“Bỏ đi, ông chủ như tôi đây không so đo với anh.” Khoảng một phút trôi qua, người thanh niên này trong chớp mắt như quả bóng bị xì hơi mà xẹp xuống, hắn chỉ có tổng cộng năm triệu, nếu hắn mua xe gần mười triệu thì cha hắn không đánh gãy chân hắn mới lạ nên hắn không dám liều với Vương Phong nữa.
Nhưng rất nhanh thì mắt hắn đã hơi híp lại, tiếp theo dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Chiếc Lamborghini này vừa vặn bảy triệu, anh lấy nổi sao?”
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, đó là Vương Phong không chi ra nổi nhiều tiền như vậy.
“Tôi lấy nổi hay không dường như cũng không cần anh quan tâm chứ?” Vương Phong mỉm cười, sau đó mới gọi điện cho Bối Vân Tuyết.
Người thanh niên này nói không sai, hiện tại trong thẻ của hắn có tổng cộng hai triệu, muốn mua chiếc xe sang trọng bảy triệu này thì cũng thiếu một khoảng lớn.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, truyền đến giọng Bối Vân Tuyết: “Vương Phong, có chuyện gì sao?”
“Có.” Vương Phong trả lời, sau đó nhẹ nhàng nói: “Hiện tại tôi cần mười triệu, chị chuyển qua đây giúp tôi đi.”
Hắn nói chuyện rất bình thường nhưng lọt vào tai tất cả người ở đó khiến sắc mặt bọn họ thay đổi, Vương Phong này vừa nhìn thì chỉ giống như là sinh viên vừa tốt nghiệp vậy mà gọi một cuộc điện thoại là có thể nói mình cần mười triệu, nhà hắn làm gì vậy?
“Vậy cậu đợi một lát, hơn mười phút nữa sẽ chuyển qua cho cậu.” Ở phía bên kia điện thoại, Bối Vân Tuyết không hỏi gì cả, sau đó liền cúp máy.
Lời cô nói thì Vương Phong không nghi ngờ nên hắn yên tâm bỏ điện thoại vào túi áo.
“Hừ, quỷ mới biết lời anh nói là thật hay không.” Lúc này người thanh niên kia lại cất giọng, cả mặt đầy sự khinh bỉ.
“Thật hay không thì nhiều nhất vài phút sau là biết, hy vọng đến lúc đó anh đừng khóc là được.” Vương Phong cười, cũng không tranh chấp với hắn ta mà quay về bên cạnh Cố Bình.
“Chú ba, cậu điên rồi à?” Nhìn vẻ mặt hơi mỉm cười của Vương Phong, Cố Bình chỉ cảm thấy cơ thể run rẩy, anh bị Vương Phong dọa rồi.
Xe hơi sang trọng trị giá bảy triệu mà nói mua thì liền mua? Đây là chuyện anh cũng không dám nghĩ đến.
“Em đương nhiên không điên, đều là mua xe thôi, vậy đã muốn mua thì nên mua xe tốt, với cả trong lòng em cũng khá thích xe thể thao.” Vương Phong nhún vai, không hề để ý đến bảy triệu.
“Được, anh phục cậu rồi.” Cố Bình đã không còn lời nào để nói, trước kia lúc Vương Phong đưa anh một triệu, anh còn nói gì mà không thể nhận.
Nhưng hiện tại Vương Phong đến cả xe bảy triệu cũng mua, đủ để thấy một triệu hắn đưa anh vốn không muốn lấy lại.
Âm thanh tin nhắn điện thoại rất nhanh đã vang lên, lấy điện thoại ra nhìn một cái, Vương Phong liền hơi nở nụ cười, mười triệu đã đến rồi, thời gian còn không đến năm phút.
Nhìn thấy trên mặt Vương Phong thoáng qua một nét cười, trong lòng người thanh niên kia theo bản năng chợt xuất hiện cảm giác không tốt bởi vì hắn đã nghĩ đến cái gì.
