CẢNH SÁT KIỂM TRA PHÒNG - PHÒNG TẮM SAY TÌNH (1)
Nhiếp Nhiên bước nhanh xuống dưới nhà rồi chạy ra cửa chính, nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa thấy một cô gái trẻ lẻ loi một mình mà lại vội vàng như vậy bèn lễ phép tiến lên hỏi thăm:
“Thưa cô, xin hỏi cô có cần giúp gì không?”
Đây là khách sạn vùng ngoại ô, số người ra ngoài vào buổi tối không nhiều, nên sẽ không giống mấy khu náo nhiệt có hàng dài những chiếc taxi đứng chờ sẵn ở cửa khách sạn.
Sau khi Nhiếp Nhiên liếc một vòng không thấy chiếc xe nào, cô nắm lấy nhân viên phục vụ bên cạnh rồi nói: “Tôi muốn xe taxi!”
“Xe taxi đều ở làn đợi của khách sạn, tôi có thể dẫn cô đi.” Nhân viên phục vụ đó thấy vẻ mặt cô nghiêm túc nên không dám chậm trễ, anh ta dẫn cô đi nhanh về phía làn chờ của taxi.
Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy một chiếc xe thì lập tức mở cửa ngồi vào rồi nói tên của một nhà nghỉ.
“Nhanh lên, tôi có việc gấp! Tiền không là vấn đề!”
Câu nói sau cùng của Nhiếp Nhiên khiến bác tài xế lập tức tỉnh táo, bác ta nhấn chân ga, chiếc xe phóng “viu” ra ngoài.
“Cô cứ yên tâm đi, tôi lái xe đã vài chục năm nên rất quen đường ở chỗ này, bảo đảm nửa giờ là đến!” Bác lái xe ghé mắt nhìn Nhiếp Nhiên bên ghế phụ.
“Cô gái trẻ, cô đi đón ai phải không?”
Đáng tiếc lúc này trong suy nghĩ của Nhiếp Nhiên toàn là nhanh lên, nhanh lên nữa, nhanh hơn nữa đi, không có lòng dạ nào nói chuyện với người tài xế.
Vừa rồi đã lãng phí quá nhiều thời gian trong khách sạn như vậy, không biết bên phía Hoắc Hoành ra sao rồi.
Ông chủ đó đã báo cảnh sát chưa?
Cục Cảnh sát liệu có người của Hoắc Chử không?
Là cảnh sát đến trước hay Hoắc Chử đến trước?
Nếu cảnh sát đến trước cô phải làm thế nào? Nếu là người của Hoắc Chử đến trước thì cô sẽ phải làm sao?
Hoặc là… Hoắc Hoành đã gọi cho A Hổ phái người đón anh đi rồi?
Một loạt vấn đề liên tục hiện lên trong đầu Nhiếp Nhiên.
Điều cô hi vọng nhất bây giờ chính là Hoắc Hoành đã rời đi!
Bác tài xế thấy Nhiếp Nhiên không hề nói một lời nào, tưởng rằng cô quá khẩn trương đến mức ngẩn người nên động lòng thương cảm.
Trên đường cái gần nửa đêm ở ngoại ô, đừng nói là xe mà ngay cả người cũng chẳng có, chỉ thấy một chiếc taxi phóng khá nhanh.
Đáng nhẽ cần thời gian nửa tiếng mới đến, nhưng đã được bác tài xế rút xuống… hai mươi lăm phút.
Dù sao bác ta vẫn còn phải chạy xe, không thể nào vì Nhiếp Nhiên mà chạy quá tốc độ rồi bị thu bằng lái được.
Chiếc xe vừa dừng, Nhiếp Nhiên thả năm tờ một trăm xuống rồi đi thẳng ra ngoài.
Nhiếp Nhiên lại đội mũ và dựng cổ áo lên. Vì để đề phòng người lái xe vẫn dừng ở chỗ đó nhìn theo hướng đi của mình, nên sau khi cố ý đi một đoạn, Nhiếp Nhiên rẽ ngoặt vào một ngõ nhỏ, bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất trên đường phố không người. Khi đến khá gần nhà nghỉ, cô thấy ở đó không có xe cảnh sát, không có cảnh sát, không có xe nhà họ Hoắc, tất cả đều không có!
