Biệt viện Đường gia cách thành không xa, chừng nửa canh giờ là xe ngựa đã tới nơi, Đường Kính Chi nhảy xuống ngựa trước gọi nô bộc mở cửa.
Đi qua cổng được một quảng đi Lâm Úc Hương đi lên đón, khuôn mặt vốn có chút kích động nhìn thấy Đường Kính Chi bế một nữ tử xa lạ tuy có vẻ bệnh tật nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần, mặt tức thì sầm xuống, trong lòng khó chịu cực độ.
- Úc Hương, có phòng trống không, mau đưa ta tới đó.
Vì đề phòng có kẻ gian giở trò, từ sau khi tới biệt viện, Lâm Úc Hương liền chú ý nắm bắt hoàn cảnh xung quanh, đồng thời lệnh mấy quản sự trong phủ mang theo quản lý hạ nhân thật nghiêm ngặt, nhất là chuyện ra vào, ăn uống ở biệt viện.
Dù trong lòng không vui Lâm Úc Hương nhưng nàng hiểu phần nào con người tướng công vớ bở, thấy vẻ mặt y cấp thiết, không nói gì, đi trước dẫn đường, tới một tiểu viện vốn chuẩn bị cho chủ tử Đường gia nhàn rỗi tới đây, hiện giờ chưa có người ở.
Đặt Hồ Kiều Kiều lên giường, Đường Kính Chi nói vội:
- Úc Hương, trước đó Kiều Kiều sức khỏe không tốt, đã ngất xỉu, nàng mau bắt mạch cho nàng ấy.
Thấy Đường Kính Chi lo lắng cho nữ tử xa lạ, Lâm Úc Hương cố dằn cảm xúc không tốt trong lòng xuống, ngồi xuống bên giường hít sâu tận lực bình tĩnh trở lại, lúc này mới nhắm mắt chẩn mạch cho Hồ Kiều Kiều, thời gian trôi đi từng chút từng chút một, đôi mày liễu của nàng cũng càng lúc càng nhíu chặt.
- Thế nào?
Thấy Lâm Úc Hương mở mắt ra, Đường Kính Chi hỏi gấp:
Lâm Úc Hương không thèm nhìn y, kéo chăn đắp kín người Hồ Kiều Kiều, nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
- Sức khỏe cô ấy rất yếu, tuyệt đối không được để gặp gió.
Đường Kính Chi liền tới giúp, lấy chăn bọc kín Hồ Kiều Kiều như gói bánh.
Thấy y lại muốn lên tiếng hỏi, Lâm Úc Hương kín đáo đưa mắt ra hiệu, rồi đi trước, Ngọc Nhi cũng ra theo, trong phòng còn lại mỗi Hồ Phụng Kiều.
- Muội muội, muội nói xem bệnh của tỷ liệu có chữa được không?
Nằm thiêm thiếp trên giường, Hồ Kiều Kiều hiếm một lần chủ động nói chuyện với muội muội:
Hồ Phụng Kiều mũi cay cay, quát nhẹ:
- Đừng có nói vớ vẩn, gia gia mới đi không lâu, chẳng lẽ tỷ muốn bỏ muội mà đi à?
Hồ Phụng Kiều nhìn muội muội rồi nhắm mắt lại không nói nữa.
Rời phòng, ra cổng tiểu viện, Lâm Úc Hương mới đứng lại, giọng lạnh tanh:
- Nhị gia, cô nương đó là ai?
Đường Kính Chi không biết trả lời ra sao, ấp úng một hồi nói:
- Nàng kệ người ta là ai, nói trước cô ấy bị bệnh gì, có thể chữa được hay không đã.
Trước đó Đường Kính Chi bế Hồ Kiều Kiều như thế, chẳng cần y nói Lâm Úc Hương cũng đoán được vài phần, nghĩ tướng công vớ bở đã có bốn vị di nương, nàng khó khăn lắm mới chấp nhận được, vậy mà còn ra ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, lòng bực bội không sao chịu nổi.
Kẻ đa tình cũng chính là kẻ bạc tình.
Trong nhà có bao nhiêu thê thiếp ngóng chờ, vậy mà y còn ra ngoài...
Càng nghĩ càng giận, bao nhiêu ôn nhu bao nhiêu quan tâm trìu mến trước đó của y lúc này với nàng nếu biến thành giả dối, đều biến thành biểu hiện của kẻ tham hoa háo sắc bạc tình.
Đường Kính Chi lúc này lo cho Hồ Kiều Kiều nên không nghĩ tới phương diện khác, thấy Lâm Úc Hương mặt âm trầm không nói không rằng thì tay chân giá băng, chẳng lẽ ứng vào câu hồng nhan bạc mệnh, Hồ Kiều Kiều mắc bệnh nan y gì đó sao?
Lâm Úc Hương miễn cưỡng thu lại tâm tình, tự an ủi bản thân hẳn có ẩn tình khác chuyện chưa chắc như mình nhìn thấy, lên tiếng nói:
- Cô nương đó mặc dù chỉ cảm lạnh thông thường, nhưng do bẩm sinh thể chất yếu ớt, kinh mạch ứ tắc, cho nên bệnh mới nghiêm trọng như thế, dùng dược hoàn do thiếp thân luyện chế, ba ngày là có thể bình phục rồi.
- Bình phục được là tốt rồi.
Đường Kính Chi thở phào:
Có điều tiếp đó Lâm Úc Hương lại làm y lo cuống lên:
- Có điều thể chất cô nương này kém hơn người bình thường quá nhiều, dù lần này có chữa khỏi thì sau này gặp bệnh nhẹ cũng có thể mất mạng.
