Chương 9: Sự tàn bạo của núi Cách Ly
Lãnh Quân Trì mơ mơ màng màng tỉnh lại, anh cảm giác giường như mình đã ngủ rất lâu rồi, anh lại về trên bàn mổ trong phòng giải phẫu.
Ánh đèn treo có chút chói mắt, khiến anh không mở được hai mắt.
Bên tai lại truyền đến giọng nói lạnh như băng của Hòa Đinh: “Hàn Thiếu Dã, quy tắc của núi Cách Ly không phải anh không biết.” Cô đang nghịch dao mổ tinh xảo trong tay, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hàn Thiếu Dã bị treo ngược lên và bị đánh cho bầm dập mặt mũi, biết rõ tính tình Hòa Đinh, anh ta khóc rống lên, nước mũi trộn lẫn với máu loãng thành một đoàn, muốn chật vật bao nhiêu thì chật vật bấy nhiêu.
“Tôi không cố ý, mấy ngày nay lương thực eo hẹp, dường như tôi sắp phát bệnh rồi, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi.” Hàn Thiếu Dã giải thích cho chính mình, anh khóc đến bi thảm, không ngừng gào thét.
Thế nhưng cho tới bây giờ Hòa Đinh cũng không phải là một người nhân từ biết nương tay: “Quy định của núi Cách Ly, lấy vật đổi vật, các người cung cấp lương thực, tôi cung cấp thuốc ức chế phóng xạ, là anh đã phá hỏng quy tắc.”
Đôi mắt lạnh lẽo của cô toát lên vẻ lạnh lẽo, ánh mắt nghiêm nghị còn lạnh hơn cả dao mổ trong tay cô.
Thân thể Hàn Thiếu Dã hơi run rẩy, gào lên: “Cô không thể giết tôi, tôi có chết anh trai tôi cũng sẽ không để yên đâu!”
Đôi mắt đen nhánh của Hòa Đinh từ âm trầm chuyển sang lạnh nhạt, anh trai của Hàn Thiếu Dã là thế lực ở phía bên kia núi Cách Ly, là một mafia vô cùng lãnh khốc, cùng mẹ khác cha với Hàn Thiếu Dã, có huyết thống Italy.
Năm đó cô thương tích đầy mình, bị ném tới núi Cách Ly, là anh trai của Hàn Thiếu Dã đưa cô tới trước mặt ông lão quái dị, lúc này cô mới có thể sống sót.
Phần ân tình này, cô tự nhiên là nhớ rõ.
Nhưng mà...
“Hôm nay tôi nể tình anh trai anh tha cho anh một mạng, nhưng là anh nhất định phải để lại một thứ!” Hòa Đinh hành sự có quy tắc riêng, ai cũng không thể phá bỏ.
“Cô, Cô muốn làm cái gì?” Hàn Thiếu Dã sợ hãi, trừng to mắt, hô hấp đều trở nên dồn dập.
“Phế một tay của anh để cảnh cáo.” Hòa Đinh không lạnh không nhạt nói, cô đã bắt đầu chuẩn bị dụng cụ.
“Cô không thể làm như vậy, tôi không thể mất đi cánh tay.” Ở núi Cách ly có thể sinh tồn đã vô cùng gian nan rồi, nếu lại mất đi cánh tay, còn không bằng để cho anh ta chết đi.
“Tôi ra tay, anh có thể yên tâm, sẽ không đau.” Hòa Đinh lạnh lùng nói.
Miệng Hàn Thiếu Dã bị Hòa Đinh bịt lại, cô tiêm thuốc mê vào cánh tay trái của anh ta. Tiếp theo cô từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cưa sắt chuyên cắt xương.
Hàn Thiếu Dã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra. Lúc trước bị ném tới núi Cách ly anh ta cũng chưa từng sợ hãi như thế này, từ khi sinh ra đến giờ đây lần đầu tiên, anh có loại cảm giác sợ hãi thực sự.
Anh ta rốt cục hiểu được vì sao Hòa Đinh cô độc một mình lại vẫn có thể cùng nắm giữ thế lực ngang hàng với hàng trăm anh em khác trên núi rồi.
Hàn Thiếu Dã đang suy nghĩ, bỗng nhiên thấy Hòa Đinh trở lại trước mặt mình, trong tay lại cầm một cánh tay. Nhìn thấy hình xăm trên cánh tay, Hàn Thiếu Dã trực tiếp ngất xỉu.
“Hừ, không thể không bị dọa.” Hòa Đinh ném cánh tay vào trong tủ đông lạnh, Lãnh Quân Trì lặng lẽ mở mắt nhìn thấy trong tủ đông lạnh còn có những cánh tay khác, sắc mặt không khỏi tối sầm, sau đó lại nhắm mắt lại.
Hòa Đinh cho Hàn Thiếu Dã cầm máu, kéo anh ta đang hôn mê bất tỉnh tới ban công tầng hai, hướng tới lùm cây một bên nói: “Mang cậu hai nhà các người về về, nói cho Dino, nếu có lần sau, tôi nhất định muốn mạng của anh ta!”
Lời còn chưa dứt, quả nhiên từ trong lùm cây bên cạnh chui ra ba người, bọn họ đi xuống dưới lầu vươn hai tay chuẩn bị đón lấy Hàn Thiếu Dã.
Hòa Đinh lạnh lùng nhìn lướt qua, phát hiện bắp tay của một người số trong đó bị phình lên, hình dạng rất quái dị, xem ra người này đã bị nhiễm phóng xạ, thi thể sau khi chết có thể lấy ra làm nghiên cứu.
/1698
|