Edit: Sun520 - DDLQĐ
Dương Điềm Điềm cũng không phải là một nữ sinh có lòng dạ ác độc, thấy Diệp Thanh đã lên tiếng nhận sai, cũng không quan tâm cô ta có thật lòng hay không, nể mặt dì Diệp nên không có so đo với cô ta.
Sau khi vết thương Dương Điềm Điềm ổn định, Cảnh Vân Chiêu cũng trở về chỗ ở, nhưng trước khi đi lại đi khách sạn một chuyến, thanh toán tiền cơm.
Mà bên kia, dì Diệp cũng có trách nhiệm, dùng tiền còn lại mua chút thuốc bổ gửi lại, chỉ cần Diệp Thanh mở miệng nói lời không hiểu chuyện, không đánh thì mắng, đợi buổi tối khi về nhà, Diệp Thanh khuôn mặt này đã sưng giống như đầu heo.
"Thứ hai con trở về đi học, sau khi trở về phải ngoan ngoãn, không cho phép gây chuyện, không cho phép đắc tội với người khác, nếu như không làm được vậy thì con cũng đừng về nhà đói chết ở đầu đường đi!" Mẹ Diệp vừa giận nói một câu, nói xong, nhìn phòng ốc xốc xếch: "Sau này lúc mẹ đi ra ngoài làm việc, con hãy dọn dẹp hết mọi thứ trong nhà, nấu cơm giặt giũ, không thể bỏ qua!"
Trong ánh mắt Diệp Thanh khiếp sợ cùng uất ức, mẹ Diệp lại xông vào trong phòng, lôi đầu người đàn ông đang nằm ngủ ngây ngô dại dột ở trên giường dậy: "Anh không đi ra ngoài tìm việc làm đúng không? Vậy anh cũng đừng ăn, qua chủ nhật phải đi ly hôn!"
Trước kia mẹ Diệp cho dù là không tính là dịu dàng, nhưng nói lời cũng dễ nghe, dù là ở trong nhà, luôn là dáng vẻ người mẹ tốt vợ hiền huệ.
Mà bây giờ, càng giống như là một người đàn bà chanh chua.
Chỉ là cái bộ dáng này hiển nhiên so với trước kia ôn hòa khuyên giải hiệu quả tốt hơn nhiều, cha của Diệp Thanh vừa mới tỉnh rượu được một nửa, mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm người phụ nữ cùng giường chung gối hơn mười năm, còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Dĩ nhiên, ông ta không muốn ly dị, bây giờ phòng ốc đang ở là của hồi môn nhà mẹ của mẹ Diệp cho bà nhiều năm trước, là nơi duy nhất một nhà ba người bọn họ đặt chân, mà cái kia ngôi biệt thự đã sớm bán trả nợ, nếu ly hôn, ông ta nhất định là phải lưu lạc nơi đầu đường rồi.
Mẹ Diệp cũng không còn tính toán thật trông cậy vào người đàn ông này tìm việc làm, nhưng lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ ông ta mỗi ngày sống mơ mơ màng màng.
Mà Diệp Thanh thấy cảnh người cha mà cô ta kính nể cũng bị quở trách, lá gan ngược lại hơi nhỏ, dưới sự uy nghiêm của mẹ, lần đầu tiên trong đời giặt quần áo nấu cơm.
Mà cô ta không biết là, đây mới là vừa mới bắt đầu.
Từ ngày hôm đó, người mẹ dịu dàng của cô ta biến mất không một dấu vết, thay thế là một phụ nữ mạnh mẽ hung dữ, cô ta sợ đi học mất mặt, người phụ nữ này lại buộc cô ta phải làm.
Trên người của cô ta không còn cảnh tượng mặc quần áo xinh đẹp nữa, có chỉ là bình thường đến mức tận cùng hàng vỉa hè, ra cửa không còn thuê xe chống đỡ mặt mũi, mà là lái một chiếc xe đạp cũ nát, tiếng vang "Bịch bịch"để cho cô ta trắng đêm ngủ không yên......
#Sun520 - DDLQĐ
Dĩ nhiên, Cảnh Vân Chiêu sẽ không đi chú ý đến cuộc sống của Diệp Thanh rốt cuộc như thế nào, chỉ là lúc thứ hai khai giảng nhìn thấy các bạn học đối với Diệp Thanh kính nhi viễn chi cùng với thái độ ẩn nhẫn không lên tiếng của cô ta, mới có thể cảm thấy kinh ngạc trong nháy mắt.
Hơn nữa Diệp Thanh hình như bị dì Diệp đặc biệt "Dạy dỗ", mỗi lần nhìn thấy cô, lập tức tránh như tránh bò cạp, ngược lại tiết kiệm rất nhiều phiền toái như trước kia.
Cuộc sống đột nhiên trở nên rất là an tĩnh, mỗi ngày qua lại hai nơi tạo thành một đường thẳng, thứ bảy đúng hẹn đi đến nơi của ông Từ, những ngày sau này rất là phong phú.
Địa phương khác cũng chính là Cam Cận Thần rồi, kể từ sau khi gặp cô ở bệnh viện, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng hoài nghi, mỗi lần nhìn lên thấy Tô Sở đi gần gũi với cô, lập tức đưa Tô Sở đi, một dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ gà con, Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy có chút buồn cười.
Mười ngày sau, căn hộ nhỏ mà ba người sống được dọn dẹp thật chỉnh tề, nghênh đón ông nội Cam kiểm tra.
Cuộc thi y học một tháng một lần, đến rồi!
