Đoàn người thủ trưởng số 1 đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Nhưng...trước khi rời khỏi trung tâm hội nghị quốc tế Hàng Châu, thủ trưởng số 1 đã tìm riêng một gian phòng khách cùng Trần Phàm nói chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Về phần nội dung cuộc nói chuyện này, cũng chỉ riêng hai người bọn họ biết mà thôi. Ngoại nhân vô pháp biết được!
Nhưng tất cả những chuyện này, đã chứng minh, đoàn người thủ trưởng số 1 đến Hàng Châu, tất cả đều là bởi vì Trần Phàm.
Khi đi, thủ trưởng số 1 cũng không để Trần Phàm cùng Chu Bình Xuyên đưa ra sân bay, mà nhắc nhở Chu Bình Xuyên quay về chủ trì hoạt động giao lưu thương nghiệp. Vì thế, Chu Bình Xuyên tự nhiên là không dám có bất kỳ dị nghị gì.
Trong bãi đỗ xe trung tâm hội nghị quốc tế Hàng Châu, đưa mắt nhìn đoàn xe của thủ trưởng số 1 ly khai xong, Chu Bình Xuyên mới chậm rãi thu hồi nhãn tình, sau đó phức tạp liếc mắt nhìn Trần Phàm một cái, trong lòng đang toát ra rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại mỉm cười nói:
- Trần thiếu, cậu có vào bên trong nữa không?
- Không được rồi, Chu bí thư, tôi có chuyện tình cần phải giải quyết, để cho Tiêu thúc cùng Roman tiên sinh bồi ngài vào trong vậy. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trần Phàm trầm ngâm nói.
Chu Bình Xuyên cũng không quan tâm nhiều lắm, cười cười nói:
- Hảo.
Theo sau, đám người Chu Bình Xuyên, Xương Hâm một lần nữa quay vào trung tâm hội nghị quốc tế, tiếp tục chủ trì hoạt động giao lưu thương nghiệp, còn Dai Fu thì bồi ở bên người Trần Phàm.
- Honey, anh đang chờ Nạp Lan Hương Hương sao?
Trong bãi đỗ xe, Dai Fu nhìn thấy Trần Phàm rút thuốc lá ra, liền chủ động giúp Trần Phàm châm lửa, nhẹ giọng hỏi.
Trần Phàm rít sâu một hơi thuốc, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn vào đôi con ngươi màu xanh lam cơ trí trong vành mắt của Dai Fu, biết rõ Dai Fu đoán chắc sau khi mình nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương thì bệnh tình sẽ phát tác, cho nên không quản vạn lí xa xôi chạy đến Hàng Châu.
Nghĩ đến đây, Trần Phàm theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng lại bị Dai Fu dùng cánh tay trắn nõn chặn miệng.
- Honey, em đã nói rồi, đóa hoa tuylip này sẽ chỉ nở rộ vì anh mà thôi.
Dai Fu nhẹ nhàng nói:
- Em biết, từ thời khắc anh làm cho cả bán đảo England rung chuyển, em không thể giúp được anh cái gì. Điều duy nhất em có thể làm, chính là xuất hiện ở bên cạnh anh, những khi anh cần em nhất. Tựu giống như ngày đó, khi em cần anh, thì anh liền giống như Chiến Thần xuất hiện ở trước mặt em vậy!
Nghe Dai Fu nói những lời này, Trần Phàm cười khổ một tiếng, đem hai chữ "cảm ơn" nuốt trở vào trong bụng.
- Dai Fu, em vào trong tham gia hoạt động giao lưu đi.
Trần Phàm thở dài nói.
Dai Fu gật đầu:
- Ok!
Nói xong, Dai Fu không hề chần chừ, mà trực tiếp xoay người đi vào trong trung tâm hội nghị. Bởi vì...nàng biết, Trần Phàm nói như vậy là có hai nguyên nhân.
Đầu tiên là muốn cấp nhân tình cho Chu Bình Xuyên...Bởi vì, nếu như có phó tổng tài của tập đoàn đầu tư Warner tham gia hoạt động giao lưu thương nghiệp. Vậy thì tầm quan trọng của hoạt động này sẽ tăng cao hơn một ít.
Thứ hai, là Trần Phàm muốn gặp riêng Nạp Lan Hương Hương.
