Chương 5.1: Tàn nhẫn tuyệt tình
Hai người giằng co, anh lạnh lùng vô tình, mắt lam mang theo vô tận căm hận cùng chán ghét, mà cô lại bình thản như nước, mắt phượng cất giấu một linh hồn cứng cỏi bất khuất.
"Yên tâm đi, làm sao tôi có thể giết cô được! Cô là vợ của tôi mà!" Nam Cung Tuyệt lạnh lùng cười một tiếng, buông cổ của cô ra, từ trên giường đi xuống, đứng ở trước mặt của cô: "Đứng lên! Thay tôi mặc quần áo."
"Anh… anh nhanh mặc quần áo vào!" Phong Thiển Tịch nhanh chóng nhắm đôi mắt lại, cô vừa mới nhìn thấy cái gì vậy? Thân thể nam tính hoàn toàn không có một vật che đậy.
Nam Cung Tuyệt nhíu chặt lông mày: "Phong Thiển Tịch!"
"Làm gì?" Cô còn nhắm chặt hai mắt, ngoặt đầu về một bên, không dám nhìn tới anh.
"Cô đến cùng lại giả vờ cái gì?" Anh cúi người xuống, nắm bắt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Giả vờ cái gì? Có người nào không mặc quần áo lại đứng trước mặt người khác? Anh có sở thích khoả thân sao?" Cô phản bác, gương mặt có chút đỏ.
Chỉ nghe Nam Cung Tuyệt hít một hơi thật mạnh, khuôn mặt bị anh hất ra: "Loại phụ nữ như cô ở trên giường hẳn là đã trải qua thân kinh bách chiến, làm bộ xấu hổ còn có ý nghĩa sao? Cô đến cùng muốn diễn trò tới khi nào?"
"Tôi không có…"
Nam Cung Tuyệt trong mắt đều là lệ quang: "Cho cô thời gian một phút, lập tức rời giường!"
"Anh muốn tôi làm sao rời giường? Tôi không có quần áo…" Âm thanh Phong Thiển Tịch càng ngày càng nhỏ, đáng thương chỉ ôm lấy chăn mền.
Nét mặt của cô khiến người khác không khỏi thương tiếc, Nam Cung Tuyệt vươn tay, vô ý thức muốn sờ vào mặt cô… lúc ngón tay sắp đụng vào, động tác của anh dừng lại, hừ lạnh một tiếng: "Kỹ thuật diễn rất tốt!"
Dứt lời, anh cầm lấy quần áo mặc lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Nghe được tiếng bước chân anh rời đi, ngay sau đó là âm thanh mở cửa cùng đóng cửa, lúc này Phong Thiển Tịch mới dám vụng trộm mở ra một con mắt, xác định Nam Cung Tuyệt đã ra ngoài, mới mở cả hai mắt.
Trên mặt đất là từng mảnh áo cưới bị xé rách, cô ôm chăn mền nhảy xuống giường, từ tủ quần áo bên trong tìm đồ mặc lên, trên người còn có dấu vết kích tình đêm qua lưu lại, quả thật không muốn nhìn lâu…
Trên mặt Thiển Tịch hiện lên vẻ cô đơn.
Sau khi rửa mặt qua loa, Phong Thiển Tịch từ trên lầu đi xuống, Nam Cung gia rất lớn, cũng thập phần xa hoa. Người hầu nữ nhiều đến mức không thể đếm hết được.
Lúc này, Nam Cung Tuyệt đang ngồi ở phòng khách trên ghế sô pha, cầm trong tay sợi dây chuyền anh nhặt được, cẩn thận đánh giá, cô gái kia đến cùng đã đi nơi nào?
Đi xuống lầu Thiển Tịch nghi ngờ liếc qua Nam Cung Tuyệt trên ghế sô pha, anh nhìn cái gì xuất thần như vậy: "Nam Cung Tuyệt…"
Mắt lam nâng lên, ánh mắt căn bản còn tràn đầy phấn khởi, nháy mắt đã trở nên lãnh đạm:
"Nói."
"Gia tộc chúng tôi có quy định, là sau ngày đầu tiên xuất giá sẽ về nhà ngoại." Cô nhàn nhạt nói.
Nam Cung Tuyệt đem dây chuyền nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay, sau đó thả về túi áo bên trong: "Mới vừa gả tới, đã muốn ra ngoài tìm đàn ông sao?"
"Anh…! Mời anh nghe rõ ràng, tôi là hồi môn, là về nhà tôi đó!" Cô nắm chắc nắm đấm, răng mài đến nỗi phát ra tiếng xì xì rung động, anh nói chuyện như vậy thật đáng giận làm sao!
"Muốn về nhà? Có thể, nếu như cô có thể làm hắn vui vẻ, tôi sẽ để cho cô đi." Nam Cung Tuyệt nhếch miệng hiện lên một vẻ âm ngoan, ngón tay bỗng nhiên hướng bên cạnh vung lên, chỉ vào một tên thuộc hạ áo đen đang đứng trước cửa phòng khách.
Tên thuộc hạ áo đen cũng cứng ngắc, sững sờ nhìn qua ghế sô pha bên này.
Thiển Tịch nhíu chặt lông mày: "Làm cho anh ta cao hứng? Có ý tứ gì?"
"A… chính là dùng thân thể của cô đi lấy lòng hắn!"
Nam Cung Tuyệt âm lãnh mà cười cười, anh ngược lại muốn xem xem người phụ nữ này muốn diễn đến lúc nào, hừ! Ở dưới thân thể của anh giả thuần khiết, giả xử nữ, khiến người ta chán ghét.
/1929
|