Chương 61: Mẹ kế dụ dỗ con riêng (3)
Cô há miệng thổi một làn khí bên tai của anh, cảm giác được cơ thể của anh đang run rẩy, những chiếc răng mèo không mạnh không nhẹ cắn vào tai của anh, không những không gây đau đớn mà ngược lại, cảm giác tê tê ngứa ngứa. Chỉ thấy thân thể Minh Dạ bỗng nhiên chấn động, nuốt nước bọt một cái, hô hấp trở nên dồn dập.
Cả một đời anh, chưa từng vì người con gái nào mà thất thố như vậy.
Vòng tay anh siết chặt Bạch Lăng hơn, tức giận gầm nhẹ: "Lan San cô đừng tưởng rằng tôi thật sự không dám động tới cô."
Bạch Lăng cúi sát lại, tựa cằm lên vai Minh Dạ, vòng tay ôm cổ anh, bàn tay đặt trên lưng anh, những ngón tay thon dài không ngừng vẽ lên những hình thù vô nghĩa.
"Động tôi? Là làm như thế nào nha, người ta không biết, anh trai... Anh nói cho tôi biết, là làm sao nha!"
Lại một tiếng anh trai, hai chữ rất bình thường lại làm cho Minh Dạ như muốn phát điên: "Đáng chết, không cho cô gọi tôi như vậy."
Bạch Lăng bĩu môi, giống như cô gái nhỏ làm nũng nói: "Không gọi như vậy, vậy người ta phải gọi anh là gì, anh thật là phiền phức nha... Không lẽ phải gọi anh... Dạ."
Minh Dạ đột nhiên há miệng cắn vào cổ của Bạch Lăng, ý định một phát cắn đứt cổ của cô, nhưng anh vốn dĩ không nỡ làm như vậy.
Một bàn tay đưa xuống chỗ xẻ của sườn xám bên hông cô, muốn luồn vào bên trong dò xét.
Một giây sau, Bạch Lăng liền đè chặt bàn tay ma quỷ của anh, kề sát mặt anh, trán cô dán vào trán của anh, hai người mặt đối mặt, tiếng nói cũng không còn mập mờ như trước.
"Thân ái, đừng quên rằng, tôi là mẹ kế của anh nha, anh làm như vậy là không đúng đâu đấy."
Thân thể Minh Dạ lập tức trở nên cứng ngắc, thừa dịp này, Bạch Lăng nhanh chóng mở cửa xe bước xuống, động tác trôi chảy, lưu loát.
Cô để chân trần đi ra ngoài, bước chân nhấp nhô trong đêm đen, tựa như một tiểu tinh linh thoắt ẩn thoắt hiện.
Chạy mấy bước dường như nghĩ tới cái gì đó, xoay người lại đối với người ở trong xe khoát khoát tay, nở một nụ cười xán lạn.
"Con trai à, cảm ơn con đã đưa mẹ về nhà, bái bai!"
Minh Dạ nhắm mắt lại, cả người tựa hẳn vào thành ghế, anh lại bị một người phụ nữ đùa giỡn, hơn nữa người này còn là người mà trước đây anh ghét nhất. Đúng là điên mà. Nhìn lướt qua tiểu huynh đệ vẫn đang ngẩng cao của mình, không có chút nào lùi bước. Minh Dạ nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng: “Lan San, cô được lắm.”
/960
|