Đường Anh có lẽ hiểu được bản thân quá đường đột , sao có thể vừa thấy mặt đã nhiệt tình như thế ,sẽ dọa sợ tiểu cô nương người ta,vội nói: Mẫu thân ta cũng thường nói ta quá ồn ào , líu ra líu ríu giống như chim sẻ . Giang tiểu thư đừng để ở trong lòng, cái kia... Ta nên đi trước . Âm thanh có chút cẩn thận từng li từng tí, sợ khiến đối phương không vui.
Giang Diệu biết Đường Anh hiểu lầm .
Đời trước nàng ấy cùng mình hai người ở chung hòa hợp,lúc nàng cùng Tạ Nhân giao hảo, Đường Anh liền vô tình hay cố ý nói với nàng,cảm thấy nhân phẩm Tạ Nhân không được đứng đắn,bảo nàng nên đề phòng một chút. Đừng thấy Đường Anh nhìn đơn thuần ngây thơ, kỳ thực là một cô nương cực kì thông tuệ, biết nghe lời đoán ý, rõ ràng rành mạch chuyện thị phi. Tuy nói đời này Đường Anh không được làm tẩu tẩu của nàng, nhưng kết bạn cũng không thành vấn đề, nghĩ vậy liền hướng về Đường Anh cười nói: Đường tỷ tỷ không cần gò bó, do ta vừa mới thất thần .
Nghe được tiểu cô nương xưng hô, Đường Anh lập tức lộ ra nụ cười, gật đầu ừ một tiếng.
Nàng nói: Giang muội muội, chúng ta quay lại đi. Mím mím môi lẩm bẩm một câu, ... Ta sợ mẫu thân của ta chờ lâu quá sẽ lại mắng ta .
Đáng thương nhất là lòng cha mẹ trong thiên hạ, Tôn thị ràng buộc Đường Anh như vậy, vì muốn nàng ở trong tầm mắt có thể sớm thích ứng. Nhóm khuê nữ Vọng Thành này, đừng thấy ngày thường trang phục ngăn nắp xinh đẹp, cử chỉ khéo léo, thật ra trong lòng có chút xem thường cô nương từ chỗ khác đến. Dân Châu tuy không tính là nơi phồn hoa, nhưng cũng là nơi giàu có an khang, mà ở đó Đường phủ cũng là gia đình giàu có, Đường lão gia cùng Đường phu nhân đều là người tốt, hoàn cảnh cùng cha mẹ như vậy, mới có thể nuôi dưỡng ra cô nương thuần phác thiện lương như Đường Anh.
Ở trong lòng Giang Diệu , tính tình Đường Anh còn tốt
hơn phân nửa số cô nương mà nàng đã từng gặp qua.
Giang Diệu cùng Đường Anh cùng nhau quay lại, có một ít chuyện trong lòng đã nghĩ rõ ràng, nên thái độ đối với Đường Anh cũng nhiệt tình mấy phần. Tính tình Đường Anh khiến người yêu thích, đời trước hai nàng ở chung lâu như vậy, tự nhiên rất nhanh sẽ nói chuyện hòa hợp.
Hai tiểu cô nương đi trên hành lang vừa nói vừa cười. Đường Anh nói: Giang muội muội, muội là người bạn đầu tiên của ta ở đây, ngày sau ta có thể thường xuyên đến tìm muội chơi đùa không? Tiểu cô nương vẫn còn nhỏ tuổi, đối với hoàn cảnh mới tất nhiên sẽ hiếu kỳ, làm sao Tôn thị lại không quản giáo khuê nữ nghiêm khắc, đương nhiên sẽ không dễ dàng cho nàng xuất môn, nếu không Đường Anh làm sao sẽ luống cuống quá đỗi như vậy.
Giang Diệu nói: Mẫu thân Đường tỷ tỷ không phải không thích tỷ xuất môn sao? Nếu Đường tỷ tỷ cảm thấy được, ta có thể đến Đường phủ tìm tỷ. Sau này chúng ta cũng có thể cùng nhau đi dạo, đến Tương Nguyên Tự bái Bồ Tát.
