Thiệt tình, do ba ca ca của nàng trông coi quá nghiêm, đến tận đêm cuối cùng của kỳ săn thú, nàng cũng không có cơ hội nói chuyện với Lục Lưu. Bởi vì là đêm cuối cùng, bên ngoài dĩ nhiên trở nên náo nhiệt hơn. Các tiểu cô nương đang quây thành một vòng trò chuyện, các con em quý tộc cũng tự tạo thành nhóm, vây quanh đống lửa nướng thị thú rừng cách đó không xa.
Giang Diệu với Tiết Kim Nguyệt, thêm ba huynh đệ, cùng Kiều Nguyên Bảo và Thụy vương, tập trung thành vòng ngồi ăn thịt nướng.
Kiều Nguyên Bảo có được một con hươu nhỏ, đương vui vẻ lắm, cùng với Thụy vương hai người đồng thời cho nai con ăn cỏ.
Tính cách Giang Thừa Hứa an tĩnh, nhưng vô luận chuyện gì cũng không làm khó được y, lúc này đang nướng thịt thỏ rừng béo ngậy. Hai tiểu cô nương nhìn thịt đang nướng tỏa ra hương thơm ngào ngạt, thèm thuồng tới mức nước miếng chảy xuống đến nơi.
Giang Thừa Hứa liếc qua, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, nhàn nhạt nói: Chờ thêm chút nữa, sắp chín rồi.
Nhất thời ánh mắt của Tiết Kim Nguyệt nhìn Giang Thừa Hứa, lại tăng mấy phần sùng bái.
Giang Thừa Hứa hiển nhiên để ý được điều đó, nhưng không nhìn nàng thêm, chỉ có khóe miệng thoáng cong lên, lẳng lặng đưa thịt thỏ nướng cho hai tiểu cô nương tham ăn này.
Lúc này, Trưởng công chúa đi qua, ồn ào kêu: Thịt nướng thơm quá, bản cung có thể ngồi đây không?
Nhìn thấy Trưởng công chúa, mọi người bèn đứng dậy định hành lễ. Trưởng công chúa huơ huơ tay, vô cùng tùy ý nói: Không cần đa lễ, dù sao sau này chúng ta đều sẽ thành người một nhà. Nàng dí dỏm nháy mắt mấy cái, nói, Không ngại chứ?
Giang Thừa Nhượng khách khí nói: Đương nhiên không ngại, Trưởng công chúa không ghét bỏ thì tốt rồi.
Trưởng công chúa cười gật đầu theo, rồi hướng về phía người ở sau lưng gọi: Đường huynh, mau tới đây.
Vừa nghe tới Lục Lưu, Giang Diệu vốn đang ủ rũ mới vô thức ngẩng lên, đôi mắt to sáng ngời nhìn Lục Lưu lại gần. Ngắm Lục Lưu chậm rãi bước đến, không nhịn được âm thầm vui vẻ.
Lục Lưu trái lại khách khí, chắp tay chào, qua loa vén vạt áo, ngồi xuống bên cạnh Giang Thừa Ngạn. Hắn liếc Giang Thừa Ngạn khuôn mặt sa sầm giày vò nửa con dê trên giá nướng thịt, nói: Hay là để bản vương làm cho?
Đúng lúc Giang Thừa Ngạn cảm thấy vô vị, thấy Lục Lưu thích, dứt khoát quăng việc sang cho hắn: Được, vậy làm phiền Vương gia rồi. Hắn muốn làm, vậy thì để hắn làm đi.
Giang Diệu vốn cho rằng, kiểu vương gia sống trong nhung lụa như Lục Lưu, dù là nướng thịt, hắn cũng không cần đích thân nhúng tay vào, việc này chắc hẳn không phải sở trường. Nhưng tiếp theo, nàng chứng kiến động tác của hắn thuần thục, thịt dê được hắn nướng tỏa hương thơm phức, các mặt chín đều, vàng óng giòn tan, còn ngon hơn thịt mà Tam ca nàng nướng.
Ngay tức khắc vẻ mặt Giang Diệu chẳng khác gì Kim Nguyệt lúc nãy mới nhìn Nhị ca nàng, tròng mắt lấp lánh, ngập tràn sùng bái nhìn nam nhân này.
Nướng xong, Lục Lưu lần lượt chia cho mọi người.
Dưới bầu không khí hôm nay, Giang Diệu chẳng còn nửa phần thận trọng. Bộ phận ăn ngon nhất của con dê chính là thịt nầm, phần da nầm dê sáng mà giòn, thịt béo vị ngậy, mềm mà không ngấy, ăn một chốc, miệng nhỏ của Giang Diệu đã bóng nhẫy, bụng căng tròn.
Đám nam nhân ăn thịt dê uống rượu mạnh, các tiểu cô nương cũng la hét đòi uống, nhưng bốn nam nhân lúc này đây trái lại nhất trí cùng một chiến tuyến, không cho phép cô nương gia uống rượu, chỉ kêu nha hoàn mang sữa dê nóng tới.
Giang Diệu uống sữa dê nóng, dù không hài lòng, nhưng thấy Lục Lưu cùng các ca ca nàng nói nói cười cười, tâm tình được trấn an rất nhiều. Như thể cảm ứng được, Lục Lưu bất chợt nhìn về phía nàng.
Bị bắt tại trận, Giang Diệu hơi cúi đầu, tiếp tục uống sữa dê.
Lục Lưu thấy tiểu cô nương ngoan ngoãn uống sữa dê, dọc theo khóe miệng trăng trắng, càng nhìn càng đáng yêu, uống sữa xong, đầu lưỡi vươn ra liếm thêm một vòng, càng vô tình khiến tròng mắt hắn trở nên sâu hơn, vội vã rời mắt.
Ngày cuối cùng cực kỳ tận hứng, Giang Diệu sau khi trở về lều vải, đã mệt mỏi không chịu nổi. Nửa đêm đương mơ mơ màng màng, Giang Diệu mở mắt ra, nhìn tới bóng người đen thui ở bên giường, thì sợ hết hồn. Nàng siết chặt chăn, đôi mắt nhập nhèm tỉnh táo lại lầu bầu: Chàng… sao lại đến đây?
Lục Lưu chần chừ ngồi xuống cạnh nàng, nói: Mấy ngày nay không có cơ hội đến gặp nàng, tối nay mà không đến, sợ là hai tháng nữa cũng không được gặp.
Còn nói nữa. Giang Diệu thật sự nhớ hắn, hào phóng nhích người vào trong.
Ý tứ này chẳng quá rõ ràng rồi. Lục Lưu không ngốc, ngẩn ra, sau đó gấp rút cởi ủng bò lên. Hắn vươn tay muốn ôm nàng, lại bị nàng tránh thoát.
Giang Diệu nói: Chỉ được trò chuyện, không cho phép làm bậy.
Lục Lưu cười cười, từ sau lưng lấy ra một túi rượu. Giang Diệu tò mò nhấp nháy mắt, sau đó hứng khởi cầm lấy, mở nắp ngửi ngửi. Rượu này rất mạnh, hèn gì vừa nãy các ca ca và Lục Lưu không ai chịu cho nàng uống. Mà sao lúc này... Nàng ngờ vực nhìn hắn, thì nghe Lục Lưu nói, Chỉ được thử một ngụm nhỏ thôi.
Thật sao, một ngụm thì một ngụm.
Ừm. Giang Diệu phấn khích gật đầu, đưa miệng sát lại, hớp một hớp nhỏ, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nhăn nhúm.
Lục Lưu cười khe khẽ, nói: Thế nào?
