“Cả ba và mẹ anh đều rất thích em, giờ phải làm sao đây?”
Hai người nhìn vào mắt nhau, Tô San hơi mím môi, trừng mắt, lấy tay đẩy đẩy bờ vai của hắn:
“Anh…anh đừng tưởng rằng em không biết anh đang tính nói gì.”
Tạ Duyên rất thích nói mấy câu mờ ám kiểu như vậy, trước kia cô không hiểu lắm, giờ thì chắc chắn hiểu rồi.
“Vậy em cảm thấy anh đang tính nói gì?”
Tạ Duyên hơi nhướng mày, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn cô.
Tô San mím môi không nói. Hiện giờ cô phát hiện ra rằng Tạ Duyên càng ngày càng xấu tính, còn biết cách đùa giỡn chọc ghẹo cô nữa.
“Lái xe.”
Nhìn thấy đã chuyển sang đèn xanh, cô lập tức đẩy vai hắn nhắc nhở.
Lúc này mấy chiếc xe đằng sau cũng bắt đầu bấm còi, Tạ Duyên cười cười hôn lên má cô một cái, sau đó mới ngồi lại ghế lái dẫm chân ga.
Tô San liếc nhìn hắn, sau đó lại nhắm mắt dựa vào ghế tiếp tục nghỉ ngơi. Hôm qua cô quá mệt mỏi, hiện giờ cô chỉ mong sao mình có thể ngủ liền một mạch một ngày một đêm.
Đến lúc tới sân bay cô mới hơi tỉnh táo lại. Hiện giờ dòng người qua lại trước sân bay cũng rất nhiều. Tô San day day trán, sau đó ngồi thẳng dậy chuẩn bị đẩy mở cửa xe để đi xuống, không biết nghĩ tới điều gì, lại quay đầu lại nhìn người nào đó ngồi bên cạnh.
“Lần tới đây anh sẽ phải ra nước ngoài.”
Hắn đặt một tay trên tay lái, lẳng lặng quay mặt sang nhìn cô nói:
“Phải một tháng sau em mới có thể gặp lại anh.”
Một tháng sau chính là buổi họp báo ra mắt bộ phim tình yêu đô thị của tụi cô, lúc đó chắc chắn là Tạ Duyên sẽ trở về tham gia. Có điều tưởng tượng tới việc một tháng sau hai người mới có thể gặp nhau, trong lòng Tô San có cảm giác là lạ.
“Vậy…trong một tháng đó anh sẽ không về nước gặp em lần nào sao?”
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ tinh tế, mắt chớp chớp, một tay cô vẫn đang đặt trên chốt mở cửa xe.
Đối diện với ánh mắt trong veo phản chiếu hình ảnh của mình, mắt Tạ Duyên hơi tối lại, cuối cùng chỉ có thể cố gắng kiềm chế lại sự kích động của mình, quay đầu đi không nhìn cô nữa, chỉ lên tiếng:
“Em cũng có nhớ anh đâu, vì sao anh lại phải về gặp em.”
Ngoài trời ánh nắng chói chang, người đến người đi tấp nập, không biết hiện giờ có paparazzi theo dõi hay không, nhưng Tô San cũng không suy xét quá nhiều, bĩu môi, lẩm bẩm nói:
“Tất nhiên là em sẽ không thèm nhớ anh.”
Thấy cô rất dứt khoát đẩy mở cửa xe ra, bước xuống, Tạ Duyên ngồi ở ghế lái cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hình bóng của cô dần dần biến mất trong dòng người qua lại. Thật lâu sau, hắn mới bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng. Vì sao mình lại đi so đo cùng với một người có da mặt mỏng như vậy làm gì.
Đang chuẩn bị quay đầu xe để trở về thì đột nhiên điện thoại lại vang lên “tinh, tinh”. Tạ Duyên nhìn lướt qua thì thấy là Tô San, lập tức mở điện thoại ra đọc tin nhắn cô vừa gửi tới.
Tô San: “Chắc là em sẽ nhớ anh.”
Nhìn thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại, trong ánh mắt của Tạ Duyên bắt đầu tràn ra ý cười vui sướng mãi không tiêu tan. Có điều chỉ một lát sau tin nhắn này lại bị người nào đó xóa mất tiêu.