Tuy nói đời này Tam ca nàng đã định nhân duyên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm liền có thể đem Lương Thanh Huyên đón vào cửa . Nhưng nàng vẫn có chút không yên lòng, trong tiềm thức không muốn Đường Anh cùng Tam ca gặp mặt, để tránh sinh ra phiền phức không cần thiết. Đời này Tam ca nàng chung tình với Lương Thanh Huyên, vì thế không thể trêu chọc tới Đường Anh. Đường Anh là cô nương tốt, nếu đời này gả cho một phu quân biết thương người như Tam ca nàng, cuộc sống sau này cũng sẽ dễ dàng một chút.
Giang Diệu hiểu được đây chỉ là ý nghĩ an ủi người khác. Lương Thanh Huyên xác thực được, nhưng nếu không phải thái độ Tam ca muốn cưới Lương Thanh Huyên kiên quyết như vậy, nàng cũng không cách nào tiếp nhận Lương Thanh Huyên sẽ là Tam tẩu của nàng.
Đường Anh tất nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tính tình của tiểu cô nương này rất hiền hoà, không giống nhóm quý nữ Vọng Thành mắt cao hơn đầu khác một chút nào. Nàng gật đầu nói: Được, lần gặp mặt tới, Giang muội muội cứ cho người thông báo với ta một tiếng, ta nhất định sẽ chiêu đãi muội thật tốt.
Hai cô nương đi tới khúc quanh của hành lang thì Giang Diệu thấy được người đang đi tới, trong lòng nhất thời “Lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ: Thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Giang Thừa Ngạn nhìn thấy muội muội mình, rất vui mừng bước lên nghênh đón: Diệu Diệu, sao không ở chỗ ngồi, thân thể không thoải mái sao? Lúc này mới nhìn thấy bên cạnh muội muội mình còn có người, thì lại hỏi, Vị này chính là...
Hôm nay Đường Anh đã nhìn thấy qua tân lang quan Giang Thừa Nhượng, cũng biết Trấn Quốc Công phủ có ba vị con trai trưởng là anh em sinh ba, dáng dấp có đến bảy tám phần giống nhau ,nàng đã thấy đại công tử, lại biết nhị công tử là người trầm mặc ít lời, lúc này thấy công tử trẻ tuổi nụ cười xán lạn, tự nhiên hiểu được hắn chính là Trấn Quốc Công phủ tam công tử Giang Thừa Ngạn .Lúc ở Dân Châu, Đường Anh cũng tiếp xúc qua nhóm biểu ca biểu đệ cùng thế hệ, trong đó không thiếu hình dạng xuất chúng, tài hoa văn hoa,nhưng có thể tuấn tú như vậy, cũng chưa thấy qua. Trong lòng liền than thở: Công tử cùng tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ dáng dấp đều tuấn mỹ như vậy, nhìn thật là đẹp mắt.
Giang Diệu chỉ có thể nhắm mắt giới thiệu, nói: Vị này chính là Đường tỷ tỷ. Đường tỷ tỷ, đây là Tam ca của ta.
Ở trước mặt ngoại nam, Đường Anh tất nhiên không dám quá mức hoạt bát, khéo léo nghiêng người thi lễ: Tam công tử.
Giang Thừa Ngạn nở nụ cười sang sảng, nói: Đường cô nương không cần khách khí. Y thấy muội muội cùng vị Đường tiểu thư này ở chung hòa hợp, liền biết nàng rất hợp ý muội muội của y. Nên nói, Diệu Diệu không có nhiều tỷ muội, sau này nếu Đường tiểu thư rảnh rỗi, cứ tìm đến Diệu Diệu chơi đùa.
Giang Diệu liếc mắt đánh giá vẻ mặt cùng ngữ khí của hai người, thấy hai người không có cái gì không đúng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng lại nói: Muội rất yêu thích Đường tỷ tỷ, đừng nói hiện giờ ở trong phủ không có ai, cho dù sau này ba vị tẩu tẩu đều vào cửa, muội cũng sẽ đến tìm Đường tỷ tỷ chơi đùa.
Giang Diệu cố ý để lộ tin tức Tam ca nàng đã định thân, lại liếc nhìn Đường Anh một chút, thấy nàng hơi mỉm cười, bộ dáng không liên quan tới mình.
