Trời đã tối nhưng tuyết không giảm đi chút nào, lại thêm gió nữa, khiến mọi người không sao mở mắt ra được, mà thực ra có mở mắt cũng vô ích vì bốn bề tuyết trắng mênh mông, nhìn chỗ nào cũng giống chỗ nào.
Tất nhiên đó là bề ngoài thôi, đây là đường núi mấp mô, dưới chân chẳng biết ẩn chứa bao nhiêu cạm bẫy chầu chực, Thiết Ngưu là một tấm gương.
- Dừng lại, phái vài người đi dò đường xem có chỗ nào có thể an toàn cắm trại được không.
Đường Kính Chi không muốn mọi người mạo hiểm:
Đường Uy phái 10 người đi xung quanh dò đường, một lúc sau Mã Vĩnh hớn hở chạy về báo cáo:
- Xung quanh đây năm sáu dặm không một bóng người, nhưng có một cái miếu hoang cách đây không xa, chúng ta có thể tới đó trú tạm.
Mới hơn một tuần hương mà đi được năm sáu dặm, người này quả không hổ danh khinh công cao nhất của ám vệ.
Mọi người đi thêm một dặm thì thấy một cái chùa hoang phủ trong tuyết, có điều tuy sập xệ nhưng nóc vẫn còn.
- Hay lắm, có thức ăn ngon rồi, mọi người chuẩn bị đi săn nào.
Đường Uy phấn khởi nói, mà cũng không cần hắn phải nói ám vệ khác đã rút Mai Hoa tụ tiễn, rón chân áp sát rồi.
Đường Kính Chi không hiểu, Ngọc Nhi nhỏ giọng giải thích:
- Bốn xung quanh đây không có người, nơi này ấm áp, ắt có chim hoang vào làm tổ.
Quả nhiên Đường Uy ném một viên đá vào, đám chim kinh hãi vỗ cánh phành phạch từ các hướng bay ra, các ám vệ bắn nỏ theo, chiến tích là 17 con chim to bé đủ kiểu tuy hơi gầy, nhưng cũng đủ rồi.
Chẳng mấy chốc.
Ngọn lửa lay động phát ra tiếng nổ lép bép, trên những đống lửa là những con chim ngon lành, lúc này đã được nướng thành màu vàng cháy, mỡ nhỏ xuống đống lửa, phát ra tiếng xèo xèo.
Trước đó Đường Uy đã cho người đào hỗ đặt bẫy xung quanh, đề phòng có kẻ xâm nhập, từ hôm qua đến giờ bọn họ đã giết ba tên thám tử xấu số bám đuôi.
Ngọc Nhi ngồi bên cạnh một đống lửa, cẩn thận xoay cành cây, không để chim bị cháy, thấy tướng công thư sinh mặt mày bơ phờ, mi mắt sụp xuống vẫn cố gắng gượng, nàng nhìn mà xót lòng:
- Nhị gia, nếu như mệt quá thì ngủ một chút đi.
Đường Kính Chi vốn sắp ngủ gật mí mắt mở to, lấy hai tay vỗ mạnh lên má lắc đầu:
- Không được, trời lạnh thế này nếu ngủ ở đây sẽ bị bệnh, hơn nữa Trương Thiếu Kiệt đang đuổi đằng sau, chúng ta ăn xong tiếp tục lên đường.
Ngọc Nhi không khuyên thêm nữa, chuyên tâm nướng chim, được một lúc thì vai trầm xuống, thì ra Đường Kính Chi dựa vào người nàng ngủ rồi, nàng biết gân cốt tướng công thư sinh còn rất yếu, mấy ngày qua đi đường như thế nếu đổi lại là người khác sớm đã gục rồi, nam nhân bề ngoài yếu đuối này vẫn kiên cường chịu đựng.
Nàng không đánh thức y, hết sức nhẹ nhàng đỡ hai vai y, đặt đầu tướng công thư sinh gối lên đùi mình, rồi lấy tấm da báo che kín người Đường Kính Chi đã cuộn tròn lại, chu đáo không thua gì một thê tử hiền thục nào.
Làm xong tất cả, nàng tiếp tục nướng thịt.
Tới nửa đêm thì tuyết ngừng rơi, hiện giờ mặt đất đã phủ một lớp tuyết dày tới nửa thước. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Chừng nửa canh giờ thì thỏ được nướng chín.
- Nhị gia, dậy ăn một chút đi.
Dù tướng công thư sinh ngủ rất say, nhưng Ngọc Nhi vẫn phải lắc vai y lay dậy.
Đường Kính Chi đang ngủ ngon, mơ mơ hồ hồ rúc đầu vào bụng Ngọc Nhi:
- Ư, ta muốn ngủ nữa.
Bụng dưới truyền tới từng trận tê tê ngứa ngứa, làm Ngọc Nhi thoáng cái thẹn chín mặt, liếc nhìn bốn xung quanh, thấy các ám vệ đều xoay lưng lại mới thầm thở phào, đưa tay ra đẩy đầu tướng công thư sinh khỏi bụng mình, tiếp tục lắc:
- Nhị gia, mau dậy đi, ăn chút ít rồi chúng ta tiếp tục lên đường.
Lần này Ngọc Nhi lay rất mạnh, làm Đường Kính Chi tỉnh lại, y dụi mắt ngồi dậy, nhìn quanh mới nhớ ra mình đang bị người ta truy sát:
- Sao ta lại ngủ thiếp đi vậy, Ngọc Nhi nàng không được để ta ngủ mới đúng.
Ngọc Nhi không giải thích, xé một cái cánh chim đưa cho y.