“Người đẹp, đi gọi quản lý của các cô đến đây.” Vương Phong nói với nữ nhân viên bên cạnh.
“Anh à, anh thật sự muốn mua sao?” Có lẽ sợ Vương Phong nói khoác, cô nhân viên này hơi không chắc chắn hỏi.
“Đương nhiên muốn mua, tiền cũng đã đến rồi, có thể quẹt thẻ ngay lập tức.” Vương Phong gật đầu, sau đó cô nhân viên mới không hỏi nhiều nữa mà xúc động đi gọi quản lý.
Xe hơi bảy triệu vậy cô có thể được rất nhiều phần trăm hoa hồng, gần mấy chục ngàn với một cô gái mới vào nghề mà nói thì đây là một khoảng tiền nhiều như thế nào?
“Là vị nào muốn mua xe?” Rất nhanh một người trung niên chạy đến, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Xe hơi bảy triệu dù cho người giàu ở thành phố Trúc Hải này nhiều như vậy nhưng cũng rất ít người tậu về vì vốn dĩ không đáng.
Cách xử lý các thiết bị gần như nhau, bán thì bán danh tiếng mà thôi, nếu không phải người thật sự vô cùng giàu có thì những ai khác cũng sẽ không ngốc nghếch mà đi phí tiền.
“Tôi mua.” Vương Phong gật đầu, mặt hơi mỉm cười.
“Trong này có đủ tiền, lúc quẹt thẻ thuận tiện tính tiền luôn chiếc Audi R8 kia cho tôi, tôi mua cả thảy.” Vương Phong nói, sau đó lấy thẻ ngân hàng ra.
“Vâng.” Cung kính nhận thẻ từ tay Vương Phong, người trung niên không nghi ngờ gì mà nói: “Một lần anh mua xe hơn năm triệu nên căn cứ theo quy định cửa hàng, chúng tôi sẽ giảm cho anh năm phần trăm.”
“Sao cũng được.” Vương Phong khoác tay, trái lại không quan tâm giảm giá gì đó.
Từ sau khi có năng lực nhìn xuyên thấu, cơ hội kiếm tiền của hắn có thể nói nhiều vô cùng, ngược lại hắn cũng không xem mấy triệu là gì.
Người trung niên quẹt thẻ và rất nhanh đã trở lại, đưa thẻ cho Vương Phong đồng thời lấy ra một tấm thẻ khác được mạ vàng nói: “Hai chiếc xe đã đứng tên của anh, đây là thẻ VIP của cửa hàng chúng tôi, từ nay về sau chỉ cần anh đến mua xe đều sẽ được giảm giá năm phần trăm.”
“Ồ.” Nhận lấy hai chiếc thẻ, sau đó Vương Phong nói: “Trước tiên đem hai chiếc xe ra cho tôi đi, tôi đang gấp.”
“Vâng.” Nói xong, lúc này quản lý kính cẩn xoay người gọi người qua.
“Vương Phong, sao chú lại mua hai chiếc xe?” Giờ đây sự kinh ngạc trong lòng Cố Bình đã giảm dần bởi vì xe cũng đã mua, tiền cũng đã trao cho người ta, hối hận cũng vô dụng.
“Audi R8 đó tất nhiên để anh lái.” Vương Phong đáp, không hề phủ nhận.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước, một lát xe được dẫn ra sau.” Vương Phong nói, sau đó dẫn Cố Bình ra ngoài.
Nhưng khi đi ngang người thanh niên kia, Vương Phong lạnh lùng nói: “Sau này nếu không có tiền thì đừng đi khắp nơi khoe mẽ như vậy, bằng không thì cẩn thận bị sét đánh đó.”
Nói rồi Vương Phong xoay người đi khỏi để lại người thanh niên kia đứng trân trân ở chỗ cũ, cả người cứng đờ.