Giang Diệu nhanh chóng nhét cái nắp lại trả cho hắn, vẻ mặt ghét bỏ nói: Cay. Nàng bình thường cùng lắm là uống rượu trái cây, rượu trái cây cô nương gia uống vị ngọt, căn bản không chứa nhiều vị rượu, hôm nay so với loại rượu mạnh này, nghiễm nhiên không thể gọi là rượu được. Có điều Lục Lưu thân thiết như vậy, ngược lại khiến tâm tình Giang Diệu thả lỏng hơn.
Nàng hào phóng đem cái bọc giấu bên gối đầu ra, nói, Đây, cho chàng này.
Lục Lưu tiếp nhận, sờ soạng xong, thì biết là y phục, lập tức mỉm cười, kéo ra mặc thử. Áo choàng rất vừa người, màu sắc cùng kiểu dáng đều dựa theo y phục hắn hay mặc. Lúc trước hắn từng thấy qua tay nghề của nàng, nhưng lúc này vẫn cảm thấy kinh ngạc vui mừng.
Giang Diệu thấy hắn thích thú, bèn tự hào nói: Ta may có đẹp không?
... Đẹp. Lục Lưu cúi người cụng vào trán nàng, hơi thở nóng hổi tiếp xúc với mặt nàng. Giang Diệu bị quấy nhiễu có hơi nhột, rụt cổ lại, nhưng hai tay vẫn vô thức ôm chặt hắn.
Lục Lưu là nam nhân, tiểu cô nương mình mến yêu chủ động ôm ấp, nếu nửa điểm bày tỏ cũng không có, vậy chính là gạt người. Hắn bắt lấy môi nàng rồi dùng sức hôn xuống, miệng lưỡi dây dưa hồi lâu, mới hổn hển tách ra.
Hắn khàn giọng nói: Bổn vương phải đi rồi. Hắn hôn nhẹ một cái trên mặt nàng.
Giang Diệu tất nhiên cảm nhận được chỗ kia của hắn khác thường, gò má thẹn thùng đỏ ửng, gấp gáp thúc giục: Mau đi đi, đừng để người ta nhìn thấy. Dù sao áo choàng tặng đã tặng rồi, nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ, cũng không nên nán lại lâu.
Hắn gật đầu nói được, hôn môi nàng hai cái liên tiếp, mới xoay người rời khỏi.
Giang Diệu ngồi trên giường một lát, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm thở phao một hơi. Sau đó vùi đầu vào trong chăn. Cơ thể nhỏ bé ở trong chăn lăn qua lộn lại, vui vẻ nửa ngày, mới nặng nề thiếp đi.
------------
Ngày kế kỳ đi săn kết thúc, đội ngũ đồng hành theo Cảnh Huệ đế trở về.
Giang Diệu đang muốn lên xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, thì thấy cung nữ phục vụ bên người Hoàng hậu đi tới, hành lễ với nàng, mỉm cười nói: Giang tiểu thư, Hoàng hậu nương nương sợ buồn chán, hy vọng Giang tiểu thư lên xe ngựa, cùng Hoàng hậu nương nương trò chuyện.
Quan hệ giữa Giang Diệu và Hoàng hậu không giống bình thường, phần lớn những người có mặt ở nơi này đều biết, hiện giờ cung nữ bên cạnh Hoàng hậu đích thân tới mời, bộ dáng thật sự coi nàng như tỷ muội ruột. Vài quý nữ đi cùng tâm tính nhỏ mọn, nhìn tình hình như vậy, thì lộ ra chút ghen tị. Thầm nói Giang Diệu này tuổi tác tuy nhỏ, bản lĩnh lại không nhỏ.
Giang Diệu tuy chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn cảm thấy không ổn lắm. Có điều cung nữ này ba lần bốn lượt mời, Giang Diệu bó tay, đành phải đi qua, lên xe ngựa của Hoắc Tuyền.
Vén tấm rèm tơ vàng thêu phượng hoàng lên, từ bên trong một gương mặt yêu kiều chọc người thích lộ ra, ngoắc ngoắc tay với nàng. nói: Diệu Diệu, lên đây đi.
Giang Diệu gật đầu, nhấc vạt váy dẫm lên băng ghế trèo lên.
Mà đầu này, Cảnh Huệ đế vừa lên xe ngựa, nhìn thấy tiểu cô nương dung nhan xinh đẹp, vẻ mặt ngây thơ, thì ngẩn ra. Y không biết Vệ Bảo Linh tại sao bỗng nhiên xuất hiện trên xe ngựa, nhưng giờ phút này chỉ có thể miễn cưỡng đâm đầu vào, đợi rèm buông xuống, mới nói với Vệ Bảo Linh: Bảo Linh, muội sao lại... Muội quá liều lĩnh rồi. Mau xuống xe, nếu để người khác nhìn thấy, thanh danh của muội...
Nhưng Vệ Bảo Linh mặc kệ. Lúc nàng tới Tây Sơn, vốn muốn gặp mặt y, không ngờ ngay cả cơ hội để nói một câu cũng không có.
Nhìn Cảnh Huệ đế nhíu mày, Vệ Bảo Linh cắn môi, đôi mắt to ngân ngấn nước, tủi thân nói: Nếu bây giờ ta đi xuống, chẳng khác nào không cần thanh danh. Biểu ca, có phải huynh ghét ta rồi đúng không?
Cảnh Huệ đế hết cách với nàng, nhưng cũng hiểu, hiện tại không thích hợp để nàng bước xuống. Y thở dài: Sao có thể chứ? Chẳng qua —— nghĩ đến Hoàng hậu của mình, Cảnh Huệ đế nhất thời không biết nên làm thế nào. Y nhìn tiểu biểu muội yêu kiều mềm mại trước mặt, nói, Muội lên xe bằng cách nào?
Vệ Bảo Linh cười dịu dàng nói: Ta trốn ở bên trong từ sáng sớm.
Cảnh Huệ đế rốt cuộc mềm lòng, thấy nàng cười vui vẻ, dĩ nhiên cũng không dám khiển trách quá nặng, nhưng trong đầu vẫn nghĩ cách, làm thế nào đưa nàng trở về, mà không bị người ta nhìn thấy.
Vệ Bảo Linh thấy vẻ mặt ngưng trọng của Cảnh Huệ đế, càng ngày càng lo lắng, tạm thời ngoan ngoãn lặng yên không nói chuyện nữa.
Lúc xuống núi, sắc trời đột nhiên chuyển sang u ám, chẳng mấy chốc, mưa to xối xả trút xuống. Con đường được bảo dưỡng vốn bằng phẳng, bị nước mưa xối xuống, tự nhiên càng lúc càng lầy lội. Giang Diệu ngồi trong xe ngựa, theo bản năng vén rèm ngó, nhìn Lục Lưu cưỡi trên lưng ngựa ở phía trước, lúc này đã mặc áo tơi đội nón lá.
Hoắc Tuyền tưởng nàng lo âu, bèn trấn an: Yên tâm, sắp xuống núi rồi. Mệt mỏi nhiều ngày như vậy, trở về hãy nghỉ ngơi thư giãn cho thoải mái.
Giang Diệu gật đầu ừ một tiếng, nhưng trong lòng có một dự cảm xấu. Nàng nhìn Hoắc Tuyền đích thân châm trà cho nàng, nhận lấy, nói: Cám ơn tỷ. Rồi bưng trà nóng uống.
Trà nóng vào người, thân thể ấm áp hơn, trong lòng cũng thư thả hơn một chút.
Mưa càng lúc càng lớn.
