Từ Diệp đi vào nhà trọ, đá văng cái chai trống rỗng dưới chân, vừa đi vào phòng khách, đã thấy Lâm Hi gác chân lên bàn, mắt hơi híp lại, vẻ mặt cười như không cười trông rất kỳ quái.
Một con chó đen yên tĩnh nằm bên chân anh.
"Cậu làm sao thế! Muốn viên tịch à?"
Từ Diệp đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên, để ánh mặt trời xuyên qua cửa kính soi vào phòng, xua tan bầu không khí âm u.
"Sao cậu phải thế này, chỉ là vòng sơ tuyển tập mà, cậu mẹ nó nhiều năm qua, số lần bị loại cũng đâu có ít!" Từ Diệp đến gần dọn dẹp đống vỏ bia và tàn thuốc trên bàn.
"Cậu cảm thấy chuyện này có bình thường không?" Lâm Hi chậm rãi mở to mắt, ánh mắt anh sâu thẳm mà sáng ngời.
"Nếu đổi sang người khác, tớ còn tin có khả năng có chuyện mờ ám, nhưng nếu là Lâm Hi cậu..." Từ Diệp cười cười, thả từng chai bia vào két đặt cạnh cửa, sau đó xoay người trở lại: "Trước đây Học viện nghệ thuật thủ đô phỏng vấn tuyển sinh, cậu chọc người ta tức đến mức xuất huyết não, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, nếu không phải xem được điểm văn hóa của cậu cũng có thể đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, cậu mẹ nó bây giờ còn lâu mới được đi học."
Thấy Lâm Hi không để ý tới mình, Từ Diệp cầm chổi bắt đầu quét dọn vệ sinh, dù sao hai người bọn họ cùng thuê căn nhà này, có một tên quỷ lôi thôi đã đủ chết rồi.
"Tớ nói này, nếu cậu còn không chịu sửa cái tính thối tha kia đi, chỉ sợ cả đời cậu phải hát thuê trong quán bar." Từ Diệp vừa quét nhà vừa nói: "Giới giải trí vô cùng phức tạp, loại người tùy tiện như cậu làm sao có thể hô mưa gọi gió?"
Cậu ta ném túi ra ngoài cửa, đến khi quay lại, Lâm Hi vừa mới bỏ điện thoại xuống, chớp mắt nhìn cậu ta một cái, từ trong ánh mắt của anh, Từ Diệp có cảm giác không ổn.
"Điện thoại của ai đấy?" Cậu ta hỏi.
"Tổ tiết mục." Lâm Hi thờ ơ ném điện thoại lên bàn, giơ ngón giữa về phía Từ Diệp, khóe mắt ngả ngớn: "Ông đây vào rồi."
Từ Diệp hơi sửng sốt, thật sự vào rồi à?
Lâu sau, cậu ta cười cợt: "Tên nhóc thối tha, vận khí không tệ."
Từ năm nười lăm tuổi, vận khí của anh vẫn luôn rất tốt.
- ---------
Hai ngày sau, tổ tiết mục đưa cho Lý Huyền tư liệu cá nhân của các thí sinh được chọn vào vòng thi đối kháng.
Cô ngồi vào bàn làm việc, vội vàng mở túi hồ sơ ra, tìm kiếm tư liệu về Lâm Hi, trong phần quan hệ gia đình có viết, bố là Lâm Chính Huyền, mẹ là Hà Nhược Lan.
Lý Huyền thử tìm kiếm thông tin hai người kia trên máy tính, kết quả giao diện lập tức xuất hiện rất nhiều tin tức, đứng đầu trang là: Con trai nhà bất động sản thủ đô bị mất tích, vợ vì quá đau buồn mà mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát.
Đọc được những mẩu tin đau thương kia, tim Lý Huyền như bị xé rách, những tin tức này đã có từ rất lâu, gần nhất cũng đã bảy tám năm trước.