Hắn ho nhẹ một tiếng, lập tức nhấn nhấn vào màn hình, gửi qua một tin nhắn.
Tô San đang đứng xếp hàng để qua cổng an ninh, cô cố tình kéo thấp mũ che khuất mặt mình, đột nhiên nghe tiếng vang của điện thoại, lập tức mở ra xem tin nhắn.
Tạ Duyên: “Em vừa mới xóa cái gì vậy?”
Thấy hắn vẫn chưa nhìn thấy tin nhắn đó, trong lòng của Tô San không biết là cảm thấy may mắn hay là mất mát nữa, nhưng cô vẫn trả lời lại một tin:
“Không có gì.”
Thôi kệ đi, nếu mà có lần sau thì mình sẽ chờ thêm một lúc rồi hãy xóa là được.
Lúc check-in cũng khá thuận lợi, nhưng đến lúc lên máy bay thì cô lại bị tiếp viên hàng không nhận ra. Tô San lại ký tên, chụp với các cô ấy mấy tấm ảnh sau đó liền dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Đến lúc về tới phim trường thì đã là 6 giờ tối. Mọi người trong đoàn phim đang ăn cơm, Tô San tranh thủ lúc này để chuyên viên trang điểm hóa trang cho cô.
Có lẽ gần đây cô xuất hiện ở truyền thông khá nhiều, có vài nhân viên đoàn làm phim còn xin chữ ký của cô, mấy thứ này Tiểu Chu luôn để sẵn trong túi. Đây đều là do công ty thuê người ký thay. dù sao nếu như vào dịp gặp fan hâm mộ, mấy trăm chữ ký như vậy cô không thể nào một mình mà ký hết được, cho nên trong giới sẽ có những người chuyên làm nghề ký thay như vậy, bắt chước cũng rất giống. Tuy nhiên trong trường hợp bất ngờ, chỉ cần một vài chữ ký thì Tô San vẫn sẽ tự mình ký.
Kết thúc công việc xong là vào khoảng 11 giờ đêm. Tô San quá mệt, tắm rửa xong lập tức lên giường nằm. Có điều Hạ Hoa có gửi mail cho cô mấy kịch bản, nói cô xem rồi chọn.
Tô San chỉ có thể ngồi dựa lưng vào đầu giường, mở laptop vào kiểm tra hộp thư. Mấy kịch bản này đều là phim điện ảnh, có lẽ Hạ Hoa định hướng để cô tiến vào giới điện ảnh luôn, dù sao thì cô cũng có hai bộ phim truyền hình rồi, hơn nữa điện ảnh mới là con đường thăng tiến tốt nhất.
Trong số các kịch bản này thì có hai bộ phim thương mại, đều mời cô làm nữ chính. Đội sản xuất phim cũng ở tầm trung, nhưng đối với một người mới như cô mà nói, có thể có được cơ hội này đã là vô cùng khó khăn rồi, đây là do Hạ Hoa có năng lực, nên cũng không phải điều bất ngờ nữa.
Nhưng cả hai bộ phim thương mại đều quá mức đại chúng, kịch bản cũng không có nhiều đột phá đặc sắc gì. Tô San lại thích một kịch bản có đề tài đô thị hiện thực hơn.
Phim nói về câu chuyện một cô gái báo thù. Ba của cô ấy là quản lý cao cấp trong một công ty sản xuất, không hiểu sao bị người ta tố cáo tham ô công quỹ, cuối cùng ông ấy bị chết ở trong ngục tù.
Mà người tố cáo ba của cô thì được thăng chức thay thế vị trí của ba cô, sau đó dần dần thăng tiến rất nhanh. Mà nữ chính thì do ba bị đi tù mà gia đình tan tác. Mẹ bị bệnh dạ dày rất nặng, cần phải nhập viện để điều trị nhưng do không có tiền, con gái thì còn quá nhỏ, cho nên phải ra ngoài rửa chén thuê cho người ta. Mỗi buổi tối bị đau dạ dày tới mức chết đi sống lại, nữ chính nhìn thấy vậy chỉ biết đứng nhìn yên lặng rơi nước mắt. Những người họ hàng thì bởi vì ba cô bị đi tù mà bắt đầu kỳ thị xa lánh, mẹ của cô cũng không muốn nhờ sự giúp đỡ của họ, vô cùng cực khổ mà nuôi lớn nữ chính. Bà luôn nói với cô, ba của cô bị oan, là do bị người ta hãm hại.
