Bàng Lộc nghe xong liên tục gật đầu:
- Nhị gia nói rất phải, lát nữa lão nô sẽ phân ra thợ phương nam và phương bắc, người phương bắc hẳn nhiều hơn phụ trách đắp tường, còn người phương nam phụ trách lợp mái.
Nạn dân phương nam cơ bản đều ở xung quanh Lạc Thành, ít hơn là cái chắc.
- Được, ông đi làm đi.
Nói ra suy nghĩ trong lòng, Đường Kính Chi bảo Bàng Lộc đi lo liệu, y chỉ dặn dò được đến thế thôi, cụ thể tự người kia là dân trong nghề rồi họ tự biết phải làm thế nào.
Ngọc Nhi theo đằng sau rất ngạc nhiên, không ngờ tướng công thư sinh xuất thân thế gia lại chú ý tới mấy việc vặt vãnh này, theo lý chẳng phải thư sinh chỉ quan tâm tới đọc sách lấy công danh, khinh thường chuyện này, coi nó là thứ hạ tiện của đám hạ dân thôi sao? Ngọc Nhi lòng ngạc nhiên, đồng thời sinh ra hứng thú với con người Đường Kính Chi.
Do người quá đông, nên phân thành mấy nhóm liền, trừ chỗ này ra còn hai nơi khác dùng để xây nhà cũng bắt đầu thi công, cách rất xa vẫn nghe được tiếng hò hét.
Đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi là cảnh hăng say làm việc.
Đi trong đám đông bận rộn, hai người còn thi thoảng nghe thấy tiếng tán tụng Đường gia, nói chủ tử Đường gia là sao trên trời chuyển thế, người thì bảo do Phật tổ sai xuống trần gian cứu vớt lê dân.
Với những lời phóng đại này, Đường Kính Chi chỉ cười khẽ, y hiểu nạn dân nói thế là nhờ hai bức thư sáng nay của hai vị đạo tiên phật đà kia, nên họ mới hăng hái làm việc như thế, để thần phật trên trời nhìn vào.
Ngọc Nhi nghe những lời này không nén được tò mò trong lòng, chẳng kiêng kỵ nữa bước tới đi ngang vai với Đường Kính Chi, hỏi:
- Nhị gia, người quen Tử Vân đạo trưởng và Hư Phù đại sư à?
Đường Kính Chi ngẩn ra, lắc đầu theo bản năng rồi lại gật đầu.
- Vậy rốt cuộc là quen hay không quen?
Ngọc Nhi thấy thế bực mình lườm y một cái:
Đường Kính Chi hiện giờ đúng là không quen, thực sự y cũng không muốn dính dáng gì tới "hai lão già tà môn" đó, nhưng hai vị đạo tiên phật đà ấy cùng Đường Kính Chi trước kia lại là hảo hữu tri giao, cho nên y mới vừa gật lại vừa lắc.
- Đúng là ta và hai vị đó tương giao tâm đầu ý hợp, trước kia hay tới luận đạo nhân thế, thảo luận phật pháp.
- Thật sao? Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Ngọc Nhi ngạc nhiên, thấy tướng công thư sinh càng lúc càng có nhiều bí mật, làm nàng nhìn không thấu y là người như thế nào nữa rồi.
Nhìn Ngọc Nhi kinh ngạc như thế, Đường Kính Chi chỉ cười khổ, người khác lấy quen hai vị phật đạo đó làm vinh, y lại lấy đó làm phiền phức, ở cái nơi mà dân trí chưa được khai sáng, trong lòng mỗi người gần như đều có thần linh tín ngưỡng của mình, trong đó đa phần tín đồ Phật tổ Đạo tôn, cho nên uy vọng của Tử Vân đạo trưởng và Hư Phù đại sự này có uy vọng cực cao.
Đoán chừng bất kể là ai xuyên việt tới đây, đoán chừng đều không muốn dính dáng gì tới mấy chuyện thần bí khoa học tiến bộ vẫn còn mơ hồ, hai vị đó xem chừng không phải hạng người lừa đời kiếm danh mà có bản lĩnh thực, nên suy nghĩ của Đường Kính Chi là tránh cho lành.
- Ừ, thế nào? Chẳng lẽ nàng muốn làm quen với họ à?
- Thiếp chẳng muốn! Nhị gia cũng biết trước kia thiếp là người trong giang hồ, người hành tẩu giang hồ có mấy ai chưa từng giết người? Chẳng may bọn họ thực sự có bản lĩnh nhìn ra thiếp đã giết người, rồi dùng pháp thuật lấy mạng thiếp, đầy xuống mười tám tầng địa ngục, chịu khổ sở thì sao?
Ngọc Nhi cười tự trào, giọng có chút sợ hãi:
Dù đoán trước được điều này, nhưng nghe chính Ngọc Nhi thừa nhận mình đã giết người, Đường Kính Chi vẫn giật mình, nói ngay:
- Đừng nói lung tung, mặc dù nàng từng giết người, nhưng hẳn phải là những kẻ đáng giết, cho dù gặp phải bọn họ cũng không sợ.