Lâm Chính Huyền là nhà bất động sản thủ đô, con trai ông ấy bị thất lạc từ mười mấy năm trước. Mấy năm nay, gia đình ông ấy tìm con trai đến táng gia bại sản nhưng vẫn không có kết quả, vợ là bà Hà Nhược Lan đã cắt cổ tay tự sát, không lâu sau, Lâm Chính Huyền cũng đổ bệnh qua đời
Nhưng sau khi Lâm Chính Huyền chết không lâu, cảnh sát tìm được anh trai Lâm Chính Huyền, nói đã tìm được đứa trẻ kia, khi giám định ADN, Lâm Hi, thật sự là đứa con trai mất tích 6 năm của Lâm Chính Huyền.
Lý Huyền tính toán thời gian, chắc hẳn Lâm Hi bị lừa bán đến Hồng Câu Loan năm sáu tuổi, đến năm mười hai tuổi thì được giải cứu, mà khi cô gặp anh, anh nói mình chín tuổi, sau khi đoàn làm phim rời khỏi, anh đã ở lại đó ngây ngốc ba năm...
Lúc ấy nhóm người lớn có đạo diễn, nhiếp ảnh gia, trợ lý còn có cả chuyên viên trang điểm... Chẳng lẽ không có một ai đi báo án à?!
Tay cô cầm tách cà phê, không nhịn được mà run rẩy...
Lý Huyền không thể tưởng tượng nổi, sau khi anh trở về, biết được tin tức bố mẹ của mình đã ra đi, khi ấy anh có cảm giác như thế nào, nếu có thể quay về sớm hơn một chút, nếu lúc ấy có người dũng cảm đi báo án với cảnh sát, có lẽ bố mẹ anh sẽ không chết, đáng tiếc, bọn họ đều lựa chọn im lặng...
Chuyện này là nỗi băn khoăn day dứt khôn nguôi của cô, bây giờ biết được từ đầu đến cuối mọi việc, cô không những không thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại, tâm trạng càng thêm nặng nề.
Cô lập tức đứng dậy đi ra khỏi toà nhà làm việc của truyền thông Thịnh Ngu, đứng ngoài đường vẫy một chiếc taxi: "Bác tài, phiền bác đưa tôi đến ngõ Tam Lộ."
Ngõ Tam Lộ là địa chỉ nhà Lâm Hi được ghi trên hồ sơ.
Tài xế chở cô đi qua hơn nửa thành phố, đến khi tới được ngõ Tam Lộ, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Nhưng Tam Lộ là khu chung cư cũ, ngõ nhỏ rất sâu rất xa, quanh co khúc khuỷu tựa như mê cung, Lý Huyền dựa theo địa chỉ trên tư liệu, đi qua từng con hẻm nhỏ ẩm thấp, cẩn thận so sánh đánh dấu từng ngóc ngách, rốt cuộc cũng tìm được chỗ ở hiện tại của Lâm Hi, trước mặt là một toà nhà ba tầng, vách tường xung quanh vô cùng bẩn thỉu, ẩm thấp cũ kĩ, có chút cổ xưa, trên sào phơi đồ treo thưa thớt áo lót phụ nữ, áo ba lỗ của đàn ông, màu sắc rực rỡ, phất phơ trong gió.
Đường đi vào tương đối chật chội, toà nhà sập sệ, ánh sáng càng ngày càng tối, mặt tường nhìn qua tràn đầy dầu mỡ, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn đổ đi. Trên hành lang thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng phụ nữ mắng mỏ, tiếng trẻ con khóc lóc, có người đang nấu nước nấu cơm trên hành lang tối tăm, tràn ngập khói lửa trần gian.
Một người phụ nữ mặc áo kẻ, tóc tai rối bù bê chậu hồng đi qua bên người Lý Huyền, không nhịn được mà quay đầu lại quan sát cô, Lý Huyền mặc quần áo công sở ngay ngắn sạch sẽ, nhìn qua khí chất vô cùng nổi bật, có vẻ không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Người phụ nữ kia đi đến cuối hành lang, miệng khẽ lẩm bẩm một tiếng, Lý Huyền nghe thấy, đó là một câu mắng chửi thô tục.