Vì vậy, trong lòng của nữ chính ngay từ bé đã được gieo rắc hạt giống của sự thù hận. Cô lên đại học thì bắt đầu vừa học vừa làm thêm, sau đó gặp được nam chính. Nữ chính phát hiện ra rằng ba của nam chính là người đã tố cáo ba mình năm xưa, thế là cô ấy bắt đầu lên kế hoạch báo thù.
Ban đầu cô ấy tiếp cận nam chính. Vốn dĩ nam chính cũng có cảm tình với cô, cho nên hai người dần quen thuộc rồi ở bên nhau. Nam chính đối với cô ấy vô cùng tốt, vì vậy cũng đôi khi nữ chính sẽ dao động, nhưng đến khi nhìn thấy đầu tóc mẹ mình bạc trắng vì quá vất vả thì nỗi thù hận trong lòng lại dâng lên xóa bỏ hết mọi dao động của cô. Một lần, nam chính đưa cô về nhà ra mắt bố mẹ, nữ chính kiềm chế cảm xúc bản thân vô cùng tốt, mọi người trong nhà nam chính cũng rất yêu thích cô. Nhưng vì báo thù, cô tranh thủ lúc ba của nam chính không ở trong phòng đọc sách mà lẻn vào, sau đó trộm lấy tài liệu bí mật của công ty ông ấy bán cho đối thủ cạnh tranh. Còn có một lần khi cô ngủ lại nhà của nam chính, ngay lúc ba của nam chính vì xã giao công việc mà say rượu, cô cố tình tạo hiện trường giả khiến nam chính hiểu lầm rằng ba của nam chính muốn cưỡng gian cô. Thấy một màn như vậy, anh ta vô cùng hận ba mình liền đưa nữ chính bỏ đi khỏi nhà.
Nam chính quyết định cắt đứt với người trong nhà, anh ta không ngờ ba mình lại là người như vậy. Lúc này nữ chính bắt đầu mềm lòng, cô ấy không ngờ rằng nam chính lại vì cô mà làm đến mức này. Cho đến khi ba của nam chính vì do bí mật công ty bị lộ ra mà bị tạm giam để điều tra, mẹ của nam chính vì chuyện này mà chạy vạy khắp nơi cuối cùng bị tai nạn giao thông, nữ chính lúc này hoàn toàn không có một chút cảm giác vui sướng gì.
Tới lúc này thì nam chính đã biết được tất cả là âm mưu của nữ chính, anh tìm cô ấy để chất vấn, nữ chính cũng thừa nhận hết thảy là do cô ấy làm. Cô cũng nói ra tất cả các chuyện trước kia của ba cô, nói rằng ba của nam chính bị như bây giờ là quả báo, trừng phạt thích đáng. Nếu không phải tại ông ấy thì gia đình của cô cũng không tan tác như bây giờ.
Có điều nam chính cũng không hận cô, mà anh ta về tìm lại đoạn ghi âm do ba mình ghi lại lúc trước, hóa ra năm đó ba của nữ chính đúng là có tham ô, ba của nam chính cũng vì muốn được thăng tiến nên mới đi tố cáo, anh ta không trách nữ chính, chỉ hy vọng nữ chính có thể buông bỏ hết thù hận.
Nhưng nữ chính vẫn không thể buông tha được. Cô hoàn toàn không tiếp nhận nổi chuyện ba của cô thật sự tham ô. Mặc dù nam chính cố gắng níu kéo nhưng cô vẫn kiên quyết đưa mẹ của cô chuyển đi nơi khác sinh sống. Mẹ của nam chính mặc dù bị tai nạn nhưng sau khi phẫu thuật thì cũng dần bình phục, ba của nam chính cũng được trả lại trong sạch. Rất nhiều năm sau, nam chính và nữ chính gặp lại nhau, lúc đó nam chính đã lập gia đình rồi, còn nữ chính thì vẫn cô độc một mình.