Nhiếp Nhiên khẽ thả lỏng một chút.
Lúc này ông chủ đang đứng sau quầy nói chuyện điện thoại, vừa thấy có khách hàng vào thì ngẩng đầu lên theo phản xạ, không ngờ lại nhìn thấy cô gái đã đi rồi mà quay trở lại.
Tay anh ta mềm nhũn, suýt rơi cả điện thoại.
“Cô… cô… tại sao cô lại… quay lại?”
“Tôi không thể quay lại à?” Nhiếp Nhiên biết ông ta đang gọi điện thoại nên cố ý nói rất nhỏ.
Ông chủ lập tức cứng người đứng yên tại chỗ, anh ta gật đầu, “Đương nhiên có thể, cô đã trả nhiều tiền như vậy, có thể ở… ở tận vài ngày.”
Anh ta cố gắng biểu hiện thật bình thường, nhưng khi đối mặt với cô gái này vẫn lắp bắp.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, cái nhìn đó bí mật kèm theo sự cảnh cáo.
Ông chủ lúc nãy đã suýt rơi điện thoại, giờ nhìn thấy ánh mắt uy hiếp này thì hoàn toàn không cầm được nữa, chiếc điện thoại rơi thẳng xuống đất.
Nhưng anh ta không kịp để ý đến nó mà chỉ cố nặn ra nụ cười và làm tư thế mời Nhiếp Nhiên lên trên tầng.
Nhiếp Nhiên nhìn động tác này là biết gian phòng vẫn chưa bị thu lại, người vẫn còn ở bên trong.
Sau khi xác định chuyện này, cô mới chạy lên trên.
Nhưng vào lúc lên trên tầng, khóe mắt cô lại vô tình nhìn thấy ở phía dưới có một chiếc túi quen thuộc đang nằm cạnh chân ông chủ.
Đó là chiếc túi mà cô vừa vứt đi!
Đúng là đã bị anh ta phát hiện!
Mắt Nhiếp Nhiên thoáng co rụt trong phút chốc, nhưng sắc mặt lại càng bình tĩnh hơn.
Cô làm như vô tình thu ánh mắt lại, tiếp tục đi lên trên.
Ông chủ đang nhặt điện thoại lên, đúng lúc này ngẩng đầu nhìn thấy cô quay đầu. Ánh mắt ông ta rơi xuống chiếc túi nhựa màu trắng.
Đã nhìn thấy rồi à?
Chắc là không, vì nếu nhìn thấy thì tại sao vẫn bình tĩnh đi lên tầng như vậy?
Ông chủ vô cùng nghi ngờ, anh ta không để ý đến chiếc điện thoại bị dính bẩn mà nói nhỏ, “Người bị tình nghi vừa rồi đã quay lại, các anh mau tới đây! Nếu không đến thì sợ cô ta sẽ chạy mất!”
Đầu bên kia lại hỏi gì đó, ông chủ nói một lần nữa: “Đúng đúng đúng, đúng thế! Một nam một nữ, người đàn ông dường như đã hôn mê, không hề có phản ứng gì. Cái gì? Vết thương do đạn bắn? Không có đâu, người đàn ông đó chỉ ngất thôi, cả người đều rất sạch sẽ.”
Cảnh sát phía đầu dây bên kia nghe xong thì nghĩ rằng đây không phải là người mình muốn tìm. Tuy nhiên, đội trưởng đội cảnh sát vẫn thấy nghi ngờ, cho nên anh ta dẫn theo một đám cảnh sát trẻ hùng hổ khí thế lái xe về phía nhà nghỉ kia.
…
Nhiếp Nhiên vừa lên tầng, sau khi xác định ông chủ nhà nghỉ không đi theo thì bước chân giả vờ bình tĩnh của cô trong nháy mắt nhanh hơn rất nhiều.
