Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên

Chương 68 - Chương 63.3

/201


Một tiếng kêu kinh sợ vang lên, Bảo Nhi đã bị người ôm vào trong ngực, trên mặt sượt qua vài giọt nước. Ngẩng đầu nhìn lên, Mộ Dung Dục đầu tóc ướt nhẹp, nước vẫn còn đang tí tách nhỏ xuống, trên gác xép một vị phụ nhân đang bưng chậu gỗ, miệng há hốc, trông thấy tất cả mọi người nhìn lên trên, vội vàng chạy trở về trong phòng, đóng cửa lại.

Mộc công tử… , Bảo Nhi cuống quít móc khăn tay ra lau mặt cho hắn, Mộc Lâm vừa định tiến lên, liền dừng lại ở một bên. Mộ Dung Dục không có cự tuyệt, buông con ngươi xuống, đáy mắt tràn đầy vui vẻ.

Trong nhã gian trà lâu cách đó không xa, Nhạc Mặc liếc thấy một màn kia, Mộ Dung Dục nửa ôm tiểu nữ nhân kia, mà tiểu nữ nhân đó không phát giác ra, còn tỉ mỉ lau mặt cho người ta.

Bỏ lại người cả phòng, vội vã đi xuống lầu. Người đang báo cáo cái gì đó, vừa ngẩng đầu, chủ tử không còn ở đây, người một phòng cũng không hiểu ra sao nhìn hắn.

Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta nói cái gì? ta...

Lý Tuyết Diên thấy Nhạc Mặc đi về phía bên này, muốn gọi Bảo Nhi nhìn xem, lúc này mới nhìn thấy tình trạng hai người trước mặt kia có chút mập mờ, Bảo Nhi, muội xong đời!

Mộ Dung Dục liếc thấy bóng dáng kia đến gần, rất tự nhiên buông cánh tay đang ôm kia xuống, Bảo Nhi đang đưa lưng về phía Nhạc Mặc, dĩ nhiên không thấy được tướng công nhà nàng.

Mộc công tử, cám ơn, ngươi nhanh đi về thay quần áo khác đi! Lời còn chưa nói hết, liền bị một nguồn lực lớn kéo qua, ụp vào một lòng ngực ấm áp.

Ặc, tướng công, chàng tới rồi! ,

Nhạc Mặc nhìn gương mặt nhỏ nhắn kiều mỵ kia, rốt cuộc không bày ra được sắc mặt, nhẹ nhàng lên tiếng.

Cám ơn Mộc công tử, Tử Hiên cảm kích khôn cùng! , giọng điệu trong suốt, khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Một cái nhấc tay, không sao , thuận tay thu khăn gấm đang cầm trong tay vào trong tay áo rộng.

Mộc công tử và Nhạc Mặc từ biệt, dẫn theo Mộc Lâm rời đi. Lý Tuyết Diên nhận thấy được hai phu thê này sẽ có đại chiến, cũng không lưu lại, tìm một cái cớ, liền chạy đi.

Bảo Nhi hoàn toàn không có phát giác ra cái gì, Nhạc Mặc móc khăn ra lau nước đọng trên mặt cho nàng.

Tướng công, sao chàng cũng tới, chàng xem, hoa cúc này đều nở, đẹp biết bao! Ta mới biết còn có tiết hoa cúc đấy, chàng cũng không nói cho ta biết. Có chút oán giận trách Nhạc Mặc.

Nhạc Mặc nhíu mày một cái, mập mờ cùng nam nhân khác như vậy, hắn còn chưa nổi giận đấy!

Bảo Nhi thấy Nhạc Mặc trầm mặt không nói lời nào, hung hăng ngắt cánh tay hắn một cái, Ta đang hỏi chàng đấy!

Nhạc Mặc thu lại sắc mặt, kéo bé con kia đi về.

Ta còn chưa xem xong mà! , hất hai cái không hất ra được, Bảo Nhi ngồi xổm người xuống lui về phía sau.

Nhạc Mặc cũng không kéo, trực tiếp ôm ngang người lên, vào một cửa hàng hoa khuất bên cạnh, thả người xuống một cái giường êm bên trong, hai cánh tay vây lại, không để cho nàng xuống.

Chàng điên rồi, tại sao tùy tiện vào hậu viện của người ta? , Bảo Nhi duỗi cái đầu nhìn ra ngoài, cũng không thấy ông chủ kia đuổi theo vào.

Bảo Nhi, nàng càng ngày càng có bản lĩnh! , Nhạc Mặc cúi người, nhếch đuôi mắt.

Bảo Nhi có chút không hiểu, Nhạc Mặc nói như vậy, nhất định là nàng lại làm cái gì chọc tới hắn. Nhưng nàng chẳng hề làm gì cả mà?

Xoay mắt một cái, Ta không có bản lĩnh lớn gì!

Nhạc Mặc ngừng lại một chút, ngồi xuống giường êm, gác chân, chống đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt như nước long lanh kia. Như nghĩ tới điều gì, lại móc khăn ra, tỉ mỉ lau hai cái móng vuốt lại một lần.

Bảo Nhi nhìn bộ dạng nghiêm túc kia của tướng công nhà


/201

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status