Sinh mạng nàng thực sự mong manh thế sao, giờ nàng vừa tròn 18, chính tuổi đẹp nhất của người thiếu nữ, chính lúc tuổi xuân tràn trề.
Hiện giờ nàng đã suy yếu như thế, qua vài năm nữa còn thế nào? Nghe Lâm Úc Hương nói thế, Đường Kính Chi cảm thấy khó tin, khó chấp nhận.
- Úc Hương, nàng nhất định phải nghĩ cách cứu Kiều Kiều.
Quá khẩn trương, Đường Kính Chi đi tới nắm chặt tay Lâm Úc Hương.
Tay bị bóp quá chặt, Lâm Úc Hương đau tới nhíu mày, "Rốt cuộc nữ tử này là ai, vì sao khiến tướng công vớ bở này coi trọng như thế? Trước giờ chưa từng nghe nói y có hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài!"
- Điều này, muốn trị khỏi cũng không phải là không có cách, nhưng sẽ mất rất rất nhiều thời gian, rất tốn công sức.
- Thật sao? Chỉ cần chữa được là tốt rồi.
Đường Kính Chi mừng rỡ:
Lâm Úc Hương khẽ gật đầu, cắn môi nói:
- Phương pháp là cần tĩnh dưỡng, tâm tình phải bình ổn, không được lo lắng, suy nghĩ nhiều, ngoài ra..
- Ngoài ra làm sao?
- Nhị gia rốt cuộc cô nương ấy là ai?
Lâm Úc Hương cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi:
Ngọc Nhi nghe nói Hồ Kiều Kiều có thể cứu được, mừng thay cho nàng, có điều thêm một người chia xẻ tướng công của mình, nếu nói trong lòng nàng không khó chịu thì là giả dối.
Đường Kính Chi thấy Lâm Úc Hương cố chấp muốn biết thân phận của Hồ Kiều Kiều, do dự một chút rồi đem hết ngọn nguồn kể cho nàng nghe, đồng thời tuyên bố rõ ràng rành mạch sau này sẽ cưới Hồ Kiều Kiều về phủ.
Lâm Úc Hương sớm đã có dự cảm rồi, đứng im lặng rất lâu mới lạnh nhạt nói:
- Nếu đã như thế thì giữ cô ấy ở lại biệt viện đi, sức khỏe cô ấy quá yếu, cần nghỉ ngơi nhiều, không thể phiền lòng vì chuyện vụn vặt.
Y là gia chủ muốn cưới ai thì cưới, nàng không có quyền gì ngăn cản, nhưng y không hề nói gì với nàng hay các tỷ muội khác đã tuyên bố như thế, tức là y không tôn trọng các nàng.
- Vậy, còn chữa trị...
- Dùng dược thiện điều dưỡng nhẹ nhàng lâu sẽ khỏi, bao lâu phải xem sức khỏe của cô ấy.
Lâm Úc Hương dứt lời không thèm nhìn Đường Kính Chi cái nào, nghe hết chuyện nàng nhận ra tướng công vớ bở không phải là háo sắc đi trêu hoa ghẹo nguyệt mà là mềm lòng, nàng quá hiểu tướng công của mình, y dễ mủi lòng trước nữ nhân.
Song dù y không phải kẻ bạc tình thì kết quả vẫn thế, nàng không vui, có điều việc cần làm vẫn phải làm định tới báo cho Đường lão thái quân, đây là chuyện lớn nàng không thể không bẩm báo:
Đường Kính Chi mờ hồ cảm giác mình làm sai chuyện gì đó rồi, lúc này tạm như thế đã, nói chuyện với nàng sau vậy, liền quay lại bên giường báo tin mừng:
- Kiều Kiều, Úc Hương nói có cách trị bệnh cho nàng, từ hôm nay trở đi nàng ở lại nơi này chuyên tâm điều dưỡng.
- Thật sao?
Tỷ muội Hồ Kiều Kiều đồng thanh hỏi:
Đường Kính Chi gật mạnh đầu khẳng định:
- Úc Hương bảo nàng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không được suy nghĩ việc gì cả, từ giờ trở đi nàng ở đây, không được đi đâu hết.
- Vâng.
Hồ Kiều Kiều không chút do dự, chấp nhận luôn:
Hồ Kiều Nô thì không vừa lòng:
- Tỷ đồng ý nhanh thật đấy, tỷ ở đây thì Lưu Yên Các phải làm sao? Đám người kia nếu như đòi tỷ đánh đành thì muội phải xử lý thế nào?
- Cùng lắm thì đóng cửa.
Đường Kính Chi quay người lại, nổi giận với Hồ Phụng Kiều, nha đầu này chẳng lẽ không nhìn ra sinh mạng tỷ tỷ mình đã mấp mép bờ vực rồi sao?
- Ngươi biết cái gì? Ngươi hiểu được bao nhiêu chuyện...thứ nam nhân thối tha các ngươi luôn tưởng mình làm đúng...
- Muội muội, từ hôm nay trở đi tất cả sản nghiệp của Hồ gia đều thuộc về muội.
Hồ Phụng Kiều mặt biến sắc, vừa nổi giận thì bị Hồ Kiều Kiều nhẹ nhàng cắt ngang.
Sắc mặt Hồ Phụng Kiều càng thêm khó coi:
- Phiêu Phiêu tuy hai là một, tỷ tỷ, tỷ muốn buông tay, bỏ mặc hết sao?
/609
|