Bảo Nhi không tự chủ chà xát đôi bàn tay, móc tấm bản đồ kia ra, tìm ký hiệu, bắt đầu tìm kiếm. Thời đại này, xem mắt đều là gia trưởng hai bên tiến hành, hai người hoàn toàn không có cơ hội gặp mặt. Bộ dạng có hợp ý hay không tạm thời không nói, chủ yếu là nhân phẩm không thể kém.
Hiện tại nàng không thể tùy tiện dẫn Hà Hoa đi xem nam nhân, chỉ có thể tự mình khảo sát một phen. Tiểu nha đầu kia quá thẹn thùng, phải tìm người thành thật một chút.
Căn cứ theo bản đồ vòng một vòng, cũng sắp lượn đến mơ hồ, cầm bản đồ hỏi người trên đường, người ta cũng đều không biết. Con bà nó, lượn quanh một vòng nữa ta sẽ bị chết rét. Gió càng lúc càng lớn, vội vàng tìm một mái hiên.
Thượng Quan Dực mới vừa lướt trên đường phố đến tư trạch, thì thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong kia đang đứng trước cửa nhà mình. Hoảng hốt, suýt nữa té xuống đất, vội ổn định chân, ngơ ngác đứng ở trên đường.
Bảo Nhi xoa xoa mặt, chà xát bàn tay, ngồi chồm hổm ở một bên tiếp tục nghiên cứu bản đồ trên đất. Thượng Quan Dực nhìn sườn mặt có chút ai oán kia, đột nhiên giật mình một cái, nhìn kỹ lại thì thấy trên người nàng đang mặc quần áo vải thô, nổi cơn giận dữ. Nhất định là Nhạc Mặc đối với nàng không tốt, đứng núi này trông núi nọ, chà đạp bé con nhà hắn thành như vậy, giữa trời đất lạnh giá còn bị đuổi ra ngoài!
Mày kiếm lập tức dựng thẳng, tâm níu chặt! Không đoái hoài tới cái gì nữa, vội vàng chạy tới. Bảo Nhi vẫn còn đang suy tư thì bị người nào đó đau lòng kéo lên, ôm vào trong ngực, Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
CMN! Như rơi vào trong sương mù, theo bản năng đẩy người ra. Bởi vì gió lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt trước kia bị đông cứng hồng hồng, ngay cả vành mắt cũng hơi ửng hồng.
Không ngờ ở nơi này còn có thể gặp phải Thượng Quan Dực, đây là duyên số gì vậy? Còn vô duyên vô cớ bị ôm?
Thượng Quan Dực…
Bảo Nhi mới vừa mở miệng muốn mắng người, thì lại bị Thượng Quan Dực ôm vào trong ngực, Ta biết cả rồi, nàng không cần nói nữa, ta đã biết. Trong giọng nói của Thượng Quan Dực xen lẫn thương xót và đau lòng không che giấu được.
Ngươi biết cọng lông đó? Tại sao ôm ta? , nếu không phải cảm thấy hắn không có ý xấu gì, Bảo Nhi đã sớm đá văng người ra. Đẩy người, xù lông nhảy ra hai bước. Trừng mắt nhìn nam nhân chẳng hiểu ra sao kia.
Thượng Quan Dực không tức giận chút nào, thái độ thân thiện khác thường, Bảo Nhi, bên ngoài lạnh lẽo, nhanh đi vào nhà. Nói xong đẩy cửa ra.
Thái độ người ta tốt như vậy, mình cũng không nên so đo quá, nhặt bản đồ trên đất lên, đi theo vào.
Thiên Danh có chút kinh ngạc nhìn hai người, trên mặt thiếu gia nhà mình không che giấu được mừng rỡ, Nhạc cô nương có chút lạnh nhạt.
Đi dời lò sưởi đến tiền đường đi, rồi mang bình trà nóng tới đây, đúng rồi, đi nấu thêm chén trà gừng nữa. Thượng Quan Dực căn dặn, Thiên Danh luôn miệng đáp lại, len lén liếc Bảo Nhi một cái, lui xuống.
