Trước không nói là ngay từ lúc bắt đầu cô đã không yêu hắn, chuyện giữa hắn và Tô Cẩm Tuyết cũng không khiến lòng cô có nhiều gợn sóng. Còn nói về sau này, thật sự vất vả cô mới có thể dứt khoát đoạn tuyệt mối nghiệt duyên này với Bạch Quân Diễm, cô không muốn thêm một lần nữa có bất kì dây mơ rễ má gì liên quan tới hắn nữa. Mà Bạch Quân Diễm còn là người có quyền thế, không phải ai cũng có thể chọc tới hắn ta. Nếu ai đã lỡ chọc phải hắn ta đến khi muốn thoát khỏi hắn sẽ rất khó khăn trừ phi hắn ta chủ động bỏ qua cho người đó.
- Bạch tiên sinh, chúng ta đã kết thúc, cho nên không tồn tại chuyện hận hay không hận, anh cũng không cần bồi thường cho tôi. – Cô tắt ti vi, làm ra vẻ mình buồn ngủ:
- Tôi muốn nghỉ ngơi, mời Bạch tiên sinh đi ra ngoài đi.
Không hề vòng vo, cô đang hạ lệnh trực tiếp đuổi hắn ra về. Đột nhiên hắn nhớ về buổi tối hôm trước hắn tới đây thăm cô. Ngày đó, Giang Hàn ở trong phòng của cô, hắn còn nhớ rõ thái độ của cô lúc đó, cô đuổi hắn cút, ngay cả nhìn hắn cũng không muốn nhìn, cô coi hắn như một chướng ngại vật vậy.
Trước đây, hình tượng của Lê Nhã Phù trong lòng hắn giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, chỉ cần hắn thi thoảng vuốt ve, trao cho cho một chút dịu dàng thì cô sẽ thoải mải dựa vào hắn. Nhưng giờ con mèo nhỏ vẫn luôn khao khát hắn giờ lại một mực muốn đuổi hắn đi.
Nhưng nhớ tới chuyện hắn ngay trước ngày đính hôn với cô mà vẫn đi hẹn hò với Tô Cẩm Tuyết, để cho người vợ sắp cưới là cô thấy chồng sắp cưới của mình hôn người phụ nữ khác, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ rất tức giận. Khi hắn và cô ấy đã chia tay hắn thấy cô ấy ở cùng Giang Hàn trong lòng hắn đã rất không thoải mái, huống chi cô ấy thấy hắn ngay trước ngày đính hôn.
Chuyện lúc trước hắn thật sự có lỗi với cô, nhưng dù sao sau này vẫn còn thời gian nên hắn không quá gấp gáp một chốc một lát.
- Vậy em nghỉ ngơi cho khỏe đi. – Nói xong hắn đi ra cửa.
Buổi tối sau khi truyền dịch xong Lê Nhã Phù lại không ngủ được, cô thấy nhớ Giang Hàn.
Ngay lúc đó, điện thoại di động của cô đổ chuông, là Giang Hàn gọi cho cô, cô vội vàng nhận cuộc gọi.
- Truyền dịch xong rồi à? – Anh hỏi cô.
- Vừa mới hết, em mới hỏi bác sĩ rồi, truyền nốt ngày mai là em có thể xuất viện. Cách 1 ngày tới đây thay thuốc là được.
- Vậy thì tốt rồi, mai anh về làm thủ tục xuất viện cho em.
- Chuyện bên đó anh giải quyết xong chưa?
- Chắc mai sẽ xử lý xong hoàn toàn.
- Vậy thì tốt.
- Em đi nghỉ trước đi.
- Anh. – Cô gọi Giang Hàn.
- Ừ.
- Em rất nhớ anh.
Người ở đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, cô cảm giác tim mình cũng đang hồi hộp theo, nên cô hỏi anh tiếp:
- Anh nhớ em không?
Sau đó cô nghe thấy anh khẽ cười một tiếng:
- Nhớ.
