Ở phải chỗ này mà gặp phải Bạch Quân Diễm, Lê Nhã Phù có chút xấu hổ. Không đợi anh ta tới gần, cô đã tươi cười chủ động chào hỏi:
- Anh có việc ở đây à?
- Anh đi theo sau xe của các em nên tới đây.
- Không phải em phải chuẩn bị cho lễ đính hôn sao? Vì sao em lại chạy tới chỗ này?
Mạnh Giai Giai kịp thời giải vây giúp cô:
- Em với Hàn Văn Quân lôi cô ấy tới đây.
- Em còn muốn ở đây chơi nữa không? – Bạch Quân Diễm hỏi cô:
- Hay em đừng chơi nữa, ra xe anh đưa em về.
Tuy cô biết rằng sớm muộn anh ta sẽ vì mối tình đầu của mình mà chia tay với cô, nhưng bây giờ cô vẫn phải giữ hình tượng vị hôn thê dịu dàng hiểu chuyện của anh ta nên cô đáp lừi:
- Được, mình đi về thôi anh.
Trước khi đi, cô nhờ Mạnh Giai Giai chuyển lời tới Hàn Văn Quân hộ mình.
Bạch Quân Diễm đưa cô về tới tận cửa nhà, cô nói lời tạm biệt với anh ta. Đợi sau khi anh ta đi khuất, cô cũng không đi vào nhà mà lại lái xe tới Osukei lần nữa.
Thật vất vả mới được ra ngoài đi chơi, đương nhiên cô muốn chơi cho tận hứng mới về.
Cô đứng ở quầy bar nhìn một vòng mà không thấy người mình cần tìm nên cô đi tới sàn nhảy. Dù chưa đi tới sàn nhảy cô đã thấy Hàn Văn Quân đang tranh chấp với người khác. Cô nhận ra kẻ đó là ai, hắn ta tên là Phùng Nghị, là bạn trai của Mạnh Duyệt. Nhưng thời cấp ba hắn đã từng vô cùng yêu thích Hàn Văn Quân.
- Phùng Nghị ý của anh là gì? Tôi nhảy ở đây thì liên quan gì tới anh sao?
- Em không thấy sao, em vừa nhảy tất cả những tên đàn ông ở đây đều dán mắt lên người em.
- Sàn nhảy lớn như thế, mà ở đây lại có rất nhiều người, có nhìn thân hình người khác không phải cũng là chuyện bình thường sao? Thêm nữa, dù tôi cùng ai nhảy nhiệt tình thì cũng đâu liên quan gì tới anh, tại sao anh phải quản tôi làm gì?
Đại khái Phùng Nghị đã uống một chút rượu bằng không với tư cách là bạn trai Mạnh Duyệt, anh ta cũng sẽ không chạy tới hỏi Hàn Văn Quân.
Lê Nhã Phù và Mạnh Giai Giai vội chạy về phía trước, hai cô còn chưa kịp nói gì, đã nghe được một âm thanh bén nhọn:
- Phùng Nghị, anh chạy tới nơi này để làm gì?
Mặc dù âm nhạc ở đây rất ồn ào nhưng giọng nói vẫn xuyên thẳng tới tai mọi người. Người nói là Mạnh Duyệt, chắc chắc cô ta lén đi theo Phùng Nghị tới đây.
Mạnh Duyệt vẫn luôn khinh thường các cô, ngoại trừ lý do cô ta tự cho mình hơn người, còn có một nguyên nhân khác. Đó là nam thần mà cô ta si mê lại đi thích Hàn Văn Quân, còn Hàn Văn Quân vì muốn tốt cho Lê Nhã Phù và Mạnh Giai Giai nên đã từ chối nam thần đó.
Cô ta phải rất vất vả mới được ở bên nam thần nhưng trong mắt anh ta lại chỉ có Hàn Văn Quân. Không chỉ vậy anh ta còn chạy tới đây, cho nên cô ta làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Mạnh Duyệt bước về phía trước, với khuôn mặt giận dữ:
- Hàn Văn Quân, cô không chịu nổi tịch mịch nên dù Phùng Nghị đã chọn ở bên tôi cô vẫn mặt dày gọi anh ấy tới đây.
Nghe được lời này, Hàn Văn Quân cũng thấy khó chịu:
- Tôi gọi anh ta tới đây? Chính cô hãy tự mình hỏi anh ta xem, có phải tôi gọi hay không? Còn nữa, cô hãy quản bạn trai của mình cho tốt, đừng để anh ta tới quấy rầy tôi. Anh ta chạy tới quản đông quản tây, cô xem có phiền có hay không?
Nói xong, Hàn Văn Quân muốn đi, nhưng Phùng Nghị lại túm chặt lấy tay cô ấy. Động tác này của anh ta đã khiến Mạnh Duyệt tức giận hoàn toàn, cô ta quát lên:
- Phùng Nghị anh điên rồi sao? Anh đang kéo tay ai đó? Anh nhìn cho rõ đi, tôi mới là bạn gái của anh.