Đội ngũ đi tới lưng chừng núi, con ngựa đột nhiên kêu hí lên, khiến đoàn người nhất tề chú ý. Dường như chiếc xe ngựa Hoàng hậu ngồi bị kinh động, con ngựa kia như nổi điên trở nên lồng lộn, va đụng loạn xạ trên con đường núi. Thị vệ chung quanh kinh hãi, vội vàng tiến lên ngăn cản, có thị vệ ở đằng trước bị con ngựa dùng đầu húc, đập mạnh xuống đất. Phu xe bị té xuống, trơ mắt nhìn con ngựa xông ngang đánh thẳng, đụng thẳng vào xe ngựa của Cảnh Huệ đế chạy phía trước.
Hai xe đụng nhau, thêm đường xá trơn trượt, cứ như vậy, hai chiếc xe ngựa đồng loạt ngã xuống rìa đường, lăn xuống sườn núi...
Đoàn người lập tức trở nên hỗn loạn.
Lục Lưu cưỡi trên lưng ngựa, cũng không ngờ được, khẩn trương ra hiệu lệnh, chỉ thị Ngự lâm quân nhanh chóng đi xuống tìm kiếm, bản thân cũng nhảy xuống xe ngựa, sắc mặt ngưng trọng.
Lúc này, nha hoàn bên người Giang Diệu là Bảo Cân Bảo Lục mới từ phía sau vội vội vàng vàng chạy tới, thanh âm nức nở, hướng về phía Lục Lưu nói: Vương gia, tiểu thư, tiểu thư... tiểu thư đang ở trong xe ngựa của Hoàng hậu nương nương.
-------------------
Trong một khóm đầy những cây có gai, bùn lầy không chịu nổi. Loáng thoáng có thể nhìn thấy trong bụi cỏ bên cạnh một tảng đá lớn, có hai vị cô nương đang nằm.
Giang Diệu cử động thân thể, cảm thấy khắp người đau nhức, như sắp rời ra vậy. Nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, mới đột ngột mở mắt ra, nhìn sang cô nương ngay kề bên, sốt ruột vỗ mặt nàng: Tuyền tỷ tỷ, Tuyền tỷ tỷ.
Khi xe ngựa lăn xuống dưới, Hoắc Tuyền đã ôm lấy nàng, sát sao bảo vệ nàng. Vì lẽ đó Giang Diệu hiện tại không có gì đáng ngại, có chăng cũng chỉ là chỗ bắp chân hơi hơi đau, nàng cúi đầu ngó qua, thấy làn váy bị bụi gai xé rách, chỗ bắp chân bị sượt qua một vệt, nhưng không sâu.
Giang Diệu ôm Hoắc Tuyền gọi hết lần này đến lần khác, tới khi nàng từ từ mở mắt ra, mới mừng rớt nước mắt nói: Tuyền tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng tỉnh.
Vết thương của Hoắc Tuyền đương nhiên nặng hơn Giang Diệu, sắc mặt có vẻ không tốt lắm. Giang Diệu thấy màu môi nàng thâm lại, biết không thể dầm mưa thêm nữa, nhanh chóng đỡ nàng dậy, kéo tay nàng khoác lên vai mình, trong lòng sốt ruột, nhưng lại cố gắng trấn định nói: Tuyền tỷ tỷ, tỷ chịu đựng một lát đã nhé. Nàng cũng lạnh tới mức run cầm cập, nhưng trước mắt chỉ đành chờ có người tìm ra bọn họ. Nàng hướng về phía trên kêu gọi, phát hiện chẳng có ai cả, lo lắng có phải tìm sai hướng rồi không.
Lúc này, Giang Diệu nhìn thấy nam nhân đứng cách đó không xa, liền ngạc nhiên vui mừng gọi: Hoàng thượng.
Là Cảnh Huệ đế.
Thời điểm xe ngựa rơi xuống, Giang Diệu loáng thoáng nghe được mọi người kêu Cảnh Huệ đế, có lẽ xe ngựa của Cảnh Huệ đế cũng bị lăn xuống. Nàng nhìn thân thể Hoắc Tuyền yếu ớt, giờ phút này chẳng để ý được lễ nghi, ngoắc tay với Cảnh Huệ đế nói: Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ở chỗ này.
Cảnh Huệ đế hiển nhiên nghe được. Y nhìn Hoắc Tuyền bên cạnh Giang Diệu, trái tim tức thì bị níu chặt, tới lúc định bước về phía nàng, bất chợt nhớ ra nhìn lại cô nương đang nằm trong bụi cỏ, vội nhào qua ôm người lên: Bảo Linh, Bảo Linh.
Vệ Bảo Linh bị kinh sợ mất hồn, chậm chạp tỉnh lại, nhìn đến khuôn mặt của Cảnh Huệ, nơi nào còn để ý cô nương gia phải thận trọng, vội vàng ôm lấy y, đầu nhỏ chôn trong ngực y, khóc thút thít không ngừng, thân thể yếu đuối run rẩy.
Cảnh Huệ đế biết nàng thật sự bị dọa sợ, đau lòng vô cùng, nhanh chóng ôm chặt nàng, mềm mỏng trấn an: Đừng sợ, đường huynh sẽ tìm thấy chúng ta nhanh thôi, đừng sợ...
Giang Diệu trông Cảnh Huệ đế rõ ràng đã thấy bọn họ, vậy mà chậm chạp lề mề không tới, nhất thời lo âu còn tưởng Cảnh Huệ đế bị thương nặng, khẩn trương đỡ Hoắc Tuyền đi qua.
Vừa tới nơi, nhìn Cảnh Huệ đế dịu dàng an ủi cô nương như con thú bị thương ở trong ngực, trái tim lập tức lạnh đi một nửa.
Cô nương này dù chưa ló mặt, nhưng là người nào, nàng dĩ nhiên hiểu rõ.
Thấy cảnh này, Giang Diệu vô thức ngó Hoắc Tuyền bên cạnh, thấy biểu cảm của nàng lãnh đạm, dường như không để tâm chút nào.
Nàng còn cho rằng Cảnh Huệ đế dù có hồ đồ, cũng không phải loại người hoang đường, nhưng hôm nay... y vậy mà cùng Vệ Bảo Linh đi chung một chiếc xe ngựa! Tuy rằng Vệ Bảo Linh sang năm sẽ tiến cung, nhưng suy cho cùng vẫn chưa có danh phận.
Cảnh Huệ đế nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cô nương trong ngực, ngẩng đầu nhìn hai người đứng trước mặt, quan tâm hỏi Hoắc Tuyền: Hoàng hậu không sao chứ?
Hoắc Tuyền lạnh nhạt đáp: Thần thiếp không sao. Nàng nhìn Vệ Bảo Linh một cái, nói, Nhưng mà Vệ tiểu thư, bị dọa sợ rồi.
Cảnh Huệ đế tuy chột dạ, nhưng lúc này đây là thật lòng thương yêu Vệ Bảo Linh. Y thấp giọng dỗ mấy câu, sau đó dứt khoát đem người ôm ngang lên, nói: Đám người đường huynh sẽ nhanh chóng tìm ra chúng ta thôi, chẳng qua chỗ này mưa lớn quá, chúng ta cần trú chỗ nào đó. Cảnh Huệ đế lưu lại dấu vết trên đường đi, sau đó mang theo ba tiểu cô nương, thu xếp ở trong sơn động cách đấy không xa.
Nếu đám người Lục Lưu có thể tìm được chỗ này, thấy những dấu hiệu đó, lẽ dĩ nhiên sẽ tìm được bọn họ trong thời gian ngắn nhất.
