“Đúng vậy.” Vương Phong gật đầu, khóe mắt hơi ướt, mình tốt nghiệp hơn một năm nhưng đây là lần đầu tiên đến đây, lần trước hắn cùng Bối Vân Tuyết về đại học Trúc Hải cũng không đến đây, nghĩ tới đây trong lòng hắn rất hổ thẹn.
Cố Bình sống ở khu Hồng Trúc có thể gặp người tốt như dì Thái mà năm đó khi Vương Phong học ở đại học Trúc Hải cũng có thể gặp được người tốt như chú Lý.
Vương Phong không nhớ rõ mình đã ăn uống miễn phí ở đây bao nhiêu lần, thậm chí mấy chục lần hắn bị người ta đánh cho chảy máu cũng là chú Lý giúp hắn xử lý vết thương.
Có thể nói là trong lòng Vương Phong thì chú Lý nghiễm nhiên đã là một người thân khác nữa.
“Đây là?” Lý Chính Lâm bỗng chuyển mắt nhìn Bối Vân Tuyết, trong ánh mắt hiện lên một chút ước ao.
Vẻ ngoài của Bối Vân Tuyết khiến già trẻ đều say mê, Lý Chính Lâm cũng không ngoại lệ.
“Đây là bạn gái của cháu, tên là Bối Vân Tuyết.” Vương Phong đáp, sau đó nói với Bối Vân Tuyết: “Đây là chú Lý, hồi tôi còn đi học đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi cũng coi chú ấy như là người thân của mình.”
“Chào chú Lý.” Nghe lời Vương Phong nói, Bối Vân Tuyết không rõ là có ý gì, vội vàng ngọt ngào chào một câu.
“Ha ha, được lắm, đi, chú đưa mấy đứa vào trong phòng.” Ông vừa nói chuyện vừa đi trước dẫn đường, mặt đầy ý cười, có thể thấy việc Vương Phong đột nhiên trở về thăm ông khiến ông rất vui.
“Hử? Mùi gì vậy?” Bối Vân Tuyết bỗng hơi nhăn mày, hỏi.
“A, rau xào của chú khét rồi.” Chú Lý bỗng la to rồi cũng không đoái hoài tới việc dẫn Vương Phong vào phòng mà hùng hổ xông thẳng vào nhà bếp.
“Đi nào, chúng ta vào phòng trước.” Vương Phong nói, hắn đương nhiên biết phòng chú Lý ở đâu.
Không lâu sau, chú Lý cũng vội vàng xong việc, đi sang chỗ hai người Vương Phong, trong phòng vẫn như xưa, không có gì thay đổi, chỉ là trở lại nơi đây khiến trong lòng Vương Phong dậy sóng.
Thời gian thấm thoát trôi đi, những năm tháng xưa qua rồi sẽ không bao giờ quay trở lại, nghĩ tới đây, lòng Vương Phong thổn thức không thôi.
“Không ngờ tên nhóc này hơn một năm không về, hôm nay lại chịu về.” Lý Chính Lâm cười mắng.
“Ha ha, sau khi tốt nghiệp cháu liền rời thành phố Trúc Hải, gần đây cháu mới trở về.” Vương Phong mỉm cười nhưng trong lòng có chút xấu hổ.
“Trở về là tốt rồi, không biết khi nào cháu đi?” Lý Chính Lâm nhìn Vương Phong hỏi.
“Chắc lần này sẽ không đi nữa, về sau cháu sẽ phát triển ở thành phố Trúc Hải, nói không chừng sau này sẽ thường xuyên đến chỗ chú Lý ăn chùa cơm đấy.” Vương Phong cười gian.
“Ôi.” Nghe Vương Phong nói, chú Lý lại thở dài một tiếng: “Chỉ sợ sau này cháu đến chỗ chú sẽ không có cơm chùa rồi.”
“Hử? Xảy ra chuyện gì sao?” Nghe ông nói, Vương Phong nhạy cảm phát hiện vấn đề.