Đây là một câu chuyện khá nặng nề. Sự thù hận có thể phá hủy rất nhiều thứ. Nam chính là người lâm vào bể tình trước lại là người dễ dàng buông bỏ mọi chuyện, còn nữ chính là người luôn miệng nói không yêu thì lại là người đến cuối cùng vẫn nhớ mãi không quên.
Đạo diễn của bộ phim này cũng là một đạo diễn rất có tiếng tăm, không biết Hạ Hoa bằng cách nào mà có được kịch bản phim này, nhớ tới cô cũng có một số việc khác muốn hỏi nên quyết định gọi điện thoại cho Hạ Hoa.
Điện thoại vang lên vài hồi thì thông, có lẽ người ở đầu dây bên kia vẫn chưa ngủ, bắt máy xong ngay lập tức lên tiếng:
“Sao, hôm nay gặp ba mẹ của Tạ Duyên phải không?”
Tô San ngồi tựa lưng vào đầu giường, một tay day day trán, do nhìn vào máy tính quá lâu nên hơi hoa mắt:
“Cũng tạm ổn. Đúng rồi, tôi có đọc qua mấy kịch bản mà anh gửi cho tôi, tôi cảm thấy bộ phim báo thù “Tội đồ” kia không tệ, nhưng kiểu phim như thế này sao anh tìm được hay vậy?”
Đây cũng là điều Tô San cảm thấy khó hiểu nhất, kiểu phim của đạo diễn nổi tiếng như vậy chắc chắn là phải tìm diễn viên tầm cỡ ảnh hậu mới phải, không lẽ Hạ Hoa cũng quen thân với đạo diễn?
Nghe cô hỏi vậy, Hạ Hoa ở đầu dây bên kia cũng chậm rãi trả lời:
“Vị đạo diễn Từ này tự tìm tới cửa. Bởi vì bộ phim này, ông ấy dự tính toàn bộ diễn viên sẽ chỉ chọn người mới mà thôi, hơn nữa hình như do đạo diễn Lê cũng có đề cử cô, vì vậy mới gửi kịch bản mời cô đóng. Mặc dù vậy thì vẫn phải tới thử vai, chỉ cần biểu hiện của cô không quá tệ thì chắc chắn được.”
Hai người nhìn vào mắt nhau, Tô San hơi mím môi, trừng mắt, lấy tay đẩy đẩy bờ vai của hắn:
“Anh…anh đừng tưởng rằng em không biết anh đang tính nói gì.”
Tạ Duyên rất thích nói mấy câu mờ ám kiểu như vậy, trước kia cô không hiểu lắm, giờ thì chắc chắn hiểu rồi.
“Vậy em cảm thấy anh đang tính nói gì?”
Tạ Duyên hơi nhướng mày, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn cô.
Tô San mím môi không nói. Hiện giờ cô phát hiện ra rằng Tạ Duyên càng ngày càng xấu tính, còn biết cách đùa giỡn chọc ghẹo cô nữa.
“Lái xe.”
Nhìn thấy đã chuyển sang đèn xanh, cô lập tức đẩy vai hắn nhắc nhở.
Lúc này mấy chiếc xe đằng sau cũng bắt đầu bấm còi, Tạ Duyên cười cười hôn lên má cô một cái, sau đó mới ngồi lại ghế lái dẫm chân ga.
Tô San liếc nhìn hắn, sau đó lại nhắm mắt dựa vào ghế tiếp tục nghỉ ngơi. Hôm qua cô quá mệt mỏi, hiện giờ cô chỉ mong sao mình có thể ngủ liền một mạch một ngày một đêm.
Đến lúc tới sân bay cô mới hơi tỉnh táo lại. Hiện giờ dòng người qua lại trước sân bay cũng rất nhiều. Tô San day day trán, sau đó ngồi thẳng dậy chuẩn bị đẩy mở cửa xe để đi xuống, không biết nghĩ tới điều gì, lại quay đầu lại nhìn người nào đó ngồi bên cạnh.
“Lần tới đây anh sẽ phải ra nước ngoài.”
Hắn đặt một tay trên tay lái, lẳng lặng quay mặt sang nhìn cô nói:
“Phải một tháng sau em mới có thể gặp lại anh.”
