nàng khôngđược đánh thức Vương phi, nàng nào dám làm trái ý Vương gia gọi Vương phi dậy? Huống hồ, tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy, kéo dài đến canh ba, Vương gia khỏe mạnh như vậy, thân thể nhỏ bé của Vương phi sợ là rất mệt, vẫn nên ngủ thêm một lát.
Giang Diệucũng không trách tội nha hoàn, lại tiếp tục dặn dò, ngày sau nhất định phải gọi nàng dậy. Dù sao cũng là tân hôn, Lục Lưu quan tâm nàng,nhưng ngày sau cũng khó nói chắc. Chờ lúc tân hôn qua đi, nhớ lại quãng thời gian này, sẽ nhớ tới nàng không làm tròn bổn phận của thê tử. Nàng nên kỷ luật nghiêm khắc với bản thân, như vậy ngày sau mới không thẹn với lương tâm.
Giang Diệutập thể dục buổi sáng, lại tiếp tục đi xem sổ sách, hôm qua chỉ ra mấy chỗ sai, Hà mama cùng Chương mama đã làm việc rất có hiệu quả.
Bận rộn như thế một ngày,thời gian lại nhanh chóng trôi qua
Khi mặt trời sắp lặn, Giang Diệu mới khép sổ sách lại, nhớ tới hôm qua Lục Lưu nói rất thích ăn kê lá sen đầu bếp làm, lại nhớ tới năm ngoái ở trong cung, ban đêm nàng cùng Lục Lưu chơi thuyền trên hồ, thân mật trong những tán lá sen tròn trịa, gương mặtđỏ ửng,đôi mắt sáng ngời, nói với Bảo Cân Bảo Lục: Chúng ta đi ao sen hái chút hạt sen.
Lúc còn ở Trấn Quốc Công phủ, Giang Diệucũng từng hái hạt sen với hai nha hoàn, nay đã xuất giá, tuy thân phận thay đổi, nhưng Lục Lưu đối tốt với nàng, không gò bó mọi chuyện, khiến Giang Diệu sống thoải mái tự do hơn lúc còn ởTrấn Quốc Công phủ. Hai nha hoàn cũng không có chút nào gò bó, liền gật đầu, cùng Giang Diệumột đi hái hạt sen.
Chủ tớ mấy người cầm công cụ, lại gọi hai gã sai vặt. Sai vặt ở Ngọc Bàn Viện này, bộ dáng đều bình thường, nhưng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Cái gì mà hái hạt sen, không cần bọn họ ra tay, chỉ cần ở bên cạnh giúp đỡ, giúp một tay thôi.
đi tới ao hoa sen, đã thấy Binh nhi đang khóc đến thê thảm trên chòi nghỉ mát ở ao hoa sen. Giang Diệu đi tới, nhìn Vương mama bên người Bình nhi hành lễ, hỏi: Xảy ra chuyện gì?
Giang Diệunhìn bánh ngọt rơi đầy trên mặt đất,nàng nghĩ tiểu nam hài này vì bánh ngọt rơi trên mặt đất mà thương tâm khóc rống,đang muốn an ủi, đã thấy tiểu nam hài ngước đôi mắt to đẫm lệ nhìn nàng, nức nở nói: Thẩm... Thẩm thẩm. Do lần trước Bình nhi và Giang Diệucùng làm bánh ngọt, xưa nay Bình nhikhông thích thân cận với người khác, lại hiếm thấy yêu thích vị tam thẩm thẩm này.
Giang Diệulúc này mới kinh hãi, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ bé mập mạp của Bình nhi, tỉ mỉ xem xét, thấy má trái hắn hơi sưng đỏ, lập tức hỏi Vương mama: Mặt Bình ca nhi xảy ra chuyện gì?
Vương mamagiống như rất sợ, ấp úng không dám nói. Giang Diệunhìn bộ dáng của bà ta,càng cảm thấy tức giận.
Vương mamalúc này mới nói: Vừa rồi lão nô cùng Nhị công tử ở chỗ này cho cá ăn, đúng lúc thấy Đại tiểu thư lại đây. Đại tiểu thư lấy bánh ngọt trong tay lão nô chạy đi, Nhị công tử đuổi theo Đại tiểu thư, sau đó Nhị công tử không cẩn thận ngã xuống đất, Đại tiểu thư thấy không ổn, lúc này mới ném bánh ngọt chạy đi.
Giang Diệutức đến mức gân xanh trên trán nhảy thình thịch, cuối cùng cũng hiểu rõ mẫu thân nàng đối với Tam ca bướng bỉnh khi còn bé rất là phiền não. Quý phủ có một người như Lục Linh Lung, ba ngày lại gây ra chuyện, nếu có nhiều thêm mấy hỗn thế ma vương, vậy còn không náo loạn? Nhà này quả thật là không dễ làm.
Lúc này Bảo Cân nhỏ giọng nói với Giang Diệu: Vương phi, Đại công tử tới đây.
Giang Diệungẩn người, vừa ngẩng đầu, đã thấy Lục Hành Chu chi lan ngọc thụ đi tới. Nhìn dung mạo Lục Hành Chu tuấn nhã, mặc một thân trường bào màu xanh, bộ dáng thư sinh đoan chính, cũng khó trách trong tầm mắt của quý nữ Vọng thành, có nhiều tiểu cô nương lén lút bàn luận về hắn. Giang Diệutuy không muốn nhìn thấy hắn, nhưng trước mắt không việc gì mà phải tránh. Nếu tránh, chính là có tật giật mình.
Lại nói, từ lúc nàng vào cửa, còn chưa từng thấy Lục Hành Chu đây.
Nếu chỉ có một mìnhGiang Diệu ở đó, Lục Hành Chu chắc chắn sẽ không đi qua, nhưng y nghe được tiếng khóc của Bình nhi, mới không nhịn được đi tới. Lục Hành Chu không giống với Lục Linh Lung, y là một huynh trưởng tốt,tính tình hiền lành, đối với Lục Bồng Bồng và Bình nhi cũng quan tâm yêu mến rất nhiều. Y bước nhanh tới, thấy Giang Diệu mặc quần áo phụ nhân dung mạo xinh đẹp, nhất thời có chút hoảng hốt, vội vã dời mắt, nhìn về phía Bình nhi.
Nhìn thấy gò má Bình nhi sưng đỏ, phản ứng đầu tiên của Lục Hành Chu chính là nổi giận, ngước mắt nhìn Giang Diệu, lạnh lùng nói: Bình nhi mới bốn tuổi, Tam thẩm thẩm có trái tim thật ác độc.
Giang Diệu hơi ngẩn ra, sau mới phản ứng được, hóa rangười Lục Hành Chu nói là mình.
Lục Hành Chu lập tức đi tới kéo tay Bình nhi, Bình nhi giơ tay lau nước mắt, không chịu đi với hắn, âmthanh mềm mại đứng trước mặt Giang Diệu, hiếm thấy tiểu nam hài tức giận nói: Đại ca xấu, Tam thẩm thẩm thương Bình nhi.
/216
|