Phùng Nghị say nên có chút mơ hồ, anh ta vẫn túm chặt tay Hàn Văn Quân:
- Văn Quân chúng ta đi thôi, đừng tới nơi như thế này để chơi nữa.
Mạnh Duyệt càng nổi giận:
- Phùng Nghị, anh hãy tỉnh táo lên đi. Anh nhìn cho rõ, ai mới là bạn gái của anh.
Hàn Văn Quân không kiên nhẫ:
- Chuyện riêng của hai người hãy tự giải quyết với nhau đi, đừng làm phiền tôi.
Hàn Văn Quân tỏ ý phải đi, lần này là Mạnh Duyệt tiến lên ngăn cản:
- Cô đi là sao? Cô phải giải thích rõ ràng cho tôi.
- Tôi giải thích? Giải thích cái gì cơ chứ? – Hàn Văn Quân vẻ mặt thể hiện sự cạn lời:
- Cô không quản tốt bạn trai của mình, giờ lại trách tôi là sao?
- Hàn Văn Quân. – Mạnh Duyệt lạnh lùng gọi:
- Cô có cái tốt mà khiến người khác phải giữ cô? Có anh rể tài giỏi hơn người? Cô đừng nghĩ rằng không ai biết chuyện của mình, giờ mà đi hỏi bất kì ai thì họ cũng biết cô và Vệ Nhất Lăng là cấm luyến.
Tính cách Mạnh Duyệt đã bá đạo hơn nữa còn là người phụ nữ có tâm xấu, luôn ghen ghét người khác, cô ta không bao giờ biết phải lựa lời khi nói chuyện.
Lê Nhã Phù nhìn Hàn Văn Quân đang cứng đơ cả người. Cô ấy luôn nóng nảy, hấp tấp mà giờ mặt lại ngây ra. Trên đỉnh đầu ánh đèn xanh xanh hồng hồng chiếu tới cũng không khiến sắc mặt cô ấy bớt trắng bệch.
Lần trước Mạnh Duyệt đã cùng Chu Thiến nói xấu cô ở Bạch gia. Lần đó có Bạch Quân Diễm ra mặt nên cô không làm gì được. Nhưng lần này cô ta lại dám chọc tới bạn tốt của cô, cô làm sao có thể tiếp tục nhẫn nhịn?
Hận cũ thù mới tính cùng nhau, Lê Nhã Phù tiến về phía trước, cô cầm theo một cái mâm đựng trái cây, đây là lúc đi qua quầy bar cô thuận tay nên cầm theo. Đến trước mặt Mạnh Duyệt cô vung tay lên, đánh cả cái mâm trái cây vào mặt cô ả.
Mạnh Duyệt bị đánh bất ngờ, cô ta ngây người, vẻ mặt không thể tin được nhìn Lê Nhã Phù:
- Cô dám đánh tôi?
Kỳ thực, từ lúc tới Lạc thành, Lê Nhã Phù vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ gây chuyện. Nhưng bây giờ cô vừa mới uông rượu, vừa mới lễ đính hôn không mong đợi đang ngày đến gần khiên cô bực bội. Cũng có khả năng là do tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở đây khiến adrenalin trong người cô tăng vụt, nên giờ cô không hề thấy hối hận. Cô hếch cằm nói với Mạnh Duyệt:
- Tôi đánh cô thì sao? Cô giữ mồm miệng cho sạch sẽ, đừng có nói bừa.
Âm nhạc gầm rú trong quán bar cũng không che lấp được giọng Lê Nhã Phù. Cô thản nhiên đối mặt với Mạnh Duyệt, không hề nao núng hay có ý định bỏ qua.
Vị đại tiểu thư Mạnh Duyệt đã quen được nuông chiều thành hư sao có thể đứng im chịu đánh, cô ta giơ tay lên ý định tát Lê Nhã Phù. Chỉ là cô ta vừa vung tay lên đã bị Mạnh Giai Giai giữ chặt.
Mạnh Duyệt nổi giận:
- Mạnh Giai Giai, mày là kẻ ăn cây táo rào cây sung. Tao mới là chị của mày.
Mạnh Giai Giai dửng dưng đáp lại:
- Các cô ấy là bạn tốt của tôi.
Giờ phút này Hàn Văn Quân đã khôi phục tinh thần, cô ấy vừa bẻ khớp xương tay vừa hầm hè:
- Vừa lúc đã lâu rồi tôi không đánh nhau, cô tới đây đi.
Mạnh Duyệt một mình đi theo Phùng Nghị tới đây, bên người cô ta không có người chị em nào cả. Cô ta biết rõ rằng mình sẽ không thể lấy một địch ba. Cô ta ngoái đầu nhìn về phía Phùng Nghị, nhưng anh ta vẫn không hề nhìn về phía cô ta, không hề biết cô ta vừa bị đánh. Dường như trong mắt anh ta chỉ có một mình Hàn Văn Quân tồn tại.