Một tháng sau chính là buổi họp báo ra mắt bộ phim tình yêu đô thị của tụi cô, lúc đó chắc chắn là Tạ Duyên sẽ trở về tham gia. Có điều tưởng tượng tới việc một tháng sau hai người mới có thể gặp nhau, trong lòng Tô San có cảm giác là lạ.
“Vậy…trong một tháng đó anh sẽ không về nước gặp em lần nào sao?”
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ tinh tế, mắt chớp chớp, một tay cô vẫn đang đặt trên chốt mở cửa xe.
Đối diện với ánh mắt trong veo phản chiếu hình ảnh của mình, mắt Tạ Duyên hơi tối lại, cuối cùng chỉ có thể cố gắng kiềm chế lại sự kích động của mình, quay đầu đi không nhìn cô nữa, chỉ lên tiếng:
“Em cũng có nhớ anh đâu, vì sao anh lại phải về gặp em.”
Ngoài trời ánh nắng chói chang, người đến người đi tấp nập, không biết hiện giờ có paparazzi theo dõi hay không, nhưng Tô San cũng không suy xét quá nhiều, bĩu môi, lẩm bẩm nói:
“Tất nhiên là em sẽ không thèm nhớ anh.”
Thấy cô rất dứt khoát đẩy mở cửa xe ra, bước xuống, Tạ Duyên ngồi ở ghế lái cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hình bóng của cô dần dần biến mất trong dòng người qua lại. Thật lâu sau, hắn mới bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng. Vì sao mình lại đi so đo cùng với một người có da mặt mỏng như vậy làm gì.
Đang chuẩn bị quay đầu xe để trở về thì đột nhiên điện thoại lại vang lên “tinh, tinh”. Tạ Duyên nhìn lướt qua thì thấy là Tô San, lập tức mở điện thoại ra đọc tin nhắn cô vừa gửi tới.
Tô San: “Chắc là em sẽ nhớ anh.”
Nhìn thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại, trong ánh mắt của Tạ Duyên bắt đầu tràn ra ý cười vui sướng mãi không tiêu tan. Có điều chỉ một lát sau tin nhắn này lại bị người nào đó xóa mất tiêu.
Hắn ho nhẹ một tiếng, lập tức nhấn nhấn vào màn hình, gửi qua một tin nhắn.
Tô San đang đứng xếp hàng để qua cổng an ninh, cô cố tình kéo thấp mũ che khuất mặt mình, đột nhiên nghe tiếng vang của điện thoại, lập tức mở ra xem tin nhắn.
Tạ Duyên: “Em vừa mới xóa cái gì vậy?”
Thấy hắn vẫn chưa nhìn thấy tin nhắn đó, trong lòng của Tô San không biết là cảm thấy may mắn hay là mất mát nữa, nhưng cô vẫn trả lời lại một tin:
“Không có gì.”
Thôi kệ đi, nếu mà có lần sau thì mình sẽ chờ thêm một lúc rồi hãy xóa là được.
Lúc check-in cũng khá thuận lợi, nhưng đến lúc lên máy bay thì cô lại bị tiếp viên hàng không nhận ra. Tô San lại ký tên, chụp với các cô ấy mấy tấm ảnh sau đó liền dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Đến lúc về tới phim trường thì đã là 6 giờ tối. Mọi người trong đoàn phim đang ăn cơm, Tô San tranh thủ lúc này để chuyên viên trang điểm hóa trang cho cô.
Có lẽ gần đây cô xuất hiện ở truyền thông khá nhiều, có vài nhân viên đoàn làm phim còn xin chữ ký của cô, mấy thứ này Tiểu Chu luôn để sẵn trong túi. Đây đều là do công ty thuê người ký thay. dù sao nếu như vào dịp gặp fan hâm mộ, mấy trăm chữ ký như vậy cô không thể nào một mình mà ký hết được, cho nên trong giới sẽ có những người chuyên làm nghề ký thay như vậy, bắt chước cũng rất giống. Tuy nhiên trong trường hợp bất ngờ, chỉ cần một vài chữ ký thì Tô San vẫn sẽ tự mình ký.
Kết thúc công việc xong là vào khoảng 11 giờ đêm. Tô San quá mệt, tắm rửa xong lập tức lên giường nằm. Có điều Hạ Hoa có gửi mail cho cô mấy kịch bản, nói cô xem rồi chọn.
