Trong đêm đen, một bóng đen từ trong nhà Cao Lôi Hoa bay lên trời. Bóng đen này khoác một cái áo choàng ma pháp rộng thùng thình nhằm che kín thân hình.
Sau khi bay lên cao, bóng đen bỗng dừng lại giữa không trung, rồi nàng nhìn xung quanh, sau khi đã xác định được phương hướng liền nhanh chóng bay đi. Mục tiêu của nàng - Hải dương.
Tốc độ của bóng đen cực nhanh, mặc dù trời đen thui như mực nhưng cũng không ảnh hưởng đến thị lực của người này. Trong đêm đen, đôi mắt đen của người này như ngôi sao sáng lóe lên. Đây chính là đôi mắt như chim ưng có thể giúp cho bóng đen đó có thể bay trong đêm tối mà không cần lo lắng "sự cố giao thông" trên không trung.
- Mục tiêu, xác định.
Dường như cảm giác được gì, bóng đen nói ra mấy câu như máy móc, sau đó gia tăng tốc độ, lao bắn đi như một viên đạn về phía biển. Nơi đó là cố hương của Tĩnh Tâm. Đồng thời cũng là nơi ở của ông nội Nguyệt Đỉnh Thiên và bác cả Nguyệt Nại Nhã đang trên đường trở về.
Sau khi bóng đen thứ nhất bay đi, ước chừng nửa giờ sau, một người nữa từ trong nhà Cao Lôi Hoa phóng lên. Nguồn: http://truyenyy.com
So với bóng đen thứ nhất thì người thứ hai này cao hơn một chút, cả người đều mang võ trang hạng nặng, vây kín toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt màu đen. Liếc mắt là biết ngay một cao thủ chuyên nghiệp rồi, cái bóng thứ nhất chỉ là loại nghiệp dư. Hà, đã lâu không hoạt động như vậy. Người thứ hai này khẽ thở dài, lúc hắn cúi đầu không cẩn thận để lộ ra một sợi tóc bạc tiết lộ thân phận của hắn. Người thứ hai này chính là Cao Lôi Hoa, nửa đêm nửa hôm Cao Lôi Hoa thức dậy ra đây làm gì?
Giống như bóng đen thứ nhất, mục tiêu của Cao Lôi Hoa cũng là Nguyệt Nại Nhã đang ở đại dương.
Ấn tượng Nguyệt Nại Nhã đem cho Cao Lôi Hoa thật phản cảm tột cùng. Lần đầu mới thấy có một mụ đàn bà đáng ghét như vậy. Khiến cho Cao Lôi Hoa phẫn nộ hơn nữa là mụ đàn bà độc ác này lại ra tay với con mình! Con mụ phù thủy này đã vượt mức giới hạn cho phép của Cao Lôi Hoa.
Con và Tĩnh Tâm là vảy ngược duy nhất của Cao Lôi Hoa ở dị giới này. Vảy ngược bị động vào, thì dù ngươi có là con ông trời đi nữa thì Cao Lôi Hoa ta cũng mần thịt rồi tính.
Cho nên, Cao Lôi Hoa cũng mặc kệ thân phận của mụ ta, tóm lại giờ hắn chỉ muốn mụ không được nhìn thấy mặt trời vào sáng mai thôi.
Chỉ có điều bên cạnh Nguyệt Nại Nhã là Nguyệt Đỉnh Thiên ông nội của Tĩnh Tâm. Cho nên Cao Lôi Hoa mới lựa chọn ám sát, thân là một thành viên tinh anh trong tổ 13, ám sát là môn học bắt buộc. Tuy lâu rồi Cao Lôi Hoa không có đi ám sát người nào, nhưng khi cần thì Cao Lôi Hoa tuyệt đối là sát thủ hàng đầu. Hắn dựa vào bóng đêm yểm trợ, nhanh chóng lẻn vào đêm tối.
Hôm nay trời rất tối. Dường như ông trời cũng giúp Cao Lôi Hoa. Lúc Cao Lôi Hoa xuất phát, ánh trăng đã bị mây đen che kín. Đêm không trăng, gió to, giết người khoái!
Lúc Cao Lôi Hoa vừa biến mất thì ban công nhà Tĩnh Tâm cũng mở ra. Sau đó Tĩnh Tâm xinh đẹp bước ra, đứng cạnh ban công.
