Chương 22: Muốn rời khỏi đây
Trong phòng khách, hai chân thon dài Lãnh Quân Trì bắt chéo ngồi trên ghế sô pha, anh nhìn nước trong ly dần dần nguội lạnh, nói ra thì anh và Hòa Đinh im lặng như thế này được một tiếng rồi.
“Cô có gì muốn nói không?” Lãnh Quân Trì thật sự không chịu nổi không khí như vậy.
Hòa Đinh hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi chỉ là đang suy nghĩ, thời điểm ngày đó anh rơi xuống, rõ ràng đụng phải sóng điện cao tần, sao anh lại không có việc gì đây?”
Hệ thống phòng ngự gần như hoàn hảo của núi Cách Ly hẳn là không nên xuất hiện tình huống như vậy mới đúng.
Ánh mắt Lãnh Quân Trì thâm trầm, hơi suy tư: “Hòa Đinh, ngày đó trang phục phi công tôi mặc còn không?”
Lúc này Hòa Đinh mới nhớ tới, ngày đó vì làm phẫu thuật cho anh, bộ quần áo phi công kia bị cô tùy ý ném vào trong thùng rác rồi, mấy ngày nay cô cũng chưa dọn dẹp lại, hẳn là vẫn còn.
Cô gật đầu: “Vẫn còn, tôi đi lấy.” Nói xong, cô đi thẳng lên phòng phẫu thuật tầng hai.
Đôi mắt màu đen của Lãnh Quân Trì tối lại, nếu bộ quần áo kia thật sự là điểm mấu chốt, hai người muốn cùng rời đi sợ là chuyện không thể.
Trong chốc lát, Hòa Đinh cầm trang phục phi công trở lại bên cạnh Lãnh Quân Trì: “Quần áo, găng tay, mũ bảo hiểm đều ở đây.” Cô cũng mơ hồ đoán được, bộ trang phục phi công này sợ là lai lịch không nhỏ.
Lãnh Quân Trì cầm lấy trang phục phi công, ánh mắt lập tức trở nên u ám, anh nặng nề nói: “Nếu đây thật sự là biện pháp giúp chúng ta rời khỏi nơi này, tự nhiên là rất tốt, nhưng quần áo chỉ có một bộ.”
Hòa Đinh đã sớm đoán được là như vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu, hai tròng mắt vốn đã u ám lại trở nên lạnh nhạt không điểm sáng.
Cô đặt trang phục phi công lên bàn trà, hơi giật mình.
Cô cũng hơi có lòng riêng, muốn một mình ra ngoài, nhưng...
Đang lúc hai người lâm vào tình cảnh khó xử, bên ngoài có người gõ cửa.
Lãnh Quân Trì nhìn thoáng qua Hòa Đinh, hai người đều có phòng bị, trao đổi ánh mắt xong, Hòa Đinh đem trang phục phi hành giấu ở dưới quầy trong phòng bếp.
Đôi chân dài của Lãnh Quân Trì tao nhã bước đi mở cửa, thật không ngờ người đứng ngoài cửa lại là Hàn Thiếu Dã.
“Mày tới đây làm gì?” Lãnh Quân Trì lạnh lùng hỏi, trong tay Hàn Thiếu Dã còn cầm súng lục, trên mặt đầy bụi đất, trên quần áo còn có máu tươi không biết là của anh ta hay của người khác.
“Hòa Đinh, bên ngoài người của Kiều Vũ Sinh và Hắc Thước gây chuyện rồi, tình cảnh không thể khống chế, anh tôi bảo cô qua đó.” Hàn Thiếu Dã lau mồ hôi trán nói.
“Núi Cách Ly từ trước đến nay phân tranh không ngừng, tôi đi có thể giải quyết vấn đề gì?” Hòa Đinh cũng không muốn tham gia vào việc này.
“Bọn họ hiện tại đang náo loạn trong nhà máy điện của Hắc Thước, lỡ như thật sự xảy ra xung đột lớn, sau này ai cũng đừng nghĩ đến việc dùng điện nữa.” Hàn Thiếu Dã đối với sự lạnh lùng của Hòa Đinh là đau đầu nhất.
Hòa Đinh thật không ngờ bọn họ lại bất chấp đến thế, nhà máy điện tuy rằng đơn sơ nhưng lại là nơi quan trọng nhất của cả ngọn núi Cách Ly này.
Không có nó, rất nhiều xưởng nhỏ đều không thể làm việc, một số nhu yếu phẩm sinh hoạt cũng không thể sản xuất.
“Chờ chút.” Hòa Đinh trở lại bàn ăn cầm túi da trâu của mình chuẩn bị đi cùng Hàn Thiếu Dã một chuyến.
Lãnh Quân Trì tự nhiên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn: “Tôi cũng đi.”
Nhà máy điện của núi Cách Ly nằm giữa sườn núi, nơi điện được chuyển đổi từ gió và mặt trời, và đôi khi cũng cần dựa vào than đốt để phát điện.
Thời điểm Hòa Đinh và Lãnh Quân Trì chạy tới, hai nhóm người vẫn còn đang sống mái với nhau, Dino đang ở trong chiến trường cố gắng ngăn cản, nhưng những người đó giống như là điên rồi không quan tâm gì cả.
“Tôi đi giúp anh tôi!” Hàn Thiếu Dã lo lắng cho an nguy của Dino xông vào chiến trường.
Hòa Đinh khẽ gật đầu, nghiêng đầu nhìn chiến trường cách đó không xa, xem ra hai bên đều đã bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng người nào cũng sát khí đỏ mắt, muốn dừng cũng không dừng lại được.
Hòa Đinh yên lặng thở dài, từ trong túi da trâu trên thắt lưng móc ra hai cây phi tiêu năm cánh, cô nhắm vào đầu gối Phong Thần, liên tục ném ra hai phi tiêu.
“A!” Phong Thần thật không ngờ sẽ có người đánh lén mình, hai đầu gối đau nhức, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Người bên cạnh Phong Thần đều hoảng sợ, trán nhỏ mồ hôi, biết Hòa Đinh ở gần đây, biết chỉ có cô mới có thể sử dụng ám khí.
/1698
|