Thật đúng là một tên phá của.
Người khác lựa chọn đá phỉ thúy đều sẽ cẩn thận chọn đi chọn lại mà người thanh niên này đến nhìn cũng không thèm nhìn, chân tay lóng ngóng lựa đá, nếu như chuyện này để cha mẹ hắn biết được thì không chừng sẽ đánh chết hắn.
Người anh em, thật là quả quyết. Lúc Vương Phong chọn lựa đá, bỗng nhiên cách đó không xa vang lên tiếng của một thanh niên, hắn ta mỉm cười đi về phía hai người bọn họ.
Có việc gì sao? Nhìn thấy tên này này, trên mặt Vương Phong bình tĩnh nhưng trong lòng thì chấn động.
Bởi vì hắn cảm giác được vào lúc tên này đi tới thì Bối Vân Tuyết vô ý thức nhích lại gần bên cạnh mình.
Không có việc gì, cũng chỉ muốn kết giao với cậu một chút thôi. Hoa Long nở nụ cười châm biếm càng ngày càng rõ ràng, nhìn không thấy có bất kì ác ý nào.
Cút đi cho ông. Vương Phong mắng to trong lòng, hận không thể tặng hắn một bạt tay, ngày hôm qua phái người giết mình, hôm nay lại tới giả vờ làm người tốt, thật là làm cho người ta muốn nôn.
Nếu không còn chuyện gì thì đừng làm phiền tôi, tôi không rảnh. Vương Phong liền từ chối Hoa Long làm cho những lời hắn định nói đều bị nuốt vào bụng, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng.
Tôi thấy người anh em rất lợi hại nha, mua toàn những khối đá cực phẩm, xin tự giới thiệu một chút, tôi là người phụ trách tiệm châu báu này, tôi tên Hoa Long. Tuy bị Vương Phong dùng những lời nói đầy tức giận với mình nhưng Hoa Long vẫn duy trì bộ dạng nhã nhặn, đồng thời đưa ra một tấm danh thiếp.
Nghe Hoa Long nói, bốn phía vang lên một loạt tiếng ồ cảm thán, Hoa Long có thể quản lí một tiệm châu báu lớn như vậy, giá trị con người thì không cần phải nói, trong bọn họ có người chỉ biết hắn nhưng chưa từng gặp qua.
Anh là Hoa Long? Nhìn thấy Hoa Long đưa ra danh thiếp, Vương Phong không có đi tiếp, dùng một ánh mắt kì quái nhìn đối phương.
Lần trước bị người ta bao vây, bên trong đám người có một tên là thủ hạ của hắn, tên này bây giờ còn muốn đến kết bạn với mình, làm sao mà tin hắn được.
Việc này chỉ sợ là chồn đến nhà gà chúc tết , không có ý tốt lành gì.
Đúng, tôi chính là Hoa Long. Nghe Vương Phong nói, trong đôi mắt Hoa Long lóe lên một cái, tựa như đang suy đoán khẩu khí của Vương Phong như vậy là có ý gì, tuy nhiên không đợi đến lúc hắn suy nghĩ rõ ràng thì lại nghe thấy Vương Phong nói.
Thật xin lỗi, tôi không hứng thú. Nói xong Vương Phong kéo Bối Vân Tuyết đi, căn bản không để ý đến Hoa Long.
Chỉ là kết bạn mà thôi.
Đã như thế thì bây giờ anh giảm giá cho bọn tôi nhé, có được không?
...
Thế thì quá hay rồi, anh quả là người tốt. Còn không thèm đợi Hoa Long mở miệng thì Vương Phong bỗng nhiên hô lớn: Mọi người ở đây hãy làm chứng cho tôi, Hoa Long thiếu gia nói hôm nay tôi mua phỉ thúy có thể được bớt hai mươi phần trăm. Vương Phong mỉm cười, sắc mặt Hoa Long chuyển biến, trong lòng mắng to Vương Phong không biết xấu hổ.
Hắn nói như vậy khi nào chứ?
Chỉ là lời hắn đã nói ra thì không thể thu hồi lại, hơn nữa nhìn bộ dạng nghèo hèn của Vương Phong thì hắn cũng biết đối phương không mang quá nhiều tiền.
Cho nên chút hao tổn nhỏ này thì hắn không xem là gì.
Ha ha, nếu như người anh em đã có nhã hứng như vậy thì tôi cũng sẽ thuận theo. Hoa Long bên ngoài cười nhưng trong lòng tức giận nói.
