Edit: Thanh Hưng
Đoàn thể bảy người ngồi vây quanh ở trong nhà Thẩm Gia ăn lẩu, đều là người quen, cũng không cần khách khí, giành viên thịt, giành tôm, ai cũng không nhường ai, cãi nhau ầm ĩ đặc biệt náo nhiệt. Cuối cùng ăn xong toát ra một thân mồ hôi, đang uống nước, Đào Bân hỏi: Giờ cũng sắp bảy giờ, chúng ta tiếp tục ở đây chờ tin tức của Đại Bạch Dương hay là giải tán trước?
Trình Hạo nói thế nào cũng được, Tần Lạc Lạc cũng bày tỏ đều được, Đồng Dao nhìn bọn họ, nhỏ giọng bày tỏ: Tôi tùy ý. Từ Trạch nói đợi chút đi, Thẩm Gia không cần lên tiếng, nơi này chính là nhà cậu ta, Hề Hi nhìn một vòng, giơ tay nói: Một lát nữa Hạng Việt sẽ tới đón tôi, cái đó, mỗi ngày tám giờ tối anh tôi cũng sẽ gọi điện thoại bàn trong nhà để kiểm tra. Bày tỏ không phải cô không thích sống chung, thật sự là thân bất do kỷ.
Đối với Hề Duy cường thế, mấy lqd người Thẩm Gia vẫn tương đối rõ ràng, Tần Lạc Lạc an ủi vỗ vỗ vai của cô: Ngoan a, vậy cô đi về trước đi, chờ đến lúc có tin tức của Dương Dương tôi sẽ thông báo cho cô.
Ước định với mấy người bạn nhỏ chín giờ sáng mai tập họp ở cửa viện dưỡng lão, Hề Hi cầm túi rời đi trước, hiện tại trời đã tối rồi, Thẩm Gia đưa cô xuống lầu.
Lúc đi đến cửa chung cư, Thẩm Gia nhắc đến Hạ Y: Cô bớt thời gian đi thăm cậu ta một chút, thân thích nhà bọn họ cũng không phải là ngày ngày túc trực ở nơi đó, nếu rảnh rỗi hãy gửi cho cậu ta tấm ảnh chụp gì đó, tôi thấy cậu ta nằm trên giường cũng sắp nhàm chán đến chết rồi!
Hề Hi vừa gật đầu nói biết rồi, vừa nhỏ tiếng hỏi: Anh ta có giận tôi không? Dù sao từ khi Hạ Y nằm viện đến bây giờ, cô mới chỉ đi thăm có một lần, những người bạn nhỏ khác ít nhất đều đi thăm ba, bốn lần rồi.
Trên mặt anh tuấn của Thẩm Gia hiện nét cười, giống như đối đãi em gái vỗ vỗ đầu của cô, mang theo một chút cưng chiều nói: Cô đừng đoán mò, tôi cảm thấy bình thường cậu ta và cô quan hệ tốt nhất, nếu cô quan tâm cậu ta nhiều hơn, cậu ta khẳng định vui mừng.
Hề Hi nhíu nhíu lỗ mũi: Tôi ngày ngày gửi tin nhắn bù đắp cho anh ta, còn không phải quan tâm anh ta à! Lại nói chắc như đinh đóng cột: Ai bảo chị anh ta nhìn tôi không vừa mắt, mỗi lần gặp tôi cũng âm trầm, lỗ mũi không phải lỗ mũi mắt không phải mắt, thật giống như tôi thiếu tiền nhà bọn họ vậy, tôi cũng không muốn bị người ta coi thường, sao phải tự đi tìm mất mặt!
Về phần tại sao Hạ Nhiễm lại nhìn Hề Hi không vừa mắt, cậu ta mơ hồ biết một chút nguyên nhân trong đó, chẳng qu cũng vẫn là tự mình suy đoán, nói ra chính là tiếng xấu. Đừng thấy bình thường Thẩm Gia ăn mặc loè loẹt cảm giác rất tùy tiện, thật ra thì con người cậu ta rất by Thanh Hưng cẩn thận, miệng mồm rất nghiêm chỉnh, vì để tránh phiền toái không cần thiết, ấy là loại người tình nguyện để lời nát ở trong bụng cũng sẽ không nói ra. Cho nên lúc này cũng chỉ là qua loa lấy lệ nói: Vậy cô nhân lúc chị gái của cậu ta không có ở đó thì đi thăm, tôi nghe nói gần đây nhà họ Hạ phải bận rộn cái hạng mục gì đó, đoán chừng Hạ Nhiễm cũng không có bao nhiêu thời gian đi bệnh viện đâu.
Đừng thấy bọn họ đều không đóng quân tại công ty, nhưng tin tức vẫn tương đối linh thông. Hề Hi suy nghĩ một chút nói: Trước đây giống như tôi đã nghe ạnh trai nói qua, nhà họ Hạ và Hoa Tin náo loạn không vui, vị Vệ tiên sinh kia lừa nhà họ Hạ thảm rồi.