- Hay, hay lắm, hôm nay chúng ta dù ai cũng đừng nghĩ êm xuôi rời khỏi đây.
Mạnh Duyệt vẫ luôn cho rằng vị trí của mình ở rất cao, mình là đại tiểu thư danh giá. Nhưng dù là đại tiểu thư của danh gia vọng tộc đến khi mất kiểm soát cũng trở nên rất đáng sợ.
Cô ta vọt tới quầy bar, vơ bừa mấy chai rượu trên bàn rồi quật xuống đất. Dù âm nhạc có chói tai đến mức nào cũng không thể chói bằng tiếng thủy tinh vỡ nát. Một đám người vẫn luôn nhảy quên mình ở sân nhảy tập trung giờ tất cả dừng lại đứng im nhìn về phía bên này.
Mạnh Duyệt ném từng bình rượu xuống đất, mấy người phục vụ ở quầy bar đều bị hành động của cô ta dọa sợ. Mãi đến khi có người là giám đốc chỗ này đi tới mới ngăn cô ta lại, anh ta uyển chuyển mời mọi người lên lầu giải quyết sự việc.
Thời điểm lên tới trên lầu, Lê Nhã Phù mới bình tĩnh trở lại. Hàn Văn Quân ôm lấy bả vai của cô nói nhỏ:
- Nhìn không ra nha, cô em gái ngày thường luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, hôm nay thế nào lại biết động thủ đánh người.
Nhưng giờ phút này Lê Nhã Phù khóc không ra nước mắt:
- Xong rồi, xong rồi, bây gờ tới phải làm sao hả Văn Quân? Chắc chắn tớ sẽ bị yêu cầu mời người lớn tới giải quyết chuyện, tớ không nghĩ tới sẽ phải mời phụ huynh.
Hàn Văn Quân vỗ vai cô an ủi:
- Tớ đã gọi điện thoại cho anh rể, anh ấy sẽ là người đứng ra giải quyết hậu quả cho chúng ta.
Người mời các cô đi lên chính là giám đốc của quán bar, bọn họ bị dẫn tới một ghế lô rộng lớn, anh ta nói với Mạnh Duyệt:
- Xin hỏi vị tiểu thư này, không biết chúng tôi có chỗ nào tiếp đãi chưa chu toàn nên cô mới lấy rượu của quán để đập nát.
Ngón tay Mạnh Duyệt chỉ về phía Lê Nhã Phù:
- Là mấy người bọn họ khiến tôi tức giận, nếu muốn đòi đền bù tổn thất thì tìm bọn họ mà đòi.
Giám đốc lại nói tiếp:
- Tất cả nhân viên ở quán đều thấy rõ tiểu thư là người đập rượu của chúng tôi.
Lúc này, có một nhân viên đã mang hóa đơn rượu bị đập nát lên tới đây, người giám đốc nhận lấy hóa đơn rồi nói:
- Nếu chúng tôi có chỗ nào phục vụ chưa chu toàn, tôi xin thay mặt tất cả để xin lỗi tiểu thư. Đây là danh sách những chai rượu của quán mà tiểu thư vừa đập nát, mong tiểu thư hãy bồi thường cho chúng tôi.
Mạnh Duyệt cãi lại:
- Tôi đã nói là bọn họ khiến tôi đập đồ nên nếu muốn nhận bồi thường thì phải tìm bọn họ mà đòi. Nếu anh còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát, và nói rằng ở đây có người hút ma túy.
Nghe được lời này, vị Giams đốc nhăn mày:
- Tiểu thư, mong cô hãy cẩn trọng lời nói. Nơi đây là chỗ làm ăn, cô không thể nói bậy.
Mạnh Duyệt lại bảo:
- Tôi đâu có quan tâm các anh, tôi nói rồi là bọn họ ép tôi đập đồ.
Vẻ mặt giám đốc thể hiện rõ sự khó xử, đúng lúc này lại có người chạy vào báo:
- Vệ tổng của Tập đoàn Hòe Phương đã tới đây.
Sắc mặt của vị giám đốc đã trở nên cực kì khó coi, anh ta ảo não nói:
- Boss tới đây thị sát thì là lẽ thường đi, nhưng cớ sao Vệ tổng cũng tới đây? Tôi không đủ tư cách để tiếp đã Vệ tổng, cậu cho người tới báo với Giang tổng một tiếng.
Anh ta vừa dứt lời thì mọi người cùng nghe được hai tiếng cửa đập liên tiếp.
Hàn Văn Quân đứng cạnh Lê Nhã Phù, cô ấy bật cười trào phúng:
- Anh ấy tới nhanh thật đó.
Người mới tới là Vệ Nhất Lăng, anh là người của Lạc thành, có tiếng là nho thương, là người nho nhã, hiền lành. Nhưng với người anh rể này, Hàn Văn Quân thường xuyên có bất mãn, cô ấy rất hay giận dỗi.
