Edit: Thanh Hưng
Ăn cơm xong, đương nhiên là Hạng Việt muốn phụ trách đưa gấu nhỏ về nhà. Hề Hi báo một địa chỉ, chính xác là nhà trọ Thanh Niên rất nổi danh dành cho người độc thân, Hạng Việt kinh ngạc: Em tự chuyển ra ngoài ở? Nhà cửa nơi đó đều là mô hình dành cho nhà ít người, lớn nhất cũng chỉ có hai phòng, dĩ nhiên người nhà họ Hề không thể nào bỏ khu nhà cấp cao để dọn tới nơi đó.
Hề Hi “Ừ” một tiếng, có chút hả hê mà nói: Em 18 á..., là người lớn, chuyển ra gần một tháng rồi!
Mười tám tuổi ở trong miệng cô giống như là một chuyện lớn cực kỳ đáng giá khoe khoang một dạng, khiến người đã hai mươi bảy lqd tuổi như anh dở khóc dở cười, Hạng Việt hỏi: Sao anh em lại yên tâm cho em chuyển ra ở? Lấy ý muốn bảo hộ của Hề Duy đối với em gái, đây gần như là không thể nào.
Đôi lông mày thanh tú của Hề Hi giơ lên thật cao, giọng nói chuyện càng đắc ý hơn: Dĩ nhiên anh em không yên lòng a, cho nên anh ấy và em cùng nhau chuyển ra á..., bọn em bây giờ ở đối diện, là hàng xóm!
Cứ như vậy cũng được? Hạng Việt im lặng, tiếp theo quở trách cô: Vậy em lại dám tùy tiện lái xe ra ngoài? Không sợ anh em phát hiện?
Nhắc tới lái xe, Hề Hi tự biết đuối lý, cười mỉm nói: Anh ấy không ở nhà, phải ngày mai mới trở lại.
Cái gì gọi là trong núi không có cọp, hầu tử xưng đại vương? Đây chính là có sẵn ví dụ thực tế!
Hạng Việt quả thật không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể hỏi: Chiếc xe hôm nay em đi kia là của ai? Ban ngày cũng không có chú ý hỏi, vào lúc này nhớ tới, cảm thấy khả năng đi từ trong nhà ra cực thấp, trong nhà họ Hề đều có người giúp việc ở 24h, mà chiếc Maserati nhỏ nhắn kia là kiểu dáng của nữ, Hề Duy không thể nào có loại xe đó.
Anh đang đoán không biết là cô từ chỗ nào mượn được, lại nghe Hề Hi đặc biệt kiêu ngạo nói: Đương nhiên là xe của em nha! Cô giải thích: Anh em đưa cho lúc sinh nhật em, nói chờ em thi được bằng lái cũng không lo không có xe đi.
Thấy cô đắc ý, Hạng Việt lành lạnh liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: Nếu như mà anh em biết em không có bằng lái lại dám lái xe lên đường, đoán chừng trong lòng muốn nôn chết.
Cằm nhỏ của Hề Hi mới vừa nâng lên lập tức rụt trở về, ánh mắt dao động, ha ha cười gượng.
Hạng Việt cũng không phải là lý lẽ không tha người, thấy cô như vậy thì không nói thêm gì, chỉ quyết định tình trạng này nhất định là phải tố cáo, không thể nhẹ nhàng bỏ mặc cô được. Nghĩ như vậy, lại nghe gấu nhỏ tội nghiệp hỏi: Anh từ nước Mĩ về rốt cuộc có mang quà tặng cho em không nha? Buổi sáng em hỏi anh, anh lại đổi đề tài, sẽ không phải là không có phần của em chứ?
Đề tài này tạo ra khoảng cách. . . . . . Hạng Việt cũng là say, bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái: Mang theo, ngay cả quà tặng sinh nhật em cũng có, hai phần, ngày mai đưa cho em.
Hề Hi lúc này mới thu hồi bộ dáng uất ức, nở nụ cười, má lúm đồng tiền ở khóe miệng thoạt nhìn rất ngọt ngào, gương mặt đáng yêu ngọt ngào như vậy thật sự rất khó làm cho người ta không thích. Hạng Việt không nhịn được giơ tay lên vỗ vỗ đầu dưa của cô: Đi thôi, trước tiên anh lái xe của em về.