Xin cảm ơn. Vương Phong cười ha ha, quay người lại chọn lựa nguyên thạch phỉ thúy.
Cô Bối, mấy tháng không gặp thì cô lại càng xinh đẹp hơn. Lúc Vương Phong rời đi, Hoa Long liền đưa ánh mắt đến Bối Vân Tuyết.
Bối Vân Tuyết, hắn muốn đoạt được người phụ nữ này, đây là bàn đạp để hắn bước chân vào Bối thị, lúc này mặt hắn đều là ý cười, biểu hiện thì cực kỳ nho nhã.
Ha ha, Hoa Long thiếu gia. Bối Vân Tuyết miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng thì chán ghét cực điểm.
Không nói đến việc trước đó người này khiến Vương Phong bị thương mà chỉ riêng những chuyện hư hỏng của hắn thôi thì cũng đã đủ cho cô chán ghét, hắn không chỉ có liên quan đến xã hội đen mà còn hoang dâm vô độ, không biết có bao nhiêu cô con gái nhà lành đã bị rơi vào tay hắn.
Cho nên đối với dạng người này nếu như không cần phải giữ mặt mũi thì cô sẽ không thèm để ý.
Không biết sức khỏe bố cô hiện tại thế nào? Tôi đã lâu không có đến thăm hỏi ông ấy, nghĩ đến thật có chút xấu hổ. Hoa Long nói một câu, tựa như đang tự trách mình.
Không cần anh lo lắng, tất cả đều rất tốt. Bối Vân Tuyết bĩu môi nói ra.
Vậy là tốt rồi. Hoa Long gật đầu, tiếp tục nói: Đúng, tiểu tử kia và...
Còn chưa có nói xong thì bọn họ đã bị sự náo loạn làm cho chú ý.
Cậu trai trẻ, tôi thấy cậu thật là tiêu tiền không đúng chỗ, tảng đá kia trước đây được một vị giám định xem qua, đã chứng minh bên trong không có bất kỳ phỉ thúy gì, mua nó tuyệt đối là thua thiệt. Có một ông lão nói, ông mang một cặp kính lão, ăn mặc cứ như mật vụ.
Chỉ là khi nghe ông ấy nói thì Vương Phong lại không nhúc nhích chút nào, bởi vì nhìn bề ngoài thì đây chỉ là một khối đá bình thường, thực tế bên trong lại chứa một khối phỉ thúy màu xanh lục lớn cỡ nắm tay.
Khối phỉ thúy này có độ trong suốt cực cao, tuy nhiên lại không thể đạt tới mức ngọc pha lê, chỉ có thể tính vào loại ngọc băng quý giá.
Nhưng mặc dù là như thế thì giá trị khối đá này cũng phải vượt xa giá bán vật liệu đá nguyên thạch.
Vật liệu đá nguyên thạch có giá bán là hai triệu tệ nhưng nếu bên trong có một khối phỉ thúy thì ít cũng phải trị giá hơn chục triệu tệ, thậm chí còn nhiều hơn, đây chắc chắn là một cuộc mua bán chỉ lời mà không lỗ.
Nhân viên, gói kỹ tảng đá kia cho tôi. Vương Phong mở miệng chắc nịch.
Anh em, chơi lớn nhỉ. Lúc này Hoa Long theo Bối Vân Tuyết đi tới.
Khối đá này đã từng được rất nhiều người xem qua, cũng có người tự xưng là chuyên gia xem xét qua nhưng bất kể bọn họ nhìn thế nào cũng không một ai chịu mua vì tảng đá kia thật sự là quá bình thường, không có một chút màu xanh, không khác gì với đá cuội dưới lòng sông.
Bây giờ nhìn thấy Vương Phong muốn mua khối đá này, hắn chửi một câu ở trong lòng, đồng thời cũng có chút tức giận.
Tảng đá kia chắc chắn là không tách ra được gì, điều hắn tức giận là theo như lời Vương Phong nói trước đó thì một khối đá hai triệu sau khi giảm giá xong hắn kiếm được ít đi mất bốn trăm ngàn, đây cũng không phải là con số nhỏ.
Nhưng nghĩ đến Vương Phong sẽ bị hao tổn một trăm sáu mươi vạn thì tâm trạng của hắn cũng nhất thời trở nên hả hê đôi chút, kẻ đối nghịch với mình so với chính mình còn thảm hơn.