Vệ Nhất Lăng bảo dưỡng rất tốt, khi trưởng thành cũng rất tuấn tú. Nếu chỉ nhìn bên ngoài, sẽ chẳng ai tin anh ấy đã 38 tuổi.
Đi bên cạnh Vệ Nhất Lăng còn có một người nữa, Lê Nhã Phù vừa thấy người này thì giông như bị sấm chớp bổ vào đầu.
Bạch Quân Diễm.
Cô không ngờ lại gặp Bạch Quân Diễm ở đây.
Rõ ràng anh ta đã đưa cô về tới cửa nhà, mà giờ cô lại xuất hiện ở đây, còn bị bắt gặp trong tình cảnh này. Đúng là có chút không hay.
Chắc là Bạch Quân Diễm cùng Vệ Nhất Lăng cùng tham dự một bữa tiệc, nên khi nhận được tin bên này có chuyện thì cùng nhau tới đây luôn. Khi nhìn thấy Lê Nhã Phù ngồi chỗ ghế lô, Bạch Quân Diễm chỉ nhìn thoáng qua cô bằng ánh mắt phức tạp, chứ không hỏi thêm gì.
Lê Nhã Phù thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Vị giám đốc tiến lên chào hỏi:
- Vệ tổng muốn tới đây mà không cho người báo trước một tiếng, chúng tôi sẽ cho người chuẩ bị ghế lô thật tốt.
Vệ Nhất Lăng hẳn là khách quen ở đây, nên anh ta cũng quen thuộc nơi này, anh đi thẳng tới ghế sô pha rồi ngồi xuống. Sau đó anh mới chỉ về phía Hàn Văn Quân:
- Trẻ nhỏ trong nhà gây chuyện nên tôi tới đây xem thôi.
Anh ta nói xong thì tỏ ý mời Bạch Quân Diễm ngồi xuống, lúc này anh ta lại nói tiếp với vị giám đốc:
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì.
Giám đốc đang muốn nói thì lại thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, mọi người đều nhìn về phía cửa thì thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn đi vào phòng.
Giám đốc giới thiệu:
- Đây là ông chủ của chúng tôi, Giang tổng.
Vừa nhìn thấy người đứng ở cửa, Lê Nhã Phù đã quên béng nỗi xấu hổ khi tiếp tục bị Bạch Quân Diễm bắt gặp tại nơi đây. Cô cảm giác mọi dòng máu trong người mình đều đổ xuống lòng bàn chân, cô ngây ra, đầu óc trống rỗng, cô quên mất mình phải làm gì bây giờ.
Người đàn ông đó rất cao, bả vai thật rộng, tóc của anh ấy để vừa mới mẻ vừa thoải mái. Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, bả vai rộng khiến vải áo bị căng. Đường cong thân hình của anh ấy rất đẹp, quần áo mặc trên người được may từ loại vải có chất lượng tốt nhất nên làm nổi bật được vẻ đẹp của bộ ngực.
Càng lớn anh ấy càng đẹp, khuôn mặt có đường nét rõ ràng, mặt mày như hoa. Anh mở hai nút khuya áo sơ mi, khiến cho người đối diện cảm nhận được anh có chút lười biếng, nếu ở chung với anh chắc sẽ rất dễ chịu. Nhưng đồng thời người ta cũng cảm nhận được vẻ băng lãnh sát khí của anh, bởi vì ống tay áo được xắn cao đã làm lộ hình xăm trên tay anh. Loại sát khí này tỏa từ trong người anh ra, dù anh rất tuấn mỹ và quyến rũ nhưng vừa nhìn người ta đã cho rằng anh không thuộc về chính đạo, do đó không nên quá thân cận với anh.
Tính ra đã 9 năm qua đi Lê Nhã Phù mới được gặp lại Lê Hướng Dương. Lần cuối cùng cô thấy anh là ở tiểu khu nhà bà ngoại. Cô đã tát anh hai phát, lại còn mắng anh là bạch nhãn lang.
*Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng. Ý chỉ những kẻ vong ơn, bội nghĩa.
Năm đó Lê Hướng Dương mới 18 tuổi nhưng anh đã rất cao, ngũ quan cũng đã khá nẩy nở. Nhưng dù sao lúc đó anh mới tuổi thiếu niên nên trên người vẫn có nét trẻ con. Còn người đàn ông trước mặt đã mất hoàn toàn nét trẻ con, khuôn mặt càng góc cạnh, nhưng thật sự thì mặt anh không có quá nhiểu thay đổi. Mi dưới anh hơi cao, hốc mắt có chút sâu khiến người nhìn cảm giác anh là người thâm thúy, nhưng đồng thời cũng có cảm giác âm u, sâu lắng.
Cảm giác choáng váng càng lúc càng mạnh, Lê Nhã Phù ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đi vào. Đây không phải là ảo giác, cô biết rõ ràng đây không phải ảo giác, cô thật sự được thấy anh lần nữa.