Nhóm lửa trong sơn động xong, Giang Diệu cùng Hoắc Tuyền ngồi ở cạnh đống lửa, mà bên kia, Vệ Bảo Linh dựa thật sát vào trong ngực Cảnh Huệ đế, sợ hãi không thôi. Vệ Bảo Linh nâng tầm mắt, nhìn Hoắc Tuyền đối diện, trong lòng lại lén vui vẻ. Thoạt đầu nàng ta cho là, biểu ca đối với Hoắc Tuyền có chút động tâm, nhưng giờ đây trong lúc nguy cấp, biểu ca chỉ quan tâm một mình nàng ta. Mọi chuyện diễn ra như vậy, Vệ Bảo Linh cảm thấy cực kỳ đắc ý.
Bất kể vào lúc nào ở chỗ nào, người biểu ca để ý nhất chính là nàng ta.
Thật ra lúc mới té xuống, Cảnh Huệ đế đã che chở cho Vệ Bảo Linh rất vững vàng, tới khi chạm đất, hai người mới tách ra, do đó cả người Vệ Bảo Linh từ trên xuống dưới nhiều lắm là bị trầy da, trong bốn người thương thế xem như nhẹ nhất. Có thể vừa rồi bị hoảng sợ, là thật. Vào lúc này dẫu đã tỉnh lại, nhưng nàng ta hiểu được cô nương gia nên nhu nhược một chút, mới khiến người khác đau lòng, hơn nữa nếu biểu ca biết nàng ta vô sự, sợ rằng sẽ chuyển sang quan tâm Hoắc Tuyền. Điều này, nàng t dĩ nhiên không chịu.
Cứ như vậy, Vệ Bảo Linh nhắm hờ mắt, tiếp đó chậm rãi hô: Biểu ca...
Cảnh Huệ đế vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay nàng ta, nói: Đừng sợ.
Vệ Bảo Linh gật đầu liên tiếp, yếu ớt mở mắt, cười với y, ngoan ngoãn nói: Có biểu ca ở đây, ta sẽ không sợ.
Cảnh tượng cùng chung hoạn nạn kiểu này, rơi vào trong mắt Giang Diệu, thật chẳng muốn liếc nhìn thêm chút nào.
Cảnh Huệ đế nửa ôm Vệ Bảo Linh trong ngực, thấy sắc mặt nàng ta trở nên tốt hơn, thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó y đưa mắt nhìn qua, thấy cơ thể Hoắc Tuyền suy yếu, vốn muốn qua hỏi han, lại chẳng biết làm sao với người bên cạnh hoảng sợ quá độ ở trong ngực, ôm chặt lấy y không chịu buông tay. Y thở dài. Y trước giờ luôn thương yêu tiểu biểu muội, dù có là phu thê cùng với Hoắc Tuyền.
Sống chết ở trước mắt, nếu trong hai người phải chọn một, chỉ đành chọn người vế trước.
Sơn động trước giờ luôn ẩm ướt, dễ dàng dẫn rắn rết sâu bọ tới. Đương lúc Cảnh Huệ đế đang xuất thần, có một con rắn xanh thè lưỡi bò về phía Vệ Bảo Linh. Tới lúc con rắn chuẩn bị cắn vào bắp chân của Vệ Bảo Linh, Cảnh Huệ đế cấp tốc phản ứng tóm lấy con rắn, thẳng tay ném ra ngoài.
Con rắn cực nhanh chui vào khe núi trong động, uốn éo cái đuôi, tức thời biến mất không còn hình bóng.
Cảnh Huệ ngược lại hít một ngụm khí lạnh, hơi cúi đầu, nhìn chỗ cánh tay mình, vậy mà đã bị con rắn vừa rồi cắn.
Vệ Bảo Linh giờ mới ngồi dậy, nhìn vết thương trên cánh tay Cảnh Huệ đế, lo lắng sắp khóc tới nơi, kêu: Biểu ca...
Cảnh Huệ đế cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đầu choáng mắt hoa, thần chí cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Xem tình huống bất ngờ này, Hoắc Tuyền với Giang Diệu vội lại gần. Giang Diệu nhìn vết cắn trên cánh tay Cảnh Huệ đế, rồi nhìn dáng vẻ hoa lê dưới mưa của Vệ Bảo Linh, nói: Đây là trúc diệp thanh, bị nó cắn, nếu không kịp thời cứu chữa, e sẽ khó bảo toàn tính mạng.
Vệ Bảo Linh là tiểu cô nương được nuôi dưỡng nơi thâm khuê, làm sao hiểu được những thứ y lý này, nhanh chóng ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt nhìn Giang Diệu, nói: Vậy ngươi còn không mau nghĩ biện pháp cứu biểu ca. Y là Hoàng thượng Đại Lương, không thể xảy ra chuyện được. Nếu y chết, thì nàng ta làm sao làm sủng phi, làm sao làm Hoàng hậu được?
Thấy Vệ Bảo Linh tình thâm ý thiết, Giang Diệu lại không nhanh không chậm nói: Đương nhiên có phương pháp có thể giải độc, thật ra rất đơn giản... Nàng nhìn Vệ Bảo Linh, nói, Chỉ cần có người hút chất độc từ miệng vết thương ra là được. Vừa rồi Hoàng thượng cứu Vệ tiểu thư, Vệ tiểu thư với Hoàng thượng tình cảm sâu đậm, nhất định có thể vì Hoàng thượng không màng cái chết... Ngươi cũng nói rồi đó, đây chính là Hoàng thượng Đại Lương.
Hút độc ra? Vệ Bảo Linh ngây ngẩn, nàng ta không ngốc, nhìn vẻ mặt hiện giờ của Cảnh Huệ đế, thì biết độc của con rắn kia cực kỳ nguy hiểm. Nếu nàng ta giúp y hút độc ra, vậy chẳng phải nàng ta sẽ mất mạng sao.
Nàng ta cũng không muốn chết đâu...
Giang Diệu thấy nàng ta sợ hãi, tiếp tục nói: Vệ tiểu thư đừng do dự nữa. Nếu còn không giúp Hoàng thượng hút độc ra, e tính mạng sẽ khó giữ được.
Biết vậy Vệ Bảo Linh vẫn không cúi đầu xuống hút, mà đột nhiên ngước lên nhìn Giang Diệu, ánh mắt ác liệt nói: Ta là Hoàng phi tương lai, tại đây thân phận của ngươi thấp nhất, mạng của ngươi ti tiện nhất, lẽ dĩ nhiên phải do ngươi giúp biểu ca hút độc ra rồi.
Chậc chậc. Quả nhiên, đến lúc nguy cấp, mới có thể thấy rõ lòng người. Giang Diệu đã biết Vệ Bảo Linh là một kẻ vô sỉ, không ngờ nàng ta lại có thể vô sỉ đến trình độ này.
Chính lúc này, Hoắc Tuyền nãy giờ không nói gì, tiến lên mấy bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, run rẩy nhấc tay lên, cầm lấy cánh tay của Cảnh Huệ đế.
Trông cử chỉ của Hoắc Tuyền, Giang Diệu lập tức hiểu ra, vội nói: Tuyền tỷ tỷ!
Hoắc Tuyền không trả lời. Nàng có dung nhan thanh lệ, cơ thể trước giờ khỏe mạnh, hôm nay suy nhược ốm yếu như thế này, ngược lại càng thêm khiến người thương xót. Nàng khép hờ mi, không màng ánh mắt khiếp sợ của Cảnh Huệ đế, lạnh nhạt nói: Hoàng thượng, nếu thần thiếp chết, người có thể hứa với thần thiếp, nể tình thần thiếp, sau này chiếu cố nhiều hơn tới Bình Tân Hầu phủ, xem như thay thần thiếp chiếu cố người nhà.
Cảnh Huệ đế mấp máy môi, không nói nên lời. Y rầm rì gọi: A Tuyền...
