Edit: Phạmnhi
Xe vừa khởi động, sắc mặt Cảnh Vân Chiêu không được tốt lắm, chỉ là từ trước đến giờ cô luôn có thói quen nhẫn nại, cũng không có thể hiện ra quá nhiều sự không hài lòng, hơn nữa dù sao còn liên quan đến y thuật của cô.
Thời gian cô học y tuy không dài, năng lực cũng có hạn, nhưng lại ngại tuổi tác cùng thân phận, không có bệnh nhân nào có thể để cho cô đi chữa trị, hiện tại liền coi là chỉ một cơ hội nhỏ, cô cũng không muốn bỏ qua.
Cảnh Vân Chiêu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hai người đàn ông ngồi ở phía sau, Lê Thiếu Vân nhìn như cà lơ phất phơ, nhưng lúc này lại ít nói đi.
Đỗ Lâm ở một bên khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, trộm nhìn coi hai người, nhếch miệng cười nói: "Bạn học tên gọi gì vây?"
Không thể không nói, bộ dạng của nữ sinh này được xem như là hoa khôi của trường học, gầy, lạnh lùng, còn có một chút khí thế, chẳng lẽ cũng là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc nào trên kinh thành?
"Cảnh Vân Chiêu." Một âm thanh nhàn nhạt lên tiếng.
Đỗ Lâm vội vàng rút ra một tấm danh thiếp: "Anh tên là Đỗ Lâm, là người địa phương, em gọi ta Đỗ ca, Lâm ca cũng được, nếu đã quen biết anh cũng không khách khí với em rồi, gọi bạn học rất xa cách, anh sẽ gọi em là Vân Chiêu."
Đỗ lâm vẻ mặt lấy lòng, rất nhiệt tình.
Cảnh Vân Chiêu khách khí gật đầu một cái, nhìn trong tay danh thiếp, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Đỗ Lâm, kiếp trước người này cũng là rất nổi danh, thành lập công ty gia đình, kinh doanh một nhà hàng quy mô lớn, bất quá khi đó sự nghiệp của người này đang phát triển, anh ta sáng lập một nhãn hiệu rất phổ biến ở vùng Ninh thị, lúc ấy cô nhìn thấy trên báo thì rất hâm mộ cái người tuổi trẻ tài cao này, suy đoán anh ta về sau tất nhiên tiền đồ vô lượng.
Nhưng nhìn thông tin ghi trên danh thiếp này, nhìn ra được ở hiện tại, nhà hàng "Ngự Thiên Tiên" của Đỗ Lâm chỉ mới bắt đầu.
Cảnh Vân Chiêu nghi ngờ nhìn hai người một cái, Lê Thiếu Vân kinh doanh Thiên Hương Lâu cùng Túy Thiên Tiên theo lý mà nói phải có một chút mâu thuẫn phải không? Hai người lại là bạn bè sao?
Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Cảnh Vân Chiêu, Lê Thiếu Vân khóe miệng hơi cong: "Từ đời tổ tiên của Đỗ Lâm đã làm đầu bếp, các món ăn và công thức bí mật không thể bán cho người khác, Thiên Hương Lâu mặc dù cao cấp, nhưng món ăn cũng không phải là độc nhất vô nhị, hơn nữa phục vụ tương đối đầy đủ, hai nơi không là một kiểu."
Nói đơn giản, Ngự Thiên Tiên chỉ cung cấp dùng cơm, không bao gồm nghỉ ngơi dừng chân, mà Lê Thiếu Vân Thiên Hương Lâu bao gồm giải trí, nghỉ ngơi, ăn uống cùng các loại phục vụ khác.
"Hiện tại anh sẽ làm các món ăn trong huyện, lại đi Ninh thị làm lớn hơn, sau đó phát triển nó đến mọi miền đất nước thậm chí ở nước ngoài, nói đến kinh doanh, phải nhắc tới ăn uống, để cho mọi người trước hết nghĩ đến Ngự Thiên Tiên." Đỗ lâm trêu cười nói.