Trong khoảng khắc đi ra khỏi bãi đỗ xe, Dai Fu nhịn không được thoáng quay đầu lại nhìn Trần Phàm đứng ở phía xa. Giờ khắc này, tấm lưng của hắn không còn hiên ngang bất khuất như lúc đối diện với thủ trưởng số 1 nữa, mà...hơi có vẻ trùng xuống!
Ngắm nhìn tấm lưng hơi trùng xuống kia, trong lòng Dai Fu khẽ đau nhỏi. Nhưng nàng không hề dừng bước, mà quay đầu tiến vào trong hội nghị trung tâm.
Xa xa, Trần Phàm ngậm thuốc lá, yên lặng đứng chờ Nạp Lan Hương Hương xuất hiện.
Mười mấy phút đồng hồ sau, Nạp Lan Hương Hương một thân lễ phục màu đỏ, cùng Cổ Bình An bước ra khỏi trung tâm hội nghị quốc tế.
Xa xa, trông thấy thân ảnh của hai người, Trần Phàm ném tàn thuốc đi, hung hăng phun ra một ngụm muộn khí, sau đó nhanh chân bước lên nghênh đón.
Trước cửa tòa nhà cao ốc, Cổ Bình An thân cao gần hai mét, từ xa trông thấy Trần Phàm trong lòng đã rùng mình, không nói hai lời, vươn tay ra đè lên vai của Nạp Lan Hương Hương nhắc nhở:
- Hương Hương, hắn đang ở phía trước.
Chứng kiến hành động của Cổ Bình An, vốn Nạp Lan Hương Hương ngẩn ra, sau khi nghe rõ lời nhắc nhở, mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phàm.
Khi thấy Trần Phàm sắc mặt phức tạp đi về phía hai người, thì nàng cũng không hoảng hốt, mà cắn răng nói:
- Sợ cái gì? Chúng ta cứ đi qua, bản thân tôi muốn nhìn xem, hắn định làm gì chúng ta!
Cổ Bình An trầm ngâm không đáp, bước lên trước người Nạp Lan Hương Hương, đôi con ngươi trong mắt cấp tốc biến thành hình dạng mũi kim, cả người căng cứng lên, giống như một đầu dã thú đang chuẩn bị phóng ra, tùy thời sẽ giáng cho con mồi một kích trí mạng.
Trong bãi đậu xe rộng lớn, trừ bỏ những binh lính Võ Cảnh đang canh gác ra, thì chỉ có mỗi ba người Trần Phàm cùng Nạp Lan Hương Hương và Cổ Bình An.
Lúc này, nhóm Võ Cảnh đang phụ trách canh gác đều không hẹn mà cùng quẳng ném ánh mắt nhìn về phía ba người. Ở dưới ánh nhìn chằm chú của họ, khoảng cách giữa Trần Phàm cùng hai người Nạp Lan Hương Hương và Cổ Bình An, càng lúc càng được rút ngắn.
Dần dần ba người gặp nhau, không hẹn mà đều dừng bước, đứng cách nhau khoảng chừng hai thước.
Nhìn Nạp Lan Hương Hương gần ngay trước mắt, trong đầu hiện ra cảnh tượng ngày đó chính mình thất thủ, giết chết người phụ nữ vô tội kia, trái tim Trần Phàm không khỏi nhảy lên, hắn cật lực dùng ý chí khủng bố áp chế lệ khí đang ngọ nguậy ở trong nội tâm, diễn cảm ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh.
- Ngươi muốn gì?
Trông thấy Trần Phàm đang đánh giá Nạp Lan Hương Hương, Cổ Bình An bước ra đứng án ngữ ngay trước mặt Trần Phàm, lạnh lùng hỏi.
Hiển nhiên, thân là con nuôi của Nạp Lan Vĩnh Kha, đối với Trần Phàm, hung thủ giết chết người chị kết nghĩa của mình, hắn không có một chút hảo cảm nào!
- Ta muốn nói với nàng mấy câu.
Trần Phàm cảm nhận được sát khí điên cuồng tràn ngập quanh người Cổ Bình An, nhưng vẫn thản nhiên nói.
Nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, Cổ Bình An không khỏi nhíu mày, chiến ý vẫn không thuyên giảm. Tựa hồ...ở sâu trong nội tâm của hắn, đối với lời Nạp Lan Vĩnh Kha đánh giá hắn không ngăn cản nổi năm chiêu của Trần Phàm, thì vẫn là không phục!
- Bình An, anh lui ra sau đi.
Lúc này, Nạp Lan Hương Hương đi vòng qua Cổ Bình An, đứng ở trước người Trần Phàm, cười lạnh nói:
- Bản thân tôi muốn nghe xem hắn định nói cái gì.
Bên tai vang lên thanh âm của Nạp Lan Hương Hương, Trần Phàm theo bản năng tiến lên phía trước một bước.
Nguyên bản thần kinh đang căng thẳng, tùy thời sẽ ra tay ngăn cản Trần Phàm động thủ. Cổ Bình An vừa nhìn thấy Trần Phàm bước lên, sắc mặt liền biến đổi, không nói hai lời, hung hăng chém đại thủ chưởng ra.
Lúc này, Cổ Bình An đang sử dụng Thái Cực Quyền Thôi Thủ.
Thoạt nhìn, tốc độ rất chậm, hư nhược không có một chút lực lượng nào. Nhưng thời điểm gần chạm vào thân thể của Trần Phàm, thì mới đột nhiên phát ra lực lượng khủng bố!
- Hô
Cổ Bình An vừa phát lực, thì quyền kình đã sinh ra thanh âm xé gió.
- Phanh!
Rất nhanh, Cổ Bình An đã kích trúng người Trần Phàm, Trần Phàm không hề tránh né, mà để cho toàn bộ lực lượng đánh thẳng vào người của mình.
Nhưng ngay sau đó, Cổ Bình An liền cảm giác thủ chưởng của mình, giống như đang vỗ vào một bức tường đồng vách sắt bình thường, hộ khẩu run rẩy không dứt, lực phản chấn cường đại, đã khiến cho hắn nhịn không được mà bật ngược trở lại phía sau.
Tục ngữ nói, người trong nghề vừa ra tay, liền đã biết có bao nhiêu cân lượng. Chỉ thăm dò qua một chiêu, sắc mặt Cổ Bình An đã cuồng biến!
Dù sao, Trần Phàm chỉ đứng nguyên tại chỗ không hề tránh né, để mặc cho hắn công kích. Kết quả Trần Phàm giống như không có chuyện gì, vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ!
- Ngạnh khí công?
Cổ Bình An sắc mặt ngưng trọng nói. Trong lòng bắt đầu tin tưởngNạp Lan Vĩnh Kha không phải là đang hù dọa mình, thực lực giữa Trần Phàm và mình, là hoàn toàn không cùng một cái đẳng cấp.
Lúc này, Trần Phàm chậm rãi thở ra một hơi, nhìn Cổ Bình An biểu tình ngưng trọng, thản nhiên nói:
- Tôi không muốn giao thủ.
Vừa nghe Trần Phàm nói như thế, tiếp tục liên tưởng đến đòn đánh phủ đầu của mình không gây tổn thương được cho Trần Phàm, Cổ Bình An trầm ngâm một lúc, sau đó chiến ý trên người cũng lẳng lẽ biến mất, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm tràn đầy hương vị phức tạp.
Theo Cổ Bình An công kích mà không gây được chút tổn thương nào cho Trần Phàm. Nạp Lan Hương Hương tuy rằng không luyện võ, nhưng vẫn có thể nhìn ra vấn đề ở trong chuyện này.
Bất quá, diễn cảm trên mặt nàng không hề tô ra kinh ngạc chút nào...Nàng chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, vẻ hận ý khắc cốt minh tâm trong ánh mắt là không thể che giấu, cảm tình như chỉ hận không thể xé xác Trần Phàm ra được mà thôi.
- Bảo Nhi vẫn khỏe chứ?
Nhìn thấy tia hận ý tro ng mắt Nạp Lan Hương Hương, nhưng Trần Phàm vẫn không hề quan tâm, mà dùng ngữ khí áy náy dò hỏi.
Bảo Nhi?
- Ngươi không cần giả mù sa mưa, quan tâm đến Bảo Nhi!
Nạp Lan Hương Hương thần tình hận ý nói:
- Nếu không phải do ngươi, thì Bảo Nhi cũng sẽ không mất cha mẹ!
