Sáng sớm. ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống Bát Bảo sơn, rơi trên nghĩa trang công cộng, giống như một chiếc lồng vàng chụp xuống nhưng lại không làm khí tức trang nghiêm của nghĩa trang bị thay đổi chút nào.
Nghĩa trang công cộng chiếm diện tích một trăm năm mươi mẫu, tùy ý có thể nhìn thấy được khách đến viếng thăm, trong đó số lượng khách nhân đi về phía bắc khu nghĩa trang nhiều hơn, nơi đó chính là địa phương chôn cất những nhân vật chính trị cấp cao nhất.
Rất nhiều đại nhân vật kể cả Trần lão thái gia đều được chôn cất tại nơi này.
Vào lúc tám giờ, một chiếc việt dã mang biển số quân khu Yên Kinh đi tới cổng nghĩa trang tại Bát Bảo sơn.
Bên trong xe, Trần Phàm, Tô San, Trần Chiến cùng Tôn Diễm Linh đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc lặng lẽ.
Lúc Trần lão thái gia qua đời, Trần Phàm không muốn làm kinh động vong hồn của Trần lão thái gia, sau khi bị Trần Kiến Quốc đuổi ra khỏi Trần gia, chỉ mang theo Tô San khấu đầu lạy Trần lão thái gia ba lần, cũng không tham gia lễ truy điệu lão thái gia và nghi thức đưa tang.
Nguyên bản dựa theo kế hoạch của Trần Phàm, sau khi hắn trở lại Yên Kinh vốn định đi thăm Trần lão thái gia, nhưng trong ngày đó hắn lại nhận được điện thoại của Nạp Lan Vĩnh Kha, liền vội vàng chạy tới Đại Liên.
Ngày hôm qua, sau khi Trần Phàm trở lại quân khu Yên Kinh, biểu lộ thái độ trước mặt Trần Vĩnh Lạc và Trần Ninh, sau đó lại cùng Trần Chiến thương lượng sáng nay sẽ đi tế mộ.
Sau khi xe dừng lại, Trần Chiến ôm Tôn Diễm Linh đặt trên xe lăn, Trần Phàm đứng sau lưng đẩy xe đi về hướng bắc nghĩa trang.
Dọc theo đường đi, sắc mặt Trần Chiến thật nghiêm túc, vẻ mặt Tôn Diễm Linh lại phức tạp, mà vẻ mặt Trần Phàm thì bình tĩnh.
Nhưng...
Vẻ bi thương che giấu dưới sắc mặt bình tĩnh kia nhìn thấy thật rõ ràng.
Có lẽ đã phát hiện được tâm tình của Trần Phàm, dọc theo đường đi, Tô San đều im lặng đi bên cạnh Trần Phàm, thân thiết nắm cánh tay hắn, dùng phương thức này cho hắn thêm lực lượng.
Không biết qua bao lâu, gia đình Trần Phàm đi tới khu mộ phía bắc thì đã thấy nơi này có không ít người, ngoài ra còn có binh lính phụ trách canh gác.
Cũng giống như bốn người Trần Phàm, vẻ mặt khách nhân đến viếng thật nghiêm túc, cúi đầu với những vị tiên phong trong cách mạng quốc gia, dùng điều này biểu đạt lòng kính ý của bọn họ.
- Tiểu Phàm, con đưa San San đi đi, cha với mẹ không đi.
Đi tới khu mộ được chôn cất với quy cách cao nhất. Trần Chiến nghĩ nghĩ, dừng bước lại nói với Trần Phàm:
- Cha và mẹ đã tới lúc thanh minh.
- Dạ.
Trần Phàm nhẹ gật đầu, sau đó tùy ý cho Tô San kéo cánh tay của hắn, đi theo hướng tay chỉ của Trần Chiến tới chỗ mộ địa của Trần lão thái gia.
Có lẽ do không khí chung quanh thật sự rất nghiêm túc, khách nhân cũng không cảm thấy kinh ngạc khi hai người đi qua, thậm chí cơ hồ cũng không có mấy người đưa mắt nhìn họ, càng không ai làm ra tiếng động gì ồn ào.
Trong bất tri bất giác, Trần Phàm cùng Tô San đi xuyên qua đám người, đi tới mộ địa của Trần lão thái gia cách đó không xa.