Người thanh niên này làm sao cũng không nghĩ đến hôm nay mình lại đá trúng một tảng sắt, xe bảy triệu nói mua là mua, xe kiểu này ngay cả hắn cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Trước đó hắn còn mỉa mai Vương Phong, không ngờ hiện tại Vương Phong dùng sự thật mỉa mai ngược lại hắn, lần này ra vẻ như vậy không phải sẽ bị sét đánh à?
Bên ngoài cửa hàng, hai chiếc xe xa xỉ rất nhanh đã được đem ra, chúng vừa xuất hiện thì liền thu hút ánh mắt hâm mộ của nhiều người. Đặc biệt người đang lựa chọn xe trong cửa hàng cũng không nhịn được mà chạy qua xem, nhìn hai người Vương Phong với vẻ ngưỡng mộ.
Xe như thế này vừa nhìn đã biết là hàng mấy triệu, bọn họ vốn là mua không nổi, chỉ có thể ghen tỵ với hai người mà thôi.
“Sao có thể?” Trong cửa hàng xe, nữ nhân viên lúc đầu chế giễu hai người Vương Phong lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Trước đó cô ta còn bảo hai người Vương Phong là đồ quê mùa nhưng hiện tại người ta trực tiếp vung tay mua xe mấy triệu khiến cô ta liền đấm ngực giậm chân, lớn tiếng mắng bản thân sao mà lại bỏ bỏ qua cơ hội thế này.
Một trận tranh giành khí thế cứ vậy mà hạ màn, Vương Phong rất lâu không đi đâu, vừa đến đây thì chi thẳng hơn tám triệu, còn nhanh hơn là đốt tiền nữa.
“Hoan nghênh hai vị lần sau lại tiếp tục đến cửa hàng chúng tôi.” Người quản lý cung kính cất giọng phía sau bọn họ, sau đó giao chìa khóa xe cho Vương Phong.
“Không cần tiễn.” Vương Phong nói, tiếp đó ném chìa khóa Audi cho Cố Bình nói: “Đại ca, đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo một vòng trước rồi nói.”
Đã lấy được xe rồi nên làm sao cũng phải đi cảm nhận trước một chút rồi nói gì nói.
“Được.” Loại xe sang chảnh này trước đây Cố Bình đều không dám nghĩ đến, tuy nhiên hiện tại chiếc Audi R8 này đã thuộc về mình nên không cần Vương Phong nói thì anh cũng muốn lái nó để cảm nhận một chút.
Ngồi vào bên trong Lamborghini, Vương Phong rất nhanh đã khởi động xe.
Tiếng động ầm vang truyền khắp bốn phương tám hướng, sau đó Lamborghini như một con trâu đực phẫn nộ lao điên cuồng đi.
Đặc điểm của xe cao cấp là đi rất nhanh, lái ổn định, lúc này mới vừa lái mà tốc độ xe này đã vượt hơn một trăm km, không biết nhanh hơn bao nhiêu lần so với xe bình thường.
Vả lại ngồi trên xe này thì Vương Phong cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, không có chút cảm giác tròng trành nào.
Cố Bình lái Audi R8 ở phía sau đã đuổi kịp tới, đều là xe tốt nên tốc độ không hề khác nhau mấy.
Lúc từng học đại học, bốn anh em nhìn người khác lái xe sang đều ngưỡng mộ không nói nên lời, hiện tại bọn họ cuối cùng đã lái trên chiếc xe thuộc về riêng mình.
Đỗ xe lại bên đường, Vương Phong mua hai lon bia, dẫn theo Audi R8 của Cố Bình đi thẳng lên cầu vượt bao quanh thành phố Trúc Hải.
Xe trên cầu vượt không ít nhưng không bị ùn tắt vì không có đèn giao thông hạn chế.
Vừa lên cầu vượt, Vương Phong đẩy tốc độ Lamborghini lên đến hơn hai trăm km, tốc độ nhanh dọa người.
