Edit: Sun520 – DĐLQĐ
Cảnh Vân Chiêu nói một câu đơn giản, suýt nữa làm kinh động tất cả mọi người chung quanh, còn có người mỉm cười"Khúc khích" nữa chứ, chỉ vào Cảnh Vân Chiêu lắc đầu liên tục.
Trước kia đã nghe Kiều Úy Dân nói cô bé này không hiểu chuyện, bây giờ nhìn lại, quả đúng như thế!
"Cô bé, cũng không phải là hai mươi vạn tiền vàng đâu!" Một người cười ha ha nói.
Lão Lý vẫn ôm bình lớn không buông tay, cũng cảm thấy có chút khó chịu, mặc dù người khác thành thật, nhưng cũng không thể để cho bất kì ai cũng có thể bắt nạt? Nếu như trước mắt không phải là một cô bé, lão cũng muốn mở miệng khiển trách mấy câu.
Cảnh Vân Chiêu cũng không quan tâm đến người mở miệng cười nhạo, chỉ là cô lấy từ bọc sách của mình một xấp giấy dầu rồi nói: "Nếu như chú cảm thấy chuyển khoản phiền toái, tôi cũng có thể trả bằng tiền mặt, tiền đều ở đây, tôi có thể cầm đồ đi không?"
Vốn là cảm thấy chuyển khoản an toàn một chút, dù sao nơi này có không ít người, khiến chú này mang theo một số tiền lớn đi khắp nơi như vậy, dù sao cũng hơi nguy hiểm.
"Tiền thật?!" Trong nháy mắt, người mới vừa còn cười nhạo nhất thời đứng lên, nhét bánh bao vào trong miệng suýt nữa thì nghẹn.
Chỉ thấy Cảnh Vân Chiêu mở ra giấy dầu, bên trong bày 20 xấp tiền thật chỉnh tề, làm như sợ đối phương cảm thấy là giả, dứt khoát đặt ở trong lòng ngực người nọ, cầm bình lớn trong tay, mặc cho đối phương kiểm tra.
Mặc dù lão Lý bán giá hai mươi vạn, nhưng lúc thật sự bán đi, cũng là mắt choáng váng.
Trước mắt ông là một số xấp màu đỏ làm cho ông đỏ ngầu cả mắt, run rẩy dụi, mỗi khi ông xác nhận tiền thật lại cảm thấy rằng bệnh của vợ mình có hi vọng nhiều hơn một phần.
Nhưng, chờ lão từ trong cơn chấn kinh chậm lại sau cú sốc, lúc này mới nhớ tới, chủ nhân của hai mươi vạn này là một cô bé.
Vừa âm thầm thở dài: "Mặc dù chú thiếu tiền, nhưng không thể tùy tiện cầm của người khác, cô bé, cha mẹ cô sợ rằng không biết đi. . . . . ."
"Chú hãy yên tâm đi, tiền của cháu rất rõ ràng, hơn nữa cháu không có cha mẹ, tiền của mình mình làm chủ." Cảnh Vân Chiêu mở miệng nói.
"Thật sao?" Lão Lý vẫn còn chưa tin.
"Có rất nhiều người trong chợ nhỏ này biết cháu, chú hỏi thăm một chút sẽ biết." Mới vừa nghe âm thanh xì xào bàn tán của người khác, cô nghe rất rõ ràng.
Thốt ra lời này, cũng rất nhiều người hoài nghi gật đầu một cái: "Lão Lý, nếu con gái người ta có ý tốt vậy thì lão nhận tiền này đi, trước kia cô bé ở nhà họ Kiều, nhưng không phải con ruột nhà kia, sau đó Kiều Úy Dân đuổi cô bé ra khỏi nhà rồi, bây giờ vẫn sống, tiền này chắc chắn không liên quan gì đến Kiều Úy Dân đâu."
Người nói chuyện này có quan hệ rất tốt với lão Lý, biết tình hình nhà của lão.
Cảnh Vân Chiêu nghe câu đuổi ra khỏi nhà, trong lòng lạnh lẽo, Kiều Úy Dân là người sĩ diện, chỉ sợ là cố ý nói như vậy cho người khác nghe thôi.
"Vậy, vậy thì tôi thật sự nhận?" Lão Lý cẩn thận nói.
Cảnh Vân Chiêu gật đầu một cái: "Chú ơi, cháu nghe nói vợ của chú ngã bệnh thật sao? Cháu có thể hỏi một chút bệnh tình được không?"
"Tôi cũng không hiểu thuật ngữ y học, chỉ biết là nhà tôi thường nhức đầu, mỗi ngày đầu váng mắt hoa không nói, buổi tối càng thêm trắng đêm không ngủ được, bác sĩ không đề nghị bà ấy làm phẫu thuật, cho nên bình thường phải dựa vào một chút thuốc, thế nhưng thuốc quá đắt, một khi không uống sẽ tái phát, hơn nữa còn sẽ nghiêm trọng hơn, bây giờ tôi cũng chỉ là bị buộc không còn cách nào khác, hai mươi vạn miễn cưỡng đủ để cho bà ấy an ổn một đoạn thời gian. . . . . ." Lão Lý sắc mặt trầm trầm, một hồi thở dài.
Cảnh Vân Chiêu khẽ cau mày một chút rồi gật đầu, móc ra một tờ giấy viết xuống điện thoại của ông nội Cam, cô nghĩ báo danh tự của chính mình, nhưng cô tuổi này, 89% là người này sẽ không tin.
"Đây là bác sĩ mà tôi biết, nếu chú cần có thể đi để cho ông ấy giúp một tay. . . . . ."
"Cảnh Vân Chiêu! Con nhóc đáng chết này dám giấu ông đây mang theo nhiều tiền như vậy!" Lời còn chưa nói hết, một người vội vội vàng vàng chạy tới cách đó không xa, vẫn còn ở mười mét ở ngoài, cũng đã mở miệng mắng rồi.
/180
|