-G...Gì?
-Con tên là Hà Minh Tuyết Mai.
-Con đang nói gì vậy?
Mẹ Đào Anh đứng phắt dậy.
-Con...
-Mẹ à....
Đào Anh khóc.
-Đâu phải đúng không mẹ?Đâu phải đâu mà?!
Mẹ Đào Anh không biết nói gì chạy ra ngoài.
Đào Anh đứng dậy khoá cửa lại.
Soạt...
-K..Khó thở.....
Đào Anh ngất ngay cửa phòng.
Bệnh viện buổi chiều.
Cạch.
-Anh Bảo em có mang đồ ăn đến nè~~
-Không đói.
-Hả~~Thôi mà.Anh ốm đi nhiều rồi đó.
-Không có.
-Ăn đi~~
-Không ăn.
-Đi mà~~
-Đã bảo là không ăn rồi mà!
Quốc Bảo hất tay trúng hộp cơm.
-A..Anh...Là đồ đáng ghét!Em ghét anh!
Chi chạy ra ngoài.
-Haiz....Sao lúc nào cũng phải là nó vậy?Còn cô ta...Biến đi mất tăm luôn.Bộ muốn thấy mình bị như thế lắm à?Vì ai mà mình nằm trên đây cơ chứ?Bực mình.
Cộc cộc.
-Đào Anh...Ba con về rồi này....Nói chuyện gia đình luôn đi.
-...
-Đào Anh?
Xoạch xoạch
-Cửa khóa rồi?....Đào Anh! Con mở cửa ra ngay cho mẹ!Nhanh lên!
-Gì vậy em?
Ba Đào Anh bước đến.
-Nó khóa cửa rồi...
-Gì?Chìa khóa...Để anh xuống lấy.
-Ừ...Nhanh nhanh nha anh...
Ba Đào Anh chạy xuống tìm chìa khóa.
-Đây rồi!
-Mở ra đi anh.
Cạch.
-Đào Anh!
Mẹ nhìn xuống.
-Sao con nóng thế này?
-Mẹ...
-Anh mau gọi cấp cứu đi!
-Ừ!
Sau một lúc Đào Anh được chở đến bệnh viện.
Cạch.
Cửa phòng bệnh viện Quốc Bảo mở ra.
-Cho con bé vào đây.
Bác sĩ nói với mấy cô y tá.
Quốc Bảo đang ngủ mở mắt từ từ.
-Gì vậy?....
Quốc Bảo ngồi dậy.
-Con bé sốt cao.Nó cần nơi thoáng một chút,mong anh chị hãy cho bé nghỉ ngơi.
-Vâng...Con bé có sao không bác sĩ?
-Sẽ không sao đâu...Gia đình ra ngoài tôi hỏi chút chuyện nhé.
-Vâng..
Bác sĩ và ba mẹ Đào Anh ra ngoài.
Quốc Bảo gọi cô y tá.
-Cần gì hả em?
-Ai vậy chị?
-À...Một cô gái sốt nặng....nhìn là biết...Vừa chở đến đây thì cô bé cứ luôn miệng nói nóng với khó thở...Mặt thì toàn là mồ hôi.Nhìn mà thấy thương.Đã đắp khăn lên trán rồi.Chị có chuyện,ra ngoài nhé.
-Dạ.
-Mà giờ em hết cô đơn trong căn phòng này rồi nha.Có cô gái đẹp nữa chứ.
Sau khi chị y tá đi ra ngoài,Quốc Bảo mở màn từ từ kế bên mình.Nhìn cô gái đó.
-Đ...Đào Anh?
Cô gái đang thở mạnh,mặt lấm tấm mồ hôi,mặt nhăn lại,không ai khác...là Đào Anh.
-Cô....
Quốc Bảo nhìn chằm chằm.
Đào Anh vẫn thở mạnh.
-Mẹ...mẹ..đừng bỏ con mà....con nóng quá...ở đây nóng quá mẹ ơi.....Xung quanh là lửa mà....
Quốc Bảo nhăn mặt lại.
-Lửa?
-A!
Đào Anh giật mình mở mắt ra.
