Nhìn chăn gối đệm của mình đều đã bị bỏ sang một bên, Lâm Úc Hương cả kinh, dù nàng chưa từng nghĩ tới việc nắm quyền ở Đường phủ, nhưng trước khi rời khỏi nơi này, nàng cũng không muốn bị Đường Kính Chi đuổi ra khỏi phòng, cướp vào Đường phủ vài ngày, nàng đủ hiểu trong hào môn đại viện nữ chủ tử bị nam nhân lạnh nhạt có cuộc sống thế nàng.
Dù nha hoàn gia đinh cũng dám trèo lên đầu ngươi.
Đường Kính Chi không muốn chiến tranh lạnh với Lâm Úc Hương nữa, bèn thuận miệng đáp:
- Không có gì, chỉ muốn chuyển thứ dưới gầm giường đi thôi.
- Ồ!
Lâm Úc Hương thở phào, sau đó quay đầu sang phía Ngọc Nhi, cười hỏi:
- Ngọc muội muội cũng tới à, có mệt không, hay là ngồi nghỉ một chút.
- Không cần.
Ngọc Nhi lờ thiện chí của Lâm Úc Hương đi, giọng khô khốc đáp:
Đường Kính Chi nhíu mày, chuyện gì thế này? Chẳng lẽ giữa hai nàng cũng có mâu thuẫn?
- Nhị gia, thiếp mệt rồi, muốn về phòng nghỉ một lúc, buổi chiều nếu Nhị gia còn muốn ra ngoài thì cứ bảo nha hoàn đi gọi thiếp một tiếng.
Ngọc Nhi không muốn ở cùng một chỗ với Lâm Úc Hương, nói xong là muốn đi ngay.
- Đợi đã, nàng đừng đi vội.
Đường Khính Chi gọi lại:
- Nàng đừng đi vội, lát nữa ta cho nàng xem một thứ hiếm có, nếu nàng thấy mệt cứ nằm trên ghế của ta.
Ngọc Nhi chẳng qua là kiếm cớ rời đi mà thôi, nàng sao mệt dễ thế được, đứng đó do dự một lúc mới không đòi đi nữa.
Đường Kính Chi nhận ra giữa hai nàng có mâu thuẫn, nhưng không tiện hỏi trước mặt, dù sao sau này còn nhiều thời gian, liền ra ngoài gọi hộ vệ và tráng đinh vào.
Đám nam nhân này chưa từng bao giờ nghĩ có ngày được bước vào phòng ngủ của chủ tử, ai nấy cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không dám ngó nghiêng lung tung.
- Nào, các ngươi lật ván giường lên.
Đường Kính Chi ra lệnh, hai hộ vệ đi tới, theo cùng tiếng gỗ cót két lay động, phiến đá có hoa văn kỳ quái lọt vào mắt mọi người.
- Í! Sao dưới gầm giường lại có một phiến đá?
Lâm Úc Hương ghé tới, mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ, thò bàn tay ra khẽ vuốt ve bên trên đó, chạm vào cảm thấy có cảm giác mát lạnh.
Ngọc Nhi đi tới gần nhìn chăm chú, không hỏi gì cả.
- Đợi lát nữa ta nói cho hai nàng biết.
Đường Kính Chi cười hà hà, cuối cùng cũng có thể chuyển tảng đá chết người này đi rồi, nói thật, thấy Lâm Úc Hương ngày ngày ngủ trên đó, dù biết nó không có tác dụng tác thời nhưng y không yên tâm chút nào.
Rồi ra lệnh:
- Các ngươi thử xem có thể chuyển được phiến đá này đi không, cần thì có thể tháo cả giường ra, ta tìm thợ mộc làm cái khác sau.
- Vâng!
Toàn bộ hạ nhân đều vây quanh.
- Được rồi, ta hô tới ba thì các ngươi cùng nâng.
Đường Kính Chi thấy bọn họ chia ra giữ góc phiến đá thì lên tiếng hô:
- Một, hai, ba... Nâng!
-.. Hai, ba.. Nâng!
Hô tới ba bốn lần mà phiến đá không nhúc nhích được chút nào.
- Hừm, xem ra phiến đá này nặng đây, hai ngươi đi tìm mấy sợi giây thừng thật to chắc, còn hai ngươi đi lấy xà beng và xẻng, còn lại đi tìm thêm vài người nữa giúp sức.
Đường Kính Chi ra lệnh xong, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Lâm Úc Hương rõ ràng tò mò hơn Ngọc Nhi, thấy hạ nhân vừa đi liền hỏi tiếp:
- Nhị gia, rốt cuộc chuyện này là sao? Phiến đá này vì sao lại đặt dưới đây, còn nữa, sao đang yên đang lành người lại muốn chuyển nó đi?
Lâm Úc Hương ngủ trên giường chưa lâu, sức khỏe còn chưa có ảnh hưởng gì, không hiểu chỗ đáng sợ của nó, có điều nghe Đường Kính Chi giải thích xong tim đập dữ đội, cùng Ngọc Nhi sắc mặt đều đại biến.
Lâm Úc Hương lòng chấn động đồng thời căm tức kẻ hãm hại Đường Kính Chi, nếu kẻ đó không đặt phiến đá này vào đây thì nàng đã chẳng bị Đường lão thái quân cướp vào Đường phủ.