Tô San chỉ có thể ngồi dựa lưng vào đầu giường, mở laptop vào kiểm tra hộp thư. Mấy kịch bản này đều là phim điện ảnh, có lẽ Hạ Hoa định hướng để cô tiến vào giới điện ảnh luôn, dù sao thì cô cũng có hai bộ phim truyền hình rồi, hơn nữa điện ảnh mới là con đường thăng tiến tốt nhất.
Trong số các kịch bản này thì có hai bộ phim thương mại, đều mời cô làm nữ chính. Đội sản xuất phim cũng ở tầm trung, nhưng đối với một người mới như cô mà nói, có thể có được cơ hội này đã là vô cùng khó khăn rồi, đây là do Hạ Hoa có năng lực, nên cũng không phải điều bất ngờ nữa.
Nhưng cả hai bộ phim thương mại đều quá mức đại chúng, kịch bản cũng không có nhiều đột phá đặc sắc gì. Tô San lại thích một kịch bản có đề tài đô thị hiện thực hơn.
Phim nói về câu chuyện một cô gái báo thù. Ba của cô ấy là quản lý cao cấp trong một công ty sản xuất, không hiểu sao bị người ta tố cáo tham ô công quỹ, cuối cùng ông ấy bị chết ở trong ngục tù.
Mà người tố cáo ba của cô thì được thăng chức thay thế vị trí của ba cô, sau đó dần dần thăng tiến rất nhanh. Mà nữ chính thì do ba bị đi tù mà gia đình tan tác. Mẹ bị bệnh dạ dày rất nặng, cần phải nhập viện để điều trị nhưng do không có tiền, con gái thì còn quá nhỏ, cho nên phải ra ngoài rửa chén thuê cho người ta. Mỗi buổi tối bị đau dạ dày tới mức chết đi sống lại, nữ chính nhìn thấy vậy chỉ biết đứng nhìn yên lặng rơi nước mắt. Những người họ hàng thì bởi vì ba cô bị đi tù mà bắt đầu kỳ thị xa lánh, mẹ của cô cũng không muốn nhờ sự giúp đỡ của họ, vô cùng cực khổ mà nuôi lớn nữ chính. Bà luôn nói với cô, ba của cô bị oan, là do bị người ta hãm hại.
Vì vậy, trong lòng của nữ chính ngay từ bé đã được gieo rắc hạt giống của sự thù hận. Cô lên đại học thì bắt đầu vừa học vừa làm thêm, sau đó gặp được nam chính. Nữ chính phát hiện ra rằng ba của nam chính là người đã tố cáo ba mình năm xưa, thế là cô ấy bắt đầu lên kế hoạch báo thù.
Ban đầu cô ấy tiếp cận nam chính. Vốn dĩ nam chính cũng có cảm tình với cô, cho nên hai người dần quen thuộc rồi ở bên nhau. Nam chính đối với cô ấy vô cùng tốt, vì vậy cũng đôi khi nữ chính sẽ dao động, nhưng đến khi nhìn thấy đầu tóc mẹ mình bạc trắng vì quá vất vả thì nỗi thù hận trong lòng lại dâng lên xóa bỏ hết mọi dao động của cô. Một lần, nam chính đưa cô về nhà ra mắt bố mẹ, nữ chính kiềm chế cảm xúc bản thân vô cùng tốt, mọi người trong nhà nam chính cũng rất yêu thích cô. Nhưng vì báo thù, cô tranh thủ lúc ba của nam chính không ở trong phòng đọc sách mà lẻn vào, sau đó trộm lấy tài liệu bí mật của công ty ông ấy bán cho đối thủ cạnh tranh. Còn có một lần khi cô ngủ lại nhà của nam chính, ngay lúc ba của nam chính vì xã giao công việc mà say rượu, cô cố tình tạo hiện trường giả khiến nam chính hiểu lầm rằng ba của nam chính muốn cưỡng gian cô. Thấy một màn như vậy, anh ta vô cùng hận ba mình liền đưa nữ chính bỏ đi khỏi nhà.