Bảo Nhi có chút ngơ ngác liếc mắt nhìn Thượng Quan Dực, hắn kích động cái gì vậy? Không phải điên rồi chứ?
Đến trong phòng, Bảo Nhi cũng không khách khí, ngồi xỗm bên cạnh lò sưởi hơ hơ tay, nhận lấy cái ly Thượng Quan Dực đưa tới, nhấp một miếng.
Thượng Quan Dực cẩn thận quan sát vẻ mặt Bảo Nhi, nhưng không tìm được một chút cảm xúc hắn muốn. Tại sao thoạt nhìn Bảo Nhi vẫn bình thường như vậy? Sai ở chỗ nào?
Việc cấp bách của Bảo Nhi là hơ ấm cho mình trước, nhưng thấy Thượng Quan Dực từ từ nhích lại gần, vội vàng đưa tay cản lại, Ngươi đừng tới đây, ngươi ôm ta nữa, ta sẽ trở mặt với ngươi đấy!
Thượng Quan Dực lập tức dừng bước lại, khóe mắt không che giấu được mừng rỡ, nhẹ giọng hỏi, Bảo Nhi, nàng muốn ăn cái gì, ta bảo Thiên Danh đi mua, còn lạnh hay không, ta đi lấy áo choàng cho nàng. Cũng không đợi Bảo Nhi trả lời, đã vội bước vào phòng trong, lấy một cái áo choàng lông chồn tím, muốn phủ thêm cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi sững sốt, hôm nay Thượng Quan Dực bị nối sai sợi dây thần kinh nào rồi, không bắt bẻ nàng, không mặt đen với nàng, động kinh sao?
Không cần, không cần, ta không lạnh nữa, Bảo Nhi khoát tay lia lịa, giọng nói cũng theo đó thấp xuống, người ta thân thiện như vậy, nàng còn thế nào không biết xấu hổ lạnh lùng đáp lại.
Cứ như vậy, nụ cười trên khóe mắt Thượng Quan Dực càng sâu, lại rót một ly nước ấm cho Bảo Nhi, đặt vào bàn thấp cạnh tay nàng, đẩy ly nước lạnh kia sang một bên.
Cám ơn nhé! Bảo Nhi cười đáp lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, mắt hạnh híp lại, theo khóe miệng nâng lên, tự nhiên cong thành một đường cong đẹp mắt. Thượng Quan Dực nhìn ngây người, không chớp mắt nhìn chằm chằm.
Bảo Nhi cười cười lúng túng, người này không phải đang nghĩ cái gì khác đó chứ? Vội vàng đứng lên nói: Thượng Quan Dực cám ơn ngươi nhé, ta phải đi rồi!
Thượng Quan Dực hồi hồn, chân mày lập tức nhíu lại nói: Nàng đi đâu?
Ta còn có thể đi đâu, dĩ nhiên về nhà! Bảo Nhi lên giọng nói.
Nàng… , ánh mắt Thượng Quan Dực hơi dừng lại chỉ chỉ quần áo trên người Bảo Nhi.
Oh, ta có chút chuyện muốn làm, mặc như thế thuận tiện làm việc. Cám ơn! Ta phải đi về, nếu không tướng công sẽ lo lắng. Cười cười, xoay người chuẩn bị ra cửa. Nàng không phải không thấy thất vọng khó che giấu trên mặt Thượng Quan Dực, nhưng nàng đã có Nhạc Mặc, sẽ không cho thêm bất cứ hy vọng nào.
Thiên Danh bưng trà gừng mới vừa tới cửa, thì thấy Bảo Nhi đi ra, có chút không hiểu nhìn vào bên trong, Bảo Nhi khẽ cười cười, bước ra ngoài.
Thượng Quan Dực vẫn chưa từ trong vui mừng tỉnh táo lại, liền bị vứt bỏ vào đáy cốc, một cơn tích tụ trong lồng ngực, một mùi tanh tuôn ra ngoài.