Cái chữ "nhớ" này mang theo nụ cười, mang đến cho người ta cảm giác ôn nhu, lưu luyến, Lê Nhã Phù hài lòng:
- Được, anh ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Hôm nay là ngày Lê Nhã Phù xuất viện, cô ngoãn ngoãn chờ Giang Hàn tới làm thủ tục xuất viện cho mình. Nhưng cô không ngờ Trình Bình Bình lại tới sớm thế, bà ấy vào đúng lúc cô vừa truyền dịch xong, bà ấy vừa tiến đến gần cô vừa nói:
- Ta đã làm xong thủ tục xuất viện cho cô rồi.
- Tôi cũng đã nói trước với anh tôi, anh ấy bảo sẽ giúp tôi làm thủ tục.
- Vậy mà cô không chịu nói sớm, sáng sớm ba cô đã kêu tôi tới làm giúp cô.
Cô còn chưa kịp nói với ba, không ngờ Trình Bình Bình lại tới sớm thế.
- Đi thôi, ba cô bảo tôi đón cô về nhà. – Trình Bình Bình lại nói.
Lê Nhã Phù cũng chưa nói với Lê Bân chuyện cô muốn ở cùng Giang Hàn. Chốc nữa đợi Giang Hàn gọi điện cô sẽ bảo anh tới thẳng nhà cô, nhân tiện để anh nói với Lê Bân chuyện hai anh em cô sẽ sống cùng nhau.
Hai người vừa ra khỏi phòng bệnh thì gặp Lâm Nhị, cô ấy hỏi Lê Nhã Phù:
- Lê tiểu thư, cô không đợi Giang tổng tới đón sao?
Mặc dù thời gian cô quen biết Lâm Nhị không dài, nhưng cô ấy thật sự rất có trách nhiệm. Mặc dù có lúc cô gái nhỏ này có lúc nhiều lời, càm ràm như một bà dì nhưng hai ngày qua cô ấy chăm sóc Lê Nhã Phù rất tận tâm.
Lê Nhã Phù nói với cô ấy:
- Không vấn đề gì, tôi về rồi đợi anh ấy tới đón cũng được mà.
Lâm Nhị không nói gì nữa.
Lê Nhã Phù cùng Trình Bình Bình cùng nhau lên xe, cô vốn tưởng bà ấy sẽ dẫn mình về nhà nhưng đi một đoạn thì cô nhận ra đây không phải đường về nhà.
Lê Nhã Phù hỏi bà ấy:
- Dì dẫn tôi đi đâu thế?
Trình Bình Bình nói:
- Quân Diễm đã thương lượng với tôi, cậu ta nói sẽ chăm sóc cho cô đến lúc cô khỏi hẳn. Tôi đã đồng ý nên giờ tôi dẫn cô đến đại lộ Thiển Thủy Loan.
Nghe bà ấy trả lời mà Lê Nhã Phù thấy kinh hãi:
- Vậy sao dì không nói trước với tôi? Sao dì không hỏi ý kiến của tôi?
- Cô quát ai vậy? – Trình Bình Bình cau mày:
- Quân Diễm muốn bồi thường, nên tôi cũng cần tạo điều kiện cho nó chứ?
- Tôi với Bạch Quân Diễm đã chia tay, dì lại mang tôi tới đó, dì coi tôi là cái gì vậy?
- Chia tay thì sao? Chia tay thì không thể quay lại được sao? Cô yên tâm, tôi đã cho người điều tra, Quân Diễm đã chia tay người phụ nữ đó. Nó muốn chăm sóc cho cô đó là chuyện tốt, đây là hắn còn muốn quay lại với cô. Đây chính là cơ hội tốt cho cô, cô phải tranh thủ mà nắm bắt cho tốt.
Quả thật, Lê Nhã Phù giận đến lửa bốc phừng phừng, cô cố gắng kiềm chế lửa giận để nói với Trình Bình Bình:
- Dì cũng vừa nói là ba tôi bảo dì đón tôi về nhà, ông ấy thầm chấp nhận chuyện này sao?
- Ba cô cái người ngoan cố đó thì biết cái gì? Ông ấy đâu biết cân nhắc chu toàn như ta sao?
Lê Nhã Phù thở phào nhẹ nhõm, nếu như chuyện này Lê Bân cũng biết và ngầm đồng ý thì cô thật sự sẽ lạnh lòng hoàn toàn với ông ấy.
Lê Nhã Phù nói:
- Tôi sẽ không tới đó, bà bảo tài xế dừng xe đi.