Những tài xế xe nhỏ trên đường nhìn thấy Lamborghini này lại phóng điên cuồng như thế đều bị dọa nhao nhao né xa, bên cạnh đó cũng ngưỡng mộ sự giàu của đối phương thế mà mua chiếc xe sang trọng như vậy.
Cách đó không xa, Cố Bình trong Audi nhìn thấy tốc độ Vương Phong đột nhiên tăng lên, anh cũng bất chấp bộc phát hết tính năng của Audi R8 ra.
Người trẻ tuổi mà, trong lòng ai lại không ngạo mạn? Xe này vừa vặn lại phù hợp với bọn họ, nói toạc ra tính cách của mình.
Hai chiếc xe điên cuồng chạy băng băng trên cầu vượt, vận tốc luôn trên hai trăm km ngược lại khiến nhiều tài xế bị dọa nhảy dựng.
Đây quả thật là hai kẻ điên mà, lại không lo sẽ xảy ra tai nạn giao thông.
Sau khi xuống cầu vượt, Vương Phong lái xe ra quốc lộ quanh biển, thành phố Trúc Hải là một thành phố gần biển nhưng từ lúc tốt nghiệp đại học đến nay, hắn đã rất lâu rồi chưa ra bờ biển.
Cố Bình ở đằng sau vẫn theo sát như cũ, không hề bị bỏ quá xa.
Vương Phong dừng xe lại trong một đài quan sát mà sau khi hắn dừng xe chưa đến năm giây thì Cố Bình cũng từ từ dừng lại.
“Vương Phong, tính năng chiếc xe này thật sự không tệ, quả thật không hổ là xe sang.” Cố Bình từ trên xe bước xuống, trên mặt cũng lộ ra ý cười, hiển nhiên là hoàn toàn hài lòng với chiếc xe.
“Vừa ý là được rồi.” Vương Phong gật đầu, sau đó nhét lon bia trong tay mình vào tay Cố Bình còn bản thân hắn thì ngồi trên vách đá nhìn biển lớn màu xanh bao la trước mắt.
Cố Bình bên cạnh cũng từ từ ngồi xuống cùng Vương Phong ngắm biển lớn bao la.
Từng trận gió biển thổi vào mặt khiến cả người vô cùng sảng khoái.
Uống một ngụm bia, Vương Phong chậm rãi nói: “Đại ca, không biết anh hai và chú tư hiện tại vẫn khỏe chứ?”
“Bọn họ…” Nghe được lời Vương Phong, ánh mắt Cố Bình trở nên u ám nói: “Từ sau khi tốt nghiệp, anh và bọn họ đã mất liên lạc, với lại từ đó đến giờ bọn họ cũng không liên lạc với anh, hiện tại anh cũng không biết bọn họ ở đâu.”
“Anh cũng không biết bọn họ ở đâu?” Nghe Cố Bình nói, Vương Phong rõ ràng cũng hơi ngạc nhiên.
Hắn không liên lạc bọn họ được thì cũng thôi nhưng không ngờ đại ca cũng không cách nào liên lạc được với họ.
Hồi còn chưa tốt nghiệp, bọn họ từng nói qua lúc ở trong ký túc xá là nếu sau này ai giàu rồi thì nhất định phải dìu dắt ba người kia.
Hiện tại Vương Phong đã thu xếp ổn thỏa cho đại ca rồi mà không ngờ hai người ấy đã hoàn toàn mất liên lạc.
Biển người mênh mông biết đi đâu tìm hai người?
“Vậy anh đã hỏi những người quen khác của họ chưa?” Vương Phong hỏi lại lần nữa.
“Bạn học các chú ấy?” Cố Bình cười một tiếng, vẻ mặt hơi thê lương: “Bữa tiệc lần trước cậu cũng thấy rồi đó, mấy người đó vốn không ưa chúng ta, anh làm sao đi hỏi bọn họ.”