Mất đi cha mẹ?
Nghe được bốn chữ này, sắc mặt Trần Phàm biến đổi:
- Cha của Bảo Nhi làm sao vậy?
- Làm sao ư? Ngươi còn mặt mũi để hỏi chuyện này ư?
Nạp Lan Hương Hương căm phẫn nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Phàm trong lòng vừa động, rất nhanh đã đoán ra chuyện gì, chân mày không khỏi nhíu lại.
- Tốt nhất ngươi đừng tìm cách gặp Bảo Nhi!
Mắt thấy Trần Phàm không nói gì, Nạp Lan Hương Hương nắm chặt tay, gằn từng chữ nói:
- Nếu không, cho dù ta hóa thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi!
- Hảo, ta sẽ không đi!
Trần Phàm khẽ thở dài, thần sắc trong mắt chợt ảm đạm vô quang. Trên khuôn mặt cũng tràn đầy biểu tình áy náy và tự trách.
Thấy một màn này, trong lòng Cổ Bình An chợt động, còn Nạp Lan Hương Hương thì vẫn tiếp tục cười lạnh:
- Ngươi đừng giả vờ áy náy ở trước mặt ta! Ta nói cho ngươi biết, ngươi chính là một tên quái vật! Một tên quái vật giết người không chớp mắt!
Quái vật?
Nghe được hai chữ này, trong lòng Trần Phàm hung hăng run rẩy, lệ khí trong nội tâm nháy mắt bùng phát, sát khí băng sương theo cơ thể tản mát ra bốn phía xung quanh.
Nhận thấy Trần Phàm đột nhiên bùng nổ sát khí, Cổ Bình An sắc mặt cuồng biến, nhanh chóng bước lên phía trước. Mà toàn thân Nạp Lan Hương Hương cũng chấn động!
Bất quá, ở dưới cừu hận kích thích, nàng vẫn quật cường ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt chằng chịt tơ máu của Trần Phàm, nói:
- Như thế nào? Diễn trò không nổi nữa, muốn lộ ra bộ mặt quái vật của ngươi sao? Người khác sợ ngươi, chứ riêng Nạp Lan Hương Hương ta đây không bao giờ sợ ngươi, có bàn lĩnh thì giết ta đi!
- Hô...hô...
Bên tai vang lên thanh âm của Nạp Lan Hương Hương, nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của nàng, Trần Phàm nhịp thở dồn dập, hắn cắn răng chậm rãi buông lỏng song quyền ra. Theo sau không nhiều lời vô nghĩa, mà xoay người đi về phía chiếc xe Bentley của mình.
Đối mặt với hành động Trần Phàm rời đi, Cổ Bình An cảm thấy ngoài ý muốn, mà Nạp Lan Hương Hương thì gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Phàm, thẳng đến khi Trần Phàm lái xe rời đi.
Cùng lúc đó, trước cửa sổ trên tầng hai trung tâm hội nghị. Dai Fu một thân trang phục chức nghiệp, yên lặng ngắm nhìn một màn phát sinh ở dưới bãi đỗ xe, đồng thời lấy điện thoại, bấm một cái dãy số, lạnh lùng nói:
- Đuổi theo Trần tiên sinh, mỗi năm phút đồng hồ hãy thông báo cho tôi biết tin tức một lần!
- Dạ!
Trong ống nghe, lập tức truyền ra một cái thanh âm trầm thấp.
- Trọng tình trọng nghĩa, làm việc có nguyên tắc đây chính là uy hiếp lớn nhất của Đồ Tể.
Sau khi cúp máy, Dai Fu khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm xuống phía Nạp Lan Hương Hương, dùng thanh âm lạnh lẽo giống như từ dưới cửu u vực sâu truyền lên:
- Nạp Lan Hương Hương, ngươi là thứ đàn bà ngu xuẩn. Ngươi không nên ngu xuẩn lợi dụng điểm này để công kích hắn...Thật sự...không nên!
Khi nói chuyện, song quyền phấn nộn của Dai Fu gắt gao nắm chặt vào nhau. Trong cặp mắt màu xanh lam kia, bạo phóng ra hàn quang đại thịnh...!