Tuy rằng Trần lão thái gia là vị khai quốc công thần cuối cùng hiện tại, hơn nữa còn có lực ảnh hưởng cực lớn trong hai lĩnh vực quân sự cùng chính trị, nhưng lực ảnh hưởng tại nhân gian lại rất nhỏ.
Vì thế so sánh với những mộ địa khác mà nói, mộ địa của Trần lão thái gia có chút quạnh quẽ, chỉ có một người đứng trước mộ bia.
Đó là một cô gái dáng người cao gầy, có lẽ vì tỏ lòng tôn ttọng, cô gái mặc bộ quần áo màu đen, ngay cả chiếc ba lô trên người cũng màu đen.
Ngoài ra cô gái còn cầm một lẵng hoa, hoa cúc tản ra hương hoa thơm ngát dưới ánh mặt trời.
Có lẽ do quá chuyên chú, cô gái không nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San đi đến, nàng nhìn mộ bia chăm chú thật lâu, sắc mặt trang nghiêm mà cung kính đem lẵng hoa đặt ngay trước mộ bia, sau đó lui ra phía sau vài bước, gỡ ba lô đặt xuống, cúi đầu ba lần bái mộ bia thật sâu.
Làm xong chuyện này, cô gái lại đeo ba lô lên lưng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng.
Trong nháy mắt nàng xoay người, đôi mắt của nàng đột nhiên phóng lớn, sắc mặt nghiêm túc trở thành hư không, chỉ còn lại thần tình kinh ngạc, thậm chí bởi vì quá kinh ngạc, động tác của nàng hơi có vẻ cứng ngắc.
- Chị Thiên Thiên?
Ngay khi cô gái nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San mà kinh ngạc. Trần Phàm cùng Tô San cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng, hai người đồng thời sửng sốt, trong đó Tô San theo bản năng kêu lên ba chữ "chị Thiên Thiên".
Nghe tiếng gọi, vẻ kinh ngạc trên mặt Trương Thiên Thiên dần dần thối lui, nàng hít sâu một hơi, ngữ khí hơi có vẻ phức tạp:
- Trần Phàm, Tô San, chào hai người.
- Thiên Thiên, cảm ơn cô.
Trần Phàm nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trương Thiên Thiên, ngữ khí cũng có vẻ phức tạp, hắm nằm mơ cũng thật không ngờ nàng lại xuất hiện ở nơi này.
- Trần Phàm, lão thái gia của anh là tiên phong cách mạng, vì tổ quốc kính dâng cả đời, tôi đến tế mộ lão nhân gia hẳn là chuyện nên làm.
Trương Thiên Thiên nhẹ lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh.
Nghe lời nàng nói, Trần Phàm hơi có vẻ trầm mặc, tâm ý của Trương Thiên Thiên đối với hắn, hắn mơ hồ có thể nhận thấy được, hắn biết rõ Trương Thiên Thiên đến nơi đây, hơn phân nửa nguyên nhân bởi vì hắn.
Nếu không phải như thế, Trương Thiên Thiên cũng sẽ không đặc biệt chỉ tế mộ cho Trần lão thái gia, dù sao khu mộ này có rất nhiều vị tiên phong cách mạng!
Trần Phàm hiểu được điểm này, Tô San cũng hiểu được điểm này.
Thậm chí nàng còn hiểu rõ ràng hơn Trần Phàm, cảm tình của Trương Thiên Thiên thâm sâu cỡ nào đối với Trần Phàm.
Theo nàng xem, cô gái từng hâm mộ hư vinh, vì không muốn cô phụ kỳ vọng của cha mẹ dành cho mình, không ngừng đi lại giữa những vòng luẩn quẩn trong xã hội thượng lưu, một năm nay cũng đã thay đổi, hoàn toàn là bởi vì Trần Phàm!
Hiểu được điểm này, Tô San thoáng do dự, nhân tiện nói:
- Trần Phàm, anh trò chuyện với chị Thiên Thiên, em đi lấy món đồ bỏ quên trên xe.