Lý Huyền đeo khẩu trang, dựa theo biển số nhà hào tìm được rồi Lâm Hi gia.
Cô đứng im trước cửa thật lâu, có... Gõ cửa không? Cô đang do dự, tới tìm anh, chỉ muốn hỏi rõ ràng chuyện mấy năm nay, những việc này ngày ngày đêm đêm quấn lấy cô, không thể yên bình.
Nhưng mà... Liệu anh có còn nhớ rõ chuyện đoàn phim trước đây không? Dù sao cũng đã qua mười mấy năm, nếu còn nhớ rõ, anh sẽ cảm thấy cô thế nào? Có hiểu cho cô không?
Trong lòng Lý Huyền rối bời.
Đúng lúc cô đang không ngừng suy nghĩ, cửa "Lạch cạch" một tiếng, đột nhiên mở ra, tim Lý Huyền chợt run lên, chỉ thấy một chàng trai tóc húi cua mặc áo sơmi màu lục nhạt từ trong phòng đi ra, cậu ta quan sát Lý Huyền trước mặt, hỏi một tiếng: "Cô tìm ai?"
Lý Huyền nhận ra, cậu ta là bartender trong quán bar tối hôm đó.
"Tôi tìm... Tìm nhầm." Lý Huyền xoay người vội vã rời đi.
Phía sau, Từ Diệp cầm túi rác màu đen đi ra, nhìn bóng dáng Lý Huyền, muốn gọi cô lại: "Cô tìm Lâm Hi hả? Cậu ấy ra ngoài đi dạo vẫn chưa về, cô muốn vào đợi cậu ấy không?"
Lý Huyền không dám quay đầu lại, vội vàng xuống tầng, chạy trối chết. Từ Diệp nhíu mày, người phụ nữ này kỳ lạ thật.
Lý Huyền chạy một mạch ra khỏi toà nhà, chết tiệt, quá nóng vội! Bất kể thế nào, cô với anh đều là người xa lạ, cứ tùy tiện mà đi tìm anh như vậy, còn muốn anh kể chuyện đã trải qua mấy năm nay cho cô, thật sự có hơi kỳ quặc, thậm chí cô còn không hiểu biết bất cứ điều gì thuộc về anh.
Lý Huyền hít sâu một hơi, giày cao gót vừa mới đi ra một nửa, cô chợt phát hiện ra có gì đó không thích hợp, bên một con hẻm khác có hai người đàn ông mặc áo đen ném tàn thuốc xuống, lập tức đuổi kịp cô.
Lý Huyền đi đến hẻm nhỏ đối diện, tăng nhanh bước chân, mà hai người phía sau vẫn không nhanh không chậm đi theo cô, nhà cửa xung quanh hẻm nổi lửa, các hộ gia đình đều truyền ra tiếng xào rau nấu cơm ồn ào, hai người đàn ông kia vẫn luôn đi theo Lý Huyền, đi qua vài con ngõ nhỏ.
Lý Huyền luống cuống, hai người kia thoạt nhìn không giống paparazzi, paparazzi thường sẽ theo dõi chụp ảnh, khi Lý Huyền quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bọn họ đút tay trong túi áo khoác da, không ai cầm điện thoại hay là thiết bị quay chụp khác.
Rốt cuộc họ muốn làm gì?
Càng đi về phía trước, dân cư càng thưa thớt, đoạn đường phía trước là một toà chung cư đang trong quá trình phá bỏ, cư dân đều đã dọn ra ngoài, trên đường không có người đi lại. Lý Huyền nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, cô không khỏi bước nhanh hơn, gần như chạy chậm, nhưng trên chân cô lại đi giày cao gót, căn bản không thể chạy nhanh hơn, thậm chí cô còn định cởi giày ra, nhưng trên mặt đường gập ghềnh toàn đá vụn và mảnh thủy tinh...
Chết tiệt.
Lý Huyền một bên bước nhanh hơn, một bên lấy điện thoại trong túi xách Hermes của mình gọi cho trợ lý...