Dương Điềm Điềm cũng không phải là một nữ sinh có lòng dạ ác độc, thấy Diệp Thanh đã lên tiếng nhận sai, cũng không quan tâm cô ta có thật lòng hay không, nể mặt dì Diệp nên không có so đo với cô ta.
Sau khi vết thương Dương Điềm Điềm ổn định, Cảnh Vân Chiêu cũng trở về chỗ ở, nhưng trước khi đi lại đi khách sạn một chuyến, thanh toán tiền cơm.
Mà bên kia, dì Diệp cũng có trách nhiệm, dùng tiền còn lại mua chút thuốc bổ gửi lại, chỉ cần Diệp Thanh mở miệng nói lời không hiểu chuyện, không đánh thì mắng, đợi buổi tối khi về nhà, Diệp Thanh khuôn mặt này đã sưng giống như đầu heo.
"Thứ hai con trở về đi học, sau khi trở về phải ngoan ngoãn, không cho phép gây chuyện, không cho phép đắc tội với người khác, nếu như không làm được vậy thì con cũng đừng về nhà đói chết ở đầu đường đi!" Mẹ Diệp vừa giận nói một câu, nói xong, nhìn phòng ốc xốc xếch: "Sau này lúc mẹ đi ra ngoài làm việc, con hãy dọn dẹp hết mọi thứ trong nhà, nấu cơm giặt giũ, không thể bỏ qua!"
Trong ánh mắt Diệp Thanh khiếp sợ cùng uất ức, mẹ Diệp lại xông vào trong phòng, lôi đầu người đàn ông đang nằm ngủ ngây ngô dại dột ở trên giường dậy: "Anh không đi ra ngoài tìm việc làm đúng không? Vậy anh cũng đừng ăn, qua chủ nhật phải đi ly hôn!"
Trước kia mẹ Diệp cho dù là không tính là dịu dàng, nhưng nói lời cũng dễ nghe, dù là ở trong nhà, luôn là dáng vẻ người mẹ tốt vợ hiền huệ.
Mà bây giờ, càng giống như là một người đàn bà chanh chua.
Chỉ là cái bộ dáng này hiển nhiên so với trước kia ôn hòa khuyên giải hiệu quả tốt hơn nhiều, cha của Diệp Thanh vừa mới tỉnh rượu được một nửa, mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm người phụ nữ cùng giường chung gối hơn mười năm, còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Dĩ nhiên, ông ta không muốn ly dị, bây giờ phòng ốc đang ở là của hồi môn nhà mẹ của mẹ Diệp cho bà nhiều năm trước, là nơi duy nhất một nhà ba người bọn họ đặt chân, mà cái kia ngôi biệt thự đã sớm bán trả nợ, nếu ly hôn, ông ta nhất định là phải lưu lạc nơi đầu đường rồi.
Mẹ Diệp cũng không còn tính toán thật trông cậy vào người đàn ông này tìm việc làm, nhưng lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ ông ta mỗi ngày sống mơ mơ màng màng.
Mà Diệp Thanh thấy cảnh người cha mà cô ta kính nể cũng bị quở trách, lá gan ngược lại hơi nhỏ, dưới sự uy nghiêm của mẹ, lần đầu tiên trong đời giặt quần áo nấu cơm.
Mà cô ta không biết là, đây mới là vừa mới bắt đầu.
Từ ngày hôm đó, người mẹ dịu dàng của cô ta biến mất không một dấu vết, thay thế là một phụ nữ mạnh mẽ hung dữ, cô ta sợ đi học mất mặt, người phụ nữ này lại buộc cô ta phải làm.
Trên người của cô ta không còn cảnh tượng mặc quần áo xinh đẹp nữa, có chỉ là bình thường đến mức tận cùng hàng vỉa hè, ra cửa không còn thuê xe chống đỡ mặt mũi, mà là lái một chiếc xe đạp cũ nát, tiếng vang "Bịch bịch"để cho cô ta trắng đêm ngủ không yên......
#Sun520 - DDLQĐ
Dĩ nhiên, Cảnh Vân Chiêu sẽ không đi chú ý đến cuộc sống của Diệp Thanh rốt cuộc như thế nào, chỉ là lúc thứ hai khai giảng nhìn thấy các bạn học đối với Diệp Thanh kính nhi viễn chi cùng với thái độ ẩn nhẫn không lên tiếng của cô ta, mới có thể cảm thấy kinh ngạc trong nháy mắt.
Hơn nữa Diệp Thanh hình như bị dì Diệp đặc biệt "Dạy dỗ", mỗi lần nhìn thấy cô, lập tức tránh như tránh bò cạp, ngược lại tiết kiệm rất nhiều phiền toái như trước kia.
Cuộc sống đột nhiên trở nên rất là an tĩnh, mỗi ngày qua lại hai nơi tạo thành một đường thẳng, thứ bảy đúng hẹn đi đến nơi của ông Từ, những ngày sau này rất là phong phú.
Địa phương khác cũng chính là Cam Cận Thần rồi, kể từ sau khi gặp cô ở bệnh viện, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng hoài nghi, mỗi lần nhìn lên thấy Tô Sở đi gần gũi với cô, lập tức đưa Tô Sở đi, một dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ gà con, Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy có chút buồn cười.
Mười ngày sau, căn hộ nhỏ mà ba người sống được dọn dẹp thật chỉnh tề, nghênh đón ông nội Cam kiểm tra.
Cuộc thi y học một tháng một lần, đến rồi!
/180
|