Cô đưa tay lên trán.
Quốc Bảo từ từ kéo màn lại.
-Mình....đang ở đâu....Nóng quá......
Đào Anh ngồi dậy.
-Đây là...bệnh viện mà....Sao mình lại ở đây....
Đào Anh đứng dậy,đi lại cánh cửa,lướt qua giường Quốc Bảo.
Cạch.
-Này.
Đào Anh quay lại.
-Cô về giường nằm đi.
-Q...Quốc Bảo?Sao anh lại ở đây?
-Vì ai mà tôi ở đây chứ?....Về giường đi.
-Đây là mơ mà...
-Gì?
-Vì tôi biết,trong mơ mới có thể gặp anh...Tôi muốn gặp anh nhưng không được...
-....
Đào Anh khóc.
-Vì tôi anh mới nằm trên cái giường đó.Vì tôi anh mới phải đau....Tôi xin lỗi...Tôi muốn nói với a-
Quốc Bảo đi lại ôm chặt Đào Anh.
-Anh...
-Ngốc à?Đây không phải mơ.
-Không phải?...
-Ừ.
Đào Anh khóc.
-Xin lỗi...hức...tại tôi.
-Đừng nói nữa...
-Tôi nhớ anh....rất nhớ anh...
-Đồ ngốc...Tôi cũng vậy...
Đào Anh khóc nức nở trong vòng tay của Quốc Bảo.
Quốc Bảo bế Đào Anh lên giường lúc nãy.
-Cô đang sốt không nên khóc nhiều.Ngủ đi.
Sau khi đó,Quốc Bảo mới biết Đào Anh ngủ từ lúc nào.
-Ngủ rồi sao?....
Quốc Bảo về giường nằm xuống.
Sáng hôm sau.
-Oáp....
Đào Anh ngồi dậy,dụi mắt.Cô quay qua bên trái của mình.Mở màn ra.Ngắm Quốc Bảo.
-Chưa dậy à....
"Con tên là Hà Minh Tuyết Mai"
Đào Anh đột nhiên cảm thấy như trái tim mình tan nát.
Cạch.
-Đào Anh....
Mẹ Đào Anh bước vào.
-...
-Đào Anh à...
-Con muốn ở một mình...
-Con nghe mẹ nói tí đi.
-Con không muốn nghe gì hết.Tên thật của con,ngày ba mẹ gặp con,lúc đó con ra sao,....con không muốn nghe.
-Đào Anh à...
-....
-Vậy làm sao con biết con tên là Hà Minh Tuyết Mai?
-....
Đào Anh mở to mắt.
-Con....chỉ là đoán thôi.
-Đoán?
-....
Quốc Bảo mở mắt ra.
-Ý con là sao?Đoán?
-Đoán.Vì cô gái đó có khuôn mặt giống con.Đang bị mất tích.
-Vậy con là...
-Con chỉ nghĩ thế thôi.Hà Minh Tuyết Mai....Có thể là con.
Quốc Bảo mở to mắt.
-Con muốn ở một mình.Mẹ ra ngoài đi.
Mẹ Đào Anh không nói gì,ra ngoài.
Xoạch.
Quốc Bảo kéo màn.
-Quốc Bảo?
-Ý cô là sao?Hà Minh Tuyết Mai?
-A....
-...
Quốc Bảo đi qua chỗ Đào Anh.
-Là thật sao?
-...
-Cô trả lời đi.
-C...có lẽ vậy.
-...
Quốc Bảo đi lại ôm Đào Anh.
-Em đây rồi....
-Nhưng...tôi vẫn chưa nhớ hoàn toàn đâu.
-....
-Tôi vẫn chưa biết chắc rằng tôi là Hà Minh Tuyết Mai và có khi...tôi chỉ giống với Hà Minh Tuyết Mai mà thôi.
-.....
-Xin lỗi...
-Nghỉ đi....Sắp đi học lại rồi.Lại sắp có cuộc thi nữa.
Đào Anh mới chợt nhớ ra.Year's School Boy và Year's School Girl sắp diễn ra.
Trường.
-Đăng ký chưa?
-Rồi!