“Đúng vậy.” Chú Lý gật đầu, sau đó nói: “Miếng đất này của chú bị một công ty bất động sản nhìn trúng, qua một tháng nữa phải phá bỏ di dời.”
“Phá bỏ di dời không phải là chuyện tốt sao?” Vương Phong hơi sững sờ, sau đó mới lên tiếng.
Nơi này tuy không thuộc về khu vực đắt đỏ nhưng có cái cây hái ra là tiền đại học Trúc Hải ở đây, nhà đầu tư nhắm chuẩn nơi này cũng là chuyện đương nhiên, có một cửa hàng ở nơi như vậy thì chắc hẳn sẽ nhận được rất nhiều tiền bồi thường.
“Chuyện tốt gì chứ.” Chú Lý lắc đầu, khổ sở nói: “Miếng đất kinh doanh này của chú nhận được phí bồi thường phá dỡ còn chưa đủ hai trăm nghìn tệ, hai trăm nghìn tệ ở thành phố Trúc Hải thì có thể làm gì? Cửa tiệm này của chú ban đầu xây lên cũng không chỉ mất hai trăm nghìn tệ.”
“Cái gì?” Nghe ông nói, không chỉ có Vương Phong mà ngay cả Bối Vân Tuyết cũng ngạc nhiên hô lên.
Giá phòng hiện tại của thành phố Trúc Hải thấp nhất cũng là mười lăm nghìn tệ trở lên, cửa tiệm này của chú Lý ít thì cũng được bảy tám mươi mét vuông, cho dù bán đi cũng không thể là giá này.
Mà cho dù là tiền bồi thường thấp hơn giá phòng cơ sở nhưng hoàn toàn không thể là hai trăm nghìn tệ, bên trong chuyện này khẳng định có bí mật.
“Chú Lý, đây là chuyện gì? Làm sao có thể bồi thường hai trăm nghìn tệ như thế?” Người nói là Bối Vân Tuyết, tuy cô không quan tâm chuyện bất động sản trong gia tộc nhưng nghe chú Lý miêu tả thì cô cũng hiểu chú Lý có thể là đã bị lừa rồi.
“Không chỉ có chú, cả miếng đất này đều như thế, chú cũng đâu muốn.” Chú Lý nói, vẻ cay đắng trên mặt càng đậm.
Bồi thường cho ông hai trăm nghìn tệ, sau này ông muốn sinh sống tiếp ở thành phố Trúc Hải là rất khó, ông định khi nhận được hai trăm nghìn tệ tiền bồi thường này sẽ về nhà ở thị trấn tính toán việc phát triển lại.
Người thì ông không dám đắc tội nên ông chỉ có thể chấp nhận.
“Cuối cùng là có chuyện gì?” Bối Vân Tuyết hỏi lại
“Là như thế này…” Chú Lý cười khổ, sau đó chậm rãi kể lại.
Cái cửa hàng này bao gồm cả khu dân cư phải di dời mà lại, đây là phá dỡ trên quy mô lớn, toàn bộ đều phải xây lại, xây thêm cao ốc tiết kiệm diện tích.
Vốn dĩ phá dỡ đối với người tiêu dùng là chuyện tốt bởi vì họ có thể nhận được một khoản tiền bồi thường, có số tiền bồi thường này thì họ có thể lựa chọn tiếp tục sinh sống ở đây, cũng có thể mang tiền đi nơi khác cho nên rất nhiều hộ gia đình của nơi ở cũ còn ước gì có nhà đầu tư vừa ý nơi họ ở.
Chỉ là khu này lại là một loại khác, phần lớn khoản tiền bồi thường đều là hai trăm nghìn tệ, thậm chí nơi nhỏ hơn chỉ có hơn một trăm nghìn.
Cứ như vậy, một khoản tiền bồi thường cũng không khác gì là đuổi ăn mày, phương án bồi thường được đưa ra đương nhiên làm mọi người phẫn nộ.