Đứng trên ban công, Tĩnh Tâm lặng lẽ nhìn Cao Lôi Hoa biến mất nơi chân trời.
- Mẹ.
Đột nhiên, giọng nói của Nguyệt Nhị vang lên từ sau lưng Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm quay đầu nhìn lại thì thấy Nguyệt Nhị cũng giống nàng đang đi lên ban công, Tĩnh Tâm mỉm cười với Nguyệt Nhị.
Tối nay, Nguyệt Nhị và Tĩnh Tâm đều chú ý đến nhất cử nhất động của Cao Lôi Hoa. Cho nên lúc Cao Lôi Hoa lẳng lặng rời giường thì cả hai cũng nhanh chóng tỉnh giấc.
- Mẹ. Tối nay ba đi ra ngoài có phải muốn giết người không?
Nguyệt Nhị hạ giọng nói.
- ……
Tĩnh Tâm cười khổ, mỗi lần Cao Lôi Hoa vụng trộm đi ra khỏi nhà ban đêm thì đều làm mấy chuyện loại này. Chỉ có điều lần nay Nguyệt Nại Nhã có sự che chở của ông nội, Tĩnh Tâm suy nghĩ. Nếu Cao Lôi Hoa giết dì trước mặt ông nội thì chỉ sợ về sau quan hệ giữa Cao Lôi Hoa và các trưởng bối trong nhà mình sẽ rất căng thẳng. Về phần bà bác cả này, Tĩnh Tâm cũng không thèm để ý. Tính tình cảu Tĩnh Tâm vốn có phần lãnh đạm, hơn nữa giao tình giữa Nguyệt Nại Nhã và Tĩnh Tâm sao có thể so sánh được với con gái Nguyệt Nhị cơ chứ. Đối với người định giết con mình, lúc ấy Tĩnh Tâm đã có ý muốn giết chết Nguyệt Nại Nhã rồi.
- Bà ta chết là tốt.
Nguyệt Nhị bĩu môi, Nguyệt Nhị cũng không chịu nổi bà ta.
Tĩnh Tâm bất đắc dĩ cười trừ, vẫn biết bà bác cả nổi tiếng ngu ngốc nhưng lần này bà ấy đụng vào thép hiệu rồi. Lấy tính cách Cao Lôi Hoa, muốn Nguyệt Nại Nhã không chết thật khó.
*************************.
Bên kia, Nguyệt Đỉnh Thiên và mẹ con Nguyệt Nại Nhã tìm một chỗ chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bởi vì mang theo hai mẹ con Nguyệt Nại Nhã và Hồi Thiên bị thương nên tốc độ đi đường của Nguyệt Đỉnh Thiên có phần chậm chạp. Tốc độ của họ so với người bình thường không nhanh hơn bao nhiêu.
Màn đêm buông xuống, ba người kiếm chỗ cắm trại tạm thời nghỉ ngơi qua đêm.
Nguyệt Nại Nhã và Hồi Thiên bị thương nên vào trong lều ngủ. Chỉ còn Nguyệt Đỉnh Thiên ngồi cạnh đống lửa nghĩ về chuyện phát sinh hồi sáng.
Lão là chờ hai lão già kia đi rồi mới đến nhà Tĩnh Tâm xem thử xem cháu rể của mình có đúng như hai lão già kia khen lên khen xuống không.
Thì vừa vặn lúc Cao Lôi Hoa định giết chết Nguyệt Nại Nhã. Tại thời khắc kia, Nguyệt Đỉnh Thiên cảm thấy trên người Cao Lôi Hoa có một cỗ lực lượng không an lành, cỗ lực lượng này khiến cho Nguyệt Đỉnh Thiên cảm thấy cực kỳ bất an.
Bởi vì cỗ lực lượng này làm Nguyệt Đỉnh Thiên nhớ đến một người nhiều năm về trước. Người đã mang lại cho Hải tộc một trường đại nạn. Hồi đó cách đây đã ngàn năm, năm đó người nọ đột nhiên xuất hiện tại đáy biển, sau đó nói phải tìm trong Hải tộc một đồ vật có tên là "Tay trái của Satan". Trong quá trình tìm kiếm, người nọ và Hải hoàng tộc đã xảy ra mâu thuẫn. Cuối cùng hai bên động thủ.