Đúng lúc này, một người đàn ông xuất hiện trong ngõ nhỏ phía trước, anh mặc một chiếc áo thun rộng rãi và quần dài màu đen, tay xách túi nilon của cửa hàng tiện lợi, Lý Huyền thấy rõ bộ dáng anh, đúng là Lâm Hi!
Tim cô đập điên cuồng, mỗi một tiếng tim đập vang lên thình thịch trong màng nhĩ.
Lâm Hi dắt một chú chó đen qua đường, mặt vô cảm, lạnh nhạt xa cách.
Ngay khi hai người lướt qua nhau, Lý Huyền đột nhiên túm chặt ống tay áo của anh, đè thấp âm lượng chỉ để anh nghe thấy nói: "Giúp tôi!"
Ánh mắt sâu thẳm của Lâm Hi nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, khóe mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, ngước mắt, nhìn thấy phía sau có hai người đàn ông, trong nháy mắt hiểu rõ.
Ngay sau đó, điều làm Lý Huyền khó tin chính là, anh duỗi tay, cầm cổ tay cô, mạnh mẽ cậy từng ngón tay cô đang nắm chặt ống tay áo anh, sau đó hất ra thật mạnh.
Anh không định giúp cô?!
Trong khoảnh khắc đó, tim Lý Huyền như từ trên đỉnh núi lăn xuống, không còn chỗ dựa, rơi thẳng xuống vực sâu ngàn mét.
Cô đột nhiên hiểu rõ cảm giác của bé trai gào khóc cầu xin bọn họ cứu ở Hồng Câu Loan năm xưa, khi đó mọi người xung quanh chỉ khoanh tay dùng ánh mắt đồng tình đứng nhìn, chăm chú theo dõi anh từ xa, nỗi tuyệt vọng ấy, khắc cốt ghi tâm cỡ nào.
Nhưng ngay khi tim cô sắp rơi vào đáy vực, Lâm Hi lại đột nhiên xoay người một cái, duỗi tay đặt trên vai cô, ôm cô vào trong lòng, quay lại đi đến chỗ hai người đằng sau, vừa đi vừa nói với giọng vô cùng cưng chiều: "Bảo bối, tới tìm anh mà sao không nói trước một tiếng."
Hết chương 7
Một con chó đen yên tĩnh nằm bên chân anh.
"Cậu làm sao thế! Muốn viên tịch à?"
Từ Diệp đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên, để ánh mặt trời xuyên qua cửa kính soi vào phòng, xua tan bầu không khí âm u.
"Sao cậu phải thế này, chỉ là vòng sơ tuyển tập mà, cậu mẹ nó nhiều năm qua, số lần bị loại cũng đâu có ít!" Từ Diệp đến gần dọn dẹp đống vỏ bia và tàn thuốc trên bàn.
"Cậu cảm thấy chuyện này có bình thường không?" Lâm Hi chậm rãi mở to mắt, ánh mắt anh sâu thẳm mà sáng ngời.
"Nếu đổi sang người khác, tớ còn tin có khả năng có chuyện mờ ám, nhưng nếu là Lâm Hi cậu..." Từ Diệp cười cười, thả từng chai bia vào két đặt cạnh cửa, sau đó xoay người trở lại: "Trước đây Học viện nghệ thuật thủ đô phỏng vấn tuyển sinh, cậu chọc người ta tức đến mức xuất huyết não, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu, nếu không phải xem được điểm văn hóa của cậu cũng có thể đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, cậu mẹ nó bây giờ còn lâu mới được đi học."
Thấy Lâm Hi không để ý tới mình, Từ Diệp cầm chổi bắt đầu quét dọn vệ sinh, dù sao hai người bọn họ cùng thuê căn nhà này, có một tên quỷ lôi thôi đã đủ chết rồi.
"Tớ nói này, nếu cậu còn không chịu sửa cái tính thối tha kia đi, chỉ sợ cả đời cậu phải hát thuê trong quán bar." Từ Diệp vừa quét nhà vừa nói: "Giới giải trí vô cùng phức tạp, loại người tùy tiện như cậu làm sao có thể hô mưa gọi gió?"