"Tôi tin tưởng anh." Cảnh Vân Chiêu đáp một tiếng.
Đỗ lâm ngược lại sửng sốt: "Trẻ nhỏ thật dễ lừa gạt, anh đây mục tiêu vẫn rất khó làm được. Giống như là hiện tại, anh đang gặp được một vấn đề khó khăn không nhỏ, Ngự Thiên Tiên có đầy đủ tiền bạc, có vị trí tốt nhất, cũng có công thức bí mật độc nhất vô nhị, nhưng lại không có nguyên liệu nấu ăn tốt nhất."
Huyện Ninh hương vốn là dựa núi gần sông, theo lý thuyết nguyên liệu nấu ăn chất lượng không tệ, nhưng mặc dù không có nhiều độc tố nhưng kém xa so với ngự yến cấp bậc, cho dù anh ta có làm thế nào, cha anh ta cũng sẽ lắc đầu thở dài, ghét bỏ các kiểu.
Nếu là dùng nguyên liệu cao cấp Lê Thiếu Vân nhờ người vận chuyển từ chỗ khác về chi phí vận tới lại quá cao, giá cả kia làm cho người ta không thể chấp nhận được.
Cảnh Vân Chiêu sau khi nghe xong, cẩn thận đem danh thiếp thu vào, trong mắt cũng lóng lánh một chút ánh sáng.
Lê Thiếu Vân ép buộc cô lên xe cũng không phải là chuyện xấu.
Theo cô biết kiếp trước tất cả các nguyên liệu Đỗ Lâm đều là sản phẩm hạng nhất được lựa chọn từ khắp các nơi trên thế giới, tiền vốn cực cao, đưa đến Ngự Thiên Tiên mặc dù nổi tiếng, nhưng lại không bình dân, hoặc là nói, nó nổi tiếng ở một nguyên nhân chính là có giá trên trời, người bình thường căn bản không thể nuốt nổi một bữa tiệc như thế, vì thế việc buôn bán xuất hiện sự hạn chế.
Xe vừa khởi động, sắc mặt Cảnh Vân Chiêu không được tốt lắm, chỉ là từ trước đến giờ cô luôn có thói quen nhẫn nại, cũng không có thể hiện ra quá nhiều sự không hài lòng, hơn nữa dù sao còn liên quan đến y thuật của cô.
Thời gian cô học y tuy không dài, năng lực cũng có hạn, nhưng lại ngại tuổi tác cùng thân phận, không có bệnh nhân nào có thể để cho cô đi chữa trị, hiện tại liền coi là chỉ một cơ hội nhỏ, cô cũng không muốn bỏ qua.
Cảnh Vân Chiêu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, hai người đàn ông ngồi ở phía sau, Lê Thiếu Vân nhìn như cà lơ phất phơ, nhưng lúc này lại ít nói đi.
Đỗ Lâm ở một bên khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, trộm nhìn coi hai người, nhếch miệng cười nói: "Bạn học tên gọi gì vây?"
Không thể không nói, bộ dạng của nữ sinh này được xem như là hoa khôi của trường học, gầy, lạnh lùng, còn có một chút khí thế, chẳng lẽ cũng là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc nào trên kinh thành?
"Cảnh Vân Chiêu." Một âm thanh nhàn nhạt lên tiếng.
Đỗ Lâm vội vàng rút ra một tấm danh thiếp: "Anh tên là Đỗ Lâm, là người địa phương, em gọi ta Đỗ ca, Lâm ca cũng được, nếu đã quen biết anh cũng không khách khí với em rồi, gọi bạn học rất xa cách, anh sẽ gọi em là Vân Chiêu."
Đỗ lâm vẻ mặt lấy lòng, rất nhiệt tình.