“Thôi vậy, không biết thì không biết, em tin sau này chắc chắn sẽ có một ngày chúng ta gặp lại nhau.”
Vương Phong vỗ vỗ vai Cố Bình, sau đó lại uống một hớp bia.
Nhưng rất nhanh thì mắt hắn đã hơi híp lại, tiếp theo dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Chiếc Lamborghini này vừa vặn bảy triệu, anh lấy nổi sao?”
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, đó là Vương Phong không chi ra nổi nhiều tiền như vậy.
“Tôi lấy nổi hay không dường như cũng không cần anh quan tâm chứ?” Vương Phong mỉm cười, sau đó mới gọi điện cho Bối Vân Tuyết.
Người thanh niên này nói không sai, hiện tại trong thẻ của hắn có tổng cộng hai triệu, muốn mua chiếc xe sang trọng bảy triệu này thì cũng thiếu một khoảng lớn.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, truyền đến giọng Bối Vân Tuyết: “Vương Phong, có chuyện gì sao?”
“Có.” Vương Phong trả lời, sau đó nhẹ nhàng nói: “Hiện tại tôi cần mười triệu, chị chuyển qua đây giúp tôi đi.”
Hắn nói chuyện rất bình thường nhưng lọt vào tai tất cả người ở đó khiến sắc mặt bọn họ thay đổi, Vương Phong này vừa nhìn thì chỉ giống như là sinh viên vừa tốt nghiệp vậy mà gọi một cuộc điện thoại là có thể nói mình cần mười triệu, nhà hắn làm gì vậy?
“Vậy cậu đợi một lát, hơn mười phút nữa sẽ chuyển qua cho cậu.” Ở phía bên kia điện thoại, Bối Vân Tuyết không hỏi gì cả, sau đó liền cúp máy.
Lời cô nói thì Vương Phong không nghi ngờ nên hắn yên tâm bỏ điện thoại vào túi áo.
“Hừ, quỷ mới biết lời anh nói là thật hay không.” Lúc này người thanh niên kia lại cất giọng, cả mặt đầy sự khinh bỉ.
“Thật hay không thì nhiều nhất vài phút sau là biết, hy vọng đến lúc đó anh đừng khóc là được.” Vương Phong cười, cũng không tranh chấp với hắn ta mà quay về bên cạnh Cố Bình.
“Chú ba, cậu điên rồi à?” Nhìn vẻ mặt hơi mỉm cười của Vương Phong, Cố Bình chỉ cảm thấy cơ thể run rẩy, anh bị Vương Phong dọa rồi.
Xe hơi sang trọng trị giá bảy triệu mà nói mua thì liền mua? Đây là chuyện anh cũng không dám nghĩ đến.
“Em đương nhiên không điên, đều là mua xe thôi, vậy đã muốn mua thì nên mua xe tốt, với cả trong lòng em cũng khá thích xe thể thao.” Vương Phong nhún vai, không hề để ý đến bảy triệu.
“Được, anh phục cậu rồi.” Cố Bình đã không còn lời nào để nói, trước kia lúc Vương Phong đưa anh một triệu, anh còn nói gì mà không thể nhận.
Nhưng hiện tại Vương Phong đến cả xe bảy triệu cũng mua, đủ để thấy một triệu hắn đưa anh vốn không muốn lấy lại.
Âm thanh tin nhắn điện thoại rất nhanh đã vang lên, lấy điện thoại ra nhìn một cái, Vương Phong liền hơi nở nụ cười, mười triệu đã đến rồi, thời gian còn không đến năm phút.
Nhìn thấy trên mặt Vương Phong thoáng qua một nét cười, trong lòng người thanh niên kia theo bản năng chợt xuất hiện cảm giác không tốt bởi vì hắn đã nghĩ đến cái gì.
“Người đẹp, đi gọi quản lý của các cô đến đây.” Vương Phong nói với nữ nhân viên bên cạnh.