Cậu ta ném túi ra ngoài cửa, đến khi quay lại, Lâm Hi vừa mới bỏ điện thoại xuống, chớp mắt nhìn cậu ta một cái, từ trong ánh mắt của anh, Từ Diệp có cảm giác không ổn.
"Điện thoại của ai đấy?" Cậu ta hỏi.
"Tổ tiết mục." Lâm Hi thờ ơ ném điện thoại lên bàn, giơ ngón giữa về phía Từ Diệp, khóe mắt ngả ngớn: "Ông đây vào rồi."
Từ Diệp hơi sửng sốt, thật sự vào rồi à?
Lâu sau, cậu ta cười cợt: "Tên nhóc thối tha, vận khí không tệ."
Từ năm nười lăm tuổi, vận khí của anh vẫn luôn rất tốt.
- ---------
Hai ngày sau, tổ tiết mục đưa cho Lý Huyền tư liệu cá nhân của các thí sinh được chọn vào vòng thi đối kháng.
Cô ngồi vào bàn làm việc, vội vàng mở túi hồ sơ ra, tìm kiếm tư liệu về Lâm Hi, trong phần quan hệ gia đình có viết, bố là Lâm Chính Huyền, mẹ là Hà Nhược Lan.
Lý Huyền thử tìm kiếm thông tin hai người kia trên máy tính, kết quả giao diện lập tức xuất hiện rất nhiều tin tức, đứng đầu trang là: Con trai nhà bất động sản thủ đô bị mất tích, vợ vì quá đau buồn mà mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát.
Đọc được những mẩu tin đau thương kia, tim Lý Huyền như bị xé rách, những tin tức này đã có từ rất lâu, gần nhất cũng đã bảy tám năm trước.
Lâm Chính Huyền là nhà bất động sản thủ đô, con trai ông ấy bị thất lạc từ mười mấy năm trước. Mấy năm nay, gia đình ông ấy tìm con trai đến táng gia bại sản nhưng vẫn không có kết quả, vợ là bà Hà Nhược Lan đã cắt cổ tay tự sát, không lâu sau, Lâm Chính Huyền cũng đổ bệnh qua đời
Nhưng sau khi Lâm Chính Huyền chết không lâu, cảnh sát tìm được anh trai Lâm Chính Huyền, nói đã tìm được đứa trẻ kia, khi giám định ADN, Lâm Hi, thật sự là đứa con trai mất tích 6 năm của Lâm Chính Huyền.
Lý Huyền tính toán thời gian, chắc hẳn Lâm Hi bị lừa bán đến Hồng Câu Loan năm sáu tuổi, đến năm mười hai tuổi thì được giải cứu, mà khi cô gặp anh, anh nói mình chín tuổi, sau khi đoàn làm phim rời khỏi, anh đã ở lại đó ngây ngốc ba năm...
Lúc ấy nhóm người lớn có đạo diễn, nhiếp ảnh gia, trợ lý còn có cả chuyên viên trang điểm... Chẳng lẽ không có một ai đi báo án à?!
Tay cô cầm tách cà phê, không nhịn được mà run rẩy...
Lý Huyền không thể tưởng tượng nổi, sau khi anh trở về, biết được tin tức bố mẹ của mình đã ra đi, khi ấy anh có cảm giác như thế nào, nếu có thể quay về sớm hơn một chút, nếu lúc ấy có người dũng cảm đi báo án với cảnh sát, có lẽ bố mẹ anh sẽ không chết, đáng tiếc, bọn họ đều lựa chọn im lặng...
Chuyện này là nỗi băn khoăn day dứt khôn nguôi của cô, bây giờ biết được từ đầu đến cuối mọi việc, cô không những không thấy nhẹ nhõm, mà ngược lại, tâm trạng càng thêm nặng nề.
Cô lập tức đứng dậy đi ra khỏi toà nhà làm việc của truyền thông Thịnh Ngu, đứng ngoài đường vẫy một chiếc taxi: "Bác tài, phiền bác đưa tôi đến ngõ Tam Lộ."
Ngõ Tam Lộ là địa chỉ nhà Lâm Hi được ghi trên hồ sơ.
