Lịch thiếu đã bị thân thủ của Trần đại thiếu, dọa cho sợ rồi, hít sâu một hơi, dắt cuống họng nói:
- Trần Thanh Đế, Lịch gia chúng ta ở nước Mỹ, bây giờ là trở lại vì phát triển kinh tế trong nước, ta là được quốc gia bảo hộ, ngươi... ngươi không thể tổn thương ta.
- Vậy sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, dáng tươi cười rất nhu hòa.
Nhưng mà, xem ở trong mắt Lịch thiếu, lại không phải chuyện như vậy.
Dáng tươi cười của Trần đại thiếu, như là có thể giết người, so với bị súng dí vào đầu, còn muốn đáng sợ hơn.
Trần Thanh Đế đi về phía trước một bước, Lịch thiếu đã bị hù lui về phía sau một bước.
- Trần Thanh Đế, ta... ta cho ngươi biết, lần này Lịch gia chúng ta về nước, người Lữ gia cũng phi thường coi trọng đối với chúng ta.
Lịch thiếu trực tiếp chuyển Lữ gia ra:
- Lịch gia chúng ta là đối tác của Lữ gia, ngươi dám làm gì ta, Lữ gia quyết sẽ không bỏ qua ngươi.
- Lịch gia chúng ta ở trong nước, là không có thế lực gì, nhưng mà, có Lữ gia ủng hộ.
Lịch thiếu không ngừng lui về phía sau, không ngừng mở miệng uy hiếp.
Uy hiếp?
Có lẽ vậy, nhưng mà, càng nhiều hơn là vì tăng thêm lòng dũng cảm cho mình.
- Lữ gia?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nụ cười trên mặt càng thêm nồng hậu. Trần đại thiếu cùng Lữ gia, đây chính là rất không hữu hảo.
- Hiện tại biết rõ sợ rồi sao?
Lịch thiếu hít sâu một hơi, không hề lui về phía sau:
- Trần Thanh Đế, ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện này, bằng không thì, Lữ gia là quyết sẽ không bỏ qua ngươi...
Phanh!
Lịch thiếu lời còn chưa nói hết, đã bị Trần Thanh Đế một cước đạp bay rồi.
Lữ gia?
Trần đại thiếu hắn há sẽ để vào mắt?
- A...
Lịch thiếu té trên mặt đất, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống, toàn thân đều đang không ngừng rút ra, kêu thảm thiết liên tục.
Đau nhức!
Vô cùng kịch liệt.
Hắn lúc nào thừa nhận qua kịch liệt đau nhức như thế?
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế nhặt một ống tuýp lên, Lịch thiếu té trên mặt đất, trừng lớn hai mắt, sắc mặt trắng bệch.
Sợ.
Lịch thiếu triệt để sợ.
Phanh!
Răng rắc!
- Ngao rống...
Trần Thanh Đế mặt mỉm cười, căn bản không có để ý tới Lịch thiếu, ống tuýp trực tiếp đập vào trên đùi Lịch thiếu, chân Lịch thiếu… gãy.
Gầm rú kinh tâm, từ trong miệng Lịch thiếu truyền tới.
Những thành viên Đoạn Thiên Môn kia, tất cả đều cảm giác lưng lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng, sắc mặt cũng trở nên càng thêm trắng bệch, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại.
Lịch thiếu a.
Đây chính là Lịch gia Lịch thiếu a.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế cũng dám đánh gãy chân Lịch thiếu, chúng ta thì sao?
Giết chúng ta thì như thế nào?
Vô luận là người nào, thân phận gì, cái kia cũng cần phải so sánh.
Một người trị giá trên trăm vạn, người ta vẫn hành hạ, như đánh nhi tử, ngươi chỉ có mấy vạn, tầm mười vạn, lại tính là cái gì chứ?
Hai mươi mấy tên thành viên Đoạn Thiên Môn này, so sánh với Lịch thiếu, lại tính là cái gì chứ?
Phải biết rằng, dù sao bọn hắn chỉ là thành viên Đoạn Thiên Môn bình thường không thể lại bình thường a.