“Anh à, anh thật sự muốn mua sao?” Có lẽ sợ Vương Phong nói khoác, cô nhân viên này hơi không chắc chắn hỏi.
“Đương nhiên muốn mua, tiền cũng đã đến rồi, có thể quẹt thẻ ngay lập tức.” Vương Phong gật đầu, sau đó cô nhân viên mới không hỏi nhiều nữa mà xúc động đi gọi quản lý.
Xe hơi bảy triệu vậy cô có thể được rất nhiều phần trăm hoa hồng, gần mấy chục ngàn với một cô gái mới vào nghề mà nói thì đây là một khoảng tiền nhiều như thế nào?
“Là vị nào muốn mua xe?” Rất nhanh một người trung niên chạy đến, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Xe hơi bảy triệu dù cho người giàu ở thành phố Trúc Hải này nhiều như vậy nhưng cũng rất ít người tậu về vì vốn dĩ không đáng.
Cách xử lý các thiết bị gần như nhau, bán thì bán danh tiếng mà thôi, nếu không phải người thật sự vô cùng giàu có thì những ai khác cũng sẽ không ngốc nghếch mà đi phí tiền.
“Tôi mua.” Vương Phong gật đầu, mặt hơi mỉm cười.
“Trong này có đủ tiền, lúc quẹt thẻ thuận tiện tính tiền luôn chiếc Audi R8 kia cho tôi, tôi mua cả thảy.” Vương Phong nói, sau đó lấy thẻ ngân hàng ra.
“Vâng.” Cung kính nhận thẻ từ tay Vương Phong, người trung niên không nghi ngờ gì mà nói: “Một lần anh mua xe hơn năm triệu nên căn cứ theo quy định cửa hàng, chúng tôi sẽ giảm cho anh năm phần trăm.”
“Sao cũng được.” Vương Phong khoác tay, trái lại không quan tâm giảm giá gì đó.
Từ sau khi có năng lực nhìn xuyên thấu, cơ hội kiếm tiền của hắn có thể nói nhiều vô cùng, ngược lại hắn cũng không xem mấy triệu là gì.
Người trung niên quẹt thẻ và rất nhanh đã trở lại, đưa thẻ cho Vương Phong đồng thời lấy ra một tấm thẻ khác được mạ vàng nói: “Hai chiếc xe đã đứng tên của anh, đây là thẻ VIP của cửa hàng chúng tôi, từ nay về sau chỉ cần anh đến mua xe đều sẽ được giảm giá năm phần trăm.”
“Ồ.” Nhận lấy hai chiếc thẻ, sau đó Vương Phong nói: “Trước tiên đem hai chiếc xe ra cho tôi đi, tôi đang gấp.”
“Vâng.” Nói xong, lúc này quản lý kính cẩn xoay người gọi người qua.
“Vương Phong, sao chú lại mua hai chiếc xe?” Giờ đây sự kinh ngạc trong lòng Cố Bình đã giảm dần bởi vì xe cũng đã mua, tiền cũng đã trao cho người ta, hối hận cũng vô dụng.
“Audi R8 đó tất nhiên để anh lái.” Vương Phong đáp, không hề phủ nhận.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước, một lát xe được dẫn ra sau.” Vương Phong nói, sau đó dẫn Cố Bình ra ngoài.
Nhưng khi đi ngang người thanh niên kia, Vương Phong lạnh lùng nói: “Sau này nếu không có tiền thì đừng đi khắp nơi khoe mẽ như vậy, bằng không thì cẩn thận bị sét đánh đó.”
Nói rồi Vương Phong xoay người đi khỏi để lại người thanh niên kia đứng trân trân ở chỗ cũ, cả người cứng đờ.
Người thanh niên này làm sao cũng không nghĩ đến hôm nay mình lại đá trúng một tảng sắt, xe bảy triệu nói mua là mua, xe kiểu này ngay cả hắn cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Trước đó hắn còn mỉa mai Vương Phong, không ngờ hiện tại Vương Phong dùng sự thật mỉa mai ngược lại hắn, lần này ra vẻ như vậy không phải sẽ bị sét đánh à?