- Cô sao lại không chịu nghe lời đến vậy chứ? Trải qua chuyện này Bạch Quân Diễm sẽ càng trân trọng cô hơn, cô hãy nghĩ một chút, mở to mắt nhìn khắp Lạc thành này đi, hay cả nước luôn cô xem ở đâu cô mới có thể tìm được một người giống như Bạch Quân Diễm, một người vừa có gia thế vừa có tài năng, là người đàn ông tuấn tú, lịch sự? Ở Lạc thành này thôi đã có không biết bao nhiêu cô gái muốn được gả cho hắn ta?
Lê Nhã Phù muốn nói rằng vậy thì đã sao, anh trai của cô khi so với Bạch Quân Diễm cũng không hề kém hắn chút nào. Nhưng cô không nói ra miệng những lời này, anh trai của cô là để tôn kính không phải là dùng để so sánh với Bạch Quân Diễm.
- Dù chỉ có một ít lòng tự ái thì lúc này tôi sẽ không bao giờ tự chạy tới ở cạnh Bạch Quân Diễm.
- Tôi vì muốn tốt cho cô. – Trình Bình Bình nói tiếp:
- Chẳng có người đàn bà nào lại không hy vọng con gái mình được gả vào nhà chồng tốt? Cô đã từng gọi tôi là mẹ, tôi phải cân nhắc cho tương lai của cô.
- Thật không? – Lê Nhã Phù cười lạnh lùng:
- Bà đang cân nhắc cho tương lai của tôi hay vẫn là muốn ép tôi ở cạnh Bạch Quân Diễm để nhận được lợi ích từ anh ta?
- Mày.. – Trình Bình Bình bị cô chặn lời, bà ta trợn mắt nhìn cô bằng ánh mắt hung ác, rồi lại buồn rầu thở dài:
- Chờ sau này cô già đi, cô có con gái thì cô mới biết tôi đã phải vất vả tính toán cho cô như thế nào.
Lê Nhã Phù lười tranh cãi với bà ta, chút nữa cô sẽ gọi điện cho Giang Hàn để anh tới chỗ ở của Bạch Quân Diễm đón cô về là được.
Trình Bình Bình cùng cô đi thẳng tới đại lộ Thiển Thủy Loan, không ngờ lúc họ tới Bạch Quân Diễm cũng đang ở nhà. Bạch Quân Diễm mở cửa xe, khách khí nói với họ:
- Dì Trình, Nhã Phù hai người đi đường đã vất vả rồi
- Không cực khổ, không cực khổ. – Trình Bình Bình liên tục đáp lại lời của hắn, vẻ mặt thì tươi cười. Sau đó, bà ta kêu tài xế mở cốp xe, lấy hành lý của Nhã Phù ra.
Lê Nhã Phù cau mày, Trình Bình Bình chuẩn bị cũng thật chu đáo, ngay cả vai li hành của cô bà ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Vì Lê Nhã Phù phải nằm viện nên cô cần một ít đồ dùng hàng ngày, do đó cô đã đưa chìa khóa phòng mình cho bà ta cầm giúp. Không biết Trình Bình Bình đã thu thập vali hành lý này từ lúc nào.
Tài xế xách ra khỏi cốp xe hành lý, Bạch Quân Diễm vội vàng nhận lấy còn Trình Bình Bình lại nói:
- Ta đem Nhã Phù giao cho cậu nhé.
Bạch Quân Diễm đáp lời:
- Dì Trình yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Nhã Phù thật tốt.
Trình Bình Bình rời đi, Lê Nhã Phù theo Bạch Quân Diễm đi vào nhà. Anh ta giao hành lý cho người làm rồi nhắc họ:
- Dọn dẹp hành lý của Lê tiểu thư cho cẩn thận.
- Không cần, tôi đã gọi điện cho anh tôi, lát nữa anh ấy sẽ tới đón tôi.
Lê Nhã Phù kéo hành lý về phía mình rồi cô gọi điện cho Giang Hàn, anh nhận điện thoại rất nhanh.
- Anh đang ở đâu thế?
- Anh vừa xuống máy bay, một lúc nữa sẽ qua đón em.
- Em bị mẹ kế đưa tới nhà của Bạch Quân Diễm, anh tới thẳng đây đón em nhé.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc rồi mới đáp lại:
- Được.