Răng rắc!
Trần Thanh Đế đối với Lịch thiếu gầm rú là chẳng quan tâm, một chân khác, cũng bị Trần đại thiếu quyết đoán nện gãy.
Lịch thiếu, cảm giác ý chí của mình mơ hồ, sắp hôn mê rồi.
Hắn là khát vọng hôn mê cỡ nào a.
Đến!
Lại đến thoáng một phát, để cho ta hôn mê đi.
Lúc này Lịch thiếu là muốn quát to Trần Thanh Đế một tiếng, bảo Trần đại thiếu một lần nữa đánh hắn một ống tuýp, để cho hắn hôn mê.
Đáng tiếc, hắn lại không dám.
- Cặn bã giống như ngươi, cái đồ chơi kia cũng không cần phải lưu lại.
Vui vẻ trên mặt Trần Thanh Đế càng nồng nặc, ánh mắt đã rơi vào dưới khố Lịch thiếu.
- Không... không muốn...
Lịch thiếu điên cuồng gầm rú nói:
- Trần Thanh Đế, không muốn, không muốn a...
Làm một nam nhân, nếu cái đồ chơi kia không có, còn không bằng chết đi.
Nhất là sắc quỷ như Lịch thiếu.
Cái đồ chơi kia, quả thực là mệnh căn của hắn, đã không có, còn không bằng chết, chết trăm lần cho rồi.
Ông ông...
Ngay thời điểm Trần Thanh Đế vừa muốn động thủ, một chiếc Mercedes như là trâu đực bão nổi, điên cuồng vọt vào bên trong Nhà máy Sắt Thép.
- Đến rồi!
Trần Thanh Đế không có tiếp tục, mà là nhìn chiếc Mercedes kia xông tới, không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định là người Đoạn Thiên Môn.
Hơn nữa, còn là Đoạn Phàm phái tới.
Đoạn Phàm tự mình chạy đến, tuyệt đối sẽ không đến nhanh như vậy.
Dù sao, lộ trình rất dài a.
- Trần Thanh Đế, Lịch gia chúng ta ở nước Mỹ, bây giờ là trở lại vì phát triển kinh tế trong nước, ta là được quốc gia bảo hộ, ngươi... ngươi không thể tổn thương ta.
- Vậy sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, dáng tươi cười rất nhu hòa.
Nhưng mà, xem ở trong mắt Lịch thiếu, lại không phải chuyện như vậy.
Dáng tươi cười của Trần đại thiếu, như là có thể giết người, so với bị súng dí vào đầu, còn muốn đáng sợ hơn.
Trần Thanh Đế đi về phía trước một bước, Lịch thiếu đã bị hù lui về phía sau một bước.
- Trần Thanh Đế, ta... ta cho ngươi biết, lần này Lịch gia chúng ta về nước, người Lữ gia cũng phi thường coi trọng đối với chúng ta.
Lịch thiếu trực tiếp chuyển Lữ gia ra:
- Lịch gia chúng ta là đối tác của Lữ gia, ngươi dám làm gì ta, Lữ gia quyết sẽ không bỏ qua ngươi.
- Lịch gia chúng ta ở trong nước, là không có thế lực gì, nhưng mà, có Lữ gia ủng hộ.
Lịch thiếu không ngừng lui về phía sau, không ngừng mở miệng uy hiếp.
Uy hiếp?
Có lẽ vậy, nhưng mà, càng nhiều hơn là vì tăng thêm lòng dũng cảm cho mình.
- Lữ gia?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nụ cười trên mặt càng thêm nồng hậu. Trần đại thiếu cùng Lữ gia, đây chính là rất không hữu hảo.
- Hiện tại biết rõ sợ rồi sao?
Lịch thiếu hít sâu một hơi, không hề lui về phía sau:
- Trần Thanh Đế, ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện này, bằng không thì, Lữ gia là quyết sẽ không bỏ qua ngươi...
Phanh!
Lịch thiếu lời còn chưa nói hết, đã bị Trần Thanh Đế một cước đạp bay rồi.