Thiếu gia! Thiếu gia! , Thiên Danh ném thẳng trà gừng trong tay đi, bước nhanh đến đỡ. Bảo Nhi còn chưa bước ra sân, liền
Hiện tại nàng không thể tùy tiện dẫn Hà Hoa đi xem nam nhân, chỉ có thể tự mình khảo sát một phen. Tiểu nha đầu kia quá thẹn thùng, phải tìm người thành thật một chút.
Căn cứ theo bản đồ vòng một vòng, cũng sắp lượn đến mơ hồ, cầm bản đồ hỏi người trên đường, người ta cũng đều không biết. Con bà nó, lượn quanh một vòng nữa ta sẽ bị chết rét. Gió càng lúc càng lớn, vội vàng tìm một mái hiên.
Thượng Quan Dực mới vừa lướt trên đường phố đến tư trạch, thì thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong kia đang đứng trước cửa nhà mình. Hoảng hốt, suýt nữa té xuống đất, vội ổn định chân, ngơ ngác đứng ở trên đường.
Bảo Nhi xoa xoa mặt, chà xát bàn tay, ngồi chồm hổm ở một bên tiếp tục nghiên cứu bản đồ trên đất. Thượng Quan Dực nhìn sườn mặt có chút ai oán kia, đột nhiên giật mình một cái, nhìn kỹ lại thì thấy trên người nàng đang mặc quần áo vải thô, nổi cơn giận dữ. Nhất định là Nhạc Mặc đối với nàng không tốt, đứng núi này trông núi nọ, chà đạp bé con nhà hắn thành như vậy, giữa trời đất lạnh giá còn bị đuổi ra ngoài!
Mày kiếm lập tức dựng thẳng, tâm níu chặt! Không đoái hoài tới cái gì nữa, vội vàng chạy tới. Bảo Nhi vẫn còn đang suy tư thì bị người nào đó đau lòng kéo lên, ôm vào trong ngực, Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
CMN! Như rơi vào trong sương mù, theo bản năng đẩy người ra. Bởi vì gió lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt trước kia bị đông cứng hồng hồng, ngay cả vành mắt cũng hơi ửng hồng.
Không ngờ ở nơi này còn có thể gặp phải Thượng Quan Dực, đây là duyên số gì vậy? Còn vô duyên vô cớ bị ôm?
Thượng Quan Dực…
Bảo Nhi mới vừa mở miệng muốn mắng người, thì lại bị Thượng Quan Dực ôm vào trong ngực, Ta biết cả rồi, nàng không cần nói nữa, ta đã biết. Trong giọng nói của Thượng Quan Dực xen lẫn thương xót và đau lòng không che giấu được.
Ngươi biết cọng lông đó? Tại sao ôm ta? , nếu không phải cảm thấy hắn không có ý xấu gì, Bảo Nhi đã sớm đá văng người ra. Đẩy người, xù lông nhảy ra hai bước. Trừng mắt nhìn nam nhân chẳng hiểu ra sao kia.
Thượng Quan Dực không tức giận chút nào, thái độ thân thiện khác thường, Bảo Nhi, bên ngoài lạnh lẽo, nhanh đi vào nhà. Nói xong đẩy cửa ra.
Thái độ người ta tốt như vậy, mình cũng không nên so đo quá, nhặt bản đồ trên đất lên, đi theo vào.
Thiên Danh có chút kinh ngạc nhìn hai người, trên mặt thiếu gia nhà mình không che giấu được mừng rỡ, Nhạc cô nương có chút lạnh nhạt.
Đi dời lò sưởi đến tiền đường đi, rồi mang bình trà nóng tới đây, đúng rồi, đi nấu thêm chén trà gừng nữa. Thượng Quan Dực căn dặn, Thiên Danh luôn miệng đáp lại, len lén liếc Bảo Nhi một cái, lui xuống.
Bảo Nhi có chút ngơ ngác liếc mắt nhìn Thượng Quan Dực, hắn kích động cái gì vậy? Không phải điên rồi chứ?