Nói xong, Tô San lại đưa mắt nhìn Trương Thiên Thiên:
- Chị Thiên Thiên, chúng ta thật lâu mới gặp nhau, chị cũng đừng đi nhanh, trưa nay cùng nhau dùng cơm nhé.
Nói xong, Tô San không đợi hai người đáp lời, xoay người rời đi.
Nhưng...
Trong nháy mắt nàng xoay người, trong con ngươi của nàng hiện lên vẻ phức tạp, đồng thời cắn nhẹ môi, bước chân cũng không hề dừng lại, ngược lại còn có vẻ hơi dồn dập.
Nhìn thấy Tô San rời đi. Trần Phàm vốn muốn mở miệng gọi nàng trở lại, nhưng suy nghĩ kỹ, hiểu được Tô San cố ý lưu lại không gian cho hắn cùng Trương Thiên Thiên trò chuyện, lại đem lời nuốt ngược trở vào.
Mà Trương Thiên Thiên lại lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, tựa hồ nàng thật không ngờ Tô San vì sao phải làm như vậy.
- Cô đến Yên Kinh khi nào?
Chờ Tô San rời đi, Trần Phàm hỏi.
- Vừa đến hôm nay.
Trương Thiên Thiên lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt đáp:
- Đoạn thời gian trước tôi đưa đơn xin nhập Đảng, đang ở thời kỳ khảo sát. Vì kiên định quyết tâm nhập đảng của chính mình, tôi dự định thừa dịp nghỉ hè hai tháng, sẽ đến mỗi căn cứ cách mạng thăm viếng, nghĩa trang cách mạng tại Bát Bảo sơn là trạm đầu tiên.
Đối với sự thay đổi của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm cũng có nghe thấy, nhưng không biết chuyện Thiên Thiên muốn nhập Đảng, lúc này nghe nàng nói như thế, nhiều ít cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Thật có lỗi. Trần Phàm, tôi không nghĩ tới sẽ gặp hai người ở chỗ này.
Trương Thiên Thiên thấy Trần Phàm không nói lời nào, lại nói:
- San San sẽ không trách anh chứ?
- Không biết.
Trần Phàm lắc đầu sửng sốt, theo sau lại lắc đầu nói:
- Nếu nàng trách tôi, cũng sẽ không để cho tôi cùng cô ở đây nói chuyện. Cho nên cô không cần xin lỗi, ngược lại tôi còn phải cảm ơn cô đã đến viếng thăm lão thái gia.
- Nên làm mà.
Trương Thiên Thiên theo bản năng trả lời một câu, lời vừa ra khỏi miệng lại có chút hối hận.
Trần Phàm thấy thế nhất thời trầm mặc.
Dù hắn có thể nhận thấy được tâm ý của Trương Thiên Thiên, hơn nữa cũng đã sớm thay đổi cách nhìn đối với nàng, nhưng giữa hai người giống như còn một tầng ngăn cách, làm cho hắn không thể thản nhiên tự nhiên như khi đối mặt với những cô gái khác.
- Thôi được Trần Phàm, tôi biết tình cảm giữa anh và lão thái gia rất sâu, lần này anh tới khẳng định có nhiều chuyện muốn nói, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.
Trương Thiên Thiên thấy thế, chủ động mở miệng đánh vỡ trầm mặc:
- Mặt khác, chiều nay tôi còn có chuyến bay, tôi sợ nếu còn không đi, sẽ chậm trễ lộ trình.
- Được.
Trần Phàm gật gật đầu.
Trương Thiên Thiên nhìn hắn thật sâu, không chút do dự rời đi.
Dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt đi thoáng qua người Trần Phàm, trong con ngươi Trương Thiên Thiên tràn ngập ánh mắt lưu luyến.
Ánh mắt chợt lóe rồi biến mất.
Bước chân của nàng không hề ngừng lại.
Cảm giác kia thật giống như lúc trước bởi vì nàng nghĩ Trần Phàm thiếu khuyết mạng lưới quan hệ trong bạch đạo nên nàng quyết tâm nhập Đảng, tính toán gia nhập quan trường, chờ đợi có một ngày có thể giúp đỡ Trần Phàm, sau đó nàng biết Trần Phàm ở trong chính giới cũng mánh khóe thông thiên, vẫn không hề thay đổi quyết định, không hề dừng lại bước chân!