... Có lẽ nàng đã suy nghĩ nhiều .
Đời này đã không giống như đời trước .
Giang Diệu thoải mái một chút, cùng Đường Anh đi đến tiền viện.
Giang Thừa Ngạn nhìn hai tiểu cô nương thân thiết này, có chút ghen tị. Mới quen người ta thôi, đã không để ý tới Tam ca rồi. Có điều nghĩ đến tiểu biểu muội chờ y trong lương đình, Giang Thừa Ngạn liền không kiềm được nụ cười vội vàng xoải bước đi tới.
Lúc Giang Thừa Ngạn đến hồ sen bên chòi nghỉ mát liền nhìn thấy một cô nương mặc bộ quần áo màu xanh nhạt thêu hoa lan mềm mại đứng ở đàng kia, như một đoá hoa lặng lẽ toả hương thơm ngát. Theo bên người cô nương là hai nha hoàn mặc áo xanh. Nha hoàn nhìn thấy y đến , hướng về phía Lương Thanh Huyên nói: Tiểu thư, là Giang Tam công tử.
Lương Thanh Huyên quay đầu, quả thực thấy Giang Thừa Ngạn đang tới .Xưa nay đều là tiểu thư được giáo dưỡng cực kỳ nghiêm khắc, chưa bao giờ lén lút gặp gỡ ngoại nam, nhưng vì hai người đã định thân, lại là quan hệ biểu huynh muội, ban ngày gặp nhau một chút, cũng là hợp tình hợp lí.
Hai nha hoàn bên cạnh Lương Thanh Huyên lập tức đi ra ngoài canh giữ.
Lương Thanh Huyên nắm khăn lụa trong tay, ngẩng đầu nhìn Giang Thừa Ngạn, kêu: Tam biểu ca.
Đừng nói Lương Thanh Huyên có chút thẹn thùng, ngay cả đại nam nhân như Giang Thừa Ngạn, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Y cười ngây ngô, lỗ tai có chút nóng, nói: Huyên biểu muội. Y nhìn tiểu biểu muội dịu ngoan xinh đẹp trước mắt, lại nhớ đến dáng dấp lúc đại ca mình cưới vợ hôm nay, càng lúc càng ao ước. Nếu y sớm sinh ra trước đại ca hai khắc, thì hôm nay người cưới vợ sẽ là y. Bởi vậy, ánh mắt khi Giang Thừa Ngạn nhìn Lương Thanh Huyên nóng bỏng hơn một chút.
Lương Thanh Huyên bị y nhìn nhìn có chút ngượng ngùng, vội nói: “Kỳ thật, ngày ấy Tam biểu ca vì cứu ta mới bị thương, ta vẫn muốn đến gặp mặt để cảm tạ. Chỉ là... Chỉ là mẫu thân của ta, bà —— nghĩ đến những câu nói phản đối của mẫu thân nàng lúc trước, nhưng bây giờ việc hôn nhân đã định rồi, còn ngày ngày nhắc mãi, Lương Thanh Huyên bỗng nhiên có chút áy náy. Nếu sau này bởi vì nàng mag khiến hai nhà người huyên náo không vui, tội lỗi đó nàng khó tránh được .
Lương Thanh Huyên đưa mắt nhìn thẳng, thái độ kiên định nói: Tam biểu ca yên tâm, nếu hai ta đã định thân, vậy mẫu thân của ta bà sớm muộn gì cũng sẽ tiếp thu. Chỉ là sau này, nếu mẫu thân ta có làm điều gì không đúng, hi vọng huynh đừng nóng giận.
Giang Thừa Ngạn biết nhạc mẫu đại nhân Lan thị này khó lấy lòng đến bực nào, nhưng nếu y đã yêu thích nàng, quyết định cưới nàng, thì chút cực khổ đó không đáng tính đến. Hơn nữa, chỉ có nhạc mẫu mà thôi, nhạc phụ của y vẫn là người thấu tình đạt lý, sau này khi hai người bọn họ thành thân,quanh năm suốt tháng, y cùng nhạc mẫu tiếp xúc cũng chỉ vài lần. Có điều hôm nay đại ca y kết hôn, chỉ có Khánh công cùng Lương Lượng, Lương Thanh Huyên đến, Lan thị lại không đến dự, đúng là khiến Giang Thừa Ngạn có chút không thoải mái.