- Vậy Nhị gia có muốn biết trước kia thiếp từng giết những ai không? Có phải kẻ đáng chết hay không cả thiếp cũng không dám khẳng định, có kẻ giết vì ân oán cũng có kẻ bị giết vì tự vệ. Biết có mấy mạng người mất trong tay thiếp, Nhị gia có sợ không?
Ánh mắt và ngôn từ của Ngọc Nhi đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén, hai mắt nhìn chằm chằm vào mắt Đường Kính Chi không rời, như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng y, cũng muốn biết đáp án ngay lập tức:
- Không muốn biết, cũng không sợ.
Đường Kính Chi nghiêm mặt lại, trả lời hết sức kiên quyết! Tiếp đó đang lúc Ngọc Nhi còn sửng sốt, y nắm ngay lấy tay nàng:
- Nàng là nữ nhân của ta, vì sao ta phải sợ nàng? Còn về phần nàng giết ai, ta mặc kệ, nếu nàng gây ra điều gì, ta sẽ cùng nàng gánh vác.
Không thế nào!
Nghe câu trả lời của Đường Kính Chi, Ngọc Nhi vẫn không dám tin.
Cho dù nàng đã nhìn ra con người tướng công thư sinh rất tốt, là một đấng quân tử đường đường, nhưng mình chỉ là một tiểu thiếp của y thôi mà, sao y có thể nói ra những lời như thế.
Biết mình giết người còn nói cùng mình gánh vác. Nếu như chẳng phải tướng công thư sinh mặt mày nghiêm nghị, giọng kiên quyết chắc nịch, nàng thực sự cho rằng y đang nói đùa, một người xuất thân hào môn, một người đọc sách thánh hiền, lại vì một tiểu thiếp mà gánh vác tội danh giết người, đúng là điều quá khó tin.
Câu nói đó cũng như một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, đánh vào biền lòng phẳng lặng của nàng khơi lên cơn sóng cuồn cuộn.
Xưa nay nàng luôn kiên cường, tính cách độc lập, chưa từng thích người khác đưa tay giúp mình, lại thấy cảm động vì có người muốn gánh vác cho nàng, cảm thấy muốn được dựa dẫm vào ai đó.
Đường Kính Chi mặc dù nói kiên quyết, nhưng cũng hiểu câu này có hơi đại nghịch bất đạo, bất chấp lý lẽ. Đúng! Ngọc Nhi là nữ nhân của y, nhưng nếu như vì nàng mà liên lụy tới Đường gia, tới Đường lão lão thái quân thì như thế thành bất hiếu rồi, có điều nói như thế nào chăng nữa, y nói được là sẽ làm được, nếu như ngay cả nữ nhân của mình còn không bảo vệ được thì y còn là nam nhân nữa không?
Trước mặt đông đảo người dân bốn xung quanh, bị tướng công thư sinh nắm tay, cho dù Ngọc Nhi xấu hổ hết sức, nhưng không rụt tay lại nữa, cho dù cái tên đáng ghét đó còn được nước lấn tới, còn miết tay nàng, rồi lén gãi gãi lòng bàn tay nàng, Ngọc Nhi vẫn nhẫn nhịn.
Thế rồi xấu hổ nhạt dần, cảm giác tê tê khác thường từ lòng bàn tay truyền đến, cảm giác đó rất quen thuộc, làm nàng tức thì nhớ lại lần đi tới Kiên Thành, nàng muốn xuống xe ngựa, nhưng bị nam nhân này lấy cớ khoác áo choàng, tập kích ngực nàng.
Lần đó hai nụ hoa nhỏ kia cũng truyền tới cảm giác khiến tim người ta đập loạn nhịp, đồng thời khiến người ta mơ hồ có chút khao khát không tên, làm hơi thở gấp gáp, cơ thể mềm nhũn.
- Nô tài thỉnh an Nhị gia, Ngọc di nương.
Đang lúc hai người đều mang tâm tư riêng, một đem toàn bộ chú ý làm sao để có thể tiến thêm một bước lợi dụng tình thế hiếm có này, một đang mơ mơ màng màng trong cảm giác như hiểu như không, chẳng biết đối phó thế nào thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nghe giọng này, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi đều giật nảy mình, buông tay ra, rụt nhanh lại.
Có điều đợi nhìn rõ người đó, Ngọc Nhi quay người đi, Đường Kính Chi thì chẳng cần nhìn cũng biết là ai, thầm giận, mắng luôn:
- Thị Mặc, ngươi không ở bên Đại quản sự giúp đỡ, đi chơi lung tung làm gì?
Thấy chủ tử mặt mày khó coi, Thị Mặc thầm kêu khổ, nó đâu có mù, vừa rồi cũng nhìn thấy chủ tử và Ngọc di nương tay trong tay, đang tình chàng ý thiếp, nhưng, nhưng có phải nó cố y tới phá chuyện tốt của chủ tử đâu.
Cười gượng chỉ phía đằng sau, Thị Mặc nói:
- Nhị gia, nô tài làm sao dám bỏ đi chơi trong lúc bận rộn thế này, vừa rồi Đại quản sự bảo nô tài đi phụ trách chỉ huy nạn dân vận chuyển gỗ, người xem, đây là đợt gỗ đầu tiên vận chuyển về.
/609
|