Lữ gia?
Trần đại thiếu hắn há sẽ để vào mắt?
- A...
Lịch thiếu té trên mặt đất, mồ hôi lạnh điên cuồng chảy xuống, toàn thân đều đang không ngừng rút ra, kêu thảm thiết liên tục.
Đau nhức!
Vô cùng kịch liệt.
Hắn lúc nào thừa nhận qua kịch liệt đau nhức như thế?
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế nhặt một ống tuýp lên, Lịch thiếu té trên mặt đất, trừng lớn hai mắt, sắc mặt trắng bệch.
Sợ.
Lịch thiếu triệt để sợ.
Phanh!
Răng rắc!
- Ngao rống...
Trần Thanh Đế mặt mỉm cười, căn bản không có để ý tới Lịch thiếu, ống tuýp trực tiếp đập vào trên đùi Lịch thiếu, chân Lịch thiếu… gãy.
Gầm rú kinh tâm, từ trong miệng Lịch thiếu truyền tới.
Những thành viên Đoạn Thiên Môn kia, tất cả đều cảm giác lưng lạnh lẽo, giống như rơi vào hầm băng, sắc mặt cũng trở nên càng thêm trắng bệch, thân thể run rẩy càng thêm lợi hại.
Lịch thiếu a.
Đây chính là Lịch gia Lịch thiếu a.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế cũng dám đánh gãy chân Lịch thiếu, chúng ta thì sao?
Giết chúng ta thì như thế nào?
Vô luận là người nào, thân phận gì, cái kia cũng cần phải so sánh.
Một người trị giá trên trăm vạn, người ta vẫn hành hạ, như đánh nhi tử, ngươi chỉ có mấy vạn, tầm mười vạn, lại tính là cái gì chứ?
Hai mươi mấy tên thành viên Đoạn Thiên Môn này, so sánh với Lịch thiếu, lại tính là cái gì chứ?
Phải biết rằng, dù sao bọn hắn chỉ là thành viên Đoạn Thiên Môn bình thường không thể lại bình thường a.
Răng rắc!
Trần Thanh Đế đối với Lịch thiếu gầm rú là chẳng quan tâm, một chân khác, cũng bị Trần đại thiếu quyết đoán nện gãy.
Lịch thiếu, cảm giác ý chí của mình mơ hồ, sắp hôn mê rồi.
Hắn là khát vọng hôn mê cỡ nào a.
Đến!
Lại đến thoáng một phát, để cho ta hôn mê đi.
Lúc này Lịch thiếu là muốn quát to Trần Thanh Đế một tiếng, bảo Trần đại thiếu một lần nữa đánh hắn một ống tuýp, để cho hắn hôn mê.
Đáng tiếc, hắn lại không dám.
- Cặn bã giống như ngươi, cái đồ chơi kia cũng không cần phải lưu lại.
Vui vẻ trên mặt Trần Thanh Đế càng nồng nặc, ánh mắt đã rơi vào dưới khố Lịch thiếu.
- Không... không muốn...
Lịch thiếu điên cuồng gầm rú nói:
- Trần Thanh Đế, không muốn, không muốn a...
Làm một nam nhân, nếu cái đồ chơi kia không có, còn không bằng chết đi.
Nhất là sắc quỷ như Lịch thiếu.
Cái đồ chơi kia, quả thực là mệnh căn của hắn, đã không có, còn không bằng chết, chết trăm lần cho rồi.
Ông ông...
Ngay thời điểm Trần Thanh Đế vừa muốn động thủ, một chiếc Mercedes như là trâu đực bão nổi, điên cuồng vọt vào bên trong Nhà máy Sắt Thép.
- Đến rồi!
Trần Thanh Đế không có tiếp tục, mà là nhìn chiếc Mercedes kia xông tới, không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định là người Đoạn Thiên Môn.
Hơn nữa, còn là Đoạn Phàm phái tới.
Đoạn Phàm tự mình chạy đến, tuyệt đối sẽ không đến nhanh như vậy.
Dù sao, lộ trình rất dài a.
/878
|