Vệ tiên sinh Vệ Gấm Huyên là một nhân vật truyền kỳ ở Vũ Lăng, chuyện tình của anh ta được rất nhiều người say sưa nhắc tới. Không đề cập tới thân thế chỉ nói đến thành tựu của anh ta. Đầu tiên là một tay sáng lập tập đoàn Bác Lãng, trong vòng mười năm ngắn ngủn giành được vị trí số một ở Vũ Lăng, sau đó lại tự tay phá hủy Bác Lãng, tiếp theo lấy thế như chẻ tre sáng lập Hoa Tin, lúc mọi người không kịp phản ứng đã Đông Sơn tái khởi, thành công nhảy liền ba cấp, riêng về điểm này, cũng làm người ta không dám khinh thường. Không người nào nguyện ý làm địch thủ với người sâu không lường được như vậy, nhưng kì lạ là nhà họ Hạ không tin quỷ quái, đạp phải đinh sắt, cũng chỉ có thể tự mình ăn quả đắng.
Chuyện như vậy Thẩm Gia biết còn nhiều hơn một chút, chỉ là bởi vì quan hệ với Hạ Y, cho nên bình thường bọn họ sẽ không chủ động đi nói cái này. Ngược lại lại không có gì không thể nói với Hề Hi: Lúc ấy muốn gây khó dễ cho Hoa Tin là bác cả của Hạ Y, nhà họ Hạ bị chút tổn thất, Hạ lão lập tức giao hạng mục mới lần này cho cha của Hạ Y phụ trách, Hạ Nhiễm là người của chi thứ hai nên chắc chắn phải tham dự. Không chỉ chị ta, ngay cả anh trai Hạ Y vốn là phụ trách hạng mục nước ngoài cũng tạm ngừng, đặc biệt bị gọi về nước làm chuyện này.
Hôm nay Hề Hi mới biết những thứ này, không khỏi có chút hả hê: Vậy bác cả của Hạ Y chắc phải tức chết.
Thẩm Gia cười: Nhà họ Hạ là gia tộc lớn, từ dân quốc đến bây giờ, hơn một trăm năm, cây lớn rễ sâu, rắc rối phức tạp, người tranh giành tự nhiên sẽ không ít, chỉ là vậy cũng là chuyện trong nội bộ bọn họ, không liên quan đến chúng ta.
Thật ra thì ở trong mắt đại đa số người nhà họ Hạ, như nhà chúng ta đoán chừng cũng coi là nhà giàu mới nổi chứ? Cho nên Hạ Nhiễm mới nhìn cô không vừa mắt?
Thẩm Gia nhún vai: Vậy theo tiêu chuẩn này, người có tiền trong chín thành ở Trung Quốc đều là
Đoàn thể bảy người ngồi vây quanh ở trong nhà Thẩm Gia ăn lẩu, đều là người quen, cũng không cần khách khí, giành viên thịt, giành tôm, ai cũng không nhường ai, cãi nhau ầm ĩ đặc biệt náo nhiệt. Cuối cùng ăn xong toát ra một thân mồ hôi, đang uống nước, Đào Bân hỏi: Giờ cũng sắp bảy giờ, chúng ta tiếp tục ở đây chờ tin tức của Đại Bạch Dương hay là giải tán trước?
Trình Hạo nói thế nào cũng được, Tần Lạc Lạc cũng bày tỏ đều được, Đồng Dao nhìn bọn họ, nhỏ giọng bày tỏ: Tôi tùy ý. Từ Trạch nói đợi chút đi, Thẩm Gia không cần lên tiếng, nơi này chính là nhà cậu ta, Hề Hi nhìn một vòng, giơ tay nói: Một lát nữa Hạng Việt sẽ tới đón tôi, cái đó, mỗi ngày tám giờ tối anh tôi cũng sẽ gọi điện thoại bàn trong nhà để kiểm tra. Bày tỏ không phải cô không thích sống chung, thật sự là thân bất do kỷ.
Đối với Hề Duy cường thế, mấy lqd người Thẩm Gia vẫn tương đối rõ ràng, Tần Lạc Lạc an ủi vỗ vỗ vai của cô: Ngoan a, vậy cô đi về trước đi, chờ đến lúc có tin tức của Dương Dương tôi sẽ thông báo cho cô.
Ước định với mấy người bạn nhỏ chín giờ sáng mai tập họp ở cửa viện dưỡng lão, Hề Hi cầm túi rời đi trước, hiện tại trời đã tối rồi, Thẩm Gia đưa cô xuống lầu.
Lúc đi đến cửa chung cư, Thẩm Gia nhắc đến Hạ Y: Cô bớt thời gian đi thăm cậu ta một chút, thân thích nhà bọn họ cũng không phải là ngày ngày túc trực ở nơi đó, nếu rảnh rỗi hãy gửi cho cậu ta tấm ảnh chụp gì đó, tôi thấy cậu ta nằm trên giường cũng sắp nhàm chán đến chết rồi!
Hề Hi vừa gật đầu nói biết rồi, vừa nhỏ tiếng hỏi: Anh ta có giận tôi không? Dù sao từ khi Hạ Y nằm viện đến bây giờ, cô mới chỉ đi thăm có một lần, những người bạn nhỏ khác ít nhất đều đi thăm ba, bốn lần rồi.