Nhiếp Nhiên bước nhanh xuống dưới nhà rồi chạy ra cửa chính, nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa thấy một cô gái trẻ lẻ loi một mình mà lại vội vàng như vậy bèn lễ phép tiến lên hỏi thăm:
“Thưa cô, xin hỏi cô có cần giúp gì không?”
Đây là khách sạn vùng ngoại ô, số người ra ngoài vào buổi tối không nhiều, nên sẽ không giống mấy khu náo nhiệt có hàng dài những chiếc taxi đứng chờ sẵn ở cửa khách sạn.
Sau khi Nhiếp Nhiên liếc một vòng không thấy chiếc xe nào, cô nắm lấy nhân viên phục vụ bên cạnh rồi nói: “Tôi muốn xe taxi!”
“Xe taxi đều ở làn đợi của khách sạn, tôi có thể dẫn cô đi.” Nhân viên phục vụ đó thấy vẻ mặt cô nghiêm túc nên không dám chậm trễ, anh ta dẫn cô đi nhanh về phía làn chờ của taxi.
Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy một chiếc xe thì lập tức mở cửa ngồi vào rồi nói tên của một nhà nghỉ.
“Nhanh lên, tôi có việc gấp! Tiền không là vấn đề!”
Câu nói sau cùng của Nhiếp Nhiên khiến bác tài xế lập tức tỉnh táo, bác ta nhấn chân ga, chiếc xe phóng “viu” ra ngoài.
“Cô cứ yên tâm đi, tôi lái xe đã vài chục năm nên rất quen đường ở chỗ này, bảo đảm nửa giờ là đến!” Bác lái xe ghé mắt nhìn Nhiếp Nhiên bên ghế phụ.
“Cô gái trẻ, cô đi đón ai phải không?”
Đáng tiếc lúc này trong suy nghĩ của Nhiếp Nhiên toàn là nhanh lên, nhanh lên nữa, nhanh hơn nữa đi, không có lòng dạ nào nói chuyện với người tài xế.
Vừa rồi đã lãng phí quá nhiều thời gian trong khách sạn như vậy, không biết bên phía Hoắc Hoành ra sao rồi.
Ông chủ đó đã báo cảnh sát chưa?
Cục Cảnh sát liệu có người của Hoắc Chử không?
Là cảnh sát đến trước hay Hoắc Chử đến trước?
Nếu cảnh sát đến trước cô phải làm thế nào? Nếu là người của Hoắc Chử đến trước thì cô sẽ phải làm sao?
Hoặc là… Hoắc Hoành đã gọi cho A Hổ phái người đón anh đi rồi?
Một loạt vấn đề liên tục hiện lên trong đầu Nhiếp Nhiên.
Điều cô hi vọng nhất bây giờ chính là Hoắc Hoành đã rời đi!
Bác tài xế thấy Nhiếp Nhiên không hề nói một lời nào, tưởng rằng cô quá khẩn trương đến mức ngẩn người nên động lòng thương cảm.
Trên đường cái gần nửa đêm ở ngoại ô, đừng nói là xe mà ngay cả người cũng chẳng có, chỉ thấy một chiếc taxi phóng khá nhanh.
Đáng nhẽ cần thời gian nửa tiếng mới đến, nhưng đã được bác tài xế rút xuống… hai mươi lăm phút.
Dù sao bác ta vẫn còn phải chạy xe, không thể nào vì Nhiếp Nhiên mà chạy quá tốc độ rồi bị thu bằng lái được.
Chiếc xe vừa dừng, Nhiếp Nhiên thả năm tờ một trăm xuống rồi đi thẳng ra ngoài.
Nhiếp Nhiên lại đội mũ và dựng cổ áo lên. Vì để đề phòng người lái xe vẫn dừng ở chỗ đó nhìn theo hướng đi của mình, nên sau khi cố ý đi một đoạn, Nhiếp Nhiên rẽ ngoặt vào một ngõ nhỏ, bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất trên đường phố không người. Khi đến khá gần nhà nghỉ, cô thấy ở đó không có xe cảnh sát, không có cảnh sát, không có xe nhà họ Hoắc, tất cả đều không có!