Đường Kính Chi đói ngấu, thấy miếng thịt chim thơm phức thì sáng mắt, cầm ngay lấy ngoạm một miếng.
- Cẩn thận nóng!
Nhưng Ngọc Nhi hô lên quá muộn, Đường Kính Chi nhổ phỉ miếng thịt thỏ ra, lè lưỡi hít hà, chảy cả nước mắt, còn may lúc nãy Ngọc Nhi đánh thức y hơi mất thời gian một chút, nếu không thịt vừa lấy khỏi lửa đảm bảo làm y rộp miệng luôn.
Tướng công thư sinh đôi lúc như đứa trẻ con vậy, lơi mắt ra là khiến người ta phải lo, Ngọc Nhi cho tay vào trong lòng lấy khăn lau nước mắt cho y:
- Nhị gia bất cẩn quá đấy.
Bị bỏng làm lưỡi Đường Kính Chi mất luôn cảm giác, nhưng mà y đói quá rồi, bất chấp luôn, thổi phù phù mấy cái rồi ăn tiếp.
Mấy ngày qua đi đường làm Ngọc Nhi có cảm giác như quay về thời lang bạt khắp chốn, hứng chí nổi lên, xé một cái chân, cho cả vào mồm nhai nhồm nhoàm, tỏ ra thích thú vô cùng.
Hai người ăn được nửa con chim thì Đường Uy đi tới, cung kính đưa cho họ một cái túi rượu:
- Nhị gia, Ngọc di nương, uống chút rượu cho ấm người, túi rượu này nô tài mua ở Ngô Định thành, chưa ai dùng qua.
Dù tửu lượng của Đường Kính Chi không ra gì, nhưng vẫn đón lấy, trời lạnh thế này có được ngụm rượu đương nhiên là chuyện tốt, rượu trong túi rất mạnh, vừa vào miệng đã khiến lưỡi cay rát, uống đến đâu biết đến đấy, hơi ấm lan tỏa toàn thân xua đi cái lạnh:
- Ngọc Nhi, nàng cũng làm một ngụm.
- Vâng.
Ngọc Nhi chẳng khách khí, nhận túi rượu, cũng chẳng để ý bên trên dính nước bọt của tướng công thư sinh, đưa lên miệng nhỏ hồng nhuận, tu liền mấy ngụm lớn.
- Ngọc Nhi, giờ tuyết đã dừng, chúng ta đi tới đâu cũng sẽ để lại dấu vết, hơn nữa tòa thành gần đây nhất cũng phải đi hai ngày, phải làm sao bây giờ ?
Đường Kính Chi mặt lộ vẻ lo lắng hỏi:
Hôm qua nhờ có tuyết lớn nên bọn họ mới phục kích thành công, nhưng giờ tuyết ngừng rơi, bất kể bọn họ đi hướng nào cũng sẽ chỉ rõ phương hướng cho đám Trương Thiếu Kiệt.
Ngọc Nhi cũng đang đau đầu vì vấn đề này.
Đường Uy ngồi ở bên nghe thấy bỏ miếng thịt thỏ xuống, đi tới chắp tay nói:
- Nhị gia đừng lo, nô tài đã có cách, gọi là chia lẻ xé nhỏ, chúng ta sẽ làm như thế này....
Chuyến này có thể chặn giết được Đường Kính Chi hay không rất trọng yếu với Trương Thiếu Kiệt, Đường Kính Chi đi suốt đêm, hắn cũng không nghỉ ngơi, còn không tiếc sức ngựa, dọc đường đi khiến mười mấy con ngựa sa hố bị thương, hắn sai người vứt ngựa, hai người cưỡi chung một con.
Hắn đã đuổi kịp đám người Phương Duệ, cảm giác cách đám Đường Kính Chi càng ngày càng gần.
Đám Đường Kính Chi đi được không bao lâu thì Trương Thiếu Kiệt tìm được cái chùa hoang đám Đường Kính Chi đốt lửa nướng thịt, tới được đây hắn phải trả giá bằng sáu tên hộ vệ Điền phủ bởi những cái bẫy chết người, nhưng sau khi sờ tro lấp dưới tuyết vẫn còn âm ấp thì hắn mừng rỡ quên luôn chút tổn thất nho nhỏ đó:
- Đuổi, chúng ta sắp đuổi kịp bọn chúng rồi.
Đám người sau lưng dạ ran, nhưng có chút mỏi mệt rời rạc, đại bộ phận bọn chúng mặt tỏ vẻ bất mãn, bọn chúng ngày hôm qua còn chưa được ăn tối, lại chạy suốt cả đêm, không còn chút hăng hái nào nữa.
Nữ tử áo đen và mười mấy thủ hạ của nàng luôn đi cuối cùng đội nhân mã, nghe lệnh của Trương Thiếu Kiệt, nàng hừ khẽ một tiếng, đúng là cái đồ óc heo ngu xuẩn, ngay cả vài câu nói tử tế cũng chẳng biết. Nếu như đổi lại là nàng khẳng định sẽ thêm vào một câu, đợi bắt được Đường Kính Chi sẽ đưa tất cả tới thanh lâu chiêu đãi! Hoặc là thưởng cho mỗi người mười lượng bạc trắng.
Có những lời khích lệ này sợ đám người kia không nỗ lực xông tới sao?
Có điều họ Trương này ngu xuẩn cũng là điều tốt, ánh mắt nữ tử hắc y ánh lên một tia sắc lạnh, chỉ thoang qua rất nhanh rồi khôi phục vẻ bình thường.
/609
|