Vậy còn xe của anh thì sao?
Trước đỗ ở đây, sau khi đưa em trở về anh lại đón taxi quay lại lấy.
Hề Hi “Oh” một tiếng, không nói thêm lời, cài chặt dây an toàn, xe lập tức nổ máy. Trở lại đường Quảng Minh ra quảng trường nhỏ, lấy xe, Hạng Việt một đường trôi chảy đưa gấu nhỏ đến dưới lầu ngôi nhà, đậu xe vào trong nhà để xe, Hề Hi nhận lấy chìa khóa xe, hỏi Hạng Việt: Anh có muốn đi lên ngồi một chút không?
Hạng Việt khoát tay nói không cần: Ngày mai anh muốn đi thăm chú, em có trở về hay không? Chú, đúng là chỉ cha cô Hề Bá Niên.
Hề Hi đầu lắc như trống lắc, gương mặt ghét bỏ: Lão đầu đó có gì để nhìn, em còn lâu mới trở về nhìn một nhà ba người! Lại nhắc nhở: Đừng quên anh đã đồng ý em đấy, không được tố cáo tội trạng của em với lão đầu!
Lăn qua lăn lại như vậy, lúc Hạng Việt về đến nhà đã gần mười giờ đêm. Mẹ Cát Phương Hoa ở dưới lầu xem ti vi, thấy con trai trở lại, vội vàng hỏi: Ăn cơm chưa? Đi đâu vậy, tại sao trở về trễ như thế? Bà năm nay đã hơn năm mươi sắp sáu mươi tuổi, là phu nhân nhà giàu nên được bảo dưỡng rất tốt, cả vóc người lẫn phong cách đều rất xuất chúng, nhìn qua giống như hơn bốn mươi tuổi, một chút cũng không có vẻ già.
Hạng Việt nói ăn rồi. Anh cởi áo khoác xuống, Cát Phương Hoa nhận lấy giúp đỡ treo lên trên giá áo trước cửa, lại nghe được con trai nói: Hôm nay gặp lại Hề Hi, bị cô ấy lôi kéo làm lái xe một ngày, đợi ở viện phúc lợi một ngày, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Hề Hi? Ơ, con
Ăn cơm xong, đương nhiên là Hạng Việt muốn phụ trách đưa gấu nhỏ về nhà. Hề Hi báo một địa chỉ, chính xác là nhà trọ Thanh Niên rất nổi danh dành cho người độc thân, Hạng Việt kinh ngạc: Em tự chuyển ra ngoài ở? Nhà cửa nơi đó đều là mô hình dành cho nhà ít người, lớn nhất cũng chỉ có hai phòng, dĩ nhiên người nhà họ Hề không thể nào bỏ khu nhà cấp cao để dọn tới nơi đó.
Hề Hi “Ừ” một tiếng, có chút hả hê mà nói: Em 18 á..., là người lớn, chuyển ra gần một tháng rồi!
Mười tám tuổi ở trong miệng cô giống như là một chuyện lớn cực kỳ đáng giá khoe khoang một dạng, khiến người đã hai mươi bảy lqd tuổi như anh dở khóc dở cười, Hạng Việt hỏi: Sao anh em lại yên tâm cho em chuyển ra ở? Lấy ý muốn bảo hộ của Hề Duy đối với em gái, đây gần như là không thể nào.
Đôi lông mày thanh tú của Hề Hi giơ lên thật cao, giọng nói chuyện càng đắc ý hơn: Dĩ nhiên anh em không yên lòng a, cho nên anh ấy và em cùng nhau chuyển ra á..., bọn em bây giờ ở đối diện, là hàng xóm!
Cứ như vậy cũng được? Hạng Việt im lặng, tiếp theo quở trách cô: Vậy em lại dám tùy tiện lái xe ra ngoài? Không sợ anh em phát hiện?
Nhắc tới lái xe, Hề Hi tự biết đuối lý, cười mỉm nói: Anh ấy không ở nhà, phải ngày mai mới trở lại.
Cái gì gọi là trong núi không có cọp, hầu tử xưng đại vương? Đây chính là có sẵn ví dụ thực tế!