-Ghê vậy!
-Ê!Năm nay chắc Quốc Bảo thắng nữa đó!
-Ừa!
-Nhưng có cả Year's School Girl!
-Họ tên?
-Phạm Uyển Nhi ạ!
-Lớp?
-11B7
Cả trường xôn xao về cuộc thi.
-Có thi không Chi?
-Tất nhiên là thi rồi.Ngu à?
Thu và Chi nói chuyện với nhau.
-Cụ thể có cuộc thi gì vậy?
-À....Cuộc thi thứ nhất là Perfect Dress,thứ hai là Perfect Crown,cái thứ ba là...
Đào Anh nói chuyện với Linh qua điện thoại.
-Perfect Couple?
-Ừ!Tất cả người tham gia của cuộc thi Year's School Boy và Year's School Girl sẽ chon người mình muốn nhảy và từ đó có cuộc thi Perfect Couple!
-Gớm......
-sao lại gớm?
-Không thích.Bữa đó nghỉ cho rồi...Mà sao giờ này chưa vô học?
-À...đang dọn chuẩn bị cho cuộc thi nè.
-Ồ...
-Bye nha!Linh phải dọn rồi.
-Ừa!
-Khoan!
-Hả?
-Linh đăng ký cho Đào rồi!
-Hả?!
Tút tút tút...
-Gì?Đăng ký rồi á?
-Này.Nếu hết bệnh rồi thì về nhà giùm tôi cái.Ở đây ồn chết được.
-Ồn hả?Cho chết này!
Đào Anh ném gối vào mặt Quốc Bảo.
-Cô....
-Sao?Bleh!
-Muốn chết hả?
Quốc Bảo ném lại.
-Thấy vì ai mà tôi phải nằm đây không?
-Tôi mù à?Sao không thấy?
-Cô...
Cạch.
-Quốc Bảo à,mẹ đến...
Mẹ Quốc Bảo đi vào rồi đứng hình khi thấy hai người giỡn với nhau.
-A....Cháu chào cô....
-Đ...Đào Anh?Sao cháu...
-Con tên là Hà Minh Tuyết Mai.
-Con đang nói gì vậy?
Mẹ Đào Anh đứng phắt dậy.
-Con...
-Mẹ à....
Đào Anh khóc.
-Đâu phải đúng không mẹ?Đâu phải đâu mà?!
Mẹ Đào Anh không biết nói gì chạy ra ngoài.
Đào Anh đứng dậy khoá cửa lại.
Soạt...
-K..Khó thở.....
Đào Anh ngất ngay cửa phòng.
Bệnh viện buổi chiều.
Cạch.
-Anh Bảo em có mang đồ ăn đến nè~~
-Không đói.
-Hả~~Thôi mà.Anh ốm đi nhiều rồi đó.
-Không có.
-Ăn đi~~
-Không ăn.
-Đi mà~~
-Đã bảo là không ăn rồi mà!
Quốc Bảo hất tay trúng hộp cơm.
-A..Anh...Là đồ đáng ghét!Em ghét anh!
Chi chạy ra ngoài.
-Haiz....Sao lúc nào cũng phải là nó vậy?Còn cô ta...Biến đi mất tăm luôn.Bộ muốn thấy mình bị như thế lắm à?Vì ai mà mình nằm trên đây cơ chứ?Bực mình.
Cộc cộc.
-Đào Anh...Ba con về rồi này....Nói chuyện gia đình luôn đi.
-...
-Đào Anh?
Xoạch xoạch
-Cửa khóa rồi?....Đào Anh! Con mở cửa ra ngay cho mẹ!Nhanh lên!
-Gì vậy em?
Ba Đào Anh bước đến.
-Nó khóa cửa rồi...
-Gì?Chìa khóa...Để anh xuống lấy.
-Ừ...Nhanh nhanh nha anh...
Ba Đào Anh chạy xuống tìm chìa khóa.
-Đây rồi!
-Mở ra đi anh.
Cạch.
-Đào Anh!
Mẹ nhìn xuống.
-Sao con nóng thế này?
-Mẹ...
-Anh mau gọi cấp cứu đi!