Cũng hiểu ra vì sao lúc đầu trị bệnh cho Đường Kính Chi dùng thuốc rất đúng, nhưng sao chẳng có hiệu lực gì, có lẽ hai người ở bên nhau lâu sinh cảm tình, nàng cảm thấy thương cho Đường Kính Chi:
- Nhị gia, người bị bệnh bao năm như thế, nền tảng thân thể rất kém, về sau càng chú ý hơn, đừng để bị mệt quá, sẽ khó phục hồi hơn người thường.
- Ừm, nhất định phải cẩn thận hơn.
Hiếm được một lần Ngọc Nhi lên tiếng phụ họa với Đường Úc Hương, đồng thời hối hận ngày đầu tiên quá nặng tay với y, còn may sau đó kịp dừng lại, gần đây tập võ cũng không tăng thêm cường độ huấn luyện, nếu không sức khỏe y quá kém, dễ để lại mầm bệnh, tuổi trẻ còn không sao, nhưng khi già nhất định lộ ra.
Hơn nữa loại bệnh này một khi ủ mầm trong người, sẽ không trị dứt nổi.
- Hì hì, ta biết mà, ta được chú ý.
Đường Kính Chi cười ngốc nghếch, y như con cá vàng không chịu nổi hơi ấm từ bàn tay con người, hai nữ nhân trước kia đều cực kỳ bài xích y hiện đều quan tâm tới y rồi, nhất thời làm y không đón nhận nổi:
- Ngọc muội muội, nghe nói gần đây muội luôn đi theo Nhị gia rời phủ làm việc.
Cho dù Ngọc Nhi không thèm để ý tới mình, nhưng Lâm Úc Hương không quên ơn cứu mạng của nàng, nàng cũng biết Ngọc Nhi võ nghệ cao cường, nhưng ra ngoài vào thời buổi nhiễu nhương này khó tránh khỏi bất trắc, cho nên định đưa cho Ngọc Nhi bình kim sang dược mới luyện chế được hai ngày qua.
"Ừm" Ngọc Nhi chỉ dùng giọng mũi đáp.
- Ngọc muội muội, đây là kim sang dược sáng nay ta mới luyện chế xong, tốt hơn so với thứ mua bên ngoài hiệu thuốc nhiều, muội nhận lấy đi.
Lâm Úc Hương vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra một cái bình đưa tới:
Ngọc Nhi không nhận, từ chối thẳng thừng:
- Không cần.
- Ngọc Nhi! Nàng cứ nhận đi, kim sang dược Úc Hương luyện chế tốt hơn bên ngoài nhiều, thật đấy.
Đường Kính Chi nhận ra, mâu thuẫn giữa hai nàng nhất định là bắt nguồn từ Lâm Úc Hương, nếu không với cái tính kiêu ngạo của nàng, chẳng bao giờ lại vô duyên vô cớ lấy lòng Ngọc Nhi, nàng đâu phải là người thích nhìn sắc mặt người khác.
Có điều bất kể là ai đúng ai sai, y phải đứng ra giàn hòa.
Ngọc Nhi nhíu mày nhìn Đường Kính Chi, nàng không muốn nhận bất kỳ thứ gì từ Đường Úc Hương, có điều ngần ngừ một hồi cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận lấy, nàng hiểu là vợ người không có lý nào khiến nam nhân của mình khó xử.
Thấy Ngọc Nhi nhận bình thuốc ngay tiếng cám ơn cũng chẳng có, Đường Úc Hương không khỏi xấu hổ, có điều nàng biết có trách cũng chỉ trách bản thân, ai bảo lần đầu gặp mặt nàng muốn lập uy với người ta.
Lúc này bên ngoài có tiếng nha hoàn bẩm báo, thì ra đám hạ nhân vừa rồi đi lấy công cụ đã quay trở lại.
Nhanh chóng chuyển phiến đá đại lý này đi là đại sự, Đường Kính Chi gọi hết toàn bộ gia đinh hộ vệ vào, rèm cửa lay động, mười lăm tráng hán lực lưỡng, tay cầm dây thừng to như cổ tay cùng cả búa sắt, xẻng sắt, xà beng sắt đi vào, trông như côn đồ lưu manh đi tranh giành địa bàn, vậy mà bước qua cái cửa nhỏ kia ai nấy đầu cúi gằm, đi nhẹ nhàng như tiểu cô nương về nhà chồng, lí nhí thỉnh an.
Đường Kính nhìn cảnh tượng tương phản này không khỏi buồn cười, bảo Lâm Úc Hương và Ngọc Nhi tránh sang một bên, rồi sai hai gia đinh dùng búa tháo giường ra, giường hoàn toàn làm bằng gỗ không hề phí sức, tiếp đó sai hai người nữa dùng xẻng đào phía dưới phiến đá một cái rãnh sau.
Tiếp đó dây thừng xuyên qua, buộc chặt phía bên trên phiến đá, mọi người cùng nhau kéo ra ngoài, do chỉ buộc một đầu nên không cần phải hô đã dễ dàng kéo lên rồi.
Kéo tới cửa, Đường Kính Chi ước lượng kích cỡ, hẳn có thể kéo qua được liền sai người đi lấy năm sáu khúc gỗ tròn có đường kính cao bằng ngưỡng cửa. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Mặc dù phiến đá đại lý này rất nặng, nhưng quan trọng là ở chỗ đám đại hán kia không dám ngẩng đầu lên, cho nên mới tốn công, kéo ra được ngoài sân rồi thì đơn giản, Đường Kính Chi bảo hai cái "mầm họa" ở yên trong phòng không được đi ra, kệ cho đám tráng hán làm việc, quả nhiên bọn họ dễ dàng chuyển phiến đá hại người đó tới hậu hoa viên.
/609
|