Ngày đó, người nọ lấy sức một mình chống lại toàn bộ cao thủ củaHải tộc.
Cuối cùng, lưu lại một đống thi thể của tộc Hải hoàng, người nọ bị trọng thương vẫn nghênh ngang rời đi. Lúc ấy, Nguyệt Đỉnh Thiên chỉ là một cậu bé. Tuy còn nhỏ nhưng Nguyệt Đỉnh Thiên vẫn còn nhớ rõ cỗ lực lượng xấu xa trên người nọ.
Mà hồi sáng, lực lượng Cao Lôi Hoa cực giống với lực lượng của người nọ trong trí nhớ của lão. Giống nhau ở sự xấu xa, giống nhau ở sự hắc ám.
Trong lúc Nguyệt Đỉnh Thiên nghĩ về chuyện ban ngày thì đột nhiên đống lửa trước mặt tắt ngúm.
- Có sát khí!
Nguyệt Đỉnh Thiên khẽ quát, ngẩng đầu nhìn lên trời. Nơi phát ra nguồn sát khí.
Nguyệt Đỉnh Thiên vừa nhìn lên trên trời thì một bóng đen đã lao từ trên xuống thẳng đến Nguyệt Đỉnh Thiên. Người chưa tới, sát khí đã tới.
Người đến không có ý tốt! Nguyệt Đỉnh Thiên nhanh chóng chú ý vào bóng người đang lao xuống, đồng thời tay cũng ngưng tụ thần lực băng hệ. Chuẩn bị một đòn lấy mạng người lao tới.
Bóng đen từ trên không trung nhẹ nhàng dừng lại, đứng trước người Nguyệt Đỉnh Thiên. Đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm vào căn lều sau lưng Nguyệt Hoa Thiên. Bởi vì bên trong lều chính là bà bác cả Nguyệt Nại Nhã của Tĩnh Tâm và đứa con của mụ Hồi Thiên.
- Là ai?
Nguyệt Hoa Thiên cảnh giác nhìn bóng đen, tuy dáng người nhỏ bé nhưng Nguyệt Đỉnh Thiên không dám lơ là, bởi vì từ trên người bóng đen tỏa ra một cỗ sát khí đáng sợ. Sát khí như vậy không phải cao thủ bình thường có thể có. Cỗ sát khí này giống như từ địa ngục phát ra, đập vào mặt làm người ta cảm thấy mùi máu tanh tưởi.
Bóng đen khoác một chiếc áo choàng ma pháp sư, cả người được che kín bên trong. Chậm rãi, bóng đen thoáng ngẩng mặt lên. Đôi mắt đen nháy như thanh kiếm sắc bén nhìn thẳng về phía Nguyệt Đỉnh Thiên.
Sau đó bóng đen mở miệng thì thào:
- Ý nghĩ của chủ nhân cũng là ý của ta. Chủ nhân muốn giết người tức là muốn ta giết người.
- Ngươi là ai? Trả lời mau!
Nguyệt Đỉnh Thiên tức giận quát lớn, đồng thời giơ tay phải lên nhanh chóng ngưng tụ năng lượng hóa thành một thanh trường kiếm Băng Lam, đây là thanh kiếm tạo ra bằng thủy nguyên tố tinh khiết nhất. Có thể chém sắt như chém bùn!
Đinh~ đinh~ một loạt âm thanh dễ nghe từ "chân linh" (chuông đeo chân - 1 dạng đồ trang sức) trên chân cô gái phát ra lúc di chuyển. Rất trong trẻo, rất êm tai.
- Sát lục chi vũ (Điệu múa giết chóc), sơ vũ, tấc sát.
Từ trong miệng bóng đen vang lên một giọng nói dễ nghe.
- Ngươi là ai? Trả lời ta!
Nguyệt Đỉnh Thiên vẫn hét lớn, đồng thời vung trường kiếm quét về bóng đen phía trước.
Sát lục chi vũ chính là điệu múa của Mộng Ti. Người tới chính là con gái của Cao Lôi Hoa, Mộng Ti.