Bên ngoài cửa hàng, hai chiếc xe xa xỉ rất nhanh đã được đem ra, chúng vừa xuất hiện thì liền thu hút ánh mắt hâm mộ của nhiều người. Đặc biệt người đang lựa chọn xe trong cửa hàng cũng không nhịn được mà chạy qua xem, nhìn hai người Vương Phong với vẻ ngưỡng mộ.
Xe như thế này vừa nhìn đã biết là hàng mấy triệu, bọn họ vốn là mua không nổi, chỉ có thể ghen tỵ với hai người mà thôi.
“Sao có thể?” Trong cửa hàng xe, nữ nhân viên lúc đầu chế giễu hai người Vương Phong lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Trước đó cô ta còn bảo hai người Vương Phong là đồ quê mùa nhưng hiện tại người ta trực tiếp vung tay mua xe mấy triệu khiến cô ta liền đấm ngực giậm chân, lớn tiếng mắng bản thân sao mà lại bỏ bỏ qua cơ hội thế này.
Một trận tranh giành khí thế cứ vậy mà hạ màn, Vương Phong rất lâu không đi đâu, vừa đến đây thì chi thẳng hơn tám triệu, còn nhanh hơn là đốt tiền nữa.
“Hoan nghênh hai vị lần sau lại tiếp tục đến cửa hàng chúng tôi.” Người quản lý cung kính cất giọng phía sau bọn họ, sau đó giao chìa khóa xe cho Vương Phong.
“Không cần tiễn.” Vương Phong nói, tiếp đó ném chìa khóa Audi cho Cố Bình nói: “Đại ca, đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo một vòng trước rồi nói.”
Đã lấy được xe rồi nên làm sao cũng phải đi cảm nhận trước một chút rồi nói gì nói.
“Được.” Loại xe sang chảnh này trước đây Cố Bình đều không dám nghĩ đến, tuy nhiên hiện tại chiếc Audi R8 này đã thuộc về mình nên không cần Vương Phong nói thì anh cũng muốn lái nó để cảm nhận một chút.
Ngồi vào bên trong Lamborghini, Vương Phong rất nhanh đã khởi động xe.
Tiếng động ầm vang truyền khắp bốn phương tám hướng, sau đó Lamborghini như một con trâu đực phẫn nộ lao điên cuồng đi.
Đặc điểm của xe cao cấp là đi rất nhanh, lái ổn định, lúc này mới vừa lái mà tốc độ xe này đã vượt hơn một trăm km, không biết nhanh hơn bao nhiêu lần so với xe bình thường.
Vả lại ngồi trên xe này thì Vương Phong cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, không có chút cảm giác tròng trành nào.
Cố Bình lái Audi R8 ở phía sau đã đuổi kịp tới, đều là xe tốt nên tốc độ không hề khác nhau mấy.
Lúc từng học đại học, bốn anh em nhìn người khác lái xe sang đều ngưỡng mộ không nói nên lời, hiện tại bọn họ cuối cùng đã lái trên chiếc xe thuộc về riêng mình.
Đỗ xe lại bên đường, Vương Phong mua hai lon bia, dẫn theo Audi R8 của Cố Bình đi thẳng lên cầu vượt bao quanh thành phố Trúc Hải.
Xe trên cầu vượt không ít nhưng không bị ùn tắt vì không có đèn giao thông hạn chế.
Vừa lên cầu vượt, Vương Phong đẩy tốc độ Lamborghini lên đến hơn hai trăm km, tốc độ nhanh dọa người.
Những tài xế xe nhỏ trên đường nhìn thấy Lamborghini này lại phóng điên cuồng như thế đều bị dọa nhao nhao né xa, bên cạnh đó cũng ngưỡng mộ sự giàu của đối phương thế mà mua chiếc xe sang trọng như vậy.