- Anh có việc ở đây à?
- Anh đi theo sau xe của các em nên tới đây.
- Không phải em phải chuẩn bị cho lễ đính hôn sao? Vì sao em lại chạy tới chỗ này?
Mạnh Giai Giai kịp thời giải vây giúp cô:
- Em với Hàn Văn Quân lôi cô ấy tới đây.
- Em còn muốn ở đây chơi nữa không? – Bạch Quân Diễm hỏi cô:
- Hay em đừng chơi nữa, ra xe anh đưa em về.
Tuy cô biết rằng sớm muộn anh ta sẽ vì mối tình đầu của mình mà chia tay với cô, nhưng bây giờ cô vẫn phải giữ hình tượng vị hôn thê dịu dàng hiểu chuyện của anh ta nên cô đáp lừi:
- Được, mình đi về thôi anh.
Trước khi đi, cô nhờ Mạnh Giai Giai chuyển lời tới Hàn Văn Quân hộ mình.
Bạch Quân Diễm đưa cô về tới tận cửa nhà, cô nói lời tạm biệt với anh ta. Đợi sau khi anh ta đi khuất, cô cũng không đi vào nhà mà lại lái xe tới Osukei lần nữa.
Thật vất vả mới được ra ngoài đi chơi, đương nhiên cô muốn chơi cho tận hứng mới về.
Cô đứng ở quầy bar nhìn một vòng mà không thấy người mình cần tìm nên cô đi tới sàn nhảy. Dù chưa đi tới sàn nhảy cô đã thấy Hàn Văn Quân đang tranh chấp với người khác. Cô nhận ra kẻ đó là ai, hắn ta tên là Phùng Nghị, là bạn trai của Mạnh Duyệt. Nhưng thời cấp ba hắn đã từng vô cùng yêu thích Hàn Văn Quân.
- Phùng Nghị ý của anh là gì? Tôi nhảy ở đây thì liên quan gì tới anh sao?
- Em không thấy sao, em vừa nhảy tất cả những tên đàn ông ở đây đều dán mắt lên người em.
- Sàn nhảy lớn như thế, mà ở đây lại có rất nhiều người, có nhìn thân hình người khác không phải cũng là chuyện bình thường sao? Thêm nữa, dù tôi cùng ai nhảy nhiệt tình thì cũng đâu liên quan gì tới anh, tại sao anh phải quản tôi làm gì?
Đại khái Phùng Nghị đã uống một chút rượu bằng không với tư cách là bạn trai Mạnh Duyệt, anh ta cũng sẽ không chạy tới hỏi Hàn Văn Quân.
Lê Nhã Phù và Mạnh Giai Giai vội chạy về phía trước, hai cô còn chưa kịp nói gì, đã nghe được một âm thanh bén nhọn:
- Phùng Nghị, anh chạy tới nơi này để làm gì?
Mặc dù âm nhạc ở đây rất ồn ào nhưng giọng nói vẫn xuyên thẳng tới tai mọi người. Người nói là Mạnh Duyệt, chắc chắc cô ta lén đi theo Phùng Nghị tới đây.
Mạnh Duyệt vẫn luôn khinh thường các cô, ngoại trừ lý do cô ta tự cho mình hơn người, còn có một nguyên nhân khác. Đó là nam thần mà cô ta si mê lại đi thích Hàn Văn Quân, còn Hàn Văn Quân vì muốn tốt cho Lê Nhã Phù và Mạnh Giai Giai nên đã từ chối nam thần đó.
Cô ta phải rất vất vả mới được ở bên nam thần nhưng trong mắt anh ta lại chỉ có Hàn Văn Quân. Không chỉ vậy anh ta còn chạy tới đây, cho nên cô ta làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Mạnh Duyệt bước về phía trước, với khuôn mặt giận dữ:
- Hàn Văn Quân, cô không chịu nổi tịch mịch nên dù Phùng Nghị đã chọn ở bên tôi cô vẫn mặt dày gọi anh ấy tới đây.
Nghe được lời này, Hàn Văn Quân cũng thấy khó chịu:
- Tôi gọi anh ta tới đây? Chính cô hãy tự mình hỏi anh ta xem, có phải tôi gọi hay không? Còn nữa, cô hãy quản bạn trai của mình cho tốt, đừng để anh ta tới quấy rầy tôi. Anh ta chạy tới quản đông quản tây, cô xem có phiền có hay không?
Nói xong, Hàn Văn Quân muốn đi, nhưng Phùng Nghị lại túm chặt lấy tay cô ấy. Động tác này của anh ta đã khiến Mạnh Duyệt tức giận hoàn toàn, cô ta quát lên:
- Phùng Nghị anh điên rồi sao? Anh đang kéo tay ai đó? Anh nhìn cho rõ đi, tôi mới là bạn gái của anh.