Mộng Ti khẽ bước chân theo bộ pháp huyền ảo. Mỗi bước chân đều phát ra một tiếng chuông ngân nga. Theo tiếng chuông linh đó, thân hình của đứa nhỏ bắt đầu dài ra, lớn ra. Và giống như lần trước. Trong mơ hồ, dường như thân hình của Mộng Ti đã trưởng thành.
Sơ vũ - Thốn sát là vũ bộ thứ nhất của Mộng Ti. Lúc ở cửa thành đã từng dùng qua, khi đó sau khi hoàn thành vũ bộ này, không một tên lính nào còn sống sót, tất cả đều thành mảnh vụn không vượt quá một tấc, đó chính là tấc sát. (Giết chết mà mảnh vụn không lớn hơn một tấc).
Theo vũ bộ, một con dao găm đen xuất hiện trong tay Mộng Ti.
Nguyệt Đỉnh Thiên sửng sốt. Lão bị bộ vũ kỹ xinh đẹp này chấn động rồi, lần đầu tiên trong đời lão được chứng kiến vũ kỹ đẹp mà lại trí mạng như vậy. Nguyệt Đỉnh Thiên nhận thấy sát khí trong bước nhảy xinh đẹp này liền lập tức tỉnh táo lùi lại. Khó khăn né một dao trong tay Mộng Ti.
- Tý nữa thì lật thuyền trong mương rồi.
Nguyệt Hoa Thiên thầm nói. Lão đường đường là Hải Hoàng tiền nhiệm mà chết như vậy thì đúng là cười rụng răng quá!
Nguyệt Đỉnh Thiên vừa né xong, Mộng Ti khẽ cười. Nàng vốn không cần để ý đến Nguyệt Đỉnh Thiên nên lão né ra mới là ý định của nàng. Bởi vì phía sau lão chính là hai mẹ con nhà Nguyệt Nại Nhã.
- Thứ vũ, phá sát!
Giọng nói của Mộng Ti lúc trưởng thành rất yêu mị, đôi chân của nàng biến đổi không ngừng. Phá sát, chủ yếu lấy "phá" làm thủ đoạn công kích.
Bên trong lều, Nguyệt Nại Nhã bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, mụ chậm rãi mở mắt ra và nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của cuộc đời mình.
Một thanh dao găm màu đen đang đâm xuống nhưng mà mụ không còn một chút sức lực phản kháng…
Sau khi bay lên cao, bóng đen bỗng dừng lại giữa không trung, rồi nàng nhìn xung quanh, sau khi đã xác định được phương hướng liền nhanh chóng bay đi. Mục tiêu của nàng - Hải dương.
Tốc độ của bóng đen cực nhanh, mặc dù trời đen thui như mực nhưng cũng không ảnh hưởng đến thị lực của người này. Trong đêm đen, đôi mắt đen của người này như ngôi sao sáng lóe lên. Đây chính là đôi mắt như chim ưng có thể giúp cho bóng đen đó có thể bay trong đêm tối mà không cần lo lắng "sự cố giao thông" trên không trung.
- Mục tiêu, xác định.
Dường như cảm giác được gì, bóng đen nói ra mấy câu như máy móc, sau đó gia tăng tốc độ, lao bắn đi như một viên đạn về phía biển. Nơi đó là cố hương của Tĩnh Tâm. Đồng thời cũng là nơi ở của ông nội Nguyệt Đỉnh Thiên và bác cả Nguyệt Nại Nhã đang trên đường trở về.
Sau khi bóng đen thứ nhất bay đi, ước chừng nửa giờ sau, một người nữa từ trong nhà Cao Lôi Hoa phóng lên. Nguồn: http://truyenyy.com
So với bóng đen thứ nhất thì người thứ hai này cao hơn một chút, cả người đều mang võ trang hạng nặng, vây kín toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt màu đen. Liếc mắt là biết ngay một cao thủ chuyên nghiệp rồi, cái bóng thứ nhất chỉ là loại nghiệp dư. Hà, đã lâu không hoạt động như vậy. Người thứ hai này khẽ thở dài, lúc hắn cúi đầu không cẩn thận để lộ ra một sợi tóc bạc tiết lộ thân phận của hắn. Người thứ hai này chính là Cao Lôi Hoa, nửa đêm nửa hôm Cao Lôi Hoa thức dậy ra đây làm gì?
Giống như bóng đen thứ nhất, mục tiêu của Cao Lôi Hoa cũng là Nguyệt Nại Nhã đang ở đại dương.