Cách đó không xa, Cố Bình trong Audi nhìn thấy tốc độ Vương Phong đột nhiên tăng lên, anh cũng bất chấp bộc phát hết tính năng của Audi R8 ra.
Người trẻ tuổi mà, trong lòng ai lại không ngạo mạn? Xe này vừa vặn lại phù hợp với bọn họ, nói toạc ra tính cách của mình.
Hai chiếc xe điên cuồng chạy băng băng trên cầu vượt, vận tốc luôn trên hai trăm km ngược lại khiến nhiều tài xế bị dọa nhảy dựng.
Đây quả thật là hai kẻ điên mà, lại không lo sẽ xảy ra tai nạn giao thông.
Sau khi xuống cầu vượt, Vương Phong lái xe ra quốc lộ quanh biển, thành phố Trúc Hải là một thành phố gần biển nhưng từ lúc tốt nghiệp đại học đến nay, hắn đã rất lâu rồi chưa ra bờ biển.
Cố Bình ở đằng sau vẫn theo sát như cũ, không hề bị bỏ quá xa.
Vương Phong dừng xe lại trong một đài quan sát mà sau khi hắn dừng xe chưa đến năm giây thì Cố Bình cũng từ từ dừng lại.
“Vương Phong, tính năng chiếc xe này thật sự không tệ, quả thật không hổ là xe sang.” Cố Bình từ trên xe bước xuống, trên mặt cũng lộ ra ý cười, hiển nhiên là hoàn toàn hài lòng với chiếc xe.
“Vừa ý là được rồi.” Vương Phong gật đầu, sau đó nhét lon bia trong tay mình vào tay Cố Bình còn bản thân hắn thì ngồi trên vách đá nhìn biển lớn màu xanh bao la trước mắt.
Cố Bình bên cạnh cũng từ từ ngồi xuống cùng Vương Phong ngắm biển lớn bao la.
Từng trận gió biển thổi vào mặt khiến cả người vô cùng sảng khoái.
Uống một ngụm bia, Vương Phong chậm rãi nói: “Đại ca, không biết anh hai và chú tư hiện tại vẫn khỏe chứ?”
“Bọn họ…” Nghe được lời Vương Phong, ánh mắt Cố Bình trở nên u ám nói: “Từ sau khi tốt nghiệp, anh và bọn họ đã mất liên lạc, với lại từ đó đến giờ bọn họ cũng không liên lạc với anh, hiện tại anh cũng không biết bọn họ ở đâu.”
“Anh cũng không biết bọn họ ở đâu?” Nghe Cố Bình nói, Vương Phong rõ ràng cũng hơi ngạc nhiên.
Hắn không liên lạc bọn họ được thì cũng thôi nhưng không ngờ đại ca cũng không cách nào liên lạc được với họ.
Hồi còn chưa tốt nghiệp, bọn họ từng nói qua lúc ở trong ký túc xá là nếu sau này ai giàu rồi thì nhất định phải dìu dắt ba người kia.
Hiện tại Vương Phong đã thu xếp ổn thỏa cho đại ca rồi mà không ngờ hai người ấy đã hoàn toàn mất liên lạc.
Biển người mênh mông biết đi đâu tìm hai người?
“Vậy anh đã hỏi những người quen khác của họ chưa?” Vương Phong hỏi lại lần nữa.
“Bạn học các chú ấy?” Cố Bình cười một tiếng, vẻ mặt hơi thê lương: “Bữa tiệc lần trước cậu cũng thấy rồi đó, mấy người đó vốn không ưa chúng ta, anh làm sao đi hỏi bọn họ.”
“Thôi vậy, không biết thì không biết, em tin sau này chắc chắn sẽ có một ngày chúng ta gặp lại nhau.”
Vương Phong vỗ vỗ vai Cố Bình, sau đó lại uống một hớp bia.
/241
|