Nam chính quyết định cắt đứt với người trong nhà, anh ta không ngờ ba mình lại là người như vậy. Lúc này nữ chính bắt đầu mềm lòng, cô ấy không ngờ rằng nam chính lại vì cô mà làm đến mức này. Cho đến khi ba của nam chính vì do bí mật công ty bị lộ ra mà bị tạm giam để điều tra, mẹ của nam chính vì chuyện này mà chạy vạy khắp nơi cuối cùng bị tai nạn giao thông, nữ chính lúc này hoàn toàn không có một chút cảm giác vui sướng gì.
Tới lúc này thì nam chính đã biết được tất cả là âm mưu của nữ chính, anh tìm cô ấy để chất vấn, nữ chính cũng thừa nhận hết thảy là do cô ấy làm. Cô cũng nói ra tất cả các chuyện trước kia của ba cô, nói rằng ba của nam chính bị như bây giờ là quả báo, trừng phạt thích đáng. Nếu không phải tại ông ấy thì gia đình của cô cũng không tan tác như bây giờ.
Có điều nam chính cũng không hận cô, mà anh ta về tìm lại đoạn ghi âm do ba mình ghi lại lúc trước, hóa ra năm đó ba của nữ chính đúng là có tham ô, ba của nam chính cũng vì muốn được thăng tiến nên mới đi tố cáo, anh ta không trách nữ chính, chỉ hy vọng nữ chính có thể buông bỏ hết thù hận.
Nhưng nữ chính vẫn không thể buông tha được. Cô hoàn toàn không tiếp nhận nổi chuyện ba của cô thật sự tham ô. Mặc dù nam chính cố gắng níu kéo nhưng cô vẫn kiên quyết đưa mẹ của cô chuyển đi nơi khác sinh sống. Mẹ của nam chính mặc dù bị tai nạn nhưng sau khi phẫu thuật thì cũng dần bình phục, ba của nam chính cũng được trả lại trong sạch. Rất nhiều năm sau, nam chính và nữ chính gặp lại nhau, lúc đó nam chính đã lập gia đình rồi, còn nữ chính thì vẫn cô độc một mình.
Đây là một câu chuyện khá nặng nề. Sự thù hận có thể phá hủy rất nhiều thứ. Nam chính là người lâm vào bể tình trước lại là người dễ dàng buông bỏ mọi chuyện, còn nữ chính là người luôn miệng nói không yêu thì lại là người đến cuối cùng vẫn nhớ mãi không quên.
Đạo diễn của bộ phim này cũng là một đạo diễn rất có tiếng tăm, không biết Hạ Hoa bằng cách nào mà có được kịch bản phim này, nhớ tới cô cũng có một số việc khác muốn hỏi nên quyết định gọi điện thoại cho Hạ Hoa.
Điện thoại vang lên vài hồi thì thông, có lẽ người ở đầu dây bên kia vẫn chưa ngủ, bắt máy xong ngay lập tức lên tiếng:
“Sao, hôm nay gặp ba mẹ của Tạ Duyên phải không?”
Tô San ngồi tựa lưng vào đầu giường, một tay day day trán, do nhìn vào máy tính quá lâu nên hơi hoa mắt:
“Cũng tạm ổn. Đúng rồi, tôi có đọc qua mấy kịch bản mà anh gửi cho tôi, tôi cảm thấy bộ phim báo thù “Tội đồ” kia không tệ, nhưng kiểu phim như thế này sao anh tìm được hay vậy?”
Đây cũng là điều Tô San cảm thấy khó hiểu nhất, kiểu phim của đạo diễn nổi tiếng như vậy chắc chắn là phải tìm diễn viên tầm cỡ ảnh hậu mới phải, không lẽ Hạ Hoa cũng quen thân với đạo diễn?
Nghe cô hỏi vậy, Hạ Hoa ở đầu dây bên kia cũng chậm rãi trả lời:
“Vị đạo diễn Từ này tự tìm tới cửa. Bởi vì bộ phim này, ông ấy dự tính toàn bộ diễn viên sẽ chỉ chọn người mới mà thôi, hơn nữa hình như do đạo diễn Lê cũng có đề cử cô, vì vậy mới gửi kịch bản mời cô đóng. Mặc dù vậy thì vẫn phải tới thử vai, chỉ cần biểu hiện của cô không quá tệ thì chắc chắn được.”
/241
|