Ấn tượng Nguyệt Nại Nhã đem cho Cao Lôi Hoa thật phản cảm tột cùng. Lần đầu mới thấy có một mụ đàn bà đáng ghét như vậy. Khiến cho Cao Lôi Hoa phẫn nộ hơn nữa là mụ đàn bà độc ác này lại ra tay với con mình! Con mụ phù thủy này đã vượt mức giới hạn cho phép của Cao Lôi Hoa.
Con và Tĩnh Tâm là vảy ngược duy nhất của Cao Lôi Hoa ở dị giới này. Vảy ngược bị động vào, thì dù ngươi có là con ông trời đi nữa thì Cao Lôi Hoa ta cũng mần thịt rồi tính.
Cho nên, Cao Lôi Hoa cũng mặc kệ thân phận của mụ ta, tóm lại giờ hắn chỉ muốn mụ không được nhìn thấy mặt trời vào sáng mai thôi.
Chỉ có điều bên cạnh Nguyệt Nại Nhã là Nguyệt Đỉnh Thiên ông nội của Tĩnh Tâm. Cho nên Cao Lôi Hoa mới lựa chọn ám sát, thân là một thành viên tinh anh trong tổ 13, ám sát là môn học bắt buộc. Tuy lâu rồi Cao Lôi Hoa không có đi ám sát người nào, nhưng khi cần thì Cao Lôi Hoa tuyệt đối là sát thủ hàng đầu. Hắn dựa vào bóng đêm yểm trợ, nhanh chóng lẻn vào đêm tối.
Hôm nay trời rất tối. Dường như ông trời cũng giúp Cao Lôi Hoa. Lúc Cao Lôi Hoa xuất phát, ánh trăng đã bị mây đen che kín. Đêm không trăng, gió to, giết người khoái!
Lúc Cao Lôi Hoa vừa biến mất thì ban công nhà Tĩnh Tâm cũng mở ra. Sau đó Tĩnh Tâm xinh đẹp bước ra, đứng cạnh ban công.
Đứng trên ban công, Tĩnh Tâm lặng lẽ nhìn Cao Lôi Hoa biến mất nơi chân trời.
- Mẹ.
Đột nhiên, giọng nói của Nguyệt Nhị vang lên từ sau lưng Tĩnh Tâm.
Tĩnh Tâm quay đầu nhìn lại thì thấy Nguyệt Nhị cũng giống nàng đang đi lên ban công, Tĩnh Tâm mỉm cười với Nguyệt Nhị.
Tối nay, Nguyệt Nhị và Tĩnh Tâm đều chú ý đến nhất cử nhất động của Cao Lôi Hoa. Cho nên lúc Cao Lôi Hoa lẳng lặng rời giường thì cả hai cũng nhanh chóng tỉnh giấc.
- Mẹ. Tối nay ba đi ra ngoài có phải muốn giết người không?
Nguyệt Nhị hạ giọng nói.
- ……
Tĩnh Tâm cười khổ, mỗi lần Cao Lôi Hoa vụng trộm đi ra khỏi nhà ban đêm thì đều làm mấy chuyện loại này. Chỉ có điều lần nay Nguyệt Nại Nhã có sự che chở của ông nội, Tĩnh Tâm suy nghĩ. Nếu Cao Lôi Hoa giết dì trước mặt ông nội thì chỉ sợ về sau quan hệ giữa Cao Lôi Hoa và các trưởng bối trong nhà mình sẽ rất căng thẳng. Về phần bà bác cả này, Tĩnh Tâm cũng không thèm để ý. Tính tình cảu Tĩnh Tâm vốn có phần lãnh đạm, hơn nữa giao tình giữa Nguyệt Nại Nhã và Tĩnh Tâm sao có thể so sánh được với con gái Nguyệt Nhị cơ chứ. Đối với người định giết con mình, lúc ấy Tĩnh Tâm đã có ý muốn giết chết Nguyệt Nại Nhã rồi.
- Bà ta chết là tốt.
Nguyệt Nhị bĩu môi, Nguyệt Nhị cũng không chịu nổi bà ta.