Lê Nhã Phù cúp điện thoại, cô vừa quay đầu đã thấy Bạch Quân Diễm đứng ngay sau mình.
- Em không yên tâm về anh đến vậy à?
- Bạch tiên sinh chúng ta đã chia tay rồi, nên tôi ở đây thì sẽ không hay lắm.
- Nguyên nhân em bị thương cũng một phần là do anh, dù thế nào đi nữa anh cũng phải có hành động bồi thường cho em chứ.
- Anh có thể bồi thường ở những phương diện khác, không nhất định là phải đem tôi về nhà anh để anh chăm sóc cho tôi, ví dụ anh có thể cho tôi một khoản tiền lớn chẳng hạn.
Bạch Quân Diễm bật cười một tiếng:
- Bồi thường tất nhiên sẽ có, nhưng chăm sóc cho em cũng phải có.
Lê Nhã Phù nhíu máy, cố ý làm ra vẻ sâu xa, cô cười cười nói với anh ta:
- Bạch tiên sinh anh cứ như vậy sẽ khiến tôi hiểu nhầm là anh muốn nối lại tình xưa.
Bạch Quân Diễm nói:
- Chẳng sao cả, anh không ngại chuyện em hiểu nhầm anh.
Lê Nhã Phù: "..."
Lê Nhã Phù cảm thấy việc này thật vô nghĩa, cô cười lạnh lùng rồi nói:
- Vậy tôi cũng không ngại khi nói sự thật với anh rằng với tôi chuyện quay đầu ăn cỏ cũ tôi không có chút hứng thú nào hết.
Vẻ mặt Bạch Quân Diễm không hề thay đổi:
- Có hứng thú hay không phải thử mới biết được chứ.
Cô chưa từng nghĩ Bạch tiên sinh có lúc lại mặt dày như thế. Cô không muốn nhiều lời với anh ta nữa nên ra ghế salon ngồi chờ Giang Hàn. Từ sân bay tới đây cũng phải mất 1 tiếng, chỉ cần cố nhịn trong 1 giờ này là được rồi.
Bạch Quân Diễm cũng ngồi xuống ghế salon, anh ta lột vỏ quả bồ đào rồi đưa tới bên miệng cô. Lê Nhã Phù nhíu mày nhìn anh ta bằng ánh mắt kinh ngạc.
Anh ta bóc bồ đào rồi đút cho cô ăn? Bạch tổng luôn cao cao tại thượng, là người luôn được người khác phục vụ tận nơi giờ anh ta có thể đối xử ôn như với một cô gái đến mức này cơ à? Bình thường hắn ta với Tô Cẩm Tuyết đều là như thế này với nhau sao?
Lê Nhã Phù cảm thấy thật buồn nôn.
Cô nghiêng mặt qua một bên tập trung chơi trên điện thoại di động, bị cô coi thường như thế nhưng Bạch Quân Diễm cũng không nổi giận. Anh ta ung dung thu tay lại, rồi tự mình ăn quả bồ đào đó.
- Đây là lần đầu tiên anh phục vụ con gái không ngờ lại bị gặp phải mặt lạnh.
- Vậy có phải anh muốn tôi phải tỏ vẻ vô cùng vinh hạnh, cảm kích đến mức nước mắt tuôn trào rồi ăn quả bồ đào được anh đút cho?
Bạch Quân Diễm tựa lưng vào ghế salon, anh ta nở nụ cười phảng phất như có như không:
- Vẫn luôn cho rằng Lê Nhã Phù là cô gái ngoan hiền, không ngờ lúc em giơ móng vuốt cào người cũng đau không ít.
Lê Nhã Phù không muốn nói lý với anh ta.
- Bình thường em luôn giữ dáng vẻ là người khéo léo hiểu chuyện, thi thoảng em làm vẻ lạnh lùng cũng không tệ, rất đáng yêu.
"..."
Bạch Quân Diễm lại nói:
- Trưa nay em muốn ăn món gì, nếu là món đơn giản anh sẽ đích thân nấu cho em ăn.