Bọn họ kiện cáo với chính phủ lại được báo là không cho thụ lý, thậm chí sau khi bọn họ kiện cáo còn bị những kẻ xa lạ chặn đánh, có rất nhiều hộ gia đình đều bị kẻ xấu hãm hại, bây giờ vẫn còn người nằm trong bệnh viện.
Cuối cùng thì họ chỉ có thể đưa ra kết luận rằng nhà đầu tư kia dường như có chống lưng vững vàng, quan thương cấu kết với nhau, những người bình thường như họ hoàn toàn không có biện pháp nào. Vậy tại sao các chú không đi báo cảnh sát? Bối Vân Tuyết nói, sắc mặt có chút khó coi.
Chúng ta có đi cũng chẳng có tác dụng gì, khi trở về sẽ bị bọn chúng chặn đánh, hiện tại tất cả mọi người đều rất sợ hãi. Chú Lý nói, lắc đầu thở dài.
Bọn họ chỉ là một đám người bình thường mà thôi, làm sao có thể đấu lại những nhà đầu tư vừa có tiền lại có bối cảnh kia?
Hừ. Đúng lúc này, Vương Phong bỗng hung hăng vỗ bàn một cái rồi đứng bật dậy.
Nhà đầu tư xấu Vương Phong không phải chưa nghe nói qua nhưng cái nhà đầu tư này lại dám có ý xấu với chú Lý, đây là chuyện hắn không bao giờ chấp nhận nổi.
Cửa hàng mặt tiền có giá trị gần triệu, vậy mà chỉ bồi thường hai trăm nghìn tệ, đây thật sự là chênh lệch quá lớn, nhà đầu tư có ác đến đâu thì cũng không thể ác đến mức này.
Cháu muốn làm gì? Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Vương Phong, chú Lý giật mình, vội vàng gọi hắn lại.
Chú Lý, nhà đầu tư kia tên là gì? Vương Phong trầm mặt nói, ý chí tranh đấu nổi lên.
Muốn hại người khác thì Vương Phong có thể mặc kệ nhưng hại chú Lý là không được, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn mà không quan tâm.
Cháu đừng kích động, những kẻ kia không phải là người mà cháu có thể trêu vào. Chú Lý biết tính tình dễ kích động này của Vương Phong, vội vàng níu Vương Phong lại.
Ha ha, chú Lý làm sao chú biết cháu không thể trêu chọc bọn họ? Vương Phong cười lạnh một tiếng, nói: Chú Lý, công ty bất động sản đó tên là gì, nói cháu nghe.
Vương Phong, bỏ đi mà, tốt xấu gì cũng có hai trăm nghìn tệ, dù sao cũng tốt hơn không có đồng nào. Chú Lý cười khổ buông tay Vương Phong ra, sau đó ngồi lại xuống ghế.
Chú Lý. Nhìn thấy dáng vẻ này của chú Lý, Vương Phong cũng có chút tức giận, bị người ta hại còn không truy cứu đúng là không có khí khái.
Thôi đi, chú không nói cho cháu, cháu sẽ hỏi người khác tin tức mà cháu cần. Vương Phong nói rồi xoay người đi ra bên ngoài.
Tiểu Phong, cháu vào đây. Thấy Vương Phong đi ra ngoài, chú Lý vội kêu to.
Nếu như cháu muốn biết thì chú cho cháu biết, chỉ là chú hy vọng cháu đừng ra mặt vì chú, cháu đấu không lại họ đâu, bọn họ nhiều người lắm.
Chú nói đi, rốt cuộc là công ty bất động sản nào?” Vương Phong nói, không hề vội vã đi ra ngoài như khi nãy.
Là bất động sản Long Nguyên, một trong những nhà đầu tư khai phá lớn của thành phố Trúc Hải chúng ta. Chú Lý như đang thỏa hiệp, thở dài một hơi nói ra.
Bất động sản Long Nguyên? Nghe chú Lý nói, Vương Phong dường như cảm thấy có chút quen tai nhưng trong phút chốc thì hắn lại không nhớ ra là đã nghe qua ở đâu.