Tĩnh Tâm bất đắc dĩ cười trừ, vẫn biết bà bác cả nổi tiếng ngu ngốc nhưng lần này bà ấy đụng vào thép hiệu rồi. Lấy tính cách Cao Lôi Hoa, muốn Nguyệt Nại Nhã không chết thật khó.
*************************.
Bên kia, Nguyệt Đỉnh Thiên và mẹ con Nguyệt Nại Nhã tìm một chỗ chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bởi vì mang theo hai mẹ con Nguyệt Nại Nhã và Hồi Thiên bị thương nên tốc độ đi đường của Nguyệt Đỉnh Thiên có phần chậm chạp. Tốc độ của họ so với người bình thường không nhanh hơn bao nhiêu.
Màn đêm buông xuống, ba người kiếm chỗ cắm trại tạm thời nghỉ ngơi qua đêm.
Nguyệt Nại Nhã và Hồi Thiên bị thương nên vào trong lều ngủ. Chỉ còn Nguyệt Đỉnh Thiên ngồi cạnh đống lửa nghĩ về chuyện phát sinh hồi sáng.
Lão là chờ hai lão già kia đi rồi mới đến nhà Tĩnh Tâm xem thử xem cháu rể của mình có đúng như hai lão già kia khen lên khen xuống không.
Thì vừa vặn lúc Cao Lôi Hoa định giết chết Nguyệt Nại Nhã. Tại thời khắc kia, Nguyệt Đỉnh Thiên cảm thấy trên người Cao Lôi Hoa có một cỗ lực lượng không an lành, cỗ lực lượng này khiến cho Nguyệt Đỉnh Thiên cảm thấy cực kỳ bất an.
Bởi vì cỗ lực lượng này làm Nguyệt Đỉnh Thiên nhớ đến một người nhiều năm về trước. Người đã mang lại cho Hải tộc một trường đại nạn. Hồi đó cách đây đã ngàn năm, năm đó người nọ đột nhiên xuất hiện tại đáy biển, sau đó nói phải tìm trong Hải tộc một đồ vật có tên là "Tay trái của Satan". Trong quá trình tìm kiếm, người nọ và Hải hoàng tộc đã xảy ra mâu thuẫn. Cuối cùng hai bên động thủ.
Ngày đó, người nọ lấy sức một mình chống lại toàn bộ cao thủ củaHải tộc.
Cuối cùng, lưu lại một đống thi thể của tộc Hải hoàng, người nọ bị trọng thương vẫn nghênh ngang rời đi. Lúc ấy, Nguyệt Đỉnh Thiên chỉ là một cậu bé. Tuy còn nhỏ nhưng Nguyệt Đỉnh Thiên vẫn còn nhớ rõ cỗ lực lượng xấu xa trên người nọ.
Mà hồi sáng, lực lượng Cao Lôi Hoa cực giống với lực lượng của người nọ trong trí nhớ của lão. Giống nhau ở sự xấu xa, giống nhau ở sự hắc ám.
Trong lúc Nguyệt Đỉnh Thiên nghĩ về chuyện ban ngày thì đột nhiên đống lửa trước mặt tắt ngúm.
- Có sát khí!
Nguyệt Đỉnh Thiên khẽ quát, ngẩng đầu nhìn lên trời. Nơi phát ra nguồn sát khí.
Nguyệt Đỉnh Thiên vừa nhìn lên trên trời thì một bóng đen đã lao từ trên xuống thẳng đến Nguyệt Đỉnh Thiên. Người chưa tới, sát khí đã tới.
Người đến không có ý tốt! Nguyệt Đỉnh Thiên nhanh chóng chú ý vào bóng người đang lao xuống, đồng thời tay cũng ngưng tụ thần lực băng hệ. Chuẩn bị một đòn lấy mạng người lao tới.
Bóng đen từ trên không trung nhẹ nhàng dừng lại, đứng trước người Nguyệt Đỉnh Thiên. Đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm vào căn lều sau lưng Nguyệt Hoa Thiên. Bởi vì bên trong lều chính là bà bác cả Nguyệt Nại Nhã của Tĩnh Tâm và đứa con của mụ Hồi Thiên.
- Là ai?