Chấp nhất, dũng cảm tiến tới!
Cô gái từng ái mộ hư vinh kia đến nay vẫn luôn như thế.
Trần Phàm cũng không ngăn trở Trương Thiên Thiên, chỉ lẳng lặng nhìn nàng rời đi.
Ở bên ngoài bãi xe, Tô San đang nhìn chăm chú vào Trương Thiên Thiên.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của nàng cực kỳ phức tạp.
Dù nàng đã sớm quyết định, an tâm làm một cô gái nhỏ dựa dẫm, không tranh không giành, không để ý tới bên người Trần Phàm còn có những cô gái khác, ngay cả khi gặp mặt Trương Thiên Thiên, vì không muốn ba người quá mức xấu hổ, nàng chủ động lựa chọn rời đi.
Nhưng... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dù sao nàng cũng là người vợ tương lai của Trần Phàm!
Là vị hôn thê của Trần Phàm, lại phải cấp cho cô gái khác cùng hôn phu của mình không gian riêng nói chuyện, làm ra quyết định này, cần dũng khí cùng trí tuệ rất lớn.
Dần dần, dần dần, nhìn thấy Trương Thiên Thiên cách mình càng ngày càng gần, Tô San hít sâu một hơi, hung hăng thở mạnh, giống như đem nỗi ủy khuất toàn bộ phun ra ngoài, sau đó đi nhanh về hướng Trương Thiên Thiên.
- Chị Thiên Thiên, chị muốn đi sao?
Rất nhanh hai người chạm mặt, nàng mở miệng trước:
- Không phải mới nói trưa nay cùng nhau dùng cơm sao?
- Không được. San San.
Trương Thiên Thiên nhìn Tô San:
- Chiều nay tôi còn phải ngồi chuyến bay tới Duyên An, nếu còn ăn cơm tôi sợ trễ chuyến bay. Lần sau đi nha, chờ chúng ta về trường rồi hẹn lại.
- Nga, vậy được rồi.
Tô San cũng biết nếu thật sự ba người ngồi chung với nhau dùng cơm, trường hợp sẽ dị thường xấu hổ, vì thế cũng không cưỡng cầu.
Trương Thiên Thiên thoáng do dự, lại nói:
- Thật xin lỗi San San, tôi cũng không biết ở đây gặp hai người. Còn nữa...hi vọng cô đừng nên trách Trần Phàm, tôi thừa nhận tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy chưa từng thích tôi, tôi chỉ là người khách qua đường đối với anh ấy mà thôi, cô không cần phải lo lắng giữa tôi và anh ấy sẽ...
- Chị Thiên Thiên...
Nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, Tô San không khỏi cả kinh, vô cùng kinh ngạc, lại theo bản năng ngắt lời Trương Thiên Thiên.
Trương Thiên Thiên khe khẽ thở dài, nở nụ cười nhọt nhạt, trong nụ cười có vẻ chua xót:
- Được rồi San San, hiện tại tâm tình của Trần Phàm hẳn rất khó chịu, cô đi bồi bồi hắn đi.
Vừa nói xong, Trương Thiên Thiên đi ngang qua bên người Tô San.
- Chị Thiên Thiên, nếu...như thích, cứ nói ra, giấu trong lòng sẽ chịu khổ sở.
Nhận thấy được trong con ngươi Trương Thiên Thiên toát ra vẻ hâm mộ, Tô San cắn chặt răng, kéo cánh tay Trương Thiên Thiên, nhẹ cắn môi sâu kín thở dài nói:
- Tuy rằng tôi sẽ để ý, nhưng sẽ không trách anh ấy, càng sẽ không trách chị.
Cả người Trương Thiên Thiên chấn động mãnh liệt!
Tô San thấy thế, buông cánh tay Trương Thiên Thiên, mấp máy môi, lộ ra dáng tươi cười yếu ớt mang theo vài phần chua xót, vài phần đồng tình, vài phần lý giải xoay người rời đi.
- Cảm ơn cô, San San. Chờ có một ngày, tôi cảm giác mình có tư cách trở thành người đàn bà của anh ấy tôi sẽ truy đuổi giấc mộng đẹp này.
Nhìn bóng lưng Tô San rời đi, trong lòng Trương Thiên Thiên âm thầm tự nói với mình.