Khuôn mặt Hoắc Tuyền bình tĩnh nói: Vậy thần thiếp coi như Hoàng thượng đã đồng ý. Nói xong, không chút do dự cúi đầu, miệng chuẩn xác chạm vào vết cắn trên cổ tay Cảnh Huệ đế, dùng sức hút chất độc bên trong ra.
Giang Diệu với Tiết Kim Nguyệt, thêm ba huynh đệ, cùng Kiều Nguyên Bảo và Thụy vương, tập trung thành vòng ngồi ăn thịt nướng.
Kiều Nguyên Bảo có được một con hươu nhỏ, đương vui vẻ lắm, cùng với Thụy vương hai người đồng thời cho nai con ăn cỏ.
Tính cách Giang Thừa Hứa an tĩnh, nhưng vô luận chuyện gì cũng không làm khó được y, lúc này đang nướng thịt thỏ rừng béo ngậy. Hai tiểu cô nương nhìn thịt đang nướng tỏa ra hương thơm ngào ngạt, thèm thuồng tới mức nước miếng chảy xuống đến nơi.
Giang Thừa Hứa liếc qua, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, nhàn nhạt nói: Chờ thêm chút nữa, sắp chín rồi.
Nhất thời ánh mắt của Tiết Kim Nguyệt nhìn Giang Thừa Hứa, lại tăng mấy phần sùng bái.
Giang Thừa Hứa hiển nhiên để ý được điều đó, nhưng không nhìn nàng thêm, chỉ có khóe miệng thoáng cong lên, lẳng lặng đưa thịt thỏ nướng cho hai tiểu cô nương tham ăn này.
Lúc này, Trưởng công chúa đi qua, ồn ào kêu: Thịt nướng thơm quá, bản cung có thể ngồi đây không?
Nhìn thấy Trưởng công chúa, mọi người bèn đứng dậy định hành lễ. Trưởng công chúa huơ huơ tay, vô cùng tùy ý nói: Không cần đa lễ, dù sao sau này chúng ta đều sẽ thành người một nhà. Nàng dí dỏm nháy mắt mấy cái, nói, Không ngại chứ?
Giang Thừa Nhượng khách khí nói: Đương nhiên không ngại, Trưởng công chúa không ghét bỏ thì tốt rồi.
Trưởng công chúa cười gật đầu theo, rồi hướng về phía người ở sau lưng gọi: Đường huynh, mau tới đây.
Vừa nghe tới Lục Lưu, Giang Diệu vốn đang ủ rũ mới vô thức ngẩng lên, đôi mắt to sáng ngời nhìn Lục Lưu lại gần. Ngắm Lục Lưu chậm rãi bước đến, không nhịn được âm thầm vui vẻ.
Lục Lưu trái lại khách khí, chắp tay chào, qua loa vén vạt áo, ngồi xuống bên cạnh Giang Thừa Ngạn. Hắn liếc Giang Thừa Ngạn khuôn mặt sa sầm giày vò nửa con dê trên giá nướng thịt, nói: Hay là để bản vương làm cho?
Đúng lúc Giang Thừa Ngạn cảm thấy vô vị, thấy Lục Lưu thích, dứt khoát quăng việc sang cho hắn: Được, vậy làm phiền Vương gia rồi. Hắn muốn làm, vậy thì để hắn làm đi.
Giang Diệu vốn cho rằng, kiểu vương gia sống trong nhung lụa như Lục Lưu, dù là nướng thịt, hắn cũng không cần đích thân nhúng tay vào, việc này chắc hẳn không phải sở trường. Nhưng tiếp theo, nàng chứng kiến động tác của hắn thuần thục, thịt dê được hắn nướng tỏa hương thơm phức, các mặt chín đều, vàng óng giòn tan, còn ngon hơn thịt mà Tam ca nàng nướng.
Ngay tức khắc vẻ mặt Giang Diệu chẳng khác gì Kim Nguyệt lúc nãy mới nhìn Nhị ca nàng, tròng mắt lấp lánh, ngập tràn sùng bái nhìn nam nhân này.
Nướng xong, Lục Lưu lần lượt chia cho mọi người.
Dưới bầu không khí hôm nay, Giang Diệu chẳng còn nửa phần thận trọng. Bộ phận ăn ngon nhất của con dê chính là thịt nầm, phần da nầm dê sáng mà giòn, thịt béo vị ngậy, mềm mà không ngấy, ăn một chốc, miệng nhỏ của Giang Diệu đã bóng nhẫy, bụng căng tròn.
Đám nam nhân ăn thịt dê uống rượu mạnh, các tiểu cô nương cũng la hét đòi uống, nhưng bốn nam nhân lúc này đây trái lại nhất trí cùng một chiến tuyến, không cho phép cô nương gia uống rượu, chỉ kêu nha hoàn mang sữa dê nóng tới.
Giang Diệu uống sữa dê nóng, dù không hài lòng, nhưng thấy Lục Lưu cùng các ca ca nàng nói nói cười cười, tâm tình được trấn an rất nhiều. Như thể cảm ứng được, Lục Lưu bất chợt nhìn về phía nàng.
Bị bắt tại trận, Giang Diệu hơi cúi đầu, tiếp tục uống sữa dê.
Lục Lưu thấy tiểu cô nương ngoan ngoãn uống sữa dê, dọc theo khóe miệng trăng trắng, càng nhìn càng đáng yêu, uống sữa xong, đầu lưỡi vươn ra liếm thêm một vòng, càng vô tình khiến tròng mắt hắn trở nên sâu hơn, vội vã rời mắt.
Ngày cuối cùng cực kỳ tận hứng, Giang Diệu sau khi trở về lều vải, đã mệt mỏi không chịu nổi. Nửa đêm đương mơ mơ màng màng, Giang Diệu mở mắt ra, nhìn tới bóng người đen thui ở bên giường, thì sợ hết hồn. Nàng siết chặt chăn, đôi mắt nhập nhèm tỉnh táo lại lầu bầu: Chàng… sao lại đến đây?
Lục Lưu chần chừ ngồi xuống cạnh nàng, nói: Mấy ngày nay không có cơ hội đến gặp nàng, tối nay mà không đến, sợ là hai tháng nữa cũng không được gặp.
Còn nói nữa. Giang Diệu thật sự nhớ hắn, hào phóng nhích người vào trong.
Ý tứ này chẳng quá rõ ràng rồi. Lục Lưu không ngốc, ngẩn ra, sau đó gấp rút cởi ủng bò lên. Hắn vươn tay muốn ôm nàng, lại bị nàng tránh thoát.
Giang Diệu nói: Chỉ được trò chuyện, không cho phép làm bậy.
Lục Lưu cười cười, từ sau lưng lấy ra một túi rượu. Giang Diệu tò mò nhấp nháy mắt, sau đó hứng khởi cầm lấy, mở nắp ngửi ngửi. Rượu này rất mạnh, hèn gì vừa nãy các ca ca và Lục Lưu không ai chịu cho nàng uống. Mà sao lúc này... Nàng ngờ vực nhìn hắn, thì nghe Lục Lưu nói, Chỉ được thử một ngụm nhỏ thôi.
Thật sao, một ngụm thì một ngụm.
Ừm. Giang Diệu phấn khích gật đầu, đưa miệng sát lại, hớp một hớp nhỏ, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nhăn nhúm.
Lục Lưu cười khe khẽ, nói: Thế nào?
Giang Diệu nhanh chóng nhét cái nắp lại trả cho hắn, vẻ mặt ghét bỏ nói: Cay. Nàng bình thường cùng lắm là uống rượu trái cây, rượu trái cây cô nương gia uống vị ngọt, căn bản không chứa nhiều vị rượu, hôm nay so với loại rượu mạnh này, nghiễm nhiên không thể gọi là rượu được. Có điều Lục Lưu thân thiết như vậy, ngược lại khiến tâm tình Giang Diệu thả lỏng hơn.