Nhưng những điều này đều không liên quan đến tiểu biểu muội trước mắt.
Làm thế nào cũng không thể đem mọi trách nhiệm đổ hết cho nàng.
Giống như biết y đang suy nghĩ gì, Lương Thanh Huyên nhỏ nhẹ nói: Mấy lần ta khuyên mẫu thân ta đến,nhưng bà vẫn không muốn đến, bởi vì....
Giang Thừa Ngạn chận lại nói: Không sao. Tiếng nói của y có chút ôn hòa, Ta đều hiểu. Huyên biểu muội, có thể lấy được muội, là vinh hạnh của Giang Thừa Ngạn ta. Con người ta không có gì hay, muội đồng ý gả cho ta, xem như cũng thiệt thòi cho muội. Ta... Sau này ta sẽ cố gắng đối xử với muội thật tốt. Thiếu niên trong ngày thường miệng lưỡi trơn tru, đến trước mặt người yêu, cũng biến thành người ăn nói lắp bắp.
Lương Thanh Huyên không nhịn được nở nụ cười, gật đầu ừ một tiếng, mặt vì e thẹn mà đỏ ửng lên, nhưng trong lòng giống như thả xuống một khối đá lớn. Tam biểu ca còn ôn nhu săn sóc hơn cả nàng tưởng tượng.
Nhớ tới ngày ấy ở Tung sơn thư viện, y quên mình cứu nàng, hiện giờ Lương Thanh Huyên nhớ tới, vẫn run sợ trong lòng. Nàng mím môi cúi thấp đầu, sau đó liếc mắt nhìn, đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ cô nương gia xinh đẹp ngượng ngùng, sau đó mới lấy dũng khí, nhón chân lên, ở trên gương mặt Giang Thừa Ngạn hôn một cái.
Sống ròng rã mười bốn năm, đây là việc dũng cảm nhất mà nàng dám làm. Nhưng y đã có thành ý như thế, nàng cũng hạ quyết tâm, sau này thành thân, nhất định sẽ hết lòng hầu hạ y đồng thời cũng sẽ hiếu thuận với cha mẹ y.
Giang Thừa Ngạn có chút ngây ngốc, chờ kịp hồi hồn, giơ tay lên vuốt ve gò má, thì đã thấy tiểu biểu muội chạy đi thật xa.
Y cười ngây ngô.
Một nơi nào đó sâu tận trái tim bỗng chốc trở nên mềm mại lạ thường.
Điều này làm cho người luôn được hai ca ca bảo bọc như Giang Thừa Ngạn bắt đầu hiểu ra một chuyện. Hiện giờ y, cũng nên bắt đầu có hình dáng của một nam tử hán, sau này cần cố gắng nỗ lực thêm, mới có thể bảo vệ thê tử của mình.
•
Giang Diệu dẫn Đường Anh trở về tiền viện, Đường Anh cười cười nói: Trấn Quốc Công phủ thật rộng lớn, nếu không có Diệu Diệu muội dẫn ta, ta làm thế nào cũng không thể tìm được đường quay lại.
Trấn Quốc Công phủ xác thực rất lớn, mà Giang Diệu lại ở sâu trong phủ, cách tiền viện một khoảng cách rất xa, đương nhiên phải đi lâu. Thấy gò má Đường Anh đỏ bừng, trên chóp mũi đều xuất đầy mồ hôi. Có điều nàng biết được, Đường Anh nhìn ôn nhu mềm mại, kỳ thực rất giống khỉ, thích nhất nhảy nhót tưng bừng, leo cây cũng thế. Giang Diệu lại cùng nàng nói chuyện một lúc, lúc đi qua tiền viện, đôi mắt liền không nhịn được nhìn về chỗ ngồi của khách nam.
Thấy ở cái bàn được đặt riêng biệt ở giữa, Lục Lưu với vê mặt thân thiện ngồi ở bên cạnh Nhị ca nàng, vị trí để trống ở giữa, là của Tam ca nàng.