Tài xế chở cô đi qua hơn nửa thành phố, đến khi tới được ngõ Tam Lộ, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Nhưng Tam Lộ là khu chung cư cũ, ngõ nhỏ rất sâu rất xa, quanh co khúc khuỷu tựa như mê cung, Lý Huyền dựa theo địa chỉ trên tư liệu, đi qua từng con hẻm nhỏ ẩm thấp, cẩn thận so sánh đánh dấu từng ngóc ngách, rốt cuộc cũng tìm được chỗ ở hiện tại của Lâm Hi, trước mặt là một toà nhà ba tầng, vách tường xung quanh vô cùng bẩn thỉu, ẩm thấp cũ kĩ, có chút cổ xưa, trên sào phơi đồ treo thưa thớt áo lót phụ nữ, áo ba lỗ của đàn ông, màu sắc rực rỡ, phất phơ trong gió.
Đường đi vào tương đối chật chội, toà nhà sập sệ, ánh sáng càng ngày càng tối, mặt tường nhìn qua tràn đầy dầu mỡ, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn đổ đi. Trên hành lang thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng phụ nữ mắng mỏ, tiếng trẻ con khóc lóc, có người đang nấu nước nấu cơm trên hành lang tối tăm, tràn ngập khói lửa trần gian.
Một người phụ nữ mặc áo kẻ, tóc tai rối bù bê chậu hồng đi qua bên người Lý Huyền, không nhịn được mà quay đầu lại quan sát cô, Lý Huyền mặc quần áo công sở ngay ngắn sạch sẽ, nhìn qua khí chất vô cùng nổi bật, có vẻ không hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Người phụ nữ kia đi đến cuối hành lang, miệng khẽ lẩm bẩm một tiếng, Lý Huyền nghe thấy, đó là một câu mắng chửi thô tục.
Lý Huyền đeo khẩu trang, dựa theo biển số nhà hào tìm được rồi Lâm Hi gia.
Cô đứng im trước cửa thật lâu, có... Gõ cửa không? Cô đang do dự, tới tìm anh, chỉ muốn hỏi rõ ràng chuyện mấy năm nay, những việc này ngày ngày đêm đêm quấn lấy cô, không thể yên bình.
Nhưng mà... Liệu anh có còn nhớ rõ chuyện đoàn phim trước đây không? Dù sao cũng đã qua mười mấy năm, nếu còn nhớ rõ, anh sẽ cảm thấy cô thế nào? Có hiểu cho cô không?
Trong lòng Lý Huyền rối bời.
Đúng lúc cô đang không ngừng suy nghĩ, cửa "Lạch cạch" một tiếng, đột nhiên mở ra, tim Lý Huyền chợt run lên, chỉ thấy một chàng trai tóc húi cua mặc áo sơmi màu lục nhạt từ trong phòng đi ra, cậu ta quan sát Lý Huyền trước mặt, hỏi một tiếng: "Cô tìm ai?"
Lý Huyền nhận ra, cậu ta là bartender trong quán bar tối hôm đó.
"Tôi tìm... Tìm nhầm." Lý Huyền xoay người vội vã rời đi.
Phía sau, Từ Diệp cầm túi rác màu đen đi ra, nhìn bóng dáng Lý Huyền, muốn gọi cô lại: "Cô tìm Lâm Hi hả? Cậu ấy ra ngoài đi dạo vẫn chưa về, cô muốn vào đợi cậu ấy không?"
Lý Huyền không dám quay đầu lại, vội vàng xuống tầng, chạy trối chết. Từ Diệp nhíu mày, người phụ nữ này kỳ lạ thật.
Lý Huyền chạy một mạch ra khỏi toà nhà, chết tiệt, quá nóng vội! Bất kể thế nào, cô với anh đều là người xa lạ, cứ tùy tiện mà đi tìm anh như vậy, còn muốn anh kể chuyện đã trải qua mấy năm nay cho cô, thật sự có hơi kỳ quặc, thậm chí cô còn không hiểu biết bất cứ điều gì thuộc về anh.