Phùng Nghị say nên có chút mơ hồ, anh ta vẫn túm chặt tay Hàn Văn Quân:
- Văn Quân chúng ta đi thôi, đừng tới nơi như thế này để chơi nữa.
Mạnh Duyệt càng nổi giận:
- Phùng Nghị, anh hãy tỉnh táo lên đi. Anh nhìn cho rõ, ai mới là bạn gái của anh.
Hàn Văn Quân không kiên nhẫ:
- Chuyện riêng của hai người hãy tự giải quyết với nhau đi, đừng làm phiền tôi.
Hàn Văn Quân tỏ ý phải đi, lần này là Mạnh Duyệt tiến lên ngăn cản:
- Cô đi là sao? Cô phải giải thích rõ ràng cho tôi.
- Tôi giải thích? Giải thích cái gì cơ chứ? – Hàn Văn Quân vẻ mặt thể hiện sự cạn lời:
- Cô không quản tốt bạn trai của mình, giờ lại trách tôi là sao?
- Hàn Văn Quân. – Mạnh Duyệt lạnh lùng gọi:
- Cô có cái tốt mà khiến người khác phải giữ cô? Có anh rể tài giỏi hơn người? Cô đừng nghĩ rằng không ai biết chuyện của mình, giờ mà đi hỏi bất kì ai thì họ cũng biết cô và Vệ Nhất Lăng là cấm luyến.
Tính cách Mạnh Duyệt đã bá đạo hơn nữa còn là người phụ nữ có tâm xấu, luôn ghen ghét người khác, cô ta không bao giờ biết phải lựa lời khi nói chuyện.
Lê Nhã Phù nhìn Hàn Văn Quân đang cứng đơ cả người. Cô ấy luôn nóng nảy, hấp tấp mà giờ mặt lại ngây ra. Trên đỉnh đầu ánh đèn xanh xanh hồng hồng chiếu tới cũng không khiến sắc mặt cô ấy bớt trắng bệch.
Lần trước Mạnh Duyệt đã cùng Chu Thiến nói xấu cô ở Bạch gia. Lần đó có Bạch Quân Diễm ra mặt nên cô không làm gì được. Nhưng lần này cô ta lại dám chọc tới bạn tốt của cô, cô làm sao có thể tiếp tục nhẫn nhịn?
Hận cũ thù mới tính cùng nhau, Lê Nhã Phù tiến về phía trước, cô cầm theo một cái mâm đựng trái cây, đây là lúc đi qua quầy bar cô thuận tay nên cầm theo. Đến trước mặt Mạnh Duyệt cô vung tay lên, đánh cả cái mâm trái cây vào mặt cô ả.
Mạnh Duyệt bị đánh bất ngờ, cô ta ngây người, vẻ mặt không thể tin được nhìn Lê Nhã Phù:
- Cô dám đánh tôi?
Kỳ thực, từ lúc tới Lạc thành, Lê Nhã Phù vẫn luôn là đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ gây chuyện. Nhưng bây giờ cô vừa mới uông rượu, vừa mới lễ đính hôn không mong đợi đang ngày đến gần khiên cô bực bội. Cũng có khả năng là do tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở đây khiến adrenalin trong người cô tăng vụt, nên giờ cô không hề thấy hối hận. Cô hếch cằm nói với Mạnh Duyệt:
- Tôi đánh cô thì sao? Cô giữ mồm miệng cho sạch sẽ, đừng có nói bừa.
Âm nhạc gầm rú trong quán bar cũng không che lấp được giọng Lê Nhã Phù. Cô thản nhiên đối mặt với Mạnh Duyệt, không hề nao núng hay có ý định bỏ qua.
Vị đại tiểu thư Mạnh Duyệt đã quen được nuông chiều thành hư sao có thể đứng im chịu đánh, cô ta giơ tay lên ý định tát Lê Nhã Phù. Chỉ là cô ta vừa vung tay lên đã bị Mạnh Giai Giai giữ chặt.
Mạnh Duyệt nổi giận:
- Mạnh Giai Giai, mày là kẻ ăn cây táo rào cây sung. Tao mới là chị của mày.
Mạnh Giai Giai dửng dưng đáp lại:
- Các cô ấy là bạn tốt của tôi.
Giờ phút này Hàn Văn Quân đã khôi phục tinh thần, cô ấy vừa bẻ khớp xương tay vừa hầm hè:
- Vừa lúc đã lâu rồi tôi không đánh nhau, cô tới đây đi.
Mạnh Duyệt một mình đi theo Phùng Nghị tới đây, bên người cô ta không có người chị em nào cả. Cô ta biết rõ rằng mình sẽ không thể lấy một địch ba. Cô ta ngoái đầu nhìn về phía Phùng Nghị, nhưng anh ta vẫn không hề nhìn về phía cô ta, không hề biết cô ta vừa bị đánh. Dường như trong mắt anh ta chỉ có một mình Hàn Văn Quân tồn tại.