Mặt Giang Diệu hơi ửng đỏ, thầm nghĩ Lục Lưu này thực sự là người thức thời , nhanh như vậy đã ngồi xuống chỗ của con rể.
Giang Diệu biết Đường Anh hiểu lầm .
Đời trước nàng ấy cùng mình hai người ở chung hòa hợp,lúc nàng cùng Tạ Nhân giao hảo, Đường Anh liền vô tình hay cố ý nói với nàng,cảm thấy nhân phẩm Tạ Nhân không được đứng đắn,bảo nàng nên đề phòng một chút. Đừng thấy Đường Anh nhìn đơn thuần ngây thơ, kỳ thực là một cô nương cực kì thông tuệ, biết nghe lời đoán ý, rõ ràng rành mạch chuyện thị phi. Tuy nói đời này Đường Anh không được làm tẩu tẩu của nàng, nhưng kết bạn cũng không thành vấn đề, nghĩ vậy liền hướng về Đường Anh cười nói: Đường tỷ tỷ không cần gò bó, do ta vừa mới thất thần .
Nghe được tiểu cô nương xưng hô, Đường Anh lập tức lộ ra nụ cười, gật đầu ừ một tiếng.
Nàng nói: Giang muội muội, chúng ta quay lại đi. Mím mím môi lẩm bẩm một câu, ... Ta sợ mẫu thân của ta chờ lâu quá sẽ lại mắng ta .
Đáng thương nhất là lòng cha mẹ trong thiên hạ, Tôn thị ràng buộc Đường Anh như vậy, vì muốn nàng ở trong tầm mắt có thể sớm thích ứng. Nhóm khuê nữ Vọng Thành này, đừng thấy ngày thường trang phục ngăn nắp xinh đẹp, cử chỉ khéo léo, thật ra trong lòng có chút xem thường cô nương từ chỗ khác đến. Dân Châu tuy không tính là nơi phồn hoa, nhưng cũng là nơi giàu có an khang, mà ở đó Đường phủ cũng là gia đình giàu có, Đường lão gia cùng Đường phu nhân đều là người tốt, hoàn cảnh cùng cha mẹ như vậy, mới có thể nuôi dưỡng ra cô nương thuần phác thiện lương như Đường Anh.
Ở trong lòng Giang Diệu , tính tình Đường Anh còn tốt
hơn phân nửa số cô nương mà nàng đã từng gặp qua.
Giang Diệu cùng Đường Anh cùng nhau quay lại, có một ít chuyện trong lòng đã nghĩ rõ ràng, nên thái độ đối với Đường Anh cũng nhiệt tình mấy phần. Tính tình Đường Anh khiến người yêu thích, đời trước hai nàng ở chung lâu như vậy, tự nhiên rất nhanh sẽ nói chuyện hòa hợp.
Hai tiểu cô nương đi trên hành lang vừa nói vừa cười. Đường Anh nói: Giang muội muội, muội là người bạn đầu tiên của ta ở đây, ngày sau ta có thể thường xuyên đến tìm muội chơi đùa không? Tiểu cô nương vẫn còn nhỏ tuổi, đối với hoàn cảnh mới tất nhiên sẽ hiếu kỳ, làm sao Tôn thị lại không quản giáo khuê nữ nghiêm khắc, đương nhiên sẽ không dễ dàng cho nàng xuất môn, nếu không Đường Anh làm sao sẽ luống cuống quá đỗi như vậy.
Giang Diệu nói: Mẫu thân Đường tỷ tỷ không phải không thích tỷ xuất môn sao? Nếu Đường tỷ tỷ cảm thấy được, ta có thể đến Đường phủ tìm tỷ. Sau này chúng ta cũng có thể cùng nhau đi dạo, đến Tương Nguyên Tự bái Bồ Tát.
Tuy nói đời này Tam ca nàng đã định nhân duyên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm liền có thể đem Lương Thanh Huyên đón vào cửa . Nhưng nàng vẫn có chút không yên lòng, trong tiềm thức không muốn Đường Anh cùng Tam ca gặp mặt, để tránh sinh ra phiền phức không cần thiết. Đời này Tam ca nàng chung tình với Lương Thanh Huyên, vì thế không thể trêu chọc tới Đường Anh. Đường Anh là cô nương tốt, nếu đời này gả cho một phu quân biết thương người như Tam ca nàng, cuộc sống sau này cũng sẽ dễ dàng một chút.
