Kỳ thực người thấy không thể tin nhất chính là Vương Phong, mình thật sự có năng lực nhìn xuyên thấu, giờ khắc này hắn lại có sự hoảng hốt như đang nằm mơ vậy.
Xảy ra chuyện gì thế? Lúc này chủ tiệm châu báu đi tới.
Chẳng qua khi hắn thấy tách ra một khối phỉ thúy lớn như vậy thì kinh hãi, nói: Của ai thế?
Là của tôi. Vương Phong lên tiếng.
Lại là cậu. Nhìn Vương Phong, chủ tiệm cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, chẳng qua hắn cũng vội nói tiếp: Không cần tiếp tục tách khối đá nữa, tôi nguyện bỏ ra hai trăm ngàn mua khối đá này, cậu thấy thế nào?
Hai trăm ngàn? Nghe nói như thế, Vương Phong cực kỳ giật mình, tài vận của mình chẳng lẽ đến rồi sao?
Thật là nực cười, hai trăm ngàn đã muốn mua khối phỉ thúy lớn như thế, chàng trai, đừng nghe hắn ta nói bậy, tôi đồng ý ra giá năm trăm ngàn mua khối này, có thể giao dịch ngay lập tức. Lúc này một người đàn ông trung niên thích sưu tầm phỉ thúy cười lạnh nói.
Cái này…
Sáu trăm ngàn.
Bảy trăm ngàn! Hai người tranh chấp qua lại, khiến cho Vương Phong phải trợn tròn mắt.
Bản thân cực khổ làm lụng trong khoảng thời gian dài như thế mới để dành được hơn hai ngàn tệ, bây giờ một khối phỉ thúy vậy mà lại có thể bán giá cao như vậy, đây đúng thật là phát tài rồi.
Hai người ra sức cò kè mặc cả một phen, cuối cùng vẫn là chủ tiệm châu báu lợi hại hơn một chút, ra giá cao tám trăm ngàn nhìn mua khối đá phỉ thúy mà Vương Phong nhìn trúng này.
Thoáng cái trong thẻ có hơn tám trăm ngàn, Vương Phong quả thật có cảm giác mình đang nằm mơ, số tiền này kiếm được có chút dễ dàng quá?
Lấy được tiền xong Vương Phong không ở lại đây thêm nữa, lôi lấy người đẹp giúp mình tách đá kia rời khỏi đây.
Cảm ơn chị giúp tôi tách đá, tôi mời chị ăn cơm nhé!
Nhìn cô gái xinh đẹp này, vẻ mặt Vương Phong tươi cười nói.
Được. Có lẽ là hiếu kỳ vì nhãn lực của Vương Phong, người đẹp này vui vẻ đồng ý.
Hai người đi tới một cửa hàng thức ăn nhanh trong trung tâm thương mại, gọi hai phần thức ăn nhanh rồi ngồi xuống.
Còn chưa biết người đẹp tên là gì?
Tôi là Bối Vân Tuyết, cậu tên là gì? Người đẹp trả lời.
Vương Phong. Vương Phong nói tên của mình ra.
Tôi có chút khó hiểu, sao cậu phát hiện được bên trong khối thạch kia có phỉ thúy thế? Ánh mắt Bối Vân Tuyết tràn đầy nghi hoặc, có sự hiếu kỳ mãnh liệt đối với Vương Phong.
Tôi nói là đoán thì chị có tin không? Vương Phong có chút buồn cười nói.
Tin. Bối Vân Tuyết gật đầu, khiến Vương Phong sửng sốt.
Cược đá vốn phải có vận may, nếu như cậu có ý định, có thể tới tiệm châu báu của tôi làm việc, cậu nghĩ thế nào?
Chị cũng mở tiệm châu báu sao? Vương Phong có chút ngạc nhiên.
Ừ. Bối Vân Tuyết gật đầu, sau đó nói: Tiệm tôi mở ở thành phố Trúc Hải, lần này tôi tới đây vì muốn mua một ít phỉ thúy tốt, vừa nãy vốn định mua phỉ thúy của cậu, chỉ là đã để cho người ta tranh mất.
Bối Vân Tuyết làm ra vẻ mặt cười khổ.
Thế không biết có được phúc lợi gì không? Có năng lực nhìn xuyên thấu mở ra cho Vương Phong một con đường tài phú rộng lớn, cho nên Vương Phong cũng không có muốn cự tuyệt.
Nếu như cậu đảm nhận chức thợ giám định chính của cửa tiệm, tôi có thể trả cậu tiền lương mỗi năm là năm mươi triệu, cậu nghĩ thế nào? Ánh mắt của người đẹp cực kỳ có tính lấn át, khiến Vương Phong cũng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Năm mươi triệu… Đây là khối tài sản kih khủng mà Vương Phong nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ tới.