Người khác lựa chọn đá phỉ thúy đều sẽ cẩn thận chọn đi chọn lại mà người thanh niên này đến nhìn cũng không thèm nhìn, chân tay lóng ngóng lựa đá, nếu như chuyện này để cha mẹ hắn biết được thì không chừng sẽ đánh chết hắn.
Người anh em, thật là quả quyết. Lúc Vương Phong chọn lựa đá, bỗng nhiên cách đó không xa vang lên tiếng của một thanh niên, hắn ta mỉm cười đi về phía hai người bọn họ.
Có việc gì sao? Nhìn thấy tên này này, trên mặt Vương Phong bình tĩnh nhưng trong lòng thì chấn động.
Bởi vì hắn cảm giác được vào lúc tên này đi tới thì Bối Vân Tuyết vô ý thức nhích lại gần bên cạnh mình.
Không có việc gì, cũng chỉ muốn kết giao với cậu một chút thôi. Hoa Long nở nụ cười châm biếm càng ngày càng rõ ràng, nhìn không thấy có bất kì ác ý nào.
Cút đi cho ông. Vương Phong mắng to trong lòng, hận không thể tặng hắn một bạt tay, ngày hôm qua phái người giết mình, hôm nay lại tới giả vờ làm người tốt, thật là làm cho người ta muốn nôn.
Nếu không còn chuyện gì thì đừng làm phiền tôi, tôi không rảnh. Vương Phong liền từ chối Hoa Long làm cho những lời hắn định nói đều bị nuốt vào bụng, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng.
Tôi thấy người anh em rất lợi hại nha, mua toàn những khối đá cực phẩm, xin tự giới thiệu một chút, tôi là người phụ trách tiệm châu báu này, tôi tên Hoa Long. Tuy bị Vương Phong dùng những lời nói đầy tức giận với mình nhưng Hoa Long vẫn duy trì bộ dạng nhã nhặn, đồng thời đưa ra một tấm danh thiếp.
Nghe Hoa Long nói, bốn phía vang lên một loạt tiếng ồ cảm thán, Hoa Long có thể quản lí một tiệm châu báu lớn như vậy, giá trị con người thì không cần phải nói, trong bọn họ có người chỉ biết hắn nhưng chưa từng gặp qua.
Anh là Hoa Long? Nhìn thấy Hoa Long đưa ra danh thiếp, Vương Phong không có đi tiếp, dùng một ánh mắt kì quái nhìn đối phương.
Lần trước bị người ta bao vây, bên trong đám người có một tên là thủ hạ của hắn, tên này bây giờ còn muốn đến kết bạn với mình, làm sao mà tin hắn được.
Việc này chỉ sợ là chồn đến nhà gà chúc tết , không có ý tốt lành gì.
Đúng, tôi chính là Hoa Long. Nghe Vương Phong nói, trong đôi mắt Hoa Long lóe lên một cái, tựa như đang suy đoán khẩu khí của Vương Phong như vậy là có ý gì, tuy nhiên không đợi đến lúc hắn suy nghĩ rõ ràng thì lại nghe thấy Vương Phong nói.
Thật xin lỗi, tôi không hứng thú. Nói xong Vương Phong kéo Bối Vân Tuyết đi, căn bản không để ý đến Hoa Long.
Chỉ là kết bạn mà thôi.
Đã như thế thì bây giờ anh giảm giá cho bọn tôi nhé, có được không?
...
Thế thì quá hay rồi, anh quả là người tốt. Còn không thèm đợi Hoa Long mở miệng thì Vương Phong bỗng nhiên hô lớn: Mọi người ở đây hãy làm chứng cho tôi, Hoa Long thiếu gia nói hôm nay tôi mua phỉ thúy có thể được bớt hai mươi phần trăm. Vương Phong mỉm cười, sắc mặt Hoa Long chuyển biến, trong lòng mắng to Vương Phong không biết xấu hổ.
Hắn nói như vậy khi nào chứ?
Chỉ là lời hắn đã nói ra thì không thể thu hồi lại, hơn nữa nhìn bộ dạng nghèo hèn của Vương Phong thì hắn cũng biết đối phương không mang quá nhiều tiền.
Cho nên chút hao tổn nhỏ này thì hắn không xem là gì.
Ha ha, nếu như người anh em đã có nhã hứng như vậy thì tôi cũng sẽ thuận theo. Hoa Long bên ngoài cười nhưng trong lòng tức giận nói.
