Chương 7.1: Quên đi, nhiều lời vô ích
Xe lao nhanh trên đường, cô lẳng lặng nằm trên chân anh, trái tim lại bất an xao động: "Nam Cung Tuyệt, anh vì cái gì đột nhiên…"
Đột nhiên đổi tính?
"Yên lặng!" Anh lạnh lùng ngắt ngang lời nói của cô.
Thiển Tịch kéo khoé miệng, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, so với sự càn quấy trước đó, ôn nhu như bây giờ thật khó có được, thay vì cùng anh cá chết lưới rách, cô càng thêm hi vọng được sống chung hòa bình, nếu đã như vậy thì cứ như vậy đi.
Cô rụt rụt thân thể, muốn tìm một vị trí thoải mái dễ chịu trên chân anh mà ngủ, cái đầu nhỏ bắt đầu ở trên chân anh cọ cọ…
Cuối cùng trong lúc lơ đãng, đụng đến vị trí mẫn cảm của anh, mà cô hoàn toàn không biết, tiếp tục cọ lấy.
"Đừng lộn xộn!" Trán Nam Cung Tuyệt đều nhăn lại, cô gái này thật muốn chết mà, cũng không biết yên tĩnh một chút.
Phong Thiển Tịch nhìn qua anh: "Tại sao chứ?"
"Cô…!" Nếu như không phải cô bị thương chưa khỏi, anh hận không thể trực tiếp bóp chết người phụ nữ không an phận này.
Đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt xoay động, ánh mắt từ trên mặt anh dời xuống dưới một chút, lơ đãng rơi vào phần bụng dưới của anh.
Phía dưới vậy mà chống lên một cái lều! Hử?
Nơi này làm sao lại phình lên? Thần xui quỷ khiến, mơ mơ hồ hồ, cô duỗi tay dùng đầu ngón tay chọc chọc?
"A… Cô.... !" Nam Cung tuyệt rên khẽ một tiếng.
Phong Thiển Tịch lúc này mới hoảng hốt, trừng mắt nhìn lều vải kia, trong đầu tựa hồ đã hiểu ra chuyện gì đó, cọ một chút ngồi dậy: "À, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Đầu của cô là bị đụng đến hồ đồ rồi sao? Vậy mà lại không nghĩ ra vật kia là cái gì, còn dùng tay chọc vào, thật là quá mất mặt.
"Cô xác định là cô không phải cố ý?" Nam Cung Tuyệt nhướn mày.
Cái đầu nhỏ gật gật như giã tỏi, nhắm chặt hai mắt, giống như một đứa trẻ có lỗi vậy, haizz… nếu như bây giờ có một cái hang, cô nhất định sẽ chui đầu vào luôn.
Chỉ nghe được hơi thở dồn dập của anh, có phải là anh nổi giận rồi không? Có thể sẽ trực tiếp ném cô từ trên xe xuống không?
Cô mở to mắt nhìn anh.
Nam Cung Tuyệt một tay chống trên cửa sổ xe, đỡ lấy trán, dáng vẻ bực bội hiện rõ trên mặt.
Tầm mắt của cô lại tiếp tục hướng phía dưới nhìn một chút, so với vừa rồi thì bây giờ không thấy ‘cái lều’ đâu, nuốt xuống một miếng nước bọt, tranh thủ thời gian chuyển ánh mắt, muốn mở miệng nói cái gì, mà thôi quên đi, nhiều lời vô ích.
Trầm mặc…
Trong xe lâm vào vô tận trầm mặc, Nam Cung Tuyệt không nói chuyện, Thiển Tịch cũng một mực cúi đầu cứ như vậy một đường đến cổng Phong gia.
Cửa xe mở ra, hai người cùng một chỗ xuống xe.
‘Reng reng reng…’ Di động của Nam Cung Tuyệt reo lên, anh móc điện thoại ra: "Chuyện gì?"
"Được, tôi sẽ tới." Anh vội vàng cúp điện thoại.
Phong Thiển Tịch nghi ngờ nhìn về phía anh: "Anh có chuyện gì sao?"
"Tôi còn có chuyện phải đi làm, cô tự mình về nhà đi, ngày mai tôi tới đón." Nam Cung Tuyệt nói.
"A, được." Cô khẽ gật đầu.
Đợi Nam Cung Tuyệt lên xe, chiếc xe nghênh ngang rời đi, Phong Thiển Tịch mới đi vào trong, liền có nữ hầu ra đón.
Cô bước nhanh vào phòng khách: "Bà ta ở đâu?"
"Ây, đây không phải Thiển Tịch sao, hôm qua mới lấy chồng, hôm nay sao lại trở về?" Lâm Văn Nhã uốn uốn éo éo từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm cây quạt lông ngỗng phe phẩy.
/1929
|