Nhưng...trước khi rời khỏi trung tâm hội nghị quốc tế Hàng Châu, thủ trưởng số 1 đã tìm riêng một gian phòng khách cùng Trần Phàm nói chuyện khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Về phần nội dung cuộc nói chuyện này, cũng chỉ riêng hai người bọn họ biết mà thôi. Ngoại nhân vô pháp biết được!
Nhưng tất cả những chuyện này, đã chứng minh, đoàn người thủ trưởng số 1 đến Hàng Châu, tất cả đều là bởi vì Trần Phàm.
Khi đi, thủ trưởng số 1 cũng không để Trần Phàm cùng Chu Bình Xuyên đưa ra sân bay, mà nhắc nhở Chu Bình Xuyên quay về chủ trì hoạt động giao lưu thương nghiệp. Vì thế, Chu Bình Xuyên tự nhiên là không dám có bất kỳ dị nghị gì.
Trong bãi đỗ xe trung tâm hội nghị quốc tế Hàng Châu, đưa mắt nhìn đoàn xe của thủ trưởng số 1 ly khai xong, Chu Bình Xuyên mới chậm rãi thu hồi nhãn tình, sau đó phức tạp liếc mắt nhìn Trần Phàm một cái, trong lòng đang toát ra rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại mỉm cười nói:
- Trần thiếu, cậu có vào bên trong nữa không?
- Không được rồi, Chu bí thư, tôi có chuyện tình cần phải giải quyết, để cho Tiêu thúc cùng Roman tiên sinh bồi ngài vào trong vậy. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trần Phàm trầm ngâm nói.
Chu Bình Xuyên cũng không quan tâm nhiều lắm, cười cười nói:
- Hảo.
Theo sau, đám người Chu Bình Xuyên, Xương Hâm một lần nữa quay vào trung tâm hội nghị quốc tế, tiếp tục chủ trì hoạt động giao lưu thương nghiệp, còn Dai Fu thì bồi ở bên người Trần Phàm.
- Honey, anh đang chờ Nạp Lan Hương Hương sao?
Trong bãi đỗ xe, Dai Fu nhìn thấy Trần Phàm rút thuốc lá ra, liền chủ động giúp Trần Phàm châm lửa, nhẹ giọng hỏi.
Trần Phàm rít sâu một hơi thuốc, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn vào đôi con ngươi màu xanh lam cơ trí trong vành mắt của Dai Fu, biết rõ Dai Fu đoán chắc sau khi mình nhìn thấy Nạp Lan Hương Hương thì bệnh tình sẽ phát tác, cho nên không quản vạn lí xa xôi chạy đến Hàng Châu.
Nghĩ đến đây, Trần Phàm theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng lại bị Dai Fu dùng cánh tay trắn nõn chặn miệng.
- Honey, em đã nói rồi, đóa hoa tuylip này sẽ chỉ nở rộ vì anh mà thôi.
Dai Fu nhẹ nhàng nói:
- Em biết, từ thời khắc anh làm cho cả bán đảo England rung chuyển, em không thể giúp được anh cái gì. Điều duy nhất em có thể làm, chính là xuất hiện ở bên cạnh anh, những khi anh cần em nhất. Tựu giống như ngày đó, khi em cần anh, thì anh liền giống như Chiến Thần xuất hiện ở trước mặt em vậy!
Nghe Dai Fu nói những lời này, Trần Phàm cười khổ một tiếng, đem hai chữ "cảm ơn" nuốt trở vào trong bụng.
- Dai Fu, em vào trong tham gia hoạt động giao lưu đi.
Trần Phàm thở dài nói.
Dai Fu gật đầu:
- Ok!
Nói xong, Dai Fu không hề chần chừ, mà trực tiếp xoay người đi vào trong trung tâm hội nghị. Bởi vì...nàng biết, Trần Phàm nói như vậy là có hai nguyên nhân.
Đầu tiên là muốn cấp nhân tình cho Chu Bình Xuyên...Bởi vì, nếu như có phó tổng tài của tập đoàn đầu tư Warner tham gia hoạt động giao lưu thương nghiệp. Vậy thì tầm quan trọng của hoạt động này sẽ tăng cao hơn một ít.
Thứ hai, là Trần Phàm muốn gặp riêng Nạp Lan Hương Hương.