Lại còn có thể đích thân nấu cơm cho cô ăn? Giờ Bạch tiên sinh đang cho cô hưởng chế độ cơm tới há mồm, áo tới đưa tay sao? Cô ở bên cạnh anh ta đã vài năm đừng nói tới nấu cơm ngay cả phòng bếp cô cũng ít thấy anh ta bước vào. Nhưng lần này chắc anh ta đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề nên mới nóng lòng tu bổ mối quan hệ với cô để vãi hồi hình tượng, nếu không anh ta sẽ chẳng cố sức lấy lòng cô đến mức này.
Nếu như được người mình thích lấy lòng chắc hẳn sẽ thấy rất vinh hạnh, nhưng nếu đối phương là người mình không thích thì chỉ thấy phiền rất phiền. Lê Nhã Phù từ chối anh ta thẳng thừng:
- Không cần, trưa nay tôi ăn chung với anh tôi.
Cô tiếp tục chơi điện thoại, ngay cả nhìn anh ta cô cũng không thèm nhìn.
Bạch Quân Diễm vẫn không tức giận:
- Vậy em muốn làm gì không? Anh sẽ làm cùng với em, em muốn đi trượt tuyết không? – Trước kia hai người từng đi trượt tuyết cùng nhau.
Lê Nhã Phù cười nhạt trong lòng, giờ Bạch tiên sinh thật sự vô cùng nhẫn nại.
Cô ngẩng đầu lên đang muốn từ chối anh ta nhưng lúc ánh mắt vô tình lướt qua khung cảnh ngoài cửa sổ, bên ngoài biệt thự là sân cỏ, cô đã thấy có người đang đi tới và người đó chính là Tô Cẩm Tuyết.
Lê Nhã Phù cười một tiếng, cô chỉ tay về phía cửa sổ:
- Anh có khách tới thăm kìa.
Bạch Quân Diễm nhìn theo hướng cô chỉ, thấy người tới là Tô Cẩm Tuyết, sắc mặt anh ta lập trầm xuống. Rất nhanh Tô Cẩm Tuyết đã đi tới cửa, sau đó có tiếng vặn ổ khóa rồi tiếng đẩy cửa từ bên ngoài vọng vào.
Tô Cẩm Tuyết có chìa khóa của căn nhà này luôn à? Nhìn biểu hiện của Bạch Quân Diễm có vẻ anh ta rất xem trọng người phụ nữ này, bởi vì dù cô đã ở bên cạnh hắn ba năm nhưng vẫn chưa nhận được đãi ngộ bậc này.
- Em tới đây làm gì vậy? – Bạch Quân Diễm hỏi Tô Cẩm Tuyết, giọng của anh ta rất bình tĩnh khiến người nghe không đoán được anh ta đang giận hay đang vui.
Tô Cẩm Tuyết trả lời:
- Em tới lấy ít đồ, thuận tiện trả anh chìa khóa luôn. – Tô Cẩm Tuyết lại nhìn về phía Lê Nhã Phù, thái độ của cô ta khá bình thường giống như chỉ đang tiện miệng hỏi thăm một chút:
- Sao Lê tiểu thư cũng ở đây thế?
Lê Nhã Phù chỉ Bạch Quân Diễm:
- Chuyện này cô phải hỏi anh ta.
Tô Cẩm Tuyết nhìn về phía Bạch Quân Diễm, chờ câu trả lời của anh ta. Bạch Quân Diễm đáp:
- Anh thấy mình có lỗi trong chuyện Nhã Phù bị thương nên anh bàn bạc với Lê gia muốn đón cô ấy về đây để anh được chăm sóc cho cô ấy tới khi cô ấy khỏi hắn.
Tô Cẩm Tuyết lại nói:
- Nói tới xin lỗi, người có lỗi với Lê tiểu thư nhất phải là tôi, cho nên chuyện chăm sóc Lê tiểu thư phải là do tôi đảm nhận. – Cô ta hơi nhíu mày nhưng lại nở nụ cười rất sâu:
- Có thể để tôi chăm sóc Lê tiểu thư được hay không?
Lê Nhã Phù lẳng lặng nhìn hai người họ nói qua nói lại, dù gì giờ anh của cô vẫn chưa tới, cô vừa hay có thể xem kịch để giết thời gian.
Anh ta sẽ nói gì với người phụ nữ của mình khi để cô ta thấy anh ta đang chăm sóc cho hôn thê cũ, anh ta sẽ trả lời thế nào đây? Cô rất tò mò chuyện này.