Xin cảm ơn. Vương Phong cười ha ha, quay người lại chọn lựa nguyên thạch phỉ thúy.
Cô Bối, mấy tháng không gặp thì cô lại càng xinh đẹp hơn. Lúc Vương Phong rời đi, Hoa Long liền đưa ánh mắt đến Bối Vân Tuyết.
Bối Vân Tuyết, hắn muốn đoạt được người phụ nữ này, đây là bàn đạp để hắn bước chân vào Bối thị, lúc này mặt hắn đều là ý cười, biểu hiện thì cực kỳ nho nhã.
Ha ha, Hoa Long thiếu gia. Bối Vân Tuyết miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng thì chán ghét cực điểm.
Không nói đến việc trước đó người này khiến Vương Phong bị thương mà chỉ riêng những chuyện hư hỏng của hắn thôi thì cũng đã đủ cho cô chán ghét, hắn không chỉ có liên quan đến xã hội đen mà còn hoang dâm vô độ, không biết có bao nhiêu cô con gái nhà lành đã bị rơi vào tay hắn.
Cho nên đối với dạng người này nếu như không cần phải giữ mặt mũi thì cô sẽ không thèm để ý.
Không biết sức khỏe bố cô hiện tại thế nào? Tôi đã lâu không có đến thăm hỏi ông ấy, nghĩ đến thật có chút xấu hổ. Hoa Long nói một câu, tựa như đang tự trách mình.
Không cần anh lo lắng, tất cả đều rất tốt. Bối Vân Tuyết bĩu môi nói ra.
Vậy là tốt rồi. Hoa Long gật đầu, tiếp tục nói: Đúng, tiểu tử kia và...
Còn chưa có nói xong thì bọn họ đã bị sự náo loạn làm cho chú ý.
Cậu trai trẻ, tôi thấy cậu thật là tiêu tiền không đúng chỗ, tảng đá kia trước đây được một vị giám định xem qua, đã chứng minh bên trong không có bất kỳ phỉ thúy gì, mua nó tuyệt đối là thua thiệt. Có một ông lão nói, ông mang một cặp kính lão, ăn mặc cứ như mật vụ.
Chỉ là khi nghe ông ấy nói thì Vương Phong lại không nhúc nhích chút nào, bởi vì nhìn bề ngoài thì đây chỉ là một khối đá bình thường, thực tế bên trong lại chứa một khối phỉ thúy màu xanh lục lớn cỡ nắm tay.
Khối phỉ thúy này có độ trong suốt cực cao, tuy nhiên lại không thể đạt tới mức ngọc pha lê, chỉ có thể tính vào loại ngọc băng quý giá.
Nhưng mặc dù là như thế thì giá trị khối đá này cũng phải vượt xa giá bán vật liệu đá nguyên thạch.
Vật liệu đá nguyên thạch có giá bán là hai triệu tệ nhưng nếu bên trong có một khối phỉ thúy thì ít cũng phải trị giá hơn chục triệu tệ, thậm chí còn nhiều hơn, đây chắc chắn là một cuộc mua bán chỉ lời mà không lỗ.
Nhân viên, gói kỹ tảng đá kia cho tôi. Vương Phong mở miệng chắc nịch.
Anh em, chơi lớn nhỉ. Lúc này Hoa Long theo Bối Vân Tuyết đi tới.
Khối đá này đã từng được rất nhiều người xem qua, cũng có người tự xưng là chuyên gia xem xét qua nhưng bất kể bọn họ nhìn thế nào cũng không một ai chịu mua vì tảng đá kia thật sự là quá bình thường, không có một chút màu xanh, không khác gì với đá cuội dưới lòng sông.
Bây giờ nhìn thấy Vương Phong muốn mua khối đá này, hắn chửi một câu ở trong lòng, đồng thời cũng có chút tức giận.
Tảng đá kia chắc chắn là không tách ra được gì, điều hắn tức giận là theo như lời Vương Phong nói trước đó thì một khối đá hai triệu sau khi giảm giá xong hắn kiếm được ít đi mất bốn trăm ngàn, đây cũng không phải là con số nhỏ.
Nhưng nghĩ đến Vương Phong sẽ bị hao tổn một trăm sáu mươi vạn thì tâm trạng của hắn cũng nhất thời trở nên hả hê đôi chút, kẻ đối nghịch với mình so với chính mình còn thảm hơn.
/241
|