Giang Diệu hiểu được đây chỉ là ý nghĩ an ủi người khác. Lương Thanh Huyên xác thực được, nhưng nếu không phải thái độ Tam ca muốn cưới Lương Thanh Huyên kiên quyết như vậy, nàng cũng không cách nào tiếp nhận Lương Thanh Huyên sẽ là Tam tẩu của nàng.
Đường Anh tất nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy tính tình của tiểu cô nương này rất hiền hoà, không giống nhóm quý nữ Vọng Thành mắt cao hơn đầu khác một chút nào. Nàng gật đầu nói: Được, lần gặp mặt tới, Giang muội muội cứ cho người thông báo với ta một tiếng, ta nhất định sẽ chiêu đãi muội thật tốt.
Hai cô nương đi tới khúc quanh của hành lang thì Giang Diệu thấy được người đang đi tới, trong lòng nhất thời “Lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ: Thực sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Giang Thừa Ngạn nhìn thấy muội muội mình, rất vui mừng bước lên nghênh đón: Diệu Diệu, sao không ở chỗ ngồi, thân thể không thoải mái sao? Lúc này mới nhìn thấy bên cạnh muội muội mình còn có người, thì lại hỏi, Vị này chính là...
Hôm nay Đường Anh đã nhìn thấy qua tân lang quan Giang Thừa Nhượng, cũng biết Trấn Quốc Công phủ có ba vị con trai trưởng là anh em sinh ba, dáng dấp có đến bảy tám phần giống nhau ,nàng đã thấy đại công tử, lại biết nhị công tử là người trầm mặc ít lời, lúc này thấy công tử trẻ tuổi nụ cười xán lạn, tự nhiên hiểu được hắn chính là Trấn Quốc Công phủ tam công tử Giang Thừa Ngạn .Lúc ở Dân Châu, Đường Anh cũng tiếp xúc qua nhóm biểu ca biểu đệ cùng thế hệ, trong đó không thiếu hình dạng xuất chúng, tài hoa văn hoa,nhưng có thể tuấn tú như vậy, cũng chưa thấy qua. Trong lòng liền than thở: Công tử cùng tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ dáng dấp đều tuấn mỹ như vậy, nhìn thật là đẹp mắt.
Giang Diệu chỉ có thể nhắm mắt giới thiệu, nói: Vị này chính là Đường tỷ tỷ. Đường tỷ tỷ, đây là Tam ca của ta.
Ở trước mặt ngoại nam, Đường Anh tất nhiên không dám quá mức hoạt bát, khéo léo nghiêng người thi lễ: Tam công tử.
Giang Thừa Ngạn nở nụ cười sang sảng, nói: Đường cô nương không cần khách khí. Y thấy muội muội cùng vị Đường tiểu thư này ở chung hòa hợp, liền biết nàng rất hợp ý muội muội của y. Nên nói, Diệu Diệu không có nhiều tỷ muội, sau này nếu Đường tiểu thư rảnh rỗi, cứ tìm đến Diệu Diệu chơi đùa.
Giang Diệu liếc mắt đánh giá vẻ mặt cùng ngữ khí của hai người, thấy hai người không có cái gì không đúng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng lại nói: Muội rất yêu thích Đường tỷ tỷ, đừng nói hiện giờ ở trong phủ không có ai, cho dù sau này ba vị tẩu tẩu đều vào cửa, muội cũng sẽ đến tìm Đường tỷ tỷ chơi đùa.
Giang Diệu cố ý để lộ tin tức Tam ca nàng đã định thân, lại liếc nhìn Đường Anh một chút, thấy nàng hơi mỉm cười, bộ dáng không liên quan tới mình.
... Có lẽ nàng đã suy nghĩ nhiều .
Đời này đã không giống như đời trước .
Giang Diệu thoải mái một chút, cùng Đường Anh đi đến tiền viện.