Nhiếp Nhiên khẽ thả lỏng một chút.
Lúc này ông chủ đang đứng sau quầy nói chuyện điện thoại, vừa thấy có khách hàng vào thì ngẩng đầu lên theo phản xạ, không ngờ lại nhìn thấy cô gái đã đi rồi mà quay trở lại.
Tay anh ta mềm nhũn, suýt rơi cả điện thoại.
“Cô… cô… tại sao cô lại… quay lại?”
“Tôi không thể quay lại à?” Nhiếp Nhiên biết ông ta đang gọi điện thoại nên cố ý nói rất nhỏ.
Ông chủ lập tức cứng người đứng yên tại chỗ, anh ta gật đầu, “Đương nhiên có thể, cô đã trả nhiều tiền như vậy, có thể ở… ở tận vài ngày.”
Anh ta cố gắng biểu hiện thật bình thường, nhưng khi đối mặt với cô gái này vẫn lắp bắp.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta, cái nhìn đó bí mật kèm theo sự cảnh cáo.
Ông chủ lúc nãy đã suýt rơi điện thoại, giờ nhìn thấy ánh mắt uy hiếp này thì hoàn toàn không cầm được nữa, chiếc điện thoại rơi thẳng xuống đất.
Nhưng anh ta không kịp để ý đến nó mà chỉ cố nặn ra nụ cười và làm tư thế mời Nhiếp Nhiên lên trên tầng.
Nhiếp Nhiên nhìn động tác này là biết gian phòng vẫn chưa bị thu lại, người vẫn còn ở bên trong.
Sau khi xác định chuyện này, cô mới chạy lên trên.
Nhưng vào lúc lên trên tầng, khóe mắt cô lại vô tình nhìn thấy ở phía dưới có một chiếc túi quen thuộc đang nằm cạnh chân ông chủ.
Đó là chiếc túi mà cô vừa vứt đi!
Đúng là đã bị anh ta phát hiện!
Mắt Nhiếp Nhiên thoáng co rụt trong phút chốc, nhưng sắc mặt lại càng bình tĩnh hơn.
Cô làm như vô tình thu ánh mắt lại, tiếp tục đi lên trên.
Ông chủ đang nhặt điện thoại lên, đúng lúc này ngẩng đầu nhìn thấy cô quay đầu. Ánh mắt ông ta rơi xuống chiếc túi nhựa màu trắng.
Đã nhìn thấy rồi à?
Chắc là không, vì nếu nhìn thấy thì tại sao vẫn bình tĩnh đi lên tầng như vậy?
Ông chủ vô cùng nghi ngờ, anh ta không để ý đến chiếc điện thoại bị dính bẩn mà nói nhỏ, “Người bị tình nghi vừa rồi đã quay lại, các anh mau tới đây! Nếu không đến thì sợ cô ta sẽ chạy mất!”
Đầu bên kia lại hỏi gì đó, ông chủ nói một lần nữa: “Đúng đúng đúng, đúng thế! Một nam một nữ, người đàn ông dường như đã hôn mê, không hề có phản ứng gì. Cái gì? Vết thương do đạn bắn? Không có đâu, người đàn ông đó chỉ ngất thôi, cả người đều rất sạch sẽ.”
Cảnh sát phía đầu dây bên kia nghe xong thì nghĩ rằng đây không phải là người mình muốn tìm. Tuy nhiên, đội trưởng đội cảnh sát vẫn thấy nghi ngờ, cho nên anh ta dẫn theo một đám cảnh sát trẻ hùng hổ khí thế lái xe về phía nhà nghỉ kia.
…
Nhiếp Nhiên vừa lên tầng, sau khi xác định ông chủ nhà nghỉ không đi theo thì bước chân giả vờ bình tĩnh của cô trong nháy mắt nhanh hơn rất nhiều.
/1464
|