Giờ khắc này, Viên Cầu mắng chửi người kia quả thực là trung khí mười phần, khí thế bành trướng.
- Mẹ nó,vẫn là được rồi. Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình.
Viên Cầu móc điện thoại ra, bấm điện thoại của Trần đại thiếu, tùy theo nhịn không được mắng to lên:
- Oa kháo... Không phi chứ, mới vừa rồi còn gọi điện thoại cho ta, bây giờ lại gọi không thông. Móa, ca ca ta thật sự là quá xui xẻo.
Viên Cầu ghé vào trên ghế sa lon, hận không thể đập điện thoại trong tay, bất quá, hắn vẫn là nhịn được. Không phải đau lòng điện thoại, mà ngay cả khí lực để đập điện thoại, không bằng có.
- Lên!
Viên mập mạp khẽ cắn hàm răng, cố gắng một hồi lâu, rốt cục từ trên ghế salon bò lên, hoạt động thân hình chừng bốn năm trăm cân kia, đi ra ngoài.
- Thực con mẹ nó... Aii!
Viên Cầu thở dài một tiếng, lại bấm một số điện thoại:
- Con mẹ nó, cút ngay tới cho ta, nhiều gọi mấy người, nhớ rõ, chuẩn bị đại lượng thức ăn cho lão tử, lão tử... con mẹ nó, nhanh cho lão tử.
Gọi nhiều mấy người, đương nhiên không phải đánh nhau, là tới dìu Viên mập mạp đấy.
Ít người, chỉ sợ nâng không nổi.
Ăn, nhất định phải có mới được.
Viên mập mạp cũng cảm giác, mình đã đứng ở kề cận cái chết. Đường đường người nối nghiệp Viên gia tương lai, Viên gia đại thiếu gia, nếu chết đói, cái kia thật sự là mất mặt a.
Trọn vẹn bỏ ra năm phút đồng hồ, Viên Cầu rốt cục rời khỏi phòng, đi tới trên bậc thang bên ngoài đại sảnh, đặt mông nằm rạp trên mặt đất, thở dốc.
- Viên mập mạp...
Đúng lúc này, Trần Thanh Đế rốt cục chạy đến, ánh mắt quét qua, thình lình thấy được Viên Cầu, thần thức tản ra, cũng không có phát hiện gì, cẩn thận tiềm nhập trang viên.
- Mập mạp, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Xem tình huống của ngươi, giống như thật không tốt.
Trần Thanh Đế cảnh giác bốn phía, thân thể khẽ động, đi tới bên người Viên Cầu.
Toàn bộ trong trang viên, ngoại trừ Viên Cầu ra, cũng không có bất luận kẻ nào khác.
- Oa kháo, Trần đại thiếu, sao ngươi lại tới đây.
Viên Cầu toàn thân rung mạnh, sau khi ngắm loạn bốn phía một phen, hạ giọng nói ra:
- Trần đại thiếu, hiện tại ta rất an toàn, rất nhanh sẽ có người tới tiếp ta trở về. Bất quá, bị bắt tới một ngày, sửng sốt một chút thức ăn cũng không để cho, đói chết ta rồi.
- Bị bắt tới?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thấp giọng nói ra:
- Là người nào bắt ngươi, hiện tại người kia ở địa phương nào? Ngươi bị bắt, như thế nào còn có thể nghe điện thoại?
Quỷ dị!
Thật sự là quỷ dị.
- Ta không biết đó là người nào, mục đích bắt ta, hình như là vì dẫn xuất người nào đó đến.
Viên Cầu miệng lớn thở dốc, nói ra:
- Người đang đợi đến, người kia rời đi rồi, hơn nữa còn nói cho ta biết, có thể đi.
- Bất quá, ta ngay cả thân ảnh cũng không có nhìn thấy.
Viên mập mạp hít sâu một hơi, nói ra:
- Cao thủ, vô luận là người bắt ta, vẫn là người đang chờ, tuyệt đối là cao thủ.
- Cụ thể sự tình, chờ ta ăn no rồi sẽ nói cho ngươi biết, ta thật sự là quá đói rồi.
Viên Cầu sờ lên bụng, vẻ mặt không muốn tiếp tục nói chuyện.
Nói chuyện, thật sự là quá lãng phí khí lực.
- Sau khi Điều Hòa y phục đưa ra thị trường, có đại lượng cao thủ, âm thầm bảo hộ Viên Cầu. Nhưng mà, Viên Cầu bị bắt, lại không ai phát hiện.
Trần Thanh Đế nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Xem ra, người bắt Viên Cầu, thực lực phi thường cường hãn.
- Tại sao người này muốn bắt Viên Cầu? Sớm không bắt, muộn không bắt, hết lần này tới lần khác đợi đến lúc Điều Hòa y phục đưa ra thị trường mới bắt? Bởi vì Điều Hòa y phục?
Trần Thanh Đế âm thầm phân tích:
- Sau khi bắt Viên Cầu, ngoại trừ không để cho ăn cơm ra, cái gì cũng không có làm. Muốn dẫn xuất người nào đó đến, dẫn xuất ai?
- Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là người chế tạo Điều Hòa y phục.
Trần Thanh Đế âm thầm nhẹ gật đầu:
- Người bắt Viên Cầu, khẳng định biết rõ, ở sau lưng Viên Cầu, có Tu Chân giả tồn tại. Mà người này, lại có thể đủ nhìn ra, Điều Hòa y phục đặc thù, không có gì bất ngờ xảy ra, cũng là một tu chân giả.
- Thực lực tu chân giả này, quyết không thể yếu, hơn nữa, ở phía trên trận pháp, có lẽ cũng không đơn giản. Bằng không thì không có khả năng nhìn ra, Điều Hòa y phục đặc thù.
Trần Thanh Đế rất nhanh đưa ra kết luận.
Thời điểm Trần Thanh Đế chế tạo Điều Hòa y phục, cơ hồ không có để lại dấu vết gì. Nếu như không phải Tu Chân giả, không phải Trận Pháp Sư, quyết nhìn không ra.
Hơn nữa, vẫn không thể là Trận Pháp Sư bình thường, ít nhất, cũng phải có chút bản lĩnh mới được.
- Trần đại thiếu, ngươi còn đứng ngây đó làm gì, tranh thủ thời gian ly khai a.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế trầm tư, Viên Cầu nhịn không được đè thấp nói ra:
- Người kia, là hướng về phía Điều Hòa y phục đến đấy.
Thực lực Nhâm Vô Tu mạnh như vậy, Viên Cầu cũng không biết, đối phương là thật rời đi hay không, cho nên, một mực đều không muốn nhắc tới sự tình Điều Hòa y phục.
Vạn nhất Nhâm Vô Tu không có ly khai, mà là tiềm phục ở chỗ tối, Viên mập mạp hắn nói ra Điều Hòa y phục. Đây chẳng phải là lộ sơ hở sao?
Chế tạo Điều Hòa y phục là Trần Thanh Đế a.
Rất hiển nhiên, đó cũng không phải Viên mập mạp muốn thấy.
- Quả nhiên là hướng về phía Điều Hòa y phục mà đến, nói như thế, suy đoán của ta là chính xác.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Ngay từ đầu, người kia không có thương hại tới Viên Cầu, hiện tại có lẽ cũng sẽ không biết.
Nghĩ tới đây, ánh mắt củaTrần Thanh Đế đã rơi vào trên người Viên mập mạp. Nói ra:
- Ngươi ở chỗ này chờ người Viên gia đến, ta trước đi xem tình huống.
- Mẹ nó,vẫn là được rồi. Dựa vào người không bằng dựa vào chính mình.
Viên Cầu móc điện thoại ra, bấm điện thoại của Trần đại thiếu, tùy theo nhịn không được mắng to lên:
- Oa kháo... Không phi chứ, mới vừa rồi còn gọi điện thoại cho ta, bây giờ lại gọi không thông. Móa, ca ca ta thật sự là quá xui xẻo.
Viên Cầu ghé vào trên ghế sa lon, hận không thể đập điện thoại trong tay, bất quá, hắn vẫn là nhịn được. Không phải đau lòng điện thoại, mà ngay cả khí lực để đập điện thoại, không bằng có.
- Lên!
Viên mập mạp khẽ cắn hàm răng, cố gắng một hồi lâu, rốt cục từ trên ghế salon bò lên, hoạt động thân hình chừng bốn năm trăm cân kia, đi ra ngoài.
- Thực con mẹ nó... Aii!
Viên Cầu thở dài một tiếng, lại bấm một số điện thoại:
- Con mẹ nó, cút ngay tới cho ta, nhiều gọi mấy người, nhớ rõ, chuẩn bị đại lượng thức ăn cho lão tử, lão tử... con mẹ nó, nhanh cho lão tử.
Gọi nhiều mấy người, đương nhiên không phải đánh nhau, là tới dìu Viên mập mạp đấy.
Ít người, chỉ sợ nâng không nổi.
Ăn, nhất định phải có mới được.
Viên mập mạp cũng cảm giác, mình đã đứng ở kề cận cái chết. Đường đường người nối nghiệp Viên gia tương lai, Viên gia đại thiếu gia, nếu chết đói, cái kia thật sự là mất mặt a.
Trọn vẹn bỏ ra năm phút đồng hồ, Viên Cầu rốt cục rời khỏi phòng, đi tới trên bậc thang bên ngoài đại sảnh, đặt mông nằm rạp trên mặt đất, thở dốc.
- Viên mập mạp...
Đúng lúc này, Trần Thanh Đế rốt cục chạy đến, ánh mắt quét qua, thình lình thấy được Viên Cầu, thần thức tản ra, cũng không có phát hiện gì, cẩn thận tiềm nhập trang viên.
- Mập mạp, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Xem tình huống của ngươi, giống như thật không tốt.
Trần Thanh Đế cảnh giác bốn phía, thân thể khẽ động, đi tới bên người Viên Cầu.