- Hay, hay lắm, hôm nay chúng ta dù ai cũng đừng nghĩ êm xuôi rời khỏi đây.
Mạnh Duyệt vẫ luôn cho rằng vị trí của mình ở rất cao, mình là đại tiểu thư danh giá. Nhưng dù là đại tiểu thư của danh gia vọng tộc đến khi mất kiểm soát cũng trở nên rất đáng sợ.
Cô ta vọt tới quầy bar, vơ bừa mấy chai rượu trên bàn rồi quật xuống đất. Dù âm nhạc có chói tai đến mức nào cũng không thể chói bằng tiếng thủy tinh vỡ nát. Một đám người vẫn luôn nhảy quên mình ở sân nhảy tập trung giờ tất cả dừng lại đứng im nhìn về phía bên này.
Mạnh Duyệt ném từng bình rượu xuống đất, mấy người phục vụ ở quầy bar đều bị hành động của cô ta dọa sợ. Mãi đến khi có người là giám đốc chỗ này đi tới mới ngăn cô ta lại, anh ta uyển chuyển mời mọi người lên lầu giải quyết sự việc.
Thời điểm lên tới trên lầu, Lê Nhã Phù mới bình tĩnh trở lại. Hàn Văn Quân ôm lấy bả vai của cô nói nhỏ:
- Nhìn không ra nha, cô em gái ngày thường luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, hôm nay thế nào lại biết động thủ đánh người.
Nhưng giờ phút này Lê Nhã Phù khóc không ra nước mắt:
- Xong rồi, xong rồi, bây gờ tới phải làm sao hả Văn Quân? Chắc chắn tớ sẽ bị yêu cầu mời người lớn tới giải quyết chuyện, tớ không nghĩ tới sẽ phải mời phụ huynh.
Hàn Văn Quân vỗ vai cô an ủi:
- Tớ đã gọi điện thoại cho anh rể, anh ấy sẽ là người đứng ra giải quyết hậu quả cho chúng ta.
Người mời các cô đi lên chính là giám đốc của quán bar, bọn họ bị dẫn tới một ghế lô rộng lớn, anh ta nói với Mạnh Duyệt:
- Xin hỏi vị tiểu thư này, không biết chúng tôi có chỗ nào tiếp đãi chưa chu toàn nên cô mới lấy rượu của quán để đập nát.
Ngón tay Mạnh Duyệt chỉ về phía Lê Nhã Phù:
- Là mấy người bọn họ khiến tôi tức giận, nếu muốn đòi đền bù tổn thất thì tìm bọn họ mà đòi.
Giám đốc lại nói tiếp:
- Tất cả nhân viên ở quán đều thấy rõ tiểu thư là người đập rượu của chúng tôi.
Lúc này, có một nhân viên đã mang hóa đơn rượu bị đập nát lên tới đây, người giám đốc nhận lấy hóa đơn rồi nói:
- Nếu chúng tôi có chỗ nào phục vụ chưa chu toàn, tôi xin thay mặt tất cả để xin lỗi tiểu thư. Đây là danh sách những chai rượu của quán mà tiểu thư vừa đập nát, mong tiểu thư hãy bồi thường cho chúng tôi.
Mạnh Duyệt cãi lại:
- Tôi đã nói là bọn họ khiến tôi đập đồ nên nếu muốn nhận bồi thường thì phải tìm bọn họ mà đòi. Nếu anh còn làm phiền tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát, và nói rằng ở đây có người hút ma túy.
Nghe được lời này, vị Giams đốc nhăn mày:
- Tiểu thư, mong cô hãy cẩn trọng lời nói. Nơi đây là chỗ làm ăn, cô không thể nói bậy.
Mạnh Duyệt lại bảo:
- Tôi đâu có quan tâm các anh, tôi nói rồi là bọn họ ép tôi đập đồ.
Vẻ mặt giám đốc thể hiện rõ sự khó xử, đúng lúc này lại có người chạy vào báo:
- Vệ tổng của Tập đoàn Hòe Phương đã tới đây.
Sắc mặt của vị giám đốc đã trở nên cực kì khó coi, anh ta ảo não nói:
- Boss tới đây thị sát thì là lẽ thường đi, nhưng cớ sao Vệ tổng cũng tới đây? Tôi không đủ tư cách để tiếp đã Vệ tổng, cậu cho người tới báo với Giang tổng một tiếng.
Anh ta vừa dứt lời thì mọi người cùng nghe được hai tiếng cửa đập liên tiếp.
Hàn Văn Quân đứng cạnh Lê Nhã Phù, cô ấy bật cười trào phúng:
- Anh ấy tới nhanh thật đó.
Người mới tới là Vệ Nhất Lăng, anh là người của Lạc thành, có tiếng là nho thương, là người nho nhã, hiền lành. Nhưng với người anh rể này, Hàn Văn Quân thường xuyên có bất mãn, cô ấy rất hay giận dỗi.