Đến trong phòng, Bảo Nhi cũng không khách khí, ngồi xỗm bên cạnh lò sưởi hơ hơ tay, nhận lấy cái ly Thượng Quan Dực đưa tới, nhấp một miếng.
Thượng Quan Dực cẩn thận quan sát vẻ mặt Bảo Nhi, nhưng không tìm được một chút cảm xúc hắn muốn. Tại sao thoạt nhìn Bảo Nhi vẫn bình thường như vậy? Sai ở chỗ nào?
Việc cấp bách của Bảo Nhi là hơ ấm cho mình trước, nhưng thấy Thượng Quan Dực từ từ nhích lại gần, vội vàng đưa tay cản lại, Ngươi đừng tới đây, ngươi ôm ta nữa, ta sẽ trở mặt với ngươi đấy!
Thượng Quan Dực lập tức dừng bước lại, khóe mắt không che giấu được mừng rỡ, nhẹ giọng hỏi, Bảo Nhi, nàng muốn ăn cái gì, ta bảo Thiên Danh đi mua, còn lạnh hay không, ta đi lấy áo choàng cho nàng. Cũng không đợi Bảo Nhi trả lời, đã vội bước vào phòng trong, lấy một cái áo choàng lông chồn tím, muốn phủ thêm cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi sững sốt, hôm nay Thượng Quan Dực bị nối sai sợi dây thần kinh nào rồi, không bắt bẻ nàng, không mặt đen với nàng, động kinh sao?
Không cần, không cần, ta không lạnh nữa, Bảo Nhi khoát tay lia lịa, giọng nói cũng theo đó thấp xuống, người ta thân thiện như vậy, nàng còn thế nào không biết xấu hổ lạnh lùng đáp lại.
Cứ như vậy, nụ cười trên khóe mắt Thượng Quan Dực càng sâu, lại rót một ly nước ấm cho Bảo Nhi, đặt vào bàn thấp cạnh tay nàng, đẩy ly nước lạnh kia sang một bên.
Cám ơn nhé! Bảo Nhi cười đáp lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, mắt hạnh híp lại, theo khóe miệng nâng lên, tự nhiên cong thành một đường cong đẹp mắt. Thượng Quan Dực nhìn ngây người, không chớp mắt nhìn chằm chằm.
Bảo Nhi cười cười lúng túng, người này không phải đang nghĩ cái gì khác đó chứ? Vội vàng đứng lên nói: Thượng Quan Dực cám ơn ngươi nhé, ta phải đi rồi!
Thượng Quan Dực hồi hồn, chân mày lập tức nhíu lại nói: Nàng đi đâu?
Ta còn có thể đi đâu, dĩ nhiên về nhà! Bảo Nhi lên giọng nói.
Nàng… , ánh mắt Thượng Quan Dực hơi dừng lại chỉ chỉ quần áo trên người Bảo Nhi.
Oh, ta có chút chuyện muốn làm, mặc như thế thuận tiện làm việc. Cám ơn! Ta phải đi về, nếu không tướng công sẽ lo lắng. Cười cười, xoay người chuẩn bị ra cửa. Nàng không phải không thấy thất vọng khó che giấu trên mặt Thượng Quan Dực, nhưng nàng đã có Nhạc Mặc, sẽ không cho thêm bất cứ hy vọng nào.
Thiên Danh bưng trà gừng mới vừa tới cửa, thì thấy Bảo Nhi đi ra, có chút không hiểu nhìn vào bên trong, Bảo Nhi khẽ cười cười, bước ra ngoài.
Thượng Quan Dực vẫn chưa từ trong vui mừng tỉnh táo lại, liền bị vứt bỏ vào đáy cốc, một cơn tích tụ trong lồng ngực, một mùi tanh tuôn ra ngoài.
Thiếu gia! Thiếu gia! , Thiên Danh ném thẳng trà gừng trong tay đi, bước nhanh đến đỡ. Bảo Nhi còn chưa bước ra sân, liền
/201
|