Thế nếu như vận may của tôi không tốt thì sao?
Tôi cũng chỉ có thể tự nhận không may thôi, nhưng tôi tin tưởng cậu sẽ luôn có vận tốt. Vẻ mặt Bối Vân Tuyết tươi cười nói, không giống như đang đùa giỡn người khác.
Nếu thật như vậy tôi có thể đồng ý với chị, có điều tôi còn có chút việc riêng phải xử lý, xin cho tôi ít thời gian.
Không thành vấn đề. Bối Vân Tuyết gật đầu, sau đó trao đổi phương thức liên lạc với Vương Phong.
Cũng không kịp ăn thức ăn nhanh, Vương Phong trực tiếp rời khỏi chỗ này luôn.
Vương Phong mang theo tám trăm mười lăm ngàn tệ kiếm được trở về công ty của mình, khi hắn đem đơn xin từ chức ném tới trước mặt cấp trên dạ xoa , có thể đoán được biểu tình trê mặt của người trong công ty đặc sắc như thế nào.
Không phải chị luôn la mắng thành tích làm việc của tôi rất kém sao? Hiện tại không cần chị đuổi, ông đây cũng không làm nữa! Giọng của Vương Phong rất lớn, làm cho cả công ty trở nên tĩnh lặng.
Rất hiển nhiên là mọi người cũng không ngờ Vương Phong lợi hại như thế, trước kia sao không nhìn ra chứ?
Cậu biết đang nói chuyện với ai không? Lẽ nào cậu không sợ tôi giam tiền lương hả? Sắc mặt bà mẹ dạ xoa rất lạnh, thấp giọng quát.
Chút tiền lương kia của tôi chị cầm mà đi mua thuốc uống đi, tốt nhất là uống đến chết bà cô già như chị đi. Vương Phong mắng to, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
A! Tôi muốn giết cái thằng khốn nạn này. Phía sau truyền tới tiếng rống giận của cấp trên dạ xoa , khiến cả tòa như gần như đều rung lên.
Chỉ là Vương Phong đã không thèm quản chị ta nữa, nếu như không phải vẫn chưa tìm được việc làm khác thì hắn đã không ở lại đây chịu khinh bỉ, bây giờ có công việc lương năm mươi triệu chờ hắn, ai còn muốn ở lại chỗ quỷ quái này nữa.
Việc nhẹ lương cao, anh tới đây!
Xảy ra chuyện gì thế? Lúc này chủ tiệm châu báu đi tới.
Chẳng qua khi hắn thấy tách ra một khối phỉ thúy lớn như vậy thì kinh hãi, nói: Của ai thế?
Là của tôi. Vương Phong lên tiếng.
Lại là cậu. Nhìn Vương Phong, chủ tiệm cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, chẳng qua hắn cũng vội nói tiếp: Không cần tiếp tục tách khối đá nữa, tôi nguyện bỏ ra hai trăm ngàn mua khối đá này, cậu thấy thế nào?
Hai trăm ngàn? Nghe nói như thế, Vương Phong cực kỳ giật mình, tài vận của mình chẳng lẽ đến rồi sao?
Thật là nực cười, hai trăm ngàn đã muốn mua khối phỉ thúy lớn như thế, chàng trai, đừng nghe hắn ta nói bậy, tôi đồng ý ra giá năm trăm ngàn mua khối này, có thể giao dịch ngay lập tức. Lúc này một người đàn ông trung niên thích sưu tầm phỉ thúy cười lạnh nói.
Cái này…
Sáu trăm ngàn.
Bảy trăm ngàn! Hai người tranh chấp qua lại, khiến cho Vương Phong phải trợn tròn mắt.
Bản thân cực khổ làm lụng trong khoảng thời gian dài như thế mới để dành được hơn hai ngàn tệ, bây giờ một khối phỉ thúy vậy mà lại có thể bán giá cao như vậy, đây đúng thật là phát tài rồi.
Hai người ra sức cò kè mặc cả một phen, cuối cùng vẫn là chủ tiệm châu báu lợi hại hơn một chút, ra giá cao tám trăm ngàn nhìn mua khối đá phỉ thúy mà Vương Phong nhìn trúng này.
Thoáng cái trong thẻ có hơn tám trăm ngàn, Vương Phong quả thật có cảm giác mình đang nằm mơ, số tiền này kiếm được có chút dễ dàng quá?
Lấy được tiền xong Vương Phong không ở lại đây thêm nữa, lôi lấy người đẹp giúp mình tách đá kia rời khỏi đây.
Cảm ơn chị giúp tôi tách đá, tôi mời chị ăn cơm nhé!