Vệ Nhất Lăng bảo dưỡng rất tốt, khi trưởng thành cũng rất tuấn tú. Nếu chỉ nhìn bên ngoài, sẽ chẳng ai tin anh ấy đã 38 tuổi.
Đi bên cạnh Vệ Nhất Lăng còn có một người nữa, Lê Nhã Phù vừa thấy người này thì giông như bị sấm chớp bổ vào đầu.
Bạch Quân Diễm.
Cô không ngờ lại gặp Bạch Quân Diễm ở đây.
Rõ ràng anh ta đã đưa cô về tới cửa nhà, mà giờ cô lại xuất hiện ở đây, còn bị bắt gặp trong tình cảnh này. Đúng là có chút không hay.
Chắc là Bạch Quân Diễm cùng Vệ Nhất Lăng cùng tham dự một bữa tiệc, nên khi nhận được tin bên này có chuyện thì cùng nhau tới đây luôn. Khi nhìn thấy Lê Nhã Phù ngồi chỗ ghế lô, Bạch Quân Diễm chỉ nhìn thoáng qua cô bằng ánh mắt phức tạp, chứ không hỏi thêm gì.
Lê Nhã Phù thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Vị giám đốc tiến lên chào hỏi:
- Vệ tổng muốn tới đây mà không cho người báo trước một tiếng, chúng tôi sẽ cho người chuẩ bị ghế lô thật tốt.
Vệ Nhất Lăng hẳn là khách quen ở đây, nên anh ta cũng quen thuộc nơi này, anh đi thẳng tới ghế sô pha rồi ngồi xuống. Sau đó anh mới chỉ về phía Hàn Văn Quân:
- Trẻ nhỏ trong nhà gây chuyện nên tôi tới đây xem thôi.
Anh ta nói xong thì tỏ ý mời Bạch Quân Diễm ngồi xuống, lúc này anh ta lại nói tiếp với vị giám đốc:
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì.
Giám đốc đang muốn nói thì lại thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, mọi người đều nhìn về phía cửa thì thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn đi vào phòng.
Giám đốc giới thiệu:
- Đây là ông chủ của chúng tôi, Giang tổng.
Vừa nhìn thấy người đứng ở cửa, Lê Nhã Phù đã quên béng nỗi xấu hổ khi tiếp tục bị Bạch Quân Diễm bắt gặp tại nơi đây. Cô cảm giác mọi dòng máu trong người mình đều đổ xuống lòng bàn chân, cô ngây ra, đầu óc trống rỗng, cô quên mất mình phải làm gì bây giờ.
Người đàn ông đó rất cao, bả vai thật rộng, tóc của anh ấy để vừa mới mẻ vừa thoải mái. Anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, bả vai rộng khiến vải áo bị căng. Đường cong thân hình của anh ấy rất đẹp, quần áo mặc trên người được may từ loại vải có chất lượng tốt nhất nên làm nổi bật được vẻ đẹp của bộ ngực.
Càng lớn anh ấy càng đẹp, khuôn mặt có đường nét rõ ràng, mặt mày như hoa. Anh mở hai nút khuya áo sơ mi, khiến cho người đối diện cảm nhận được anh có chút lười biếng, nếu ở chung với anh chắc sẽ rất dễ chịu. Nhưng đồng thời người ta cũng cảm nhận được vẻ băng lãnh sát khí của anh, bởi vì ống tay áo được xắn cao đã làm lộ hình xăm trên tay anh. Loại sát khí này tỏa từ trong người anh ra, dù anh rất tuấn mỹ và quyến rũ nhưng vừa nhìn người ta đã cho rằng anh không thuộc về chính đạo, do đó không nên quá thân cận với anh.
Tính ra đã 9 năm qua đi Lê Nhã Phù mới được gặp lại Lê Hướng Dương. Lần cuối cùng cô thấy anh là ở tiểu khu nhà bà ngoại. Cô đã tát anh hai phát, lại còn mắng anh là bạch nhãn lang.
*Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng. Ý chỉ những kẻ vong ơn, bội nghĩa.
Năm đó Lê Hướng Dương mới 18 tuổi nhưng anh đã rất cao, ngũ quan cũng đã khá nẩy nở. Nhưng dù sao lúc đó anh mới tuổi thiếu niên nên trên người vẫn có nét trẻ con. Còn người đàn ông trước mặt đã mất hoàn toàn nét trẻ con, khuôn mặt càng góc cạnh, nhưng thật sự thì mặt anh không có quá nhiểu thay đổi. Mi dưới anh hơi cao, hốc mắt có chút sâu khiến người nhìn cảm giác anh là người thâm thúy, nhưng đồng thời cũng có cảm giác âm u, sâu lắng.
Cảm giác choáng váng càng lúc càng mạnh, Lê Nhã Phù ngơ ngác nhìn người đàn ông đang đi vào. Đây không phải là ảo giác, cô biết rõ ràng đây không phải ảo giác, cô thật sự được thấy anh lần nữa.
/22
|