Cảnh Vân Chiêu khách khí gật đầu một cái, nhìn trong tay danh thiếp, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Đỗ Lâm, kiếp trước người này cũng là rất nổi danh, thành lập công ty gia đình, kinh doanh một nhà hàng quy mô lớn, bất quá khi đó sự nghiệp của người này đang phát triển, anh ta sáng lập một nhãn hiệu rất phổ biến ở vùng Ninh thị, lúc ấy cô nhìn thấy trên báo thì rất hâm mộ cái người tuổi trẻ tài cao này, suy đoán anh ta về sau tất nhiên tiền đồ vô lượng.
Nhưng nhìn thông tin ghi trên danh thiếp này, nhìn ra được ở hiện tại, nhà hàng "Ngự Thiên Tiên" của Đỗ Lâm chỉ mới bắt đầu.
Cảnh Vân Chiêu nghi ngờ nhìn hai người một cái, Lê Thiếu Vân kinh doanh Thiên Hương Lâu cùng Túy Thiên Tiên theo lý mà nói phải có một chút mâu thuẫn phải không? Hai người lại là bạn bè sao?
Cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của Cảnh Vân Chiêu, Lê Thiếu Vân khóe miệng hơi cong: "Từ đời tổ tiên của Đỗ Lâm đã làm đầu bếp, các món ăn và công thức bí mật không thể bán cho người khác, Thiên Hương Lâu mặc dù cao cấp, nhưng món ăn cũng không phải là độc nhất vô nhị, hơn nữa phục vụ tương đối đầy đủ, hai nơi không là một kiểu."
Nói đơn giản, Ngự Thiên Tiên chỉ cung cấp dùng cơm, không bao gồm nghỉ ngơi dừng chân, mà Lê Thiếu Vân Thiên Hương Lâu bao gồm giải trí, nghỉ ngơi, ăn uống cùng các loại phục vụ khác.
"Hiện tại anh sẽ làm các món ăn trong huyện, lại đi Ninh thị làm lớn hơn, sau đó phát triển nó đến mọi miền đất nước thậm chí ở nước ngoài, nói đến kinh doanh, phải nhắc tới ăn uống, để cho mọi người trước hết nghĩ đến Ngự Thiên Tiên." Đỗ lâm trêu cười nói.
"Tôi tin tưởng anh." Cảnh Vân Chiêu đáp một tiếng.
Đỗ lâm ngược lại sửng sốt: "Trẻ nhỏ thật dễ lừa gạt, anh đây mục tiêu vẫn rất khó làm được. Giống như là hiện tại, anh đang gặp được một vấn đề khó khăn không nhỏ, Ngự Thiên Tiên có đầy đủ tiền bạc, có vị trí tốt nhất, cũng có công thức bí mật độc nhất vô nhị, nhưng lại không có nguyên liệu nấu ăn tốt nhất."
Huyện Ninh hương vốn là dựa núi gần sông, theo lý thuyết nguyên liệu nấu ăn chất lượng không tệ, nhưng mặc dù không có nhiều độc tố nhưng kém xa so với ngự yến cấp bậc, cho dù anh ta có làm thế nào, cha anh ta cũng sẽ lắc đầu thở dài, ghét bỏ các kiểu.
Nếu là dùng nguyên liệu cao cấp Lê Thiếu Vân nhờ người vận chuyển từ chỗ khác về chi phí vận tới lại quá cao, giá cả kia làm cho người ta không thể chấp nhận được.
Cảnh Vân Chiêu sau khi nghe xong, cẩn thận đem danh thiếp thu vào, trong mắt cũng lóng lánh một chút ánh sáng.
Lê Thiếu Vân ép buộc cô lên xe cũng không phải là chuyện xấu.
Theo cô biết kiếp trước tất cả các nguyên liệu Đỗ Lâm đều là sản phẩm hạng nhất được lựa chọn từ khắp các nơi trên thế giới, tiền vốn cực cao, đưa đến Ngự Thiên Tiên mặc dù nổi tiếng, nhưng lại không bình dân, hoặc là nói, nó nổi tiếng ở một nguyên nhân chính là có giá trên trời, người bình thường căn bản không thể nuốt nổi một bữa tiệc như thế, vì thế việc buôn bán xuất hiện sự hạn chế.
/180
|