-Ừ!
Sau một lúc Đào Anh được chở đến bệnh viện.
Cạch.
Cửa phòng bệnh viện Quốc Bảo mở ra.
-Cho con bé vào đây.
Bác sĩ nói với mấy cô y tá.
Quốc Bảo đang ngủ mở mắt từ từ.
-Gì vậy?....
Quốc Bảo ngồi dậy.
-Con bé sốt cao.Nó cần nơi thoáng một chút,mong anh chị hãy cho bé nghỉ ngơi.
-Vâng...Con bé có sao không bác sĩ?
-Sẽ không sao đâu...Gia đình ra ngoài tôi hỏi chút chuyện nhé.
-Vâng..
Bác sĩ và ba mẹ Đào Anh ra ngoài.
Quốc Bảo gọi cô y tá.
-Cần gì hả em?
-Ai vậy chị?
-À...Một cô gái sốt nặng....nhìn là biết...Vừa chở đến đây thì cô bé cứ luôn miệng nói nóng với khó thở...Mặt thì toàn là mồ hôi.Nhìn mà thấy thương.Đã đắp khăn lên trán rồi.Chị có chuyện,ra ngoài nhé.
-Dạ.
-Mà giờ em hết cô đơn trong căn phòng này rồi nha.Có cô gái đẹp nữa chứ.
Sau khi chị y tá đi ra ngoài,Quốc Bảo mở màn từ từ kế bên mình.Nhìn cô gái đó.
-Đ...Đào Anh?
Cô gái đang thở mạnh,mặt lấm tấm mồ hôi,mặt nhăn lại,không ai khác...là Đào Anh.
-Cô....
Quốc Bảo nhìn chằm chằm.
Đào Anh vẫn thở mạnh.
-Mẹ...mẹ..đừng bỏ con mà....con nóng quá...ở đây nóng quá mẹ ơi.....Xung quanh là lửa mà....
Quốc Bảo nhăn mặt lại.
-Lửa?
-A!
Đào Anh giật mình mở mắt ra.
Cô đưa tay lên trán.
Quốc Bảo từ từ kéo màn lại.
-Mình....đang ở đâu....Nóng quá......
Đào Anh ngồi dậy.
-Đây là...bệnh viện mà....Sao mình lại ở đây....
Đào Anh đứng dậy,đi lại cánh cửa,lướt qua giường Quốc Bảo.
Cạch.
-Này.
Đào Anh quay lại.
-Cô về giường nằm đi.
-Q...Quốc Bảo?Sao anh lại ở đây?
-Vì ai mà tôi ở đây chứ?....Về giường đi.
-Đây là mơ mà...
-Gì?
-Vì tôi biết,trong mơ mới có thể gặp anh...Tôi muốn gặp anh nhưng không được...
-....
Đào Anh khóc.
-Vì tôi anh mới nằm trên cái giường đó.Vì tôi anh mới phải đau....Tôi xin lỗi...Tôi muốn nói với a-
Quốc Bảo đi lại ôm chặt Đào Anh.
-Anh...
-Ngốc à?Đây không phải mơ.
-Không phải?...
-Ừ.
Đào Anh khóc.
-Xin lỗi...hức...tại tôi.
-Đừng nói nữa...
-Tôi nhớ anh....rất nhớ anh...
-Đồ ngốc...Tôi cũng vậy...
Đào Anh khóc nức nở trong vòng tay của Quốc Bảo.
Quốc Bảo bế Đào Anh lên giường lúc nãy.
-Cô đang sốt không nên khóc nhiều.Ngủ đi.
Sau khi đó,Quốc Bảo mới biết Đào Anh ngủ từ lúc nào.
-Ngủ rồi sao?....
Quốc Bảo về giường nằm xuống.
Sáng hôm sau.
-Oáp....
Đào Anh ngồi dậy,dụi mắt.Cô quay qua bên trái của mình.Mở màn ra.Ngắm Quốc Bảo.
-Chưa dậy à....
"Con tên là Hà Minh Tuyết Mai"
Đào Anh đột nhiên cảm thấy như trái tim mình tan nát.