Nghĩa trang công cộng chiếm diện tích một trăm năm mươi mẫu, tùy ý có thể nhìn thấy được khách đến viếng thăm, trong đó số lượng khách nhân đi về phía bắc khu nghĩa trang nhiều hơn, nơi đó chính là địa phương chôn cất những nhân vật chính trị cấp cao nhất.
Rất nhiều đại nhân vật kể cả Trần lão thái gia đều được chôn cất tại nơi này.
Vào lúc tám giờ, một chiếc việt dã mang biển số quân khu Yên Kinh đi tới cổng nghĩa trang tại Bát Bảo sơn.
Bên trong xe, Trần Phàm, Tô San, Trần Chiến cùng Tôn Diễm Linh đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc lặng lẽ.
Lúc Trần lão thái gia qua đời, Trần Phàm không muốn làm kinh động vong hồn của Trần lão thái gia, sau khi bị Trần Kiến Quốc đuổi ra khỏi Trần gia, chỉ mang theo Tô San khấu đầu lạy Trần lão thái gia ba lần, cũng không tham gia lễ truy điệu lão thái gia và nghi thức đưa tang.
Nguyên bản dựa theo kế hoạch của Trần Phàm, sau khi hắn trở lại Yên Kinh vốn định đi thăm Trần lão thái gia, nhưng trong ngày đó hắn lại nhận được điện thoại của Nạp Lan Vĩnh Kha, liền vội vàng chạy tới Đại Liên.
Ngày hôm qua, sau khi Trần Phàm trở lại quân khu Yên Kinh, biểu lộ thái độ trước mặt Trần Vĩnh Lạc và Trần Ninh, sau đó lại cùng Trần Chiến thương lượng sáng nay sẽ đi tế mộ.
Sau khi xe dừng lại, Trần Chiến ôm Tôn Diễm Linh đặt trên xe lăn, Trần Phàm đứng sau lưng đẩy xe đi về hướng bắc nghĩa trang.
Dọc theo đường đi, sắc mặt Trần Chiến thật nghiêm túc, vẻ mặt Tôn Diễm Linh lại phức tạp, mà vẻ mặt Trần Phàm thì bình tĩnh.
Nhưng...
Vẻ bi thương che giấu dưới sắc mặt bình tĩnh kia nhìn thấy thật rõ ràng.
Có lẽ đã phát hiện được tâm tình của Trần Phàm, dọc theo đường đi, Tô San đều im lặng đi bên cạnh Trần Phàm, thân thiết nắm cánh tay hắn, dùng phương thức này cho hắn thêm lực lượng.
Không biết qua bao lâu, gia đình Trần Phàm đi tới khu mộ phía bắc thì đã thấy nơi này có không ít người, ngoài ra còn có binh lính phụ trách canh gác.
Cũng giống như bốn người Trần Phàm, vẻ mặt khách nhân đến viếng thật nghiêm túc, cúi đầu với những vị tiên phong trong cách mạng quốc gia, dùng điều này biểu đạt lòng kính ý của bọn họ.
- Tiểu Phàm, con đưa San San đi đi, cha với mẹ không đi.
Đi tới khu mộ được chôn cất với quy cách cao nhất. Trần Chiến nghĩ nghĩ, dừng bước lại nói với Trần Phàm:
- Cha và mẹ đã tới lúc thanh minh.
- Dạ.
Trần Phàm nhẹ gật đầu, sau đó tùy ý cho Tô San kéo cánh tay của hắn, đi theo hướng tay chỉ của Trần Chiến tới chỗ mộ địa của Trần lão thái gia.
Có lẽ do không khí chung quanh thật sự rất nghiêm túc, khách nhân cũng không cảm thấy kinh ngạc khi hai người đi qua, thậm chí cơ hồ cũng không có mấy người đưa mắt nhìn họ, càng không ai làm ra tiếng động gì ồn ào.
Trong bất tri bất giác, Trần Phàm cùng Tô San đi xuyên qua đám người, đi tới mộ địa của Trần lão thái gia cách đó không xa.