Trong khoảng khắc đi ra khỏi bãi đỗ xe, Dai Fu nhịn không được thoáng quay đầu lại nhìn Trần Phàm đứng ở phía xa. Giờ khắc này, tấm lưng của hắn không còn hiên ngang bất khuất như lúc đối diện với thủ trưởng số 1 nữa, mà...hơi có vẻ trùng xuống!
Ngắm nhìn tấm lưng hơi trùng xuống kia, trong lòng Dai Fu khẽ đau nhỏi. Nhưng nàng không hề dừng bước, mà quay đầu tiến vào trong hội nghị trung tâm.
Xa xa, Trần Phàm ngậm thuốc lá, yên lặng đứng chờ Nạp Lan Hương Hương xuất hiện.
Mười mấy phút đồng hồ sau, Nạp Lan Hương Hương một thân lễ phục màu đỏ, cùng Cổ Bình An bước ra khỏi trung tâm hội nghị quốc tế.
Xa xa, trông thấy thân ảnh của hai người, Trần Phàm ném tàn thuốc đi, hung hăng phun ra một ngụm muộn khí, sau đó nhanh chân bước lên nghênh đón.
Trước cửa tòa nhà cao ốc, Cổ Bình An thân cao gần hai mét, từ xa trông thấy Trần Phàm trong lòng đã rùng mình, không nói hai lời, vươn tay ra đè lên vai của Nạp Lan Hương Hương nhắc nhở:
- Hương Hương, hắn đang ở phía trước.
Chứng kiến hành động của Cổ Bình An, vốn Nạp Lan Hương Hương ngẩn ra, sau khi nghe rõ lời nhắc nhở, mới ngẩng đầu nhìn về phía Trần Phàm.
Khi thấy Trần Phàm sắc mặt phức tạp đi về phía hai người, thì nàng cũng không hoảng hốt, mà cắn răng nói:
- Sợ cái gì? Chúng ta cứ đi qua, bản thân tôi muốn nhìn xem, hắn định làm gì chúng ta!
Cổ Bình An trầm ngâm không đáp, bước lên trước người Nạp Lan Hương Hương, đôi con ngươi trong mắt cấp tốc biến thành hình dạng mũi kim, cả người căng cứng lên, giống như một đầu dã thú đang chuẩn bị phóng ra, tùy thời sẽ giáng cho con mồi một kích trí mạng.
Trong bãi đậu xe rộng lớn, trừ bỏ những binh lính Võ Cảnh đang canh gác ra, thì chỉ có mỗi ba người Trần Phàm cùng Nạp Lan Hương Hương và Cổ Bình An.
Lúc này, nhóm Võ Cảnh đang phụ trách canh gác đều không hẹn mà cùng quẳng ném ánh mắt nhìn về phía ba người. Ở dưới ánh nhìn chằm chú của họ, khoảng cách giữa Trần Phàm cùng hai người Nạp Lan Hương Hương và Cổ Bình An, càng lúc càng được rút ngắn.
Dần dần ba người gặp nhau, không hẹn mà đều dừng bước, đứng cách nhau khoảng chừng hai thước.
Nhìn Nạp Lan Hương Hương gần ngay trước mắt, trong đầu hiện ra cảnh tượng ngày đó chính mình thất thủ, giết chết người phụ nữ vô tội kia, trái tim Trần Phàm không khỏi nhảy lên, hắn cật lực dùng ý chí khủng bố áp chế lệ khí đang ngọ nguậy ở trong nội tâm, diễn cảm ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh.
- Ngươi muốn gì?
Trông thấy Trần Phàm đang đánh giá Nạp Lan Hương Hương, Cổ Bình An bước ra đứng án ngữ ngay trước mặt Trần Phàm, lạnh lùng hỏi.
Hiển nhiên, thân là con nuôi của Nạp Lan Vĩnh Kha, đối với Trần Phàm, hung thủ giết chết người chị kết nghĩa của mình, hắn không có một chút hảo cảm nào!
- Ta muốn nói với nàng mấy câu.
Trần Phàm cảm nhận được sát khí điên cuồng tràn ngập quanh người Cổ Bình An, nhưng vẫn thản nhiên nói.