Tuy nhiên mặc kệ là công ty bất động sản nào, cái loại đi hại người bình thường như vậy thì Vương Phong cũng không thể buông tha, căn nhà có giá trị gần triệu tệ mà trực tiếp chỉnh thành hai trăm nghìn tệ, đây là hiểm ác đến mức nào?
Chú Lý, chuyện này chú cũng không cần quan tâm, cứ giao cho cháu là tốt rồi. Nói đoạn Vương Phong ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, đồng thời lấy điện thoại ra.
Cú điện thoại đầu tiên hắn gọi là cho Diêu Thành, người đã lâu không liên lạc, Diêu Thành không chỉ là cậu ấm nổi tiếng trong thành phố Trúc Hải mà còn là quan chức trong cả chính phủ.
Cho nên chuyện quan thương cấu kết này để anh ta xử lý thì không ai thích hợp hơn.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, truyền sang là giọng điệu hết sức ngạc nhiên của Diêu Thành, phải biết rằng đã rất lâu Vương Phong không liên lạc với anh.
Anh Diêu, em có một chuyện muốn nhờ. Không có thời gian nói dông dài với Diêu Thành, Vương Phong nói thẳng ra vấn đề của mình.
Cái gì? Nghe Vương Phong kể xong, Diêu Thành bên kia điện thoại hiển nhiên cũng vô cùng giận dữ.
Chính phủ vốn phải là nơi giải oan cho người dân, bây giờ lại xuất hiện chuyện quan viên cấu kết với thương nhân, đây chính là nỗi hổ thẹn của bọn họ.
“Em ở đó chờ anh, hai mươi phút nữa anh sẽ dẫn người tới.” Nói xong Diêu Thành liền cúp máy.
Nghe tiếng tút dài truyền ra từ trong điện thoại, Vương Phong lại gọi cho Hà Thiên.
“Hà sư huynh, không biết người của anh bên đại học Trúc Hải này là do ai phụ trách? Vương Phong liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Là một thuộc hạ tên là A Lượng, sao thế?” Giọng nói của Hà Thiên hơi nghi hoặc.
“Không có gì, một lát nữa anh bảo hắn đến đại học Trúc Hải giúp em, em có việc muốn nhờ hắn hỗ trợ.” Nói rồi Vương Phong trực tiếp cúp máy, hắn biết Hà Thiên sẽ làm tốt mọi chuyện.
Bất động sản Long Nguyên này muốn hãm hại người khác bao nhiêu thì Vương Phong sẽ giúp bọn họ nôn ra lại bấy nhiêu.
“Chú Lý, không biết người phụ trách bất động sản Long Nguyên này ở đâu?” Vương Phong nhìn về phía chú Lý đang mắt chữ A mồm chữ O hỏi.
Vừa rồi Vương Phong đã gọi điện cho ai thì chú Lý không rõ nhưng nghe cách nói của Vương Phong thì ông cũng mơ hồ hiểu được, chỉ sợ người Vương Phong vừa mới thông báo cũng là người có thân phận cực cao ở thành phố Trúc Hải.
“Bọn họ bố trí một văn phòng làm việc ở cuối con đường này, người của họ đều ở đó.” Chú Lý nói không giấu diếm.
“Được rồi, chú Lý, hôm nay chú không cần buôn bán đâu, gọi những kẻ kia tới cho cháu đi, cháu cũng muốn xem thử bất động sản Long Nguyên này lợi hại đến đâu?” Vương Phong cười lạnh, sau đó đẩy cửa phòng, nói với khách khứa trong tiệm: “Mọi người, lát nữa ở đây cần làm một số chuyện quan trọng, bây giờ mong mọi người hãy rời đi, không cần trả tiền.”