Tuy rằng Trần lão thái gia là vị khai quốc công thần cuối cùng hiện tại, hơn nữa còn có lực ảnh hưởng cực lớn trong hai lĩnh vực quân sự cùng chính trị, nhưng lực ảnh hưởng tại nhân gian lại rất nhỏ.
Vì thế so sánh với những mộ địa khác mà nói, mộ địa của Trần lão thái gia có chút quạnh quẽ, chỉ có một người đứng trước mộ bia.
Đó là một cô gái dáng người cao gầy, có lẽ vì tỏ lòng tôn ttọng, cô gái mặc bộ quần áo màu đen, ngay cả chiếc ba lô trên người cũng màu đen.
Ngoài ra cô gái còn cầm một lẵng hoa, hoa cúc tản ra hương hoa thơm ngát dưới ánh mặt trời.
Có lẽ do quá chuyên chú, cô gái không nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San đi đến, nàng nhìn mộ bia chăm chú thật lâu, sắc mặt trang nghiêm mà cung kính đem lẵng hoa đặt ngay trước mộ bia, sau đó lui ra phía sau vài bước, gỡ ba lô đặt xuống, cúi đầu ba lần bái mộ bia thật sâu.
Làm xong chuyện này, cô gái lại đeo ba lô lên lưng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng.
Trong nháy mắt nàng xoay người, đôi mắt của nàng đột nhiên phóng lớn, sắc mặt nghiêm túc trở thành hư không, chỉ còn lại thần tình kinh ngạc, thậm chí bởi vì quá kinh ngạc, động tác của nàng hơi có vẻ cứng ngắc.
- Chị Thiên Thiên?
Ngay khi cô gái nhìn thấy Trần Phàm cùng Tô San mà kinh ngạc. Trần Phàm cùng Tô San cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng, hai người đồng thời sửng sốt, trong đó Tô San theo bản năng kêu lên ba chữ "chị Thiên Thiên".
Nghe tiếng gọi, vẻ kinh ngạc trên mặt Trương Thiên Thiên dần dần thối lui, nàng hít sâu một hơi, ngữ khí hơi có vẻ phức tạp:
- Trần Phàm, Tô San, chào hai người.
- Thiên Thiên, cảm ơn cô.
Trần Phàm nhìn vẻ mặt thản nhiên của Trương Thiên Thiên, ngữ khí cũng có vẻ phức tạp, hắm nằm mơ cũng thật không ngờ nàng lại xuất hiện ở nơi này.
- Trần Phàm, lão thái gia của anh là tiên phong cách mạng, vì tổ quốc kính dâng cả đời, tôi đến tế mộ lão nhân gia hẳn là chuyện nên làm.
Trương Thiên Thiên nhẹ lắc đầu, ngữ khí bình tĩnh.
Nghe lời nàng nói, Trần Phàm hơi có vẻ trầm mặc, tâm ý của Trương Thiên Thiên đối với hắn, hắn mơ hồ có thể nhận thấy được, hắn biết rõ Trương Thiên Thiên đến nơi đây, hơn phân nửa nguyên nhân bởi vì hắn.
Nếu không phải như thế, Trương Thiên Thiên cũng sẽ không đặc biệt chỉ tế mộ cho Trần lão thái gia, dù sao khu mộ này có rất nhiều vị tiên phong cách mạng!
Trần Phàm hiểu được điểm này, Tô San cũng hiểu được điểm này.
Thậm chí nàng còn hiểu rõ ràng hơn Trần Phàm, cảm tình của Trương Thiên Thiên thâm sâu cỡ nào đối với Trần Phàm.
Theo nàng xem, cô gái từng hâm mộ hư vinh, vì không muốn cô phụ kỳ vọng của cha mẹ dành cho mình, không ngừng đi lại giữa những vòng luẩn quẩn trong xã hội thượng lưu, một năm nay cũng đã thay đổi, hoàn toàn là bởi vì Trần Phàm!
Hiểu được điểm này, Tô San thoáng do dự, nhân tiện nói:
- Trần Phàm, anh trò chuyện với chị Thiên Thiên, em đi lấy món đồ bỏ quên trên xe.
Nói xong, Tô San lại đưa mắt nhìn Trương Thiên Thiên:
- Chị Thiên Thiên, chúng ta thật lâu mới gặp nhau, chị cũng đừng đi nhanh, trưa nay cùng nhau dùng cơm nhé.