Lý Huyền hít sâu một hơi, giày cao gót vừa mới đi ra một nửa, cô chợt phát hiện ra có gì đó không thích hợp, bên một con hẻm khác có hai người đàn ông mặc áo đen ném tàn thuốc xuống, lập tức đuổi kịp cô.
Lý Huyền đi đến hẻm nhỏ đối diện, tăng nhanh bước chân, mà hai người phía sau vẫn không nhanh không chậm đi theo cô, nhà cửa xung quanh hẻm nổi lửa, các hộ gia đình đều truyền ra tiếng xào rau nấu cơm ồn ào, hai người đàn ông kia vẫn luôn đi theo Lý Huyền, đi qua vài con ngõ nhỏ.
Lý Huyền luống cuống, hai người kia thoạt nhìn không giống paparazzi, paparazzi thường sẽ theo dõi chụp ảnh, khi Lý Huyền quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bọn họ đút tay trong túi áo khoác da, không ai cầm điện thoại hay là thiết bị quay chụp khác.
Rốt cuộc họ muốn làm gì?
Càng đi về phía trước, dân cư càng thưa thớt, đoạn đường phía trước là một toà chung cư đang trong quá trình phá bỏ, cư dân đều đã dọn ra ngoài, trên đường không có người đi lại. Lý Huyền nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, cô không khỏi bước nhanh hơn, gần như chạy chậm, nhưng trên chân cô lại đi giày cao gót, căn bản không thể chạy nhanh hơn, thậm chí cô còn định cởi giày ra, nhưng trên mặt đường gập ghềnh toàn đá vụn và mảnh thủy tinh...
Chết tiệt.
Lý Huyền một bên bước nhanh hơn, một bên lấy điện thoại trong túi xách Hermes của mình gọi cho trợ lý...
Đúng lúc này, một người đàn ông xuất hiện trong ngõ nhỏ phía trước, anh mặc một chiếc áo thun rộng rãi và quần dài màu đen, tay xách túi nilon của cửa hàng tiện lợi, Lý Huyền thấy rõ bộ dáng anh, đúng là Lâm Hi!
Tim cô đập điên cuồng, mỗi một tiếng tim đập vang lên thình thịch trong màng nhĩ.
Lâm Hi dắt một chú chó đen qua đường, mặt vô cảm, lạnh nhạt xa cách.
Ngay khi hai người lướt qua nhau, Lý Huyền đột nhiên túm chặt ống tay áo của anh, đè thấp âm lượng chỉ để anh nghe thấy nói: "Giúp tôi!"
Ánh mắt sâu thẳm của Lâm Hi nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, khóe mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, ngước mắt, nhìn thấy phía sau có hai người đàn ông, trong nháy mắt hiểu rõ.
Ngay sau đó, điều làm Lý Huyền khó tin chính là, anh duỗi tay, cầm cổ tay cô, mạnh mẽ cậy từng ngón tay cô đang nắm chặt ống tay áo anh, sau đó hất ra thật mạnh.
Anh không định giúp cô?!
Trong khoảnh khắc đó, tim Lý Huyền như từ trên đỉnh núi lăn xuống, không còn chỗ dựa, rơi thẳng xuống vực sâu ngàn mét.
Cô đột nhiên hiểu rõ cảm giác của bé trai gào khóc cầu xin bọn họ cứu ở Hồng Câu Loan năm xưa, khi đó mọi người xung quanh chỉ khoanh tay dùng ánh mắt đồng tình đứng nhìn, chăm chú theo dõi anh từ xa, nỗi tuyệt vọng ấy, khắc cốt ghi tâm cỡ nào.
Nhưng ngay khi tim cô sắp rơi vào đáy vực, Lâm Hi lại đột nhiên xoay người một cái, duỗi tay đặt trên vai cô, ôm cô vào trong lòng, quay lại đi đến chỗ hai người đằng sau, vừa đi vừa nói với giọng vô cùng cưng chiều: "Bảo bối, tới tìm anh mà sao không nói trước một tiếng."
Hết chương 7
/59
|