Tuy họ khó chịu khi bị người khác vô duyên vô cớ đuổi ra khỏi tiệm nhưng thấy vẻ mặt Vương Phong lạnh lùng, những người này vẫn biết điều rời khỏi tiệm cơm, dù sao cũng không cần trả tiền, bọn họ cũng được ăn chùa một bữa.
Cố Bình sống ở khu Hồng Trúc có thể gặp người tốt như dì Thái mà năm đó khi Vương Phong học ở đại học Trúc Hải cũng có thể gặp được người tốt như chú Lý.
Vương Phong không nhớ rõ mình đã ăn uống miễn phí ở đây bao nhiêu lần, thậm chí mấy chục lần hắn bị người ta đánh cho chảy máu cũng là chú Lý giúp hắn xử lý vết thương.
Có thể nói là trong lòng Vương Phong thì chú Lý nghiễm nhiên đã là một người thân khác nữa.
“Đây là?” Lý Chính Lâm bỗng chuyển mắt nhìn Bối Vân Tuyết, trong ánh mắt hiện lên một chút ước ao.
Vẻ ngoài của Bối Vân Tuyết khiến già trẻ đều say mê, Lý Chính Lâm cũng không ngoại lệ.
“Đây là bạn gái của cháu, tên là Bối Vân Tuyết.” Vương Phong đáp, sau đó nói với Bối Vân Tuyết: “Đây là chú Lý, hồi tôi còn đi học đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi cũng coi chú ấy như là người thân của mình.”
“Chào chú Lý.” Nghe lời Vương Phong nói, Bối Vân Tuyết không rõ là có ý gì, vội vàng ngọt ngào chào một câu.
“Ha ha, được lắm, đi, chú đưa mấy đứa vào trong phòng.” Ông vừa nói chuyện vừa đi trước dẫn đường, mặt đầy ý cười, có thể thấy việc Vương Phong đột nhiên trở về thăm ông khiến ông rất vui.
“Hử? Mùi gì vậy?” Bối Vân Tuyết bỗng hơi nhăn mày, hỏi.
“A, rau xào của chú khét rồi.” Chú Lý bỗng la to rồi cũng không đoái hoài tới việc dẫn Vương Phong vào phòng mà hùng hổ xông thẳng vào nhà bếp.
“Đi nào, chúng ta vào phòng trước.” Vương Phong nói, hắn đương nhiên biết phòng chú Lý ở đâu.
Không lâu sau, chú Lý cũng vội vàng xong việc, đi sang chỗ hai người Vương Phong, trong phòng vẫn như xưa, không có gì thay đổi, chỉ là trở lại nơi đây khiến trong lòng Vương Phong dậy sóng.
Thời gian thấm thoát trôi đi, những năm tháng xưa qua rồi sẽ không bao giờ quay trở lại, nghĩ tới đây, lòng Vương Phong thổn thức không thôi.
“Không ngờ tên nhóc này hơn một năm không về, hôm nay lại chịu về.” Lý Chính Lâm cười mắng.
“Ha ha, sau khi tốt nghiệp cháu liền rời thành phố Trúc Hải, gần đây cháu mới trở về.” Vương Phong mỉm cười nhưng trong lòng có chút xấu hổ.
“Trở về là tốt rồi, không biết khi nào cháu đi?” Lý Chính Lâm nhìn Vương Phong hỏi.
“Chắc lần này sẽ không đi nữa, về sau cháu sẽ phát triển ở thành phố Trúc Hải, nói không chừng sau này sẽ thường xuyên đến chỗ chú Lý ăn chùa cơm đấy.” Vương Phong cười gian.
“Ôi.” Nghe Vương Phong nói, chú Lý lại thở dài một tiếng: “Chỉ sợ sau này cháu đến chỗ chú sẽ không có cơm chùa rồi.”
“Hử? Xảy ra chuyện gì sao?” Nghe ông nói, Vương Phong nhạy cảm phát hiện vấn đề.
“Đúng vậy.” Chú Lý gật đầu, sau đó nói: “Miếng đất này của chú bị một công ty bất động sản nhìn trúng, qua một tháng nữa phải phá bỏ di dời.”