Giang Thừa Ngạn nhìn hai tiểu cô nương thân thiết này, có chút ghen tị. Mới quen người ta thôi, đã không để ý tới Tam ca rồi. Có điều nghĩ đến tiểu biểu muội chờ y trong lương đình, Giang Thừa Ngạn liền không kiềm được nụ cười vội vàng xoải bước đi tới.
Lúc Giang Thừa Ngạn đến hồ sen bên chòi nghỉ mát liền nhìn thấy một cô nương mặc bộ quần áo màu xanh nhạt thêu hoa lan mềm mại đứng ở đàng kia, như một đoá hoa lặng lẽ toả hương thơm ngát. Theo bên người cô nương là hai nha hoàn mặc áo xanh. Nha hoàn nhìn thấy y đến , hướng về phía Lương Thanh Huyên nói: Tiểu thư, là Giang Tam công tử.
Lương Thanh Huyên quay đầu, quả thực thấy Giang Thừa Ngạn đang tới .Xưa nay đều là tiểu thư được giáo dưỡng cực kỳ nghiêm khắc, chưa bao giờ lén lút gặp gỡ ngoại nam, nhưng vì hai người đã định thân, lại là quan hệ biểu huynh muội, ban ngày gặp nhau một chút, cũng là hợp tình hợp lí.
Hai nha hoàn bên cạnh Lương Thanh Huyên lập tức đi ra ngoài canh giữ.
Lương Thanh Huyên nắm khăn lụa trong tay, ngẩng đầu nhìn Giang Thừa Ngạn, kêu: Tam biểu ca.
Đừng nói Lương Thanh Huyên có chút thẹn thùng, ngay cả đại nam nhân như Giang Thừa Ngạn, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải. Y cười ngây ngô, lỗ tai có chút nóng, nói: Huyên biểu muội. Y nhìn tiểu biểu muội dịu ngoan xinh đẹp trước mắt, lại nhớ đến dáng dấp lúc đại ca mình cưới vợ hôm nay, càng lúc càng ao ước. Nếu y sớm sinh ra trước đại ca hai khắc, thì hôm nay người cưới vợ sẽ là y. Bởi vậy, ánh mắt khi Giang Thừa Ngạn nhìn Lương Thanh Huyên nóng bỏng hơn một chút.
Lương Thanh Huyên bị y nhìn nhìn có chút ngượng ngùng, vội nói: “Kỳ thật, ngày ấy Tam biểu ca vì cứu ta mới bị thương, ta vẫn muốn đến gặp mặt để cảm tạ. Chỉ là... Chỉ là mẫu thân của ta, bà —— nghĩ đến những câu nói phản đối của mẫu thân nàng lúc trước, nhưng bây giờ việc hôn nhân đã định rồi, còn ngày ngày nhắc mãi, Lương Thanh Huyên bỗng nhiên có chút áy náy. Nếu sau này bởi vì nàng mag khiến hai nhà người huyên náo không vui, tội lỗi đó nàng khó tránh được .
Lương Thanh Huyên đưa mắt nhìn thẳng, thái độ kiên định nói: Tam biểu ca yên tâm, nếu hai ta đã định thân, vậy mẫu thân của ta bà sớm muộn gì cũng sẽ tiếp thu. Chỉ là sau này, nếu mẫu thân ta có làm điều gì không đúng, hi vọng huynh đừng nóng giận.
Giang Thừa Ngạn biết nhạc mẫu đại nhân Lan thị này khó lấy lòng đến bực nào, nhưng nếu y đã yêu thích nàng, quyết định cưới nàng, thì chút cực khổ đó không đáng tính đến. Hơn nữa, chỉ có nhạc mẫu mà thôi, nhạc phụ của y vẫn là người thấu tình đạt lý, sau này khi hai người bọn họ thành thân,quanh năm suốt tháng, y cùng nhạc mẫu tiếp xúc cũng chỉ vài lần. Có điều hôm nay đại ca y kết hôn, chỉ có Khánh công cùng Lương Lượng, Lương Thanh Huyên đến, Lan thị lại không đến dự, đúng là khiến Giang Thừa Ngạn có chút không thoải mái.
Nhưng những điều này đều không liên quan đến tiểu biểu muội trước mắt.