Nhưng Bạch Quân Diễm không trả lời câu hỏi của Tô Cẩm Tuyết, một lúc lâu sau anh ta chuyển đề tài:
- Em cần cầm thứ gì đi để anh bảo dì đưa cho em?
- Không cần, tự em lấy được. – Nói xong cô ta tự mình đi thẳng lên lầu.
Bạch Quân Diễm nhìn về phía Lê Nhã Phù, khi đối diện với nụ cười chúm chí, đôi mắt chăm chú của cô anh ta lại nhớ lại chuyện quá khứ khi hai người còn ở cạnh nhau. Lúc đó cô cũng nhìn anh ta bắng ánh mắt chăm chú mà ôn nhu, không phải kiểu giễu cợt như vậy. Bạn gái đã chia tay của anh ta lại có chìa khóa nhà của anh ta rồi còn tự mở nhà mà vào, đây đúng là một vở kịch hài hước, còn cô là người xem kịch.
Bạch Quân Diễm cảm nhận được cơn lửa giận vô danh đang nhen nhóm trong lòng mình. Anh ta cố đè nén nó xuống làm ra vẻ dửng dưng:
- Anh đi xử lý cho xong.
Lê Nhã Phù bảo:
- Xin mời, Bạch tiên sinh cứ tự nhiên.
Bạch Quân Diễm lên lầu thì thấy Tô Cẩm Tuyết đang lục đồ trong phòng, anh ta hỏi:
- Em còn quên thứ gì ở đây?
Thật ra cô ta đã sớm mang hết đồ của mình đi khỏi nơi này, giờ Tô Cẩm Tuyết cũng lười phải giả bộ, cô ta dừng động tác rồi nói:
- Em không tìm thứ gì hết, chẳng qua có người gọi tới báo cho em biết anh đem vị hôn thê cũ của mình tới đây. Em thấy tò mò nên tới xem sao. Vốn em còn chưa tin lời người kia, nhưng không ngờ anh dẫn cô ta về đây thật. Bạch Quân Diễm chúng ta mới chia tay chưa lâu anh đã chờ không nổi mà dẫn Lê Nhã Phù tới đây là sao?
Sắc mặt Bạch Quân Diễm trầm xuống:
- Có người gọi điện cho em? Ai? Giang Hàn?
- Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là anh nên giải thích với em một chút kìa? Chúng ta mới chia tay bao lâu mà anh đã vui vẻ ở cạnh Lê Nhã Phù là sao?
Bạch Quân Diễm nhìn cô ta sắc mặt như thường:
- Anh không có gì để giải thích.
Bây giờ, anh ta không còn là chàng thiếu niên năm xưa mà đã là Chủ tịch của Vạn Hào, anh ta đã có thói quen ra lệnh, trên người anh ta mang theo khí chất trấn áp người khác, nhất là khi anh ta nhìn người khác bằng ánh mắt chăm chú.
Tô Cẩm Tuyết từng bước đi tới đối diện anh ta
:
- Tại sao anh lại dẫn Lê tiểu thư về đây? Anh đừng có nói với em mấy lời kiểu vì anh thấy áy náy nên muốn chăm sóc cho cô ta đến khi cô ta lành bệnh, anh vì muốn khôi phục danh tiếng nên đối xử tốt với cô ta. Anh là vì lợi ích cồng ty hay vì anh yêu cô ta? Anh không bỏ được cô ta?
Bạch Quân Diễm không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn Tô Cẩm Tuyết áp sát mình.
Tô Cẩm Tuyết lại nói:
- Anh có biết vì sao em lại đồng ý chia tay với anh không, bởi vì em nghĩ rằng sự xuất hiện của em đã tạo áp lực cho anh, em đau lòng vì anh, không muốn anh vì chuyện công ty mà cả ngày lẫn đêm đều không thể ngủ. Em thông cảm cho nỗi boăn khoăn của anh, em cũng có thể hiểu anh đang không biết phải làm ssao cho nên em mới đồng ý chia tay. Nhưng nếu như chuyện hai chúng ta chia tay không phải do áp lực của xã hội mà là vì anh đã yêu người khác vậy thì những điều em đã nghĩ cho anh bị coi thành cái gì? Em đã luôn rất cố gắng để được đứng sóng vai với anh, anh đã coi sự cố gắng của em thành cái gì? Ít nhất giờ chúng ta chia tay em vẫn có thể tự an ủi mình rằng anh vẫn yêu em nhưng nếu anh đã yêu người khác thì sự an ủi này không phải đã trở thành trò cười rồi hay sao.