“Phá bỏ di dời không phải là chuyện tốt sao?” Vương Phong hơi sững sờ, sau đó mới lên tiếng.
Nơi này tuy không thuộc về khu vực đắt đỏ nhưng có cái cây hái ra là tiền đại học Trúc Hải ở đây, nhà đầu tư nhắm chuẩn nơi này cũng là chuyện đương nhiên, có một cửa hàng ở nơi như vậy thì chắc hẳn sẽ nhận được rất nhiều tiền bồi thường.
“Chuyện tốt gì chứ.” Chú Lý lắc đầu, khổ sở nói: “Miếng đất kinh doanh này của chú nhận được phí bồi thường phá dỡ còn chưa đủ hai trăm nghìn tệ, hai trăm nghìn tệ ở thành phố Trúc Hải thì có thể làm gì? Cửa tiệm này của chú ban đầu xây lên cũng không chỉ mất hai trăm nghìn tệ.”
“Cái gì?” Nghe ông nói, không chỉ có Vương Phong mà ngay cả Bối Vân Tuyết cũng ngạc nhiên hô lên.
Giá phòng hiện tại của thành phố Trúc Hải thấp nhất cũng là mười lăm nghìn tệ trở lên, cửa tiệm này của chú Lý ít thì cũng được bảy tám mươi mét vuông, cho dù bán đi cũng không thể là giá này.
Mà cho dù là tiền bồi thường thấp hơn giá phòng cơ sở nhưng hoàn toàn không thể là hai trăm nghìn tệ, bên trong chuyện này khẳng định có bí mật.
“Chú Lý, đây là chuyện gì? Làm sao có thể bồi thường hai trăm nghìn tệ như thế?” Người nói là Bối Vân Tuyết, tuy cô không quan tâm chuyện bất động sản trong gia tộc nhưng nghe chú Lý miêu tả thì cô cũng hiểu chú Lý có thể là đã bị lừa rồi.
“Không chỉ có chú, cả miếng đất này đều như thế, chú cũng đâu muốn.” Chú Lý nói, vẻ cay đắng trên mặt càng đậm.
Bồi thường cho ông hai trăm nghìn tệ, sau này ông muốn sinh sống tiếp ở thành phố Trúc Hải là rất khó, ông định khi nhận được hai trăm nghìn tệ tiền bồi thường này sẽ về nhà ở thị trấn tính toán việc phát triển lại.
Người thì ông không dám đắc tội nên ông chỉ có thể chấp nhận.
“Cuối cùng là có chuyện gì?” Bối Vân Tuyết hỏi lại
“Là như thế này…” Chú Lý cười khổ, sau đó chậm rãi kể lại.
Cái cửa hàng này bao gồm cả khu dân cư phải di dời mà lại, đây là phá dỡ trên quy mô lớn, toàn bộ đều phải xây lại, xây thêm cao ốc tiết kiệm diện tích.
Vốn dĩ phá dỡ đối với người tiêu dùng là chuyện tốt bởi vì họ có thể nhận được một khoản tiền bồi thường, có số tiền bồi thường này thì họ có thể lựa chọn tiếp tục sinh sống ở đây, cũng có thể mang tiền đi nơi khác cho nên rất nhiều hộ gia đình của nơi ở cũ còn ước gì có nhà đầu tư vừa ý nơi họ ở.
Chỉ là khu này lại là một loại khác, phần lớn khoản tiền bồi thường đều là hai trăm nghìn tệ, thậm chí nơi nhỏ hơn chỉ có hơn một trăm nghìn.
Cứ như vậy, một khoản tiền bồi thường cũng không khác gì là đuổi ăn mày, phương án bồi thường được đưa ra đương nhiên làm mọi người phẫn nộ.
Bọn họ kiện cáo với chính phủ lại được báo là không cho thụ lý, thậm chí sau khi bọn họ kiện cáo còn bị những kẻ xa lạ chặn đánh, có rất nhiều hộ gia đình đều bị kẻ xấu hãm hại, bây giờ vẫn còn người nằm trong bệnh viện.
