Truyền thừa hương hỏa là đại sự hàng đầu, không thể qua loa được, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, bà định kiếm cơ hội nhắc nhở Lâm Úc Hương một lần nữa, để nàng ngoan ngoãn nghe lời, nếu không cái nắm xương già của bà, e không chờ được lâu.
Mỗi người mang trong lòng một tâm tư, thế là phòng ăn liền yên tĩnh lại, Đường Chu Thị thấy đôi tiểu phu thê "tình tứ trêu đùa" nhau, nàng ở lại là không thích hợp, ăn thêm vài miệng, chủ động cáo từ rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Đường Chu Thị, đường cong lung linh, cặp mông tròn trịa khẽ đu đưa mê đắm lòng người, trong đầu lóe sáng, khóe miệng xuất hiện nụ cười, đứa tôn tức này không phải là hạng nữ tử tầm thường ham vinh hoa phú quý, nhưng là nữ nhân, sẽ ghen tị với một nữ nhân xinh đẹp không thua kém gì mình.
Trong Đường phủ này, hiện có thể sánh với Lâm Úc Hương, tuyệt đối là Đường Chu Thị, có lẽ dung mạo Đường Chu Thị có kém hơn một chút, không có khuôn mặt điên đảo chúng sinh, nhưng phong vận nữ tử thành thục có thể bù đắp vào thiếu sót đó.
Thêm vào đích tôn mình hình như rất thích Đường Chu Thị, vậy nếu như mình nhanh chóng tác thành hôn sự giữa hai đứa nó thì sao?
Lâm Úc Hương liệu có vì đích tôn mình đem tâm tư đặt vào Đường Chu Thị mà không cam lòng, tiến hành so đọ không?
Suy nghĩ một lúc, Đường lão thái quân thấy biện pháp này quá tuyệt diệu, tới khi đó chỉ cần tâm cảnh của Lâm Úc Hương sẽ loạn, không còn một lòng bài xích đích tôn của mình nữa, như thế ngày trọng tôn của mình ra đời cũng có thể trông thấy rồi.
Bất quá nếu chỉ làm một tiểu thiếp, thân phận Đường Chu Thị sẽ thấp đi ba phần, trở nên quá bị động, cho dù mình có chống lưng cho nó, với cái tính cách hơi nhu nhược ấy, nó làm sao uy hiếp được tới nha đầu Úc Hương không vừa chút nào kia, hay là... Để nó làm bình thê?
Không một ai biết rằng chỉ trong thời gian yên lặng ngắn ngủi, Đường lão thái quân đã quyết định sớm ngày gả Đường Chu Thị cho Đường Kính Chi, hơn nữa còn là bình thê. Bình thê cũng là thê tử, địa vị cao hơn tiểu thiếp không biết bao nhiêu, gặp chính thê không cần phải hành đại lễ, không cần khấu đầu, chỉ cần nhún éo gọi một tiếng tỷ tỷ, có tư cách ngồi ghế cùng một phòng.
Còn một điều quan trọng nữa, con cái do bình thê sinh ra là con cháu đích hệ.
Đường Kính Chi có bình thê sẽ là một uy hiếp không nhỏ tới địa vị của Lâm Úc Hương, có thể nói là biện pháp hay để Lâm Úc Hương phải khuất phục, chỉ là bà lo đích tôn của mình có chấp nhận không, luật pháp không cấp, nhưng là đứa trọng lễ giáo đạo đức, nó có đồng ý lấy tẩu tẩu của mình không?
Mọi người ăn xong, Lâm Úc Hương nhìn ra Đường Kính Chi có việc muốn bẩm báo với Đường lão thái quân, ánh mắt thoáng qua vẻ thất vọng, đành thi lễ cáo lui trước.
Vừa mới bước ra khỏi cửa, Lâm Úc Hương liền thấy hai tiểu nha đầu một trước một sau chạy nhanh tới, đôi mắt mở thật to, long lanh, bên trong chứa đầy mong đợi.
Mặc dù không muốn thấy vẻ mặt rầu rĩ của hai tiểu nha đầu này, nhưng nàng vẫn phải lắc đầu. Hai tiểu nha đầu thấy vậy, đôi mắt ảm đạm, đầu cúi xuống.
Đi được vài bước, Lâm Úc Hương đột nhiên hít sâu một hơi, tựa hồ hạ quyết tâm gì đó, đứng lại, nói nhỏ:
- Các ngươi đừng nản chí vội, tối nay ta nhất định sẽ khiến Nhị gia đồng ý cho chúng ta ngày mai rời phủ dạo chơi.
Nói đoạn, sợ hai tiểu nha đầu không tin, nàng còn nắm tay vung lên không trung biểu lộ quyết tâm. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Tri Đông Tri Thu vốn cho rằng thế là hết cơ hội được ra phố dạo chơi rồi, lòng buồn bã, nhưng thấy Nhị nãi nãi tỏ thái độ, chẳng những không vui mà còn phát hoảng:" Chẳng lẽ Nhị nãi nãi muốn dùng bạo lực?"
Nhị gia vừa mới bình phục, sức khỏe còn chưa hoàn toàn như người bình thường, khả năng này không phải là không có, hai tiểu nha đầu đi vội tới, một trái một phải nắm lấy tay chủ tử, bắt đầu líu lo không ngớt.