Cô ta nhìn Bạch Quân Diễm chằm chằm, mắt cô ta đỏ ửng, nước mắt dâng tràn trong hốc mắt. Vẻ mặt này của cô ta đã đâm vào tim Bạch Quân Diễm một chút những ký ức thời trẻ lại xông lên óc, anh ta nhắm mắt lại và nói:
- Anh không yêu cô ấy.
- Thật không? – Tô Cẩm Tuyết cười nhạt:
- Vậy sao anh lại dẫn cô ta về đây?
- Em không biết sao?
- Là vì cứu vớt hình tượng? Vì lợi ích?
Anh ta nhìn vào mắt của Tô Cẩm Tuyết, mặt không thể hiện cảm xúc và nói:
- Ừ.
Cô ta sững sờ trong chốc lát rồi lại hỏi:
- Lê tiểu thư biết chuyện này không? Biết anh đang lợi dụng cô ấy? Biết anh là một tên khốn nạn không?
- Được rồi. – Bạch Quân Diễm cắt ngang lời cô ta:
- Em về đi.
- Em sẽ đi anh không cần lo lắng. Nhưng trước khi đi em sẽ nói cho Lê tiểu thư biết anh đang lợi dụng cô ấy anh không yêu cô ấy.
Nói xong cô ta tỏ vẻ muốn đi nhưng Bạch Quân Diễm lại túm lấy cổ tay cô ta, sắc mặt anh ta tối hơn, giọng nói thể hiện rõ sự lạnh lẽo:
- Em điên rồi à? Em nói những chuyện này với cô ấy để làm gì? Chuyện anh thiếu em thì em tìm anh là được, bất hòa giữa chúng ta không liên quan tới cô ấy, sao phải khiến cô ấy bị tổn thương?
Cô ta bật cười, nụ cười có chút thê lương:
- Sao vậy? Anh đau lòng cho cô ta à? Em đang nói giúp anh thôi mà, khiến người khác tổn thương là anh, anh không để tay lên ngực mà tự hỏi, sao anh còn trách em làm tổn thương cô ấy? Người muốn cô ấy giống như kẻ ngu bị lừa gạt là anh? Bạch Quân Diễm tại sao anh lại trở nên khốn khiếp đến như vậy?
- Để anh cho người đưa em về. Chuyện giữa anh và cô ấy em chớ nhúng tay vào. – Bạch Quân Diễm nói bằng giọng kiên quyết tỏ ý không cần bàn thêm.
- Dựa vào cái gì, chuyện tình cảm giữa ba người phải để cả ba cùng đau khổ cớ sao lại để một người chịu. – Tô Cẩm Tuyết nói xong thì lạnh lùng hất tay anh ta ra rồi đi xuống lầu.
Lê Nhã Phù đang ngồi trên salon chơi điện thoại nghe có tiếng động nên cô ngẩng đầu nhìn qua đó. Biểu hiện của Tô Cẩm Tuyết cho thấy rõ ràng cô ta vừa khóc, có vẻ cô ta với Bạch Quân Diễm vừa có một trận trao đổi đi sâu vào linh hồn.
- Lê tiểu thư có mấy lời tôi muốn nói cùng cô. \
- Được cô nói đi.
- Tô Cẩm Tuyết. – Bạch Quân Diễm lao từ trên lầu xuống, anh ta lạnh giọng la một câu:
- Em đừng có quá đáng kiên nhẫn của anh có hạn.
Giọng của anh ta thể hiện rõ ý cảnh cáo, nhưng Tô Cẩm Tuyết vẫn giống như không nghe thấy nói tiếp:
- Cô với Bạch Quân Diễm..
Đột nhiên Lê Nhã Phù lại nhìn về phía cửa sổ, bóng dáng cô quen thuộc đang đi lại gần. Anh mặc trang phục màu đen nhưng ánh mặt trời đang khoác trên người anh, nên khiến người ta cảm nhận được sự an tâm, ấm áp từ anh.
