Edit: Thanh Hưng
Khó chịu. . . . . . Hạng Việt bật cười, nhưng cũng thản nhiên: Anh và em biết nhau vài chục năm, cho tới bây giờ vẫn xem em như lle.quyy.donn em gái, đột nhiên biến thành người yêu. . . . . . Anh lắc đầu một cái: Quả thật không có biện pháp lập tức tiếp nhận, điều này làm cho anh có cảm giác tội ác.
Nếu nói cảm giác tội ác. . . . . . Hề Hi cong miệng: Anh là cảm thấy chuyện này giống như loạn luân? Nói xong ót lại bị đánh một cái, cô kêu một tiếng, giả vờ giận: Nói chuyện cứ nói làm gì còn đánh người!
Hạng Việt liếc cô, cho dù không lên tiếng nhưng cũng rất có khí thế. Đôi môi Hề Hi khép mở hai cái, nhíu cái mũi nhỏ “Hừ” một tiếng: Được rồi được rồi, là em nói lung tung được chưa! Nói xong chu mỏ, sâu sắc cảm thấy mất thể diện, mới một ánh mắt đã lập tức bị giết thì về sau phải làm sao đây.
Sau này ở chung với nhau thế nào còn cần từ từ tìm hiểu, vấn đề trước mắt này lại vẫn cần hai người thương lượng một chút. Hạng Việt dắt tay lqd của cô đến chỗ ghế sa lon ngồi xuống, để cho cô ngồi trên ghế sofa đôi, anh ngồi ghế sofa đơn, lại còn sửa sang phân biệt rõ ràng. Hề Hi muốn cùng anh ngồi chung, anh nghiêm mặt: Trước nói chuyện đã, nói xong lại động chạm.
Động chạm. . . . . . -_-||
Này nghe thế nào cũng có cảm giác vui vẻ! Khóe miệng Hề Hi giật giật, cầm lấy một chiếc gối ôm ôm vào trong ngực: Cần cái gì, anh nói đi.
Hết năm là anh 28 tuổi. Mở màn trước tiên nói tuổi của mình, Hề Hi có chút mù mịt: Anh lớn hơn em chín tuổi, em từ nhỏ đã biết. Anh nói tiếp: Em là người yêu đầu tiên của anh.
Đầu tiên cái gì. . . . . . Em còn là nụ hôn đầu của anh nữa! Cô có chút đắc chí, còn rất kiêu ngạo. Hạng Việt cười cười: Cho nên anh không chấp nhận chơi đùa.
Hề Hi ngẩn ra, lúc chợt hiểu được: Anh là thấy em trẻ tuổi, lo lắng đối với tình cảm còn không xác định?
Hạng Việt cũng không phủ nhận, anh nói: Tình cảm của người trẻ tuổi tựa như pháo hoa, lúc đầu sáng loá, nhưng nở rộ lại ngắn ngủi thoáng qua như mây khói. Anh không nghi ngờ bây giờ em có cảm tình với anh, nhưng em năm nay ngay cả 20 tuổi cũng chưa tới, rất xinh đẹp, tài sản không ít, tính tình cũng rất tốt, hấp dẫn trong xã hội có quá nhiều, không ngừng hấp dẫn đàn ông, cũng giống nhau sẽ làm phụ nữ mê say, đối với tương lai, nói thật, anh không có lòng tin gì.
Những lời này mới nghe đúng là có chút đả thương người, đương nhiên là trong lòng Hề Hi có chút không thoải mái, dù sao cho dù là người nào, hừ, người đàn ông mới vừa rồi vẫn còn hôn cô giờ đảo mắt lại đi chất vấn tình cảm của cô, bất kể là ai cũng sẽ mất hứng. Nhưng cô không bị kích thích phát giận, cũng không mở miệng phản bác, mà là để cho mình tỉnh táo lại, nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, mới trầm ngâm mở miệng: Anh đối với tình cảm rất bắt bẻ, em không tin những năm này anh không có ấn tượng tốt với bất kỳ người phụ nữ nào, anh từng có, đúng không? Cô hỏi rất nghiêm túc, anh cũng không tiện qua loa, vì vậy gật đầu.