Cuối cùng thì họ chỉ có thể đưa ra kết luận rằng nhà đầu tư kia dường như có chống lưng vững vàng, quan thương cấu kết với nhau, những người bình thường như họ hoàn toàn không có biện pháp nào. Vậy tại sao các chú không đi báo cảnh sát? Bối Vân Tuyết nói, sắc mặt có chút khó coi.
Chúng ta có đi cũng chẳng có tác dụng gì, khi trở về sẽ bị bọn chúng chặn đánh, hiện tại tất cả mọi người đều rất sợ hãi. Chú Lý nói, lắc đầu thở dài.
Bọn họ chỉ là một đám người bình thường mà thôi, làm sao có thể đấu lại những nhà đầu tư vừa có tiền lại có bối cảnh kia?
Hừ. Đúng lúc này, Vương Phong bỗng hung hăng vỗ bàn một cái rồi đứng bật dậy.
Nhà đầu tư xấu Vương Phong không phải chưa nghe nói qua nhưng cái nhà đầu tư này lại dám có ý xấu với chú Lý, đây là chuyện hắn không bao giờ chấp nhận nổi.
Cửa hàng mặt tiền có giá trị gần triệu, vậy mà chỉ bồi thường hai trăm nghìn tệ, đây thật sự là chênh lệch quá lớn, nhà đầu tư có ác đến đâu thì cũng không thể ác đến mức này.
Cháu muốn làm gì? Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Vương Phong, chú Lý giật mình, vội vàng gọi hắn lại.
Chú Lý, nhà đầu tư kia tên là gì? Vương Phong trầm mặt nói, ý chí tranh đấu nổi lên.
Muốn hại người khác thì Vương Phong có thể mặc kệ nhưng hại chú Lý là không được, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn mà không quan tâm.
Cháu đừng kích động, những kẻ kia không phải là người mà cháu có thể trêu vào. Chú Lý biết tính tình dễ kích động này của Vương Phong, vội vàng níu Vương Phong lại.
Ha ha, chú Lý làm sao chú biết cháu không thể trêu chọc bọn họ? Vương Phong cười lạnh một tiếng, nói: Chú Lý, công ty bất động sản đó tên là gì, nói cháu nghe.
Vương Phong, bỏ đi mà, tốt xấu gì cũng có hai trăm nghìn tệ, dù sao cũng tốt hơn không có đồng nào. Chú Lý cười khổ buông tay Vương Phong ra, sau đó ngồi lại xuống ghế.
Chú Lý. Nhìn thấy dáng vẻ này của chú Lý, Vương Phong cũng có chút tức giận, bị người ta hại còn không truy cứu đúng là không có khí khái.
Thôi đi, chú không nói cho cháu, cháu sẽ hỏi người khác tin tức mà cháu cần. Vương Phong nói rồi xoay người đi ra bên ngoài.
Tiểu Phong, cháu vào đây. Thấy Vương Phong đi ra ngoài, chú Lý vội kêu to.
Nếu như cháu muốn biết thì chú cho cháu biết, chỉ là chú hy vọng cháu đừng ra mặt vì chú, cháu đấu không lại họ đâu, bọn họ nhiều người lắm.
Chú nói đi, rốt cuộc là công ty bất động sản nào?” Vương Phong nói, không hề vội vã đi ra ngoài như khi nãy.
Là bất động sản Long Nguyên, một trong những nhà đầu tư khai phá lớn của thành phố Trúc Hải chúng ta. Chú Lý như đang thỏa hiệp, thở dài một hơi nói ra.
Bất động sản Long Nguyên? Nghe chú Lý nói, Vương Phong dường như cảm thấy có chút quen tai nhưng trong phút chốc thì hắn lại không nhớ ra là đã nghe qua ở đâu.