Lâm Úc Hương đi rồi, Đường Kính Chi cũng phất tay bảo Hàm Hương dẫn hạ nhân ra ngoài, lúc này mới cẩn thận lấy ra hai tờ giấy đưa tới trước mặt Đường lão thái quân:
- Nãi nãi, nhờ phúc của người, công văn khai hoang, đào kênh đã được làm ổn thỏa.
- Thế à?
Mắt Đường lão thái quân sáng lên, nhận lấy xem thật kỹ, thấy công văn chi tiết tỉ mỉ, không có sở hở gì, cao hứng vỗ tay vịn ghế:
- Tốt, làm ổn thỏa là tốt rồi, tiếp theo ta muốn xem tên Điền Cơ kia còn cách gì mưu đồ gia sản của Đường gia ta nữa. Lăng Nhi, mối thù này cháu phải ghi nhớ trong lòng, đợi ngày tên cẩu quan đó rời chức, nhất định bắt cả nhà lão ta phải lấy mạng ra trả cho tôn nghiêm của Đường gia ta.
Đường Kính Chi rùng mình, sòng lập tức trịnh trọng gật đầu, người không phạm ta, ta không phạm người, còn nếu như ngươi đã phạm vào ta trước, thì đừng trách ta không khách khí.
Sự kiện này nhìn bề ngoài Đường gia tựa hồ chẳng thua thiệt là bao, nhưng nếu chẳng phải Đường Kính Chi trước kia nhìn ra được âm mưu ẩn chứa đằng sau, Đường gia có khả năng lớn bị Điền Cơ nuốt chửng, mà tới khi đó lão ta chắc chắn không buông tha cho người của Đường gia.
Người làm quan có kẻ nào không hiểu đạo lý nhổ cỏ tận gốc, huống hồ là tên cẩu quan như Điền Cơ.
Cho nên Đường Kính Chi đồng ý với Đường lão thái quân sẽ bắt cả nhà Điền Cơ đền mạng không phải là quá, trong thời đại đó, muốn sinh tồn thì phải tàn nhẫn, Đường Kính Chi hiện đại có lẽ còn do dự, nhưng kết hợp với tính cách con người trước kia, y không quá e ngại.
Thấy đích tôn nhận lời, Đường lão thái quân rất vui mừng, thân là một gia chủ, cần phải có khí phách, vạn lần không thể quá mềm lòng.
Hai bà cháu thảo luận rất nhiều chi tiết cần chú ý, tới tận khi trăng lên cao, Đường Kính Chi mới cáo từ, Hàm Hương quay trở về phòng, để chủ tử vịn tay mình, chậm rãi đứng lên, Đường lão thái quân hôm nay hơi mệt, tay cũng nặng hơn thường ngày.
Đi đường một lúc, Hàm Hương khẽ cắn môi, cuối cùng không nhịn được, nói:
- Lão thái quân, nô tỳ cứ cảm thấy quan hệ giữa Nhị gia và Nhị nãi nãi không thỏa đáng.
Thân hình dừng lại, trong đôi mắt nheo lại của Đường lão thái quân chớp mắt lóe lên hàn quang, nhưng không dừng bước, vừa đi vừa làm như tùy ý hỏi:
- Ồ? Chỗ nào không thỏa đáng ?
- Bẩm lão thái quân, nô tỳ chỉ thấy lạ là Nhị gia và Nhị nãi nãi ở với nhau lâu như thế, vì sao còn chưa viên phòng, hơn nữa vừa rồi nô tỳ thấy Nhị nãi nãi chỉ mỉm cười với Nhị gia một cái, làm Nhị gia vui vẻ tới như vậy, như thế càng vô lý.
- Ừ, còn gì nữa không?
- Hôm nay Nhị nãi nãi cũng khác với thường ngày, hình như là có chuyện gì muốn nhờ vả Nhị gia vậy, mặc dù Nhị nãi nãi cười làm nô tỳ nhìn thấy tim cũng phải đập mạnh, nhưng cảm giác nụ cười có vẻ đóng kịch.
Hàm Hương nói suy nghĩ trong lòng ra, không chú ý tới ánh mắt khác thường của chủ tử.
Đường lão thái quân gật đầu:
- Kỳ thực điều ngươi nói ta đều nhìn ra cả, có điều hai nha đầu bên cạnh Úc Hương rất trung thành, mấy người ta ngầm ám thị đều không lôi kéo được chúng.
Im lặng gật đầu, Hàm Hương trầm mặc, vị Nhị nãi nãi cũng có chút tâm kế, ít nhất muốn làm gì, ngay chủ tử nàng cũng không tra ra trước được, đột nhiên nàng nhớ ra một việc:
- Lão thái quân, nô tỳ có một việc, không biết nên nói hay không?
Đường lão thái quân dí tay vào trán Hàm Hương, cười mắng:
- Cái con nha đầu này, còn định bày trò tâm kế trước mặt ta à, nói mau.
Hàm Hương ngượng ngịu đáp lời, rồi nghiêm mặt nói:
- Lão thái quân, theo nô tỳ thấy, tới nay Nhị gia và Nhị nãi nãi chưa viên phòng có liên quan tới một vật, trong phòng lão thái quân cũng có.
/609
|