Hề Hi thấy vậy, hé miệng nở nụ cười, nói thẳng ra: Những người phụ nữ để cho anh có cảm tình kia đều không chinh phục được anh, nhưng hôm nay em làm được, em chinh phục anh, Hạng Việt, hiện tại em bảo đảm em sẽ chung thủy, một lòng yêu anh đến chết cũng không đổi, cho dù nói giống như là ba hoa chích chòe, anh nhất định cũng sẽ không tin tưởng, ngôn ngữ luôn là cứng nhắc, thực tế mới là chân lý, tình cảm phải cọ sát, tình yêu cũng cần thăng hoa, chúng ta cách nhau nhiều tuổi, vòng sinh hoạt bất đồng, rất nhiều giá trị quan sẽ tồn tại khác biệt, những thứ này em không thể không nghĩ tới, cũng thử phân tích qua nếu như quan điểm giữa em và anh xuất hiện khác nhau lớn lúc đó chúng ta có kết thúc bằng việc chia tay hay không, tốt - xấu em đều suy nghĩ, nhưng về sau lại nghĩ, những nhân tố bên ngoài này đều không đủ để em buông tha anh. Anh không dễ động lòng, chẳng lẽ em lại rất dễ dàng động lòng? Anh có tính thích sạch sẽ, kén chọn hi vọng có thể một kích phải trúng, nhưng cái này không thực tế, tương lai như thế nào ai có thể bảo đảm đây? Có lẽ hôm nay anh chấp nhận em, sáng sớm ngày mai tỉnh lại lại hối hận hôm nay quá xúc động, cho nên em không thể đối với anh bảo đảm cái gì, em chỉ có thể nói, chỉ cần anh không làm tổn thương em, em cũng sẽ không làm việc gì có lỗi với anh.
Hề Hi. . . . . .
Cô ngắt lời anh: Cho dù em nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, nhưng cũng không phải là đứa bé, đứng trước tình yêu chúng ta than.hhu.ng đều là tay mơ, anh cũng không có kinh nghiệm hơn em, nhiều lắm là từng trải nhiều hơn em thôi. Nói tới chỗ này, cô nghiêng đầu nhìn anh, cũng đồng thời vươn tay: Đến đây đi, nắm tay, cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ, lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết lui tới.
Lời nói này thật sự làm cho người ta thấy to lớn ngoài ý muốn, đột nhiên Hạng Việt thở dài, trực tiếp đứng lên bế cô vào trong ngực: Hề Hi, xin lỗi, là anh không đủ thành thục.
Bên tai thổi tới khí nóng làm
Khó chịu. . . . . . Hạng Việt bật cười, nhưng cũng thản nhiên: Anh và em biết nhau vài chục năm, cho tới bây giờ vẫn xem em như lle.quyy.donn em gái, đột nhiên biến thành người yêu. . . . . . Anh lắc đầu một cái: Quả thật không có biện pháp lập tức tiếp nhận, điều này làm cho anh có cảm giác tội ác.
Nếu nói cảm giác tội ác. . . . . . Hề Hi cong miệng: Anh là cảm thấy chuyện này giống như loạn luân? Nói xong ót lại bị đánh một cái, cô kêu một tiếng, giả vờ giận: Nói chuyện cứ nói làm gì còn đánh người!
Hạng Việt liếc cô, cho dù không lên tiếng nhưng cũng rất có khí thế. Đôi môi Hề Hi khép mở hai cái, nhíu cái mũi nhỏ “Hừ” một tiếng: Được rồi được rồi, là em nói lung tung được chưa! Nói xong chu mỏ, sâu sắc cảm thấy mất thể diện, mới một ánh mắt đã lập tức bị giết thì về sau phải làm sao đây.
Sau này ở chung với nhau thế nào còn cần từ từ tìm hiểu, vấn đề trước mắt này lại vẫn cần hai người thương lượng một chút. Hạng Việt dắt tay lqd của cô đến chỗ ghế sa lon ngồi xuống, để cho cô ngồi trên ghế sofa đôi, anh ngồi ghế sofa đơn, lại còn sửa sang phân biệt rõ ràng. Hề Hi muốn cùng anh ngồi chung, anh nghiêm mặt: Trước nói chuyện đã, nói xong lại động chạm.
Động chạm. . . . . . -_-||
Này nghe thế nào cũng có cảm giác vui vẻ! Khóe miệng Hề Hi giật giật, cầm lấy một chiếc gối ôm ôm vào trong ngực: Cần cái gì, anh nói đi.
Hết năm là anh 28 tuổi. Mở màn trước tiên nói tuổi của mình, Hề Hi có chút mù mịt: Anh lớn hơn em chín tuổi, em từ nhỏ đã biết. Anh nói tiếp: Em là người yêu đầu tiên của anh.