Nghe thấy Trần Phàm nói như vậy, Cổ Bình An không khỏi nhíu mày, chiến ý vẫn không thuyên giảm. Tựa hồ...ở sâu trong nội tâm của hắn, đối với lời Nạp Lan Vĩnh Kha đánh giá hắn không ngăn cản nổi năm chiêu của Trần Phàm, thì vẫn là không phục!
- Bình An, anh lui ra sau đi.
Lúc này, Nạp Lan Hương Hương đi vòng qua Cổ Bình An, đứng ở trước người Trần Phàm, cười lạnh nói:
- Bản thân tôi muốn nghe xem hắn định nói cái gì.
Bên tai vang lên thanh âm của Nạp Lan Hương Hương, Trần Phàm theo bản năng tiến lên phía trước một bước.
Nguyên bản thần kinh đang căng thẳng, tùy thời sẽ ra tay ngăn cản Trần Phàm động thủ. Cổ Bình An vừa nhìn thấy Trần Phàm bước lên, sắc mặt liền biến đổi, không nói hai lời, hung hăng chém đại thủ chưởng ra.
Lúc này, Cổ Bình An đang sử dụng Thái Cực Quyền Thôi Thủ.
Thoạt nhìn, tốc độ rất chậm, hư nhược không có một chút lực lượng nào. Nhưng thời điểm gần chạm vào thân thể của Trần Phàm, thì mới đột nhiên phát ra lực lượng khủng bố!
- Hô
Cổ Bình An vừa phát lực, thì quyền kình đã sinh ra thanh âm xé gió.
- Phanh!
Rất nhanh, Cổ Bình An đã kích trúng người Trần Phàm, Trần Phàm không hề tránh né, mà để cho toàn bộ lực lượng đánh thẳng vào người của mình.
Nhưng ngay sau đó, Cổ Bình An liền cảm giác thủ chưởng của mình, giống như đang vỗ vào một bức tường đồng vách sắt bình thường, hộ khẩu run rẩy không dứt, lực phản chấn cường đại, đã khiến cho hắn nhịn không được mà bật ngược trở lại phía sau.
Tục ngữ nói, người trong nghề vừa ra tay, liền đã biết có bao nhiêu cân lượng. Chỉ thăm dò qua một chiêu, sắc mặt Cổ Bình An đã cuồng biến!
Dù sao, Trần Phàm chỉ đứng nguyên tại chỗ không hề tránh né, để mặc cho hắn công kích. Kết quả Trần Phàm giống như không có chuyện gì, vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ!
- Ngạnh khí công?
Cổ Bình An sắc mặt ngưng trọng nói. Trong lòng bắt đầu tin tưởngNạp Lan Vĩnh Kha không phải là đang hù dọa mình, thực lực giữa Trần Phàm và mình, là hoàn toàn không cùng một cái đẳng cấp.
Lúc này, Trần Phàm chậm rãi thở ra một hơi, nhìn Cổ Bình An biểu tình ngưng trọng, thản nhiên nói:
- Tôi không muốn giao thủ.
Vừa nghe Trần Phàm nói như thế, tiếp tục liên tưởng đến đòn đánh phủ đầu của mình không gây tổn thương được cho Trần Phàm, Cổ Bình An trầm ngâm một lúc, sau đó chiến ý trên người cũng lẳng lẽ biến mất, ánh mắt nhìn về phía Trần Phàm tràn đầy hương vị phức tạp.
Theo Cổ Bình An công kích mà không gây được chút tổn thương nào cho Trần Phàm. Nạp Lan Hương Hương tuy rằng không luyện võ, nhưng vẫn có thể nhìn ra vấn đề ở trong chuyện này.
Bất quá, diễn cảm trên mặt nàng không hề tô ra kinh ngạc chút nào...Nàng chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, vẻ hận ý khắc cốt minh tâm trong ánh mắt là không thể che giấu, cảm tình như chỉ hận không thể xé xác Trần Phàm ra được mà thôi.
- Bảo Nhi vẫn khỏe chứ?
Nhìn thấy tia hận ý tro ng mắt Nạp Lan Hương Hương, nhưng Trần Phàm vẫn không hề quan tâm, mà dùng ngữ khí áy náy dò hỏi.
Bảo Nhi?
- Ngươi không cần giả mù sa mưa, quan tâm đến Bảo Nhi!