Nhìn cô gái xinh đẹp này, vẻ mặt Vương Phong tươi cười nói.
Được. Có lẽ là hiếu kỳ vì nhãn lực của Vương Phong, người đẹp này vui vẻ đồng ý.
Hai người đi tới một cửa hàng thức ăn nhanh trong trung tâm thương mại, gọi hai phần thức ăn nhanh rồi ngồi xuống.
Còn chưa biết người đẹp tên là gì?
Tôi là Bối Vân Tuyết, cậu tên là gì? Người đẹp trả lời.
Vương Phong. Vương Phong nói tên của mình ra.
Tôi có chút khó hiểu, sao cậu phát hiện được bên trong khối thạch kia có phỉ thúy thế? Ánh mắt Bối Vân Tuyết tràn đầy nghi hoặc, có sự hiếu kỳ mãnh liệt đối với Vương Phong.
Tôi nói là đoán thì chị có tin không? Vương Phong có chút buồn cười nói.
Tin. Bối Vân Tuyết gật đầu, khiến Vương Phong sửng sốt.
Cược đá vốn phải có vận may, nếu như cậu có ý định, có thể tới tiệm châu báu của tôi làm việc, cậu nghĩ thế nào?
Chị cũng mở tiệm châu báu sao? Vương Phong có chút ngạc nhiên.
Ừ. Bối Vân Tuyết gật đầu, sau đó nói: Tiệm tôi mở ở thành phố Trúc Hải, lần này tôi tới đây vì muốn mua một ít phỉ thúy tốt, vừa nãy vốn định mua phỉ thúy của cậu, chỉ là đã để cho người ta tranh mất.
Bối Vân Tuyết làm ra vẻ mặt cười khổ.
Thế không biết có được phúc lợi gì không? Có năng lực nhìn xuyên thấu mở ra cho Vương Phong một con đường tài phú rộng lớn, cho nên Vương Phong cũng không có muốn cự tuyệt.
Nếu như cậu đảm nhận chức thợ giám định chính của cửa tiệm, tôi có thể trả cậu tiền lương mỗi năm là năm mươi triệu, cậu nghĩ thế nào? Ánh mắt của người đẹp cực kỳ có tính lấn át, khiến Vương Phong cũng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Năm mươi triệu… Đây là khối tài sản kih khủng mà Vương Phong nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ tới.
Thế nếu như vận may của tôi không tốt thì sao?
Tôi cũng chỉ có thể tự nhận không may thôi, nhưng tôi tin tưởng cậu sẽ luôn có vận tốt. Vẻ mặt Bối Vân Tuyết tươi cười nói, không giống như đang đùa giỡn người khác.
Nếu thật như vậy tôi có thể đồng ý với chị, có điều tôi còn có chút việc riêng phải xử lý, xin cho tôi ít thời gian.
Không thành vấn đề. Bối Vân Tuyết gật đầu, sau đó trao đổi phương thức liên lạc với Vương Phong.
Cũng không kịp ăn thức ăn nhanh, Vương Phong trực tiếp rời khỏi chỗ này luôn.
Vương Phong mang theo tám trăm mười lăm ngàn tệ kiếm được trở về công ty của mình, khi hắn đem đơn xin từ chức ném tới trước mặt cấp trên dạ xoa , có thể đoán được biểu tình trê mặt của người trong công ty đặc sắc như thế nào.
Không phải chị luôn la mắng thành tích làm việc của tôi rất kém sao? Hiện tại không cần chị đuổi, ông đây cũng không làm nữa! Giọng của Vương Phong rất lớn, làm cho cả công ty trở nên tĩnh lặng.
Rất hiển nhiên là mọi người cũng không ngờ Vương Phong lợi hại như thế, trước kia sao không nhìn ra chứ?
Cậu biết đang nói chuyện với ai không? Lẽ nào cậu không sợ tôi giam tiền lương hả? Sắc mặt bà mẹ dạ xoa rất lạnh, thấp giọng quát.
Chút tiền lương kia của tôi chị cầm mà đi mua thuốc uống đi, tốt nhất là uống đến chết bà cô già như chị đi. Vương Phong mắng to, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
A! Tôi muốn giết cái thằng khốn nạn này. Phía sau truyền tới tiếng rống giận của cấp trên dạ xoa , khiến cả tòa như gần như đều rung lên.
Chỉ là Vương Phong đã không thèm quản chị ta nữa, nếu như không phải vẫn chưa tìm được việc làm khác thì hắn đã không ở lại đây chịu khinh bỉ, bây giờ có công việc lương năm mươi triệu chờ hắn, ai còn muốn ở lại chỗ quỷ quái này nữa.
Việc nhẹ lương cao, anh tới đây!
/241
|