Hạng Việt quả thật không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể hỏi: Chiếc xe hôm nay em đi kia là của ai? Ban ngày cũng không có chú ý hỏi, vào lúc này nhớ tới, cảm thấy khả năng đi từ trong nhà ra cực thấp, trong nhà họ Hề đều có người giúp việc ở 24h, mà chiếc Maserati nhỏ nhắn kia là kiểu dáng của nữ, Hề Duy không thể nào có loại xe đó.
Anh đang đoán không biết là cô từ chỗ nào mượn được, lại nghe Hề Hi đặc biệt kiêu ngạo nói: Đương nhiên là xe của em nha! Cô giải thích: Anh em đưa cho lúc sinh nhật em, nói chờ em thi được bằng lái cũng không lo không có xe đi.
Thấy cô đắc ý, Hạng Việt lành lạnh liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: Nếu như mà anh em biết em không có bằng lái lại dám lái xe lên đường, đoán chừng trong lòng muốn nôn chết.
Cằm nhỏ của Hề Hi mới vừa nâng lên lập tức rụt trở về, ánh mắt dao động, ha ha cười gượng.
Hạng Việt cũng không phải là lý lẽ không tha người, thấy cô như vậy thì không nói thêm gì, chỉ quyết định tình trạng này nhất định là phải tố cáo, không thể nhẹ nhàng bỏ mặc cô được. Nghĩ như vậy, lại nghe gấu nhỏ tội nghiệp hỏi: Anh từ nước Mĩ về rốt cuộc có mang quà tặng cho em không nha? Buổi sáng em hỏi anh, anh lại đổi đề tài, sẽ không phải là không có phần của em chứ?
Đề tài này tạo ra khoảng cách. . . . . . Hạng Việt cũng là say, bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái: Mang theo, ngay cả quà tặng sinh nhật em cũng có, hai phần, ngày mai đưa cho em.
Hề Hi lúc này mới thu hồi bộ dáng uất ức, nở nụ cười, má lúm đồng tiền ở khóe miệng thoạt nhìn rất ngọt ngào, gương mặt đáng yêu ngọt ngào như vậy thật sự rất khó làm cho người ta không thích. Hạng Việt không nhịn được giơ tay lên vỗ vỗ đầu dưa của cô: Đi thôi, trước tiên anh lái xe của em về.
Vậy còn xe của anh thì sao?
Trước đỗ ở đây, sau khi đưa em trở về anh lại đón taxi quay lại lấy.
Hề Hi “Oh” một tiếng, không nói thêm lời, cài chặt dây an toàn, xe lập tức nổ máy. Trở lại đường Quảng Minh ra quảng trường nhỏ, lấy xe, Hạng Việt một đường trôi chảy đưa gấu nhỏ đến dưới lầu ngôi nhà, đậu xe vào trong nhà để xe, Hề Hi nhận lấy chìa khóa xe, hỏi Hạng Việt: Anh có muốn đi lên ngồi một chút không?
Hạng Việt khoát tay nói không cần: Ngày mai anh muốn đi thăm chú, em có trở về hay không? Chú, đúng là chỉ cha cô Hề Bá Niên.
Hề Hi đầu lắc như trống lắc, gương mặt ghét bỏ: Lão đầu đó có gì để nhìn, em còn lâu mới trở về nhìn một nhà ba người! Lại nhắc nhở: Đừng quên anh đã đồng ý em đấy, không được tố cáo tội trạng của em với lão đầu!
Lăn qua lăn lại như vậy, lúc Hạng Việt về đến nhà đã gần mười giờ đêm. Mẹ Cát Phương Hoa ở dưới lầu xem ti vi, thấy con trai trở lại, vội vàng hỏi: Ăn cơm chưa? Đi đâu vậy, tại sao trở về trễ như thế? Bà năm nay đã hơn năm mươi sắp sáu mươi tuổi, là phu nhân nhà giàu nên được bảo dưỡng rất tốt, cả vóc người lẫn phong cách đều rất xuất chúng, nhìn qua giống như hơn bốn mươi tuổi, một chút cũng không có vẻ già.
Hạng Việt nói ăn rồi. Anh cởi áo khoác xuống, Cát Phương Hoa nhận lấy giúp đỡ treo lên trên giá áo trước cửa, lại nghe được con trai nói: Hôm nay gặp lại Hề Hi, bị cô ấy lôi kéo làm lái xe một ngày, đợi ở viện phúc lợi một ngày, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Hề Hi? Ơ, con
/76
|