Chương 2.2: Hoan ái không ngừng nghỉ
"Cái gì? An bài hôn sự? Sao tôi lại chưa nghe nói qua chuyện này vậy?" Phong Thiển Tịch không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, cái gì mà tổng giám đốc tập đoàn Nam Cung, căn bản là chưa nghe nói qua nha.
Lâm Văn Nhã không nhanh không chậm nói: "Hôn sự của con là do ba của con quyết định, hôn lễ đã định là ba ngày sau, con chuẩn bị cẩn thận một chút đi."
"Ba ngày sau? Cái này sao có thể? Tôi vừa mới đủ 18 tuổi! Làm sao có thể gả đi? Mà trước đó ba cũng không có nói qua loại chuyện này, tôi muốn gặp ba của tôi!" Cô nhấn mạnh.
"Ba của con bị bệnh, bây giờ còn đang ở nước ngoài dưỡng bệnh, ông ấy không thể bị người khác quấy rầy."
"Bà gạt tôi! Tôi sớm đoán được ba tôi căn bản là không có bệnh đúng không? Là bà giấu ông ấy đi. Hiện tại bà còn muốn gả tôi đi, bà chính là lòng lang dạ thú muốn chiếm đoạt tài sản của Phong gia chúng tôi!" Cô nắm chặt nắm đấm, một mực nhẫn nại để ngầm hỏi thăm tin tức về ba mình nhưng không nghĩ tới mẹ kế lại xài chiêu này, lại muốn cô lấy chồng? Đây không phải là muốn coi cô là trò tiêu khiển sao? Cô mới 18 tuổi, chờ hết kì nghỉ này cô còn muốn đến trường học nữa!
Lâm Văn Nhã đứng lên, đi đến trước mặt Phong Thiển Tịch: "Không biết lớn nhỏ!" Nói xong liền giơ tay lên, bàn tay muốn tát cô một cái.
Thiển Tịch nắm chặt lấy cánh tay bà ta vừa vung tới: "Bà đừng nghĩ thừa dịp ba tôi không ở đây, liền gả tôi ra ngoài, tôi sẽ không gả!"
"Mày… hừ!" Lâm Văn Nhã hừ một tiếng: "Thiển Tịch, mày phải suy nghĩ cho ba của mày. Hôn sự của mày là do ông ấy quyết định, nếu như mày ngỗ nghịch không nghe lời gả đi, bệnh tim của ông ấy vốn không tốt, lỡ như bị chọc cho tức… nói không chừng…"
Lâm Văn Nhã không tiếp tục nói hết, chỉ tỏ vẻ vô cùng lo âu và bất đắc dĩ.
Mặt Thiển Tịch trở nên xanh xám, ba cô có khả năng đang ở trong tay Lâm Văn Nhã, cái này căn bản là đang uy hiếp cô mà, nếu như cô nói không gả, mụ đàn bà này nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì với ba cô mất…
Chậm rãi buông tay mẹ kế xuống, cô gắt gao cắn môi.
Khóe miệng Lâm Văn Nhã lộ ra vẻ đắc ý tươi cười: "Thiển Tịch, chỉ cần con ngoan ngoãn là tốt rồi, yên tâm, nói thế nào thì trên danh nghĩa mẹ cũng là mẹ của con, mẹ sẽ xử lý tốt hôn sự cho con."
Xử lý tốt? A… ba à, sao ba có thể tìm được người mẹ độc ác như này vậy? Hi vọng hết thảy đều chỉ là một cơn ác mộng.
Hôm sau trời vừa sáng, tại bờ sông một chiếc du thuyền đang cập bến.
"Chủ tịch Nam Cung." Trong phòng khách, dưới đất quỳ đầy người mặc áo đen, bọn họ đều đồng loạt cúi đầu trước người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.
Nam Cung Tuyệt mặc một bộ quần áo đơn giản, mơ hồ lộ ra lồng ngực cường tráng khiến phụ nữ nhìn vào mà xịt máu mũi, mái tóc màu nâu, đôi mắt màu xanh lam như bảo thạch, trong mắt mang theo một cỗ kiêu căng lạnh lùng, anh chỉ ưu nhã ngồi ở chỗ này, uy nghiêm liền phát ra xung quanh, khí tức vương giả này khiến cho bọn người quỳ dưới đất đều phải nín thở.
"Chủ tịch Nam Cung, người hôm qua đến ám toán ngài đã bắt được, nên xử trí như thế nào?"
"Giết." Anh lạnh lùng phun ra chữ này.
"Dạ vâng!" Không ai không bị cái ngữ khí băng lãnh mà cường thế này dọa đến run lên, ngẫm lại hôm qua có người gan to mật lớn cả gan ám toán chủ tịch tập đoàn Nam Cung, đây không phải tự tìm đường chết sao?!
Lúc này trong mắt Nam Cung Tuyệt chỉ có hàn khí vô tận, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt lại. Thật không nghĩ tới, vậy mà có người dùng xuân dược đến ám toán anh, thật khiến người ta khó chịu mà.
Anh đứng dậy, đi đến bên giường nhìn thoáng qua vệt máu đỏ tươi trên chiếc ga trải giường màu trắng, mắt lam như suy tư điều gì, hồi ức nhớ lại từng chuyện tối hôm qua, sau khi bị người ta ám toán, anh từ chỗ người hầu trên du thuyền lấy một thẻ phòng, tùy tiện vào một gian phòng, ai biết vừa mới đến dược tính liền phát tác…
Càng không nghĩ tới, sẽ gặp phải người phụ nữ thú vị kia. Cô gái rốt cuộc em là ai?
/1929
|