Đầu tiên cái gì. . . . . . Em còn là nụ hôn đầu của anh nữa! Cô có chút đắc chí, còn rất kiêu ngạo. Hạng Việt cười cười: Cho nên anh không chấp nhận chơi đùa.
Hề Hi ngẩn ra, lúc chợt hiểu được: Anh là thấy em trẻ tuổi, lo lắng đối với tình cảm còn không xác định?
Hạng Việt cũng không phủ nhận, anh nói: Tình cảm của người trẻ tuổi tựa như pháo hoa, lúc đầu sáng loá, nhưng nở rộ lại ngắn ngủi thoáng qua như mây khói. Anh không nghi ngờ bây giờ em có cảm tình với anh, nhưng em năm nay ngay cả 20 tuổi cũng chưa tới, rất xinh đẹp, tài sản không ít, tính tình cũng rất tốt, hấp dẫn trong xã hội có quá nhiều, không ngừng hấp dẫn đàn ông, cũng giống nhau sẽ làm phụ nữ mê say, đối với tương lai, nói thật, anh không có lòng tin gì.
Những lời này mới nghe đúng là có chút đả thương người, đương nhiên là trong lòng Hề Hi có chút không thoải mái, dù sao cho dù là người nào, hừ, người đàn ông mới vừa rồi vẫn còn hôn cô giờ đảo mắt lại đi chất vấn tình cảm của cô, bất kể là ai cũng sẽ mất hứng. Nhưng cô không bị kích thích phát giận, cũng không mở miệng phản bác, mà là để cho mình tỉnh táo lại, nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, mới trầm ngâm mở miệng: Anh đối với tình cảm rất bắt bẻ, em không tin những năm này anh không có ấn tượng tốt với bất kỳ người phụ nữ nào, anh từng có, đúng không? Cô hỏi rất nghiêm túc, anh cũng không tiện qua loa, vì vậy gật đầu.
Hề Hi thấy vậy, hé miệng nở nụ cười, nói thẳng ra: Những người phụ nữ để cho anh có cảm tình kia đều không chinh phục được anh, nhưng hôm nay em làm được, em chinh phục anh, Hạng Việt, hiện tại em bảo đảm em sẽ chung thủy, một lòng yêu anh đến chết cũng không đổi, cho dù nói giống như là ba hoa chích chòe, anh nhất định cũng sẽ không tin tưởng, ngôn ngữ luôn là cứng nhắc, thực tế mới là chân lý, tình cảm phải cọ sát, tình yêu cũng cần thăng hoa, chúng ta cách nhau nhiều tuổi, vòng sinh hoạt bất đồng, rất nhiều giá trị quan sẽ tồn tại khác biệt, những thứ này em không thể không nghĩ tới, cũng thử phân tích qua nếu như quan điểm giữa em và anh xuất hiện khác nhau lớn lúc đó chúng ta có kết thúc bằng việc chia tay hay không, tốt - xấu em đều suy nghĩ, nhưng về sau lại nghĩ, những nhân tố bên ngoài này đều không đủ để em buông tha anh. Anh không dễ động lòng, chẳng lẽ em lại rất dễ dàng động lòng? Anh có tính thích sạch sẽ, kén chọn hi vọng có thể một kích phải trúng, nhưng cái này không thực tế, tương lai như thế nào ai có thể bảo đảm đây? Có lẽ hôm nay anh chấp nhận em, sáng sớm ngày mai tỉnh lại lại hối hận hôm nay quá xúc động, cho nên em không thể đối với anh bảo đảm cái gì, em chỉ có thể nói, chỉ cần anh không làm tổn thương em, em cũng sẽ không làm việc gì có lỗi với anh.
Hề Hi. . . . . .
Cô ngắt lời anh: Cho dù em nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, nhưng cũng không phải là đứa bé, đứng trước tình yêu chúng ta than.hhu.ng đều là tay mơ, anh cũng không có kinh nghiệm hơn em, nhiều lắm là từng trải nhiều hơn em thôi. Nói tới chỗ này, cô nghiêng đầu nhìn anh, cũng đồng thời vươn tay: Đến đây đi, nắm tay, cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ, lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết lui tới.
Lời nói này thật sự làm cho người ta thấy to lớn ngoài ý muốn, đột nhiên Hạng Việt thở dài, trực tiếp đứng lên bế cô vào trong ngực: Hề Hi, xin lỗi, là anh không đủ thành thục.
Bên tai thổi tới khí nóng làm
/76
|