Nói xong, Tô San không đợi hai người đáp lời, xoay người rời đi.
Nhưng...
Trong nháy mắt nàng xoay người, trong con ngươi của nàng hiện lên vẻ phức tạp, đồng thời cắn nhẹ môi, bước chân cũng không hề dừng lại, ngược lại còn có vẻ hơi dồn dập.
Nhìn thấy Tô San rời đi. Trần Phàm vốn muốn mở miệng gọi nàng trở lại, nhưng suy nghĩ kỹ, hiểu được Tô San cố ý lưu lại không gian cho hắn cùng Trương Thiên Thiên trò chuyện, lại đem lời nuốt ngược trở vào.
Mà Trương Thiên Thiên lại lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, tựa hồ nàng thật không ngờ Tô San vì sao phải làm như vậy.
- Cô đến Yên Kinh khi nào?
Chờ Tô San rời đi, Trần Phàm hỏi.
- Vừa đến hôm nay.
Trương Thiên Thiên lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt đáp:
- Đoạn thời gian trước tôi đưa đơn xin nhập Đảng, đang ở thời kỳ khảo sát. Vì kiên định quyết tâm nhập đảng của chính mình, tôi dự định thừa dịp nghỉ hè hai tháng, sẽ đến mỗi căn cứ cách mạng thăm viếng, nghĩa trang cách mạng tại Bát Bảo sơn là trạm đầu tiên.
Đối với sự thay đổi của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm cũng có nghe thấy, nhưng không biết chuyện Thiên Thiên muốn nhập Đảng, lúc này nghe nàng nói như thế, nhiều ít cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Thật có lỗi. Trần Phàm, tôi không nghĩ tới sẽ gặp hai người ở chỗ này.
Trương Thiên Thiên thấy Trần Phàm không nói lời nào, lại nói:
- San San sẽ không trách anh chứ?
- Không biết.
Trần Phàm lắc đầu sửng sốt, theo sau lại lắc đầu nói:
- Nếu nàng trách tôi, cũng sẽ không để cho tôi cùng cô ở đây nói chuyện. Cho nên cô không cần xin lỗi, ngược lại tôi còn phải cảm ơn cô đã đến viếng thăm lão thái gia.
- Nên làm mà.
Trương Thiên Thiên theo bản năng trả lời một câu, lời vừa ra khỏi miệng lại có chút hối hận.
Trần Phàm thấy thế nhất thời trầm mặc.
Dù hắn có thể nhận thấy được tâm ý của Trương Thiên Thiên, hơn nữa cũng đã sớm thay đổi cách nhìn đối với nàng, nhưng giữa hai người giống như còn một tầng ngăn cách, làm cho hắn không thể thản nhiên tự nhiên như khi đối mặt với những cô gái khác.
- Thôi được Trần Phàm, tôi biết tình cảm giữa anh và lão thái gia rất sâu, lần này anh tới khẳng định có nhiều chuyện muốn nói, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.
Trương Thiên Thiên thấy thế, chủ động mở miệng đánh vỡ trầm mặc:
- Mặt khác, chiều nay tôi còn có chuyến bay, tôi sợ nếu còn không đi, sẽ chậm trễ lộ trình.
- Được.
Trần Phàm gật gật đầu.
Trương Thiên Thiên nhìn hắn thật sâu, không chút do dự rời đi.
Dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt đi thoáng qua người Trần Phàm, trong con ngươi Trương Thiên Thiên tràn ngập ánh mắt lưu luyến.
Ánh mắt chợt lóe rồi biến mất.
Bước chân của nàng không hề ngừng lại.
Cảm giác kia thật giống như lúc trước bởi vì nàng nghĩ Trần Phàm thiếu khuyết mạng lưới quan hệ trong bạch đạo nên nàng quyết tâm nhập Đảng, tính toán gia nhập quan trường, chờ đợi có một ngày có thể giúp đỡ Trần Phàm, sau đó nàng biết Trần Phàm ở trong chính giới cũng mánh khóe thông thiên, vẫn không hề thay đổi quyết định, không hề dừng lại bước chân!
Chấp nhất, dũng cảm tiến tới!