Trên mặt anh tuấn của Thẩm Gia hiện nét cười, giống như đối đãi em gái vỗ vỗ đầu của cô, mang theo một chút cưng chiều nói: Cô đừng đoán mò, tôi cảm thấy bình thường cậu ta và cô quan hệ tốt nhất, nếu cô quan tâm cậu ta nhiều hơn, cậu ta khẳng định vui mừng.
Hề Hi nhíu nhíu lỗ mũi: Tôi ngày ngày gửi tin nhắn bù đắp cho anh ta, còn không phải quan tâm anh ta à! Lại nói chắc như đinh đóng cột: Ai bảo chị anh ta nhìn tôi không vừa mắt, mỗi lần gặp tôi cũng âm trầm, lỗ mũi không phải lỗ mũi mắt không phải mắt, thật giống như tôi thiếu tiền nhà bọn họ vậy, tôi cũng không muốn bị người ta coi thường, sao phải tự đi tìm mất mặt!
Về phần tại sao Hạ Nhiễm lại nhìn Hề Hi không vừa mắt, cậu ta mơ hồ biết một chút nguyên nhân trong đó, chẳng qu cũng vẫn là tự mình suy đoán, nói ra chính là tiếng xấu. Đừng thấy bình thường Thẩm Gia ăn mặc loè loẹt cảm giác rất tùy tiện, thật ra thì con người cậu ta rất by Thanh Hưng cẩn thận, miệng mồm rất nghiêm chỉnh, vì để tránh phiền toái không cần thiết, ấy là loại người tình nguyện để lời nát ở trong bụng cũng sẽ không nói ra. Cho nên lúc này cũng chỉ là qua loa lấy lệ nói: Vậy cô nhân lúc chị gái của cậu ta không có ở đó thì đi thăm, tôi nghe nói gần đây nhà họ Hạ phải bận rộn cái hạng mục gì đó, đoán chừng Hạ Nhiễm cũng không có bao nhiêu thời gian đi bệnh viện đâu.
Đừng thấy bọn họ đều không đóng quân tại công ty, nhưng tin tức vẫn tương đối linh thông. Hề Hi suy nghĩ một chút nói: Trước đây giống như tôi đã nghe ạnh trai nói qua, nhà họ Hạ và Hoa Tin náo loạn không vui, vị Vệ tiên sinh kia lừa nhà họ Hạ thảm rồi.
Vệ tiên sinh Vệ Gấm Huyên là một nhân vật truyền kỳ ở Vũ Lăng, chuyện tình của anh ta được rất nhiều người say sưa nhắc tới. Không đề cập tới thân thế chỉ nói đến thành tựu của anh ta. Đầu tiên là một tay sáng lập tập đoàn Bác Lãng, trong vòng mười năm ngắn ngủn giành được vị trí số một ở Vũ Lăng, sau đó lại tự tay phá hủy Bác Lãng, tiếp theo lấy thế như chẻ tre sáng lập Hoa Tin, lúc mọi người không kịp phản ứng đã Đông Sơn tái khởi, thành công nhảy liền ba cấp, riêng về điểm này, cũng làm người ta không dám khinh thường. Không người nào nguyện ý làm địch thủ với người sâu không lường được như vậy, nhưng kì lạ là nhà họ Hạ không tin quỷ quái, đạp phải đinh sắt, cũng chỉ có thể tự mình ăn quả đắng.
Chuyện như vậy Thẩm Gia biết còn nhiều hơn một chút, chỉ là bởi vì quan hệ với Hạ Y, cho nên bình thường bọn họ sẽ không chủ động đi nói cái này. Ngược lại lại không có gì không thể nói với Hề Hi: Lúc ấy muốn gây khó dễ cho Hoa Tin là bác cả của Hạ Y, nhà họ Hạ bị chút tổn thất, Hạ lão lập tức giao hạng mục mới lần này cho cha của Hạ Y phụ trách, Hạ Nhiễm là người của chi thứ hai nên chắc chắn phải tham dự. Không chỉ chị ta, ngay cả anh trai Hạ Y vốn là phụ trách hạng mục nước ngoài cũng tạm ngừng, đặc biệt bị gọi về nước làm chuyện này.
Hôm nay Hề Hi mới biết những thứ này, không khỏi có chút hả hê: Vậy bác cả của Hạ Y chắc phải tức chết.
Thẩm Gia cười: Nhà họ Hạ là gia tộc lớn, từ dân quốc đến bây giờ, hơn một trăm năm, cây lớn rễ sâu, rắc rối phức tạp, người tranh giành tự nhiên sẽ không ít, chỉ là vậy cũng là chuyện trong nội bộ bọn họ, không liên quan đến chúng ta.
Thật ra thì ở trong mắt đại đa số người nhà họ Hạ, như nhà chúng ta đoán chừng cũng coi là nhà giàu mới nổi chứ? Cho nên Hạ Nhiễm mới nhìn cô không vừa mắt?
Thẩm Gia nhún vai: Vậy theo tiêu chuẩn này, người có tiền trong chín thành ở Trung Quốc đều là
/76
|