Cạch.
-Đào Anh....
Mẹ Đào Anh bước vào.
-...
-Đào Anh à...
-Con muốn ở một mình...
-Con nghe mẹ nói tí đi.
-Con không muốn nghe gì hết.Tên thật của con,ngày ba mẹ gặp con,lúc đó con ra sao,....con không muốn nghe.
-Đào Anh à...
-....
-Vậy làm sao con biết con tên là Hà Minh Tuyết Mai?
-....
Đào Anh mở to mắt.
-Con....chỉ là đoán thôi.
-Đoán?
-....
Quốc Bảo mở mắt ra.
-Ý con là sao?Đoán?
-Đoán.Vì cô gái đó có khuôn mặt giống con.Đang bị mất tích.
-Vậy con là...
-Con chỉ nghĩ thế thôi.Hà Minh Tuyết Mai....Có thể là con.
Quốc Bảo mở to mắt.
-Con muốn ở một mình.Mẹ ra ngoài đi.
Mẹ Đào Anh không nói gì,ra ngoài.
Xoạch.
Quốc Bảo kéo màn.
-Quốc Bảo?
-Ý cô là sao?Hà Minh Tuyết Mai?
-A....
-...
Quốc Bảo đi qua chỗ Đào Anh.
-Là thật sao?
-...
-Cô trả lời đi.
-C...có lẽ vậy.
-...
Quốc Bảo đi lại ôm Đào Anh.
-Em đây rồi....
-Nhưng...tôi vẫn chưa nhớ hoàn toàn đâu.
-....
-Tôi vẫn chưa biết chắc rằng tôi là Hà Minh Tuyết Mai và có khi...tôi chỉ giống với Hà Minh Tuyết Mai mà thôi.
-.....
-Xin lỗi...
-Nghỉ đi....Sắp đi học lại rồi.Lại sắp có cuộc thi nữa.
Đào Anh mới chợt nhớ ra.Year's School Boy và Year's School Girl sắp diễn ra.
Trường.
-Đăng ký chưa?
-Rồi!
-Ghê vậy!
-Ê!Năm nay chắc Quốc Bảo thắng nữa đó!
-Ừa!
-Nhưng có cả Year's School Girl!
-Họ tên?
-Phạm Uyển Nhi ạ!
-Lớp?
-11B7
Cả trường xôn xao về cuộc thi.
-Có thi không Chi?
-Tất nhiên là thi rồi.Ngu à?
Thu và Chi nói chuyện với nhau.
-Cụ thể có cuộc thi gì vậy?
-À....Cuộc thi thứ nhất là Perfect Dress,thứ hai là Perfect Crown,cái thứ ba là...
Đào Anh nói chuyện với Linh qua điện thoại.
-Perfect Couple?
-Ừ!Tất cả người tham gia của cuộc thi Year's School Boy và Year's School Girl sẽ chon người mình muốn nhảy và từ đó có cuộc thi Perfect Couple!
-Gớm......
-sao lại gớm?
-Không thích.Bữa đó nghỉ cho rồi...Mà sao giờ này chưa vô học?
-À...đang dọn chuẩn bị cho cuộc thi nè.
-Ồ...
-Bye nha!Linh phải dọn rồi.
-Ừa!
-Khoan!
-Hả?
-Linh đăng ký cho Đào rồi!
-Hả?!
Tút tút tút...
-Gì?Đăng ký rồi á?
-Này.Nếu hết bệnh rồi thì về nhà giùm tôi cái.Ở đây ồn chết được.
-Ồn hả?Cho chết này!
Đào Anh ném gối vào mặt Quốc Bảo.
-Cô....
-Sao?Bleh!
-Muốn chết hả?
Quốc Bảo ném lại.
-Thấy vì ai mà tôi phải nằm đây không?
-Tôi mù à?Sao không thấy?
-Cô...
Cạch.
-Quốc Bảo à,mẹ đến...
Mẹ Quốc Bảo đi vào rồi đứng hình khi thấy hai người giỡn với nhau.
-A....Cháu chào cô....
-Đ...Đào Anh?Sao cháu...
/51
|