Cô gái từng ái mộ hư vinh kia đến nay vẫn luôn như thế.
Trần Phàm cũng không ngăn trở Trương Thiên Thiên, chỉ lẳng lặng nhìn nàng rời đi.
Ở bên ngoài bãi xe, Tô San đang nhìn chăm chú vào Trương Thiên Thiên.
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt của nàng cực kỳ phức tạp.
Dù nàng đã sớm quyết định, an tâm làm một cô gái nhỏ dựa dẫm, không tranh không giành, không để ý tới bên người Trần Phàm còn có những cô gái khác, ngay cả khi gặp mặt Trương Thiên Thiên, vì không muốn ba người quá mức xấu hổ, nàng chủ động lựa chọn rời đi.
Nhưng... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Dù sao nàng cũng là người vợ tương lai của Trần Phàm!
Là vị hôn thê của Trần Phàm, lại phải cấp cho cô gái khác cùng hôn phu của mình không gian riêng nói chuyện, làm ra quyết định này, cần dũng khí cùng trí tuệ rất lớn.
Dần dần, dần dần, nhìn thấy Trương Thiên Thiên cách mình càng ngày càng gần, Tô San hít sâu một hơi, hung hăng thở mạnh, giống như đem nỗi ủy khuất toàn bộ phun ra ngoài, sau đó đi nhanh về hướng Trương Thiên Thiên.
- Chị Thiên Thiên, chị muốn đi sao?
Rất nhanh hai người chạm mặt, nàng mở miệng trước:
- Không phải mới nói trưa nay cùng nhau dùng cơm sao?
- Không được. San San.
Trương Thiên Thiên nhìn Tô San:
- Chiều nay tôi còn phải ngồi chuyến bay tới Duyên An, nếu còn ăn cơm tôi sợ trễ chuyến bay. Lần sau đi nha, chờ chúng ta về trường rồi hẹn lại.
- Nga, vậy được rồi.
Tô San cũng biết nếu thật sự ba người ngồi chung với nhau dùng cơm, trường hợp sẽ dị thường xấu hổ, vì thế cũng không cưỡng cầu.
Trương Thiên Thiên thoáng do dự, lại nói:
- Thật xin lỗi San San, tôi cũng không biết ở đây gặp hai người. Còn nữa...hi vọng cô đừng nên trách Trần Phàm, tôi thừa nhận tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy chưa từng thích tôi, tôi chỉ là người khách qua đường đối với anh ấy mà thôi, cô không cần phải lo lắng giữa tôi và anh ấy sẽ...
- Chị Thiên Thiên...
Nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, Tô San không khỏi cả kinh, vô cùng kinh ngạc, lại theo bản năng ngắt lời Trương Thiên Thiên.
Trương Thiên Thiên khe khẽ thở dài, nở nụ cười nhọt nhạt, trong nụ cười có vẻ chua xót:
- Được rồi San San, hiện tại tâm tình của Trần Phàm hẳn rất khó chịu, cô đi bồi bồi hắn đi.
Vừa nói xong, Trương Thiên Thiên đi ngang qua bên người Tô San.
- Chị Thiên Thiên, nếu...như thích, cứ nói ra, giấu trong lòng sẽ chịu khổ sở.
Nhận thấy được trong con ngươi Trương Thiên Thiên toát ra vẻ hâm mộ, Tô San cắn chặt răng, kéo cánh tay Trương Thiên Thiên, nhẹ cắn môi sâu kín thở dài nói:
- Tuy rằng tôi sẽ để ý, nhưng sẽ không trách anh ấy, càng sẽ không trách chị.
Cả người Trương Thiên Thiên chấn động mãnh liệt!
Tô San thấy thế, buông cánh tay Trương Thiên Thiên, mấp máy môi, lộ ra dáng tươi cười yếu ớt mang theo vài phần chua xót, vài phần đồng tình, vài phần lý giải xoay người rời đi.
- Cảm ơn cô, San San. Chờ có một ngày, tôi cảm giác mình có tư cách trở thành người đàn bà của anh ấy tôi sẽ truy đuổi giấc mộng đẹp này.
Nhìn bóng lưng Tô San rời đi, trong lòng Trương Thiên Thiên âm thầm tự nói với mình.
/839
|