Toàn bộ trong trang viên, ngoại trừ Viên Cầu ra, cũng không có bất luận kẻ nào khác.
- Oa kháo, Trần đại thiếu, sao ngươi lại tới đây.
Viên Cầu toàn thân rung mạnh, sau khi ngắm loạn bốn phía một phen, hạ giọng nói ra:
- Trần đại thiếu, hiện tại ta rất an toàn, rất nhanh sẽ có người tới tiếp ta trở về. Bất quá, bị bắt tới một ngày, sửng sốt một chút thức ăn cũng không để cho, đói chết ta rồi.
- Bị bắt tới?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thấp giọng nói ra:
- Là người nào bắt ngươi, hiện tại người kia ở địa phương nào? Ngươi bị bắt, như thế nào còn có thể nghe điện thoại?
Quỷ dị!
Thật sự là quỷ dị.
- Ta không biết đó là người nào, mục đích bắt ta, hình như là vì dẫn xuất người nào đó đến.
Viên Cầu miệng lớn thở dốc, nói ra:
- Người đang đợi đến, người kia rời đi rồi, hơn nữa còn nói cho ta biết, có thể đi.
- Bất quá, ta ngay cả thân ảnh cũng không có nhìn thấy.
Viên mập mạp hít sâu một hơi, nói ra:
- Cao thủ, vô luận là người bắt ta, vẫn là người đang chờ, tuyệt đối là cao thủ.
- Cụ thể sự tình, chờ ta ăn no rồi sẽ nói cho ngươi biết, ta thật sự là quá đói rồi.
Viên Cầu sờ lên bụng, vẻ mặt không muốn tiếp tục nói chuyện.
Nói chuyện, thật sự là quá lãng phí khí lực.
- Sau khi Điều Hòa y phục đưa ra thị trường, có đại lượng cao thủ, âm thầm bảo hộ Viên Cầu. Nhưng mà, Viên Cầu bị bắt, lại không ai phát hiện.
Trần Thanh Đế nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Xem ra, người bắt Viên Cầu, thực lực phi thường cường hãn.
- Tại sao người này muốn bắt Viên Cầu? Sớm không bắt, muộn không bắt, hết lần này tới lần khác đợi đến lúc Điều Hòa y phục đưa ra thị trường mới bắt? Bởi vì Điều Hòa y phục?
Trần Thanh Đế âm thầm phân tích:
- Sau khi bắt Viên Cầu, ngoại trừ không để cho ăn cơm ra, cái gì cũng không có làm. Muốn dẫn xuất người nào đó đến, dẫn xuất ai?
- Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là người chế tạo Điều Hòa y phục.
Trần Thanh Đế âm thầm nhẹ gật đầu:
- Người bắt Viên Cầu, khẳng định biết rõ, ở sau lưng Viên Cầu, có Tu Chân giả tồn tại. Mà người này, lại có thể đủ nhìn ra, Điều Hòa y phục đặc thù, không có gì bất ngờ xảy ra, cũng là một tu chân giả.
- Thực lực tu chân giả này, quyết không thể yếu, hơn nữa, ở phía trên trận pháp, có lẽ cũng không đơn giản. Bằng không thì không có khả năng nhìn ra, Điều Hòa y phục đặc thù.
Trần Thanh Đế rất nhanh đưa ra kết luận.
Thời điểm Trần Thanh Đế chế tạo Điều Hòa y phục, cơ hồ không có để lại dấu vết gì. Nếu như không phải Tu Chân giả, không phải Trận Pháp Sư, quyết nhìn không ra.
Hơn nữa, vẫn không thể là Trận Pháp Sư bình thường, ít nhất, cũng phải có chút bản lĩnh mới được.
- Trần đại thiếu, ngươi còn đứng ngây đó làm gì, tranh thủ thời gian ly khai a.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế trầm tư, Viên Cầu nhịn không được đè thấp nói ra:
- Người kia, là hướng về phía Điều Hòa y phục đến đấy.
Thực lực Nhâm Vô Tu mạnh như vậy, Viên Cầu cũng không biết, đối phương là thật rời đi hay không, cho nên, một mực đều không muốn nhắc tới sự tình Điều Hòa y phục.
Vạn nhất Nhâm Vô Tu không có ly khai, mà là tiềm phục ở chỗ tối, Viên mập mạp hắn nói ra Điều Hòa y phục. Đây chẳng phải là lộ sơ hở sao?
Chế tạo Điều Hòa y phục là Trần Thanh Đế a.
Rất hiển nhiên, đó cũng không phải Viên mập mạp muốn thấy.
- Quả nhiên là hướng về phía Điều Hòa y phục mà đến, nói như thế, suy đoán của ta là chính xác.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Ngay từ đầu, người kia không có thương hại tới Viên Cầu, hiện tại có lẽ cũng sẽ không biết.
Nghĩ tới đây, ánh mắt củaTrần Thanh Đế đã rơi vào trên người Viên mập mạp. Nói ra:
- Ngươi ở chỗ này chờ người Viên gia đến, ta trước đi xem tình huống.
/878
|