Nàng hào phóng đem cái bọc giấu bên gối đầu ra, nói, Đây, cho chàng này.
Lục Lưu tiếp nhận, sờ soạng xong, thì biết là y phục, lập tức mỉm cười, kéo ra mặc thử. Áo choàng rất vừa người, màu sắc cùng kiểu dáng đều dựa theo y phục hắn hay mặc. Lúc trước hắn từng thấy qua tay nghề của nàng, nhưng lúc này vẫn cảm thấy kinh ngạc vui mừng.
Giang Diệu thấy hắn thích thú, bèn tự hào nói: Ta may có đẹp không?
... Đẹp. Lục Lưu cúi người cụng vào trán nàng, hơi thở nóng hổi tiếp xúc với mặt nàng. Giang Diệu bị quấy nhiễu có hơi nhột, rụt cổ lại, nhưng hai tay vẫn vô thức ôm chặt hắn.
Lục Lưu là nam nhân, tiểu cô nương mình mến yêu chủ động ôm ấp, nếu nửa điểm bày tỏ cũng không có, vậy chính là gạt người. Hắn bắt lấy môi nàng rồi dùng sức hôn xuống, miệng lưỡi dây dưa hồi lâu, mới hổn hển tách ra.
Hắn khàn giọng nói: Bổn vương phải đi rồi. Hắn hôn nhẹ một cái trên mặt nàng.
Giang Diệu tất nhiên cảm nhận được chỗ kia của hắn khác thường, gò má thẹn thùng đỏ ửng, gấp gáp thúc giục: Mau đi đi, đừng để người ta nhìn thấy. Dù sao áo choàng tặng đã tặng rồi, nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ, cũng không nên nán lại lâu.
Hắn gật đầu nói được, hôn môi nàng hai cái liên tiếp, mới xoay người rời khỏi.
Giang Diệu ngồi trên giường một lát, không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, lúc này mới yên tâm thở phao một hơi. Sau đó vùi đầu vào trong chăn. Cơ thể nhỏ bé ở trong chăn lăn qua lộn lại, vui vẻ nửa ngày, mới nặng nề thiếp đi.
------------
Ngày kế kỳ đi săn kết thúc, đội ngũ đồng hành theo Cảnh Huệ đế trở về.
Giang Diệu đang muốn lên xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, thì thấy cung nữ phục vụ bên người Hoàng hậu đi tới, hành lễ với nàng, mỉm cười nói: Giang tiểu thư, Hoàng hậu nương nương sợ buồn chán, hy vọng Giang tiểu thư lên xe ngựa, cùng Hoàng hậu nương nương trò chuyện.
Quan hệ giữa Giang Diệu và Hoàng hậu không giống bình thường, phần lớn những người có mặt ở nơi này đều biết, hiện giờ cung nữ bên cạnh Hoàng hậu đích thân tới mời, bộ dáng thật sự coi nàng như tỷ muội ruột. Vài quý nữ đi cùng tâm tính nhỏ mọn, nhìn tình hình như vậy, thì lộ ra chút ghen tị. Thầm nói Giang Diệu này tuổi tác tuy nhỏ, bản lĩnh lại không nhỏ.
Giang Diệu tuy chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn cảm thấy không ổn lắm. Có điều cung nữ này ba lần bốn lượt mời, Giang Diệu bó tay, đành phải đi qua, lên xe ngựa của Hoắc Tuyền.
Vén tấm rèm tơ vàng thêu phượng hoàng lên, từ bên trong một gương mặt yêu kiều chọc người thích lộ ra, ngoắc ngoắc tay với nàng. nói: Diệu Diệu, lên đây đi.
Giang Diệu gật đầu, nhấc vạt váy dẫm lên băng ghế trèo lên.
Mà đầu này, Cảnh Huệ đế vừa lên xe ngựa, nhìn thấy tiểu cô nương dung nhan xinh đẹp, vẻ mặt ngây thơ, thì ngẩn ra. Y không biết Vệ Bảo Linh tại sao bỗng nhiên xuất hiện trên xe ngựa, nhưng giờ phút này chỉ có thể miễn cưỡng đâm đầu vào, đợi rèm buông xuống, mới nói với Vệ Bảo Linh: Bảo Linh, muội sao lại... Muội quá liều lĩnh rồi. Mau xuống xe, nếu để người khác nhìn thấy, thanh danh của muội...
Nhưng Vệ Bảo Linh mặc kệ. Lúc nàng tới Tây Sơn, vốn muốn gặp mặt y, không ngờ ngay cả cơ hội để nói một câu cũng không có.
Nhìn Cảnh Huệ đế nhíu mày, Vệ Bảo Linh cắn môi, đôi mắt to ngân ngấn nước, tủi thân nói: Nếu bây giờ ta đi xuống, chẳng khác nào không cần thanh danh. Biểu ca, có phải huynh ghét ta rồi đúng không?
Cảnh Huệ đế hết cách với nàng, nhưng cũng hiểu, hiện tại không thích hợp để nàng bước xuống. Y thở dài: Sao có thể chứ? Chẳng qua —— nghĩ đến Hoàng hậu của mình, Cảnh Huệ đế nhất thời không biết nên làm thế nào. Y nhìn tiểu biểu muội yêu kiều mềm mại trước mặt, nói, Muội lên xe bằng cách nào?
Vệ Bảo Linh cười dịu dàng nói: Ta trốn ở bên trong từ sáng sớm.
Cảnh Huệ đế rốt cuộc mềm lòng, thấy nàng cười vui vẻ, dĩ nhiên cũng không dám khiển trách quá nặng, nhưng trong đầu vẫn nghĩ cách, làm thế nào đưa nàng trở về, mà không bị người ta nhìn thấy.
Vệ Bảo Linh thấy vẻ mặt ngưng trọng của Cảnh Huệ đế, càng ngày càng lo lắng, tạm thời ngoan ngoãn lặng yên không nói chuyện nữa.
Lúc xuống núi, sắc trời đột nhiên chuyển sang u ám, chẳng mấy chốc, mưa to xối xả trút xuống. Con đường được bảo dưỡng vốn bằng phẳng, bị nước mưa xối xuống, tự nhiên càng lúc càng lầy lội. Giang Diệu ngồi trong xe ngựa, theo bản năng vén rèm ngó, nhìn Lục Lưu cưỡi trên lưng ngựa ở phía trước, lúc này đã mặc áo tơi đội nón lá.
Hoắc Tuyền tưởng nàng lo âu, bèn trấn an: Yên tâm, sắp xuống núi rồi. Mệt mỏi nhiều ngày như vậy, trở về hãy nghỉ ngơi thư giãn cho thoải mái.
Giang Diệu gật đầu ừ một tiếng, nhưng trong lòng có một dự cảm xấu. Nàng nhìn Hoắc Tuyền đích thân châm trà cho nàng, nhận lấy, nói: Cám ơn tỷ. Rồi bưng trà nóng uống.
Trà nóng vào người, thân thể ấm áp hơn, trong lòng cũng thư thả hơn một chút.
Mưa càng lúc càng lớn.
Đội ngũ đi tới lưng chừng núi, con ngựa đột nhiên kêu hí lên, khiến đoàn người nhất tề chú ý. Dường như chiếc xe ngựa Hoàng hậu ngồi bị kinh động, con ngựa kia như nổi điên trở nên lồng lộn, va đụng loạn xạ trên con đường núi. Thị vệ chung quanh kinh hãi, vội vàng tiến lên ngăn cản, có thị vệ ở đằng trước bị con ngựa dùng đầu húc, đập mạnh xuống đất. Phu xe bị té xuống, trơ mắt nhìn con ngựa xông ngang đánh thẳng, đụng thẳng vào xe ngựa của Cảnh Huệ đế chạy phía trước.