Nạp Lan Hương Hương thần tình hận ý nói:
- Nếu không phải do ngươi, thì Bảo Nhi cũng sẽ không mất cha mẹ!
Mất đi cha mẹ?
Nghe được bốn chữ này, sắc mặt Trần Phàm biến đổi:
- Cha của Bảo Nhi làm sao vậy?
- Làm sao ư? Ngươi còn mặt mũi để hỏi chuyện này ư?
Nạp Lan Hương Hương căm phẫn nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Phàm trong lòng vừa động, rất nhanh đã đoán ra chuyện gì, chân mày không khỏi nhíu lại.
- Tốt nhất ngươi đừng tìm cách gặp Bảo Nhi!
Mắt thấy Trần Phàm không nói gì, Nạp Lan Hương Hương nắm chặt tay, gằn từng chữ nói:
- Nếu không, cho dù ta hóa thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi!
- Hảo, ta sẽ không đi!
Trần Phàm khẽ thở dài, thần sắc trong mắt chợt ảm đạm vô quang. Trên khuôn mặt cũng tràn đầy biểu tình áy náy và tự trách.
Thấy một màn này, trong lòng Cổ Bình An chợt động, còn Nạp Lan Hương Hương thì vẫn tiếp tục cười lạnh:
- Ngươi đừng giả vờ áy náy ở trước mặt ta! Ta nói cho ngươi biết, ngươi chính là một tên quái vật! Một tên quái vật giết người không chớp mắt!
Quái vật?
Nghe được hai chữ này, trong lòng Trần Phàm hung hăng run rẩy, lệ khí trong nội tâm nháy mắt bùng phát, sát khí băng sương theo cơ thể tản mát ra bốn phía xung quanh.
Nhận thấy Trần Phàm đột nhiên bùng nổ sát khí, Cổ Bình An sắc mặt cuồng biến, nhanh chóng bước lên phía trước. Mà toàn thân Nạp Lan Hương Hương cũng chấn động!
Bất quá, ở dưới cừu hận kích thích, nàng vẫn quật cường ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt chằng chịt tơ máu của Trần Phàm, nói:
- Như thế nào? Diễn trò không nổi nữa, muốn lộ ra bộ mặt quái vật của ngươi sao? Người khác sợ ngươi, chứ riêng Nạp Lan Hương Hương ta đây không bao giờ sợ ngươi, có bàn lĩnh thì giết ta đi!
- Hô...hô...
Bên tai vang lên thanh âm của Nạp Lan Hương Hương, nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của nàng, Trần Phàm nhịp thở dồn dập, hắn cắn răng chậm rãi buông lỏng song quyền ra. Theo sau không nhiều lời vô nghĩa, mà xoay người đi về phía chiếc xe Bentley của mình.
Đối mặt với hành động Trần Phàm rời đi, Cổ Bình An cảm thấy ngoài ý muốn, mà Nạp Lan Hương Hương thì gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trần Phàm, thẳng đến khi Trần Phàm lái xe rời đi.
Cùng lúc đó, trước cửa sổ trên tầng hai trung tâm hội nghị. Dai Fu một thân trang phục chức nghiệp, yên lặng ngắm nhìn một màn phát sinh ở dưới bãi đỗ xe, đồng thời lấy điện thoại, bấm một cái dãy số, lạnh lùng nói:
- Đuổi theo Trần tiên sinh, mỗi năm phút đồng hồ hãy thông báo cho tôi biết tin tức một lần!
- Dạ!
Trong ống nghe, lập tức truyền ra một cái thanh âm trầm thấp.
- Trọng tình trọng nghĩa, làm việc có nguyên tắc đây chính là uy hiếp lớn nhất của Đồ Tể.
Sau khi cúp máy, Dai Fu khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm xuống phía Nạp Lan Hương Hương, dùng thanh âm lạnh lẽo giống như từ dưới cửu u vực sâu truyền lên:
- Nạp Lan Hương Hương, ngươi là thứ đàn bà ngu xuẩn. Ngươi không nên ngu xuẩn lợi dụng điểm này để công kích hắn...Thật sự...không nên!
Khi nói chuyện, song quyền phấn nộn của Dai Fu gắt gao nắm chặt vào nhau. Trong cặp mắt màu xanh lam kia, bạo phóng ra hàn quang đại thịnh...!
/839
|