Nguyệt Hoa Thiên cảnh giác nhìn bóng đen, tuy dáng người nhỏ bé nhưng Nguyệt Đỉnh Thiên không dám lơ là, bởi vì từ trên người bóng đen tỏa ra một cỗ sát khí đáng sợ. Sát khí như vậy không phải cao thủ bình thường có thể có. Cỗ sát khí này giống như từ địa ngục phát ra, đập vào mặt làm người ta cảm thấy mùi máu tanh tưởi.
Bóng đen khoác một chiếc áo choàng ma pháp sư, cả người được che kín bên trong. Chậm rãi, bóng đen thoáng ngẩng mặt lên. Đôi mắt đen nháy như thanh kiếm sắc bén nhìn thẳng về phía Nguyệt Đỉnh Thiên.
Sau đó bóng đen mở miệng thì thào:
- Ý nghĩ của chủ nhân cũng là ý của ta. Chủ nhân muốn giết người tức là muốn ta giết người.
- Ngươi là ai? Trả lời mau!
Nguyệt Đỉnh Thiên tức giận quát lớn, đồng thời giơ tay phải lên nhanh chóng ngưng tụ năng lượng hóa thành một thanh trường kiếm Băng Lam, đây là thanh kiếm tạo ra bằng thủy nguyên tố tinh khiết nhất. Có thể chém sắt như chém bùn!
Đinh~ đinh~ một loạt âm thanh dễ nghe từ "chân linh" (chuông đeo chân - 1 dạng đồ trang sức) trên chân cô gái phát ra lúc di chuyển. Rất trong trẻo, rất êm tai.
- Sát lục chi vũ (Điệu múa giết chóc), sơ vũ, tấc sát.
Từ trong miệng bóng đen vang lên một giọng nói dễ nghe.
- Ngươi là ai? Trả lời ta!
Nguyệt Đỉnh Thiên vẫn hét lớn, đồng thời vung trường kiếm quét về bóng đen phía trước.
Sát lục chi vũ chính là điệu múa của Mộng Ti. Người tới chính là con gái của Cao Lôi Hoa, Mộng Ti.
Mộng Ti khẽ bước chân theo bộ pháp huyền ảo. Mỗi bước chân đều phát ra một tiếng chuông ngân nga. Theo tiếng chuông linh đó, thân hình của đứa nhỏ bắt đầu dài ra, lớn ra. Và giống như lần trước. Trong mơ hồ, dường như thân hình của Mộng Ti đã trưởng thành.
Sơ vũ - Thốn sát là vũ bộ thứ nhất của Mộng Ti. Lúc ở cửa thành đã từng dùng qua, khi đó sau khi hoàn thành vũ bộ này, không một tên lính nào còn sống sót, tất cả đều thành mảnh vụn không vượt quá một tấc, đó chính là tấc sát. (Giết chết mà mảnh vụn không lớn hơn một tấc).
Theo vũ bộ, một con dao găm đen xuất hiện trong tay Mộng Ti.
Nguyệt Đỉnh Thiên sửng sốt. Lão bị bộ vũ kỹ xinh đẹp này chấn động rồi, lần đầu tiên trong đời lão được chứng kiến vũ kỹ đẹp mà lại trí mạng như vậy. Nguyệt Đỉnh Thiên nhận thấy sát khí trong bước nhảy xinh đẹp này liền lập tức tỉnh táo lùi lại. Khó khăn né một dao trong tay Mộng Ti.
- Tý nữa thì lật thuyền trong mương rồi.
Nguyệt Hoa Thiên thầm nói. Lão đường đường là Hải Hoàng tiền nhiệm mà chết như vậy thì đúng là cười rụng răng quá!
Nguyệt Đỉnh Thiên vừa né xong, Mộng Ti khẽ cười. Nàng vốn không cần để ý đến Nguyệt Đỉnh Thiên nên lão né ra mới là ý định của nàng. Bởi vì phía sau lão chính là hai mẹ con nhà Nguyệt Nại Nhã.
- Thứ vũ, phá sát!
Giọng nói của Mộng Ti lúc trưởng thành rất yêu mị, đôi chân của nàng biến đổi không ngừng. Phá sát, chủ yếu lấy "phá" làm thủ đoạn công kích.
Bên trong lều, Nguyệt Nại Nhã bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, mụ chậm rãi mở mắt ra và nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của cuộc đời mình.
Một thanh dao găm màu đen đang đâm xuống nhưng mà mụ không còn một chút sức lực phản kháng…
/513
|