Hai xe đụng nhau, thêm đường xá trơn trượt, cứ như vậy, hai chiếc xe ngựa đồng loạt ngã xuống rìa đường, lăn xuống sườn núi...
Đoàn người lập tức trở nên hỗn loạn.
Lục Lưu cưỡi trên lưng ngựa, cũng không ngờ được, khẩn trương ra hiệu lệnh, chỉ thị Ngự lâm quân nhanh chóng đi xuống tìm kiếm, bản thân cũng nhảy xuống xe ngựa, sắc mặt ngưng trọng.
Lúc này, nha hoàn bên người Giang Diệu là Bảo Cân Bảo Lục mới từ phía sau vội vội vàng vàng chạy tới, thanh âm nức nở, hướng về phía Lục Lưu nói: Vương gia, tiểu thư, tiểu thư... tiểu thư đang ở trong xe ngựa của Hoàng hậu nương nương.
-------------------
Trong một khóm đầy những cây có gai, bùn lầy không chịu nổi. Loáng thoáng có thể nhìn thấy trong bụi cỏ bên cạnh một tảng đá lớn, có hai vị cô nương đang nằm.
Giang Diệu cử động thân thể, cảm thấy khắp người đau nhức, như sắp rời ra vậy. Nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, mới đột ngột mở mắt ra, nhìn sang cô nương ngay kề bên, sốt ruột vỗ mặt nàng: Tuyền tỷ tỷ, Tuyền tỷ tỷ.
Khi xe ngựa lăn xuống dưới, Hoắc Tuyền đã ôm lấy nàng, sát sao bảo vệ nàng. Vì lẽ đó Giang Diệu hiện tại không có gì đáng ngại, có chăng cũng chỉ là chỗ bắp chân hơi hơi đau, nàng cúi đầu ngó qua, thấy làn váy bị bụi gai xé rách, chỗ bắp chân bị sượt qua một vệt, nhưng không sâu.
Giang Diệu ôm Hoắc Tuyền gọi hết lần này đến lần khác, tới khi nàng từ từ mở mắt ra, mới mừng rớt nước mắt nói: Tuyền tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng tỉnh.
Vết thương của Hoắc Tuyền đương nhiên nặng hơn Giang Diệu, sắc mặt có vẻ không tốt lắm. Giang Diệu thấy màu môi nàng thâm lại, biết không thể dầm mưa thêm nữa, nhanh chóng đỡ nàng dậy, kéo tay nàng khoác lên vai mình, trong lòng sốt ruột, nhưng lại cố gắng trấn định nói: Tuyền tỷ tỷ, tỷ chịu đựng một lát đã nhé. Nàng cũng lạnh tới mức run cầm cập, nhưng trước mắt chỉ đành chờ có người tìm ra bọn họ. Nàng hướng về phía trên kêu gọi, phát hiện chẳng có ai cả, lo lắng có phải tìm sai hướng rồi không.
Lúc này, Giang Diệu nhìn thấy nam nhân đứng cách đó không xa, liền ngạc nhiên vui mừng gọi: Hoàng thượng.
Là Cảnh Huệ đế.
Thời điểm xe ngựa rơi xuống, Giang Diệu loáng thoáng nghe được mọi người kêu Cảnh Huệ đế, có lẽ xe ngựa của Cảnh Huệ đế cũng bị lăn xuống. Nàng nhìn thân thể Hoắc Tuyền yếu ớt, giờ phút này chẳng để ý được lễ nghi, ngoắc tay với Cảnh Huệ đế nói: Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ở chỗ này.
Cảnh Huệ đế hiển nhiên nghe được. Y nhìn Hoắc Tuyền bên cạnh Giang Diệu, trái tim tức thì bị níu chặt, tới lúc định bước về phía nàng, bất chợt nhớ ra nhìn lại cô nương đang nằm trong bụi cỏ, vội nhào qua ôm người lên: Bảo Linh, Bảo Linh.
Vệ Bảo Linh bị kinh sợ mất hồn, chậm chạp tỉnh lại, nhìn đến khuôn mặt của Cảnh Huệ, nơi nào còn để ý cô nương gia phải thận trọng, vội vàng ôm lấy y, đầu nhỏ chôn trong ngực y, khóc thút thít không ngừng, thân thể yếu đuối run rẩy.
Cảnh Huệ đế biết nàng thật sự bị dọa sợ, đau lòng vô cùng, nhanh chóng ôm chặt nàng, mềm mỏng trấn an: Đừng sợ, đường huynh sẽ tìm thấy chúng ta nhanh thôi, đừng sợ...
Giang Diệu trông Cảnh Huệ đế rõ ràng đã thấy bọn họ, vậy mà chậm chạp lề mề không tới, nhất thời lo âu còn tưởng Cảnh Huệ đế bị thương nặng, khẩn trương đỡ Hoắc Tuyền đi qua.
Vừa tới nơi, nhìn Cảnh Huệ đế dịu dàng an ủi cô nương như con thú bị thương ở trong ngực, trái tim lập tức lạnh đi một nửa.
Cô nương này dù chưa ló mặt, nhưng là người nào, nàng dĩ nhiên hiểu rõ.
Thấy cảnh này, Giang Diệu vô thức ngó Hoắc Tuyền bên cạnh, thấy biểu cảm của nàng lãnh đạm, dường như không để tâm chút nào.
Nàng còn cho rằng Cảnh Huệ đế dù có hồ đồ, cũng không phải loại người hoang đường, nhưng hôm nay... y vậy mà cùng Vệ Bảo Linh đi chung một chiếc xe ngựa! Tuy rằng Vệ Bảo Linh sang năm sẽ tiến cung, nhưng suy cho cùng vẫn chưa có danh phận.
Cảnh Huệ đế nhẹ nhàng vỗ về sống lưng cô nương trong ngực, ngẩng đầu nhìn hai người đứng trước mặt, quan tâm hỏi Hoắc Tuyền: Hoàng hậu không sao chứ?
Hoắc Tuyền lạnh nhạt đáp: Thần thiếp không sao. Nàng nhìn Vệ Bảo Linh một cái, nói, Nhưng mà Vệ tiểu thư, bị dọa sợ rồi.
Cảnh Huệ đế tuy chột dạ, nhưng lúc này đây là thật lòng thương yêu Vệ Bảo Linh. Y thấp giọng dỗ mấy câu, sau đó dứt khoát đem người ôm ngang lên, nói: Đám người đường huynh sẽ nhanh chóng tìm ra chúng ta thôi, chẳng qua chỗ này mưa lớn quá, chúng ta cần trú chỗ nào đó. Cảnh Huệ đế lưu lại dấu vết trên đường đi, sau đó mang theo ba tiểu cô nương, thu xếp ở trong sơn động cách đấy không xa.
Nếu đám người Lục Lưu có thể tìm được chỗ này, thấy những dấu hiệu đó, lẽ dĩ nhiên sẽ tìm được bọn họ trong thời gian ngắn nhất.
Nhóm lửa trong sơn động xong, Giang Diệu cùng Hoắc Tuyền ngồi ở cạnh đống lửa, mà bên kia, Vệ Bảo Linh dựa thật sát vào trong ngực Cảnh Huệ đế, sợ hãi không thôi. Vệ Bảo Linh nâng tầm mắt, nhìn Hoắc Tuyền đối diện, trong lòng lại lén vui vẻ. Thoạt đầu nàng ta cho là, biểu ca đối với Hoắc Tuyền có chút động tâm, nhưng giờ đây trong lúc nguy cấp, biểu ca chỉ quan tâm một mình nàng ta. Mọi chuyện diễn ra như vậy, Vệ Bảo Linh cảm thấy cực kỳ đắc ý.