Lê Nhã Phù bật thốt lên:
- Anh của tôi tới rồi.
Tô Cẩm Tuyết với Bạch Quân Diễm cùng nhìn ra ngoài, Tô Cẩm Tuyết cười một tiếng:
- Có vẻ anh cô đi tới cửa rồi.
Tiếng chuông cửa vang lên, sắc mặt Bạch Quân Diễm có phần khó coi, nhưng anh ta vẫn đi qua đó để mở cửa. Khi đối diện với Giang Hàn sắc mặt anh ta đã như bình thường.
- Giang tổng đã tới. – Anh ta khách khí chào hỏi.
Giang Hàn nhìn về phía Lê Nhã Phù rồi nói:
- Bạch tổng thật có tâm, còn nhận sẽ chăm sóc cho em gái của tôi. Nhưng chuyện chăm sóc cho Nhã Phù có tôi lo là được rồi, không làm phiền Bạch tổng nhọc tâm.
Giang Hàn nói xong thì đi về phía Lê Nhã Phù, anh nhìn lướt qua hành lý của cô và hỏi:
- Đây là của em?
Lê Nhã Phù gật đầu, Giang Hàn một tay xách hành lý tay còn lại chìa về phía cô:
- Tới.
Nhìn anh đưa tay về phía mình, Lê Nhã Phù chợt nhớ về một lần kia, anh cũng giống như bây giờ đưa tay về cô khi cô đang sợ hãi ngồi co ro trong góc tường. Nhưng cô lại có hành động né tránh như đang sợ hãi, cô vĩnh viễn không thể quên được vẻ mặt của anh lúc đó, cô lùi một bước thì tay cũng hạ thấp xuống vẻ mặt thể hiện rõ sự mất mát.
Đối mặt với anh thì không được chùn bước phải đưa tay bắt lấy tay anh.
Cô đặt tay mình vào tay anh rồi nắm chặt, cô cười với anh:
- Mình đi thôi.
Anh thấy cô nắm chặt tay mình thì sửng sốt trong chốc lát, không hiểu anh nghĩ tới điều gì mà khóe miệng anh cong lên hiện rõ nụ cười tươi, anh kéo cô đi về phía cửa.
Còn chưa tới cửa Bạch Quân Diễm đã ngăn cản đường đi của hai người.
- Giang tiên sinh, Nhã Phù là do dì Trình giao cho tôi, nếu có dẫn đi cũng nên là dì Trình dẫn cô ấy đi. Cho nên thật xin lỗi tôi không thể để anh dẫn cô ấy đi như vậy.
Giang Hàn đáp lại:
- Nhã Phù cũng không phải là trẻ con để con bé tự mình lựa chọn đi.
Lê Nhã Phù không đợi Giang Hàn hỏi ý kiến đã ôm chặt lấy cánh tay của anh, cô bày ra tư thế lệ thuộc hoàn toàn vào anh rồi nói với Bạch Quân Diễm:
- Tôi đi với anh của tôi.
Giang Hàn vỗ vỗ tay cô tỏ vẻ an ủi, rồi lại nói với Bạch Quân Diễm:
- Bạch tiên sinh anh đừng quên anh đang có khách. Anh nên quan tâm tới khách của mình hơn.
Tô Cẩm Tuyết vẫn còn ở đó thế nhưng Bạch Quân Diễm lại đang ngăn cản người khác không được dẫn Lê Nhã Phù đi khỏi đây. Nhưng Bạch Quân Diễm lại không thể quan tâm nhiều như thế, anh ta vẫn đang mải ngăn cản Giang Hàn và Lê Nhã Phù. Ánh mắt anh ta càng lúc càng trầm hơn, giọng cũng vậy:
- Tôi nhận sự nhờ vả nên khi dì Trình giao cô ấy cho tôi thì tôi phải có trách nhiệm. Nếu không phải dì Trình dẫn cô ấy đi thì tôi sẽ không để cô ấy rời khỏi đây.
Giang Hàn cười một tiếng cơ hồ trong tiếng cười có lẫn sự rùng mình, anh không có ý nhượng bộ nên nói với Bạch Quân Diễm:
- Hôm nay tôi nhất định phải dẫn con bé đi thì anh định thế nào? [/BOOK/]
/22
|