Làm thế nào cũng không thể đem mọi trách nhiệm đổ hết cho nàng.
Giống như biết y đang suy nghĩ gì, Lương Thanh Huyên nhỏ nhẹ nói: Mấy lần ta khuyên mẫu thân ta đến,nhưng bà vẫn không muốn đến, bởi vì....
Giang Thừa Ngạn chận lại nói: Không sao. Tiếng nói của y có chút ôn hòa, Ta đều hiểu. Huyên biểu muội, có thể lấy được muội, là vinh hạnh của Giang Thừa Ngạn ta. Con người ta không có gì hay, muội đồng ý gả cho ta, xem như cũng thiệt thòi cho muội. Ta... Sau này ta sẽ cố gắng đối xử với muội thật tốt. Thiếu niên trong ngày thường miệng lưỡi trơn tru, đến trước mặt người yêu, cũng biến thành người ăn nói lắp bắp.
Lương Thanh Huyên không nhịn được nở nụ cười, gật đầu ừ một tiếng, mặt vì e thẹn mà đỏ ửng lên, nhưng trong lòng giống như thả xuống một khối đá lớn. Tam biểu ca còn ôn nhu săn sóc hơn cả nàng tưởng tượng.
Nhớ tới ngày ấy ở Tung sơn thư viện, y quên mình cứu nàng, hiện giờ Lương Thanh Huyên nhớ tới, vẫn run sợ trong lòng. Nàng mím môi cúi thấp đầu, sau đó liếc mắt nhìn, đôi mắt sáng lấp lánh, dáng vẻ cô nương gia xinh đẹp ngượng ngùng, sau đó mới lấy dũng khí, nhón chân lên, ở trên gương mặt Giang Thừa Ngạn hôn một cái.
Sống ròng rã mười bốn năm, đây là việc dũng cảm nhất mà nàng dám làm. Nhưng y đã có thành ý như thế, nàng cũng hạ quyết tâm, sau này thành thân, nhất định sẽ hết lòng hầu hạ y đồng thời cũng sẽ hiếu thuận với cha mẹ y.
Giang Thừa Ngạn có chút ngây ngốc, chờ kịp hồi hồn, giơ tay lên vuốt ve gò má, thì đã thấy tiểu biểu muội chạy đi thật xa.
Y cười ngây ngô.
Một nơi nào đó sâu tận trái tim bỗng chốc trở nên mềm mại lạ thường.
Điều này làm cho người luôn được hai ca ca bảo bọc như Giang Thừa Ngạn bắt đầu hiểu ra một chuyện. Hiện giờ y, cũng nên bắt đầu có hình dáng của một nam tử hán, sau này cần cố gắng nỗ lực thêm, mới có thể bảo vệ thê tử của mình.
•
Giang Diệu dẫn Đường Anh trở về tiền viện, Đường Anh cười cười nói: Trấn Quốc Công phủ thật rộng lớn, nếu không có Diệu Diệu muội dẫn ta, ta làm thế nào cũng không thể tìm được đường quay lại.
Trấn Quốc Công phủ xác thực rất lớn, mà Giang Diệu lại ở sâu trong phủ, cách tiền viện một khoảng cách rất xa, đương nhiên phải đi lâu. Thấy gò má Đường Anh đỏ bừng, trên chóp mũi đều xuất đầy mồ hôi. Có điều nàng biết được, Đường Anh nhìn ôn nhu mềm mại, kỳ thực rất giống khỉ, thích nhất nhảy nhót tưng bừng, leo cây cũng thế. Giang Diệu lại cùng nàng nói chuyện một lúc, lúc đi qua tiền viện, đôi mắt liền không nhịn được nhìn về chỗ ngồi của khách nam.
Thấy ở cái bàn được đặt riêng biệt ở giữa, Lục Lưu với vê mặt thân thiện ngồi ở bên cạnh Nhị ca nàng, vị trí để trống ở giữa, là của Tam ca nàng.
Mặt Giang Diệu hơi ửng đỏ, thầm nghĩ Lục Lưu này thực sự là người thức thời , nhanh như vậy đã ngồi xuống chỗ của con rể.
/216
|