Bất kể vào lúc nào ở chỗ nào, người biểu ca để ý nhất chính là nàng ta.
Thật ra lúc mới té xuống, Cảnh Huệ đế đã che chở cho Vệ Bảo Linh rất vững vàng, tới khi chạm đất, hai người mới tách ra, do đó cả người Vệ Bảo Linh từ trên xuống dưới nhiều lắm là bị trầy da, trong bốn người thương thế xem như nhẹ nhất. Có thể vừa rồi bị hoảng sợ, là thật. Vào lúc này dẫu đã tỉnh lại, nhưng nàng ta hiểu được cô nương gia nên nhu nhược một chút, mới khiến người khác đau lòng, hơn nữa nếu biểu ca biết nàng ta vô sự, sợ rằng sẽ chuyển sang quan tâm Hoắc Tuyền. Điều này, nàng t dĩ nhiên không chịu.
Cứ như vậy, Vệ Bảo Linh nhắm hờ mắt, tiếp đó chậm rãi hô: Biểu ca...
Cảnh Huệ đế vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay nàng ta, nói: Đừng sợ.
Vệ Bảo Linh gật đầu liên tiếp, yếu ớt mở mắt, cười với y, ngoan ngoãn nói: Có biểu ca ở đây, ta sẽ không sợ.
Cảnh tượng cùng chung hoạn nạn kiểu này, rơi vào trong mắt Giang Diệu, thật chẳng muốn liếc nhìn thêm chút nào.
Cảnh Huệ đế nửa ôm Vệ Bảo Linh trong ngực, thấy sắc mặt nàng ta trở nên tốt hơn, thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó y đưa mắt nhìn qua, thấy cơ thể Hoắc Tuyền suy yếu, vốn muốn qua hỏi han, lại chẳng biết làm sao với người bên cạnh hoảng sợ quá độ ở trong ngực, ôm chặt lấy y không chịu buông tay. Y thở dài. Y trước giờ luôn thương yêu tiểu biểu muội, dù có là phu thê cùng với Hoắc Tuyền.
Sống chết ở trước mắt, nếu trong hai người phải chọn một, chỉ đành chọn người vế trước.
Sơn động trước giờ luôn ẩm ướt, dễ dàng dẫn rắn rết sâu bọ tới. Đương lúc Cảnh Huệ đế đang xuất thần, có một con rắn xanh thè lưỡi bò về phía Vệ Bảo Linh. Tới lúc con rắn chuẩn bị cắn vào bắp chân của Vệ Bảo Linh, Cảnh Huệ đế cấp tốc phản ứng tóm lấy con rắn, thẳng tay ném ra ngoài.
Con rắn cực nhanh chui vào khe núi trong động, uốn éo cái đuôi, tức thời biến mất không còn hình bóng.
Cảnh Huệ ngược lại hít một ngụm khí lạnh, hơi cúi đầu, nhìn chỗ cánh tay mình, vậy mà đã bị con rắn vừa rồi cắn.
Vệ Bảo Linh giờ mới ngồi dậy, nhìn vết thương trên cánh tay Cảnh Huệ đế, lo lắng sắp khóc tới nơi, kêu: Biểu ca...
Cảnh Huệ đế cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đầu choáng mắt hoa, thần chí cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Xem tình huống bất ngờ này, Hoắc Tuyền với Giang Diệu vội lại gần. Giang Diệu nhìn vết cắn trên cánh tay Cảnh Huệ đế, rồi nhìn dáng vẻ hoa lê dưới mưa của Vệ Bảo Linh, nói: Đây là trúc diệp thanh, bị nó cắn, nếu không kịp thời cứu chữa, e sẽ khó bảo toàn tính mạng.
Vệ Bảo Linh là tiểu cô nương được nuôi dưỡng nơi thâm khuê, làm sao hiểu được những thứ y lý này, nhanh chóng ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt nhìn Giang Diệu, nói: Vậy ngươi còn không mau nghĩ biện pháp cứu biểu ca. Y là Hoàng thượng Đại Lương, không thể xảy ra chuyện được. Nếu y chết, thì nàng ta làm sao làm sủng phi, làm sao làm Hoàng hậu được?
Thấy Vệ Bảo Linh tình thâm ý thiết, Giang Diệu lại không nhanh không chậm nói: Đương nhiên có phương pháp có thể giải độc, thật ra rất đơn giản... Nàng nhìn Vệ Bảo Linh, nói, Chỉ cần có người hút chất độc từ miệng vết thương ra là được. Vừa rồi Hoàng thượng cứu Vệ tiểu thư, Vệ tiểu thư với Hoàng thượng tình cảm sâu đậm, nhất định có thể vì Hoàng thượng không màng cái chết... Ngươi cũng nói rồi đó, đây chính là Hoàng thượng Đại Lương.
Hút độc ra? Vệ Bảo Linh ngây ngẩn, nàng ta không ngốc, nhìn vẻ mặt hiện giờ của Cảnh Huệ đế, thì biết độc của con rắn kia cực kỳ nguy hiểm. Nếu nàng ta giúp y hút độc ra, vậy chẳng phải nàng ta sẽ mất mạng sao.
Nàng ta cũng không muốn chết đâu...
Giang Diệu thấy nàng ta sợ hãi, tiếp tục nói: Vệ tiểu thư đừng do dự nữa. Nếu còn không giúp Hoàng thượng hút độc ra, e tính mạng sẽ khó giữ được.
Biết vậy Vệ Bảo Linh vẫn không cúi đầu xuống hút, mà đột nhiên ngước lên nhìn Giang Diệu, ánh mắt ác liệt nói: Ta là Hoàng phi tương lai, tại đây thân phận của ngươi thấp nhất, mạng của ngươi ti tiện nhất, lẽ dĩ nhiên phải do ngươi giúp biểu ca hút độc ra rồi.
Chậc chậc. Quả nhiên, đến lúc nguy cấp, mới có thể thấy rõ lòng người. Giang Diệu đã biết Vệ Bảo Linh là một kẻ vô sỉ, không ngờ nàng ta lại có thể vô sỉ đến trình độ này.
Chính lúc này, Hoắc Tuyền nãy giờ không nói gì, tiến lên mấy bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, run rẩy nhấc tay lên, cầm lấy cánh tay của Cảnh Huệ đế.
Trông cử chỉ của Hoắc Tuyền, Giang Diệu lập tức hiểu ra, vội nói: Tuyền tỷ tỷ!
Hoắc Tuyền không trả lời. Nàng có dung nhan thanh lệ, cơ thể trước giờ khỏe mạnh, hôm nay suy nhược ốm yếu như thế này, ngược lại càng thêm khiến người thương xót. Nàng khép hờ mi, không màng ánh mắt khiếp sợ của Cảnh Huệ đế, lạnh nhạt nói: Hoàng thượng, nếu thần thiếp chết, người có thể hứa với thần thiếp, nể tình thần thiếp, sau này chiếu cố nhiều hơn tới Bình Tân Hầu phủ, xem như thay thần thiếp chiếu cố người nhà.
Cảnh Huệ đế mấp máy môi, không nói nên lời. Y rầm rì gọi: A Tuyền...
Khuôn mặt Hoắc Tuyền bình tĩnh nói: Vậy thần thiếp coi như Hoàng thượng đã đồng ý. Nói xong, không chút do dự cúi đầu, miệng chuẩn xác chạm vào vết cắn trên cổ tay Cảnh Huệ đế, dùng sức hút chất độc bên trong ra.
/216
|