Tuy nhiên mặc kệ là công ty bất động sản nào, cái loại đi hại người bình thường như vậy thì Vương Phong cũng không thể buông tha, căn nhà có giá trị gần triệu tệ mà trực tiếp chỉnh thành hai trăm nghìn tệ, đây là hiểm ác đến mức nào?
Chú Lý, chuyện này chú cũng không cần quan tâm, cứ giao cho cháu là tốt rồi. Nói đoạn Vương Phong ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, đồng thời lấy điện thoại ra.
Cú điện thoại đầu tiên hắn gọi là cho Diêu Thành, người đã lâu không liên lạc, Diêu Thành không chỉ là cậu ấm nổi tiếng trong thành phố Trúc Hải mà còn là quan chức trong cả chính phủ.
Cho nên chuyện quan thương cấu kết này để anh ta xử lý thì không ai thích hợp hơn.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, truyền sang là giọng điệu hết sức ngạc nhiên của Diêu Thành, phải biết rằng đã rất lâu Vương Phong không liên lạc với anh.
Anh Diêu, em có một chuyện muốn nhờ. Không có thời gian nói dông dài với Diêu Thành, Vương Phong nói thẳng ra vấn đề của mình.
Cái gì? Nghe Vương Phong kể xong, Diêu Thành bên kia điện thoại hiển nhiên cũng vô cùng giận dữ.
Chính phủ vốn phải là nơi giải oan cho người dân, bây giờ lại xuất hiện chuyện quan viên cấu kết với thương nhân, đây chính là nỗi hổ thẹn của bọn họ.
“Em ở đó chờ anh, hai mươi phút nữa anh sẽ dẫn người tới.” Nói xong Diêu Thành liền cúp máy.
Nghe tiếng tút dài truyền ra từ trong điện thoại, Vương Phong lại gọi cho Hà Thiên.
“Hà sư huynh, không biết người của anh bên đại học Trúc Hải này là do ai phụ trách? Vương Phong liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Là một thuộc hạ tên là A Lượng, sao thế?” Giọng nói của Hà Thiên hơi nghi hoặc.
“Không có gì, một lát nữa anh bảo hắn đến đại học Trúc Hải giúp em, em có việc muốn nhờ hắn hỗ trợ.” Nói rồi Vương Phong trực tiếp cúp máy, hắn biết Hà Thiên sẽ làm tốt mọi chuyện.
Bất động sản Long Nguyên này muốn hãm hại người khác bao nhiêu thì Vương Phong sẽ giúp bọn họ nôn ra lại bấy nhiêu.
“Chú Lý, không biết người phụ trách bất động sản Long Nguyên này ở đâu?” Vương Phong nhìn về phía chú Lý đang mắt chữ A mồm chữ O hỏi.
Vừa rồi Vương Phong đã gọi điện cho ai thì chú Lý không rõ nhưng nghe cách nói của Vương Phong thì ông cũng mơ hồ hiểu được, chỉ sợ người Vương Phong vừa mới thông báo cũng là người có thân phận cực cao ở thành phố Trúc Hải.
“Bọn họ bố trí một văn phòng làm việc ở cuối con đường này, người của họ đều ở đó.” Chú Lý nói không giấu diếm.
“Được rồi, chú Lý, hôm nay chú không cần buôn bán đâu, gọi những kẻ kia tới cho cháu đi, cháu cũng muốn xem thử bất động sản Long Nguyên này lợi hại đến đâu?” Vương Phong cười lạnh, sau đó đẩy cửa phòng, nói với khách khứa trong tiệm: “Mọi người, lát nữa ở đây cần làm một số chuyện quan trọng, bây giờ mong mọi người hãy rời đi, không cần trả tiền.”
Tuy họ khó chịu khi bị người khác vô duyên vô cớ đuổi ra khỏi tiệm nhưng thấy vẻ mặt Vương Phong lạnh lùng, những người này vẫn biết điều rời khỏi tiệm cơm, dù sao cũng không cần trả tiền, bọn họ cũng được ăn chùa một bữa.
/241
|